Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 157: Mỹ nữ hoàng tộc (thượng)

Huỳnh Dị

28/04/2015

Long Ưng thấy ông ta ra vẻ thần bí như vậy, cũng không hỏi tới, nói:

- Vậy từ lúc này, chúng ta không nên gặp mặt, muốn gặp cũng phải bí mật.

Hắn lại ước định biện pháp thông tin mà người trên giang hồ thường dùng, rồi hỏi:

- Có thể tìm người Thổ Phiên và tên cặn bã Trì Thượng Lâu ở đâu?

Thôi Lão Hầu đáp:

- Cái tên tiểu tử đẹp mã kia đúng là Trì Thượng Lâu, hắn đang bị Kim Sa Giang ráo riết truy nã, nhưng lại lẩn trốn đến đây, thảo nào vụ này chưa thể kết thúc được.

Ông ta lại cười khổ:

- Bọn hắn nghỉ chân ở ngoại thành, mỗi đêm đều đến thanh lâu để tìm vui. Cũng khó trách bọn hắn, sau khi vất vả lặn lội đường xa, thoải mái một chút cũng là chuyện thường tình của con người.

Long Ưng hỏi:

- Bọn hắn đến quảng trường gần cửa thành làm cái gì?

Thôi Lão Hầu biết rõ như lòng bàn tay, nói:

- Còn không phải “tìm vui” sao? Ngươi cũng thấy những cái lều to lớn kia rồi, là nơi để xem biểu diễn ca múa, mỹ nữ từ các nước khác nhau biểu diễn những màn ca múa gợi cảm, để mọi người được tiêu khiển. Những người trả nhiều tiền, vàng, còn có thể ngủ qua đêm với các nàng ca kỹ, cũng không khác gì các kỹ nữ trong thanh lâu, nhưng cao cấp hơn nhiều, đương nhiên là vô cùng đắt đỏ.

Long Ưng khó hiểu hỏi:

- Có nhiều đoàn ca vũ vậy sao? Ở đó có tới gần mười cái lều lớn.

Thôi Lão Hầu hiểu rất rành rẽ, nói:

- Nhiều năm liên tục chiến tranh, khắp nơi nữ nhiều, nam ít, chẳng hạn như Thổ Phiên, cho dù từng có thời xưng hùng xưng bá ở vùng này, nhưng cuộc sống của người dân có hề dễ chịu? Nam giới trưởng thành được tôn sung trên chiến trường, việc sản xuất bị xao nhãng, lại bị thu thuế nặng, khó thể chịu nổi, khiến cho nhiều người nghèo tới mức không mảnh đất cắm dùi. Sau chiến thắng tưng bừng, không thể nói hết những chua xót đắng cay. Có những kẻ vô lương tâm thấy được tình hình này, đến những địa phương nghèo khó mua các bé gái có dung mạo xinh đẹp, huấn luyện họ thành thạo các kỹ năng ca múa, biến họ thành công cụ kiếm tiền cho chúng. Sau khi họ được hai mươi tuổi, chúng lại bán họ cho các quan lớn, phú thương để làm vợ lẽ. Thật là một vốn bốn lời, so với buôn người cũng không khác mấy, mà lại không bị quản lý.

Long Ưng nhớ tới Mỹ Tư Na Phù được Hoành Không Mục Dã bỏ ra số tiền lớn mua về, muốn nói mà không biết phải nói gì. Phe chiến thắng mà còn như thế, phía bại trận còn thê thảm cỡ nào.

Thôi Lão Hầu suy nghĩ, nói:

- Chương trình biểu diễn bắt đầu sau lúc hoàng hôn, Trì Thượng Lâu và người Thổ Phiên tới đó làm cái gì? A! Ta nghĩ ra rồi! Hẳn là bọn hắn đi tìm Ba Tư Tinh – người chủ đoàn ca vũ Thiên Trúc, để thương lượng giá cả ngủ với các nàng ca kỹ. Nếu vậy, đêm nay bọn hắn sẽ tới đó xem biểu diễn.

Đầu óc mơ hồ, Long Ưng nói:

- Xin thứ cho tiểu đệ ngu muội, xem biểu diễn thì xem, lên giường thì lên, hai chuyện đó có gì liên quan?

Thôi Lão Hầu cười nói:

- Ta là người từng trải, đương nhiên hiểu vấn đề này. Lập tức lên giường sẽ không thú vị bằng trước tiên xem các nàng biểu diễn, phô bày tất cả vốn liếng. Sau khi đã thưởng thức hết vẻ đẹp và sở trường của các nàng, sẽ tìm một chỗ uống rượu mua vui với các nàng, khi nào không thể nhịn được nữa, thì lên giường truy hoan, cùng lên đỉnh Vu Sơn. Ha ha!

Long Ưng cười khổ , nói:

- Về mặt này đương nhiên là lão huynh thông thạo rồi. Tuy nhiên, sau khi lão huynh có được thiếu nữ Ba Tư xinh đẹp kia, phải đối xử thật tốt với nàng, nếu không ta sẽ không yên lòng.

Thôi Lão Hầu giơ tay lên, nghiêm mặt nói:

- Ông trời ở trên cao, nếu giúp Thôi Lão Hầu này có được người con gái ấy, nhất định sẽ xem nàng như châu như ngọc, mãi mãi không thay đổi.

Ông ta lại nói:

- Phải chăng Ưng gia đã có kế hoạch?

Long Ưng thấy ông ta thành tâm thề thốt, nhẹ nhàng nói:

- Chuyện này lão huynh biết được càng ít càng tốt. Mẹ ơi! Ngay cả lão huynh cũng biết gọi ta là Ưng gia?

Thôi Lão Hầu nói:

- Danh tiếng của Ưng gia, khắp Tái ngoại còn ai không biết? Rất nhiều người cho rằng ngươi là một Thiếu soái Khấu Trọng khác, cho dù không bằng, cũng không chênh lệch bao nhiêu. Thử hỏi các nước ở Tái ngoại, có ai không sợ Thiếu soái Khấu Trọng? Đem ra dọa có thể khiến trẻ em ngừng khóc nhè!

Hai người lại bàn bạc cụ thể thêm một chút, rồi Long Ưng đeo mặt nạ lên, lặng lẽ đi ra bằng cửa sau. Trước khi đến đây Long Ưng đã dùng đủ mánh khóe để loại bỏ tất cả người theo dõi hắn.

Trên đường quay lại khách sạn, Long Ưng mua hai bộ quần áo. Lúc này mặt trời đã lặn ở phía tây, khiến cả thành phố nổi tiếng trong ngoài nước này chìm đắm trong làn ánh sáng mê hoặc lòng người.

Vừa bước vào sảnh khách sạn, ông chủ đứng sau quầy nói:

- Hắn đã về rồi đấy! Xem có phải là bằng hữu người Hán của ngươi không?



Hai người đàn ông Thổ Phiên đứng trước quầy xoay người lại nhìn hắn. Long Ưng đi tới trước mặt hai người, hỏi:

- Tìm ta có chuyện làm ăn sao?

Hai người kia nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của hắn, lộ vẻ thất vọng, không đáp lại, đi ngang qua bên cạnh hắn, vội vàng rời khỏi, không hề quay đầu nhìn lại.

Ông chủ nhìn hắn, nhún vai lộ vẻ bất đắc dĩ, nói:

- Đúng là không biết lễ phép là gì! Bọn hắn đang hỏi thăm bằng hữu người Hán vừa mới đến.

Long Ưng tươi cười, tỏ vẻ không quan tâm, quay lại phòng trọ, thầm nghĩ cuối cùng kẻ địch cũng đã tìm tới Vu Điền. Hắn nảy ra ý định, sau khi thăm dò biết rõ ngọn nguồn của chúng, sẽ giết vài tên lợi hại nhất để tế cờ.

Chưa đến cửa phòng, hắn đã ngửi được mùi hương ngất ngây lòng người của Triều Lan.

Triều Lan ngồi quỳ trên chiếu, thản nhiên nhìn hắn đẩy cửa đi vào, đôi mắt to sáng ngời long lanh.

Long Ưng thầm kêu không ổn, cố gắng ngồi đối diện theo kiểu của nàng.

Triều Lan làm như không có chuyện gì xảy ra, nói:

- Bằng hữu của ngươi đi rồi à?

Trong nhất thời Long Ưng không hiểu ý, hỏi lại:

- Bằng hữu nào?

Trieu Lan thản nhiên nói:

- Chính là hai tên Thổ Phiên tới tìm bằng hữu người Hán, bọn hắn chờ ở ngoài hơn nửa canh giờ, rốt cuộc sao lúc ngươi về, bọn hắn không nói lời nào đã bỏ đi?

Long Ưng thầm kêu không xong, giả vờ như chợt hiểu ra, nói:

- À! Hóa ra công chúa nói tới hai tên đó, họ tưởng ta là bằng hữu của họ, khi nhìn thấy ta, mới biết là tìm nhầm người. Ha ha, khách sạn cũng tìm nhầm!

Triều Lan cười nhạt, lườm hắn một cái, sẵng giọng:

- Còn ở đó nói hươu nói vượn? Bắt đầu từ giữa trưa, rất nhiều người Đột Quyết, người Thổ Phiên, thậm chí cả người Thiên Trúc, từng nhóm đi vào kinh thành của chúng ta, điều tra ở các khách sạn, phòng trọ, tiệm ăn, nông trường về những người Hán tới đây trong ba ngày gần đây. Họ lại phái người trấn giữ ở những con đường chính yếu, nếu như Vương huynh không sai lính kiểm tra bọn hắn, e rằng bọn họ đã lật tung cả Vu Điền lên rồi!

Long Ưng mừng rỡ, nói:

- Có bắt bọn chúng lại không?

Triều Lan trợn đôi mắt đẹp lên, nói:

- Bọn hắn không phạm tội, tìm một bằng hữu người Hán là vi phạm pháp luật Vu Điền sao? Rốt cuộc ngươi giấu đầu lòi đuôi rồi! Chịu nhận là họ tới tìm ngươi?

Long Ưng chơi xấu, nói:

- Ta thừa nhận hồi nào? Ha ha! Đừng mất thời gian vô ích, nếu ta là người bọn chúng muốn tìm, lâu như vậy không gặp, sao không chuyện trò thân thiết một hồi?

Triều Lan nói:

- Người khác không biết, nhưng ta biết rõ ngươi là người bọn họ muốn tìm.

Nàng lại liếc nhìn hai bộ quần áo mới hắn để bên cạnh, nói tiếp:

- Đến bây giờ mới mua y phục. Nói cho ta biết, vì sao hai người Thổ Phiên kia đối mặt với ngươi mà vẫn không nhận ra ngươi là người họ muốn tìm?

Long Ưng thầm nghĩ, tiểu mỹ nhân này cực kỳ thông minh, thảo nào Vương huynh phái nàng đi điều tra hoạt động buôn người. Hắn cười, nói:

- Hoàn toàn là trùng hợp, vừa đúng lúc bọn chúng tìm bằng hữu người Hán, ta lại bỏ lại tất cả những hơi hướng người Hán lại hoang mạc, đi vào đô thành của các vị. Ha ha! Trưởng công chúa nghi ngờ tại hạ dùng thuật hóa trang sao? Xin công chúa rộng lòng tha thứ, tới sờ mặt ta thử đi, xem ta có hóa trang này nọ không? Má ơi! Để cho bàn tay ngà ngọc của đại công chúa sờ vào, từ nay về sau ta sẽ không rửa mặt luôn!

Triều Lan sẵng giọng:

- Còn không thành thật khai ra? Hay là muốn từ nay về sau người ta không để ý tới ngươi?

Long Ưng ngẩn ngơ nói:

- Có phải nếu thành thật khai ra, từ nay về sau trưởng công chúa sẽ để ý tới ta?

Triều Lan nhận ra sơ hở trong lời nói của mình, mặt đỏ lên, đi đôi với râu ria trên môi nàng, lại lộ ra vẻ đáng yêu của người con gái, thật là tương phản ngộ nghĩnh, tuyệt không thể tả.

Long Ưng cố gắng lần cuối, chán nản nói:



- Đáng tiếc là ta không có gì để khai, nếu không, sau này lập tức có thể cùng trưởng công chúa...Ha ha! Nàng hiểu ta muốn nói gì đấy!

Triều Lan đổi đề tài:

- Được! Nói cho ta biết, lúc ở phủ đệ Lạc Đà Vương, ngươi xưng tên là gì, khiến Thôi Lão Hầu lập tức đồng ý gặp ngươi?

Long Ưng hết sức kinh ngạc, nói:

- Nàng theo sau lưng ta sao? Không thể có chuyện đó!

Triều Lan đắc ý nói:

- Ngươi là đồ chết tiệt ngu ngốc! Người ta đâu có rỗi rảnh đi lòng vòng theo ngươi? Ta chỉ việc đi thẳng tới phủ đệ Lạc Đà Vương, ôm cây đợi thỏ!

Long Ưng rơi vào thế hạ phong, bèn chọc cười:

- Thì ra trưởng công chúa một khắc cũng không rời khỏi ta, hôm nay số đào hoa thật!

Triều Lan sẵng giọng:

- Lập tức trả lời ta, nếu không đừng trách ta trở mặt!

Long Ưng không chút nghĩ ngợi đáp:

- Tiểu đệ thông báo cho lão một cái tên thông dụng nhất trên đời, đó là “Mười lượng vàng”, Thôi Lão Hầu thấy tiền sáng mắt, đương nhiên tháo cả giày ra mà chạy lại đón chào ta rồi! Ha ha!

Triều Lan bị hắn chọc cho thiếu chút nữa là tức chết, lại nhịn không được, che miệng, duyên dáng mỉm cười, nói:

- Dù gì ngươi cũng đã mở miệng, sao còn không chịu nói thật?

Long Ưng khó hiểu hỏi lại:

- Vì sao trưởng công chúa lại chú ý tới thân phận của tiểu đệ như vậy?

Triều Lan nói:

- Bởi vì chúng ta đã bắt hơn mười người bọn chúng, đang định dùng đại hình để tra hỏi, để biết mục đích đến Vu Điền của bọn chúng. Khôi Tín của quân Đột Quyết và Lâm Bố Nhã của quân Thổ Phiên cùng đến cầu xin Vương huynh thả người, nói rõ là đang lùng bắt một tên tội phạm đầu sỏ vượt ngục, nhưng không cho biết tên tội phạm đó là thần thánh phương nào, lại khiến hai đại soái của hai nước phải phối hợp tung quân lùng bắt. Nếu ngươi là Vương huynh, dám cùng lúc đắc tội với Thổ Phiên và Đột Quyết sao? Vương huynh đành phải lập tức thả người. Nhưng Vương huynh cũng vô cùng cứng rắn, đòi hỏi bọn chúng trước hết phải cho thủ hạ rút hết khỏi đô thành.

Long Ưng không còn nước để chống đỡ, gãi đầu nói:

- Lại có việc này?

Triều Lan nói:

- Không phải “Lại có việc này”, mà là lẽ nào lại như vậy? Hai đại soái bắt không được tội phạm đào thoát, cũng không phải là vấn đề, mà vấn đề là tội phạm gì lại khiến bọn chúng phải phối hợp lùng bắt? Xem ra là đụng phải một chiếc gai nhọn rồi. Sửu thần y, ngươi nói cho ta biết, tên tội phạm đó phải là ai đây?

Long Ưng cười, nói:

- Nàng hỏi ta, ta biết hỏi ai?

Triều Lan cả giận nói:

- Vẫn còn ăn vạ!

Long Ưng vỗ trán một cái, nói:

- Rốt cuộc ta đã đoán được là ai.

Rồi hắn bò qua phía nàng, reo lên:

- Sau khi hôn một cái, sẽ bẩm báo với trưởng công chúa.

Triều Lan thét lên chói tai, né người đi, một thân võ công hoàn toàn mất tác dụng, thân thể yêu kiều như nhũn ra, ngã xuống chiếu.

Khuôn mặt xấu xí của Long Ưng xuất hiện phía trên nàng, hai tay đỡ lấy vai nàng, cười hì hì nói:

- Trưởng công chúa thích nằm hôn sao?

Triều Lan yếu ớt nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập, dáng điệu vô cùng quyến rũ.

Một tay Long Ưng giữ thân thể nàng, một tay gỡ chòm râu nhỏ trên mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lập tức hiện ra, nếu như có thể rửa sạch lớp bột phấn đen thoa mặt, nhất định sẽ lộ ra một làn da trắng trẻo mịn màng.

Triều Lan để mặc hắn làm gì thì làm, dường như không còn khả năng chống cự. Lòng hiếu sắc dâng lên, Long Ưng định hôn lên đôi môi thơm của nàng, còn hậu quả thế nào, hắn không có thời gian để suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook