Chương 75: Chờ ta
Hoàng Ngọc Tử Băng
02/06/2022
Sau khi nhìn thấy nội dung bức thư Long Nhật Hàn liền rơi vào trầm tư.
Nếu bây giờ trở về vậy tin tức của nàng sẽ phải làm sao đây? Chưa nói tới khả năng lần này đi sẽ mất nhiều thời gian. Nếu sự thật sư phụ gọi hắn về vì bí mật của Phá Nhật kiếm chắc chắn hắn phải ở lại.
Tìm nàng hơn 3 năm nay sắp có kết quả không lẽ phải gác lại? Nhưng nếu không về, với bí mật này hắn cũng không thể yên tâm mà gặp nàng.
Đưa bức thư vào ngọn nến đang cháy, rất nhanh bức thư đã bị thiêu thành tro bụi bay đi. Đưa tay lên ray huyệt thái dương, mọi việc đúng là ngày càng đi lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu làm hắn đau đầu không ít.
"Người đâu" Dù không muốn nhưng hắn vẫn phải đưa ra quyết định. Sự việc giải quyết càng nhanh sẽ càng thuận lợi. Chưa kể tới thời gian của bọn họ không có nhiều. Hắn không thể lưỡng lự mãi được.
Vừa rứt lời bên ngoài nhanh chóng có người tiến vào
"Có thuộc hạ, các chủ có gì căn dặn" một thuộc hạ nghe thấy Long Nhật Hàn gọi lập tức đi vào chờ phân phó.
"Chuyển lời của ta tới Thanh Long, mọi chuyện vẫn tiến hành như ban đầu. Không cần xúc động làm lộ người của chúng ta. Đợi ta trở về sẽ xử lý"
"Các chủ, người lại ra ngoài ư?" Thuộc hạ nghe Long Nhật Hàn phân phó vậy không khỏi hỏi lại.Các chủ vừa trở về đã vội vàng rời đi không biết lại sảy ra chuyện gì. Bình thường chuyện trong các đều do Hộ pháp Thanh Long xử lý các chủ rất ít ra mặt. Lần này các chủ trở lại tưởng rằng sẽ ở lại trong các lâu ngày. Không ngờ nhanh vậy đã vội vàng rời đi.
"Ừ, nói với mọi người sư môn ta có việc gấp cần trở về. Không cần cho người tới làm phiền ta. Được rồi ngươi lui ra ngoài đi. Không cần thông báo ồn ào ta sẽ rời đi trong bí mật" Nói xong hắn dựa xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới nữa.
"Thuộc hạ tuân lệnh. Các chủ nghỉ ngơi, thuộc hạ xin lui" Nói xong tên thuộc hạ liền lui ra ngoài trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Ngồi ở đại sảnh một lát Long Nhật Hàn liền đứng dậy đi về phòng của mình.
Căn phòng này là phòng rành riêng cho hắn ở tổng bộ Dạ Ám, bình thường hẳn sẽ nghỉ ngơi ở đây. Bày trí trong phòng vẫn là một màu đen quen thuộc đơn giản. Đi về phía giường đặt ở góc phòng ngồi xuống. Đưa tay tìm kiếm gì đó ở góc tường "cạch" một âm thanh nhỏ như mở vật gì đó phát ra. Hóa ra trong tường có mật thất nhỏ cất giấu đồ vật. Tìm bên trong một lát rồi lấy một tấm lệnh bài màu đen nhỏ. Bên trên không có gì ngoài những hoa văn cổ xưa. Ở trung tâm có một vết lõm góc cạnh khá sâu không biết để làm gì. Nếu không để ý sẽ chẳng ai quan tâm tới một miếng sắt bỏ đi không chút thu hút như vậy.
Khoảng mười năm rồi hắn không còn sử dụng tấm lệnh bài này nữa. Vật này chính là chìa khóa đi vào địa bàn của Nam Cung Gia. Không phải tự nhiên mà Nam Cung gia biến mất không xuất hiện. Thật ra là trận pháp đã che dấu tung tích của toàn bộ Nam Cung gia suốt nhiều năm qua. Muốn mở gia trận pháp đi vào Nam Cung gia thì phải có tấm lệnh bài này.
Tiếp tục mò mẫm bên trong, không lâu sau Long Nhật Hàn bèn lấy ra một thanh kiếm. Màu sắc cũ nát không mấy thu hút. Vỏ ngoài han rỉ chuyển màu không nhìn ra màu sắc ban đầu. Đây không gì khác chính là Phá Nhật kiếm. Vì để che dấu nên hắn đã cố tình cho người ngụy trang Phá Nhật kiếm thành một thanh kiếm có vẻ ngoài bỏ đi. Nhìn bề ngoài không khác gì một thanh sắt han rỉ vứt đi nhưng không ai biết che dấu đằng sau chính là thứ khiến cả giang hồ điên cuồng muốn có được.
Phá Nhật kiếm luôn là vật bất ly thân với Long Nhật Hàn. Lúc sớm khi đến Dạ Ám hắn đã ghé qua căn phòng này rồi để lại Phá Nhật vào mật thất. Ở tổng bộ Dạ Ám các tuyên đối an toàn nên không cần phải sử dụng tới Phá Nhật kiếm làm gì.
Tuốt kiếm ra khỏi vỏ bên trong lưỡi kiếm sáng bóng lóe lên ánh vàng. Trên thân kiếm chính là những hoa văn cổ xưa chạy dọc từ chuôi cho tới mũi kiếm. Nhìn qua những hoa văn này cũng đoán được niên đại của thanh kiếm ít cũng vài trăm năm. Thời gian lâu vậy nhưng thanh kiếm vẫn sắc bén không hề có dấu hiệu bào mòn của thời gian. Không hổ danh là bảo kiếm hiếm có trong thiên hạ.
Lấy trong ngực ra một tấm khăn tay Long Nhật Hàn cẩn thận lau sạch sẽ lưỡi kiếm không dính chút bụi bẩm. Cẩn thận lau kĩ từ chuôi kiếm cho tới hết lưỡi kiếm. Không bao lâu nữa hắn sẽ biết được bí mật cất dấu đằng sau thanh kiếm đa đi theo mình suốt hơn mười năm qua. Chỉ cần mọi chuyện được sáng tỏ hắn có thể yên tâm mà tới tìm nàng, không cần lo lắng được mất nữa.
Thở dài một cái, tra lại kiếm vào vỏ rồi cẩn thận bọc bên trong một tấm vải rồi để lại vào ngay dưới đầu giường. Có vẻ như chuyến đi này không đi cũng phải đi. Bí mật về thân phận của nàng thôi thì chờ hắn trở về sẽ làm rõ.
Vội vàng trở về từ biên quan đã ba ngày liền Long Nhật Hàn chưa chợp mắt chút nào. Trước khi tiếp tục lên đường trở về Nam Cung gia hắn phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Thêm nữa vết thương do hoạt động liên tục cũng chưa lành hẳn. Nếu còn tàn phá nữa tấm thân này e rằng cũng không trụ được bao lâu. Chỉ vài ngày sau khi nàng rời đi thôi mà nhìn hắn gầy đi trông thấy, hai mắt thiếu đi ánh sáng vốn có của tuổi này do nhiều ngày không nghỉ ngơi.
Nặng nề đặt đầu xuống giường nhắm mắt lại. Trước đó miệng còn lẩm bẩm một câu rất nhỏ "Phượng Minh Nguyệt, chờ ta" sau đó cả căn phòng rơi vào yên tĩnh. Chỉ còn vang lên tiếng hít thở đều đều cho thấy chủ nhân đã thật sự rất mệt mỏi cần được nghỉ ngơi.
Nếu bây giờ trở về vậy tin tức của nàng sẽ phải làm sao đây? Chưa nói tới khả năng lần này đi sẽ mất nhiều thời gian. Nếu sự thật sư phụ gọi hắn về vì bí mật của Phá Nhật kiếm chắc chắn hắn phải ở lại.
Tìm nàng hơn 3 năm nay sắp có kết quả không lẽ phải gác lại? Nhưng nếu không về, với bí mật này hắn cũng không thể yên tâm mà gặp nàng.
Đưa bức thư vào ngọn nến đang cháy, rất nhanh bức thư đã bị thiêu thành tro bụi bay đi. Đưa tay lên ray huyệt thái dương, mọi việc đúng là ngày càng đi lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu làm hắn đau đầu không ít.
"Người đâu" Dù không muốn nhưng hắn vẫn phải đưa ra quyết định. Sự việc giải quyết càng nhanh sẽ càng thuận lợi. Chưa kể tới thời gian của bọn họ không có nhiều. Hắn không thể lưỡng lự mãi được.
Vừa rứt lời bên ngoài nhanh chóng có người tiến vào
"Có thuộc hạ, các chủ có gì căn dặn" một thuộc hạ nghe thấy Long Nhật Hàn gọi lập tức đi vào chờ phân phó.
"Chuyển lời của ta tới Thanh Long, mọi chuyện vẫn tiến hành như ban đầu. Không cần xúc động làm lộ người của chúng ta. Đợi ta trở về sẽ xử lý"
"Các chủ, người lại ra ngoài ư?" Thuộc hạ nghe Long Nhật Hàn phân phó vậy không khỏi hỏi lại.Các chủ vừa trở về đã vội vàng rời đi không biết lại sảy ra chuyện gì. Bình thường chuyện trong các đều do Hộ pháp Thanh Long xử lý các chủ rất ít ra mặt. Lần này các chủ trở lại tưởng rằng sẽ ở lại trong các lâu ngày. Không ngờ nhanh vậy đã vội vàng rời đi.
"Ừ, nói với mọi người sư môn ta có việc gấp cần trở về. Không cần cho người tới làm phiền ta. Được rồi ngươi lui ra ngoài đi. Không cần thông báo ồn ào ta sẽ rời đi trong bí mật" Nói xong hắn dựa xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới nữa.
"Thuộc hạ tuân lệnh. Các chủ nghỉ ngơi, thuộc hạ xin lui" Nói xong tên thuộc hạ liền lui ra ngoài trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Ngồi ở đại sảnh một lát Long Nhật Hàn liền đứng dậy đi về phòng của mình.
Căn phòng này là phòng rành riêng cho hắn ở tổng bộ Dạ Ám, bình thường hẳn sẽ nghỉ ngơi ở đây. Bày trí trong phòng vẫn là một màu đen quen thuộc đơn giản. Đi về phía giường đặt ở góc phòng ngồi xuống. Đưa tay tìm kiếm gì đó ở góc tường "cạch" một âm thanh nhỏ như mở vật gì đó phát ra. Hóa ra trong tường có mật thất nhỏ cất giấu đồ vật. Tìm bên trong một lát rồi lấy một tấm lệnh bài màu đen nhỏ. Bên trên không có gì ngoài những hoa văn cổ xưa. Ở trung tâm có một vết lõm góc cạnh khá sâu không biết để làm gì. Nếu không để ý sẽ chẳng ai quan tâm tới một miếng sắt bỏ đi không chút thu hút như vậy.
Khoảng mười năm rồi hắn không còn sử dụng tấm lệnh bài này nữa. Vật này chính là chìa khóa đi vào địa bàn của Nam Cung Gia. Không phải tự nhiên mà Nam Cung gia biến mất không xuất hiện. Thật ra là trận pháp đã che dấu tung tích của toàn bộ Nam Cung gia suốt nhiều năm qua. Muốn mở gia trận pháp đi vào Nam Cung gia thì phải có tấm lệnh bài này.
Tiếp tục mò mẫm bên trong, không lâu sau Long Nhật Hàn bèn lấy ra một thanh kiếm. Màu sắc cũ nát không mấy thu hút. Vỏ ngoài han rỉ chuyển màu không nhìn ra màu sắc ban đầu. Đây không gì khác chính là Phá Nhật kiếm. Vì để che dấu nên hắn đã cố tình cho người ngụy trang Phá Nhật kiếm thành một thanh kiếm có vẻ ngoài bỏ đi. Nhìn bề ngoài không khác gì một thanh sắt han rỉ vứt đi nhưng không ai biết che dấu đằng sau chính là thứ khiến cả giang hồ điên cuồng muốn có được.
Phá Nhật kiếm luôn là vật bất ly thân với Long Nhật Hàn. Lúc sớm khi đến Dạ Ám hắn đã ghé qua căn phòng này rồi để lại Phá Nhật vào mật thất. Ở tổng bộ Dạ Ám các tuyên đối an toàn nên không cần phải sử dụng tới Phá Nhật kiếm làm gì.
Tuốt kiếm ra khỏi vỏ bên trong lưỡi kiếm sáng bóng lóe lên ánh vàng. Trên thân kiếm chính là những hoa văn cổ xưa chạy dọc từ chuôi cho tới mũi kiếm. Nhìn qua những hoa văn này cũng đoán được niên đại của thanh kiếm ít cũng vài trăm năm. Thời gian lâu vậy nhưng thanh kiếm vẫn sắc bén không hề có dấu hiệu bào mòn của thời gian. Không hổ danh là bảo kiếm hiếm có trong thiên hạ.
Lấy trong ngực ra một tấm khăn tay Long Nhật Hàn cẩn thận lau sạch sẽ lưỡi kiếm không dính chút bụi bẩm. Cẩn thận lau kĩ từ chuôi kiếm cho tới hết lưỡi kiếm. Không bao lâu nữa hắn sẽ biết được bí mật cất dấu đằng sau thanh kiếm đa đi theo mình suốt hơn mười năm qua. Chỉ cần mọi chuyện được sáng tỏ hắn có thể yên tâm mà tới tìm nàng, không cần lo lắng được mất nữa.
Thở dài một cái, tra lại kiếm vào vỏ rồi cẩn thận bọc bên trong một tấm vải rồi để lại vào ngay dưới đầu giường. Có vẻ như chuyến đi này không đi cũng phải đi. Bí mật về thân phận của nàng thôi thì chờ hắn trở về sẽ làm rõ.
Vội vàng trở về từ biên quan đã ba ngày liền Long Nhật Hàn chưa chợp mắt chút nào. Trước khi tiếp tục lên đường trở về Nam Cung gia hắn phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Thêm nữa vết thương do hoạt động liên tục cũng chưa lành hẳn. Nếu còn tàn phá nữa tấm thân này e rằng cũng không trụ được bao lâu. Chỉ vài ngày sau khi nàng rời đi thôi mà nhìn hắn gầy đi trông thấy, hai mắt thiếu đi ánh sáng vốn có của tuổi này do nhiều ngày không nghỉ ngơi.
Nặng nề đặt đầu xuống giường nhắm mắt lại. Trước đó miệng còn lẩm bẩm một câu rất nhỏ "Phượng Minh Nguyệt, chờ ta" sau đó cả căn phòng rơi vào yên tĩnh. Chỉ còn vang lên tiếng hít thở đều đều cho thấy chủ nhân đã thật sự rất mệt mỏi cần được nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.