Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 133: Mưa gió khó dò (thượng).

Huỳnh Dị

27/04/2015

Long Ưng theo sau Tam Chân Diệu Tử, vượt qua tiền điện, đi lên hành lang treo đèn lồng, hai bên đền đài nối tiếp nhau, quy hoạch rộng rãi, xứng danh là ngôi chùa lớn nổi tiếng của Trường An, nhưng không thấy Đại Nhạn Tháp vang danh xa gần.

Tam Chân Diệu Tử bước chậm lại, để Long Ưng tới gần, cười duyên nói:

- Ưng gia rất phong lưu!

Long Ưng nói:

- Người không phong lưu, uổng phí tuổi trẻ, ta cũng rất muốn phong lưu thân mật với sư phụ, nhưng không dám.

Tam Chân Diệu Tử sẵng giọng:

- Có gì mà sợ? Bộ Diệu Tử ăn thịt ngươi sao?

Long Ưng hất đầu vai của nàng, nói:

- Đúng là như thế! Một khi phải thất bại trước mị công của sư phụ, sau khi “xong chuyện” thì tinh khí cũng cạn kiệt, biến thành một kẻ không ra hình thù con người, chỉ còn da bọc xương, ai đền cho ta?

Tam Chân Diệu Tử cười đến mức run rẩy cả người, mắng:

- Không phải ngươi đã từng sờ mó sư phụ sao? Sợ để lại di chứng à? Ngược lại, ta bị ngươi trêu đùa, khiến ta hoang mang lo sợ, đến hôm nay vẫn còn chưa bình thường được, không còn cảm thấy hứng thú với đàn ông khác, thế thì ai đền cho ta?

Long Ưng gặp dịp thì đùa vui, trêu nàng:

- Việc này có thể bàn bạc kỹ càng hơn.

Tam Chân Diệu Tử dừng lại trước một tịnh xá nằm giữa khu cây cảnh, nghiêm mặt nói:

- Tăng Vương đang chờ Ưng gia. Xin mời!

Tịnh xá ở hậu viên của chùa Đại Từ Ân, Pháp Minh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đôi mắt thâm thúy lóe lên đầy sắc bén, nhìn Long Ưng ngồi trên một bồ đoàn khác, cách y chỉ ba bước, chắp tay trước ngực niệm một câu A di đà phật, nhìn bề ngoài chẳng khác nào một cao tăng đắc đạo.

Từ việc Pháp Minh sai Tam Chân Diệu Tử đón tiếp mình, Long Ưng đã biết y muốn tỏ thiện ý, bởi vì trong Tứ Đại Hộ Pháp, chỉ có Tam Chân Diệu Tử - sư phụ của Thái Bình Công Chúa, rất có “hảo cảm” đối với hắn.

Pháp Minh thản nhiên nói:

- Tà Đế giá lâm, không biết có việc gì?

Long Ưng cũng bội phục sự bình thản của y, nếu là mình, đâu chịu bỏ qua? Hắn nói:

- Ta có thể nói dối Thánh thượng, không tiết lộ việc Tăng Vương đột kích, nếu không, cái chết của Vô Cấu Tử, chỉ sợ lệnh sư tỷ sẽ cho rằng Tăng Vương làm và mọi cố gắng hòa giải của Tăng Vương và Thánh thượng sẽ đổ sông đổ biển cả.

Pháp Minh gật đầu, nói:

- Ta thích thái độ thẳng thắn rõ ràng của Tà Đế, xin mời nói ra điều kiện trao đổi.

Long Ưng thản nhiên nói:

- Đó là không để Tịch Diêu ngồi lên vị trí Đạo tôn.

Pháp Minh bình tĩnh nói:

- Trong tình hình hiện nay, suy cho cùng lời nói của ta vẫn là của người ngoài, có thể có tác dụng gì?

Long Ưng nói:

- Có hai cách. Cách thứ nhất là ta và Tăng Vương liên thủ, giết chết hắn.

Pháp Minh cười khổ, nói:

- Thật là gọn gàng dứt khoát! Tuy nhiên đó là do ngươi chưa từng gặp hắn, cho nên mới nghĩ ra cách thiếu thực tế này. Có điều, nói thật với ngươi, đề nghị này rất hấp dẫn!

Long Ưng nói:

- Ta chỉ thuận miệng nói thôi, chỉ là theo phản ứng của Tăng Vương mà phán đoán võ công của Tịch Diêu. Ha ha, lão ấy thật sự lợi hại vậy sao?

Pháp Minh nói:

- Lợi hại hơn nhiều so với phán đoán của ngươi. Muốn giết chết hắn, độ khó không kém giết chết ngươi. Còn cách thứ hai thì sao?

Long Ưng nói:

- Dùng võ không thành thì dùng văn vậy, nếu phái chủ Thượng Thanh Phái không phải là Thẩm Phụng Chân, mà là người do ta đề cử thì thế nào?



Đôi mắt Pháp Minh lóe sáng, y nói:

- Như thế thì không phải là không thực hiện được. Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần? Người ngươi đề cử là ai? Đừng nói với bổn vương là Mẫn Huyền Thanh đấy nhé!

Long Ưng nói:

- Không phải Huyền Thanh, nhưng là ai thì ngày mai ta sẽ công bố. Ta sẽ tặng trước cho Tăng Vương một ân huệ, chỉ cần Tăng Vương gật đầu đồng ý, ta sẽ không tiết lộ chuyện đánh lén với Thánh Thượng.

Pháp Minh vui vẻ nói:

- Tà Đế là người thẳng thắn nói chuyện sảng khoái, bổn vương lập tức đồng ý, tuyệt đối không nuốt lời.

Y lại nói:

- Ở một mức độ nào đó, bổn vương là người thay mặt cho Thánh thượng, khi tình hình xảy ra sự giằng co, bổn vương nắm chắc có thể đẩy phần bất lợi về phía Tịch Diêu.

Long Ưng nói:

- Chúng ta còn có thể thêu dệt về cái chết của Vô Cấu Tử, tốt nhất là khiến cho vị trí Đạo Tôn treo lơ lửng đó, Tịch Diêu chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Pháp Minh trầm ngâm, nói:

- Thế thì chuyện xấu đó Tà Đế làm hay bổn vương làm?

Long Ưng nói:

- Để ta làm. Tốt nhất là Tăng Vương ngoài mặt ra vẻ chống đối, bên trong lại ngấm ngầm giúp ta, như vậy không ai có thể biết được chúng ta là đồng bọn, ha ha!

Pháp Minh mỉm cười, nói:

- Bỏ qua một bên lập trường đối địch, có thể bắt tay hợp tác với Tà Đế, thật là chuyện đáng để vui mừng. Nhưng vì sao bỗng nhiên ngươi lại nghĩ đến ta như vậy? Dựa vào ta, chi bằng dựa vào Tịch Diêu, không quan trọng hơn sao?

Long Ưng hỏi:

- Trước khi Võ Thừa Tự trở thành hoàng trữ, nói chung Tăng Vương sẽ không làm phản, đúng không?

Pháp Minh đáp:

- Có thể, nào ai muốn làm phản đâu? Hơn nữa còn phản lại sư tỷ của mình, không thú vị gì. Ta cũng không muốn giết ngươi, chỉ là không có lựa chọn nào khác.

Long Ưng nói:

- Phải chăng vì Đoan Mộc Lăng?

Pháp Minh nhìn lên xà nhà, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, nói:

- Ngươi chỉ mới nói ra một nửa nguyên nhân, nửa kia là, nếu như không có sự xuất hiện của ngươi, trong một tình thế nào đó, bổn vương sẽ trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế lý tưởng nhất trong suy nghĩ của sư tỷ.

Long Ưng khó hiểu, nói:

- Thế nhưng Tăng Vương nên biết là ta không có tham vọng trở thành hoàng đế.

Đôi mắt sáng quắc nhìn hắn, Pháp Minh mỉm cười nói:

- Ngươi nghĩ là một chuyện, sư tỷ nghĩ lại là chuyện khác. Ngươi chưa từng nghe qua câu “thân bất do kỷ” sao? Có một số việc, không bởi vì nguyện vọng chủ quan của ngươi mà thay đổi.

Long Ưng nói:

- Thảo nào Tịch Diêu trở thành kình địch của Tăng Vương, bởi vì Tăng Vương có tham vọng trở thành hoàng đế. Mẹ kiếp, Tăng Vương tu Phật lâu năm như vậy, vẫn còn có điều không hiểu thấu sao?

