Chương 60: : SUY NGHĨ
Hoàng Ngọc Tử Băng
02/06/2022
Nhìn tình trạng vết thương như vậy nàng chỉ biết lắc đầu thở dài, 3 năm trôi qua hắn vẫn vậy, không thay đổi gì nhiều chỉ có vẻ bề ngoài tiều tụy và hơi già đi một chút, còn tính tình thì vẫn cố chấp như xưa. Có lẽ 3 năm nay chỉ có nàng cố chấp thay đổi chính mình mà thôi. Nhìn tình trạng hiện tại của hai người Minh Nguyệt không biết nên vui hay nên buồn nữa, những điều nàng muốn hình như đã đạt được mà sao tâm trạng lại không vui?
Ngồi bần thần suy nghĩ một lát thì Bạch Hổ đã chuẩn bị xong mọi thứ và mang đến. Tạm thời gạt đi suy nghĩ bâng quơ ban nãy nàng bắt tay vào xử lý vết thương cẩn thận hơn.
Loay hoay cả buổi tình trạng cơ thể của Long Nhật Hàn mới ổn định trở lại, miệng vết thương cũng đã ngưng máu hoàn toàn và không có dấu hiệu chuyển biến xấu hơn.
Khi mọi xử lý mọi chuyện ổn thoả thì đã là chiều tà rồi. Chẳng mấy chốc nữa mà màn đêm lại buông xuống.
Thở hắt ra một hơi coi như chút bỏ đc tâm trạng căng thẳng nãy giờ. Nàng đứng dậy rửa tay rồi đi ra ngoài. Thiết nghĩ nàng nên tìm một không gian yên tĩnh để sắp xếp lại mớ suy nghĩ lung tung rối loạn hiện tại.
Thật sự mà nói thì chuyện tình cảm rất khó giải thích được, sự mách bảo của trái tim lại hoàn toàn đi ngược với suy nghĩ. Vấn đề yêu đương này thật sự rất đau đầu và khó hiểu!
Vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ chẳng mấy chốc Minh Nguyệt đến bên cạnh một con suối nhỏ, cách quân doanh một khoảng cách khá xa, có vẻ là một nơi yên tĩnh rất thích hợp với tâm trạng của nàng hiện giờ.
Tiếng nước dóc rách chảy cùng không gian yên tĩnh lúc chiều tà rất hợp để nói chuyện yêu đương.
Không biết ngồi ở đây bao lâu nữa, tay thì nhặt nhạnh vài hòn sỏi ven bờ ném bõm xuống dòng nước chảy mà tầm mắt nàng lại không phải đích đến là mặt nước nơi viên sỏi tiếp nước mà là một nơi nào đó xa xăm. Cứ ngồi như vậy vài canh giờ đến khi màn đêm buông xuống che đi ánh mặt trời hửng đó buổi hoàng hôn, thay vào đó là ánh trăng trong veo chiếu xuống dòng suối nhỏ.
Một khung cảnh đầy yên tĩnh, thanh thoát.
Nhặt hết mấy viên sỏi xung quanh ném đi rồi, hình như không còn gì để nhặt mà ném đi nữa. Tâm trạng nàng lại trở nên khó chịu như hồi sớm. Thật sự không hiểu nổi hôm nay bị sao nữa, mỗi khi tính khí không tốt chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh rồi từ từ sắp xếp suy nghĩ lại là ổn nhưng hôm nay lại không phải vậy. Có cái gì đó như đang thôi thúc nàng rằng chỉ một lát nữa thôi khúc mắc bấy lâu nay trong lòng nàng sẽ được cởi bỏ. Chỉ một lát nữa thôi mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.
Không còn mấy viên sỏi nhỏ để ném nữa Minh Nguyệt đứng lên ý định đi tìm thứ gì đó có thể vui đùa một chút. Bỗng nhiên trong tay áo của nàng rơi ra một vật gì đó.
Hoá ra là cây tiêu ngọc, hình như đã rất lâu rồi nàng không còn sử dụng đến nó nữa. Bình thường nếu không đi du sơn ngoạn thủy với Thanh Trúc thì cũng ngồi tìm hiểu y thuật chế thuốc linh tinh mà không có thời gian để ý tới nó nữa. Nếu nay đã gặp sẵn khung cảnh tốt như thế này sao không thử một khúc nhạc xem khả năng của nàng còn đến đâu nhỉ? Cũng tiện thể luyện lại môn âm công của thái sư phụ truyền nữa chứ.
Bình thường ra ngoài nàng sẽ để ở dạng cây tiêu nhỏ chứ không phải sáo. Giang hồ ai cũng biết âm công của Huyết Quỷ rất lợi hại mà cây sáo ngọc của Huyết Quỷ cũng thuộc loại đặc biệt. Nếu nàng ra ngoài không cẩn thận sử dụng đến mà bị phát hiện thì phiền toái nhiều hơn được lợi. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Nghĩ là tới là làm, ngay lập tức tiếng tiêu vang vọng khắp nơi, trăng thanh gió mát kết hợp với tiếng sáo khiến cho khung cảnh càng trở nên thơ mộng trữ tình hơn biết bao.
Tiếng tiêu ban đầu thanh thoát nhẹ nhàng dần dần trở nên trầm thấp đượm buồn như mang đầy tâm sự của chính chủ nhân nó. Không lâu sau nỗi buồn được thay thế bằng sự phẫn nỗ, khó chịu, luồng nội lực khuyếch đại ra xung quanh làm các tán cây xào xạc rụng lá.
Tiếng sáo hôm nay dường như cũng bị mất kiểm soát giống như người thổi ra nó vậy. Tâm trạng thật sự không ổn chút nào, một người rất giỏi làm chủ cảm xúc như nàng mà cũng có lúc thoát ra khỏi sự làm chủ ấy để mặc cho cảm xúc chi phối.
Phụtt..ttt bỗng dưng tiếng tiêu đang điên cuồng ngừng hẳn, một dòng máu đỏ tươi bắn ra xung quanh. Vạn vật trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ
Ngồi bần thần suy nghĩ một lát thì Bạch Hổ đã chuẩn bị xong mọi thứ và mang đến. Tạm thời gạt đi suy nghĩ bâng quơ ban nãy nàng bắt tay vào xử lý vết thương cẩn thận hơn.
Loay hoay cả buổi tình trạng cơ thể của Long Nhật Hàn mới ổn định trở lại, miệng vết thương cũng đã ngưng máu hoàn toàn và không có dấu hiệu chuyển biến xấu hơn.
Khi mọi xử lý mọi chuyện ổn thoả thì đã là chiều tà rồi. Chẳng mấy chốc nữa mà màn đêm lại buông xuống.
Thở hắt ra một hơi coi như chút bỏ đc tâm trạng căng thẳng nãy giờ. Nàng đứng dậy rửa tay rồi đi ra ngoài. Thiết nghĩ nàng nên tìm một không gian yên tĩnh để sắp xếp lại mớ suy nghĩ lung tung rối loạn hiện tại.
Thật sự mà nói thì chuyện tình cảm rất khó giải thích được, sự mách bảo của trái tim lại hoàn toàn đi ngược với suy nghĩ. Vấn đề yêu đương này thật sự rất đau đầu và khó hiểu!
Vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ chẳng mấy chốc Minh Nguyệt đến bên cạnh một con suối nhỏ, cách quân doanh một khoảng cách khá xa, có vẻ là một nơi yên tĩnh rất thích hợp với tâm trạng của nàng hiện giờ.
Tiếng nước dóc rách chảy cùng không gian yên tĩnh lúc chiều tà rất hợp để nói chuyện yêu đương.
Không biết ngồi ở đây bao lâu nữa, tay thì nhặt nhạnh vài hòn sỏi ven bờ ném bõm xuống dòng nước chảy mà tầm mắt nàng lại không phải đích đến là mặt nước nơi viên sỏi tiếp nước mà là một nơi nào đó xa xăm. Cứ ngồi như vậy vài canh giờ đến khi màn đêm buông xuống che đi ánh mặt trời hửng đó buổi hoàng hôn, thay vào đó là ánh trăng trong veo chiếu xuống dòng suối nhỏ.
Một khung cảnh đầy yên tĩnh, thanh thoát.
Nhặt hết mấy viên sỏi xung quanh ném đi rồi, hình như không còn gì để nhặt mà ném đi nữa. Tâm trạng nàng lại trở nên khó chịu như hồi sớm. Thật sự không hiểu nổi hôm nay bị sao nữa, mỗi khi tính khí không tốt chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh rồi từ từ sắp xếp suy nghĩ lại là ổn nhưng hôm nay lại không phải vậy. Có cái gì đó như đang thôi thúc nàng rằng chỉ một lát nữa thôi khúc mắc bấy lâu nay trong lòng nàng sẽ được cởi bỏ. Chỉ một lát nữa thôi mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.
Không còn mấy viên sỏi nhỏ để ném nữa Minh Nguyệt đứng lên ý định đi tìm thứ gì đó có thể vui đùa một chút. Bỗng nhiên trong tay áo của nàng rơi ra một vật gì đó.
Hoá ra là cây tiêu ngọc, hình như đã rất lâu rồi nàng không còn sử dụng đến nó nữa. Bình thường nếu không đi du sơn ngoạn thủy với Thanh Trúc thì cũng ngồi tìm hiểu y thuật chế thuốc linh tinh mà không có thời gian để ý tới nó nữa. Nếu nay đã gặp sẵn khung cảnh tốt như thế này sao không thử một khúc nhạc xem khả năng của nàng còn đến đâu nhỉ? Cũng tiện thể luyện lại môn âm công của thái sư phụ truyền nữa chứ.
Bình thường ra ngoài nàng sẽ để ở dạng cây tiêu nhỏ chứ không phải sáo. Giang hồ ai cũng biết âm công của Huyết Quỷ rất lợi hại mà cây sáo ngọc của Huyết Quỷ cũng thuộc loại đặc biệt. Nếu nàng ra ngoài không cẩn thận sử dụng đến mà bị phát hiện thì phiền toái nhiều hơn được lợi. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Nghĩ là tới là làm, ngay lập tức tiếng tiêu vang vọng khắp nơi, trăng thanh gió mát kết hợp với tiếng sáo khiến cho khung cảnh càng trở nên thơ mộng trữ tình hơn biết bao.
Tiếng tiêu ban đầu thanh thoát nhẹ nhàng dần dần trở nên trầm thấp đượm buồn như mang đầy tâm sự của chính chủ nhân nó. Không lâu sau nỗi buồn được thay thế bằng sự phẫn nỗ, khó chịu, luồng nội lực khuyếch đại ra xung quanh làm các tán cây xào xạc rụng lá.
Tiếng sáo hôm nay dường như cũng bị mất kiểm soát giống như người thổi ra nó vậy. Tâm trạng thật sự không ổn chút nào, một người rất giỏi làm chủ cảm xúc như nàng mà cũng có lúc thoát ra khỏi sự làm chủ ấy để mặc cho cảm xúc chi phối.
Phụtt..ttt bỗng dưng tiếng tiêu đang điên cuồng ngừng hẳn, một dòng máu đỏ tươi bắn ra xung quanh. Vạn vật trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.