Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 159: Phong ba trong lều ca vũ

Huỳnh Dị

28/04/2015

Phạm vi nhảy múa của các nàng không lớn, chỉ chuyển động trong vòng một thước vuông, các ngón tay tạo thành những động tác kỳ lạ, thay đổi liên tục, đùi thon uốn lượn thành những đường cong đẹp đẽ, toàn thân tràn đầy sức sống, mỗi một động tác nhảy múa đều thống nhất trong một chỉnh thể, vẻ mặt đoan chính, trang nghiêm, như thể việc nhảy múa là thiêng liêng nhất trong trời đất.

Thân thể xinh đẹp như ngọc, phong thái quyến rũ, vũ điệu thần thánh, sức hấp dẫn hợp lại từ ba yếu tố đó khiến Long Ưng cũng nhìn như mê như say, chìm đắm trong không khí mê hoặc của một nền văn hóa khác lạ.

Không biết xem đã bao lâu, tiếng nhạc chợt ngừng, năm thiếu nữ đồng thời đứng nghiêm, chắp hai tay trước ngực, tấm màn từ phía trên căn lều phủ xuống, che kín sân khấu.

Cũng như Long Ưng, những người xem khác như tỉnh lại từ cơn mộng đẹp, tiếc nuối rời đi.

Trì Thượng Lâu và cao thủ người Thổ Phiên đến bên cạnh Long Ưng, Trì Thượng Lâu cười tủm tỉm nói:

- Xin mời nhân huynh đi bên này.

Y và cao thủ Thổ Phiên thản nhiên đi ngược dòng người, đi về phía hậu trường sân khấu.

Long Ưng ung dung đi theo sau hai người, hai tên Thổ Phiên khác theo sau hắn, như thể kẹp hắn vào giữa.

Bên cạnh tấm màn sân khấu, một người đàn ông cao lớn, mũi cao, mắt sâu, da ngăm đen, xem phong thái hẳn là chủ đoàn ca múa, thấy Trì Thượng Lâu dẫn một người xấu xí đi tới, lộ vẻ kinh ngạc.

Trì Thượng Lâu dừng lại, kề tai người đàn ông Thiên Trúc kia, nói vài câu, đôi mắt người kia lóe lên sắc lạnh, vừa nhìn Long Ưng dò xét, vừa nhấc tấm màn lên, để bọn họ tiến vào hậu trường.

Trong đầu Long Ưng bất chợt thoáng hiện một ý, có lẽ Trì Thượng Lâu lợi dụng đoàn ca múa này để thần không biết, quỷ không hay, đưa nạn nhân của chúng lên cao nguyên mà bán.

Nên biết hoạt động buôn người là việc ác mà người người đều khinh thường, một việc chà đạp lên nhân tính, dù cho hiện giờ Thổ Phiên đang nắm quyền, nhắm một mắt, mở một mắt ngầm đồng ý việc làm của bọn hắn, bọn Trì Thượng Lâu cũng phải hành động một cách bí mật, thà để cho người ta biết, không để cho người ta thấy, mà đoàn ca múa là nơi che giấu tốt nhất.

Đi qua chiếc cửa hẹp, lập tức đôi mắt Long Ưng hoa lên, ngây ra mà nhìn. Trong hậu trường sân khấu rộng ba trượng vuông, ngoài hai, ba mươi cô gái đang thay quần áo hoặc soi gương đồng chuẩn bị biểu diễn ca múa, có mấy cô gái trẻ xinh đẹp, đang châm trà rót nước, phục vụ đám vũ nữ, giọng nói thánh thót êm tai. Da thịt ngồn ngộn, nõn nã, mồ hôi nhễ nhại, cái mùi nồng nàn pha trộn giữa mùi thơm da thịt và mùi mồ hôi, Long Ưng sẽ mãi mãi không sao quên được.

Có lẽ Trì Thượng Lâu và cao thủ Thổ Phiên đã nhìn quen cảnh này, thản nhiên đi qua như giữa chốn không người, Long Ưng lại không kìm được, mắt nhìn chăm chú. Đặc biệt là một vũ nữ đã cởi bỏ thân trên của bộ y phục nhảy múa, để lộ bộ ngực trắng nõn, khiến Long Ưng suýt nữa rớt con ngươi. Kỳ lạ nhất là, dù Long Ưng đụng chạm vào thân thể các nàng, họ vẫn thản nhiên như không có cảm giác, coi bọn hắn như người vô hình.

Tới trước một bức màn, Trì Thượng Lâu vén màn lên, trước tiên để cao thủ Thổ Phiên đi vào, rồi hết sức lễ độ nhìn Long Ưng, nói:

- Xin mời huynh đài!

Long Ưng kìm chế sự háo sắc, ung dung bước vào. Bên trong là một không gian nhỏ chừng bảy, tám thước vuông, bày một cái bàn nhỏ, xung quanh là sáu, bảy băng ghế cao. Trên mặt bàn đầy chén đĩa, ly tách và thức ăn thừa, bừa bộn không chịu nổi, trái ngược hoàn toàn với sân khấu sạch sẽ, sáng ngời ở phía trước.

Cao thủ Thổ Phiên nói bằng tiếng Hán:

- Xin mời ngồi!

Long Ưng ngồi xuống đối diện y. Trì Thượng Lâu buông màn che, ngồi chéo góc, cũng như cao thủ Thổ Phiên kia, ánh mắt như tên nhọn nhằm vào Long Ưng.

Trong căn phòng nhỏ, không khí căng thẳng tràn đầy mùi thuốc súng.

Hai người Thổ Phiên theo sau, ở lại bên ngoài màn che.

Trì Thượng Lâu nhìn hắn dò xét, ung dung hỏi:

- Xin hỏi huynh đài đến đây thưởng thức ca múa, hay tới tìm chúng tôi?

Long Ưng nở một nụ cười bí hiểm, lắc đầu không lập tức trả lời y.

Mắt Trì Thượng Lâu lóe lên sát cơ.



Cao thủ Thổ Phiên nhìn hắn chằm chằm, nói:

- Bằng hữu có đảm lược, có hiểu biết, khiến người ta bội phục, hẳn không phải hạng vô danh. Xin hỏi quý tính đại danh là gì?

Giọng hắn hàm chứa sức lực, âm lượng không ngừng tăng lên, đến bốn tiếng cuối cùng “quý tính đại danh”, càng âm vang mạnh mẽ, đồng thời, hai tay từ dưới bàn giơ lên như muốn ôm quyền vấn an theo phép tắc giang hồ.

Nhưng Long Ưng biết rõ y đang đề tụ công lực, đồng thời thông báo cho Trì Thượng Lâu và hai tên Thổ Phiên bên ngoài màn phối hợp hành động, sử dụng thủ đoạn “sấm vang chớp giật” để ra tay một lần là giết chết Long Ưng.

Hai tay Trì Thượng Lâu buông thõng dưới bàn, Long Ưng không thể nhìn thấy. Nếu là người khác, chắc chắn không biết y làm gì dưới bàn, nhưng chuyện đó làm sao giấu được Long Ưng?

Hai tay cao thủ Thổ Phiên không nhúc nhích, đầu gối thúc lên, trúng ngay mép bàn khiến chiếc bàn tung lên, chén đĩa, thức ăn thừa trên bàn văng tung tóe, che tầm nhìn của Long Ưng.

Chiêu này không thể nói là không tuyệt.

Tiếng máy móc dưới bàn vang lên, tay trái Trì Thượng Lâu kéo ống tay áo tay phải lên, nhấn nút cơ quan, bắn độc châm gắn trên cổ tay ra.

Đây thực sự là chiêu lấy mạng, cho dù nhìn thấy rõ ràng, nhưng với khoảng cách quá gần như vậy, cũng khó né tránh. Huống chi, đây là phát động cơ quan ở dưới bàn, lại có đồng bọn phối hợp, phân tán sự chú ý của Long Ưng.

Trì Thượng Lâu nhằm vào chỗ chí mạng ở phía dưới cơ thể Long Ưng, thủ đoạn vô cùng nham hiểm và ác độc.

Hai tên Thổ Phiên ngoài cửa cũng xông vào, mỗi người vung lên một chiếc rìu cán ngắn bén ngót, là loại vũ khí cận chiến lý tưởng, rõ ràng đã tính toán và phân công từ trước.

Theo thuật ngữ giang hồ, rõ ràng Long Ưng đã bị sập bẫy, ở trong tình thế hữu tử vô sanh.

Long Ưng lạnh lùng nhìn cao thủ Thổ Phiên, từ dáng vẻ nắm chắc thắng lợi, biến thành hoảng hốt, kinh hãi.

“Rầm” một tiếng, cái bàn không tung lên, cũng không bể nát. Thì ra Long Ưng ấn tay phải xuống mặt bàn, đưa ma khí vào, tấn công y. Ma khí nhanh như chớp truyền vào đầu gối y, làm y khó thể nhúc nhích nếu không vận công hóa giải nó.

Trì Thượng Lâu hết sức hoảng sợ, y bắn ra những mũi châm bằng thép tẩm chất độc rất mạnh, nhưng kết quả lại như đá ném vào biển rộng, mất tăm mất tích, mà Long Ưng cũng không có vẻ gì là bị trúng châm.

Đến khi tay trái Long Ưng từ gầm bàn giơ lên, vung tay ném những mũi châm vào tên Thổ Phiên xông vào lều, y mới biết là Long Ưng không xê dịch, dùng tay bắt châm ở phía dưới bàn.

Trì Thượng Lâu sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, quên cả động thủ.

- A.A..A...!

Hét lên thảm thiết, tên cầm rìu bị trúng châm, ngã ra ngoài phòng, chiếc rìu rơi xuống đất.

Tên cầm rìu còn lại không kịp thu rìu lại, vẫn chém vào cổ Long Ưng.

Có tiếng thét chói tai của phụ nữ từ ngoài lều vọng vào.

Động tác của Long Ưng nhanh đến nỗi mắt thường không thấy kịp, tay phải đang ấn trên bàn chuyển sang chống lên ghế, thân hình bay lên không, chân trái nhanh như chớp đá về phía tên cầm rìu, ngay trước khi lưỡi rìu bén ngót chém trúng người, cú đá đã trúng ngay bụng tên cầm rìu. Tên đó rú lên, đầu ngoẹo ra sau, máu tươi từ miệng bắn lên không, cả người lẫn rìu bay ra sau, ngã xuống chỗ đồng bọn, lại khiến những cô gái kêu lên sợ hãi.

Vẻ mặt cao thủ Thổ Phiên và Trì Thượng Lâu càng khó coi, không dám động thủ nữa, cũng không biết phải nói gì.

Long Ưng biết mình đã trấn áp được bọn chúng. Trong tình thế nắm chắc ưu thế mà cũng không làm gì được hắn, bọn chúng đành phải ngoan ngoãn đàm phán, hoặc chờ một cơ hội khác.

Tiếng chân vang lên, lão đại của đoàn ca múa Thiên Trúc hổn hển chạy tới, vén màn lên. Thấy ba người ngồi yên nhìn nhau, y quên mất là đến để trợ giúp động thủ, hỏi bằng tiếng Thổ Phiên:

- Chuyện gì vậy?

Cao thủ Thổ Phiên lấy lại tinh thần, nói:



- Giúp ta chữa trị cho người bị thương, bảo đám con gái ngươi chớ có bàn tán xôn xao, tiếp tục ra sân khấu biểu diễn, ở đây đã có bọn ta xử lý.

Lão đại Thiên Trúc ngẩn ra, buông màn xuống.

Quả nhiên bên ngoài liền yên tĩnh, trở nên lặng ngắt như tờ.

Chợt tiếng nhạc vang lên, màn nhảy múa tiếp theo đã bắt đầu. Long Ưng thật sự muốn bỏ lại hai tên vô lại, ra ngoài xem cho no mắt, rồi quay lại đối phó bọn chúng.

Cao thủ Thổ Phiên gượng gạo nói:

- Bằng hữu! Ngươi có tư cách nói chuyện rồi đó, vừa rồi là thủ đoạn trong giang hồ, mong rằng bằng hữu không để trong lòng.

Lời lẽ không kiêu không hèn, vãn hồi mặt mũi cho cuộc ám sát không thành của bọn chúng.

Long Ưng ung dung nói:

- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ! Mọi người đi lại trên chốn giang hồ, đều là người hiểu chuyện. Ha ha! Hai vị có biết mình sai lầm ở đâu không? Đó là ta biết rõ các ngươi như lòng bàn tay, nhưng các ngươi lại không biết chút gì về ta, đương nhiên người thua thiệt là hai vị.

Trì Thượng Lâu không phục, nói:

- Lão huynh biết rõ điều gì về bọn ta?

Long Ưng nhìn y, cười hì hì, nói:

- Trì công tử là người nổi tiếng ở Ba Thục, từng có thời gian rất mở mày mở mặt, sau lưng lại có Đại Giang Liên làm chỗ dựa, đương nhiên không coi người trong thiên hạ vào đâu cả. Đáng tiếc là sẩy tay ở Kim Sa Giang, biến thành tội phạm bị truy nã, phải lưu lạc tới nơi xa xôi này kinh doanh. Đây có thể xem như biết rõ về Trì công tử không?

Theo lời nói ung dung của hắn, vẻ mặt vốn đã bình tĩnh của Trì Thượng Lâu lại trở nên khó coi, đến cuối cùng sắc mặt y như tro tàn, không biết phải nói gì.

Cao thủ Thổ Phiên nhìn Long Ưng với vẻ khó tin, mắt mở to, rốt cuộc hiểu ra là hắn có mưu mà đến, không phải người giang hồ chỉ nhất thời lợi dụng cơ hội để đục nước béo cò.

Bản lĩnh Long Ưng vừa thể hiện, ngay cả người kém kinh nghiệm nhất cũng biết hắn là một cao thủ hạng nhất.

Long Ưng nói:

- Giang hồ dĩ hòa vi quý, chỉ cần các ngươi đồng ý với hai điều kiện của ta, bảo đảm các ngươi vẫn có thể phát tài lớn. Hừ! Nếu dám trái ý ông đây, chẳng những tiền, hàng đều mất, mà cũng không còn mạng để quay lại cao nguyên.

Trì Thượng Lâu trầm giọng nói:

- Các hạ rốt cuộc là người phương nào?

Long Ưng cười ha hả, nói:

- Rốt cuộc Trì huynh đã bình tĩnh nói chuyện.

Hắn lại hạ giọng:

- Ta là mật thám đặc biệt được nữ hoàng đế Đại Chu phái đến điều tra hoạt động buôn người. Sau khi đến Thành Đô, nhận được tin tức về hoạt động của Trì huynh ở Thổ Phiên, vì thế ta lên cao nguyên, vừa đúng lúc thấy Trì huynh và đoàn người ngựa đến Vu Điền. Ta biết chắc chắn có vụ mua bán lớn, nên âm thầm theo sau các vị mà tới đây. Các ngươi sai lầm nhất là trong tình thế không biết rõ ràng về ta, lại sai Ta Nhi Thoát đến khách sạn đối phó ta, khiến ta buộc phải tiết lộ thân phận. Đây là sai lầm của các ngươi, phải tự mình gánh chịu.

Cao thủ Thổ Phiên và Trì Thượng Lâu nhìn nhau, đầu óc mù mờ.

Sở dĩ Long Ưng phí nhiều công sức như vậy, bởi vì hắn không biết bọn chúng giấu người ở đâu. Hắn không muốn lại tái diễn tình huống trước kia ở nhánh sông Kim Sa Giang, vì muốn thoát thân, Trì Thượng Lâu đã giết người diệt khẩu, khiến cho hơn mười cô gái đáng thương chết ở đáy sông. Ai cũng biết, mang theo nhiều thiếu nữ như vậy, sẽ không trốn được xa. Giết chết các nàng, trong khi không có đối chứng, có thể dễ dàng thoát thân. Hơn nữa Long Ưng đoán biết lần này là cuộc mua bán lớn nhất trong mười năm qua và không thể để xảy ra sơ xuất, cho nên hắn không lo bọn chúng không khuất phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook