Quyển 3 - Chương 28: Ngao du cùng mỹ nữ (hạ).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Đây là lần đầu tiên nàng nhắc đến cái chết của Hầu Hi Bạch trước mặt Long Ưng, trước kia dù hắn có hỏi, nàng vẫn trả lời qua loa cho xong chuyện.
Mộng Điệp nói tiếp:
- Ta vốn nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn không nói về chuyện của sư phụ với bất kỳ ai, đó là điều bí mật trong đáy lòng ta. Bây giờ rốt cuộc đã nói với ngươi, ngươi có biết vì sao không?
Long Ưng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Mộng Điệp nhìn hắn, hé miệng cười:
- Bởi vì ta đã bắt đầu có cảm giác sống nương tựa lẫn nhau với ngươi.
Long Ưng mừng rỡ:
- Thật sao?
Mộng Điệp trao cho hắn một nụ cười có thể làm tiêu hồn bất cứ gã đàn ông nào:
- Đùa ngươi thôi! Ta không có hề có cảm giác đó, dù chỉ là một chút. Tuy nhiên cũng đừng thất vọng, ít ra ở cùng một chỗ với ngươi vừa kích thích vừa thú vị, thậm chí ta thích đùa giỡn với ngươi, bất quá đó chỉ là cảm giác bằng hữu. Nhưng ngươi cần biết cho tới bây giờ, ta chỉ có đối thủ, không có bằng hữu.
Long Ưng mỉm cười:
- Chẳng phải có câu “tựa như hữu tình mà cũng tựa như vô tình” đấy sao? Ta đây căn bản là không thèm để ý. Sức chịu đựng của ta càng lúc càng kém, không chừng ta sẽ hôn đại vào môi đại tỷ, xem thử nàng là thật sự vô tình hay giả vờ vô tình.
Mộng Điệp cười đến nỗi rung rinh cả người, đưa tay bụm miệng:
- Bộ dáng của ngươi lúc này trông đẹp lạ! Tức giận đến nỗi phùng mang trợn mắt, râu ria dựng đứng cả lên. Lúc này mà cạo sạch đám râu ria bẩn thỉu của ngươi đi thì sao nhỉ? Bộ dáng trước kia của ngươi đã khó coi lắm rồi, bây giờ lại càng khó coi chết đi được!
Long Ưng không cách nào khó dễ đối với nàng, vươn vai đứng dậy:
- Đến phiên nàng gác đêm rồi, ta muốn ngủ một giấc.
Mộng Điệp nói:
- Muốn “thâu hương thiết ngọc” (xơ múi với người đẹp) thì có! Ta còn có điều muốn nói, ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta!
Long Ưng cười ha hả, ngồi trở lại xuống sườn núi, chen vào phía nàng ngồi xuống, vai kề vai, nói rất thân mật thì cũng có thể coi như là rất thân mật.
Mộng Điệp lườm hắn một cái:
- Ta không phải muốn thân mật với ngươi, mà là có chuyện nghiêm túc cần nói với ngươi.
Vẻ mặt ngây ngất, Long Ưng đáp:
- Hai chuyện không thể tiến hành đồng thời được sao?
Mộng Điệp thản nhiên:
- Xét rằng mười ngày vừa qua, dù ngươi không có công lao cũng phải chịu chút cực khổ, ta cho ngươi chút xíu lợi ích, thì như thế nào? Ta muốn nhắc nhở ngươi, tuyệt đối không được vì ta mà đi đầu trong việc tìm giết Mạc Vấn Thường, quan trọng nhất là đưa hai nàng kia đến Từ Hàng Tĩnh Trai, chuyện khác để sau rồi tính.
Long Ưng cảm nhận được da thịt làm rung động lòng người của nàng, ngửi hít mùi hương trên tóc, trên cơ thể còn phảng phất mùi nước hồ của nàng, như say như ngây, nói:
- Đại tỷ muốn như thế nào thì sẽ làm theo y như vậy.
Mộng Điệp không chịu nổi sự cố ý đụng chạm của hắn, sẵng giọng:
- Còn không mau cút đi! Muốn ta hạ độc thủ đối với ngươi sao?
Long Ưng biết thời biết thế, vội rời đi...
Tiếng người, tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa làm Long Ưng giật mình tỉnh lại, nhưng hắn còn chưa muốn dậy, trong lều chỉ còn lại một mình hắn, may là dư hương của người đẹp vẫn còn.
Minh Tâm chui vào, nói:
- Có một đoàn người ngựa đang đến, may mắn là không phải kẻ địch.
Long Ưng mở mắt. Minh Tâm đang bò lom khom, cúi xuống nhìn hắn, mặt cô cách mặt hắn không tới hai thước (một thước ta khoảng hơn 30 cm). Lúc này, nàng giống hệt một thiếu nữ dân tộc Khương xinh đẹp, tươi tắn, điệu bộ hết sức đáng yêu.
Long Ưng mỉm cười, hỏi:
- Không phải địch nhân là tốt rồi, ta muốn ngủ thêm một lát.
Minh Tâm cười:
- Ngươi còn ham ngủ hơn cả ta!
Nàng lại chui ra khỏi lều.
Chỉ chốc lát sau, tiếng người huyên náo bên ngoài lều. Long Ưng không thèm để ý, vẫn vùi đầu ngủ say. Lần này đến lượt Minh Huệ vào lều gọi hắn. Nàng ngồi bên cạnh, lắc lắc cánh tay hắn:
- Là một đoàn thương nhân kết bạn cùng đi, họ muốn tới bình nguyên của người Thổ Phiên. Dậy đi! Chúng ta còn phải lên đường!
Long Ưng vẫn nhắm mắt, nói:
- Đợi họ đi rồi chúng ta mới lên đường hay hơn.
Minh Huệ chợt lặng im.
Long Ưng không kìm được, mở mắt nhìn nàng, thấy nàng đỏ mặt nhìn mình, thầm kinh hãi, gọi:
- Minh Huệ!
Minh Huệ không né tránh ánh mắt của hắn, nói thật nhỏ như muỗi kêu:
- Nếu như Minh Huệ rời bỏ đạo môn, hoàn tục gả cho ngươi, ngươi...chịu lấy Minh Huệ không?
Lần này Long Ưng thật sự chấn động, vội ngồi dậy:
- Nàng chịu gả cho ta, Long Ưng ta...đương nhiên là cưới nàng!
Minh Huệ như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, mặt dần hết đỏ, thay vào đó là vẻ ngời sáng đầy thánh thiện, vui mừng nói:
- Thật sự là sợ Phạm tiên sinh cự tuyệt người ta, Minh Huệ chỉ muốn biết rõ, để xóa tan sự băn khoăn trong lòng. Chắc là Minh Huệ sẽ không rời bỏ đạo môn đâu, trước hết là muốn theo Cố sư muội, quan trọng hơn, đó là trách nhiệm do chính sư phụ giao cho ta. Sau này chỉ cần nhớ là ngươi từng đáp ứng lấy ta, Minh Huệ không còn gì để tiếc nuối.
Dứt lời, nàng chui ra khỏi lều, bỏ đi.
Long Ưng hết cả buồn ngủ, vén lều đi ra. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn giật mình. Chiếc hồ nhỏ náo nhiệt như một cái chợ, rất nhiều la, ngựa đang ăn cỏ, uống nước bên hồ, hơn hai trăm thương nhân ăn mặc kiểu người Hán đang nghỉ ngơi xung quanh. Trên sườn núi có thể thấy được xe la, xe ngựa xếp dài đến nửa dặm, hợp thành một đoàn.
Ba nàng đứng ở bên cạnh lều vải, bị hơn mười võ sĩ vây quanh, hiển nhiên là họ bị thu hút bởi sắc đẹp của các nàng, thấy sắc động lòng.
Long Ưng thầm nghĩ ai dám chọc giận Mộng Điệp chắc chắn mất mạng, quát:
- Không được đụng tới nữ nhân của lão tử!
Các võ sĩ quay lại nhìn hắn, vẻ mặt bất thiện.
Long Ưng không có hứng động thủ, đôi mắt sáng quắc lên một cách quỷ dị, các võ sĩ chạm phải ánh mắt sắc bén như dao của hắn, vội nhìn sang phía khác.
Một giọng khàn khàn nhưng uy nghiêm quát:
- Các ngươi vây quanh vợ đẹp của người ta làm cái mụ nội gì chứ? Cút ngay cho ta!
Các võ sĩ tản đi.
- Người trẻ tuổi, tới đây đi!
Long Ưng nhìn đám Mộng Điệp cười cười với vẻ, hết sức đắc ý. Mộng Điệp lườm hắn, hắn mới đi tới bên cạnh một ông già đang cầm tẩu hút thuốc, khói tuôn mù mịt, nói:
- Tiền bối có chi chỉ giáo?
Ông già tuổi chừng hơn năm mươi, thân hình cao gầy, trông như một con khỉ già, nhưng hai mắt sáng quắc, đang ngồi trên một tảng đá lớn, phong thái ung dung, có phong độ của một cao thủ môn phái, nói:
- Ngồi đi!
Long Ưng ngồi ở bên cạnh hắn, đám Mộng Điệp vào trong lều thu xếp hành trang. Ông già nói:
- Ta họ Thôi, người ta gọi ta là Thôi Hầu, bởi vì cả về hình dáng và phong cách, ta rất giống một con khỉ. Tiểu huynh tên gọi là gì? Sau lưng ngươi đeo một thanh đao đầu rắn, vô cùng tinh xảo, nhất định không phải vật bình thường.
Long Ưng đáp:
- Ta họ Phạm, lão huynh gọi ta là Phạm tiểu đệ được rồi.
Thôi lão hầu nói:
- Đám người này theo ta bảy, tám năm, nhưng dạy mãi mà không tốt lên được, không biết nhìn trước ngó sau. Chỉ cần thấy Phạm tiểu huynh dám dẫn theo ba cô nương tuyệt sắc ở một nơi bọn mã tặc thường xuyên qua lại, là biết các vị không phải hạng người bình thường, các vị muốn đi đâu?
Long Ưng đáp:
- Chúng tôi định tới Kim Sa Giang.
Thôi lão hầu nói:
- Kim Sa Giang là trạm cuối cùng ở phía trước mà chúng tôi sắp tới. Chúng tôi sẽ dừng lại đó ba ngày, bổ sung lương thực. Ta đi theo con đường này đã trên ba mươi năm, từ bảo tiêu bình thường trở thành lão đại, gần mười lăm năm nhờ sự nể mặt của các bằng hữu khắp nơi, chưa từng xảy ra sự cố gì.
Lão chỉ vào dãy núi xa xa, nói:
- Sau khi qua khỏi khe núi, sẽ đi vào đường lớn, về phía nam là trấn Bạch Thạch, các vị có thể đi cùng chúng tôi một đoạn đường, để tránh xảy ra phiền phức không cần thiết.
Long Ưng nói:
- Thôi lão huynh có hảo ý, ta xin ghi nhận. Thật không dám giấu diếm, hiện giờ có rất nhiều kẻ địch đang đuổi theo sau chúng tôi, cho nên không tiện kết bạn cùng các vị.
Thôi lão hầu định thần quan sát hắn hồi lâu, vui vẻ nói:
- Nhưng ta thấy ánh mắt các vị không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, biết tiểu huynh nhất định đối phó được địch nhân. Đừng sợ liên lụy đến bọn ta, bên ngoài trấn Bạch Thạch có một quân doanh (trại lính), có hơn một ngàn quân thường trú, còn đối với bọn mã tặc, đầu lĩnh của chúng là lão bằng hữu của ta, cam đoan không ai dám công khai sinh sự.
Long Ưng thầm nghĩ, dù sao ông ta cũng là người lão luyện trên giang hồ, tai mắt tinh tường, lại nghĩ cho dù Mạc Vấn Thường có lá gan lớn như trời, cũng không dám đuổi tới quân doanh, liền gật đầu:
- Giang hồ có quy tắc của giang hồ, được lão huynh dẫn đường, chúng tôi phải trả thù lao.
Thôi lão hầu mặt mày hớn hở, nói:
- Thu mỗi người một lượng bạc, được chứ?
Long Ưng lấy ngân lượng giao ra.
Thôi lão hầu vỗ vỗ vai hắn:
- Đã đến giờ lên đường rồi!
Hoàng hôn, bốn người Long Ưng theo đoàn thương nhân đi qua khe núi, đóng trại trên một cánh đồng rộng mênh mông. Đêm ấy, trời liên tục mưa xuân.
Bốn người vào trong lều vải, không khí trở nên hơi khác thường bởi vì lần đầu ở chung trong một lều. Minh Huệ khêu sáng ngọn đèn, đặt ở chính giữa. Ngọn lửa nhỏ lập lòe kia, như khiến người và vật trong lều trơ thành một khối thống nhất.
Ba nàng ngồi xếp bằng, Long Ưng dựa vào vách lều, duỗi hai chân bắt chéo nhau.
Mộng Điệp nói:
- Nếu như không bị địch nhân chặn đường, trong mười ngày chúng ta có thể đến được Vũ Mông Sơn.
Ba nàng hướng mắt đẹp về phía Long Ưng, dáng vẻ như vợ đang chờ nghe chỉ thị của chồng. Long Ưng ngắm no mắt vẻ xinh đẹp động lòng người của các nàng, mũi tràn đầy mùi hương mê người của các nàng, tuy là không phải vợ chồng thật sự, nhưng hắn thầm nghĩ, cho dù sau này quan hệ bọn hắn sẽ như thế nào, cảnh tượng trong giây phút này sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng hắn. Long Ưng chậm rãi nói:
- Ở Thần Đô, có một đêm ta cùng Vạn Nhận Vũ và mấy huynh đệ trong đội ngự vệ mở tiệc vui vẻ ở ngoài, bỗng nhiên nhận được tin tức, Pháp Minh sai người phục kích chúng tôi trên đường về, các nàng đoán kết quả là gì?
Mộng Điệp lộ ra vẻ “Còn phải hỏi”, Minh Tâm vui vẻ:
- Đương nhiên là Phạm tiên sinh đại triển thần uy, đánh cho người của Pháp Minh trở tay không kịp.
Minh Huệ gật đầu tán thành.
Mộng Điệp giật mình, nhìn Minh Tâm nói:
- Nếu như đáp án đơn giản như vậy, việc gì tiểu tử này lại bảo chúng ta đoán? Minh Tâm ngươi trúng phải gian kế của hắn rồi!
Long Ưng cười hì hì:
- Đại tỷ thật hiểu ta, không hỗ là nữ nhân của ta!
Mộng Điệp sẵng giọng:
- Ngươi nói cái gì?
Minh Huệ và Minh Tâm nhớ lại sáng nay trước mặt mọi người, Long Ưng nói các nàng là nữ nhân của hắn, mặc dù biết đó chỉ là tùy cơ ứng biến, gương mặt tươi cười vẫn đỏ bừng.
Long Ưng nói:
- Chỉ thuận miệng mà nói thôi, ha ha! Có những lời đã quen miệng, rất dễ lỡ miệng. Trở lại chuyện chính, đêm đó ta chỉ phòng thủ mà không tấn công, bởi vì địch biết ta mà ta không biết địch. Kết quả cuối cùng cam đoan các nàng không thể nghĩ tới, Võ Chiếu phong tỏa toàn bộ Thần Đô, bắt hơn hai trăm hòa thượng, lập tức xử tử.
Mộng Điệp đã quên chuyện tính sổ với hắn, lộ vẻ xúc động:
- Ngươi là muốn dùng lại cách đó sao?
Long Ưng nói:
- Ta đột nhiên giao ngân lượng cho đoàn thương nhân này, nguyên nhân chính là do Thôi lão hầu nhắc nhở gần đây có quân đội đóng quân. Với sự khôn khéo của Hắc Xỉ Thường Chi, hẳn là phải phỏng đoán được sự phân bố lực lượng của Mạc Vấn Thường, lại từ sự rút chạy của sáu vị đạo huynh, biết chúng ta bị tập kích ở thượng du, chắc chắn sẽ dùng bồ câu thông báo cho quân đội bên này, cho nên chỉ cần chúng ta tới được Thạch Cổ trấn, nơi được mệnh danh là vịnh đệ nhất của Trường Giang, tìm được nơi đóng quân của địa phương, có sự hỗ trợ toàn lực của quân đội, tất cả khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng.
Mộng Điệp vui vẻ nói:
- Ngươi nói có lý đấy! Sẵn sàng nghe lời chỉ dẫn. Mặc dù ta hận không thể chém Mạc Vấn Thường thành muôn mảnh, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải thời cơ thích hợp, rồi ta sẽ tìm hắn tính sổ sau.
Long Ưng nói:
- Về chuyện này, Mộng Điệp cũng phải nghe lời của ta, nếu hai chúng ta không ở cùng một chỗ, không được hành động một mình. Đã đồng ý, thì phải làm theo chiến thuật vừa nấp vừa đánh của ta!
Mộng Điệp nói tiếp:
- Ta vốn nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn không nói về chuyện của sư phụ với bất kỳ ai, đó là điều bí mật trong đáy lòng ta. Bây giờ rốt cuộc đã nói với ngươi, ngươi có biết vì sao không?
Long Ưng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Mộng Điệp nhìn hắn, hé miệng cười:
- Bởi vì ta đã bắt đầu có cảm giác sống nương tựa lẫn nhau với ngươi.
Long Ưng mừng rỡ:
- Thật sao?
Mộng Điệp trao cho hắn một nụ cười có thể làm tiêu hồn bất cứ gã đàn ông nào:
- Đùa ngươi thôi! Ta không có hề có cảm giác đó, dù chỉ là một chút. Tuy nhiên cũng đừng thất vọng, ít ra ở cùng một chỗ với ngươi vừa kích thích vừa thú vị, thậm chí ta thích đùa giỡn với ngươi, bất quá đó chỉ là cảm giác bằng hữu. Nhưng ngươi cần biết cho tới bây giờ, ta chỉ có đối thủ, không có bằng hữu.
Long Ưng mỉm cười:
- Chẳng phải có câu “tựa như hữu tình mà cũng tựa như vô tình” đấy sao? Ta đây căn bản là không thèm để ý. Sức chịu đựng của ta càng lúc càng kém, không chừng ta sẽ hôn đại vào môi đại tỷ, xem thử nàng là thật sự vô tình hay giả vờ vô tình.
Mộng Điệp cười đến nỗi rung rinh cả người, đưa tay bụm miệng:
- Bộ dáng của ngươi lúc này trông đẹp lạ! Tức giận đến nỗi phùng mang trợn mắt, râu ria dựng đứng cả lên. Lúc này mà cạo sạch đám râu ria bẩn thỉu của ngươi đi thì sao nhỉ? Bộ dáng trước kia của ngươi đã khó coi lắm rồi, bây giờ lại càng khó coi chết đi được!
Long Ưng không cách nào khó dễ đối với nàng, vươn vai đứng dậy:
- Đến phiên nàng gác đêm rồi, ta muốn ngủ một giấc.
Mộng Điệp nói:
- Muốn “thâu hương thiết ngọc” (xơ múi với người đẹp) thì có! Ta còn có điều muốn nói, ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta!
Long Ưng cười ha hả, ngồi trở lại xuống sườn núi, chen vào phía nàng ngồi xuống, vai kề vai, nói rất thân mật thì cũng có thể coi như là rất thân mật.
Mộng Điệp lườm hắn một cái:
- Ta không phải muốn thân mật với ngươi, mà là có chuyện nghiêm túc cần nói với ngươi.
Vẻ mặt ngây ngất, Long Ưng đáp:
- Hai chuyện không thể tiến hành đồng thời được sao?
Mộng Điệp thản nhiên:
- Xét rằng mười ngày vừa qua, dù ngươi không có công lao cũng phải chịu chút cực khổ, ta cho ngươi chút xíu lợi ích, thì như thế nào? Ta muốn nhắc nhở ngươi, tuyệt đối không được vì ta mà đi đầu trong việc tìm giết Mạc Vấn Thường, quan trọng nhất là đưa hai nàng kia đến Từ Hàng Tĩnh Trai, chuyện khác để sau rồi tính.
Long Ưng cảm nhận được da thịt làm rung động lòng người của nàng, ngửi hít mùi hương trên tóc, trên cơ thể còn phảng phất mùi nước hồ của nàng, như say như ngây, nói:
- Đại tỷ muốn như thế nào thì sẽ làm theo y như vậy.
Mộng Điệp không chịu nổi sự cố ý đụng chạm của hắn, sẵng giọng:
- Còn không mau cút đi! Muốn ta hạ độc thủ đối với ngươi sao?
Long Ưng biết thời biết thế, vội rời đi...
Tiếng người, tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa làm Long Ưng giật mình tỉnh lại, nhưng hắn còn chưa muốn dậy, trong lều chỉ còn lại một mình hắn, may là dư hương của người đẹp vẫn còn.
Minh Tâm chui vào, nói:
- Có một đoàn người ngựa đang đến, may mắn là không phải kẻ địch.
Long Ưng mở mắt. Minh Tâm đang bò lom khom, cúi xuống nhìn hắn, mặt cô cách mặt hắn không tới hai thước (một thước ta khoảng hơn 30 cm). Lúc này, nàng giống hệt một thiếu nữ dân tộc Khương xinh đẹp, tươi tắn, điệu bộ hết sức đáng yêu.
Long Ưng mỉm cười, hỏi:
- Không phải địch nhân là tốt rồi, ta muốn ngủ thêm một lát.
Minh Tâm cười:
- Ngươi còn ham ngủ hơn cả ta!
Nàng lại chui ra khỏi lều.
Chỉ chốc lát sau, tiếng người huyên náo bên ngoài lều. Long Ưng không thèm để ý, vẫn vùi đầu ngủ say. Lần này đến lượt Minh Huệ vào lều gọi hắn. Nàng ngồi bên cạnh, lắc lắc cánh tay hắn:
- Là một đoàn thương nhân kết bạn cùng đi, họ muốn tới bình nguyên của người Thổ Phiên. Dậy đi! Chúng ta còn phải lên đường!
Long Ưng vẫn nhắm mắt, nói:
- Đợi họ đi rồi chúng ta mới lên đường hay hơn.
Minh Huệ chợt lặng im.
Long Ưng không kìm được, mở mắt nhìn nàng, thấy nàng đỏ mặt nhìn mình, thầm kinh hãi, gọi:
- Minh Huệ!
Minh Huệ không né tránh ánh mắt của hắn, nói thật nhỏ như muỗi kêu:
- Nếu như Minh Huệ rời bỏ đạo môn, hoàn tục gả cho ngươi, ngươi...chịu lấy Minh Huệ không?
Lần này Long Ưng thật sự chấn động, vội ngồi dậy:
- Nàng chịu gả cho ta, Long Ưng ta...đương nhiên là cưới nàng!
Minh Huệ như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, mặt dần hết đỏ, thay vào đó là vẻ ngời sáng đầy thánh thiện, vui mừng nói:
- Thật sự là sợ Phạm tiên sinh cự tuyệt người ta, Minh Huệ chỉ muốn biết rõ, để xóa tan sự băn khoăn trong lòng. Chắc là Minh Huệ sẽ không rời bỏ đạo môn đâu, trước hết là muốn theo Cố sư muội, quan trọng hơn, đó là trách nhiệm do chính sư phụ giao cho ta. Sau này chỉ cần nhớ là ngươi từng đáp ứng lấy ta, Minh Huệ không còn gì để tiếc nuối.
Dứt lời, nàng chui ra khỏi lều, bỏ đi.
Long Ưng hết cả buồn ngủ, vén lều đi ra. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn giật mình. Chiếc hồ nhỏ náo nhiệt như một cái chợ, rất nhiều la, ngựa đang ăn cỏ, uống nước bên hồ, hơn hai trăm thương nhân ăn mặc kiểu người Hán đang nghỉ ngơi xung quanh. Trên sườn núi có thể thấy được xe la, xe ngựa xếp dài đến nửa dặm, hợp thành một đoàn.
Ba nàng đứng ở bên cạnh lều vải, bị hơn mười võ sĩ vây quanh, hiển nhiên là họ bị thu hút bởi sắc đẹp của các nàng, thấy sắc động lòng.
Long Ưng thầm nghĩ ai dám chọc giận Mộng Điệp chắc chắn mất mạng, quát:
- Không được đụng tới nữ nhân của lão tử!
Các võ sĩ quay lại nhìn hắn, vẻ mặt bất thiện.
Long Ưng không có hứng động thủ, đôi mắt sáng quắc lên một cách quỷ dị, các võ sĩ chạm phải ánh mắt sắc bén như dao của hắn, vội nhìn sang phía khác.
Một giọng khàn khàn nhưng uy nghiêm quát:
- Các ngươi vây quanh vợ đẹp của người ta làm cái mụ nội gì chứ? Cút ngay cho ta!
Các võ sĩ tản đi.
- Người trẻ tuổi, tới đây đi!
Long Ưng nhìn đám Mộng Điệp cười cười với vẻ, hết sức đắc ý. Mộng Điệp lườm hắn, hắn mới đi tới bên cạnh một ông già đang cầm tẩu hút thuốc, khói tuôn mù mịt, nói:
- Tiền bối có chi chỉ giáo?
Ông già tuổi chừng hơn năm mươi, thân hình cao gầy, trông như một con khỉ già, nhưng hai mắt sáng quắc, đang ngồi trên một tảng đá lớn, phong thái ung dung, có phong độ của một cao thủ môn phái, nói:
- Ngồi đi!
Long Ưng ngồi ở bên cạnh hắn, đám Mộng Điệp vào trong lều thu xếp hành trang. Ông già nói:
- Ta họ Thôi, người ta gọi ta là Thôi Hầu, bởi vì cả về hình dáng và phong cách, ta rất giống một con khỉ. Tiểu huynh tên gọi là gì? Sau lưng ngươi đeo một thanh đao đầu rắn, vô cùng tinh xảo, nhất định không phải vật bình thường.
Long Ưng đáp:
- Ta họ Phạm, lão huynh gọi ta là Phạm tiểu đệ được rồi.
Thôi lão hầu nói:
- Đám người này theo ta bảy, tám năm, nhưng dạy mãi mà không tốt lên được, không biết nhìn trước ngó sau. Chỉ cần thấy Phạm tiểu huynh dám dẫn theo ba cô nương tuyệt sắc ở một nơi bọn mã tặc thường xuyên qua lại, là biết các vị không phải hạng người bình thường, các vị muốn đi đâu?
Long Ưng đáp:
- Chúng tôi định tới Kim Sa Giang.
Thôi lão hầu nói:
- Kim Sa Giang là trạm cuối cùng ở phía trước mà chúng tôi sắp tới. Chúng tôi sẽ dừng lại đó ba ngày, bổ sung lương thực. Ta đi theo con đường này đã trên ba mươi năm, từ bảo tiêu bình thường trở thành lão đại, gần mười lăm năm nhờ sự nể mặt của các bằng hữu khắp nơi, chưa từng xảy ra sự cố gì.
Lão chỉ vào dãy núi xa xa, nói:
- Sau khi qua khỏi khe núi, sẽ đi vào đường lớn, về phía nam là trấn Bạch Thạch, các vị có thể đi cùng chúng tôi một đoạn đường, để tránh xảy ra phiền phức không cần thiết.
Long Ưng nói:
- Thôi lão huynh có hảo ý, ta xin ghi nhận. Thật không dám giấu diếm, hiện giờ có rất nhiều kẻ địch đang đuổi theo sau chúng tôi, cho nên không tiện kết bạn cùng các vị.
Thôi lão hầu định thần quan sát hắn hồi lâu, vui vẻ nói:
- Nhưng ta thấy ánh mắt các vị không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, biết tiểu huynh nhất định đối phó được địch nhân. Đừng sợ liên lụy đến bọn ta, bên ngoài trấn Bạch Thạch có một quân doanh (trại lính), có hơn một ngàn quân thường trú, còn đối với bọn mã tặc, đầu lĩnh của chúng là lão bằng hữu của ta, cam đoan không ai dám công khai sinh sự.
Long Ưng thầm nghĩ, dù sao ông ta cũng là người lão luyện trên giang hồ, tai mắt tinh tường, lại nghĩ cho dù Mạc Vấn Thường có lá gan lớn như trời, cũng không dám đuổi tới quân doanh, liền gật đầu:
- Giang hồ có quy tắc của giang hồ, được lão huynh dẫn đường, chúng tôi phải trả thù lao.
Thôi lão hầu mặt mày hớn hở, nói:
- Thu mỗi người một lượng bạc, được chứ?
Long Ưng lấy ngân lượng giao ra.
Thôi lão hầu vỗ vỗ vai hắn:
- Đã đến giờ lên đường rồi!
Hoàng hôn, bốn người Long Ưng theo đoàn thương nhân đi qua khe núi, đóng trại trên một cánh đồng rộng mênh mông. Đêm ấy, trời liên tục mưa xuân.
Bốn người vào trong lều vải, không khí trở nên hơi khác thường bởi vì lần đầu ở chung trong một lều. Minh Huệ khêu sáng ngọn đèn, đặt ở chính giữa. Ngọn lửa nhỏ lập lòe kia, như khiến người và vật trong lều trơ thành một khối thống nhất.
Ba nàng ngồi xếp bằng, Long Ưng dựa vào vách lều, duỗi hai chân bắt chéo nhau.
Mộng Điệp nói:
- Nếu như không bị địch nhân chặn đường, trong mười ngày chúng ta có thể đến được Vũ Mông Sơn.
Ba nàng hướng mắt đẹp về phía Long Ưng, dáng vẻ như vợ đang chờ nghe chỉ thị của chồng. Long Ưng ngắm no mắt vẻ xinh đẹp động lòng người của các nàng, mũi tràn đầy mùi hương mê người của các nàng, tuy là không phải vợ chồng thật sự, nhưng hắn thầm nghĩ, cho dù sau này quan hệ bọn hắn sẽ như thế nào, cảnh tượng trong giây phút này sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng hắn. Long Ưng chậm rãi nói:
- Ở Thần Đô, có một đêm ta cùng Vạn Nhận Vũ và mấy huynh đệ trong đội ngự vệ mở tiệc vui vẻ ở ngoài, bỗng nhiên nhận được tin tức, Pháp Minh sai người phục kích chúng tôi trên đường về, các nàng đoán kết quả là gì?
Mộng Điệp lộ ra vẻ “Còn phải hỏi”, Minh Tâm vui vẻ:
- Đương nhiên là Phạm tiên sinh đại triển thần uy, đánh cho người của Pháp Minh trở tay không kịp.
Minh Huệ gật đầu tán thành.
Mộng Điệp giật mình, nhìn Minh Tâm nói:
- Nếu như đáp án đơn giản như vậy, việc gì tiểu tử này lại bảo chúng ta đoán? Minh Tâm ngươi trúng phải gian kế của hắn rồi!
Long Ưng cười hì hì:
- Đại tỷ thật hiểu ta, không hỗ là nữ nhân của ta!
Mộng Điệp sẵng giọng:
- Ngươi nói cái gì?
Minh Huệ và Minh Tâm nhớ lại sáng nay trước mặt mọi người, Long Ưng nói các nàng là nữ nhân của hắn, mặc dù biết đó chỉ là tùy cơ ứng biến, gương mặt tươi cười vẫn đỏ bừng.
Long Ưng nói:
- Chỉ thuận miệng mà nói thôi, ha ha! Có những lời đã quen miệng, rất dễ lỡ miệng. Trở lại chuyện chính, đêm đó ta chỉ phòng thủ mà không tấn công, bởi vì địch biết ta mà ta không biết địch. Kết quả cuối cùng cam đoan các nàng không thể nghĩ tới, Võ Chiếu phong tỏa toàn bộ Thần Đô, bắt hơn hai trăm hòa thượng, lập tức xử tử.
Mộng Điệp đã quên chuyện tính sổ với hắn, lộ vẻ xúc động:
- Ngươi là muốn dùng lại cách đó sao?
Long Ưng nói:
- Ta đột nhiên giao ngân lượng cho đoàn thương nhân này, nguyên nhân chính là do Thôi lão hầu nhắc nhở gần đây có quân đội đóng quân. Với sự khôn khéo của Hắc Xỉ Thường Chi, hẳn là phải phỏng đoán được sự phân bố lực lượng của Mạc Vấn Thường, lại từ sự rút chạy của sáu vị đạo huynh, biết chúng ta bị tập kích ở thượng du, chắc chắn sẽ dùng bồ câu thông báo cho quân đội bên này, cho nên chỉ cần chúng ta tới được Thạch Cổ trấn, nơi được mệnh danh là vịnh đệ nhất của Trường Giang, tìm được nơi đóng quân của địa phương, có sự hỗ trợ toàn lực của quân đội, tất cả khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng.
Mộng Điệp vui vẻ nói:
- Ngươi nói có lý đấy! Sẵn sàng nghe lời chỉ dẫn. Mặc dù ta hận không thể chém Mạc Vấn Thường thành muôn mảnh, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải thời cơ thích hợp, rồi ta sẽ tìm hắn tính sổ sau.
Long Ưng nói:
- Về chuyện này, Mộng Điệp cũng phải nghe lời của ta, nếu hai chúng ta không ở cùng một chỗ, không được hành động một mình. Đã đồng ý, thì phải làm theo chiến thuật vừa nấp vừa đánh của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.