Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 3 - Chương 24: Trên sông ra oai (hạ) Phúc họa không có lối (thượng).

Huỳnh Dị

27/04/2015

Nghĩ tới sự tàn ác của chúng, Long Ưng chui vào trong khoang thuyền để tìm, thấy người là giết. Hắn lặng lẽ giải quyết gần ba mươi tên địch ở trong khoang thuyền.

Long Ưng chìm trong cảnh giới Ma cực, chẳng hề lo sợ nhặt lấy trường cung và tên cứng lên đỉnh thuyền.

Thuyền của Mạc Vấn Thường và thuyền của hắn đi song song với nhau cách chừng hai mươi trượng.

Long Ưng giương cung cài tên từ từ bắc chết từng tên địch còn lại trên thuyền. Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm động tới một cái thuyền địch khác.

Bôp bốp! Hai tên địch lao tới bị hắn đá văng xuống sông. Tiếp theo hắn lại tiếp tục bắn tên.

Trong tiếng kêu gào thảm thiết, một tên địch đứng trên cột buồm của một cái thuyền khác bắn tên, mũi tên lao thẳng xuống khoang thuyền.

Mạc Vấn Thường, Trầm Phụng Chân và hơn mười người thanh niên cao to bước ra khỏi khoang. Nhìn cảnh tượng đó, mỗi người lập tức nổi điên.

Có tên quát to:

- Bắn tên.

Mũi tên như mưa lập tức xuất hiện.

Long Ưng rời khỏi cạnh thuyền đồng thời cầm cây cung mà gạt tên và cười ha hả:

- Ta từ Vân Nam đánh tới Trung Nguyên rồi lại từ Trung Nguyên về tới Vân Nam chưa hề có đối thủ. Mạc Vấn Thường! Ngươi dám tới phá hoại kế lớn của ta có phải là không muốn sống nữa không?

Mạc Vấn Thường nổi giận:

- Phì! Ngươi mới là kẻ chán sống. Chờ ta bắt được tên tiểu tử ngươi để xem ta hành hạ, lúc đó ngươi còn ngông cuồng được nữa không.

Long Ưng cười ha hả:

- Cái này thì dễ. Lão tử sẽ tới âu yếm một chút với ngươi xem ai hiếp ai.

Long Ưng tung người nhảy lên khoang lái rồi quay mạnh bánh lái.

Cánh buồm lập tức đổi hướng từ từ va chạm với con thuyền của đối phương.

Mạc Vấn Thường điên cuồng quát:

- Muốn chết.

Mạc Vấn Thường lập tức nhảy lên không. Khi đầu thuyền của Long Ưng quay đến, Trầm Phụng Chân nhân lúc mọi người lộn xộn lập tức lẻn đi.

Choang.

Mạc Vấn Thường ở trên không lấy ra hai thanh Loan nguyệt đao. Nhìn y lúc này hơi giống với Ma thần tới trái đất.

Nào ngờ Long Ưng chạy tới bên cạnh đài quan sát, hai chân đạp nhẹ vào miếng gỗ rồi như một viên đạo lao về phía Mạc Vấn Thường đồng thời cách không tung quyền.

Ai ngờ được hắn lại dũng mạnh đến như vậy?

Nếu như biết mình đang đối mặt với Tà Đế thế hệ mới là Long Ưng thì Mạc Vấn Thường sẽ không hề làm việc liều lĩnh trong lúc bị thương như vậy.

Y cũng phản ứng thật hay để hai thanh đao giao nhau chắn lấy quyền kình.

Oành!

Mạc Vấn Thường phun máu miệng rồi mượn lực lộn người lại trở về chỗ cũ.

Trầm Phụng Chân ở phía sau lưng y cũng giật mình. Lúc này hoàn cảnh lại trở thành chỉ còn một mình y đối đầu với Long Ưng.

"Rầm rầm rầm!"

Long Ưng và Trầm Phụng Chân ở trên không trao đổi mấy chiêu, không biết ai thắng ai bại. Chỉ biết sau đó hai người nối đuôi nhau rơi xuống nước.

Oành!

Hai cái thuyền húc vào nhau.

Long Ưng ôm ngang người Trầm Phụng Chân đi lên trên một bãi đá.

Sau khi ngồi xuống một tảng đá, hắn để nàng ngồi trên đùi. Cảm nhận tấm thân thể đầy đặn quyến rũ của nàng, một tay hắn ôm eo, tay kia nâng cằm Trầm Phụng Chân lên. Đôi mắt đẹp của nàng cũng chẳng hề sợ hãi nhìn thẳng vào mặt hắn.

Vừa rồi hắn vận công xuống thân dưới nên rơi xuống nước nhanh hơn nàng một chút. Chính nhờ một chút thời gian đó đã quyết định thắng bại. Thiếu nữ đạo môn có võ công cao cường đã bị hắn đánh mười chiêu liên tục ở trên không nhưng vẫn ngoan cố chống lại, sau khi rơi xuống nước vẫn cố gắng tung hai chân đá nhưng không trúng rồi bị hắn khống chế huyệt đạo và bắt sống.

Long Ưng nhìn hai con thuyền đã rời khỏi con đường an toàn không tới được bờ tây thì mỉm cười nói:

- Lão tử có hai loại công pháp. Loại thứ nhất làm cho máu huyết của tiểu mỹ nhân chảy là biết ngươi có nói dối hay không. Loại công pháp khác là phá nội đan của ngươi khiến cho võ công biến mất.

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nói:



- Ngươi không tin sao? Trước tiên lão tử cho ngươi nếm chút mùi phá đan tán công.

Nói xong hắn điểm nhẹ vào mi tâm của Trầm Phụng Chân. Một đạo ma khí lập tức xông thẳng vào Nê Hoàn cung.

Gương mặt của Trầm Phụng Chân lập tức đỏ ửng, ánh mắt không giấu được sự kinh hãi.

Dưới ánh trăng, hai con thuyền lúc này chỉ còn lại hai chấm nhỏ. Long Ưng gần như khẳng định chúng sẽ húc vào bãi đá bên bờ biển. Sau khi hôn một cái thật mạnh lên mặt của Trầm Phụng Chân rồi nói:

- Tin chưa? Bây giờ lão tử hỏi một câu thì trả lời một câu. Nói không thì ngươi đừng mong tu hành nữa.

Hắn lại hỏi tiếp:

- Tên của cô là gì?

Trầm Phụng Chân tỏ vẻ khó hiểu nhưng nhìn vào đôi mắt hung dữ của hắn, cặp môi thơm của nàng lập tức nói nhỏ:

- Trầm Thanh Nhi.

Long Ưng vui vẻ:

- Đây là nói thật, không bị trừng phạt. Hóa ra là đại tỷ Thanh Nhi! Cái tên này rất hay tại sao lại sửa thành Phụng Chân? Trở lại chuyện chính, tại hạ còn có một vấn đề. Tỷ vui vẻ cùng với nam nhân lúc nào?

Trầm Phụng Chân không chống lại nổi đôi mắt ma của hắn liền nhắm mắt lại nói thật nhỏ:

- Cách đây ba tháng.

Long Ưng phát mạnh vào mông nàng hai cái rồi nói:

- Nói dối! Nói dối thêm một lần nữa là lão tử sẽ phá nội đan của ngươi. Nhưng nếu nói thật ta sẽ thả cho ngươi đi. Đơn giản vậy thôi.

Trầm Phụng Chân mở đôi mắt đẹp, nói:

- Ngươi không làm gì ta?

Long Ưng gật đầu nói:

- Không động tới một cọng lông của ngươi.

Trầm Phụng Chân nói:

- Hỏi đi.

Long Ưng hỏi:

- Sau khi tới sông Kim Sa các ngươi đã ở đâu?

Trầm Phụng Chân như nhớ lại cảnh tượng trời đất giao chiến ngày đó mà buồn bã:

- Ở Thiên vương tụ phía nam của phủ Kim Sa.

Long Ưng liền hôn một cái thật mạnh lên cánh môi anh đào của nàng rồi cười nói:

- Thanh Nhi đúng là láu lỉnh.

Nói xong hắn lại vỗ nhẹ lên người nàng hơn mười cái rồi nói:

- May là đêm nay lão tử không rảnh nếu không thì chắc chắn không đảm bảo được trinh tiết cho tiểu mỹ nhân. Đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Đường đường là một mỹ nữ của đạo môn mà vẫn còn là một xử nữ.

Trầm Phụng Chân nghe thấy vậy thì tỏ rõ sự hờn dỗi hiểu rằng bị Long Ưng lừa làm cho nàng nghĩ biết công pháp nắm được sự nói dối. Trên thực tế thì hắn đã biết nàng vẫn còn đạo thể thuần khiết nên cố tình hỏi nàng vui vẻ với đàn ông khác bao giờ nên mới đoán được nàng không nói thật.

Long Ưng lại ôm ngang eo nàng rồi nói:

- Nhớ kỹ mặc dù chúng ta chưa có giây phút say đắm nhưng đã có quan hệ xác thịt. Lần sau gặp mặt tốt nhất không nên động chạm đao thương, nếu không lại rơi vào tay ta thì ngươi đừng có mơ tưởng giữ được tấm thân như hôm nay.

Dứt lời hắn ném thật mạnh. Trầm Phụng Chân không thể làm gì bị ném thẳng về phía con sông. Trên không trung, huyệt đạo của nàng được giải từng cái một nhưng cũng không có cách nào xoay chuyển được thế bị ném.

Long Ưng đứng lên đi tới bên mép nước rồi ngồi xổm xuống nhìn Trầm Phụng Chân xuất hiện trong dòng nước mà cười hì hì:

- Đại tỷ! Tốt nhất đừng có trở lại bên Mạc Vấn Thường, nếu không Thiên Vương tự bị lão tử chiếm chắc chắn đại tỷ sẽ trở thành mối nghi ngờ lớn nhất của thánh thượng. Bây giờ tỷ nên thành tâm tu hành cầu bọn họ phù hộ lão tử xử lý được Mạc Vấn Thường. Có đúng không?

Trầm Phụng Chân cười duyên:

- Rồi sẽ có ngày ta dạy cho ngươi phải hối hận vì ngày hôm nay.

Long Ưng cười ha hả, xoay người bỏ đi.

Long Ưng đi trên con đường ven sông gặp núi vượt núi, cuối cùng thì cũng theo mong ước gặp được hai con thuyền của Mạc Vấn Thường bị mắc kẹt trên bãi đá. Hắn thật sự muốn tập kích lại lần nữa nhưng cũng hiểu đó là cái dũng của một kẻ thất phu. Thực lực của đối phương hơn xa bản thân. Vì vậy mà cuối cùng hắn thích thú chạy đi.



Đuổi theo cho tới tận lúc chạng vạng, hắn mới nhìn thấy cánh buồm của thuyền mình. May là ngược dòng cho nên tốc độ của thuyền rất chậm nếu không phải đuổi theo cả một ngày một đêm nữa mới tới.

Ba người con gái cùng với đám đạo nhân thấy hắn đuổi kịp lập tức để cho thuyền vào gần bờ cho hắn nhảy lên.

Long Ưng thay quần áo, vào phòng ăn một chút sau đó tô điểm lại chuyện hôm qua mà kể cho mọi người. Về chuyện giết người thì hắn miêu tả qua một chút, hoàn toàn không nhắc gì tới chuyện ăn bở từ Trầm Phụng Chân.

Minh Tâm vui vẻ nói:

- Phạm tiên sinh đúng là có bản lĩnh, một mình cũng đánh được đám ác nhân.

Minh Huệ nói:

- Phạm tiên sinh thật sự tới Thiên vương tự?

Long Ưng mỉm cười nói:

- Rất nhiều khả năng Thiên Vương tự là địa bàn quan trọng của Pháp Minh ở sông Kim Sa. Trong tình huống không biết rõ đối phương mà làm bừa thì đúng là tự mình chuốc lấy khổ, không phải là điều mà người có trí hay làm.

Mộng Điệp đối với thái độ của hắn thường hay thay đổi liền lên tiếng:

- Trong trường hợp đó thì người thông minh có kế gì không?

Long Ưng nói:

- Hiện tại chúng ta đã bỏ Mạc Vấn Thường lại ở phía sau, một khoảng thời gian ngắn sau này y cũng không có cách nào nắm được hành tung của chúng ta như trước cho tới tận núi Vũ Mông.

Mộng Điệp nói:

- Y vẫn có thể vượt qua chúng ta hay sao?

Long Ưng nói:

- Đó là điều đương nhiên. Khi thiên hạ đại loạn, Ba Thục là nơi giao tranh, Mạc Vấn Thường vừa có thể phát động cả ngàn người tấn công núi Thanh Thành, cũng có thể đoán được y có trụ sở bí mật ở Ba Thục có thể phối hợp với Thiên Vương tự ở sông Kim giang. Mà ở giữa hai nơi chắc chắn phải bố trí một vài cái trạm dịch hay bến tàu để tiện liên lạc và hành quân. Còn bên chúng ta lại không quen con người đường xá, việc đuổi kịp chúng ta cũng là chuyện sớm hay muộn.

Nghe hắn phân tích đâu vào đáy, Mộng Điệp không giấu được sự kinh ngạc:

- Nếu như chúng ta lại bị chặn, Mạc Vấn Thường không dám phớt lờ ngươi thì thật sự rất khó vượt qua.

Long Ưng vươn vai một cái nói:

- Bây giờ để tiểu đệ ngủ một giấc tới lúc nào tỉnh sẽ nói cho đại tỷ biết cách đệ giết Mạc Vấn Thường.

Mộng Điệp sẵng giọng:

- Ngươi còn không nói ngay đi.

Long Ưng nhân cơ hội vỗ vỗ gương mặt xinh xắn của nàng một cái.

Mỹ nhân Hoa Gian muốn tránh nhưng cuối cùng vẫn để mặc kệ hắn.

Long Ưng cảm thấy lâng lâng, hiểu được nàng chấp nhận để cho bản thân hắn làm cho lực lượng của mình suy yếu:

- Rất đơn giản. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chúng ta hiểu rõ thực lực của Mạc Vấn Thường như trong lòng bàn tay, lại biết trong một thời gian ngắn chúng sẽ đuổi theo. Cho nên tới huyện kế tiếp, bọn chúng sẽ bị động. Ha ha! Không cần đệ phải dậy thì đại tỷ cũng biết làm thế nào chứ?

Minh Huệ nói:

- Chúng ta cũng muốn tham gia.

Long Ưng thốt lên thất thanh:

- Cái gì?

Mộng Điệp nhíu mày:

- Các ngươi có biết đối thủ là ai không?

Minh Tâm nói:

- Kiếm thuật của sư tỷ thì trong tự ngoại trừ sư tôn ra phải nói tới tỷ ấy. Sư tôn tu hành ở núi Thanh Thành đã coi như truyền y bát cho tỷ.

Nhất thời cả hai liền nhìn Minh Huệ với ánh mắt khác trước có điều vẫn không nhận ra sự cao minh của nàng ở đâu.

Minh Huệ giải thích:

- Đan pháp của tệ quan có sự khác biệt dung hợp Đạo tâm chủng ma đại pháp và tinh túy của đạo môn. Trí pháp vô thượng chia ra thành chín tầng đan pháp là dưỡng khí, hoàn đan, thai tức, phù hỏa, tiếp dược, luyện thần, diện bích, xuất thần và phi thăng. Nội đan của ta đã tới tầng thứ sáu của công pháp là Luyện thần cho nên công pháp thu lại không thể nhìn thấy.

Tiếp theo nàng đỏ mặt:

- Mười bảy tuổi ta theo sư thúc Tùy tiên và đời tu hành hai năm, từng có kinh nghiệm giao chiến với người khác mấy lần....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook