Quyển 4 - Chương 14: Trở lại thần đô.
Huỳnh Dị
27/04/2015
Ba người nhìn về phía trước, trên con đường Thần Đạo có chừng mười người đang cưỡi ngựa chạy về phía họ. Kẻ đầu lĩnh chính là Võ Thừa Tự thân mang quan phục Tể tướng, bên trái là văn nhân Tống Chi Vấn, còn bên phải là một võ sĩ trẻ tuổi có hình thể khiếp người, vai rộng tay dài, dù không được coi là anh tuấn nhưng lại tràn ngập một sức hấp dẫn rắn rỏi đầy nam tính, khiến người khác luôn cảm thấy gã là một người có khí phách coi thường sinh tử, gan góc anh hùng.
Người này chắc chắn là một cao thủ.
Từ đàng xa, Võ Thừa Tự đã cười rộ:
- Bổn vương đang còn bảo không biết là người nào đây, hóa ra là Long tiên sinh, quốc khách của Đại Chu ta. Xin hỏi Long tiên sinh, khi nào thì tiên sinh lại tới vương phủ để gặp ta lần nữa thế?
Long Ưng cười ha hả, đáp:
- Hóa ra chuyện tiểu đệ lần trước đến bái kiến vẫn khiến Ngụy vương canh cánh trong lòng, nhưng hiện nay Ngụy vương đã là Tể tướng, hết thảy phải lấy đại cục làm trọng, chớ vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn, phá hỏng cục diện tốt lành hiện nay nhé.
Quân của hai bên nào có nghĩ đến, hai người vừa chạm trán là đã châm biếm nhau như thế này, mà bất ngờ hơn chính là Long Ưng không hề có chút lưu tình, không thèm đếm xỉa đến địa vị hiện nay của Võ Thừa Tự.
Người chung quanh đều không tiện xen miệng vào.
Võ Thừa Tự nhất thời biến sắc, đưa mắt ra dấu với cao thủ trẻ tuổi kia.
Tên này đang đưa cặp mắt lạnh lùng đánh giá ba người Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình. Trong hai mắt gã có thần quang lấp lánh, thái độ thì ngưng trọng trầm ổn, thấy Võ Thừa Tự ra dấu cho mình, gã thong thả nói:
- Tại hạ là Qua Vũ, hiện là võ sĩ trưởng của phủ Ngụy vương. Xưa nay vẫn nghe đại danh của Ưng gia, hôm nay cuối cùng cũng có duyên được gặp mặt. Xin hỏi Ưng gia có thể sắp xếp thời gian để lúc nào đó chỉ giáo đôi chiêu cho tại hạ được không?
Long Ưng nhìn qua Võ Thừa Tự, thấy vẻ mặt y hiện lên nét đắc ý thí biết y tin tưởng mười phần vào Qua Vũ, bèn cười khanh khách, nói:
- Ta cũng đang rảnh rỗi đến ngứa ngáy cả tay chân đây, chi bằng ngay tại Thần Đạo này đơn đả độc đấu với Qua huynh luôn vậy, coi như để đáp lại hậu ý sâu đậm của Ngụy vương, tiện thể tẩy trần cho ta, thế nào?
Trong lòng bọn Vạn Nhận Vũ thầm khen một tiếng “tuyệt”, rồi trầm trồ náo nhiệt như thể đang châm dầu vào lửa. Trong khi đó, bên phía Võ Thừa Tự, không ai nói nổi một tiếng nào.
Võ Thừa Tự tức giận đến nỗi suýt hộc máu, càng trách mình tại sao lại chọn thời cơ không thích hợp mà làm chuyện không nên làm thế này, để cho Long Ưng có cớ nắm được cái cán của mình mà tùy ý chòng ghẹo.
Nên biết hiện tại Long Ưng đang phải phụng mệnh đi gặp Võ Chiếu.
Nếu như xảy ra chuyện chặn đường luận võ, Long Ưng thắng thì không có vấn đề, một khi hắn gặp chuyện không hay, chắc chắn Võ Chiếu sẽ nổi tam bành. Đến lúc đó, bản thân y có lẽ chỉ bị trách mắng qua loa, nhưng mà Qua Vũ thì ắt phải hy sinh vô ích.
Qua Vũ vẫn ung dung thong thả, bộ dáng không kiêu không hèn, thản nhiên nói:
- Ưng gia thật biết nói đùa, Thánh thượng vì nghe tin Ưng gia trở về mà đã gián đoạn hội nghị nơi nội đình với Ngụy vương, Qua Vũ dù có gan lớn bằng trời cũng nào dám cản trở? Xin Ưng gia chọn cho thời gian khác, chỉ cần không phải lập tức bây giờ là được.
Bọn Long Ưng tức khắc thay đổi cái nhìn về gã. Chỉ vài câu nói thôi mà đã có thể chiếm lại được thượng phong, thật là lợi hại. Đồng thời, bọn họ cũng thầm tự trách mình, rõ ràng biết đây không phải là thời khắc thích hợp để động thủ, nhưng vẫn ỷ thế bức bách Qua Vũ ra tay, đây không phải là hành vi quân tử.
Võ Thừa Tự được thế không chịu buông tha, đắc ý cười:
- Ra ngoài bao nhiêu ngày như thế, Long tiên sinh vẫn không sửa được tác phong của mình, có thể thấy câu nói “bản tính khó dời” đúng là có đạo lý đấy.
Phong Quá Đình mỉm cười:
- Câu nói này đại khái có thể dùng với bất cứ ai cũng không sai. Ngụy vương thật là tự biết mình. Nghe nói Qua huynh đây là người đến từ tái ngoại, Ưng gia đang có chuyện gấp, mà Quá Đình lại vẫn có lòng hứng thú với võ kỹ của tái ngoại, chi bằng để Quá Đình ta ra tay lĩnh giáo tuyệt nghệ của Qua huynh đi! Có điều mọi sự phải chờ gặp Thánh thượng xong rồi mới có thể quyết định được, cho nên Qua huynh cứ mỗi ngày đến giáo tràng lớn ngoài kia, khi nào Quá Đình rảnh rỗi thì đấu ngày đó.
Nhất thời Võ Thừa Tự biến sắc. Y với Phong Quá Đình xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Phong Quá Đình có địa vị siêu nhiên, nắm trong tay chức quan Ngự Tiền Kiếm Thủ không nằm trong biên chế của triều đình, gã chỉ nghe lệnh của một mình Võ Chiếu, mà thường ngày cũng không tham dự vào chuyện tranh đấu của quần thần triều chính, thành ra không ai dám chọc đến tên kiếm thủ đệ nhất triều đình này cả. Ai ngờ hôm nay lại công khai đứng về bên Long Ưng chống đối mình như thế.
Qua Vũ nói:
- Hết thảy tuân theo chỉ thị của Phong công tử. Chỉ cần ngày nào Ngụy vương không giao nhiệm vụ cho tại hạ, tại hạ sẽ đến giáo tràng lúc rạng đông để chờ đại giá ngày đó.
Võ Thừa Tự bắt đầu có phần lo sợ phải tiếp tục dây dưa với bọn Long Ưng, bèn quát:
- Cứ như vậy đi, không cản trở chư vị nữa.
Nói rồi y kẹp bụng ngựa, nóng nảy thúc giục chúng tùy tùng phi ngựa thật nhanh như để phát tiết đi lửa giận, trong chốc lát đã cách xa đám người Long Ưng.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Thần Đô càng lúc càng chơi vui rồi!
Lệnh Vũ ra lệnh một tiếng, sau đó đội người ngựa cùng nhau phi thẳng đến hoàng cung.
Điện Trinh Quan ở phía Bắc Thiên Đường, còn được xưng là điện Đại Nghiệp, quy mô của nó chỉ đứng sau Vạn Tượng thần cung, là một trong những cung điện nội tẩm bên trong hoàng cung của Võ Chiếu. Năm đó, Cao Tông đã băng hà ở chính nơi này.
Cả đám người cùng nhau dừng ngựa trước đại điện, bọn Lệnh Vũ chỉ có thể đứng chờ nơi đây. Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình vừa đặt chân lên thang ngọc thì Vinh công công đã bước ra khỏi cửa điện nghênh đón, vẻ mặt vui mừng:
- Ưng gia, công tử và Vạn gia cuối cùng cũng đã trở về rồi! Thánh thượng đang nóng lòng trông chờ đấy.
Long Ưng không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ vai lão, rồi nhờ lão dẫn đường nhập điện, binh gác cửa nâng kích đón chào. Xuyên qua một chủ đường rộng sánh bằng với Quan Phong điện, họ đến một lâm viên lọt thỏm chính giữa hai cung, trong có cầu kiệu đình đài, ao cá nước chảy, cảnh sắc thật là đẹp đẽ.
Vinh công công dẫn họ tiến vào trong điện, vừa vào trong cửa, trước mắt ba người sáng lên, đều nhất tề dừng bước chân.
Một mỹ nữ thân mang quan phục đang yêu kiều đứng bên trong đó, thần thái nàng thanh thản tự nhiên, nàng mỉm cười nhìn ba người bọn Long Ưng.
Long Ưng sớm đã có duyên gặp mặt với nàng. Nàng chính là người đánh xe trong đêm mà hắn giết chết Tiết Hoài Nghĩa. Khi đó mới chỉ vội vàng liếc qua, chỉ nhìn được một góc phía sau, hơn nữa mỹ nhân này lại đang ngồi, nên càng khó bề thấy rõ, có điều chỉ trong một thoáng ấy, hắn đã nhận định nàng là người xinh đẹp bất phàm, đến nay gặp mặt thật sự mới thấy rõ ràng đầy đủ hết phong thái.
Hắn chưa bao giờ gặp qua một mỹ nữ nào cao như nàng, chiều cao của nàng phải xấp xỉ với hắn, càng làm tăng thêm nét cao ngạo khó thể với tới cho thân hình dong dỏng tươi đẹp của nàng. Nàng không diễm lệ như Thái Bình công chúa, nhưng ngọc dung lại tinh xảo như tô như vẽ, trong đó toát lên một khí chất thanh tú, khiến người ta mới nhìn đã thấy nàng là một nữ tử phi phàm. Trong đôi mắt đẹp của nàng ánh ra thần thái chói sáng, trong làn da trắng có thấp thoáng màu hồng, cho dù có đưa nàng ra so sánh với những mỹ nữ như Đoan Mộc Lăng, Nhân Nhã, Mộng Điệp và Địch Ngẫu Tiên cũng không có chút nào kém cỏi, vẫn có một phong cách tao nhã riêng.
Phong Quá Đình hiển nhiên có quen biết với nàng, gã thi lễ, rồi nói:
- Phúc nào mà được Thượng Quan đến đón chúng ta thế này?
Nàng này là biểu muội của Vương Dục, Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng là chủ nhân của Ngọc Thiến. Vương Dục có thể lần lần thăng chức chính là nhờ có nàng nâng đỡ.
Thượng Quan Uyển Nhi đáp lễ rồi nói:
- Uyển Nhi sao dám nhận danh xưng “đại gia” chứ, Phong công tử quá khách khí rồi! Bái kiến Ưng gia, Vạn gia!
Thanh âm của nàng mềm mại uyển chuyển mà hàm xúc, khiến lòng người dễ chịu muốn bay lên.
Long Ưng với Vạn Nhận Vũ liếc qua nhau, đều thấy đối phương cũng kinh dị vì sự mỹ lệ động lòng người của Thượng Quan Uyển Nhi. Hai người nhất tề hoàn lễ.
Thượng Quan Uyển Nhi quay sang gật đầu với Vinh công công, lão biết ý cáo lui. Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ nói:
- Ba vị đại ca, mời đi theo Uyển Nhi.
Long Ưng cướp đường đi trước, đến trước người nàng bèn cười ha hả:
- Sao Uyển Nhi lại gọi chúng ta là đại ca chứ? Đây là lâm viên bên trong thâm cung chứ nào phải chốn giang hồ mũi đao liếm máu.
Vạn Nhận Vũ với Phong Quá Đình đều bội phục Long Ưng. Mỹ nữ này có khí chất cao ngạo trời sinh khiến người ta không dám với đến gần, ngay cả hai người cũng bị nét thanh tú của nàng làm cho choáng váng, thuận theo lẽ thường mà bước đi, không dám vượt qua, sợ mạo phạm đến nàng. Nhưng nào ngờ, tên tiểu tử Long Ưng này lại không xem nàng là một “thánh vật” không thể với tới gì cả, vừa gặp đã chọc ghẹo nàng ngay.
Thượng Quan Uyển Nhi lườm Long Ưng một cái, nhưng lại không hề bất mãn, mà uyển chuyển xoay người, dịu giọng nói:
- Chúng ta có thể vừa đi vừa bàn chuyện được không?
Long Ưng không chút khách khí, bước đến bên cạnh nàng rồi cứ thế mà sóng vai cất bước.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, hỏi:
- Uyển Nhi vẫn thích gọi ba vị là đại ca, không biết có được không? Chẳng phải gọi như thế càng thân thiết hơn à? À, Uyển Nhi vẫn còn chưa cảm tạ đại ân đại đức của Long huynh đã cứu mạng cả nhà biểu huynh Vương Dục của Uyển Nhi đấy. Thân nhân của Uyển Nhi không nhiều, chỉ có biểu huynh là thân cận nhất thôi.
Long Ưng cười hì hì, nói:
- Đúng! Đúng! Uyển Nhi gọi tiểu đệ là đại ca, khiến cho tâm của tiểu đệ thật là ngọt. Uyển Nhi xin đừng trách đệ đây, mỗi lần gặp mỹ nữ là đệ không kìm nổi mà nói năng lung tung cả, chẳng biết đã bị mắng bao nhiêu lần rồi cơ.
Thượng Quan Uyển Nhi phì cười, nói:
- Để Uyển Nhi làm tròn đạo nghĩa giang hồ mà nhắc đại ca nhé, mỗi câu mà đại ca vừa nói, Thánh thượng đều nghe được cả đấy.
Long Ưng giật nẩy người lên, hỏi:
- Thánh thượng đang ở đâu?
Thượng Quan Uyển Nhi cố nhịn cười, đưa ngón tay ngọc ngà chỉ vào một cái sân cổ kính ở giữa lâm viên, nói:
- Thánh thượng có dặn dò, ba vị đại ca chỉ cần thi lễ với người bằng lễ nghĩa giang hồ thôi, để không khí thoải mái hơn một chút.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ đều cảm thấy áp lực từ uy thế của Võ Chiếu, nên không dám trả lời.
Nhưng Long Ưng thì vẫn tiêu sái tự nhiên, hỏi:
- Uyển Nhi ở nơi nào trong hoàng cung thế, có phải là nơi này hay không?
Thượng Quan Uyển Nhi dường như đã nhìn Long Ưng bằng một con mắt khác, nên không giận mà bảo:
- Hết thảy mọi chuyện liên quan đến Uyển Nhi, đợi lát nữa sẽ tâu với Long đại ca được không?
Vạn Nhận Vũ không có phản ứng gì, nhưng Phong Quá Đình lại cảm thấy kỳ quái. Xưa nay Thượng Quan Uyển Nhi một mực không bao giờ chịu lép vế với nam giới, mà gã tuyệt đối không tin rằng nàng vừa gặp Long Ưng là đã phải lòng hắn, thành ra chuyện nàng cúi đầu nhẫn nhịn Long Ưng lúc này thật đáng cho người ta phải suy nghĩ.
Bốn người không dừng lại bước chân, cùng nhau bước vào cánh cửa chính to lớn của sân viện.
Võ Chiếu đang ngồi ngay ngắn nơi đầu phía Nam của điện đường, trước người có chiếc bàn dài, mà trên bàn chất đống những tấu chương sự vụ, bà đưa đôi mắt phượng sáng rực quan sát ba người.
Ba người ngồi hai bên, một bên là Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ, bên còn lại là Long Ưng và Thượng Quan Uyển Nhi. Từ việc Uyển Nhi có thể tham dự hội nghị cơ mật này, có thể suy đoán được quan hệ thân mật giữa nàng và Võ Chiếu.
Trước tiên Long Ưng bẩm báo về những việc mà hắn đã trải qua, đương nhiên hắn cũng biết đắn đo nặng nhẹ, chỉ lướt ngang qua những chuyện có liên quan đến Đoan Mộc Lăng, Hoa Gian Nữ, Mạc Vấn Thường và Pháp Minh, giấu đi những tình tiết quan trọng trong đó, mà kể đến Đại Giang Liên thì sống động như thật, cực kỳ kích thích, ngay cả Phong Quá Đình với Vạn Nhận Vũ đã biết tinh tường mà còn có cảm giác nghe mãi không chán, nói gì đến Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi.
Long Ưng nói không ngừng, nói một hơi đến cả canh giờ, đến khi dừng tiếng thì đã qua Ngọ, lúc này trong sân thật yên tĩnh nhẹ nhàng.
Võ Chiếu vui vẻ nói:
- Long tiên sinh thật đúng là phúc tướng của trẫm, mà con cờ Phạm Khinh Chu này lại càng diệu đến không thể tả. Điều làm trẫm khó tin nhất chính là chỉ trong mười ngày mà ngươi học hiểu tiếng Đột Quyết và tiếng Thổ Phiên đến mức gạt được người khác.
Long Ưng thuận miệng đáp lời:
- Cái này gọi là ra sức cần cù thì khi diễn mới tốt, hạ thần chuyển việc học thành việc chơi, cho nên tiến bộ thần tốc lắm. Ha ha!
Thượng Quan Uyển Nhi nghe mà nhịn không được yêu kiều cười một tiếng, sau đó vội cuống quít che miệng lại.
Võ Chiếu đột ngột bật cười, rồi quay sang nói với Vạn Nhận Vũ ở phía bên trái của mình:
- Nhận Vũ vì trẫm làm việc lần này, trẫm rất tán thưởng. Nhận Vũ có bằng lòng vào triều đình nhậm chức không? Trẫm có thể an bài cho Nhận Vũ một chức vị không chịu ước thúc giống như của Quá Đình vậy.
Vạn Nhận Vũ giật nẩy người lên, nói:
- Tạ chủ long ân. Có điều nếu Nhận Vũ vẫn giữ thân phận tự do tự tại của người giang hồ thì lại càng thuận tiện làm việc cho Thánh thượng hơn.
Người này chắc chắn là một cao thủ.
Từ đàng xa, Võ Thừa Tự đã cười rộ:
- Bổn vương đang còn bảo không biết là người nào đây, hóa ra là Long tiên sinh, quốc khách của Đại Chu ta. Xin hỏi Long tiên sinh, khi nào thì tiên sinh lại tới vương phủ để gặp ta lần nữa thế?
Long Ưng cười ha hả, đáp:
- Hóa ra chuyện tiểu đệ lần trước đến bái kiến vẫn khiến Ngụy vương canh cánh trong lòng, nhưng hiện nay Ngụy vương đã là Tể tướng, hết thảy phải lấy đại cục làm trọng, chớ vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn, phá hỏng cục diện tốt lành hiện nay nhé.
Quân của hai bên nào có nghĩ đến, hai người vừa chạm trán là đã châm biếm nhau như thế này, mà bất ngờ hơn chính là Long Ưng không hề có chút lưu tình, không thèm đếm xỉa đến địa vị hiện nay của Võ Thừa Tự.
Người chung quanh đều không tiện xen miệng vào.
Võ Thừa Tự nhất thời biến sắc, đưa mắt ra dấu với cao thủ trẻ tuổi kia.
Tên này đang đưa cặp mắt lạnh lùng đánh giá ba người Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình. Trong hai mắt gã có thần quang lấp lánh, thái độ thì ngưng trọng trầm ổn, thấy Võ Thừa Tự ra dấu cho mình, gã thong thả nói:
- Tại hạ là Qua Vũ, hiện là võ sĩ trưởng của phủ Ngụy vương. Xưa nay vẫn nghe đại danh của Ưng gia, hôm nay cuối cùng cũng có duyên được gặp mặt. Xin hỏi Ưng gia có thể sắp xếp thời gian để lúc nào đó chỉ giáo đôi chiêu cho tại hạ được không?
Long Ưng nhìn qua Võ Thừa Tự, thấy vẻ mặt y hiện lên nét đắc ý thí biết y tin tưởng mười phần vào Qua Vũ, bèn cười khanh khách, nói:
- Ta cũng đang rảnh rỗi đến ngứa ngáy cả tay chân đây, chi bằng ngay tại Thần Đạo này đơn đả độc đấu với Qua huynh luôn vậy, coi như để đáp lại hậu ý sâu đậm của Ngụy vương, tiện thể tẩy trần cho ta, thế nào?
Trong lòng bọn Vạn Nhận Vũ thầm khen một tiếng “tuyệt”, rồi trầm trồ náo nhiệt như thể đang châm dầu vào lửa. Trong khi đó, bên phía Võ Thừa Tự, không ai nói nổi một tiếng nào.
Võ Thừa Tự tức giận đến nỗi suýt hộc máu, càng trách mình tại sao lại chọn thời cơ không thích hợp mà làm chuyện không nên làm thế này, để cho Long Ưng có cớ nắm được cái cán của mình mà tùy ý chòng ghẹo.
Nên biết hiện tại Long Ưng đang phải phụng mệnh đi gặp Võ Chiếu.
Nếu như xảy ra chuyện chặn đường luận võ, Long Ưng thắng thì không có vấn đề, một khi hắn gặp chuyện không hay, chắc chắn Võ Chiếu sẽ nổi tam bành. Đến lúc đó, bản thân y có lẽ chỉ bị trách mắng qua loa, nhưng mà Qua Vũ thì ắt phải hy sinh vô ích.
Qua Vũ vẫn ung dung thong thả, bộ dáng không kiêu không hèn, thản nhiên nói:
- Ưng gia thật biết nói đùa, Thánh thượng vì nghe tin Ưng gia trở về mà đã gián đoạn hội nghị nơi nội đình với Ngụy vương, Qua Vũ dù có gan lớn bằng trời cũng nào dám cản trở? Xin Ưng gia chọn cho thời gian khác, chỉ cần không phải lập tức bây giờ là được.
Bọn Long Ưng tức khắc thay đổi cái nhìn về gã. Chỉ vài câu nói thôi mà đã có thể chiếm lại được thượng phong, thật là lợi hại. Đồng thời, bọn họ cũng thầm tự trách mình, rõ ràng biết đây không phải là thời khắc thích hợp để động thủ, nhưng vẫn ỷ thế bức bách Qua Vũ ra tay, đây không phải là hành vi quân tử.
Võ Thừa Tự được thế không chịu buông tha, đắc ý cười:
- Ra ngoài bao nhiêu ngày như thế, Long tiên sinh vẫn không sửa được tác phong của mình, có thể thấy câu nói “bản tính khó dời” đúng là có đạo lý đấy.
Phong Quá Đình mỉm cười:
- Câu nói này đại khái có thể dùng với bất cứ ai cũng không sai. Ngụy vương thật là tự biết mình. Nghe nói Qua huynh đây là người đến từ tái ngoại, Ưng gia đang có chuyện gấp, mà Quá Đình lại vẫn có lòng hứng thú với võ kỹ của tái ngoại, chi bằng để Quá Đình ta ra tay lĩnh giáo tuyệt nghệ của Qua huynh đi! Có điều mọi sự phải chờ gặp Thánh thượng xong rồi mới có thể quyết định được, cho nên Qua huynh cứ mỗi ngày đến giáo tràng lớn ngoài kia, khi nào Quá Đình rảnh rỗi thì đấu ngày đó.
Nhất thời Võ Thừa Tự biến sắc. Y với Phong Quá Đình xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Phong Quá Đình có địa vị siêu nhiên, nắm trong tay chức quan Ngự Tiền Kiếm Thủ không nằm trong biên chế của triều đình, gã chỉ nghe lệnh của một mình Võ Chiếu, mà thường ngày cũng không tham dự vào chuyện tranh đấu của quần thần triều chính, thành ra không ai dám chọc đến tên kiếm thủ đệ nhất triều đình này cả. Ai ngờ hôm nay lại công khai đứng về bên Long Ưng chống đối mình như thế.
Qua Vũ nói:
- Hết thảy tuân theo chỉ thị của Phong công tử. Chỉ cần ngày nào Ngụy vương không giao nhiệm vụ cho tại hạ, tại hạ sẽ đến giáo tràng lúc rạng đông để chờ đại giá ngày đó.
Võ Thừa Tự bắt đầu có phần lo sợ phải tiếp tục dây dưa với bọn Long Ưng, bèn quát:
- Cứ như vậy đi, không cản trở chư vị nữa.
Nói rồi y kẹp bụng ngựa, nóng nảy thúc giục chúng tùy tùng phi ngựa thật nhanh như để phát tiết đi lửa giận, trong chốc lát đã cách xa đám người Long Ưng.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Thần Đô càng lúc càng chơi vui rồi!
Lệnh Vũ ra lệnh một tiếng, sau đó đội người ngựa cùng nhau phi thẳng đến hoàng cung.
Điện Trinh Quan ở phía Bắc Thiên Đường, còn được xưng là điện Đại Nghiệp, quy mô của nó chỉ đứng sau Vạn Tượng thần cung, là một trong những cung điện nội tẩm bên trong hoàng cung của Võ Chiếu. Năm đó, Cao Tông đã băng hà ở chính nơi này.
Cả đám người cùng nhau dừng ngựa trước đại điện, bọn Lệnh Vũ chỉ có thể đứng chờ nơi đây. Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình vừa đặt chân lên thang ngọc thì Vinh công công đã bước ra khỏi cửa điện nghênh đón, vẻ mặt vui mừng:
- Ưng gia, công tử và Vạn gia cuối cùng cũng đã trở về rồi! Thánh thượng đang nóng lòng trông chờ đấy.
Long Ưng không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ vai lão, rồi nhờ lão dẫn đường nhập điện, binh gác cửa nâng kích đón chào. Xuyên qua một chủ đường rộng sánh bằng với Quan Phong điện, họ đến một lâm viên lọt thỏm chính giữa hai cung, trong có cầu kiệu đình đài, ao cá nước chảy, cảnh sắc thật là đẹp đẽ.
Vinh công công dẫn họ tiến vào trong điện, vừa vào trong cửa, trước mắt ba người sáng lên, đều nhất tề dừng bước chân.
Một mỹ nữ thân mang quan phục đang yêu kiều đứng bên trong đó, thần thái nàng thanh thản tự nhiên, nàng mỉm cười nhìn ba người bọn Long Ưng.
Long Ưng sớm đã có duyên gặp mặt với nàng. Nàng chính là người đánh xe trong đêm mà hắn giết chết Tiết Hoài Nghĩa. Khi đó mới chỉ vội vàng liếc qua, chỉ nhìn được một góc phía sau, hơn nữa mỹ nhân này lại đang ngồi, nên càng khó bề thấy rõ, có điều chỉ trong một thoáng ấy, hắn đã nhận định nàng là người xinh đẹp bất phàm, đến nay gặp mặt thật sự mới thấy rõ ràng đầy đủ hết phong thái.
Hắn chưa bao giờ gặp qua một mỹ nữ nào cao như nàng, chiều cao của nàng phải xấp xỉ với hắn, càng làm tăng thêm nét cao ngạo khó thể với tới cho thân hình dong dỏng tươi đẹp của nàng. Nàng không diễm lệ như Thái Bình công chúa, nhưng ngọc dung lại tinh xảo như tô như vẽ, trong đó toát lên một khí chất thanh tú, khiến người ta mới nhìn đã thấy nàng là một nữ tử phi phàm. Trong đôi mắt đẹp của nàng ánh ra thần thái chói sáng, trong làn da trắng có thấp thoáng màu hồng, cho dù có đưa nàng ra so sánh với những mỹ nữ như Đoan Mộc Lăng, Nhân Nhã, Mộng Điệp và Địch Ngẫu Tiên cũng không có chút nào kém cỏi, vẫn có một phong cách tao nhã riêng.
Phong Quá Đình hiển nhiên có quen biết với nàng, gã thi lễ, rồi nói:
- Phúc nào mà được Thượng Quan đến đón chúng ta thế này?
Nàng này là biểu muội của Vương Dục, Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng là chủ nhân của Ngọc Thiến. Vương Dục có thể lần lần thăng chức chính là nhờ có nàng nâng đỡ.
Thượng Quan Uyển Nhi đáp lễ rồi nói:
- Uyển Nhi sao dám nhận danh xưng “đại gia” chứ, Phong công tử quá khách khí rồi! Bái kiến Ưng gia, Vạn gia!
Thanh âm của nàng mềm mại uyển chuyển mà hàm xúc, khiến lòng người dễ chịu muốn bay lên.
Long Ưng với Vạn Nhận Vũ liếc qua nhau, đều thấy đối phương cũng kinh dị vì sự mỹ lệ động lòng người của Thượng Quan Uyển Nhi. Hai người nhất tề hoàn lễ.
Thượng Quan Uyển Nhi quay sang gật đầu với Vinh công công, lão biết ý cáo lui. Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ nói:
- Ba vị đại ca, mời đi theo Uyển Nhi.
Long Ưng cướp đường đi trước, đến trước người nàng bèn cười ha hả:
- Sao Uyển Nhi lại gọi chúng ta là đại ca chứ? Đây là lâm viên bên trong thâm cung chứ nào phải chốn giang hồ mũi đao liếm máu.
Vạn Nhận Vũ với Phong Quá Đình đều bội phục Long Ưng. Mỹ nữ này có khí chất cao ngạo trời sinh khiến người ta không dám với đến gần, ngay cả hai người cũng bị nét thanh tú của nàng làm cho choáng váng, thuận theo lẽ thường mà bước đi, không dám vượt qua, sợ mạo phạm đến nàng. Nhưng nào ngờ, tên tiểu tử Long Ưng này lại không xem nàng là một “thánh vật” không thể với tới gì cả, vừa gặp đã chọc ghẹo nàng ngay.
Thượng Quan Uyển Nhi lườm Long Ưng một cái, nhưng lại không hề bất mãn, mà uyển chuyển xoay người, dịu giọng nói:
- Chúng ta có thể vừa đi vừa bàn chuyện được không?
Long Ưng không chút khách khí, bước đến bên cạnh nàng rồi cứ thế mà sóng vai cất bước.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, hỏi:
- Uyển Nhi vẫn thích gọi ba vị là đại ca, không biết có được không? Chẳng phải gọi như thế càng thân thiết hơn à? À, Uyển Nhi vẫn còn chưa cảm tạ đại ân đại đức của Long huynh đã cứu mạng cả nhà biểu huynh Vương Dục của Uyển Nhi đấy. Thân nhân của Uyển Nhi không nhiều, chỉ có biểu huynh là thân cận nhất thôi.
Long Ưng cười hì hì, nói:
- Đúng! Đúng! Uyển Nhi gọi tiểu đệ là đại ca, khiến cho tâm của tiểu đệ thật là ngọt. Uyển Nhi xin đừng trách đệ đây, mỗi lần gặp mỹ nữ là đệ không kìm nổi mà nói năng lung tung cả, chẳng biết đã bị mắng bao nhiêu lần rồi cơ.
Thượng Quan Uyển Nhi phì cười, nói:
- Để Uyển Nhi làm tròn đạo nghĩa giang hồ mà nhắc đại ca nhé, mỗi câu mà đại ca vừa nói, Thánh thượng đều nghe được cả đấy.
Long Ưng giật nẩy người lên, hỏi:
- Thánh thượng đang ở đâu?
Thượng Quan Uyển Nhi cố nhịn cười, đưa ngón tay ngọc ngà chỉ vào một cái sân cổ kính ở giữa lâm viên, nói:
- Thánh thượng có dặn dò, ba vị đại ca chỉ cần thi lễ với người bằng lễ nghĩa giang hồ thôi, để không khí thoải mái hơn một chút.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ đều cảm thấy áp lực từ uy thế của Võ Chiếu, nên không dám trả lời.
Nhưng Long Ưng thì vẫn tiêu sái tự nhiên, hỏi:
- Uyển Nhi ở nơi nào trong hoàng cung thế, có phải là nơi này hay không?
Thượng Quan Uyển Nhi dường như đã nhìn Long Ưng bằng một con mắt khác, nên không giận mà bảo:
- Hết thảy mọi chuyện liên quan đến Uyển Nhi, đợi lát nữa sẽ tâu với Long đại ca được không?
Vạn Nhận Vũ không có phản ứng gì, nhưng Phong Quá Đình lại cảm thấy kỳ quái. Xưa nay Thượng Quan Uyển Nhi một mực không bao giờ chịu lép vế với nam giới, mà gã tuyệt đối không tin rằng nàng vừa gặp Long Ưng là đã phải lòng hắn, thành ra chuyện nàng cúi đầu nhẫn nhịn Long Ưng lúc này thật đáng cho người ta phải suy nghĩ.
Bốn người không dừng lại bước chân, cùng nhau bước vào cánh cửa chính to lớn của sân viện.
Võ Chiếu đang ngồi ngay ngắn nơi đầu phía Nam của điện đường, trước người có chiếc bàn dài, mà trên bàn chất đống những tấu chương sự vụ, bà đưa đôi mắt phượng sáng rực quan sát ba người.
Ba người ngồi hai bên, một bên là Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ, bên còn lại là Long Ưng và Thượng Quan Uyển Nhi. Từ việc Uyển Nhi có thể tham dự hội nghị cơ mật này, có thể suy đoán được quan hệ thân mật giữa nàng và Võ Chiếu.
Trước tiên Long Ưng bẩm báo về những việc mà hắn đã trải qua, đương nhiên hắn cũng biết đắn đo nặng nhẹ, chỉ lướt ngang qua những chuyện có liên quan đến Đoan Mộc Lăng, Hoa Gian Nữ, Mạc Vấn Thường và Pháp Minh, giấu đi những tình tiết quan trọng trong đó, mà kể đến Đại Giang Liên thì sống động như thật, cực kỳ kích thích, ngay cả Phong Quá Đình với Vạn Nhận Vũ đã biết tinh tường mà còn có cảm giác nghe mãi không chán, nói gì đến Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi.
Long Ưng nói không ngừng, nói một hơi đến cả canh giờ, đến khi dừng tiếng thì đã qua Ngọ, lúc này trong sân thật yên tĩnh nhẹ nhàng.
Võ Chiếu vui vẻ nói:
- Long tiên sinh thật đúng là phúc tướng của trẫm, mà con cờ Phạm Khinh Chu này lại càng diệu đến không thể tả. Điều làm trẫm khó tin nhất chính là chỉ trong mười ngày mà ngươi học hiểu tiếng Đột Quyết và tiếng Thổ Phiên đến mức gạt được người khác.
Long Ưng thuận miệng đáp lời:
- Cái này gọi là ra sức cần cù thì khi diễn mới tốt, hạ thần chuyển việc học thành việc chơi, cho nên tiến bộ thần tốc lắm. Ha ha!
Thượng Quan Uyển Nhi nghe mà nhịn không được yêu kiều cười một tiếng, sau đó vội cuống quít che miệng lại.
Võ Chiếu đột ngột bật cười, rồi quay sang nói với Vạn Nhận Vũ ở phía bên trái của mình:
- Nhận Vũ vì trẫm làm việc lần này, trẫm rất tán thưởng. Nhận Vũ có bằng lòng vào triều đình nhậm chức không? Trẫm có thể an bài cho Nhận Vũ một chức vị không chịu ước thúc giống như của Quá Đình vậy.
Vạn Nhận Vũ giật nẩy người lên, nói:
- Tạ chủ long ân. Có điều nếu Nhận Vũ vẫn giữ thân phận tự do tự tại của người giang hồ thì lại càng thuận tiện làm việc cho Thánh thượng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.