Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 1 - Chương 19: Mây gió Bát Phương (hạ) – Quyết chiến tại Hoàng thành(thượng)

Huỳnh Dị

29/08/2013

Mấy câu này nghe ra còn ngông nghênh hơn cả lời của Tống Chi Vân. Ngay lập tức làm dấy lên một trận cười khiêu khích. Nhìn qua cũng thấy đa phần những người này đều đứng ở phe đối lập với Long Ưng. Không những bọn chúng không coi hắn ra gì mà đến trả thù cũng không thèm sợ. Bởi vì trong mắt bọn chúng, hiện giờ Long Ưng cũng giống như kẻ chết rồi.

Phản ứng lúc này của Long Ưng lại vượt quá dự tính của tất cả mọi người. Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gã đại hán vừa mới mở miệng, nói:

"Hóa ra là Chử huynh. Nếu như trong vòng mười chiêu, Long mỗ có thể làm cho trường côn vuột khỏi tay gã hòa thượng giả mạo kia thì Chử huynh hãy thay mặt cho chủ tử thua mười lượng hoàng kim cho ta. Nếu như ngược lại, Long mỗ bồi thường ngài mười lượng." Dứt lời hé ra hàm răng trắng như tuyết, nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. Khiến cho mọi người cảm thấy hắn chẳng những thong dong đối địch, mà còn hoàn toàn không thèm để ý đến trận quyết chiến sắp tới.

Toàn trường náo động hẳn lên.

Chử Nguyên Thiên không hổ là cao thủ, thần sắc không thay đổi, bật cười khanh khách: "Giả sử Long huynh bất hạnh bị người ta xé làm tám mảnh, ngài bảo Chử Mỗ phải đi tìm ai để thu hồi món nợ?"

Lần này lại không có ai dám bật cười phụ họa, bởi vì đều đã biết rõ Long Ưng có vẻ không đơn giản chút nào.

Chử Nguyên Thiên đổi cách xưng hô là "Long huynh", còn tự xưng mình là "Chử Mỗ", thể hiện ra thái độ chuyện giang hồ thì hãy quyết định thắng thua theo kiểu giang hồ.

Lai Tuấn Thần rất muốn ra mặt giúp Long Ưng đảm nhiệm số tiền đánh cược. Có điều chỉ cần lão mở miệng thì sẽ lập tức đắc tội với Ngụy Vương Vũ Thừa Tự, khiến cho cảnh ngộ hiện giờ của lão càng thêm bi đát. Rốt cục, lão cũng không dám nói một câu nào.

Long Ưng hiểu rõ nỗi khổ tâm của lão, không hề có ý oán trách. Việc này căn bản rất dễ giải quyết, chỉ cần hắn móc ngay ra mười lượng hoàng kim ném ra trước mặt là đã giải quyết nhanh gọn vấn đề khó khăn này. Nhưng đáng tiếc chưa cần nói đến hoàng kim, ngay cả một hạt bụi hắn cũng không bỏ ra được.

Bỗng nhiên, từ một góc khuất cạnh cửa sổ, một giọng nói đã bị cố ý biển đổi thành trầm thấp truyền tới:

"Tiền đặt cược có thể để ta giải quyết. Tuy vậy, sau này Long huynh phải chia cho ta một nửa tiền thắng cược."

Trong phòng ăn trở nên náo loạn, người thì đứng lên người thì nghển cổ ngóng ra, muốn xem là thần thánh phương nào mà dám công khai đắc tội với Vũ Thừa Tự, người có tiếng là thù dai. Khi nhìn thấy "Hắn" đang ngồi bên cạnh Địch Nhân Kiệt. Mặc dù không rõ là ai nhưng ai cũng biết chắc chắn đó là hạng người có lai lịch lớn. Mà từ lời nói có thể nhận ra hiển nhiên hắn đã đặt trọn niềm tin vào Long Ưng.

Long Ưng liếc qua, trong lòng chấn động dữ dội khi nhận ra Tịnh Trai tiên tử Đoan Mộc Lăng cải trang bằng bộ trang phục thường ngày của đàn ông, trên đầu đội thêm một cái mũ. Quả nhiên nàng đã đến.

Không có người nào dám tiếp tục mở miệng đáp lại. Người ngồi cùng bàn với Địch Nhân Kiệt vừa mở miệng đã dùng lời nói xác lập rõ ràng ranh giới. Thông qua Long Ưng, biến thành một hình thức đọ sức khác giữa hai tập đoàn chính trị lớn do Vũ Thừa Tự và Địch Nhân Kiệt cầm đầu. Thử hỏi ai dám nhúng tay? Cho dù bè phái Trương thị huynh đệ cũng không mong muốn đắc tội với bất kỳ bên nào.

Ngay sau khi Võ Chiếu đăng cơ, vấn đề lớn nhất chính là tổ chức lễ vấn danh tuyển nữ nhân của hoàng trữ Lý Đán, người được phong làm Thái tử. Ai ai cũng thừa biết đó là kế sách tạm thời của Võ Chiếu, vị thái tử chỉ là nhân vật hoàn toàn mang tính bù nhìn.

Vũ Thừa Tự vì lợi ích của bản thân đã toàn lực ủng hộ Võ Chiếu triệt để sát hại tôn thất Lý Đường. Gần đây hắn lại tự cho mình đương nhiên là người thừa kế thiên hạ của Võ thị. Chẳng qua bị đám trọng thần đại tướng cầm đầu bởi Địch Nhân Kiệt kịch liệt phản đối, khiến cho Võ Chiếu không thể không lấy đại cục làm trọng, đã tạm thời gác lại.

Người được phe Địch Nhân Kiệt nhắm vào chính là Lý Hiển, người đã từng có lần lên ngôi hoàng đế trong một thời gian ngắn, hơn nữa hắn lại là con trưởng nên có được địa vị thái tử hợp pháp. Mà hiện thời, trận tranh đấu trong triều thực sự chỉ triển khai xung quanh quyền kế thừa đế vị.

Một thư sinh trung niên có vẻ là mưu sĩ ở bên cạnh Chử Nguyên Thiên, bình chân như vại nói: "Trương mỗ cũng muốn học theo Ưng gia hỏi các hạ một câu, kẻ nói chuyện là người phương nào, có đủ tư cách đại diện cho Quốc Lão lên tiếng hay không, hơn nữa có thể xuất ra mười lượng hoàng kim không."

Lai Tuấn Thần nói với Long Ưng: "Vị này là mưu thần hạng nhất của Vũ Thừa Tự, Phượng Các Xá Nhân Trương Gia Phúc."

Đến tước vị cũng bị tên đó lôi ra mà Địch Nhân Kiệt vẫn chỉ mỉm cười mà không nói gì.



Trong lốt đàn ông, Đoan Mộc Lăng thong dong nói: "Có vàng hay không có vàng có khác gì nhau? Tại hạ chưa bao giờ đánh bạc nhưng vì ván cược này hiển nhiên chỉ thắng không thua, nên mới nảy sinh hứng thú."

Mọi người đều xôn xao, bàn luận sôi nổi trong thoáng chốc.

Một giọng nói hùng tráng nhưng dễ nghe bỗng nhiên vang lên, át đi tất thảy tiếng huyên náo, vui vẻ mà nói: "Trương Gia Phúc uổng cho ngươi tự cho mình là tài trí! Có thể ngồi ở bên cạnh Quốc Lão, há là hạng người bình thường! Huống chi nhãn lực của nàng đâu chỉ có giá trị mười lượng hoàng kim. Ta dám lấy tính mạng ra đảm bảo, ở nơi đây, ngoại trừ Long huynh thì nàng là người còn lại chắc chắn có khả năng đánh chết Tiết Hoài Nghĩa. Nếu như vẫn còn cằn nhà cằn nhằn, ngươi có bản lĩnh thì tới mà cầm lấy chỗ vàng này của Vạn mỗ."

Kẻ vừa lên tiếng chính là người được vinh danh là đương kim cao thủ dùng đao đệ nhất thiên hạ, Vạn Nhận Vũ. Y móc từ trong ngực ra một cái túi da, đặt lên bàn. Đương nhiên bên trong có cái gì thì không ai biết được, nhưng nhìn thấy khí thế bễ nghễ thiên hạ lúc nói chuyện của y, ngay cả Trương Gia Phúc cũng không dám mó vào số vàng của y để mà tra xét.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Vạn Nhận Vũ lên tiếng, toàn bộ tình huống triệt để xoay chuyển theo hướng ngược lại, tất cả những người bên phe Vũ Thừa Tự đều bị trấn áp. Y đã nói trắng luôn ra thân phận của người bên cạnh Địch Nhân Kiệt. Điều khiến cho mọi người kinh hãi nhất là, người lên tiếng chính là cao thủ nổi tiếng cả nước, Vạn Nhật Vũ. Tiết Hoài Nghĩa tuy rằng uy trấn một phương nhưng so với y vẫn thiếu chút cân lượng. Chỉ vì ai cũng không muốn đắc tội Võ Chiếu, cho nên khó có thể ra tay giáo huấn Tiết Hoài Nghĩa. Mà y lại cực kỳ tôn sùng Long Ưng cùng với người nọ, làm gì còn ai còn nghi ngờ có đủ tư cách hay không.

Đoan Mộc Lăng bỗng nhiên nói: "Xin hỏi Long huynh, Tiết Hoài Nghĩa còn bao lâu nữa mới đến đây?"

Mọi người nghe thấy thế đều cảm thấy kinh ngạc, việc này làm sao có thể đoán trước được?

Long Ưng cười ha ha, nói: "Tiên tử từ trên trời giáng xuống hỏi thăm, kẻ phàm nhân này đành phải bêu xấu. Trong vòng ba hơi thở, chúng ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của lão."

Chưa dứt lời, đã loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, trong nháy mắt chuyển thành rõ rệt.

Long Ưng quát to: "Tên hòa thượng giả mạo Tiết Hoài Nghĩa, lăn ngay lên đây cho ta!"

Tiết Hoài Nghĩa bước chân vào tầng ba quán Bát Phương, giống như sát thần đoạt mạng từ âm tào địa phủ xộc đến nhân gian. Kẻ được Võ Chiếu tìm đủ mọi cách nâng lên làm trụ trì chùa Bạch mã này có tầm vóc cường tráng, vẻ mặt thô kệch. Tay trái thu ở sau lưng. Chiếc côn sắt nặng nề từ sau lưng lão nhô lên một đoạn dài hơn một thước. Cánh tay phải buông thõng bên người so với người bình thường phải lớn hơn gấp đôi. Cổ to khỏe như trâu, biểu hiện rõ lão có sức khỏe phi thường. Lão mặc một cái áo tăng màu xám. Đôi mắt lấp lánh ánh hung ác. Khi mắt lão ghim chặt vào Long Ưng, người đứng xem xung quanh lại có ảo giác như ánh mắt của lão đủ sức phá tan xác địch thủ.

Lúc này tất cả mọi người, kể cả Lai Tuấn Thần đều dạt sang hai bên, nín thở im lặng mà quan sát, hình thành lên một áp lực nặng nề bao phủ toàn bộ chiến trường quán ăn.

Người thoải mái nhất toàn trường chính là Long Ưng. Hắn vẫn ngông nghênh ngồi trên ghế, hai tay nâng chén canh uống một hơi cạn sạch, sau đó buông chén canh xuống đến một giọt cũng không sót lại. Dường như bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của đối thủ, hắn biểu lộ ra một vẻ tươi cười sáng lạn mang theo chút ít lười nhác. Đôi mắt sáng lên, tia sáng kì dị ẩn giấu trong con mắt của hắn khiến cho con mắt của hắn trở nên càng sâu thẳm. Năng lực ma quái như muốn nhiếp hồn đoạt phách đối thủ.

Áo cà sa của Tiết Hoài Nghĩa bỗng nhiên không gió mà bị thổi bay kêu soàn soạt, biểu thị rõ lão đang đề tụ công lực để có thể ngay vào lúc bắt đầu đã có uy thế lôi đình vạn quân, trực tiếp giết chết địch thủ.

Ngoại trừ cái bàn tròn lớn mà Long Ưng đang ngồi, ba cái khác ở giữa hai người chất đầy chén đĩa và đồ ăn thừa, chỉ vì không có thời gian thu dọn.

Thái độ quyết không tha cho lão biểu thị rõ trong mắt của Long Ưng, khiến cho Tiết Hoài Nghĩa hận không thể ăn gan uống máu hắn. Tuy nhiên dù sao lão cũng là cao thủ kinh nghiệm đầy mình, thừa biết Long Ưng đang cố ý chọc giận nhưng biết cũng chẳng giải quyết được gì. Với thân phận và địa vị của lão, nếu như không lập tức ra tay, những người khác sẽ cho rằng lão sợ hắn.

Long Ưng xòe hai tay ra, cười nói: "Uống xong canh rồi đấy! Sao còn chưa động thủ!"

Tiết Hoài Nghĩa chậm rãi nói từng chữ một: "Ngươi muốn chết ta cũng không cho ngươi chết dễ dàng vậy đâu!"

Nói xong chữ cuối cùng, thân thể khổng lồ của lão bắn lên trên cái bàn ở gần nhất, mũi chân ấn xuống, bước chân tiếp theo đã chạm tới mặt cái bàn thứ hai, linh hoạt nhẹ nhàng như báo như mèo nhưng vẫn mang cảm giác mạnh mẽ như muốn giẫm nát đất bằng. Chỉ với thân pháp kinh người như thế này đã đủ khiến cho người ta hiểu được vì sao lão hoành hành nhiều năm, giết người vô số, vẫn có thể sừng sững không ngã.



Thêm một bước nữa, nhanh như gió cuốn lão đã chuyển qua mặt cái bàn thứ ba mà không đụng chạm vào bất kỳ một cái chén đĩa nào, bàn chân tiếp xúc với mặt bàn không gây ra một tiếng động. Khả năng nhận định vị trí chuẩn xác của lão khiến cho người khác đều trợn mắt há hốc mồm.

Đám đông đứng xem ở bên ngoài, có người nhịn không nổi phải lên tiếng tán thưởng, khiến cho lão càng thêm phần uy thế.

Trong giây phút mặt đối mặt, đại chiến hết sức căng thẳng, Long Ưng lại vẫn có thừa thời gian bật cười khanh khách: "Ăn cơm thừa canh cặn này!"

"Phi!"

Tiết Hoài Nghĩa lồng lộn quát lên một tiếng, đất bằng dậy sấm vang. Chỉ trong tích tắc lão vọt lên không trung tấn công về phía Long Ưng, chuyển sang hai tay cầm côn, nhằm thẳng vào đầu Long Ưng đang ngồi bất động bổ xuống.

Long Ưng hất cả hai tay lên, mặt bàn cùng với chén đĩa ở bên trên che kín người nghênh đón thế công của đối phương.

Tiết Hoài Nghĩa vừa bị mặt bàn che mất tầm nhìn lại vừa không muốn bị đồ ăn bắn tung tóe lên người làm cho lão mất hết thể diện. Trong nháy mắt từ không trung hạ xuống mặt đất, côn sắt biến chiêu, từ bổ thẳng chuyển thành quét ngang, khống chế lực lượng vô cùng chuẩn xác. Mặt bàn do bị ảnh hưởng bởi lực tác dụng trực tiếp liền nghiêng sang phía bên trái của lão, theo đó ngăn chặn toàn bộ số "Ám khí" chén đĩa.

Âm thanh trầm trồ khen vang lên ngày càng nhiều, không cần phải nói cũng biết, tất cả đều là của những người ở phía đối địch Long Ưng.

Thân hình Long Ưng lại hiện ra trước mắt mọi người, vẫn yên vị trên ghế, cười nói: "Một chiêu!"

Ngoại trừ Tiết Hoài Nghĩa, tất cả đều hiểu rõ Long Ưng muốn nói tới điều gì.

Tiết Hoài Nghĩa thiếu chút nữa chết vì tức giận, phẫn nộ gầm lên một tiếng, cây côn sắt lần thứ hai nhằm đầu Long Ưng bổ xuống. Mọi người nhìn thấy lập tức lắc đầu, Long Ưng tay không tấc sắt. Nếu hắn dùng tay không đấu với nội gia hoành luyện cùng với côn sắt của đối phương thì đúng là tự tìm cái chết.

Vào đúng lúc mà ai cũng tưởng Long Ưng sắp bị bổ vỡ đầu chết thảm, thì bỗng toàn bộ cả người Long Ưng lẫn ghế bắn lui về phía sau hơn đúng vào lúc côn sắt bổ xuống. Đầu côn vụt qua đến thót tim chỉ cách chóp mũi hắn có nửa xích

Tiết Hoài Nghĩa chấn động, lão cũng không hiểu tại sao tốc độ di động của Long Ưng lại nhanh hơn cây côn của mình. Lúc côn sắt còn cách đỉnh đầu Long Ưng hơn một xích, lão khẳng định Long Ưng vẫn còn đang bất động nhưng không hiểu sao lại đánh vào khoảng không. Làm lão lập tức nếm đủ loại mùi vị đắng chát.

"Đ-a-n-g...g!"

Đầu côn hung hãn nện xuống mặt đất, mảnh gỗ vụn văng tung tóe.

Những người đứng xem dường như không ai tin nổi vào mắt mình.

Tiết Hoài Nghĩa chưa kịp biến chiêu thì Long Ưng đã phát động. Cả người hắn bắn lên, hai tay nâng cao cái ghế vừa mới ngồi, lăm lăm tư thế từ trên cao nện chéo xuống. Tuy nhiên lúc này hắn vẫn còn cách Tiết Hoài Nghĩa ít nhất gần một trượng, nhìn qua có vẻ hắn không có cách nào uy hiếp đối phương. Trong suy nghĩ của những người đang đứng xem, cho dù hắn đập trúng đối phương thì với công phu hoành luyện của Tiết Hoài Nghĩa, việc đó chẳng khác gì châu chấu đá xe, không có khả năng tạo thành bất cứ thương tổn gì.

Tiết Hoài Nghĩa kéo côn lui về phía sau, để mượn thế đâm chéo lên, chuẩn bị nhằm vào phần thân dưới của Long Ưng mà tấn công mãnh liệt. Không hiểu sao, đúng lúc cây côn vừa mới lên tới ngang thắt lưng đã lại vừa vặn bị mũi chân của Long Ưng điểm xuống. Mặc dù nhìn nhẹ nhàng như chuồn chuồn chấm nước, lại có vẻ nhược thực trọng xử khiến cho Tiết Hoài Nghĩa lập tức có cảm giác đầu côn giống như bị một cái trùy sắt nặng cả ngàn cân gõ mạnh một cái. Chưa cần nói đến biến chiêu, ngay cả muốn nhấc lên nửa tấc lão cũng làm không được.

* nhược thực trọng xử:nhìn như yếu nhưng lại mạnh

Mũi chân kia của Long Ưng điểm nhẹ lên giữa cây côn, cái ghế nguyên bản không có lực uy hiếp gì biến thành vô cùng hung hiểm, nhằm thẳng vào đôi mắt đang bốc hỏa vì tức giận của Tiết Hoài Nghĩa nện thẳng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook