Quyển 4 - Chương 7: Quốc sư Đột Quyết (thượng).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Long Ưng hoàn toàn bằng sự linh duệ của Ma Cực, trước hết lách mình về bên trái, lại tiến lên trước một bước, vận quyền đánh thẳng tới.
- Ầm!
Người nọ hiện thân ở phía trước, cách hắn năm bước, dựa lưng vào đình đứng ngạo nghễ, thân hình lắc lư mấy cái, hóa giải sức mạnh chiêu thế của Long Ưng, lộ vẻ kinh ngạc, mắt lóe sáng một cách khác thường, nhìn Long Ưng đăm đăm.
Long Ưng buộc phải thối lui hai bước, thầm kêu lợi hại, luận về nội công, quả thật không bằng đối phương.
Đương nhiên khi chính thức giao thủ, còn phải kể đến nhiều yếu tố khác như chiêu thức, chiến lược, nhưng nội công người này thâm hậu, so với bọn Pháp Minh rõ ràng là cùng một đẳng cấp. Cao thủ như thế, thiên hạ hiếm thấy.
Sau một khắc, người kia lướt tới bên trái, khuỷu tay mạnh mẽ đánh ngược về phía đầu vai Long Ưng, Long Ưng cười ha hả, xoay người đưa chân lên, dùng đầu gối thúc vào vùng xương cụt của y, một chỗ rất yếu hại, để hóa giải đòn của đối phương.
Người kia hừ một tiếng, bước chân vô cùng linh hoạt, chẳng những thân hình xê dịch, triệt tiêu thế đánh, tay trái chụm lại thành đao, xỉa vào xương bánh chè của hắn. Nếu để y đánh trúng, đùi phải của Long Ưng sẽ tạm thời bị phế đi. Long Ưng lập tức biến chiêu, đổi thành đá vào bắp chân của y. Người kia xoay người một cái, đã vòng ra phía sau Long Ưng, hai tay triển khai thế tấn công một cách khéo léo và linh hoạt, như thể dòng nước xiết của Eo Hổ Nhảy mãnh liệt tấn công Long Ưng. Nhất thời, những luồng khí xoáy đáng sợ cuồn cuộn khắp nơi, nếu là cao thủ bình thường, ngay cả đứng vững cũng khó.
Hai tay Long Ưng bay lượn, quyền chưởng bất định, khó khăn lắm mới chống đỡ được thế công ác liệt của đối phương. Bỗng hắn xoay người, bằng sự linh hoạt và ảo diệu của Ma Cực, nhằm vào khe hở của những đòn đánh của cao thủ đáng sợ này, giống như lúc vượt qua những xoáy nước nguy hiểm của Eo Hổ Nhảy, thình lình thoát khỏi những dòng khí xoáy. Người kia cũng không truy kích, mỉm cười:
- Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu. Thảo nào ai cũng muốn có Khinh Chu trong tay. Lại đây! Chúng ta vào đình ngồi nói chuyện.
Hai người ngồi đối diện trong đình, bốn mắt nhìn nhau.
Long Ưng vẫn còn hơi rúng động, lập tức có một đánh giá mới đối với Đại Giang Liên: Chỉ với một người này, đã đủ sức gây ra cho Trung Thổ một trận long trời lở đất.
Người kia vẻ như không hề có cuộc động thủ vừa rồi, điềm nhiên nói:
- Bản nhân là Khoan Ngọc, quốc sư của Đại Đột Quyết, phụng mệnh Đại Hãn đến Trung Thổ phò tá Tiểu Khả Hãn hành sự. Lần này đến Kim Sa Giang, vốn muốn lấy mạng ngươi, may mà phát hiện ngươi là cùng tộc, mới đổi thành chiêu nạp ngươi. Đây là cơ hội trời ban để Khinh Chu cống hiến cho Đại Hãn. Chỉ cần Khinh Chu trung thành phục vụ cho Tiểu Khả Hãn, lập tức sẽ có đủ tiền bạc, mỹ nữ và quyền lực, con cái của ngươi càng được hưởng trọn vinh hoa phú quý. Đương nhiên, mọi việc còn phải xem thành tích của ngươi. Một mỹ nhân như Hoa Giản Ninh Nhi, chỉ cần một câu của ta, nàng lập tức sẽ là của ngươi.
Long Ưng thầm nghĩ, nếu như mình đúng là Phạm Khinh Chu, chắc chắn không cưỡng nổi cám dỗ và sức hút của danh nghĩa người đồng tộc, vội cung kính đáp:
- Chinh phục Trung Thổ chính là nguyện vọng của người cha đã quá cố của Khinh Chu, Khinh Chu nguyện quên mình phục vụ Đại Hãn.
Khoan Ngọc vui vẻ:
- Ta thích thái độ của Khinh Chu. Hiện giờ ta là thống soái của Đại Giang Liên, chỉ nghe lệnh của Tiểu Khả Hãn, người người gọi ta là Ngọc soái. Vừa rồi, yêu cầu ngươi dũng cảm lái thuyền qua Eo Hổ Nhảy, là do ta đưa ra để thử thách ngươi, chẳng những nhìn bản lĩnh lái thuyền của ngươi, hiểu được kỹ năng về sông nước siêu việt, còn suy đoán vận khí của ngươi, rốt cuộc ta hết sức vui mừng. Chỉ dựa vào điểm này, đủ biết Khinh Chu là nhân tài hiếm có, sau này tuyệt đối đừng làm Tiểu Khả Hãn và ta thất vọng.
Long Ưng cao giọng:
- Có việc gì cần làm, Khinh Chu nhất định tận tâm tận lực thực hiện ổn thỏa, tuyệt đối không để Tiểu Khả Hãn và Ngọc soái thất vọng.
Đôi mắt Khoan Ngọc lóe lên sự sắc sảo trí tuệ và vẻ yêu mến người tài, rồi bất ngờ hỏi:
- Rốt cuộc làm thế nào Khinh Chu luyện thành công phu tuyệt thế như vậy? Ngay cả ta muốn giết ngươi, cũng phải tốn nhiều công sức, mà lại phải trả giá đắt.
Long Ưng thầm kêu lợi hại, vấn đề này tưởng như đơn giản, nhưng trả lời lại hết sức khó khăn, nếu nói không khéo, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, mà lại không biết đối phương dùng thủ đoạn gì đối phó với mình. Không dám chần chừ, hắn đáp:
- Từ nhỏ ta đã có tố chất bẩm sinh hết sức khác thường, có thể học trộm võ công của đối thủ, bởi vậy rất thích tìm hiểu về võ công danh gia, tâm pháp nội công càng là thu nhận từ các môn phái nổi tiếng, trải qua nhiều năm tháng tích lũy kinh nghiệm, tự nghiên cứu ra một bộ.
Khoan Ngọc thản nhiên:
- Vừa rồi vì sao ngươi không dùng Xà Thủ đao?
Long Ưng cung kính đáp:
- Xà Thủ đao cũng không phải là công phu sở trường nhất của tại hạ. Khinh Chu có một nguyên tắc khi động thủ, đó là vĩnh viễn không bao giờ để cho đối phương thăm dò được ngọn nguồn của mình. Sách lược này rất hiệu quả, địch nhân thường bởi vì đanh giá thấp tại hạ mà thiệt thòi lớn. Ài, Ngọc soái là đối thủ dáng sợ nhất mà ta từng gặp trong đời, cho nên không thể không sử dụng đến những kỹ năng vẫn luôn ẩn giấu.
Khóe miệng Khoan Ngọc nở một nụ cười, hai mắt lấp lánh sáng ngời, tựa như nhìn thấu tận gan ruột Long Ưng, giọng điệu vẫn hết sức bình thản:
- Khinh Chu là kỳ tài võ nghệ ngút trời, tuy nhiên dù Khinh Chu có chân tài thực học, muốn giết được tên tặc hái hoa, cũng là rất gắng gượng, bắt sống hắn lại càng không có khả năng, Khinh Chu có thể nói rõ cho ta không?
Long Ưng thầm nghĩ, người này xét việc rất chính xác, liền không chút dối gạt, đem quá trình bắt giữ tên tặc hái hoa, kể lại tường tận. Đối mặt với y, hắn có cảm giác sợ hãi như khi đối mặt Võ Chiếu, nói sai nửa câu là sẽ phải lãnh đủ hậu quả đáng sợ. Người này võ công vô cùng cao thâm, thật sự có thể giết chết mình.
Sau khi nghe xong, Khoan Ngọc cảm khái, nói:
- Không thể ngờ được một tiếng ngựa hí, lại có thể khiến người ta phải rơi đầu, đúng là khó mà tưởng tượng được. Ngươi có thể nghĩ ra đạn nước thối để phá Thiên Độn Trảo của hắn, chứng tỏ ngươi không những trí tuệ hơn người, mà trí tưởng tượng cũng vô cùng phong phú.
Long Ưng sợ y tiếp tục hỏi tiếp, vội nói:
- Hiện giờ Khinh Chu có thể làm việc gì cho Ngọc soái?
Khoan Ngọc nói:
- Hiện giờ tình thế đang rất có lợi cho chúng ta. Trong buổi lễ tế trời năm mới, Võ Chiếu ngu xuẩn kia, không chỉ đưa Võ Thừa Tự lên làm Á Hiến (có lẽ là người có vị trí thứ hai, đứng sau Võ Tắc Thiên), còn thăng chức Tể tướng cho hắn, nói là để hắn tích lũy kinh nghiệm trị nước, khiến quyền thế của hắn tăng vọt. Việc này khiến triều thần hết sức bất mãn. Vì vậy mà Địch Nhân Kiệt cáo bệnh ở nhà, không tham dự việc triều chính để kháng nghị.
Long Ưng giả bộ ngây ngô, hỏi:
- Á Hiến là cái gì?
Khoan Ngọc lộ vẻ hài lòng:
- Chuyện này Khinh Chu không cần để ý tới. Chuyện của Thần Đô, tự có người của chúng ta lo liệu. Bây giờ, việc cấp bách đối với ngươi là phải hóa giải cừu oán đối với bang Trúc Hoa. Về chuyện này, Khinh Chu có ý kiến gì hay không nào?
Trong lòng Long Ưng kinh sợ, đối với Phạm Khinh Chu, Đại Giang Liên điều tra vô cùng triệt để, không bỏ sót điều gì. Cũng vì vậy, thấy mình là người có thể mời gọi, nên mới lôi kéo. Từ nay về sau, nhất cử nhất động của mình, sẽ bị giám thị chặt chẽ. Hắn đáp:
- Ta và bang Trúc Hoa không có thù hận trực tiếp, bọn họ thay mặt người khác mà ra tay, cùng lắm chỉ là giết người thôi. Hiện giờ Khinh Chu có quan hệ tốt với Hắc Xỉ Thường Chi, chỉ cần xin hắn ra mặt, chắc chắn có thể khiến bọn họ thu hồi lệnh truy sát ta.
Khoan Ngọc lắc đầu:
- Như thế vẫn chưa đủ, ta muốn ngươi tạo quan hệ tốt với bang Trúc Hoa, về mặt này ta tự có sắp xếp. Bây giờ việc ngươi cần làm là xây dựng một danh tiếng thật tốt đẹp. Bởi vì ngươi chẳng những phá đại án tặc hái hoa, lại đập tan cuộc xâm chiếm võ lâm Ba Thục của Trì Thượng Lâu, cho nên danh tiếng của ngươi tại Ba Thục đang rực rỡ như mặt trời ban trưa, quan trọng nhất là không ai hoài nghi ngươi có quan hệ với bọn ta. Đây là khổ nhục kế tình cờ mà có được, chúng ta phải ra sức lợi dụng. Hiện giờ ta muốn ngươi thừa thế xông lên, đem thực lực ngàn lượng hoàng kim của ngươi nhúng tay vào ngành đóng thuyền ven bờ Trường Giang, chi tiết cụ thể ta sẽ cung cấp cho ngươi sau. Ngươi chẳng những phải sửa đổi tác phong làm việc tham tài háo sắc trong quá khứ, mà còn phải giả trang thành một kẻ đối địch không đội trời chung với Đại Giang Liên chúng ta.
Ngừng lại một chút, ý nói tiếp:
- Vì sao Khinh Chu đến Thạch Cổ trấn?
Mặc dù Long Ưng đã quen với kỹ xảo thẩm vấn đột ngột khiến người trở tay không kịp của y, nhưng vẫn có cảm giác khó chịu đựng nổi. Thế là hắn kể lại chuyện phải hộ tống Minh Huệ, Minh Tâm đến Từ Hàng Tĩnh Trai, đương nhiên lý do là vì tài, vì sắc, cũng nỗi bởi vì Đan Thanh Tử thấy hắn vũ dũng hơn người, phá vỡ phục kích của Đại Giang Liên, cho hắn là hiệp khách trượng nghĩa, mới giao nhiệm vụ nặng nề. Rốt cuộc hắn trộm gà không được còn mất nắm thóc, để Khải Việt đưa hai nàng đi. Riêng đối với mỹ nữ Hoa Gian, một chữ hắn cũng không nhắc tới, bởi vì không thể nào giải thích.
Khoan Ngọc trầm ngâm một lát, không đem lòng nghi ngờ, gật đầu:
- Dã tâm của Pháp Minh, khiến Trung Thổ loạn càng thêm loạn, đối với chúng ta càng có lợi, tuy nhiên Khinh Chu coi chừng bọn họ trả thù.
Y lại tiếp:
- Thuyền của Ninh Nhi đang chờ ngươi cách đây ba mươi dặm ở hạ du, cô ta sẽ cho ngươi biết phương pháp liên lạc và hành động. Khi cách Thành Đô ngoài trăm dặm, ngươi nhất định phải chuyển sang đi bộ, hiểu chưa?
Long Ưng lớn tiếng đáp ứng, theo lời rời đi.
Hoành Không Mục Dã từng nói, người Đột Quyết nhận mình là dòng dõi của thần Sói, coi đó là vinh quang lớn nhất. Bởi vậy họ rất trọng huyết thống, chỉ có người đồng tộc mới có thể giành được sự tín nhiệm của họ.
Dân tộc nơi biên ải rất có tinh thần thượng võ, người Đột Quyết lại càng coi trọng, địa vị, danh dự được quyết định bởi kỹ năng chiến đấu, cho nên họ rất coi trọng anh hùng.
Bây giờ Long Ưng, do Cách Phương Luân khẳng định nguồn gốc người Đột Quyết của hắn, lại thêm thành công vượt qua cửa ải Eo Hổ Nhảy, cho dù là người Hán tinh thông sông nước cũng không nhiều người làm được. Sự thành công của Long Ưng, chẳng những làm người vững vàng ở vị trí thứ hai của Đại Giang Liên là Khoan Ngọc thêm phần kính trọng, mà ở một mức độ nào đó, cũng khiến hắn trở thành “anh hùng” trong lòng Hoa Giản Ninh Nhi, làm suy giảm rất nhiều lòng căm thù vì giết chồng của nàng.
Sau khi hắn lên thuyền, Hoa Giản Ninh Nhi dẫn hắn đến khoang thuyền, dùng tiếng Đột Quyết nói rõ tỉ mỉ các phương pháp thông tin liên lạc ngầm, tiếng lóng và ám hiệu, chỉ riêng về điều này, đủ biết Đại Giang Liên tổ chức rất chặt chẽ, tất cả đều có lớp lang và trật tự.
Hai người ngồi đối diện, gió sông từ cửa sổ khoang thuyền thổi tới, khiến không khí càng trong lành, mát mẻ. Tóc Hoa Giản Ninh Nhi phơ phất, phong thái quyến rũ của mỹ nữ dị tộc khiến Long Ưng lóa mắt, say mê. Càng nghĩ tới một mỹ nhân Đột Quyết có nhan sắc động lòng người như vậy, chịu dùng sắc đẹp để mê hoặc mình, thiếu chút nữa hắn đã quên mình tới là để nằm vùng rồi.
Hoa Giản Ninh Nhi vén mấy lọn tóc vương trên mặt đẹp, nghiêm mặt:
- Đây là chuyện trước mắt ngươi cần biết, những chuyện khác, đợi sau khi ngươi có chức tước, căn cứ vào chức tước sẽ quyết định chuyện ngươi nên biết.
Long Ưng thừa cơ hỏi:
- Tổng đàn của chúng ta ở đâu?
Hoa Giản Ninh Nhi không tự chủ lộ ra vẻ giễu cợt, nói:
- Hiện giờ chưa đến lúc cho ngươi biết, đợi đến lúc ngươi vì bổn bang lập nhiều đại công, thì sẽ cho ngươi đến tổng đàn làm lễ trích huyết, hiện giờ không nên hỏi gì cả.
Nàng lại nói:
- Chúng ta sẽ chỉ dẫn ngươi từng bước, nhưng chỉ cần ngươi có bất cứ hành động trái lệnh nào, ta sẽ đích thân trừng trị ngươi.
Vẻ mặt cợt nhả, Long Ưng nói:
- Chỉ e là Hương chủ không trị được ta, lại bị tiểu đệ “trị” ở trên giường, hàaa...!
Không biết là nhớ tới điều gì, Hoa Giản Ninh Nhi chẳng những không giận, mặt lại ửng đỏ, dữ tợn nói:
- Hiện giờ ngươi gia nhập Đại Giang Liên, ta sẽ là cấp trên của ngươi, đây là lời cợt nhả cuối cùng của ngươi đối với ta. Sau này còn dám mạo phạm, ta tuyệt đối không tha thứ!
- Ầm!
Người nọ hiện thân ở phía trước, cách hắn năm bước, dựa lưng vào đình đứng ngạo nghễ, thân hình lắc lư mấy cái, hóa giải sức mạnh chiêu thế của Long Ưng, lộ vẻ kinh ngạc, mắt lóe sáng một cách khác thường, nhìn Long Ưng đăm đăm.
Long Ưng buộc phải thối lui hai bước, thầm kêu lợi hại, luận về nội công, quả thật không bằng đối phương.
Đương nhiên khi chính thức giao thủ, còn phải kể đến nhiều yếu tố khác như chiêu thức, chiến lược, nhưng nội công người này thâm hậu, so với bọn Pháp Minh rõ ràng là cùng một đẳng cấp. Cao thủ như thế, thiên hạ hiếm thấy.
Sau một khắc, người kia lướt tới bên trái, khuỷu tay mạnh mẽ đánh ngược về phía đầu vai Long Ưng, Long Ưng cười ha hả, xoay người đưa chân lên, dùng đầu gối thúc vào vùng xương cụt của y, một chỗ rất yếu hại, để hóa giải đòn của đối phương.
Người kia hừ một tiếng, bước chân vô cùng linh hoạt, chẳng những thân hình xê dịch, triệt tiêu thế đánh, tay trái chụm lại thành đao, xỉa vào xương bánh chè của hắn. Nếu để y đánh trúng, đùi phải của Long Ưng sẽ tạm thời bị phế đi. Long Ưng lập tức biến chiêu, đổi thành đá vào bắp chân của y. Người kia xoay người một cái, đã vòng ra phía sau Long Ưng, hai tay triển khai thế tấn công một cách khéo léo và linh hoạt, như thể dòng nước xiết của Eo Hổ Nhảy mãnh liệt tấn công Long Ưng. Nhất thời, những luồng khí xoáy đáng sợ cuồn cuộn khắp nơi, nếu là cao thủ bình thường, ngay cả đứng vững cũng khó.
Hai tay Long Ưng bay lượn, quyền chưởng bất định, khó khăn lắm mới chống đỡ được thế công ác liệt của đối phương. Bỗng hắn xoay người, bằng sự linh hoạt và ảo diệu của Ma Cực, nhằm vào khe hở của những đòn đánh của cao thủ đáng sợ này, giống như lúc vượt qua những xoáy nước nguy hiểm của Eo Hổ Nhảy, thình lình thoát khỏi những dòng khí xoáy. Người kia cũng không truy kích, mỉm cười:
- Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu. Thảo nào ai cũng muốn có Khinh Chu trong tay. Lại đây! Chúng ta vào đình ngồi nói chuyện.
Hai người ngồi đối diện trong đình, bốn mắt nhìn nhau.
Long Ưng vẫn còn hơi rúng động, lập tức có một đánh giá mới đối với Đại Giang Liên: Chỉ với một người này, đã đủ sức gây ra cho Trung Thổ một trận long trời lở đất.
Người kia vẻ như không hề có cuộc động thủ vừa rồi, điềm nhiên nói:
- Bản nhân là Khoan Ngọc, quốc sư của Đại Đột Quyết, phụng mệnh Đại Hãn đến Trung Thổ phò tá Tiểu Khả Hãn hành sự. Lần này đến Kim Sa Giang, vốn muốn lấy mạng ngươi, may mà phát hiện ngươi là cùng tộc, mới đổi thành chiêu nạp ngươi. Đây là cơ hội trời ban để Khinh Chu cống hiến cho Đại Hãn. Chỉ cần Khinh Chu trung thành phục vụ cho Tiểu Khả Hãn, lập tức sẽ có đủ tiền bạc, mỹ nữ và quyền lực, con cái của ngươi càng được hưởng trọn vinh hoa phú quý. Đương nhiên, mọi việc còn phải xem thành tích của ngươi. Một mỹ nhân như Hoa Giản Ninh Nhi, chỉ cần một câu của ta, nàng lập tức sẽ là của ngươi.
Long Ưng thầm nghĩ, nếu như mình đúng là Phạm Khinh Chu, chắc chắn không cưỡng nổi cám dỗ và sức hút của danh nghĩa người đồng tộc, vội cung kính đáp:
- Chinh phục Trung Thổ chính là nguyện vọng của người cha đã quá cố của Khinh Chu, Khinh Chu nguyện quên mình phục vụ Đại Hãn.
Khoan Ngọc vui vẻ:
- Ta thích thái độ của Khinh Chu. Hiện giờ ta là thống soái của Đại Giang Liên, chỉ nghe lệnh của Tiểu Khả Hãn, người người gọi ta là Ngọc soái. Vừa rồi, yêu cầu ngươi dũng cảm lái thuyền qua Eo Hổ Nhảy, là do ta đưa ra để thử thách ngươi, chẳng những nhìn bản lĩnh lái thuyền của ngươi, hiểu được kỹ năng về sông nước siêu việt, còn suy đoán vận khí của ngươi, rốt cuộc ta hết sức vui mừng. Chỉ dựa vào điểm này, đủ biết Khinh Chu là nhân tài hiếm có, sau này tuyệt đối đừng làm Tiểu Khả Hãn và ta thất vọng.
Long Ưng cao giọng:
- Có việc gì cần làm, Khinh Chu nhất định tận tâm tận lực thực hiện ổn thỏa, tuyệt đối không để Tiểu Khả Hãn và Ngọc soái thất vọng.
Đôi mắt Khoan Ngọc lóe lên sự sắc sảo trí tuệ và vẻ yêu mến người tài, rồi bất ngờ hỏi:
- Rốt cuộc làm thế nào Khinh Chu luyện thành công phu tuyệt thế như vậy? Ngay cả ta muốn giết ngươi, cũng phải tốn nhiều công sức, mà lại phải trả giá đắt.
Long Ưng thầm kêu lợi hại, vấn đề này tưởng như đơn giản, nhưng trả lời lại hết sức khó khăn, nếu nói không khéo, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, mà lại không biết đối phương dùng thủ đoạn gì đối phó với mình. Không dám chần chừ, hắn đáp:
- Từ nhỏ ta đã có tố chất bẩm sinh hết sức khác thường, có thể học trộm võ công của đối thủ, bởi vậy rất thích tìm hiểu về võ công danh gia, tâm pháp nội công càng là thu nhận từ các môn phái nổi tiếng, trải qua nhiều năm tháng tích lũy kinh nghiệm, tự nghiên cứu ra một bộ.
Khoan Ngọc thản nhiên:
- Vừa rồi vì sao ngươi không dùng Xà Thủ đao?
Long Ưng cung kính đáp:
- Xà Thủ đao cũng không phải là công phu sở trường nhất của tại hạ. Khinh Chu có một nguyên tắc khi động thủ, đó là vĩnh viễn không bao giờ để cho đối phương thăm dò được ngọn nguồn của mình. Sách lược này rất hiệu quả, địch nhân thường bởi vì đanh giá thấp tại hạ mà thiệt thòi lớn. Ài, Ngọc soái là đối thủ dáng sợ nhất mà ta từng gặp trong đời, cho nên không thể không sử dụng đến những kỹ năng vẫn luôn ẩn giấu.
Khóe miệng Khoan Ngọc nở một nụ cười, hai mắt lấp lánh sáng ngời, tựa như nhìn thấu tận gan ruột Long Ưng, giọng điệu vẫn hết sức bình thản:
- Khinh Chu là kỳ tài võ nghệ ngút trời, tuy nhiên dù Khinh Chu có chân tài thực học, muốn giết được tên tặc hái hoa, cũng là rất gắng gượng, bắt sống hắn lại càng không có khả năng, Khinh Chu có thể nói rõ cho ta không?
Long Ưng thầm nghĩ, người này xét việc rất chính xác, liền không chút dối gạt, đem quá trình bắt giữ tên tặc hái hoa, kể lại tường tận. Đối mặt với y, hắn có cảm giác sợ hãi như khi đối mặt Võ Chiếu, nói sai nửa câu là sẽ phải lãnh đủ hậu quả đáng sợ. Người này võ công vô cùng cao thâm, thật sự có thể giết chết mình.
Sau khi nghe xong, Khoan Ngọc cảm khái, nói:
- Không thể ngờ được một tiếng ngựa hí, lại có thể khiến người ta phải rơi đầu, đúng là khó mà tưởng tượng được. Ngươi có thể nghĩ ra đạn nước thối để phá Thiên Độn Trảo của hắn, chứng tỏ ngươi không những trí tuệ hơn người, mà trí tưởng tượng cũng vô cùng phong phú.
Long Ưng sợ y tiếp tục hỏi tiếp, vội nói:
- Hiện giờ Khinh Chu có thể làm việc gì cho Ngọc soái?
Khoan Ngọc nói:
- Hiện giờ tình thế đang rất có lợi cho chúng ta. Trong buổi lễ tế trời năm mới, Võ Chiếu ngu xuẩn kia, không chỉ đưa Võ Thừa Tự lên làm Á Hiến (có lẽ là người có vị trí thứ hai, đứng sau Võ Tắc Thiên), còn thăng chức Tể tướng cho hắn, nói là để hắn tích lũy kinh nghiệm trị nước, khiến quyền thế của hắn tăng vọt. Việc này khiến triều thần hết sức bất mãn. Vì vậy mà Địch Nhân Kiệt cáo bệnh ở nhà, không tham dự việc triều chính để kháng nghị.
Long Ưng giả bộ ngây ngô, hỏi:
- Á Hiến là cái gì?
Khoan Ngọc lộ vẻ hài lòng:
- Chuyện này Khinh Chu không cần để ý tới. Chuyện của Thần Đô, tự có người của chúng ta lo liệu. Bây giờ, việc cấp bách đối với ngươi là phải hóa giải cừu oán đối với bang Trúc Hoa. Về chuyện này, Khinh Chu có ý kiến gì hay không nào?
Trong lòng Long Ưng kinh sợ, đối với Phạm Khinh Chu, Đại Giang Liên điều tra vô cùng triệt để, không bỏ sót điều gì. Cũng vì vậy, thấy mình là người có thể mời gọi, nên mới lôi kéo. Từ nay về sau, nhất cử nhất động của mình, sẽ bị giám thị chặt chẽ. Hắn đáp:
- Ta và bang Trúc Hoa không có thù hận trực tiếp, bọn họ thay mặt người khác mà ra tay, cùng lắm chỉ là giết người thôi. Hiện giờ Khinh Chu có quan hệ tốt với Hắc Xỉ Thường Chi, chỉ cần xin hắn ra mặt, chắc chắn có thể khiến bọn họ thu hồi lệnh truy sát ta.
Khoan Ngọc lắc đầu:
- Như thế vẫn chưa đủ, ta muốn ngươi tạo quan hệ tốt với bang Trúc Hoa, về mặt này ta tự có sắp xếp. Bây giờ việc ngươi cần làm là xây dựng một danh tiếng thật tốt đẹp. Bởi vì ngươi chẳng những phá đại án tặc hái hoa, lại đập tan cuộc xâm chiếm võ lâm Ba Thục của Trì Thượng Lâu, cho nên danh tiếng của ngươi tại Ba Thục đang rực rỡ như mặt trời ban trưa, quan trọng nhất là không ai hoài nghi ngươi có quan hệ với bọn ta. Đây là khổ nhục kế tình cờ mà có được, chúng ta phải ra sức lợi dụng. Hiện giờ ta muốn ngươi thừa thế xông lên, đem thực lực ngàn lượng hoàng kim của ngươi nhúng tay vào ngành đóng thuyền ven bờ Trường Giang, chi tiết cụ thể ta sẽ cung cấp cho ngươi sau. Ngươi chẳng những phải sửa đổi tác phong làm việc tham tài háo sắc trong quá khứ, mà còn phải giả trang thành một kẻ đối địch không đội trời chung với Đại Giang Liên chúng ta.
Ngừng lại một chút, ý nói tiếp:
- Vì sao Khinh Chu đến Thạch Cổ trấn?
Mặc dù Long Ưng đã quen với kỹ xảo thẩm vấn đột ngột khiến người trở tay không kịp của y, nhưng vẫn có cảm giác khó chịu đựng nổi. Thế là hắn kể lại chuyện phải hộ tống Minh Huệ, Minh Tâm đến Từ Hàng Tĩnh Trai, đương nhiên lý do là vì tài, vì sắc, cũng nỗi bởi vì Đan Thanh Tử thấy hắn vũ dũng hơn người, phá vỡ phục kích của Đại Giang Liên, cho hắn là hiệp khách trượng nghĩa, mới giao nhiệm vụ nặng nề. Rốt cuộc hắn trộm gà không được còn mất nắm thóc, để Khải Việt đưa hai nàng đi. Riêng đối với mỹ nữ Hoa Gian, một chữ hắn cũng không nhắc tới, bởi vì không thể nào giải thích.
Khoan Ngọc trầm ngâm một lát, không đem lòng nghi ngờ, gật đầu:
- Dã tâm của Pháp Minh, khiến Trung Thổ loạn càng thêm loạn, đối với chúng ta càng có lợi, tuy nhiên Khinh Chu coi chừng bọn họ trả thù.
Y lại tiếp:
- Thuyền của Ninh Nhi đang chờ ngươi cách đây ba mươi dặm ở hạ du, cô ta sẽ cho ngươi biết phương pháp liên lạc và hành động. Khi cách Thành Đô ngoài trăm dặm, ngươi nhất định phải chuyển sang đi bộ, hiểu chưa?
Long Ưng lớn tiếng đáp ứng, theo lời rời đi.
Hoành Không Mục Dã từng nói, người Đột Quyết nhận mình là dòng dõi của thần Sói, coi đó là vinh quang lớn nhất. Bởi vậy họ rất trọng huyết thống, chỉ có người đồng tộc mới có thể giành được sự tín nhiệm của họ.
Dân tộc nơi biên ải rất có tinh thần thượng võ, người Đột Quyết lại càng coi trọng, địa vị, danh dự được quyết định bởi kỹ năng chiến đấu, cho nên họ rất coi trọng anh hùng.
Bây giờ Long Ưng, do Cách Phương Luân khẳng định nguồn gốc người Đột Quyết của hắn, lại thêm thành công vượt qua cửa ải Eo Hổ Nhảy, cho dù là người Hán tinh thông sông nước cũng không nhiều người làm được. Sự thành công của Long Ưng, chẳng những làm người vững vàng ở vị trí thứ hai của Đại Giang Liên là Khoan Ngọc thêm phần kính trọng, mà ở một mức độ nào đó, cũng khiến hắn trở thành “anh hùng” trong lòng Hoa Giản Ninh Nhi, làm suy giảm rất nhiều lòng căm thù vì giết chồng của nàng.
Sau khi hắn lên thuyền, Hoa Giản Ninh Nhi dẫn hắn đến khoang thuyền, dùng tiếng Đột Quyết nói rõ tỉ mỉ các phương pháp thông tin liên lạc ngầm, tiếng lóng và ám hiệu, chỉ riêng về điều này, đủ biết Đại Giang Liên tổ chức rất chặt chẽ, tất cả đều có lớp lang và trật tự.
Hai người ngồi đối diện, gió sông từ cửa sổ khoang thuyền thổi tới, khiến không khí càng trong lành, mát mẻ. Tóc Hoa Giản Ninh Nhi phơ phất, phong thái quyến rũ của mỹ nữ dị tộc khiến Long Ưng lóa mắt, say mê. Càng nghĩ tới một mỹ nhân Đột Quyết có nhan sắc động lòng người như vậy, chịu dùng sắc đẹp để mê hoặc mình, thiếu chút nữa hắn đã quên mình tới là để nằm vùng rồi.
Hoa Giản Ninh Nhi vén mấy lọn tóc vương trên mặt đẹp, nghiêm mặt:
- Đây là chuyện trước mắt ngươi cần biết, những chuyện khác, đợi sau khi ngươi có chức tước, căn cứ vào chức tước sẽ quyết định chuyện ngươi nên biết.
Long Ưng thừa cơ hỏi:
- Tổng đàn của chúng ta ở đâu?
Hoa Giản Ninh Nhi không tự chủ lộ ra vẻ giễu cợt, nói:
- Hiện giờ chưa đến lúc cho ngươi biết, đợi đến lúc ngươi vì bổn bang lập nhiều đại công, thì sẽ cho ngươi đến tổng đàn làm lễ trích huyết, hiện giờ không nên hỏi gì cả.
Nàng lại nói:
- Chúng ta sẽ chỉ dẫn ngươi từng bước, nhưng chỉ cần ngươi có bất cứ hành động trái lệnh nào, ta sẽ đích thân trừng trị ngươi.
Vẻ mặt cợt nhả, Long Ưng nói:
- Chỉ e là Hương chủ không trị được ta, lại bị tiểu đệ “trị” ở trên giường, hàaa...!
Không biết là nhớ tới điều gì, Hoa Giản Ninh Nhi chẳng những không giận, mặt lại ửng đỏ, dữ tợn nói:
- Hiện giờ ngươi gia nhập Đại Giang Liên, ta sẽ là cấp trên của ngươi, đây là lời cợt nhả cuối cùng của ngươi đối với ta. Sau này còn dám mạo phạm, ta tuyệt đối không tha thứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.