Quyển 5 - Chương 309: Trung Tông Lý Hiển
Huỳnh Dị
22/06/2015
Trở lại viện Cam Thang, điều không thể ngờ được là Lệ Lệ và Tú Thanh tới Thần Đô uyển cưỡi ngựa, chỉ có Nhân Nhã sợ Long Ưng quay về nên không chịu đi. Tới khi thấy Long Ưng về thật, nàng vui mừng như điên.
Long Ưng ôm Nhân Nhãn tới ngôi đình ở hậu viên, đặt nàng ngồi lên gối.
Nhân Nhã hôn một nụ hôn nóng bỏng xong, vừa ôm chặt lấy hắn vừa thở dốc:
- Lần này người ta đoán trúng. Lệ tỷ và Thanh tỷ nói phu quân không thể về vào lúc này.
Long Ưng thấy nàng vẫn giữ sự ngây thơ như lúc mới gặp, chỉ có âm thanh là không còn sự ngây thơ mà trở nên quyến rũ. Cho dù nhắm mắt lại, không cần nghe nàng nói gì thì cũng có thể nắm được sự thay đổi trong nội tâm của nàng.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Các nàng thường hay tới Thần đô uyển cưỡi ngựa sao?
Nhân Nhã nói:
- Đó là do Thánh thượng ân chuẩn đặc biệt cho chúng thiếp.
Long Ưng vuốt khuôn mặt nàng một cách trìu mến. Nhân Nhãn như dùng má lau sạch lòng bàn tay hắn mà nói thỏ thẻ:
- Ba năm! Tâm nghĩ tới chàng biết bao mệt mỏi, mỗi ngày đều nóng ruột nóng gan.
Long Ưng cười nói:
- Nhưng Nhân Nhã của ta hình như vẫn chưa lớn.
Nhân Nhãn cãi lại:
- Nhân Nhã hai mươi tuổi rồi. Chàng biết rõ mà.
Long Ưng cố tình trêu nàng:
- Ta có biết chuyện gì đâu.
Sắc mặt Nhân Nhã đỏ như ráng chiều, chỉ muốn úp mặt vào ngực hắn nhưng lại bị Long Ưng nắm lấy vai đành chỉ biết thẹn thùng cúi đầu xuống mà nói lí nhỉ:
- Thân thể của người ta còn gì.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Đúng là có hơi khác. Bây giờ trở nên mềm mại, nõn nà, đã sờ là không dừng lại được.
Nhân Nhã liếc mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng:
- Còn gì nữa không?
Long Ưng bị nàng liếc một cái mà cảm thấy ngây ngất. Giữa phu thê với nhau không có gì e ngại, chuyện gì cũng nói được. Hắn liền nói:
- Còn chỗ nào khác nữa?
Nhân Nhã chống lại, giẫy dụa nhưng rồi không kìm nổi mà cười duyên:
- Chàng là kẻ xấu.
Long Ưng mỉm cười, nói:
- Ngay từ đầu ta đã là người xấu, nếu không thì làm sao dậy được Nhân Nhã mấy chuyện xấu?
Thấy nàng chuẩn bị hờn dỗi, hắn vội hỏi:
- Hắc! Đợi ta suy nghĩ đã! Ha ha! Nghĩ xem có chuyện gì tốt? Đương nhiên nếu hôm ở chỗ tắm, khi đó Nhân Nhã cởi hết đồ của vi phu chắc là phải thấy rõ tất cả. A! Ta biết rồi.
Hắn ghé sát vào tai nàng:
- Nhân Nhã càng lúc càng dâm hơn.
Nhân Nhã nghe thấy vậy thì kêu to một tiếng, đôi tay trắng như phấn đấm thùm thụp vào ngực hắn.
Long Ưng nghĩ tới sau đó không lâu lại phải rời xa nàng thì sinh ra cảm giác tan nát cõi lòng, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào của Nhân Nhã.
Rời môi, Long Ưng nói:
- Làm sao mà vi phu không biết cơ thể Nhân Nhã thay đổi thế nào. Hai gò ngực của Nhân Nhã cao một tấc hai phân, nặng bảy cân....
Nhân Nhẫn cuống quá vội đưa tay che cái miệng của hắn, không cho hắn nói tiếp:
- Người ta đâu có nói như vậy, chàng nghĩ người ta là thứ gì?
Long Ưng cảm thấy vui vẻ, lại ghé sát vào tai Nhân Nhã, hỏi:
- Nhân Nhã vừa mới nói vi phu là thứ gì?
Nhân Nhã thẹn thùng, cắn vành tai của hắn, nói:
- Là kẻ xấu. Xấu nhất trên đời.
Long Ưng vui vẻ lại hỏi:
- Là đồ đểu hay đồ khốn nạn?
Nhân Nhã đã ý thức được hắn muốn lại chuyện gì, nên vừa thở hổn hển vừa nói:
- Không biết.
Lúc này, Long Ưng hoàn toàn thả lỏng bản thân, chuyện chính trị không còn quan hệ gì với hắn. Ba năm vào sinh ra tử hoàn toàn xa rồi, chẳng khác nào một giấc mộng. Ba người Nhân Nhã ở viện Cam Thanh trở thành ngôi nhà của hắn, là tấm chăn ám áp với hương thơm dịu dàng. Khác với ba năm trước là hắn đã có đủ địa vị và quyền thế để bảo vệ các nàng. Đồng thời hắn cũng hiểu được Võ Chiếu cũng giống mình yêu quý mỹ nữ đang nép vào ngực.
- Nhân Nhã muốn gì?
Nhân Nhã thốt lên thật khẽ:
- Phu quân muốn gì, Nhân Nhã cũng muốn cái đó.
********
Long Ưng đi ra sảnh ngoài, ngồi xuống đối diện với Bàn công công, nói:
- Ta đang định đi tìm công công.
Bàn công công có vẻ không bình tĩnh, nói:
- Huynh đệ họ Trương muốn gặp ngươi.
Lão lại giải thích:
- Do Thái bình không có mặt, nên họ đành tới van cầu ta.
Long Ưng thầm kêu cứu mạng. Khi vào cung, hắn không hề có ý tưởng tới nơi toàn nam sủng. Mà trước khi hắn gặp Lý Hiển thì có chuyện gì để nói với hai người? Càng không thể đưa ra được lời cam đoan.
Bàn công công nói:
- Lý Long Cơ cũng muốn gặp ngươi, nhưng do công công thu xếp.
Long Ưng gật đầu đồng ý. Nhìn ánh mắt của hắn, bất cứ người nào cũng có cảm giác không biết phải nói chuyện gì.
Bàn công công dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi rồi nói:
- Ba nữ nhi ngoan của ta đi đâu? Sao ta không nghe thấy tiếng cười của chúng?
Long Ưng biết lão tìm chuyện để nói liền đáp:
- Lệ Lệ và Tú Thanh tới Thần Đô uyển cưỡi ngựa, Nhân Nhã đang ngủ trưa. Hắc! Công công có muốn nghe chuyện cũ không?
Bàn công công cười khổ:
- Hy vọng đúng là chuyện xưa. Từ sau khi Thánh môn gặp nạn, mười mấy năm qua, tâm của ta như đã chết, cho tới khi gặp ngươi mới có cơ hội sống lại. Tâm như chết đi có cảm giác như người đứng ngoài nhìn không phải quan tâm tới bất cứ chuyện gì. Bất kể mọi chuyện to hay nhỏ cũng không liên quan. Nhưng nghe tới chuyện xưa, ta lại không có cách nhìn như vậy, bản thân như hóa thành một chỉnh thể, liên quan tới nhân quả mà công công cũng là một phần trong đó. Ôi!
Long Ưng nói:
- Bản thân ta cũng không nghĩ lại có cảm giác đó. Chỉ nghĩ vì sao con người trên nhân gian lại tồn tại theo một cái cách kỳ lạ đến vậy, bản thân chúng ta ở đây có ý nghĩa và mục đích gì? Trước khi chúng ta sinh ra không biết mọi thứ đã được sắp xếp sẵn hay chưa?
Bàn công công trầm giọng nói:
- Ai mà sắp xếp cho ta cuộc sống như vậy, ta sẽ đá vào mông hắn.
Long Ưng thở dài:
- Vấn đề là tên khốn này có khả năng là do công công tự kỷ.
Bàn công công đang còn kinh ngạc thì Lệ Lệ và Tú Thanh đã trở lại.
Biết Long Ưng trở về, cả hai hưng phấn kêu to, làm nũng một lúc rồi mới đi vào trong nội đường.
Bàn công công nói:
- Ngươi phải nói ra xem còn ai có cách nghĩ khác không?
Long Ưng nói:
- Ta chỉ muốn nói tới tình huống của Vạn Nhận Vũ. Công công cũng biết, y còn không tin chuyện này hơn công công. Từ nhỏ, hắn chỉ đọc một vài bộ của Nho gia, toàn là chuyện trung quân ái quốc, không hề có mấy cái chuyện ma quái. Mà một người như vậy, hoàn toàn không thể có điểm hoài nghi khác.
Bàn công công buồn rầu, nói:
- Loại chuyện này lấy đâu ra chứng cớ? Cuối cùng thì có liên quan tới ai?
Long Ưng cười giòn giã:
- Phong Quá Đình.
Bàn công công gần như suy sụp:
- Tạm thời đừng nói, đợi khi nào đầu óc ta tỉnh táo thì nói sau. Vốn ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi nhưng bây giờ lại cảm thấy tất cả không có gì liên quan.
Long Ưng liền nói:
- Ta muốn đi gặp Lý Hiển.
Long Ưng ôm Nhân Nhãn tới ngôi đình ở hậu viên, đặt nàng ngồi lên gối.
Nhân Nhã hôn một nụ hôn nóng bỏng xong, vừa ôm chặt lấy hắn vừa thở dốc:
- Lần này người ta đoán trúng. Lệ tỷ và Thanh tỷ nói phu quân không thể về vào lúc này.
Long Ưng thấy nàng vẫn giữ sự ngây thơ như lúc mới gặp, chỉ có âm thanh là không còn sự ngây thơ mà trở nên quyến rũ. Cho dù nhắm mắt lại, không cần nghe nàng nói gì thì cũng có thể nắm được sự thay đổi trong nội tâm của nàng.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Các nàng thường hay tới Thần đô uyển cưỡi ngựa sao?
Nhân Nhã nói:
- Đó là do Thánh thượng ân chuẩn đặc biệt cho chúng thiếp.
Long Ưng vuốt khuôn mặt nàng một cách trìu mến. Nhân Nhãn như dùng má lau sạch lòng bàn tay hắn mà nói thỏ thẻ:
- Ba năm! Tâm nghĩ tới chàng biết bao mệt mỏi, mỗi ngày đều nóng ruột nóng gan.
Long Ưng cười nói:
- Nhưng Nhân Nhã của ta hình như vẫn chưa lớn.
Nhân Nhãn cãi lại:
- Nhân Nhã hai mươi tuổi rồi. Chàng biết rõ mà.
Long Ưng cố tình trêu nàng:
- Ta có biết chuyện gì đâu.
Sắc mặt Nhân Nhã đỏ như ráng chiều, chỉ muốn úp mặt vào ngực hắn nhưng lại bị Long Ưng nắm lấy vai đành chỉ biết thẹn thùng cúi đầu xuống mà nói lí nhỉ:
- Thân thể của người ta còn gì.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Đúng là có hơi khác. Bây giờ trở nên mềm mại, nõn nà, đã sờ là không dừng lại được.
Nhân Nhã liếc mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng:
- Còn gì nữa không?
Long Ưng bị nàng liếc một cái mà cảm thấy ngây ngất. Giữa phu thê với nhau không có gì e ngại, chuyện gì cũng nói được. Hắn liền nói:
- Còn chỗ nào khác nữa?
Nhân Nhã chống lại, giẫy dụa nhưng rồi không kìm nổi mà cười duyên:
- Chàng là kẻ xấu.
Long Ưng mỉm cười, nói:
- Ngay từ đầu ta đã là người xấu, nếu không thì làm sao dậy được Nhân Nhã mấy chuyện xấu?
Thấy nàng chuẩn bị hờn dỗi, hắn vội hỏi:
- Hắc! Đợi ta suy nghĩ đã! Ha ha! Nghĩ xem có chuyện gì tốt? Đương nhiên nếu hôm ở chỗ tắm, khi đó Nhân Nhã cởi hết đồ của vi phu chắc là phải thấy rõ tất cả. A! Ta biết rồi.
Hắn ghé sát vào tai nàng:
- Nhân Nhã càng lúc càng dâm hơn.
Nhân Nhã nghe thấy vậy thì kêu to một tiếng, đôi tay trắng như phấn đấm thùm thụp vào ngực hắn.
Long Ưng nghĩ tới sau đó không lâu lại phải rời xa nàng thì sinh ra cảm giác tan nát cõi lòng, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào của Nhân Nhã.
Rời môi, Long Ưng nói:
- Làm sao mà vi phu không biết cơ thể Nhân Nhã thay đổi thế nào. Hai gò ngực của Nhân Nhã cao một tấc hai phân, nặng bảy cân....
Nhân Nhẫn cuống quá vội đưa tay che cái miệng của hắn, không cho hắn nói tiếp:
- Người ta đâu có nói như vậy, chàng nghĩ người ta là thứ gì?
Long Ưng cảm thấy vui vẻ, lại ghé sát vào tai Nhân Nhã, hỏi:
- Nhân Nhã vừa mới nói vi phu là thứ gì?
Nhân Nhã thẹn thùng, cắn vành tai của hắn, nói:
- Là kẻ xấu. Xấu nhất trên đời.
Long Ưng vui vẻ lại hỏi:
- Là đồ đểu hay đồ khốn nạn?
Nhân Nhã đã ý thức được hắn muốn lại chuyện gì, nên vừa thở hổn hển vừa nói:
- Không biết.
Lúc này, Long Ưng hoàn toàn thả lỏng bản thân, chuyện chính trị không còn quan hệ gì với hắn. Ba năm vào sinh ra tử hoàn toàn xa rồi, chẳng khác nào một giấc mộng. Ba người Nhân Nhã ở viện Cam Thanh trở thành ngôi nhà của hắn, là tấm chăn ám áp với hương thơm dịu dàng. Khác với ba năm trước là hắn đã có đủ địa vị và quyền thế để bảo vệ các nàng. Đồng thời hắn cũng hiểu được Võ Chiếu cũng giống mình yêu quý mỹ nữ đang nép vào ngực.
- Nhân Nhã muốn gì?
Nhân Nhã thốt lên thật khẽ:
- Phu quân muốn gì, Nhân Nhã cũng muốn cái đó.
********
Long Ưng đi ra sảnh ngoài, ngồi xuống đối diện với Bàn công công, nói:
- Ta đang định đi tìm công công.
Bàn công công có vẻ không bình tĩnh, nói:
- Huynh đệ họ Trương muốn gặp ngươi.
Lão lại giải thích:
- Do Thái bình không có mặt, nên họ đành tới van cầu ta.
Long Ưng thầm kêu cứu mạng. Khi vào cung, hắn không hề có ý tưởng tới nơi toàn nam sủng. Mà trước khi hắn gặp Lý Hiển thì có chuyện gì để nói với hai người? Càng không thể đưa ra được lời cam đoan.
Bàn công công nói:
- Lý Long Cơ cũng muốn gặp ngươi, nhưng do công công thu xếp.
Long Ưng gật đầu đồng ý. Nhìn ánh mắt của hắn, bất cứ người nào cũng có cảm giác không biết phải nói chuyện gì.
Bàn công công dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi rồi nói:
- Ba nữ nhi ngoan của ta đi đâu? Sao ta không nghe thấy tiếng cười của chúng?
Long Ưng biết lão tìm chuyện để nói liền đáp:
- Lệ Lệ và Tú Thanh tới Thần Đô uyển cưỡi ngựa, Nhân Nhã đang ngủ trưa. Hắc! Công công có muốn nghe chuyện cũ không?
Bàn công công cười khổ:
- Hy vọng đúng là chuyện xưa. Từ sau khi Thánh môn gặp nạn, mười mấy năm qua, tâm của ta như đã chết, cho tới khi gặp ngươi mới có cơ hội sống lại. Tâm như chết đi có cảm giác như người đứng ngoài nhìn không phải quan tâm tới bất cứ chuyện gì. Bất kể mọi chuyện to hay nhỏ cũng không liên quan. Nhưng nghe tới chuyện xưa, ta lại không có cách nhìn như vậy, bản thân như hóa thành một chỉnh thể, liên quan tới nhân quả mà công công cũng là một phần trong đó. Ôi!
Long Ưng nói:
- Bản thân ta cũng không nghĩ lại có cảm giác đó. Chỉ nghĩ vì sao con người trên nhân gian lại tồn tại theo một cái cách kỳ lạ đến vậy, bản thân chúng ta ở đây có ý nghĩa và mục đích gì? Trước khi chúng ta sinh ra không biết mọi thứ đã được sắp xếp sẵn hay chưa?
Bàn công công trầm giọng nói:
- Ai mà sắp xếp cho ta cuộc sống như vậy, ta sẽ đá vào mông hắn.
Long Ưng thở dài:
- Vấn đề là tên khốn này có khả năng là do công công tự kỷ.
Bàn công công đang còn kinh ngạc thì Lệ Lệ và Tú Thanh đã trở lại.
Biết Long Ưng trở về, cả hai hưng phấn kêu to, làm nũng một lúc rồi mới đi vào trong nội đường.
Bàn công công nói:
- Ngươi phải nói ra xem còn ai có cách nghĩ khác không?
Long Ưng nói:
- Ta chỉ muốn nói tới tình huống của Vạn Nhận Vũ. Công công cũng biết, y còn không tin chuyện này hơn công công. Từ nhỏ, hắn chỉ đọc một vài bộ của Nho gia, toàn là chuyện trung quân ái quốc, không hề có mấy cái chuyện ma quái. Mà một người như vậy, hoàn toàn không thể có điểm hoài nghi khác.
Bàn công công buồn rầu, nói:
- Loại chuyện này lấy đâu ra chứng cớ? Cuối cùng thì có liên quan tới ai?
Long Ưng cười giòn giã:
- Phong Quá Đình.
Bàn công công gần như suy sụp:
- Tạm thời đừng nói, đợi khi nào đầu óc ta tỉnh táo thì nói sau. Vốn ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi nhưng bây giờ lại cảm thấy tất cả không có gì liên quan.
Long Ưng liền nói:
- Ta muốn đi gặp Lý Hiển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.