Quyển 2 - Chương 14: Mỹ nữ tóc vàng (hạ) – Bất Toái Kim Cương (thượng).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Long Ưng vội nói:
- Tiểu dân xin cáo lui!
Võ Chiếu lườm hắn rồi nói:
- Mau về ở cùng với mỹ nhân tóc vàng của ngươi đi.
Trong tiếng cười của Hoành Không Mục Dã, Long Ưng trở lại chỗ ngồi.
Còn chưa ngồi ấm chỗ, Mỹ Tu Na Phù đã tới nói:
- Có chịu cùng bọn thiếp xuống Trường Giang không? Những trò xiếc rất hấp dẫn đó! Cơ thể người ta còn mềm mại hơn những cô gái biểu diễn uốn dẻo đấy.
Long Ưng nghe thấy thế lòng sôi sục lên. Phong cách của Mỹ Tu Na Phù thẳng thắn, không ngại khoe ưu điểm của mình. Sự hấp dẫn đó thực sự không phải đùa, Long Ưng cảm thấy khả năng phòng ngự của mình đã sắp đến bờ sụp đổ.
Hắn nói:
- Ta không thể phân thân được, nên không thể đi cùng cả đoạn đường. Có điều ta sẽ đợi mọi người lên thuyền khi quay về ở Dương Châu.
Mỹ Tu Na Phù vốn đã rất thất vọng, nghe đến câu cuối cùng ngay lập tức hóa buồn thành vui, nói:
- Vậy người ta đành phải kiên nhẫn chờ đợi rồi, lúc đó mới có thể hiến thân cho Ưng gia được.
Long Ưng thất thanh:
- Gì cơ?
Mỹ Tu Na Phù còn tưởng hắn quá vui mừng nên cố tình tạo ra phản ứng kỳ lạ đó, nên nói một cách rất tự nhiên:
- Mỹ Tu Na Phù dự định hiến thân cho Ưng gia vào đêm nay, chỉ là Vương tử nói rằng làm vậy không phù hợp với lễ pháp của quý quốc, người ta chờ mong sắp chết đến nơi rồi!
Long Ưng không nói được lời nào nữa.
Mỹ Tu Na Phù vui như một con chim đang ca hót trên cành, tiếp tục nói:
- Vương tử đã đồng ý giao thiếp cho chàng rồi, chỉ là vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa, Mỹ Tu Na Phù mới là tài sản riêng của Ưng gia, chỉ tận trung với một mình Ưng gia mà thôi.
Toàn bộ da đầu Long Ưng đều tê dại.
Hoành Không Mục Dã trở lại bên cạnh Long Ưng đang đợi gã ở cửa vào hành lang, cười nói:
- Ta đồng ý cho họ về sớm một bước, không biết họ vui mừng thế nào. Đều do Thánh thượng của các ngươi tặng cho mỗi người một cô gái, đâu còn hứng thú để ngắm cảnh cùng chúng ta nữa?
Long Ưng biết rất rõ thủ đoạn lấy lòng người của Võ Chiếu. Bà ta khiến cho đoàn người đi cùng Hoành Không Mục Dã lần này thu hoạch lớn, có lợi cho quan hệ hai nước.
Mười tám mỹ nữ bao gồm cả Mỹ Tu Na Phù đang dựa vào hành lang ngắm cảnh đẹp bờ đối diện. Những con thuyền đốt lửa sáng rực qua lại không ngớt. Đối với những cô gái dị tộc sống ở cao nguyên, có lẽ đây là điều mới mẻ thú vị.
Tiếng cười đùa của họ vang lên không ngớt, tăng thêm vẻ lãng mạn cho cảnh đẹp của bờ sông dưới ánh trăng.
Hoành Không Mục Dã chắp tay sau lưng, Long Ưng cùng y cất bước đi trên hành lang dài. Đây là một hành lang dài hơn một dặm vượt qua Lạc Hà. Nguyên liệu được lựa chọn kỹ, hoa văn trang trí rất tráng lệ, và có thể nhìn ra rất xa. Hèn chi Võ Chiếu coi đây là niềm tự hào.
Đột nhiên mấy cô gái đuổi theo hai người, rồi vây quanh hai người nhảy múa, còn hát bài tình ca dịu dàng.
Những điệu nhảy bài hát của họ không giống với những điệu nhảy bài ca hàm súc của Trung Thổ. Thân hình uốn éo rung động lòng người kết hợp với bài ca hùng tráng. Những đường cong hấp dẫn trên cơ thể cộng thêm sắc thái biểu cảm trên mặt, phô bày hoàn toàn ra trước mắt hai người.
Hoành Không Mục Dã đã quen với cảnh này nên không thấy gì là lạ, nhưng Long Ưng thì lòng dao động, suýt chút nữa thì ma tính bộc phát.
Điều khiến hắn không thể chống đỡ nổi là mỹ nữ tóc vàng tháo chiếc mũ trên đầu ra, để mặc mái tóc vàng như mây xõa xuống. Nàng nhảy nhiệt tình bên cạnh hắn, rồi thỉnh thoảng chạm vào Long Ưng, khiến hắn vừa vui mừng vừa khó xử.
Trong cơn gió mạnh của Lạc Hà, tóc các cô gái bay lên, váy áo cũng bay phần phật. Kết hợp với cảnh đẹp dưới trăng và màu sắc cổ kính của hành lang, cảnh tượng này chẳng khác nào tiên giới của các tiên nữ đang nhảy múa.
Hoành Không Mục Dã nói:
- Ngoài Mỹ Tu Na Phù, họ đều là phi tử của ta. Tất cả đều được ta lựa chọn kỹ càng, đại diện cho con mắt của ta. Nếu Long huynh thích, có thể chọn lấy hai nàng làm thiếp.
Long Ưng thấy Mỹ Tu Na Phù không hề lộ vẻ không vui, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, bèn chối từ:
- Sao tểu đệ có thể lấy đi thiếp thân bên cạnh Hoành Không huynh chứ, ta xin nhận tấm lòng này!
Hoành Không Mục Dã vẫn chắp tay sau lưng, nói rất tự nhiên:
- Việc tặng thê thiếp này ngày nào cũng xảy ra ở tệ quốc. Nếu như Long huynh có đến cả trăm thê thiếp như ta, có cho đi thì chưa tới hai ngày sau đã quên sạch rồi. Ha ha ha!
Long Ưng không thể cười nổi, bởi lẽ hắn không phải là người như vậy.
Hoành Không Mục Dã tiếp tục nói:
- Lần này tới phía đông, có ba chuyện khiến ta vui nhất. Đầu tiên là đã củng cố được quan hệ ngoại giao với quý quốc, và được nhận quà tặng hậu hĩnh, về nước cũng nở mày nở mặt. Nói thật, nếu kẻ địch lớn nhất của chúng ta không phải là quý quốc, mà là người Đột Quyết, giả dụ thế nước mạnh mẽ đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng ngộ nhỡ thế nước hơi yếu, người Đột Quyết nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Lúc đó sự giúp đỡ viện trợ của quý quốc sẽ trở thành linh đan cứu mạng của chúng ta.
Long Ưng nói:
- Hoành Không huynh nghĩ thật chu toàn. Chuyện vui thứ hai là gì?
Hoành Không Mục Dã giơ tay đặt lên vai hắn, rồi vui vẻ nói:
- Đương nhiên là kết giao được với người bạn là Long huynh. Long huynh rất khác với những người trong tộc của ngươi, có thể từ bỏ có thể chấp nhận. Đối với ngươi... Hì.... Đối với ngươi...
Hai người đi trong vòng tròn nhảy múa của các cô gái, vượt qua đoạn giữa của hành lang. Các nàng cũng đã hơi mệt, không múa nữa, mà tự đi ngắm cảnh đêm ở Lạc Hà.
Mỹ Tu Na Phù dính chặt lấy Long Ưng không rời, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, nửa phần người trên dựa trên người hắn. Mái tóc vàng không ngừng phất phơ trên mặt và cổ hắn, thật không biết là mơ hay là thực nữa.
Hoành Không Mục Dã bước khoảng hơn 10 bước, rồi giật mình nói:
- Cuối cùng ta đã tìm được một từ phù hợp. Khi ta cùng ngươi kiếm chạm kiếm, thứ ta phải đối diện đã không phải là một người hoặc một cao thủ kiệt xuất, mà là một dị vật vượt khỏi nhân thế, biến hóa khôn lường, thần thông quảng đại, người thường không thể chiến thắng được! Ôi! Đó là một cảm giác rất đáng sợ, may mà Long huynh không phải kẻ địch của ta.
Long Ưng thầm nghĩ, thứ ngươi phải đối mặt là Ma Chủng. Và đồng thời hắn cũng khâm phục sự nhạy bén của kiếm thủ siêu cấp này. Hắn bèn nói:
- Có cơ hội tiểu đệ sẽ giải thích kỹ với Hoành Không huynh về võ công của mình.
Nói như vậy là vì không muốn y tiếp tục hỏi nữa.
Mỹ Tu Na Phù yểu điệu nói:
- Còn chuyện thứ ba thì sao?
Hoành Không Mục Dã vui vẻ nói:
- Ta chưa từng nghĩ đến việc Mỹ Tu Na Phù lại yêu mến một người đàn ông khác như vậy. Đương nhiên, mối quan hệ khác nhau hoàn toàn, ta là sư phụ kiêm huynh trưởng của nàng ấy. Còn ngươi là người anh hùng và tình lang mà nàng hằng mơ ước. Dù là vẻ đẹp, kỹ thuật múa, hát và võ công, cô gái này đều thuộc dạng nhất thì trong số nữ giới nước ta. Việc thứ ba đương nhiên là tìm lang quân như ý cho Mỹ Tu Na Phù rồi.
Y tiếp tục nói:
- Từ đêm nay trở đi, Mỹ Tu Na Phù đã trở thành người phụ nữ của Long Ưng, chỉ tận trung với một mình ngươi. Có điều do nàng đã được chọn làm pháp nữ trong lễ tế của tệ quốc, nên phải về nước với ta trước, để hoàn thành trách nhiệm của pháp nữ, mới có thể chính thức bước vào cửa Long huynh. Ba năm sau ta sẽ phái người đưa nàng ấy đến Thần đô, nhất định sẽ giữ lời hứa, không có một người đàn ông nào có thể động vào một ngón tay của nàng.
Mỹ Tu Na Phù toàn thân run rẩy, ôm Long Ưng càng chặt hơn.
Long Ưng biết rằng sau khi Hoành Không Mục Dã nói ra những lời này, sự việc đã được định đoạnt. Nếu như hắn từ chối, không những sẽ mất vui, nói không chừng còn trở mặt thành thù.
Long Ưng khẳng định:
- Hoành Không huynh yên tâm, ta nhất định sẽ yêu quý nàng như châu báu, khiến nàng hạnh phúc vui vẻ suốt đời này.
Mỹ Tu Na Phù kêu lên một tiếng rồi ào vào lòng hắn. Hai tay nàng ôm chặt lấy cổ Long Ưng, hôn thật nồng nhiệt, không coi người bên cạnh ra gì.
Hoành Không Mục Dã cười ha ha, tự mình đi đến phía cuối hành lang, hai tay vịn vào hành lang nhìn ra phía xa.
Long Ưng thoát khỏi vòng tay của mỹ nữ tóc vàng, ôm bờ eo mềm mại của nàng đến bên cạnh Hoành Không Mục Dã, trong lòng vô cùng xúc động. Hắn đã bắt đầu hiểu tại sao nhiều người theo đuổi tiền tài quyền lực như vậy. Nếu hắn không phải ở vào địa vị hiện nay, Nhân Nhã và Mỹ Tu Na Phù sao có thể trở thành kiều thê mỹ thiếp của hắn được?
Hoành Không Mục Dã trầm giọng nói:
- Các ngươi nhất định phải cẩn thận người Đột Quyết. Trận chiến Bôn Lang Nguyên và việc Hiệt Lợi bị bắt giết được họ coi là mối nhục nhã to lớn của dân tộc, nhất định họ sẽ báo thù.
Long Ưng hỏi:
- Huynh đánh giá thế nào về Thánh thượng hoàng đế của chúng ta?
Hoành Không Mục Dã nói:
- Bà ấy là một người khiến người ta kính sợ. Chỉ cần nghĩ tới việc một người phụ nữ mà có thể trở thành chủ của Trung Thổ, có thể thấy bà ấy giỏi giang biết chừng nào. Đáng tiếc dù là thái tử Lý Đán, hay Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, đều không giỏi giang. Giờ đây vấn đề lớn nhất của các ngươi là quyền thừa kế chưa được quyết định, sẽ khiến kẻ địch thừa cơ.
Long Ưng nói:
- Lần này Hoành Không huynh về nam, nhất định phải đề cao cảnh giác. Bởi lẽ theo những thông tin ta nắm được, người Đột Quyết đã phái cao thủ trà trộn và Trung Nguyên, và sinh sống ở đây, mưu đồ làm loạn.
Hoành Không Mục Dã ngạc nhiên nói:
- Không ngờ lại có chuyện này!
Long Ưng nói:
- May mà Thánh thượng đã biết chuyện này từ sớm, nên người sẽ có sắp xếp thỏa đáng. Có điều Hoành Không huynh cũng nên để tâm đến nó.
Hoành Không Mục Dã cười nói:
- Long huynh vẫn có thể thay đổi quyết định đó.
Mỹ Tu Na Phù yêu kiều nói:
- Cùng đi thuyền đi mà, tối nào người ta cũng sẽ ở cùng chàng.
Long Ưng cười khổ nói:
- Ước gì ta có thể phân thân.
Hoành Không Mục Dã cười dài nói:
- Vẫn còn ba ngày để Long huynh suy nghĩ đấy.
Long Ưng nhớ tới mỹ nhân ở Cam Thang Viện, bèn nói:
- Chúng ta về đi!
Trong tiếng cười đùa, họ quay trở về.
Long Ưng vội vàng rời khỏi Cam Thang Viện, đến Ngự Thư Phòng.
Hắn đến muộn hơn hai khắc so với bình thường, không kịp ăn sáng, lý do là bởi về đêm qua vừa hoang đường lại vừa ngọt ngào, đến tận bây giờ vẫn tràn đầy dư vị. Lệ Lệ và Tú Thanh là mỹ nữ, lần đầu nếm trái cấm, đương nhiên là vô cùng thích thú. Nhân Nhã luôn thẹn thùng cũng trở nên phóng đãng, khiến hắn cảm nhận được một nét khác chưa từng xuất hiện trên người nàng. Hắn biết rõ nguyên nhân, thứ dụ các nàng ấy vừa là Ma Chủng cũng là Long Ưng hắn, hai thứ này không khác gì nhau.
Theo những gì Hướng Vũ Điền nói, bước tới giai đoạn Thành Ma nhất định phải biết “điều hậu”, khiến cho Ma Chủng hoang dã tà ác được phát tiết, cam tâm bị đạo tâm khống chế. Giờ đây Ma Chủng giống như một ngọn lửa không bao giờ tắt, quá to thì sẽ đốt tâm, quá yếu thì sẽ chết người. Giống như dùng dây thừng vượt qua vách cao cả vạn trượng, nếu không cẩn thận rơi xuống, sẽ thịt nát xương tan.
Có rất nhiều cách điều hậu, trong đó cách trực tiếp nhất là hoan lạc với nữ tử. Long Ưng trước kia thích thanh lâu như vậy, chính là để chuẩn bị cho việc này. Ma Chủng lại không giống với thuật Thái Âm Bổ Dương, nó chú trọng tới việc linh dục đồng nhất, cho và nhận, hai bên đều được lợi, còn về tình hình thực tế thì vẫn phải quan sát tiếp. Bởi lẽ cả đời Hướng Vũ Điền không gần nữ sắc, nên đây chỉ là lời dự đoán trên phương diện lý thuyết mà thôi.
Đến Ngự Thư Phòng, Võ Chiếu chưa tới, Vinh công công nói với hắn:
- Hôm nay tảo triều tranh cãi kịch liệt, có lẽ sáng nay Thánh thượng không tới nữa.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Sao công công lại biết chuyện bên đó?
Vinh công công nói:
- Là do Bàn công công phái người đến thông báo cho tiểu nhân, và bảo tiểu nhân thông báo với Ưng gia. Sau khi Ưng gia hoàn thành công việc ngày hôm nay, ông ấy sẽ đợi Ưng gia trong Trung Viện.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Ta đang định tìm gặp ông ấy.
Hắn nhớ tới một việc, bèn nói:
- Xem ra không có thời gian đến Lệ Khinh Các rồi, có thể hủy bỏ.
Vinh công công gật đầu nói:
- Liệu Ưng gia có thể cho phép tiểu nhân nói vài câu không?
- Tiểu dân xin cáo lui!
Võ Chiếu lườm hắn rồi nói:
- Mau về ở cùng với mỹ nhân tóc vàng của ngươi đi.
Trong tiếng cười của Hoành Không Mục Dã, Long Ưng trở lại chỗ ngồi.
Còn chưa ngồi ấm chỗ, Mỹ Tu Na Phù đã tới nói:
- Có chịu cùng bọn thiếp xuống Trường Giang không? Những trò xiếc rất hấp dẫn đó! Cơ thể người ta còn mềm mại hơn những cô gái biểu diễn uốn dẻo đấy.
Long Ưng nghe thấy thế lòng sôi sục lên. Phong cách của Mỹ Tu Na Phù thẳng thắn, không ngại khoe ưu điểm của mình. Sự hấp dẫn đó thực sự không phải đùa, Long Ưng cảm thấy khả năng phòng ngự của mình đã sắp đến bờ sụp đổ.
Hắn nói:
- Ta không thể phân thân được, nên không thể đi cùng cả đoạn đường. Có điều ta sẽ đợi mọi người lên thuyền khi quay về ở Dương Châu.
Mỹ Tu Na Phù vốn đã rất thất vọng, nghe đến câu cuối cùng ngay lập tức hóa buồn thành vui, nói:
- Vậy người ta đành phải kiên nhẫn chờ đợi rồi, lúc đó mới có thể hiến thân cho Ưng gia được.
Long Ưng thất thanh:
- Gì cơ?
Mỹ Tu Na Phù còn tưởng hắn quá vui mừng nên cố tình tạo ra phản ứng kỳ lạ đó, nên nói một cách rất tự nhiên:
- Mỹ Tu Na Phù dự định hiến thân cho Ưng gia vào đêm nay, chỉ là Vương tử nói rằng làm vậy không phù hợp với lễ pháp của quý quốc, người ta chờ mong sắp chết đến nơi rồi!
Long Ưng không nói được lời nào nữa.
Mỹ Tu Na Phù vui như một con chim đang ca hót trên cành, tiếp tục nói:
- Vương tử đã đồng ý giao thiếp cho chàng rồi, chỉ là vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa, Mỹ Tu Na Phù mới là tài sản riêng của Ưng gia, chỉ tận trung với một mình Ưng gia mà thôi.
Toàn bộ da đầu Long Ưng đều tê dại.
Hoành Không Mục Dã trở lại bên cạnh Long Ưng đang đợi gã ở cửa vào hành lang, cười nói:
- Ta đồng ý cho họ về sớm một bước, không biết họ vui mừng thế nào. Đều do Thánh thượng của các ngươi tặng cho mỗi người một cô gái, đâu còn hứng thú để ngắm cảnh cùng chúng ta nữa?
Long Ưng biết rất rõ thủ đoạn lấy lòng người của Võ Chiếu. Bà ta khiến cho đoàn người đi cùng Hoành Không Mục Dã lần này thu hoạch lớn, có lợi cho quan hệ hai nước.
Mười tám mỹ nữ bao gồm cả Mỹ Tu Na Phù đang dựa vào hành lang ngắm cảnh đẹp bờ đối diện. Những con thuyền đốt lửa sáng rực qua lại không ngớt. Đối với những cô gái dị tộc sống ở cao nguyên, có lẽ đây là điều mới mẻ thú vị.
Tiếng cười đùa của họ vang lên không ngớt, tăng thêm vẻ lãng mạn cho cảnh đẹp của bờ sông dưới ánh trăng.
Hoành Không Mục Dã chắp tay sau lưng, Long Ưng cùng y cất bước đi trên hành lang dài. Đây là một hành lang dài hơn một dặm vượt qua Lạc Hà. Nguyên liệu được lựa chọn kỹ, hoa văn trang trí rất tráng lệ, và có thể nhìn ra rất xa. Hèn chi Võ Chiếu coi đây là niềm tự hào.
Đột nhiên mấy cô gái đuổi theo hai người, rồi vây quanh hai người nhảy múa, còn hát bài tình ca dịu dàng.
Những điệu nhảy bài hát của họ không giống với những điệu nhảy bài ca hàm súc của Trung Thổ. Thân hình uốn éo rung động lòng người kết hợp với bài ca hùng tráng. Những đường cong hấp dẫn trên cơ thể cộng thêm sắc thái biểu cảm trên mặt, phô bày hoàn toàn ra trước mắt hai người.
Hoành Không Mục Dã đã quen với cảnh này nên không thấy gì là lạ, nhưng Long Ưng thì lòng dao động, suýt chút nữa thì ma tính bộc phát.
Điều khiến hắn không thể chống đỡ nổi là mỹ nữ tóc vàng tháo chiếc mũ trên đầu ra, để mặc mái tóc vàng như mây xõa xuống. Nàng nhảy nhiệt tình bên cạnh hắn, rồi thỉnh thoảng chạm vào Long Ưng, khiến hắn vừa vui mừng vừa khó xử.
Trong cơn gió mạnh của Lạc Hà, tóc các cô gái bay lên, váy áo cũng bay phần phật. Kết hợp với cảnh đẹp dưới trăng và màu sắc cổ kính của hành lang, cảnh tượng này chẳng khác nào tiên giới của các tiên nữ đang nhảy múa.
Hoành Không Mục Dã nói:
- Ngoài Mỹ Tu Na Phù, họ đều là phi tử của ta. Tất cả đều được ta lựa chọn kỹ càng, đại diện cho con mắt của ta. Nếu Long huynh thích, có thể chọn lấy hai nàng làm thiếp.
Long Ưng thấy Mỹ Tu Na Phù không hề lộ vẻ không vui, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, bèn chối từ:
- Sao tểu đệ có thể lấy đi thiếp thân bên cạnh Hoành Không huynh chứ, ta xin nhận tấm lòng này!
Hoành Không Mục Dã vẫn chắp tay sau lưng, nói rất tự nhiên:
- Việc tặng thê thiếp này ngày nào cũng xảy ra ở tệ quốc. Nếu như Long huynh có đến cả trăm thê thiếp như ta, có cho đi thì chưa tới hai ngày sau đã quên sạch rồi. Ha ha ha!
Long Ưng không thể cười nổi, bởi lẽ hắn không phải là người như vậy.
Hoành Không Mục Dã tiếp tục nói:
- Lần này tới phía đông, có ba chuyện khiến ta vui nhất. Đầu tiên là đã củng cố được quan hệ ngoại giao với quý quốc, và được nhận quà tặng hậu hĩnh, về nước cũng nở mày nở mặt. Nói thật, nếu kẻ địch lớn nhất của chúng ta không phải là quý quốc, mà là người Đột Quyết, giả dụ thế nước mạnh mẽ đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng ngộ nhỡ thế nước hơi yếu, người Đột Quyết nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Lúc đó sự giúp đỡ viện trợ của quý quốc sẽ trở thành linh đan cứu mạng của chúng ta.
Long Ưng nói:
- Hoành Không huynh nghĩ thật chu toàn. Chuyện vui thứ hai là gì?
Hoành Không Mục Dã giơ tay đặt lên vai hắn, rồi vui vẻ nói:
- Đương nhiên là kết giao được với người bạn là Long huynh. Long huynh rất khác với những người trong tộc của ngươi, có thể từ bỏ có thể chấp nhận. Đối với ngươi... Hì.... Đối với ngươi...
Hai người đi trong vòng tròn nhảy múa của các cô gái, vượt qua đoạn giữa của hành lang. Các nàng cũng đã hơi mệt, không múa nữa, mà tự đi ngắm cảnh đêm ở Lạc Hà.
Mỹ Tu Na Phù dính chặt lấy Long Ưng không rời, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, nửa phần người trên dựa trên người hắn. Mái tóc vàng không ngừng phất phơ trên mặt và cổ hắn, thật không biết là mơ hay là thực nữa.
Hoành Không Mục Dã bước khoảng hơn 10 bước, rồi giật mình nói:
- Cuối cùng ta đã tìm được một từ phù hợp. Khi ta cùng ngươi kiếm chạm kiếm, thứ ta phải đối diện đã không phải là một người hoặc một cao thủ kiệt xuất, mà là một dị vật vượt khỏi nhân thế, biến hóa khôn lường, thần thông quảng đại, người thường không thể chiến thắng được! Ôi! Đó là một cảm giác rất đáng sợ, may mà Long huynh không phải kẻ địch của ta.
Long Ưng thầm nghĩ, thứ ngươi phải đối mặt là Ma Chủng. Và đồng thời hắn cũng khâm phục sự nhạy bén của kiếm thủ siêu cấp này. Hắn bèn nói:
- Có cơ hội tiểu đệ sẽ giải thích kỹ với Hoành Không huynh về võ công của mình.
Nói như vậy là vì không muốn y tiếp tục hỏi nữa.
Mỹ Tu Na Phù yểu điệu nói:
- Còn chuyện thứ ba thì sao?
Hoành Không Mục Dã vui vẻ nói:
- Ta chưa từng nghĩ đến việc Mỹ Tu Na Phù lại yêu mến một người đàn ông khác như vậy. Đương nhiên, mối quan hệ khác nhau hoàn toàn, ta là sư phụ kiêm huynh trưởng của nàng ấy. Còn ngươi là người anh hùng và tình lang mà nàng hằng mơ ước. Dù là vẻ đẹp, kỹ thuật múa, hát và võ công, cô gái này đều thuộc dạng nhất thì trong số nữ giới nước ta. Việc thứ ba đương nhiên là tìm lang quân như ý cho Mỹ Tu Na Phù rồi.
Y tiếp tục nói:
- Từ đêm nay trở đi, Mỹ Tu Na Phù đã trở thành người phụ nữ của Long Ưng, chỉ tận trung với một mình ngươi. Có điều do nàng đã được chọn làm pháp nữ trong lễ tế của tệ quốc, nên phải về nước với ta trước, để hoàn thành trách nhiệm của pháp nữ, mới có thể chính thức bước vào cửa Long huynh. Ba năm sau ta sẽ phái người đưa nàng ấy đến Thần đô, nhất định sẽ giữ lời hứa, không có một người đàn ông nào có thể động vào một ngón tay của nàng.
Mỹ Tu Na Phù toàn thân run rẩy, ôm Long Ưng càng chặt hơn.
Long Ưng biết rằng sau khi Hoành Không Mục Dã nói ra những lời này, sự việc đã được định đoạnt. Nếu như hắn từ chối, không những sẽ mất vui, nói không chừng còn trở mặt thành thù.
Long Ưng khẳng định:
- Hoành Không huynh yên tâm, ta nhất định sẽ yêu quý nàng như châu báu, khiến nàng hạnh phúc vui vẻ suốt đời này.
Mỹ Tu Na Phù kêu lên một tiếng rồi ào vào lòng hắn. Hai tay nàng ôm chặt lấy cổ Long Ưng, hôn thật nồng nhiệt, không coi người bên cạnh ra gì.
Hoành Không Mục Dã cười ha ha, tự mình đi đến phía cuối hành lang, hai tay vịn vào hành lang nhìn ra phía xa.
Long Ưng thoát khỏi vòng tay của mỹ nữ tóc vàng, ôm bờ eo mềm mại của nàng đến bên cạnh Hoành Không Mục Dã, trong lòng vô cùng xúc động. Hắn đã bắt đầu hiểu tại sao nhiều người theo đuổi tiền tài quyền lực như vậy. Nếu hắn không phải ở vào địa vị hiện nay, Nhân Nhã và Mỹ Tu Na Phù sao có thể trở thành kiều thê mỹ thiếp của hắn được?
Hoành Không Mục Dã trầm giọng nói:
- Các ngươi nhất định phải cẩn thận người Đột Quyết. Trận chiến Bôn Lang Nguyên và việc Hiệt Lợi bị bắt giết được họ coi là mối nhục nhã to lớn của dân tộc, nhất định họ sẽ báo thù.
Long Ưng hỏi:
- Huynh đánh giá thế nào về Thánh thượng hoàng đế của chúng ta?
Hoành Không Mục Dã nói:
- Bà ấy là một người khiến người ta kính sợ. Chỉ cần nghĩ tới việc một người phụ nữ mà có thể trở thành chủ của Trung Thổ, có thể thấy bà ấy giỏi giang biết chừng nào. Đáng tiếc dù là thái tử Lý Đán, hay Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, đều không giỏi giang. Giờ đây vấn đề lớn nhất của các ngươi là quyền thừa kế chưa được quyết định, sẽ khiến kẻ địch thừa cơ.
Long Ưng nói:
- Lần này Hoành Không huynh về nam, nhất định phải đề cao cảnh giác. Bởi lẽ theo những thông tin ta nắm được, người Đột Quyết đã phái cao thủ trà trộn và Trung Nguyên, và sinh sống ở đây, mưu đồ làm loạn.
Hoành Không Mục Dã ngạc nhiên nói:
- Không ngờ lại có chuyện này!
Long Ưng nói:
- May mà Thánh thượng đã biết chuyện này từ sớm, nên người sẽ có sắp xếp thỏa đáng. Có điều Hoành Không huynh cũng nên để tâm đến nó.
Hoành Không Mục Dã cười nói:
- Long huynh vẫn có thể thay đổi quyết định đó.
Mỹ Tu Na Phù yêu kiều nói:
- Cùng đi thuyền đi mà, tối nào người ta cũng sẽ ở cùng chàng.
Long Ưng cười khổ nói:
- Ước gì ta có thể phân thân.
Hoành Không Mục Dã cười dài nói:
- Vẫn còn ba ngày để Long huynh suy nghĩ đấy.
Long Ưng nhớ tới mỹ nhân ở Cam Thang Viện, bèn nói:
- Chúng ta về đi!
Trong tiếng cười đùa, họ quay trở về.
Long Ưng vội vàng rời khỏi Cam Thang Viện, đến Ngự Thư Phòng.
Hắn đến muộn hơn hai khắc so với bình thường, không kịp ăn sáng, lý do là bởi về đêm qua vừa hoang đường lại vừa ngọt ngào, đến tận bây giờ vẫn tràn đầy dư vị. Lệ Lệ và Tú Thanh là mỹ nữ, lần đầu nếm trái cấm, đương nhiên là vô cùng thích thú. Nhân Nhã luôn thẹn thùng cũng trở nên phóng đãng, khiến hắn cảm nhận được một nét khác chưa từng xuất hiện trên người nàng. Hắn biết rõ nguyên nhân, thứ dụ các nàng ấy vừa là Ma Chủng cũng là Long Ưng hắn, hai thứ này không khác gì nhau.
Theo những gì Hướng Vũ Điền nói, bước tới giai đoạn Thành Ma nhất định phải biết “điều hậu”, khiến cho Ma Chủng hoang dã tà ác được phát tiết, cam tâm bị đạo tâm khống chế. Giờ đây Ma Chủng giống như một ngọn lửa không bao giờ tắt, quá to thì sẽ đốt tâm, quá yếu thì sẽ chết người. Giống như dùng dây thừng vượt qua vách cao cả vạn trượng, nếu không cẩn thận rơi xuống, sẽ thịt nát xương tan.
Có rất nhiều cách điều hậu, trong đó cách trực tiếp nhất là hoan lạc với nữ tử. Long Ưng trước kia thích thanh lâu như vậy, chính là để chuẩn bị cho việc này. Ma Chủng lại không giống với thuật Thái Âm Bổ Dương, nó chú trọng tới việc linh dục đồng nhất, cho và nhận, hai bên đều được lợi, còn về tình hình thực tế thì vẫn phải quan sát tiếp. Bởi lẽ cả đời Hướng Vũ Điền không gần nữ sắc, nên đây chỉ là lời dự đoán trên phương diện lý thuyết mà thôi.
Đến Ngự Thư Phòng, Võ Chiếu chưa tới, Vinh công công nói với hắn:
- Hôm nay tảo triều tranh cãi kịch liệt, có lẽ sáng nay Thánh thượng không tới nữa.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Sao công công lại biết chuyện bên đó?
Vinh công công nói:
- Là do Bàn công công phái người đến thông báo cho tiểu nhân, và bảo tiểu nhân thông báo với Ưng gia. Sau khi Ưng gia hoàn thành công việc ngày hôm nay, ông ấy sẽ đợi Ưng gia trong Trung Viện.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Ta đang định tìm gặp ông ấy.
Hắn nhớ tới một việc, bèn nói:
- Xem ra không có thời gian đến Lệ Khinh Các rồi, có thể hủy bỏ.
Vinh công công gật đầu nói:
- Liệu Ưng gia có thể cho phép tiểu nhân nói vài câu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.