Quyển 4 - Chương 207: Vũ nhạc Quy Tư. (hạ)
Huỳnh Dị
02/06/2015
Hoa Tú Mỹ thở dài nói:
- Nói làm người ta xao xuyến.
Long Ưng trầm ngâm hơi liếc mắt về phía nàng rồi nói:
- Hoa đại gia thích ngắm sao không? Chỉ có tiếng kèn Tacta của đại gia mới biểu đạt đầy đủ.
Hoa Tú Mỹ nhìn sâu vào đôi mắt của hắn rồi nói:
- Vừa rồi ngươi miêu tả nội tâm phải nói là chân thật và tuyệt vời. Tú Mỹ thường suy nghĩ trên bầu trời có nhiều sao như vậy, có sáng có tối giống như vô số những ngọn đèn tuy nhiên bầu trời vẫn chẳng sáng lên mà chỉ có một màu tối đen khiến cho người ta cảm thấy khó tin.
Lúc này, Hoang Nguyên Vũ đã quay trở lại ngồi giữa hai người. Y kinh ngạc nhìn vào mắt muội muội mà nói:
- Ta đã nhận được sự đồng ý của đại vương cho phép thoải mái dậy dỗ Sa Cát.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Dễ như vậy sao?
Hoang Nguyên Vũ cười nói:
- Tất cả đều nhờ vào tên của huynh. Nghe nói đích thân huynh chủ trì thì có gì phải để ý tới Sa Cát? Ở đây, mọi người đều biết chuyện Sa Cát xâm phạm, vấn đề là khi nào xảy ra mà thôi. Hiện tại có Ưng gia ra tay, tệ chủ đúng là cầu còn không được.
Hoa Tú Mỹ lên tiếng:
- Đại vương không yêu cầu gặp Ưng gia hay sao?
Hoang Nguyên Vũ bèn nói:
- Đó là phản ứng đầu tiên của ngài. Nhưng do ta cố gắng khuyên ngăn nên ngài mới bỏ ý nghĩ đó. Chỉ có giữ được bí mật thì chúng ta mới tiến hành được mưu kế.
Y rút trong ngực ra một viên đá đen sẫm đưa cho Long Ưng.
Sau khi nhận lấy, Long Ưng kinh ngạc nói:
- Nhìn nhẹ thế này mà không ngờ lại cứng đến mức độ như vậy.
Hoa Tú Mỹ nở nụ cười:
- Không cần phải giả vờ. Ngươi chỉ liếc mắt đã đoán đúng được độ nặng thanh kiếm của Ngưng Diễm. Chuyện này đã lưu truyền khắp thảo nguyên và trở thành một giai thoại. Không tin ngươi không nhìn ra sức nặng của viên quặng đó.
Hoang Nguyên Vũ kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng rồi nói:
- Đây là thứ vật lạ sản sinh trong núi, được dùng làm vật phụ trợ để tinh luyện kim loại. Điểm nóng chảy của nó thấp hơn so với sắt thép lại có tính kết dính rất mạnh nên chính là vật cần thiết để tu bổ lại miếng Thiên thạch. Sau khi hòa tan rồi để nó lại thể rắn cũng chỉ cần một khắc.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Ha ha! Đúng là những kẻ giảo mạo nghề mã tặc không làm khó được ngươi.
Hoang Nguyên Vũ cất miếng quặng mỏ đi rồi cười nói vui vẻ:
- Các ngươi tới đúng lúc nếu không ta cũng chẳng biết xử lý thế nào với yêu cầu vô lý của Sa Cát. Hiện tại chúng ta có thể tương kế tựu kế, đoàn ca múa của chúng ta sẽ xuất phát cùng với người Mạt tuy nhiên không lệ thuộc vào nhau. Đại vương sẽ phái năm trăm tinh binh do bằng hữu tốt của ta là Thịnh Giang Vân dẫn đầu. Ha ha! Đoàn ca múa có tới 150 người, muốn che giấu có khác nào như trở bàn tay.
Long Ưng chợt nảy ra một ý mà nói:
- Đêm khuya có thể đẩy nhanh tốc độ, đúc cho ta một miếng lệnh bài bằng sắt có năm chữ Hán nhưng không được để cho người ta nhận ra là các ngươi làm, cũng đừng để lộ.
Hoang Nguyên Vũ cảm thấy hứng thú hỏi lại:
- Chỉ cần dùng khuôn là được. Nếu chỉ có vậy, sáng mai sẽ giao hàng.
Hoa Tú Mỹ trừng mắt nhìn hắn.
Long Ưng nháy con mắt phải với nàng mà nói chậm rãi:
- Bốn chữ "Long Ưng cười tặng" có được không?
Hoang Nguyên Vũ quên mất Long Ưng đang đùa giỡn muội muội liền vỗ đùi khen ngợi:
- Kế hay! Bốn chữ đó còn hơn cả thiên quân vạn mẽ, chọc thẳng vào tim của Sa Cát. Khi y sai người khai thác thiên tâm, phát hiện bên trong chỉ có miếng sắt đó thì có thể tưởng tượng được nét mặt của y như thế nào.
Tiếp theo gã cười nói:
- Ta phải quay về Vương bảo, tối nay có lẽ không quay lại. Muội muội thay ta tiếp đón Ưng gia.
Dứt lời, gã liền rời đi.
Hoa Tú Mỹ nhìn sâu vào mắt của Long Ưng.
Hắn cười hì hì rồi nói:
- Thấy ta diễn hay không?
Hoa Tú Mỹ phì cười, đảo mắt rồi nói:
- Diễn! Vừa rồi lấy ánh mắt đùa bỡn người ta, lại còn yêu cầu vô liêm sỉ. Thật đúng là oan gia.
Sau đó nàng đứng dậy rồi nói dịu dàng:
- Theo Tú Mỹ tới đây.
Long Ưng trợn mắt, há mồm nhìn cảnh đẹp.
Trong không gian cao mười hai trượng, dài ba mươi trượng, rộng tới mười lăm trượng, xung quanh bốn vách tường có bốn mươi tám bức tranh với những nét vẽ tinh tế, màu sắc hài hòa.
Long Ưng nhìn thấy mà phải liên tưởng tới những không gian rộng lớn hơn như thần cung Vạn Tượng, nhưng hắn chưa bao giờ ở trong một cái không gian lớn thế này mà lại chỉ toàn là tranh.
Vừa bước qua cửa, hắn phải đứng lại quan sát.
Trên bức họa miêu tả một thiếu nữ đang múa. Thiếu nữ đó giơ hai tay lên, đầu hơi nghiêng, mí mắt khép lại, hai chân tách ra, ngón chân phải chống xuống đất. Tuy chỉ có một tư thế nhưng hoa sĩ đúng là người có tài cao khiến cho người xem có thể liên tưởng tới những động tác tiếp theo.
Long Ưng kêu lên:
- Mẹ ơi! Hóa ra tranh còn đẹp tới mức này.
Âm thanh của Hoa Tú Mỹ vọng tới:
- Nhìn đi.
Long Ưng đang điên đảo thần hồn quay đầu lại nhất thời linh hồn như bay ra khỏi cơ thể mà quên hết tất cả.
Lúc này, đôi chân của Hoa Tú Mỹ đang bắt chéo, mũi chân hơi rướn lên, đôi cánh tay giơ lên cao trên đầu giống hệt như trong bức tranh. Ngay sau đó, nàng chợt xoay tròn người trên sàn nhà hai cái, mái tóc xõa xoay theo làm tôn thêm nét đẹp của động tác. Cổ tay nàng thay đổi một cách nhẹ nhàng liền mạch giống như dòng nước, chẳng khác nào đám mây theo gió trên trời, chẳng hề tốn sức.
Hoa Tú Mỹ chợt dừng lại, cười cười đứng trước mặt hắn. Nàng nheo đôi mắt đẹp mà liếc hắn:
- Có được không?
Long Ưng thở dài:
- Nàng đúng là nữ thần theo dòng nước lạc tới đây.
Hoa Tú Mỹ lên tiếng:
- Nhạc của Quy Tư chúng ta bắt nguồn từ rất xa xưa. Tô Chính Bà thời Bắc Chu ở Trung Thổ các ngươi đã căn cứ vào nhạc lý của chúng ta mà sáng tạo ra bảy âm rồi truyền về Trung nguyên tạo ra hai mươi tám điều trong nhạc yến của các ngươi.
Long Ưng thốt lên:
- Có việc đó?
Nói xong hắn nhìn bức họa, mặc dù không nói chuyện nhưng vẫn phải chìm vào trong đó mà không thốt ra được thành lời.
Hoa Tú Mỹ như biến thành một cô bé ngây thơ, đứng cạnh hắn giải thích:
- Bốn mươi tám bức họa vẽ đầy đủ một bộ vũ đạo, bao gồm những động tác cơ bản. Nếu không học tốt được bộ vũ đạo cơ bản này thì không thể học được những thứ khác. Nếu học tốt, những bài như Thải Bạch vũ, Hoa Thằng Vũ, Anh Lạc Vũ, Đính Đăng Vũ, Đính Oản Vũ đều dễ như trở bàn tay.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Chỉ cần nhìn người Hoa đại gia đã đủ no mắt rồi cần gì tới công cụ hỗ trợ?
Hoa Tú Mỹ tức giận nói:
- Đúng là không có cách nào với ngươi. Tại sao ngươi nói mấy lời vô lễ như vậy với con gái mà ta không thể nổi giận được?
Long Ưng xoay người nhìn nàng chằm chằm và nói:
- Vì sao lại không giận? Hoa đại gia có giận không?
Hoa Tú Mỹ lườm hắn một cái rồi nói:
- Không trả lời ngươi. Ta đã hết trách nhiệm, ngày mai còn phải lên đường sớm. Để Tú Mỹ đưa Ưng gia về Đông đường nghỉ ngơi.
Trong màn đêm trước ánh bình minh, cửa đông của thành Quy Tư được hạ xuống cho một đội lính Quy Tư phi ra rồi quẹo về phía Bắc.
Binh lính vận chuyển Thiên Thạch đổi lại quân phục nhẹ của nước Mạt.
Lạc đà được đổi thành chiến mã của Quy Tư. Chiếc xe chở Thiên Thạch được bốn con la kéo vẫn do Thiết Cương phụ trách nhưng người áp tải lại thay bằng những chiến sĩ vạm vỡ.
Ba người phu nhân Thải Hồng ngồi trên xe ngựa, buông màn che nên không thể nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong.
Mà đi bên cạnh chiếc xe ngựa chính là tướng lĩnh của Đột Kỵ Thi với sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén.
Long Ưng và Hoang Nguyên Vũ ngồi trên đỉnh một ngọn núi ở ngoài thành quan sát tình hình đoàn người.
Long Ưng lên tiếng:
- Tinh Khiêu Kỳ?
Hoang Nguyên Vũ đáp:
- Đúng là y. Y được cho là người có trí có dũng, là một trong những người được Sa Cát nể trọng.
Long Ưng liền nói:
- Sa Cát nể trọng không phải là thân đệ Già Nỗ của y hay sao?
Hoang Nguyên Vũ nhìn đoàn vũ nhạc bám theo sau đội hình áp tải Thiên Thạch đang đi ra khỏi cửa thành. Đoàn người cơ bản là xe ngựa, người cưỡi ngựa cơ bản là chiến sĩ Quy Tư hộ tống hoặc là nam vũ kỹ. Nghe thấy Long Ưng hỏi vậy, y liền trả lời:
- Nói vậy cũng được mà cũng không thể nói vậy.
Long Ưng liền hỏi:
- Sa Cát và Già Nỗ xảy ra chuyện gì?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Ta về thì nghe được những năm gần đây, Già Nỗ đánh trận nào thắng trận đó. Trận thắng huy hoàng nhất chính là tấn công Ngọc Môn quan của các ngươi rồi hỏa thiêu thành. Trong vòng nửa tháng y công hãm thành trì, còn chém đầu tướng thủ thành khiến cho địa vị của Già Nỗ được nâng cao, từ từ có xu thế áp đảo Sa Cát.
Long Ưng gật đầu rồi nói:
- Công cao quá chủ chưa bao giờ tốt.
Hoang Nguyên Vũ cũng nói:
- Nhìn ngoài thì hai huynh đệ không có vấn đề gì nhưng ta có thể thấy bọn họ vì lợi sát sườn mà cạnh tranh với nhau.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Nói mau xem có lợi dụng được gì hay không.
Hoang Nguyên Vũ liền nói:
- Đầu tiên Già Nỗ dẫn lính của mình tới thành Cung Nguyệt rồi tỏ ra có thể ngồi địa vị ngang với Sa Cát. Ta không tinh với tình tình của mình mà Sa Cát chịu được chuyện này.
Long Ưng hỏi:
- Còn chuyện gì nữa không?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Còn có một chuyện nữa là y lén cầu thân với tệ chủ định lấy xá muội làm vợ.
Long Ưng nhớ tới kỹ thuật múa làm người ta ngây ngất của Hoa Tú Mỹ mà thầm nghĩ vị đại gia múa số một Quy Tư này đúng là một tài sản riêng quý giá của tái ngoại, khó trách Mặc Xuyết, Sa Cát và Già Nỗ đều muốn có được nàng.
Long Ưng liền hỏi:
- Già Nỗ có hơn được Sa Cát không?
Hoang Nguyên Vũ cau mày nói:
- Mặt ngoài thì thấy vẫn kém một khoảng cách nhưng không hiểu tại sao Sa Cát lại to gan đến vậy.
Long Ưng nói:
- Cái gì không bình thường thì sau lưng sẽ có nguyên nhân. Chẳng lẽ Độc Giải Chi ở sau lưng hỗ trợ cho Già Nỗ? A không đúng.
Bốn người nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Long Ưng hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Người giúp y phải là Mặc Xuyết mới đúng. Mẹ ơi! Ta hơi khinh thường Mặc Xuyết. Thủ đoạn chính trị của tên khốn này mặc dù chỉ một chiêu đơn giản nhưng lại tạm giữ được đoàn đón dâu của chúng ta, lại đoạt được Thiên Thạch đồng thời khiến cho Hồi Hột và Đột Kỵ Thi giao chiến. Hơn nữa có Già Nỗ tình nguyện làm chó săn, không chừng y có thể hoàn thành nghiệp lớn trở thành bá chủ duy nhất của Tái ngoại. Khi đó chúng ta cũng chẳng chống nổi y.
Hoang Nguyên Vũ hoàn toàn bội phục:
- Thật là lạ! Ngươi tới đây chưa được hai ngày, không nắm rõ tình hình phức tạp nhưng vẫn điều tra ra ngay manh mối. Trên thực tế tới giờ chúng ta vẫn không biết ngươi lấy lại "nhạc y" cho chúng ta bằng cách nào. Còn về việc giết Tham Sư Thiện thì gần như không có khả năng. Nhưng ta vẫn có cảm giác những chuyện không thể xảy ra thì ngươi lại làm được. Cũng như lần đó ngươi xử lý Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh.
Lúc này hai đoàn người đã đi xa chỉ còn nhìn thấy bụi đất bốc lên.
Long Ưng vỗ vai y mà cười nói:
- Có lẽ mọi chuyện đã được sắp xếp. Ta chỉ thực hiện thay cho ông trời mà thôi. Ha ha! Tới giờ làm việc rồi.
Hai người lập tức xuống núi rồi tìm thấy chiến mã ở khu rừng dưới chân.
Cả hai nhảy lên ngựa mà phi về phía Bắc.
- Nói làm người ta xao xuyến.
Long Ưng trầm ngâm hơi liếc mắt về phía nàng rồi nói:
- Hoa đại gia thích ngắm sao không? Chỉ có tiếng kèn Tacta của đại gia mới biểu đạt đầy đủ.
Hoa Tú Mỹ nhìn sâu vào đôi mắt của hắn rồi nói:
- Vừa rồi ngươi miêu tả nội tâm phải nói là chân thật và tuyệt vời. Tú Mỹ thường suy nghĩ trên bầu trời có nhiều sao như vậy, có sáng có tối giống như vô số những ngọn đèn tuy nhiên bầu trời vẫn chẳng sáng lên mà chỉ có một màu tối đen khiến cho người ta cảm thấy khó tin.
Lúc này, Hoang Nguyên Vũ đã quay trở lại ngồi giữa hai người. Y kinh ngạc nhìn vào mắt muội muội mà nói:
- Ta đã nhận được sự đồng ý của đại vương cho phép thoải mái dậy dỗ Sa Cát.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Dễ như vậy sao?
Hoang Nguyên Vũ cười nói:
- Tất cả đều nhờ vào tên của huynh. Nghe nói đích thân huynh chủ trì thì có gì phải để ý tới Sa Cát? Ở đây, mọi người đều biết chuyện Sa Cát xâm phạm, vấn đề là khi nào xảy ra mà thôi. Hiện tại có Ưng gia ra tay, tệ chủ đúng là cầu còn không được.
Hoa Tú Mỹ lên tiếng:
- Đại vương không yêu cầu gặp Ưng gia hay sao?
Hoang Nguyên Vũ bèn nói:
- Đó là phản ứng đầu tiên của ngài. Nhưng do ta cố gắng khuyên ngăn nên ngài mới bỏ ý nghĩ đó. Chỉ có giữ được bí mật thì chúng ta mới tiến hành được mưu kế.
Y rút trong ngực ra một viên đá đen sẫm đưa cho Long Ưng.
Sau khi nhận lấy, Long Ưng kinh ngạc nói:
- Nhìn nhẹ thế này mà không ngờ lại cứng đến mức độ như vậy.
Hoa Tú Mỹ nở nụ cười:
- Không cần phải giả vờ. Ngươi chỉ liếc mắt đã đoán đúng được độ nặng thanh kiếm của Ngưng Diễm. Chuyện này đã lưu truyền khắp thảo nguyên và trở thành một giai thoại. Không tin ngươi không nhìn ra sức nặng của viên quặng đó.
Hoang Nguyên Vũ kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng rồi nói:
- Đây là thứ vật lạ sản sinh trong núi, được dùng làm vật phụ trợ để tinh luyện kim loại. Điểm nóng chảy của nó thấp hơn so với sắt thép lại có tính kết dính rất mạnh nên chính là vật cần thiết để tu bổ lại miếng Thiên thạch. Sau khi hòa tan rồi để nó lại thể rắn cũng chỉ cần một khắc.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Ha ha! Đúng là những kẻ giảo mạo nghề mã tặc không làm khó được ngươi.
Hoang Nguyên Vũ cất miếng quặng mỏ đi rồi cười nói vui vẻ:
- Các ngươi tới đúng lúc nếu không ta cũng chẳng biết xử lý thế nào với yêu cầu vô lý của Sa Cát. Hiện tại chúng ta có thể tương kế tựu kế, đoàn ca múa của chúng ta sẽ xuất phát cùng với người Mạt tuy nhiên không lệ thuộc vào nhau. Đại vương sẽ phái năm trăm tinh binh do bằng hữu tốt của ta là Thịnh Giang Vân dẫn đầu. Ha ha! Đoàn ca múa có tới 150 người, muốn che giấu có khác nào như trở bàn tay.
Long Ưng chợt nảy ra một ý mà nói:
- Đêm khuya có thể đẩy nhanh tốc độ, đúc cho ta một miếng lệnh bài bằng sắt có năm chữ Hán nhưng không được để cho người ta nhận ra là các ngươi làm, cũng đừng để lộ.
Hoang Nguyên Vũ cảm thấy hứng thú hỏi lại:
- Chỉ cần dùng khuôn là được. Nếu chỉ có vậy, sáng mai sẽ giao hàng.
Hoa Tú Mỹ trừng mắt nhìn hắn.
Long Ưng nháy con mắt phải với nàng mà nói chậm rãi:
- Bốn chữ "Long Ưng cười tặng" có được không?
Hoang Nguyên Vũ quên mất Long Ưng đang đùa giỡn muội muội liền vỗ đùi khen ngợi:
- Kế hay! Bốn chữ đó còn hơn cả thiên quân vạn mẽ, chọc thẳng vào tim của Sa Cát. Khi y sai người khai thác thiên tâm, phát hiện bên trong chỉ có miếng sắt đó thì có thể tưởng tượng được nét mặt của y như thế nào.
Tiếp theo gã cười nói:
- Ta phải quay về Vương bảo, tối nay có lẽ không quay lại. Muội muội thay ta tiếp đón Ưng gia.
Dứt lời, gã liền rời đi.
Hoa Tú Mỹ nhìn sâu vào mắt của Long Ưng.
Hắn cười hì hì rồi nói:
- Thấy ta diễn hay không?
Hoa Tú Mỹ phì cười, đảo mắt rồi nói:
- Diễn! Vừa rồi lấy ánh mắt đùa bỡn người ta, lại còn yêu cầu vô liêm sỉ. Thật đúng là oan gia.
Sau đó nàng đứng dậy rồi nói dịu dàng:
- Theo Tú Mỹ tới đây.
Long Ưng trợn mắt, há mồm nhìn cảnh đẹp.
Trong không gian cao mười hai trượng, dài ba mươi trượng, rộng tới mười lăm trượng, xung quanh bốn vách tường có bốn mươi tám bức tranh với những nét vẽ tinh tế, màu sắc hài hòa.
Long Ưng nhìn thấy mà phải liên tưởng tới những không gian rộng lớn hơn như thần cung Vạn Tượng, nhưng hắn chưa bao giờ ở trong một cái không gian lớn thế này mà lại chỉ toàn là tranh.
Vừa bước qua cửa, hắn phải đứng lại quan sát.
Trên bức họa miêu tả một thiếu nữ đang múa. Thiếu nữ đó giơ hai tay lên, đầu hơi nghiêng, mí mắt khép lại, hai chân tách ra, ngón chân phải chống xuống đất. Tuy chỉ có một tư thế nhưng hoa sĩ đúng là người có tài cao khiến cho người xem có thể liên tưởng tới những động tác tiếp theo.
Long Ưng kêu lên:
- Mẹ ơi! Hóa ra tranh còn đẹp tới mức này.
Âm thanh của Hoa Tú Mỹ vọng tới:
- Nhìn đi.
Long Ưng đang điên đảo thần hồn quay đầu lại nhất thời linh hồn như bay ra khỏi cơ thể mà quên hết tất cả.
Lúc này, đôi chân của Hoa Tú Mỹ đang bắt chéo, mũi chân hơi rướn lên, đôi cánh tay giơ lên cao trên đầu giống hệt như trong bức tranh. Ngay sau đó, nàng chợt xoay tròn người trên sàn nhà hai cái, mái tóc xõa xoay theo làm tôn thêm nét đẹp của động tác. Cổ tay nàng thay đổi một cách nhẹ nhàng liền mạch giống như dòng nước, chẳng khác nào đám mây theo gió trên trời, chẳng hề tốn sức.
Hoa Tú Mỹ chợt dừng lại, cười cười đứng trước mặt hắn. Nàng nheo đôi mắt đẹp mà liếc hắn:
- Có được không?
Long Ưng thở dài:
- Nàng đúng là nữ thần theo dòng nước lạc tới đây.
Hoa Tú Mỹ lên tiếng:
- Nhạc của Quy Tư chúng ta bắt nguồn từ rất xa xưa. Tô Chính Bà thời Bắc Chu ở Trung Thổ các ngươi đã căn cứ vào nhạc lý của chúng ta mà sáng tạo ra bảy âm rồi truyền về Trung nguyên tạo ra hai mươi tám điều trong nhạc yến của các ngươi.
Long Ưng thốt lên:
- Có việc đó?
Nói xong hắn nhìn bức họa, mặc dù không nói chuyện nhưng vẫn phải chìm vào trong đó mà không thốt ra được thành lời.
Hoa Tú Mỹ như biến thành một cô bé ngây thơ, đứng cạnh hắn giải thích:
- Bốn mươi tám bức họa vẽ đầy đủ một bộ vũ đạo, bao gồm những động tác cơ bản. Nếu không học tốt được bộ vũ đạo cơ bản này thì không thể học được những thứ khác. Nếu học tốt, những bài như Thải Bạch vũ, Hoa Thằng Vũ, Anh Lạc Vũ, Đính Đăng Vũ, Đính Oản Vũ đều dễ như trở bàn tay.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Chỉ cần nhìn người Hoa đại gia đã đủ no mắt rồi cần gì tới công cụ hỗ trợ?
Hoa Tú Mỹ tức giận nói:
- Đúng là không có cách nào với ngươi. Tại sao ngươi nói mấy lời vô lễ như vậy với con gái mà ta không thể nổi giận được?
Long Ưng xoay người nhìn nàng chằm chằm và nói:
- Vì sao lại không giận? Hoa đại gia có giận không?
Hoa Tú Mỹ lườm hắn một cái rồi nói:
- Không trả lời ngươi. Ta đã hết trách nhiệm, ngày mai còn phải lên đường sớm. Để Tú Mỹ đưa Ưng gia về Đông đường nghỉ ngơi.
Trong màn đêm trước ánh bình minh, cửa đông của thành Quy Tư được hạ xuống cho một đội lính Quy Tư phi ra rồi quẹo về phía Bắc.
Binh lính vận chuyển Thiên Thạch đổi lại quân phục nhẹ của nước Mạt.
Lạc đà được đổi thành chiến mã của Quy Tư. Chiếc xe chở Thiên Thạch được bốn con la kéo vẫn do Thiết Cương phụ trách nhưng người áp tải lại thay bằng những chiến sĩ vạm vỡ.
Ba người phu nhân Thải Hồng ngồi trên xe ngựa, buông màn che nên không thể nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong.
Mà đi bên cạnh chiếc xe ngựa chính là tướng lĩnh của Đột Kỵ Thi với sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén.
Long Ưng và Hoang Nguyên Vũ ngồi trên đỉnh một ngọn núi ở ngoài thành quan sát tình hình đoàn người.
Long Ưng lên tiếng:
- Tinh Khiêu Kỳ?
Hoang Nguyên Vũ đáp:
- Đúng là y. Y được cho là người có trí có dũng, là một trong những người được Sa Cát nể trọng.
Long Ưng liền nói:
- Sa Cát nể trọng không phải là thân đệ Già Nỗ của y hay sao?
Hoang Nguyên Vũ nhìn đoàn vũ nhạc bám theo sau đội hình áp tải Thiên Thạch đang đi ra khỏi cửa thành. Đoàn người cơ bản là xe ngựa, người cưỡi ngựa cơ bản là chiến sĩ Quy Tư hộ tống hoặc là nam vũ kỹ. Nghe thấy Long Ưng hỏi vậy, y liền trả lời:
- Nói vậy cũng được mà cũng không thể nói vậy.
Long Ưng liền hỏi:
- Sa Cát và Già Nỗ xảy ra chuyện gì?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Ta về thì nghe được những năm gần đây, Già Nỗ đánh trận nào thắng trận đó. Trận thắng huy hoàng nhất chính là tấn công Ngọc Môn quan của các ngươi rồi hỏa thiêu thành. Trong vòng nửa tháng y công hãm thành trì, còn chém đầu tướng thủ thành khiến cho địa vị của Già Nỗ được nâng cao, từ từ có xu thế áp đảo Sa Cát.
Long Ưng gật đầu rồi nói:
- Công cao quá chủ chưa bao giờ tốt.
Hoang Nguyên Vũ cũng nói:
- Nhìn ngoài thì hai huynh đệ không có vấn đề gì nhưng ta có thể thấy bọn họ vì lợi sát sườn mà cạnh tranh với nhau.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Nói mau xem có lợi dụng được gì hay không.
Hoang Nguyên Vũ liền nói:
- Đầu tiên Già Nỗ dẫn lính của mình tới thành Cung Nguyệt rồi tỏ ra có thể ngồi địa vị ngang với Sa Cát. Ta không tinh với tình tình của mình mà Sa Cát chịu được chuyện này.
Long Ưng hỏi:
- Còn chuyện gì nữa không?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Còn có một chuyện nữa là y lén cầu thân với tệ chủ định lấy xá muội làm vợ.
Long Ưng nhớ tới kỹ thuật múa làm người ta ngây ngất của Hoa Tú Mỹ mà thầm nghĩ vị đại gia múa số một Quy Tư này đúng là một tài sản riêng quý giá của tái ngoại, khó trách Mặc Xuyết, Sa Cát và Già Nỗ đều muốn có được nàng.
Long Ưng liền hỏi:
- Già Nỗ có hơn được Sa Cát không?
Hoang Nguyên Vũ cau mày nói:
- Mặt ngoài thì thấy vẫn kém một khoảng cách nhưng không hiểu tại sao Sa Cát lại to gan đến vậy.
Long Ưng nói:
- Cái gì không bình thường thì sau lưng sẽ có nguyên nhân. Chẳng lẽ Độc Giải Chi ở sau lưng hỗ trợ cho Già Nỗ? A không đúng.
Bốn người nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Long Ưng hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Người giúp y phải là Mặc Xuyết mới đúng. Mẹ ơi! Ta hơi khinh thường Mặc Xuyết. Thủ đoạn chính trị của tên khốn này mặc dù chỉ một chiêu đơn giản nhưng lại tạm giữ được đoàn đón dâu của chúng ta, lại đoạt được Thiên Thạch đồng thời khiến cho Hồi Hột và Đột Kỵ Thi giao chiến. Hơn nữa có Già Nỗ tình nguyện làm chó săn, không chừng y có thể hoàn thành nghiệp lớn trở thành bá chủ duy nhất của Tái ngoại. Khi đó chúng ta cũng chẳng chống nổi y.
Hoang Nguyên Vũ hoàn toàn bội phục:
- Thật là lạ! Ngươi tới đây chưa được hai ngày, không nắm rõ tình hình phức tạp nhưng vẫn điều tra ra ngay manh mối. Trên thực tế tới giờ chúng ta vẫn không biết ngươi lấy lại "nhạc y" cho chúng ta bằng cách nào. Còn về việc giết Tham Sư Thiện thì gần như không có khả năng. Nhưng ta vẫn có cảm giác những chuyện không thể xảy ra thì ngươi lại làm được. Cũng như lần đó ngươi xử lý Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh.
Lúc này hai đoàn người đã đi xa chỉ còn nhìn thấy bụi đất bốc lên.
Long Ưng vỗ vai y mà cười nói:
- Có lẽ mọi chuyện đã được sắp xếp. Ta chỉ thực hiện thay cho ông trời mà thôi. Ha ha! Tới giờ làm việc rồi.
Hai người lập tức xuống núi rồi tìm thấy chiến mã ở khu rừng dưới chân.
Cả hai nhảy lên ngựa mà phi về phía Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.