Vẻ mặt bình tĩnh, Pháp Minh nói:

- Từ trước đến nay, ta có hai ước nguyện lớn nhất, một là báo đáp ân sâu của sư phụ, đã biến ta thành một người không tầm thường; hai là, đắc đạo thành Phật, khám phá bí mật của trời đất và vũ trụ. Những chuyện này bổn vương chưa bao giờ nói lộ ra với bất cứ ai. Cho nên bổn vương từng nói, ngươi sinh không gặp thời, trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường hoàn thành tâm nguyện của bổn vương. Rốt cuộc sẽ có một ngày, bổn vương và Tà Đế phân định sống chết, tuy nhiên trong thời gian này, bổn vương đáp ứng ngươi, sẽ không không ra tay với ngươi. Dù thế nào, Tà Đế vẫn phải thúc thủ trước Bất Toái Kim Cương của ta.

Long Ưng đứng dậy, nói:

- Như vậy một lời đã định. Ha ha! Thật không ngờ nói chuyện với Tăng Vương như bằng hữu, lại thú vị như vậy!

Pháp Minh cũng đứng lên, nói:

- Để bổn vương tiễn Tà Đế một đoạn đường. Nói cho cùng, bổn vương và Tà Đế cũng có chút tình nghĩa đồng môn, nói chuyện không cần phải giấu diếm. Xin mời!

Long Ưng cười ha hả, sóng vai y rời khỏi tịnh xá.



Vừa ra khỏi tịnh xá, xa xa có tiếng sấm rền, hai người đồng thời ngẩng lên nhìn trời, ánh sao đẹp đẽ trên bầu trời đêm đã bị mây đen che phủ. Pháp Minh chắp tay trước ngực niệm A di đà phật.

Long Ưng nói:

- Gió mây đột ngột, xem ra sắp có cơn dông lớn.

Hắn quay sang Pháp Minh, nói:

- Tịch Diêu không phải là đồng bọn hợp tác với Tăng Vương sao? Vì sao bỗng nhiên ngấm ngầm sinh ra hiềm khích?

Pháp Minh dẫn Long Ưng đi xuôi theo con đường giữa rừng cây u tối, đi về phía cổng chính, nói:

- Cái chết của Vô Cấu Tử khiến bổn vương cảnh giác, biết Tịch Diêu vẫn bí mật luyện Hoàng Thiên Đại Pháp. Tà Đế không biết rõ về Vô Cấu Tử, nên không thể hiểu sâu sắc như bổn vương. Nếu Tịch Diêu không luyện đến tầng thứ tám của Hoàng Thiên Đại Pháp, thì làm sao có thể lấy mạng Vô Cấu Tử chỉ trong vài ba chiêu?

Long Ưng rất muốn hỏi y vì sao lại hiểu rõ như vậy về Hoàng Thiên Đại Pháp, nhưng bởi vì thời gian không còn nhiều, nhân lúc Pháp Minh chịu nói chuyện cởi mở, hỏi những vấn đề quan trọng hơn. Hắn nói:

- Hắn loại bỏ đối thủ cạnh tranh, đối với Tăng Vương chỉ có lợi mà không có hại gì, vì sao Tăng Vương lại cho rằng hắn có lòng phản bội Tăng Vương?

Đôi mắt Pháp Minh lóe lên sát cơ dày đặc, nhưng giọng nói lại bình thản:

- Bổn vương vẫn dùng Thượng Thanh Phái kiềm chế Thiên Sư Đạo, hành động lần này của Tịch Diêu cũng không được bổn vương đồng ý, hắn tự ý làm, không coi bổn vương vào đâu.

Pháp Minh lại nhìn hắn, nói:

- Bổn vương nói những điều này với Tà Đế, là biểu lộ thành ý của bổn vương đối với sự hợp tác của chúng ta.

Long Ưng gật đầu.

Cái chết của Vô Cấu Tử khiến Pháp Minh cảm thấy mọi việc không kiểm soát được. Nếu thật sự để cho Thẩm Phụng Chân trở thành phái chủ Thượng Thanh Phái, hai phe phái có thế lực nhất của Đạo môn đều rơi vào tay Tịch Diêu, như thể Tịch Diêu lấy được “một nửa giang sơn” của Đạo môn, đến lúc đó làm sao tránh khỏi việc các môn phái nhỏ khác ngả theo y?

Long Ưng hỏi:

- Có phải Tịch Diêu muốn ủng hộ tôn thất Lý Đường?

Sát cơ trong mắt Pháp Minh lại hiện ra, nói:

- Quả nhiên Tà Đế vô cùng tài trí, đây đúng là tính toán của Tịch Diêu, trước hết tỏ vẻ thần phục Lý Hiển, một khi sư tỷ thay đổi người được lập làm hoàng trữ, lập tức giương cao ngọn cờ khôi phục Trung Tông, khởi nghĩa vũ trang, làm phản toàn diện. Hắn sẽ dựa vào kiến thức và sức hấp dẫn của mình để trở thành người đứng đầu quân phản loạn, giống như Trương Thiên Sư cuối đời Hán, hay như Tôn Ân của đạo “Năm đấu gạo” đời Đông Tấn, tranh bá thiên hạ.

Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đạo giáo được Thái Tông lập thành quốc giáo, sư tỷ lại muốn phát triển đạo Phật, kiềm chế Đạo giáo, không ai nghi ngờ việc Tịch Diêu giấu diếm lòng dạ lang sói cả.

Lần đầu tiên Long Ưng hiểu rõ tình hình hiện nay. Thảo nào Pháp Minh bỗng nhiên xem Tịch Diêu là kình địch. Xét cho cùng, Pháp Minh là người của Thánh Môn, tuy bất hòa với sư tỷ là Võ Chiếu, nhưng hai người vẫn cùng một trận tuyến.

- Ầm! Ầm!

Tia chớp xé rách bầu trời, sau tiếng sét đánh, mưa to trút xuống. Hạt mưa rơi xuống mái nhà và nóc hành lang, phát ra âm thanh hỗn loạn và phong phú.

Nước mưa như hai tấm màn từ nóc hành lang đổ xuống, gió lạnh mang theo nước mưa không ngừng thổi tới từng cơn, khiến quần áo hai người ướt đẫm.

Bên ngoài chùa Đại Từ Ân, bỗng nhiên trở thành một thế giới điên cuồng.

Pháp Minh chợt lộ vẻ tươi cười, nói:

- Bổn vương cố ý thăm dò Tịch Diêu, muốn hắn cùng bổn vương đồng loạt ra tay đối phó Tà Đế, hắn lại khéo léo từ chối, nói việc gì phải ở lại Trường An, không nên gây thêm phiền phức. Hừ, hắn muốn làm ngư ông đắc lợi đây mà! Nếu ta là hắn, người thứ nhất muốn giết đúng là ngươi, kể cả Mặc Xuyết, ai cũng không muốn gặp phải ngươi ở trên chiến trường. Ha ha! Ai ngờ Thánh Môn chúng ta lại xuất hiện một nhân vật như Tà Đế?

Đã tới cuối hành lang, bên ngoài gió táp mưa sa, bốn phía cây cối lắc lư, sấm chớp hoàn toàn xâm chiếm ngôi chùa to lớn ở kinh thành vĩ đại.

Long Ưng dừng lại nói:

- Tăng Vương tiễn ta tới đây được rồi, khi nào Tăng Vương đi gặp Võ Du Nghi?

Pháp Minh nói:

- Hừng đông ta liền vào cung gặp hắn.

Long Ưng hỏi điều mà hắn muốn biết nhất:

- Tăng Vương có ủng hộ Thánh thượng sửa đổi, lập Võ Thừa Tự làm thái tử không?

Pháp Minh nhìn cảnh vật mờ ảo trong cơn mưa thản nhiên nói:

- Không cần biết sư tỷ khư khư cố chấp như thế nào, nhưng khi bà ấy biết rõ cháu hoặc con trai mình đều là những kẻ vô dụng, chỉ biết phá hỏng giang sơn mà bà ấy vô cùng vất vả giành được, thì bà ấy sẽ hiểu, chỉ có người trong Thánh Môn chúng ta, mới có tư cách kế thừa nghiệp lớn thiên thu của bà ấy. Cho nên ta mới nói, nếu Tà Đế chịu bắt tay hợp tác với bổn vương, thiên hạ chính là vật trong túi chúng ta. Ai làm hoàng đế thật sự cũng không quan trọng, chỉ cần là người của Thánh Môn, là Pháp Minh đã báo đáp được ân sâu của sư phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook