Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 71: Ngươi lừa ta gạt (hạ).

Huỳnh Dị

27/04/2015

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Lương Vương mời ngày mai bớt chút thời gian đến gặp ông ấy, thương lượng việc chinh Bắc. Ông ấy rất hồi hộp.

Long Ưng nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, bỗng nhiên phát giác nàng bây giờ, so với bất cứ thời khắc nào càng thêm phong phú, xinh đẹp mê người. Hắn nghĩ thầm trong bụng nếu không phải dè chừng ba cô gái Nhân Nhã, đêm nay coi như không qua được một cửa của nàng, liền nói:

- Lương Vương biết được chuyện tiểu đệ giả trang Sửu thần y sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Uyển Nhi sao dám tiết lộ.

Long Ưng lại hôn nàng một cái, đứng lên nói:

- Còn có chuyện gì nữa không?

Thượng Quan Uyển Nhi u oán nói tiếp:

- Đương nhiên còn có rất nhiều việc. Ví dụ như xác định lai lịch xuất thân cho chàng, một chức vụ gì đó trong cung, mang theo đồ vật gì. Nhưng chàng có rảnh không? Nếu không đành phải tạm gác sang ngày mai hẵng nói.

Long Ưng thò tay vỗ vỗ gương mặt của nàng, cười nói:

- Hiện tại, Uyển Nhi như một khuê phòng oán nữ. Ha ha, còn nhiều thời gian mà. Chúng ta cũng không phải một sớm một chiều. Không cần đưa tiễn đâu.

Nói xong, hắn giống như tia chớp đi ra khỏi phòng.

Đến Đào Quang Viên, Thái Bình Công Chúa đang định trèo lên xe ngựa, thấy hắn đến, liền oán trách nói:

- Thật là không đúng dịp. Mẫu hoàng bảo cho người đến đưa ta qua Cung Thượng Dương gặp bà. Có muốn đi một đoạn với bổn điện không?

Long Ưng mừng thầm trong lòng. Lúc này đã là đầu giờ Tý rồi. Nếu như xe ngựa đến Cung Thượng Dương thì hẳn sẽ muộn. Nhưng chỉ đi một đoạn thì vẫn được, liền cuống quýt lên xe.

Xe ngựa rời đi. Mặc dù hai người ngồi song song với nhau, nhưng cơ thể vẫn không đụng chạm, không giống như trước đó, trêu chọc đùa mắng tán tỉnh nhau.

Công Chúa Thái Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, xem cảnh đêm biến hóa của kinh thành, lạnh lùng nói:

- Ngươi biết mẫu hoàng tìm ta có chuyện gì không?

Long Ưng biết rõ quan hệ giữa nàng và Phù Quân Hầu, Võ Chiếu cũng sẽ rõ chuyện của nàng và Pháp Minh, từ đó cảnh cáo nàng, chặt đứt tơ tình với Phù Quân Hầu, phân rõ giới tuyến. Nhưng làm sao hắn dám nhắc đến ba chữ Phù Quân Hầu, nên lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Người trong xe đều trầm mặc.

Thái Bình Công Chúa nói như chẳng có nửa điểm quan hệ với nàng, tâm như giếng cạn nói:

- Ta căm hận bà ta.

Long Ưng thở dài một hơi. Hắn hiểu những lời này của nàng. Công chúa Thái Bình là Đường thất chính thống, là con cái của Lý Đường.

Nhìn thấy hai vị thân huynh chết không rõ, Tam hoàng huynh thì bị lưu vong, Tứ hoàng huynh thì chỉ là Thái tử hữu danh vô thực, chẳng khác nào tù nhân mất đi tự do. Còn bản thân nàng thì chẳng có năng lực cải biến chuyện gì, chỉ biết sinh lòng oán khích với Võ Chiếu mà thôi.

Nàng đã bị Pháp Minh thu vào tay. Nói không chừng sẽ sinh lòng trả thù mẫu hoàng. Biết rõ có thể nhờ vào đó mà làm tổn thương mẫu hoàng. Nhưng Pháp Minh là hạng người gì, lại tinh thông điều khiển nữ thuật, có thể làm cho Thái Bình hãm sâu trong vũng bùn, biến thành con rối xinh đẹp cho ông ta.

Nhưng hắn vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao Pháp Minh lại chọn Thái Bình.

Thái Bình bây giờ là hữu cảm nhi phát (có cảm xúc thì phát ra). Bởi vì liên quan đến Phù Quân Hầu, quan hệ giữa nàng và mẫu hoàng rất mâu thuẫn. Yêu hận khó phân.

Cuối cùng Công chúa Thái Bình cũng quay sang nhìn hắn, ngọc dung tái nhợt, tâm như tro tàn, như mất đi tất cả lý do có thể làm cho nàng sống tiếp:

- Chúng ta có thể trở lại như quá khứ không?

Long Ưng thật sự sợ nàng sẽ tự vẫn, nói:

- Bây giờ giữa chúng ta có gì mà phân biệt chứ? Chỉ vì tiểu đệ nhìn thấy tâm trạng của công chúa không được tốt, nên không dám động cước, chiếm lợi của công chúa.

Công chúa Thái Bình dở khóc dở cười, nhưng gương mặt đã có chút huyết sắc, nói:

- Long Ưng, ngươi nói thật lòng sao?

Long Ưng nói nhỏ:

- Tiểu đệ nào dám gạt công chúa? Ta không quan tâm chuyện của nàng. Mà nàng cũng chẳng liên quan đến việc của ta. Ha ha. Hai câu này vẫn còn hiệu lực cho đến ngày hôm nay.



Công chúa Thái Bình sầu thảm nói:

- Người ta đúng là vì hai câu này của ngươi mà bị khổ. Biết ngươi đối với ta chỉ là gặp dịp thì chơi. Còn với Phù Quân Hầu, chính là hy vọng cùng y kéo dài quan hệ. Lại đụng phải ngươi trở về, khiến cho ngươi khó chịu nổi.

Long Ưng rất muốn nói, chỉ là khó chịu một chút thôi, nhưng sao hắn dám nói ra trong thời khắc nhạy cảm này chứ:

- Ta thông cảm với tình huống của công chúa. Tỷ không giận tiểu đệ thì tiểu đệ đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Công chúa Thái Bình lãnh đạm nói:

- Công là công, còn tư là tư. Y trêu ghẹo ngươi, bổn điện hiểu hơn so với bất cứ kẻ nào. Chỉ là không muốn nhìn thấy một kẻ bình thường không coi ai ra gì, không ai bì nổi như y, nhưng lại chẳng có lực đánh trả dưới tay ngươi. Ài, bổn điện đã quá để mắt đến y.

Lời nói này càng giúp Long Ưng hiểu rõ nàng hơn. Thái Bình thân với Phù Quân Hầu nhanh như vậy, chính là lợi dụng y để quên hắn. Luận sự, các phương diện điều kiện của Phù Quân Hầu đều không kém Long Ưng. Nhưng khi Phù Quân Hầu thua thảm trong tay hắn, mộng đẹp của Công chúa Thái Bình đã bị nghiền nát. Cho nên không còn hứng thú đối với Phù Quân Hầu. Nàng không phải là cô gái bình thường, mà là là ngọc cành vàng, là sủng vật của đàn ông. Đối với Long Ưng, nàng xem như là đa tình.

Công chúa gầy gò khiến người ta phải đau lòng.

Xe ngựa rời khỏi hoàng thành, chạy tới Cung Thượng Dương. Bên trái là Nhật Lâu cao ngất, chính là nơi mà Nữ đế Đại Chu đã rơi một giọt long lệ.

Long Ưng sinh lòng thương tiếc. Hắn và Thái Bình đã từng có một khoảng thời gian kết giao tốt đẹp. Không khỏi nhớ tới bóng lưng trần trụi đằng sau bức bình phong, liền lấy tay nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng, hôn nhẹ vào cặp môi thơm. Công chúa phản ứng nhẹ nhàng.

Sau khi tách ra, Long Ưng nói:

- Ngày mốt ta sẽ rời Thần Đô. Ngoài mặt thì tuyên bố đến phía Nam nhưng sự thật là ra bên ngoài thực hiện nhiệm vụ bí mật mà mẹ nàng phái.

Công chúa Thái Bình sầu thảm nói:

- Ngươi đi, ta phải làm sao bây giờ?

Long Ưng nói:

- Chuyện tình nhi nữ và quốc gia đại sự, công chúa phải biết phân nặng nhẹ. Hai vị hoàng huynh của nàng cần nàng ủng hộ. Yên tâm đi. Thiên hạ Lý Đường thủy chung là thiên hạ Lý Đường, không ai có thể đi ngược, trừ mẫu hoàng của nàng. Nhưng cuối cùng cũng có một ngày, bà sẽ rời bỏ nhân thế. Nhiều nhất bà chỉ quăng vào hồ nước một hòn đá. Cho dù nó có to như thế nào, hồ nước cũng vẫn khôi phục lại nguyên trạng. Nào, bây giờ ta phải xuống xe.

Công chúa Thái Bình ngồi vào lòng hắn, hai tay quấn lấy cổ hắn, hôn lên môi của hắn một nụ hôn nóng bỏng.

Trở lại Cam Thang Viện đã là giờ Tý. Hắn không ngờ Bàn công công đã đến, đang ngồi trong sảnh lầu Tẩu Mã Lâu, do ba cô gái hầu hạ, mát xa cho ông.

Bàn công công cười hì hì nói:

- Ngươi trở về trễ cũng chẳng quan trọng. Công công có tính nhẫn nại rất nhiều.

Trong nội tâm Long Ưng cảm thấy ấm áp. Nhớ tới bao ngày vất vả, hao tổn vô hình, liền lười biếng ngồi xuống đối diện bốn người. Trong hoàng cung ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, chỉ có trở lại An Nhạc Oa, hắn mới có thể bỏ hết mọi sự đề phòng, hưởng thụ cảm giác gia đình. Bàn công công lại càng giống như người thân, quan tâm hắn, suy nghĩ mọi thứ cho hắn, trợ giúp hắn nhiều lần vượt qua khó khăn.

Lệ Lệ oán giận nói:

- Phu quân không tốt rồi. Công công tối ngày bảo chàng thí chiêu với người. Tại sao lại làm cho công công đau lưng tới bây giờ.

Vẻ mặt Bàn công công thoải mái hưởng thụ, nói:

- Không sao, lực tay của ba nàng tốt như vậy, nếu có hung ác đấm cho phu quân đại nhân các nàng một trận cũng còn có thể đấy.

Lão lại quay sang Nhân Nhã nói:

- Nhã Nhi, ngươi hầu hạ phu quân tắm rửa thay quần áo trước. Công công chờ hắn ở chỗ này.

Lập tức, mặt Nhân Nhã đỏ lên, lúng ta lúng túng. Không cần tán tỉnh cũng đủ hấp dẫn rồi.

Long Ưng vươn người đứng dậy, ánh mắt nhìn xuống cái túi da dê trên bàn. Không biết bên trong là thứ gì, hắn liền hớn hở hỏi:

- Công công không sợ khuya sao?

Bàn công công nói:

- Ngươi không phải vừa mới đến đây. Hoàng cung làm gì có phân biệt ngày đêm.

Nhân Nhã liếc nhìn hắn, như đang nói còn không mau một chút.

Long Ưng xin lỗi một tiếng, đi theo Nhân Nhã rời khỏi sảnh, đến phòng tắm. Thấy Nhân Nhã cúi đầu đi theo sau lưng, hắn liền dừng lại đợi nàng đi song song, ôm lấy cái eo thon của nàng, mỉm cười nói:

- Gương mặt xinh đẹp của Nhân Nhã vì sao lại đỏ lên như vậy? Chúng ta không phải đi tắm sao? Có phải có chuyện tiêu khiển đặc biệt gì?

Nhân Nhã xấu hổ vô cùng, bàn tay nhỏ bé ấn vào lưng hắn, đẩy hắn về hướng nhà tắm, năn nỉ:

- Đi mau, công công sẽ nghe được đấy.



Long Ưng cười ha ha, ôm lấy nàng bước đến phòng tắm.

Tinh thần Long Ưng thoải mái, trở lại phòng khách nhỏ. Ba cô gái không cần hắn lên tiếng, chủ động rời khỏi.

Bàn công công gọi ba cô gái lại, nói:

- Đám nữ nhi này kiếm chút đồ ăn cho công công đi.

Ba cô gái dịu dàng đáp ứng, vui vẻ mà đi.

Bàn công công cầm lấy túi da dê, móc ra một bản chép tay cũ màu vàng, đưa cho Long Ưng. Hắn tiếp lấy, bốn chữ "Vạn độc bảo điển" kinh người đập vào mắt.

Bàn công công thản nhiên nói:

- Mặc dù có tên là vạn độc, nhưng đương nhiên không có một vạn loại độc. Nhưng phạm vi nó bao gồm cực lớn. Là sở học suốt cả một đời sư tôn Vi Liên Hương tận lực ghi lại. Ngươi có bản lĩnh gặp qua là không quên. Sau khi nhớ kỹ, hãy đốt nó đi, để cho công công vĩnh viễn không còn nhìn thấy nó.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Thật muốn thiêu hủy sao?

Bàn công công cười khổ nói:

- Lỗ tai ngươi có vấn đề? Gần hai năm qua, công công muốn làm như vậy, nhưng lại không thể, đành phải nhờ Tà Đế làm thay.

Long Ưng nói:

- Công công hoài nghi Vương tử bị người hạ độc sao?

Bàn công công nói:

- Cái này rất khó nói, nhưng trên chiến trường, song phương chỉ cần đạt được mục đích thì có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Ngươi biết nhiều về phương diện này thì hữu ích vô hại. Người trong Thánh môn chúng ta không thiếu người trong nghề biết dụng độc. Nếu như Tà Đế bị người dụng độc lại, thì sẽ rất mất mặt.

Lão lại nói:

- Mặc dù quyển sách này nói về dụng độc, nhưng cũng đề cập đến hình học, cực hình danh xứng với thực.

Long Ưng nghe được liền dựng tóc gáy.

Bàn công công nói:

- Ngươi mới thân mật với mỹ nhân kia?

Long Ưng chợt nói:

- Công công đúng là ngửi ra. Khó trách bỗng nhiên bảo ta đi tắm.

Trước sau bái kiến Thượng Quan Uyển Nhi và Công chúa Thái Bình, thiếu chút nữa không thể thoát thân về.

Bàn công công nói:

- Trong dạ yến tại Long Vương Phủ. Thái Bình khóc lóc với công công, bảo ngươi không để ý đến nàng.

Long Ưng nghẹn ngào kêu lên:

- Ta không để ý đến nàng?

Bàn công công lại nói:

- Loại sự tình này không thể nói lý. Nữ nhân chính là như vậy. Đặc biệt là loại con gái cao cao tại thượng, tính tình bốc đồng như Thái Bình.

Lão lại hỏi:

- Ngươi và Thượng Quan Uyển Nhi, Công chúa Thái Bình đã xảy ra quan hệ sao?

Long Ưng thản nhiên nói:

- Không có.

Bàn công công lấy làm kỳ quái, nói:

- Tuyệt sắc mỹ nữ như các nàng, nhưng đối với ngươi lại cam chịu. Ngươi có cách nào khắc chế thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook