Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 121: Tiếp tục hành trình ( thượng )

Huỳnh Dị

27/04/2015

Giờ đây kẻ địch lớn nhất của “Tăng Vương” Pháp Minh và “Thiên Sư” Tịch Diêu chính là Long Ưng. Do hắn có quan hệ kỳ lạ mà mật thiết với Võ Chiếu, cùng sức hiệu triệu của hắn ở triều đình, võ lâm và trong dân gian nên nếu như hắn đến Trường An phá hoại, không ai có thể dự đoán được hậu quả của nó.

Trong tình thế như vậy, không giết được Long Ưng, họ sẽ khó ngủ yên giấc.

Chính trong tình thế như vậy, Long Ưng đã cho họ một cơ hội ngàn vàng để giết chết hắn. Pháp Minh dựa vào thuật thế thân, tưởng rằng đã tính toán kỹ càng, ai ngờ đang trúng kế của Long Ưng.

Mọi người vừa đi vừa nghỉ, cười đùa rộn rã, cho tới lúc hoàng hôn mới chỉ đi được hơn 60 dặm, đến một thảo nguyên tuyệt đẹp mang tên Bách Điểu Nguyên. Bọn họ tìm một ngọn đồi, lập trại nghỉ ngơi. Từ trên đồi có thể thấy một dòng sông uốn lượn từ phía đông bắc đến, hai bên bờ nở đầy hoa cỏ, màu sắc rực rỡ, như muốn thiêu đốt toàn bộ sức sống trước khi mùa đông tới.

Khi hai cô gái đang dựng trại, Long Ưng nhảy lên một hòn đá lớn, phóng tầm mắt ra xa. Phía tây bắc có một cánh rừng rộng lớn, nhưng Long Ưng biết rằng trong rừng có quan đạo, nối tới Đào Lâm. Khoảng ngoài năm dặm phía tây là một vùng núi trập trùng.

Phía đông bắc có hai hồ nhỏ, giống như tấm kính nạm trên thảm cỏ xanh biếc, nếu không phải sợ có kẻ địch, hắn sẽ dẫn hai cô gái đến đó tắm, nhất định sẽ rất thoải mái.

Cơn mưa nhỏ bắt đầu vào sáng sớm lúc mưa lúc tạnh, đến giờ mưa đã ngừng. Dưới trời đất âm u, trời chiều ngả bóng bên phía trái.

Hắn không cảm thấy có kẻ địch, nhưng hắn biết rằng nhất định Pháp Minh và Mạc Vấn Thường sẽ không bỏ qua đêm nay.

Thanh Chi gọi:

- Phu quân của tiểu thư, mau đến ăn cơm.

Long Ưng cười trở lại trại, nói:

- Thanh Chi đang gọi ai vậy?

Tiểu Ma Nữ đỏ mặt nói:

- Nha đầu này ngày càng làm càn, ta bảo muội ấy gọi là đại nhân của muội ấy, mà muội ấy lại gọi bừa, ta phải băm muội ấy thành tám mảnh.

Thanh Chi kêu oan:

- Ưng gia hãy đến phân xử cho chúng ta đi, Chi Nhi chỉ là một nha đầu làm của hồi môn thôi. Đại nhân của Chi Nhi, chẳng phải là phu quân của tiểu thư sao? Nói gộp lại là sẽ thành phu quân đại nhân.

Nói đến cuối cùng, nàng phát ra tiếng cười đắc ý.

Vốn Tiểu Ma Nữ muốn mắng tiếp, nhưng không nhịn nổi cười cùng Thanh Chi.

Long Ưng đến bên Tuyết Nhi đang ở cạnh lều, ôm ấp ba con ngựa yêu một hồi. Hắn truyền ma khí cho từng con ngựa, để thả lỏng gân cốt của chúng, rồi lại đặt yên ngựa lên mặt đất. Hắn tháo Bách Biến Thuẫn ra, rút một tay rồi đến đằng sau lưng hai cô gái, chen vào giữa hai nàng, thừa cơ đụng chạm kiếm lời.

Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi đã quen với việc này từ lâu, nên không để ý.

Có điều khi Long Ưng bắt đầu cởi áo ra, hai cô gái cùng kinh ngạc.

Tiểu Ma Nữ giật mình nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Long Ưng cởi hết áo trên, hớn hở nói:

- Đương nhiên là muốn cùng Tiểu Ma Nữ đại tỷ nếm cảnh màn trời chiếu đất, thực hiện quyền lợi của phu quân đại nhân với kiều thê.

Hắn giơ hai tay ra, ôm lấy vai của hai nàng, không để họ chạy trốn.

Địch Ngẫu Tiên và Thanh Chi không chịu nổi, mặt đỏ bừng, người mềm nhũn ra.

Long Ưng cười ha ha, bỏ hai chủ tớ ra, rồi nhấc Bách Biến Thuẫn nặng nề, đeo lên người.

Tiểu Ma Nữ gắt giọng:

- Suýt nữa thì bị ngươi dọa chết khiếp.

Rồi nàng vừa cười vừa đến cài Bách Biến Thuẫn cho hắn, Thanh Chi thì phục vụ ở một bên.

Long Ưng cùng ăn cơm với họ, rồi nói:

- Chút nữa kẻ địch sẽ tới, ba người chúng ta cùng ngồi lên Tuyết Nhi, Thanh Chi ngồi phía trước, Tiên Nhi ngồi phía sau ôm eo ta, Hắc Nhi và Tông Nhi đừng đeo yên ngựa, để chúng đuổi theo cho thoải mái.

Lần này Thanh Chi thực sự ngạc nhiên, nàng thất sắc nói:

- Kẻ địch ở đâu?

Long Ưng nói:

- Vẫn ở phía đằng xa, chúng ta có đủ thời gian để thân mật.

Tiểu Ma Nữ kháng nghị:

- Ngươi cứ chăm sóc cho Chi Nhi là được rồi. Người ta và Hắc Nhi sẽ không chạy chậm hơn ngươi đâu.

Long Ưng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, nói:

- Đêm nay trời đen gió to, kẻ địch ập tới từ bốn phương tám hướng, chỉ có kỹ thuật cưỡi ngựa trong đêm của tiểu đệ mới có thể đột phá vòng vây, chạy tới địa điểm phản kích đã định. Chúng ta không được xảy ra sai sót, nếu không sẽ đi tong tất cả, Tiên Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời. Tiên Nhi có nghe lời của phu quân ta không?

Địch Ngẫu Tiên dịu dàng gật đầu đồng ý. Sau đó nàng mới biết mình đã trúng kế liền phản đối:

- Ngươi đang hại người ta.

Nhìn thấy Thanh Chi đang cười trộm, nàng sẵng giọng:

- Không được cười!

Hai tay Long Ưng xoa nhẹ lên gương mặt hai cô gái, cười nói:

- Chẳng lẽ Tiên Nhi không nhận ta làm phu quân sao? Nàng không gả cho ta, thì còn gả cho ai được nữa?



Tiểu Ma Nữ thẹn thùng nói:

- Nhưng giờ người ta chưa gả cho ngươi mà!

Long Ưng đắc ý nói:

- Đó chỉ là vấn đề hình thức mà thôi. Quốc lão đồng ý cho chúng ta đi chu du giang hồ, đồng nghĩa với việc đã cho phép đại tỷ lấy tiểu đệ. Ôi! Không biết ta đã chịu bao gian khổ, nếu cứ chịu đựng tiếp có lẽ sẽ phát điên mất. Tới bao giờ hành lễ với kiều thê tương lai và mỹ nhân hồi môn của nàng mới thích hợp đây?

Tiểu Ma Nữ nép vào lòng hắn, rồi lại ngồi thẳng dậy, sẵng giọng:

- Đâu có kiểu mặc áp giáp thân mật cùng người ta chứ?

Rồi nàng véo vào tay hắn thật mạnh.

Long Ưng kêu lên một tiếng, cười khổ nói:

- Cách thể hiện tình yêu của đại tỷ thật đặc biệt. Tiên Nhi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu.

Địch Ngẫu Tiên thấp giọng mắng:

- Tên ngốc!

Thanh Chi xấu hổ cúi thấp đầu.

Long Ưng vui như mở cờ trong bụng:

- Sẽ không tố giác ta?

Tiểu Ma Nữ mặt đỏ tía tay, màu đỏ lan đến cả cổ, nàng nói:

- Đương nhiên là phải tố giác ngươi rồi, ta sẽ nói rằng trong một đêm trăng sáng đẹp, người mà ông coi trọng nhất đốt một cây hương, rồi thề hẹn cả đời không chia lìa với con gái của ông, ôi! Chẳng lẽ người ta không biết ăn nói sao. Tên khốn đáng chết.

Long Ưng mừng rỡ nói:

- Tiên Nhi quả nhiên có kế hay. Giờ đây chúng ta cử hành nghi lễ thành thân ngay lập tức, bao giờ rảnh sẽ làm thêm lễ Chu Công. Người trong giang hồ đã quyết là phải làm ngay.

Tiểu Ma Nữ vui mừng lườm sang hắn.

Thanh Chi nhẹ nhàng nói:

- Không có hương đâu!

Tiểu Ma Nữ nói với Long Ưng:

- Nhìn xem! Cái con nha đầu này còn muốn lấy chồng hơn Tiên Nhi.

Thanh Chi phản đối:

- Chi Nhi chỉ đang lo cho tiểu thư thôi.

Long Ưng vui vẻ nói:

- Lễ có thể làm sau, hương có thể đốt sau. Đại tỷ có cần tiểu đệ viết lời thề trước, để đại tỷ đọc qua, rồi cử hành nghi thức thành thân không?

Tiểu Ma Nữ nói một cách đương nhiên:

- Hãy nghĩ cho hay một chút, đừng giống như lời thề trước của ngươi, lộn xộn lắm.

Long Ưng nói:

- Còn phần của nàng thì sao? Không được qua loa đâu.

Thanh Chi hưng phấn nói:

- Lời thề thành thân của tiểu thư hãy để tiểu tỳ viết, Chi Nhi biết rõ tâm ý của tiểu thư nhất mà. Hi hi!

Tiểu Ma Nữ mắng:

- Nha đầu chết tiệt, chưa gả cùng đã như thế này rồi, sau khi gả về thì còn ra gì nữa. Ha! Cười chết mất thôi!

Long Ưng ôm lấy hai cô gái mà lòng say sưa, hắn kéo họ đứng dậy, bước về phía đám ngựa.

Thanh Chi biến sắc nói:

- Có phải kẻ địch đến rồi không?

Long Ưng nói:

- Kẻ địch đang chuyển động chậm, tiến vào vị trí đặc biệt đã lên kế hoạch, hoàn thành thế vây hãm, giống như thả lưới từ trên trời vậy. Một khi chúng hành động, chúng ta sẽ khó mà sống sót rời đi được.

Tiểu Ma Nữ nhìn bốn phía không hề sợ hãi, rồi khó hiểu nói:

- Tại sao ta không nhìn thấy, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, mà ngươi lại giống như nhìn thấy tận mắt vậy?

Long Ưng cúi đầu hôn lên môi nàng, nói:

- Cái gì mà ta ta ngươi ngươi chứ, không biết tôn phu trọng đạo gì hết. Về sau phải gọi là Ưng lang thì ta mới trả lời.

Tiểu Ma Nữ lườm hắn:

- Ta đã gả cho ngươi chưa? Sau khi gả rồi còn phải mở họp thương lượng, nên gọi ngươi là tên khốn lớn hay tên khốn nhỏ.

Thanh Chi trở nên thoải mái trong không khí đùa vui của hai người, nàng xen vào:



- Trước tên khốn nhỏ tên khốn lớn, liệu có nên thêm hai chữ phu quân, trở thành phu quân khốn nhỏ, hay phu quân khốn lớn không? Nhưng gọi thế ngượng miệng thật. Ha ha!

Lần này đến lượt nàng bị Long Ưng hôn môi.

Long Ưng buông tay họ ra, đến một bên lắp yên ngựa vào lưng Tuyết Nhi.

Tiểu Ma Nữ giậm chân nói:

- Ưng lang đáng chết! Còn chưa trả lời người ta!

Long Ưng cười hì hì nói:

- Bởi lẽ Ưng lang ta là người không giết chết được. Vì vậy sẽ không bao giờ lâm vào tuyệt cảnh.

Hai tay hắn ôm lấy Thanh Chi, đưa nàng lên lưng ngựa rồi cười nói:

- Đây là vị trí tốt nhất để hôn má, lần sau sẽ đến lượt Tiểu Ma Nữ của ta.

Tiểu Ma Nữ bĩu môi nói:

- Có gì mà hay ho chứ? Mặc chiếc áo giáp đó làm gì? Muốn thân mật với ngươi cũng không được.

Long Ưng nhìn ngực nàng say mê, rồi thở dài:

- Đúng là đáng tiếc thật, không thể đụng chạm với đại tỷ.

Tiểu Ma Nữ lườm hắn, nhưng đầy sức hấp dẫn.

Long Ưng lên ngựa, rồi đưa tay ra với Tiểu Ma Nữ.

Tiểu Ma Nữ vặn tay hắn, rồi nhảy lên phía sau lưng Long Ưng nhẹ như chim nhạn. Nàng vòng hai tay ôm, dựa đầu vào lưng hắn mà nói với một chút lo lắng:

- Nếu Hắc Nhi và Tông Nhi không chạy theo thì sao?

Long Ưng giơ tay ra phía sau, sờ vào mông nàng, nói:

- Đại tỷ yên tâm, Hắc Nhi và Tông Nhi đã coi Tuyết Nhi là phu quân đại nhân từ lâu rồi, chỉ là không biết gọi Tuyết lang như Tiên Nhi thôi. Làm sao chúng có thể để Tuyết Nhi trốn ra ngoài phong lưu mà không bị quản thúc chứ?

Lời của hắn khiến hai cô gái cười ngây ngất, làm giảm không khí căng khẳng khi cơn giông sắp tới.

Long Ưng thúc ngựa đi chầm chậm về phía sườn tây, để lại lửa trại ở đỉnh đồi.

Tiểu Ma Nữ kháng nghị:

- Ưng lang à! Ngày sờ đêm sờ, mà vẫn chưa sờ đủ hay sao? Đến lúc này mà còn trêu người ta, rốt cuộc ngươi có biết điều hay không?

Thanh Chi ngồi trong lòng Long Ưng nói:

- Đại tỷ đã quên rằng mình từng nói Ưng gia là người vô pháp vô thiên sao?

Tiểu Ma Nữ nắm lấy bàn tay đang làm trò của Long Ưng, đưa về phía Thanh Chi, nói:

- Tên khốn lớn thử đưa tay ra phía trước, xem có thể sờ được thứ gì của Thanh Chi.

Ba người cùng cưỡi ngựa, dẫn theo Hắc Nhi và Tông Nhi, hơi tăng tốc, để đồi núi lại phía sau. Lửa trại trở thành một đốm sáng nhỏ, bốn bề bị bao bọc bởi bóng đêm và cây rừng. Nhưng tâm trạng ba người đang chìm đắm trong sự thân mật giữa nam nữ.

Thanh Chi nũng nịu kêu lên.

Long Ưng nói nghiêm túc:

- Giờ sờ được đùi của Thanh Chi rồi.

Tiểu Ma Nữ tức giận nói:

- Ngươi chẳng phải là con dê già sao? Chỉ biết sờ đùi thôi à.

Thanh Chi xin tha:

- Nô tỳ biết sai rồi, tiểu thư bảo Ưng gia chỉ sờ người có được không?

Long Ưng cười ha ha, thu bàn tay về, hai tay cầm cương ngựa, đồng thời dồn ma khí xuống dưới, tăng động lực cho ngựa yêu, Tuyết Nhi lắc đầu hí nhẹ, thần thái uy mãnh, giống như một con thiên mã đầy thần khí.

Long Ưng nói như không có chuyện gì:

- Ta lừa Tiên Nhi đấy, ta còn sờ ngực của Chi Nhi rồi.

Tiểu Ma Nữ thất thanh:

- To gan thật!

Sau khi nói xong, nàng cũng cảm thấy mình tự mâu thuẫn.

Thanh Chi kêu lên:

- Không có! Thật là không có đâu.

Tuyết Nhi đạt đến điểm bộc phát của động lực, người nó dựng lên, rồi chạm xuống đất, Long Ưng kêu lên một tiếng, Tuyết Nhi lao vút đi trong màn đêm như một mũi tên.

Hắc Nhi và Tông Nhi như đang chơi đùa, hí lên rồi tranh nhau đuổi phía sau, vì không có ai cưỡi, hơn nữa đều là tuấn mã, và Long Ưng còn không ngừng cải thiện thể chất của chúng, nên chúng bám sát.

Gió rít bên tai Thanh Chi và Tiểu Ma Nữ, giống như đang cưỡi mây đạp gió vậy, họ quên mất việc cãi cọ, toàn tâm toàn ý hưởng thụ cuộc hành trình đầy mạo hiểm này.

Đằng xa vang lên tiếng vó ngựa, dồn về phía họ từ bốn phương tám hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook