Quyển 5 - Chương 249: Tranh bá trên Nhĩ Hải (thượng).
Huỳnh Dị
12/06/2015
Trên quảng trường trước sở thành vệ bên phải, được dựng hơn mười chiếc bia, dùng để cho mọi người và bốn cô gái Đinh Na luyện bắn. Họ còn luân phiên thử dùng Chiết Điệp Cung, để chuẩn bị cho cuộc chiến đêm nay.
Long Ưng và Vạn nhận Vũ cùng kéo Phong Quá Đình đến nhà ăn lộ thiên không người trong chợ, ngồi xuống nói chuyện.
Long Ưng nói:
- Huynh và Nguyệt Linh đã nói chuyện với nhau bao lâu? Bọn ta đợi đến tận khi ngủ.
Phong Quá Đình lộ ra sắc thái phức tạp buồn vui khó tả, nói:
- Các ngươi không ép ta, ta cũng sẽ kể mà. Ta cùng nàng rời khỏi đây, vào vương bảo, đi qua khu vườn trong cung, bước lên nơi cao nhất trên đỉnh núi phía sau vương bảo bằng một cầu thang đá dài. Ở đó có một chiếc đình sáu góc. Không những có thể nhìn bao quát cảnh bên trong và ngoài thành, còn có thể nhìn thấy hết cả Nhĩ Hải, phong cảnh đẹp tuyệt vời.
Vạn Nhận Vũ và Long Ưng nhìn về phía ngọn núi đằng sau vương bảo, Vạn Nhận Vũ nói:
- Nhìn từ phía dưới, chỉ thấy một hàng cây, không thấy đình đâu.
Phong Quá Đình lơ đãng nói:
- Ta và nàng ngồi xuống trong đình. Gió từ Nhĩ Hải không ngừng thổi vào. Ánh trắng treo trên đỉnh đầu. Nàng thực sự như một u linh trong đêm trăng.
Long Ưng hiếu kỳ hỏi:
- Nàng có tháo khăn che mặt xuống không?
Phong Quá Đình nói:
- Nàng tìm ta chỉ là vì việc công, không hề liên quan đến chuyện nam nữ, đừng nghĩ bậy.
Vạn Nhận Vũ khó hiểu:
- Việc công?
Phong Quá Đình nói:
- Câu đầu tiên của nàng là hỏi ta, trên bờ tường phía dưới, ta nhìn thấy điều gì? Do hai chúng ta cứ đi lên mà không nói gì, nên câu này của nàng khiến ta cảm thấy rất sâu sắc.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ càng cảm thấy Nguyệt Linh không hề đơn giản.
Phong Quá Đình nói:
- Ta không biết phải trả lời thế nào. Bởi lẽ ta cảm thấy đằng sau câu hỏi này có một hàm ý sâu sắc, không dễ trả lời. Ở trên bờ tường, đương nhiên là nhìn thấy cách bài binh bố trận của kẻ địch. Ngoài điều này ra, còn thấy gì được nữa? Còn nàng, chưa đợi ta đưa ra câu trả lời, đã hỏi một câu khác.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Câu gì vậy?
Phong Quá Đình nói:
- Còn ở đây, ngươi nhìn thấy điều gì?
Long Ưng vỗ bàn tán thưởng, rồi lại khổ não nói:
- Nàng ấy không thể không phải là kiếp sau của Mi Nguyệt. Kiếp này nàng ấy quay lại để nối tiếp tình duyên với công tử, và tiếp tục tranh đấu với Tông Mật Trí. Hừ, rốt cuộc kế sinh tử của Mị Nguyệt đã xảy ra sơ hở ở chỗ nào?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nàng không những không giống thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, mà cũng không giống những cô gái mười tám, mười chín tuổi. Nàng giống như những người phụ nữ đã nhìn thấu tình đời, trải nghiệm phong trần.
Phong Quá Đình nói:
- Nàng mời ta cùng đứng bên cạnh đình, kề vai nhìn Nhĩ Hải dưới bầu trời đầy trăng sao, nghe tiếng thở dịu dàng của nàng, ngửi mùi hương thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng, và cả tiếng quần áo bay trong gió. Không biết ta đã cùng nàng đứng bao lâu. Đột nhiên ta cảm thấy phải rời đi, bởi lẽ suy nghĩ kháng cự nàng của ta, đã tan biến như mây khói. Nên đành phải ép bản thân xuống núi về sở binh vệ.
Long Ưng đứng dậy, trầm giọng nói:
- Thật ra nàng mới là thống soái cao nhất, và đã đưa ra chỉ thị quan trọng nhất. Chúng ta phải điều chỉnh kế hoạch tác chiến. Giờ đây không còn là một cuộc chiến công phòng thành trì nữa, mà đã là cuộc chiến tranh bá toàn khu Nhĩ Hải.
Đại đường sở binh vệ.
Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Bì La Các, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã vây quanh tấm bàn đồ hình thế núi non lấy Phong Thành làm trung tâm được vẽ vội trải trên bàn, mở cuộc họp quân sự trước đêm hành động. Vị trí của kẻ địch được đánh dấu rõ ràng bằng lá cờ đỏ.
Bì La Các lo lắng nói:
- Thay đổi kế hoạch tác chiến đã đưa ra trước đó, liệu có làm thu hoạch cuối cùng giảm sút không?
Dạ Tê Dã nói:
- Thứ khác thì không nói, chỉ riêng việc phái người đi thông báo cho Thi Lãng Chiếu và quý tộc, mời họ hành động, nhân cơ hội quân chủ lực của kẻ địch đều dồn vào đây hết, mà tấn công Việt Tích Chiếu cùng Mông Tây Chiếu, nhất định là không có hại gì.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đối với người Trung Thổ chúng ta, chiêu này gọi là “vây Ngụy cứu Triệu”, vô cùng khả thi. Còn về việc tấn công đội chiến thuyền của Việt Tích Chiếu sau lưng, là điều cần thiết. Nó có thể khiến Phong Thành không bị cô lập. Dù chúng ta có tự phụ thế nào, binh lực của kẻ địch vẫn gấp năm mươi lần chúng ta. Sau khi tường thành bị hủy, chỉ cần ngày đêm không ngừng có một đội năm trăm người luân phiên giết vào, chúng ta liệu chống đỡ được bao lâu? Và lương thực trong thành rồi cũng sẽ bị ăn hết, không có đồ tiếp tế sẽ không xong.
Phong Quá Đình nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể chống cự được một trăm ngày, là có thể phá vỡ thần thoại trăm trận trăm thắng của Tông Mật Trí, giảm đáng kể uy thế của y. Và khiến người trong và ngoài tộc của y biết rằng y không phải là người toàn năng. Khi y bắt buộc phải lùi binh, khu Nhĩ Hải sẽ không còn bị y định đoạt nữa.
Long Ưng nói:
- Rủi ro thực sự tăng lên nhiều. Nếu đánh chính diện, chúng ta nhất định sẽ bị diệt toàn bộ. Nhưng ưu thế lớn nhất của chúng ta, là đối phương hoàn toàn không biết rằng chúng ta đã làm được mười hai chiến thuyền với chiến lực lớn mạnh, tốc độ kinh người, và còn tính toán rất chuẩn xác. Khi nước triều dâng đến mực cao nhất, chúng ta đã đến được doanh trại nhốt tù binh ở Nhĩ Tây, và hoàn thành nhiệm vụ, rút về Nhĩ Hải. Hi vọng là cơn bão lớn, đội quân Nhĩ Hải của Việt Tích Chiếu không phát giác gì về việc xảy ra ở Nhĩ Tây. Chúng ta sẽ có thể tập kích đội thuyền và trú quân trên đảo của chúng, giết sạch bọn chúng. Điều này sẽ có ích rất lớn với chiến sự về sau.
Mịch Nan Thiên nói:
- Mặc dù kế hoạch có sự thay đổi lớn, nhưng nó càng tinh tế hơn. Với tài trí của Tông Mật Trí, nếu biết rằng chúng ta và những tù binh tạo phản đến doanh trại cứu con tin, dù y phải lội nước, hay bơi, nhất định sẽ cắt đường về thành của chúng ta vào lúc nước triều rút. Nhưng đâu ngờ chúng ta đã đi một đường vòng lớn. Sau khi xử lý đội quân Nhĩ Hải của Việt Tích Chiếu, thản nhiên trở về thành qua con đường bí mật từ sau núi đến tầng thứ ba. Còn kẻ địch thì vẫn ở ngoài thành. Nghĩ đến việc này là thấy dù phải mạo hiểm thế nào cũng xứng đáng.
Bì La Các nói:
- Ta bị thuyết phục rồi. Sau khi Việt Tam rời khỏi vào đêm nay, đừng về với chúng ta nữa, mà hãy đi liên lạc với tất cả ngư dân Bạch Tộc ở Nhĩ Hải, nói với họ rằng đội thuyền chiến của Việt Tích Chiếu đã bị đánh đổ, để họ ủng hộ ta từ mọi mặt.
Long Ưng khen:
- Kế hay lắm! Không ngờ hai câu của lệnh muội, đã xoay chuyển cả cục diện, phải mời nàng ấy đến thay ta mới đúng.
Bì La Các nhớ tới Nguyệt Linh, bèn nói với Phong Quá Đình:
- Đêm nay xá muội có tham gia hành động cùng chúng ta không?
Vừa dứt lời, người làm huynh trưởng như gã cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Phong Quá Đình cười khổ:
- Ta đang định hỏi ngươi đó.
Lời này của gã khiến mọi người cười ầm lên.
Đinh Linh bước vào nói:
- Tên ngốc đó đăng đàn làm phép rồi!
Trong ánh sáng của những ngọn đuốc cắm ở bốn góc trên chiếc đài cao, một nam tử vai rộng chân dài, giống như một ngọn núi cao, dùng nón và áo choàng chùm từ đầu xuống, hiên ngang đứng giữa đài. Tay trái cầm pháp quyết, tay phải cầm trượng, lầm bầm, phát ra những lời cầu chú mà người khác không hiểu và gây cảm giác đáng sợ, không ngừng lặp lại vài động tác.
Những doanh trại lớn nhỏ nằm ở vùng cao trên các đồi núi, bao gồm cả doanh trại tù binh nằm ở Tây Duyên, tất cả mọi người đều được gọi ra ngoài doanh trại, tham dự vào cuộc cúng bái trước giờ khai chiến.
Phần lớn những người trong nhóm Long Ưng lần đầu tiên nhìn thấy Tông Mật Trí. Ai nấy đều chăm chú để ý tới tên đại gian tà tay nhuốm máu, giết người vô tội ở Nhĩ Hải.
Mịch Nan Thiên nói:
- Đây là cách trực tiếp mà hiệu quả để cổ vũ sĩ khí.
Bì La Các cười nói:
- Điều ta muốn nhìn thấy nhất bây giờ, là phản ứng của y khi y biết rằng việc làm phép hôm nay vô cùng ngu xuẩn.
Việt Tam căng thẳng nói:
- Mực nước bắt đầu dâng cao!
Ánh mắt mọi người nhìn về dòng nước ở ngoài đoạn sông bị chặn, phát hiện quả nhiên mực nước sông đã dâng lên một chút.
Nguyệt Linh đến như một u linh. Long Ưng và Phong Quá Đình dạt ra hai bên, để nàng đứng giữa hai người bọn họ. Tất cả mọi người đều bị nàng hấp dẫn.
Nàng vẫn đeo khăn che mặt, ung dung nói:
- Ta phải thủ Phong Thành, Tông Mật Trí rất thông minh, khi thẹn quá hóa giận, y sẽ dẫn quỷ tốt đến công thành, giết hết người trong thành, và đợi các ngươi về.
Mọi người đều thầm toát mồ hôi lạnh. Lòng thầm nói rất có thể sẽ xảy ra chuyện này, vậy mà những người tự xưng là tài trí như họ lại không nghĩ tới?
Long Ưng không hề do dự:
- Công tử ở lại, tốt nhất là tiện tay chém luôn Tông Mật Trí đi.
Mịch Nan Thiên nói:
- Có lẽ người cùng tới với y còn có Khâm Một Thần Nhật và cao thủ thân thích của y. Ta cũng ở lại, sẽ yên tâm hơn.
Dạ Tê Dã nói:
- Không thể có sơ hở trong chuyện này, nếu không sẽ có hậu quả khôn lường. Ta dẫn một nửa số huynh đệ ở lại đây, chúng ta rất giỏi đối phó với quỷ tốt.
Bì La Các nói:
- Điều quan trọng nhất là phải bảo vệ tuyến phòng vệ Ủng Thành. Ngoài ba mươi người đã nói từ trước ở lại để thủ thành, ta sẽ phái thêm mười người nữa cho các ngươi.
Vạn Nhận Vũ chau mày:
- Vậy chúng ta chẳng phải sẽ giảm thực lực sao? Trên thuyền thì vẫn không thành vấn đề, nhưng nếu lên đảo tấn công đội quân gần nghìn người của Việt Tích Chiếu, có lẽ không đủ sức.
Nguyệt Linh dịu dàng nói:
- Ta đã từng xem các ngươi đánh trận rồi! Đối phương thiên binh vạn mã, mà các ngươi như đi vào chỗ không người. Hai vị huynh đệ của Đình ca không cần khiêm nhường nữa, chỉ là nghìn người mà thôi, lại không có sự chuẩn bị, có một số còn chưa tỉnh ngủ, sao có thể là địch thủ của các ngươi?
Long Ưng không chịu buông tha, cười hì hì với nàng:
- Công chúa có biết không, hai lớp vải che mặt của nàng không hề có tác dụng che chắn với tiểu đệ. Nếu không muốn ta tiết lộ bí mật về dung nhan của công chúa, ít nhất cũng phải gọi ta một tiếng Ưng gia.
Nguyệt Linh không hề ngại ngần, kéo lớp khăn che mặt, lộ ra gương mặt phết đầy màu, điềm đạm nói:
- Tiết lộ? Nhìn xem còn tiết lộ được gì? Chỉ biết dọa người thôi.
Long Ưng lúng túng:
- Công chúa thật là tính toán như thần. Hì! Nàng làm chủ sư nhé?
Nguyệt Linh nói:
- Ta không có thời giờ lằng nhằng với ngươi, thiên thần đang đáp lại chúng ta đấy!
Mây đen ùn ùn kéo từ một bên Nhĩ Hải tới.
Mưa chưa tới, gió ào ào tới trước, bốn cây đuốc ở trên ngọn đài bị gió thổi chập chờn.
Long Ưng và Vạn nhận Vũ cùng kéo Phong Quá Đình đến nhà ăn lộ thiên không người trong chợ, ngồi xuống nói chuyện.
Long Ưng nói:
- Huynh và Nguyệt Linh đã nói chuyện với nhau bao lâu? Bọn ta đợi đến tận khi ngủ.
Phong Quá Đình lộ ra sắc thái phức tạp buồn vui khó tả, nói:
- Các ngươi không ép ta, ta cũng sẽ kể mà. Ta cùng nàng rời khỏi đây, vào vương bảo, đi qua khu vườn trong cung, bước lên nơi cao nhất trên đỉnh núi phía sau vương bảo bằng một cầu thang đá dài. Ở đó có một chiếc đình sáu góc. Không những có thể nhìn bao quát cảnh bên trong và ngoài thành, còn có thể nhìn thấy hết cả Nhĩ Hải, phong cảnh đẹp tuyệt vời.
Vạn Nhận Vũ và Long Ưng nhìn về phía ngọn núi đằng sau vương bảo, Vạn Nhận Vũ nói:
- Nhìn từ phía dưới, chỉ thấy một hàng cây, không thấy đình đâu.
Phong Quá Đình lơ đãng nói:
- Ta và nàng ngồi xuống trong đình. Gió từ Nhĩ Hải không ngừng thổi vào. Ánh trắng treo trên đỉnh đầu. Nàng thực sự như một u linh trong đêm trăng.
Long Ưng hiếu kỳ hỏi:
- Nàng có tháo khăn che mặt xuống không?
Phong Quá Đình nói:
- Nàng tìm ta chỉ là vì việc công, không hề liên quan đến chuyện nam nữ, đừng nghĩ bậy.
Vạn Nhận Vũ khó hiểu:
- Việc công?
Phong Quá Đình nói:
- Câu đầu tiên của nàng là hỏi ta, trên bờ tường phía dưới, ta nhìn thấy điều gì? Do hai chúng ta cứ đi lên mà không nói gì, nên câu này của nàng khiến ta cảm thấy rất sâu sắc.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ càng cảm thấy Nguyệt Linh không hề đơn giản.
Phong Quá Đình nói:
- Ta không biết phải trả lời thế nào. Bởi lẽ ta cảm thấy đằng sau câu hỏi này có một hàm ý sâu sắc, không dễ trả lời. Ở trên bờ tường, đương nhiên là nhìn thấy cách bài binh bố trận của kẻ địch. Ngoài điều này ra, còn thấy gì được nữa? Còn nàng, chưa đợi ta đưa ra câu trả lời, đã hỏi một câu khác.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Câu gì vậy?
Phong Quá Đình nói:
- Còn ở đây, ngươi nhìn thấy điều gì?
Long Ưng vỗ bàn tán thưởng, rồi lại khổ não nói:
- Nàng ấy không thể không phải là kiếp sau của Mi Nguyệt. Kiếp này nàng ấy quay lại để nối tiếp tình duyên với công tử, và tiếp tục tranh đấu với Tông Mật Trí. Hừ, rốt cuộc kế sinh tử của Mị Nguyệt đã xảy ra sơ hở ở chỗ nào?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nàng không những không giống thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, mà cũng không giống những cô gái mười tám, mười chín tuổi. Nàng giống như những người phụ nữ đã nhìn thấu tình đời, trải nghiệm phong trần.
Phong Quá Đình nói:
- Nàng mời ta cùng đứng bên cạnh đình, kề vai nhìn Nhĩ Hải dưới bầu trời đầy trăng sao, nghe tiếng thở dịu dàng của nàng, ngửi mùi hương thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng, và cả tiếng quần áo bay trong gió. Không biết ta đã cùng nàng đứng bao lâu. Đột nhiên ta cảm thấy phải rời đi, bởi lẽ suy nghĩ kháng cự nàng của ta, đã tan biến như mây khói. Nên đành phải ép bản thân xuống núi về sở binh vệ.
Long Ưng đứng dậy, trầm giọng nói:
- Thật ra nàng mới là thống soái cao nhất, và đã đưa ra chỉ thị quan trọng nhất. Chúng ta phải điều chỉnh kế hoạch tác chiến. Giờ đây không còn là một cuộc chiến công phòng thành trì nữa, mà đã là cuộc chiến tranh bá toàn khu Nhĩ Hải.
Đại đường sở binh vệ.
Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Bì La Các, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã vây quanh tấm bàn đồ hình thế núi non lấy Phong Thành làm trung tâm được vẽ vội trải trên bàn, mở cuộc họp quân sự trước đêm hành động. Vị trí của kẻ địch được đánh dấu rõ ràng bằng lá cờ đỏ.
Bì La Các lo lắng nói:
- Thay đổi kế hoạch tác chiến đã đưa ra trước đó, liệu có làm thu hoạch cuối cùng giảm sút không?
Dạ Tê Dã nói:
- Thứ khác thì không nói, chỉ riêng việc phái người đi thông báo cho Thi Lãng Chiếu và quý tộc, mời họ hành động, nhân cơ hội quân chủ lực của kẻ địch đều dồn vào đây hết, mà tấn công Việt Tích Chiếu cùng Mông Tây Chiếu, nhất định là không có hại gì.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đối với người Trung Thổ chúng ta, chiêu này gọi là “vây Ngụy cứu Triệu”, vô cùng khả thi. Còn về việc tấn công đội chiến thuyền của Việt Tích Chiếu sau lưng, là điều cần thiết. Nó có thể khiến Phong Thành không bị cô lập. Dù chúng ta có tự phụ thế nào, binh lực của kẻ địch vẫn gấp năm mươi lần chúng ta. Sau khi tường thành bị hủy, chỉ cần ngày đêm không ngừng có một đội năm trăm người luân phiên giết vào, chúng ta liệu chống đỡ được bao lâu? Và lương thực trong thành rồi cũng sẽ bị ăn hết, không có đồ tiếp tế sẽ không xong.
Phong Quá Đình nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể chống cự được một trăm ngày, là có thể phá vỡ thần thoại trăm trận trăm thắng của Tông Mật Trí, giảm đáng kể uy thế của y. Và khiến người trong và ngoài tộc của y biết rằng y không phải là người toàn năng. Khi y bắt buộc phải lùi binh, khu Nhĩ Hải sẽ không còn bị y định đoạt nữa.
Long Ưng nói:
- Rủi ro thực sự tăng lên nhiều. Nếu đánh chính diện, chúng ta nhất định sẽ bị diệt toàn bộ. Nhưng ưu thế lớn nhất của chúng ta, là đối phương hoàn toàn không biết rằng chúng ta đã làm được mười hai chiến thuyền với chiến lực lớn mạnh, tốc độ kinh người, và còn tính toán rất chuẩn xác. Khi nước triều dâng đến mực cao nhất, chúng ta đã đến được doanh trại nhốt tù binh ở Nhĩ Tây, và hoàn thành nhiệm vụ, rút về Nhĩ Hải. Hi vọng là cơn bão lớn, đội quân Nhĩ Hải của Việt Tích Chiếu không phát giác gì về việc xảy ra ở Nhĩ Tây. Chúng ta sẽ có thể tập kích đội thuyền và trú quân trên đảo của chúng, giết sạch bọn chúng. Điều này sẽ có ích rất lớn với chiến sự về sau.
Mịch Nan Thiên nói:
- Mặc dù kế hoạch có sự thay đổi lớn, nhưng nó càng tinh tế hơn. Với tài trí của Tông Mật Trí, nếu biết rằng chúng ta và những tù binh tạo phản đến doanh trại cứu con tin, dù y phải lội nước, hay bơi, nhất định sẽ cắt đường về thành của chúng ta vào lúc nước triều rút. Nhưng đâu ngờ chúng ta đã đi một đường vòng lớn. Sau khi xử lý đội quân Nhĩ Hải của Việt Tích Chiếu, thản nhiên trở về thành qua con đường bí mật từ sau núi đến tầng thứ ba. Còn kẻ địch thì vẫn ở ngoài thành. Nghĩ đến việc này là thấy dù phải mạo hiểm thế nào cũng xứng đáng.
Bì La Các nói:
- Ta bị thuyết phục rồi. Sau khi Việt Tam rời khỏi vào đêm nay, đừng về với chúng ta nữa, mà hãy đi liên lạc với tất cả ngư dân Bạch Tộc ở Nhĩ Hải, nói với họ rằng đội thuyền chiến của Việt Tích Chiếu đã bị đánh đổ, để họ ủng hộ ta từ mọi mặt.
Long Ưng khen:
- Kế hay lắm! Không ngờ hai câu của lệnh muội, đã xoay chuyển cả cục diện, phải mời nàng ấy đến thay ta mới đúng.
Bì La Các nhớ tới Nguyệt Linh, bèn nói với Phong Quá Đình:
- Đêm nay xá muội có tham gia hành động cùng chúng ta không?
Vừa dứt lời, người làm huynh trưởng như gã cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Phong Quá Đình cười khổ:
- Ta đang định hỏi ngươi đó.
Lời này của gã khiến mọi người cười ầm lên.
Đinh Linh bước vào nói:
- Tên ngốc đó đăng đàn làm phép rồi!
Trong ánh sáng của những ngọn đuốc cắm ở bốn góc trên chiếc đài cao, một nam tử vai rộng chân dài, giống như một ngọn núi cao, dùng nón và áo choàng chùm từ đầu xuống, hiên ngang đứng giữa đài. Tay trái cầm pháp quyết, tay phải cầm trượng, lầm bầm, phát ra những lời cầu chú mà người khác không hiểu và gây cảm giác đáng sợ, không ngừng lặp lại vài động tác.
Những doanh trại lớn nhỏ nằm ở vùng cao trên các đồi núi, bao gồm cả doanh trại tù binh nằm ở Tây Duyên, tất cả mọi người đều được gọi ra ngoài doanh trại, tham dự vào cuộc cúng bái trước giờ khai chiến.
Phần lớn những người trong nhóm Long Ưng lần đầu tiên nhìn thấy Tông Mật Trí. Ai nấy đều chăm chú để ý tới tên đại gian tà tay nhuốm máu, giết người vô tội ở Nhĩ Hải.
Mịch Nan Thiên nói:
- Đây là cách trực tiếp mà hiệu quả để cổ vũ sĩ khí.
Bì La Các cười nói:
- Điều ta muốn nhìn thấy nhất bây giờ, là phản ứng của y khi y biết rằng việc làm phép hôm nay vô cùng ngu xuẩn.
Việt Tam căng thẳng nói:
- Mực nước bắt đầu dâng cao!
Ánh mắt mọi người nhìn về dòng nước ở ngoài đoạn sông bị chặn, phát hiện quả nhiên mực nước sông đã dâng lên một chút.
Nguyệt Linh đến như một u linh. Long Ưng và Phong Quá Đình dạt ra hai bên, để nàng đứng giữa hai người bọn họ. Tất cả mọi người đều bị nàng hấp dẫn.
Nàng vẫn đeo khăn che mặt, ung dung nói:
- Ta phải thủ Phong Thành, Tông Mật Trí rất thông minh, khi thẹn quá hóa giận, y sẽ dẫn quỷ tốt đến công thành, giết hết người trong thành, và đợi các ngươi về.
Mọi người đều thầm toát mồ hôi lạnh. Lòng thầm nói rất có thể sẽ xảy ra chuyện này, vậy mà những người tự xưng là tài trí như họ lại không nghĩ tới?
Long Ưng không hề do dự:
- Công tử ở lại, tốt nhất là tiện tay chém luôn Tông Mật Trí đi.
Mịch Nan Thiên nói:
- Có lẽ người cùng tới với y còn có Khâm Một Thần Nhật và cao thủ thân thích của y. Ta cũng ở lại, sẽ yên tâm hơn.
Dạ Tê Dã nói:
- Không thể có sơ hở trong chuyện này, nếu không sẽ có hậu quả khôn lường. Ta dẫn một nửa số huynh đệ ở lại đây, chúng ta rất giỏi đối phó với quỷ tốt.
Bì La Các nói:
- Điều quan trọng nhất là phải bảo vệ tuyến phòng vệ Ủng Thành. Ngoài ba mươi người đã nói từ trước ở lại để thủ thành, ta sẽ phái thêm mười người nữa cho các ngươi.
Vạn Nhận Vũ chau mày:
- Vậy chúng ta chẳng phải sẽ giảm thực lực sao? Trên thuyền thì vẫn không thành vấn đề, nhưng nếu lên đảo tấn công đội quân gần nghìn người của Việt Tích Chiếu, có lẽ không đủ sức.
Nguyệt Linh dịu dàng nói:
- Ta đã từng xem các ngươi đánh trận rồi! Đối phương thiên binh vạn mã, mà các ngươi như đi vào chỗ không người. Hai vị huynh đệ của Đình ca không cần khiêm nhường nữa, chỉ là nghìn người mà thôi, lại không có sự chuẩn bị, có một số còn chưa tỉnh ngủ, sao có thể là địch thủ của các ngươi?
Long Ưng không chịu buông tha, cười hì hì với nàng:
- Công chúa có biết không, hai lớp vải che mặt của nàng không hề có tác dụng che chắn với tiểu đệ. Nếu không muốn ta tiết lộ bí mật về dung nhan của công chúa, ít nhất cũng phải gọi ta một tiếng Ưng gia.
Nguyệt Linh không hề ngại ngần, kéo lớp khăn che mặt, lộ ra gương mặt phết đầy màu, điềm đạm nói:
- Tiết lộ? Nhìn xem còn tiết lộ được gì? Chỉ biết dọa người thôi.
Long Ưng lúng túng:
- Công chúa thật là tính toán như thần. Hì! Nàng làm chủ sư nhé?
Nguyệt Linh nói:
- Ta không có thời giờ lằng nhằng với ngươi, thiên thần đang đáp lại chúng ta đấy!
Mây đen ùn ùn kéo từ một bên Nhĩ Hải tới.
Mưa chưa tới, gió ào ào tới trước, bốn cây đuốc ở trên ngọn đài bị gió thổi chập chờn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.