Chương 79: Chuyện xưa
Hoàng Ngọc Tử Băng
02/06/2022
Tiệc mừng tối đó diễn ra tới tận đêm khuya. Đợi mọi người về hết cũng đã rất muộn, ánh trăng trên cao chiếu xuống soi sáng cả sơn trang yên tĩnh.
Tiệc rượu tan đi hết, giữa sân bây giờ chỉ còn hai sư đồ Long Nhật Hàn ngồi với nhau.
"Sư phụ, đã không còn sớm nữa. Nên trở về rồi" Hình như đã lâu rồi mọi người ở đây không vui vẻ náo nhiệt như vậy. Lão gia Nam Cung Trúc Lâm uống hơi nhiều đã bắt đầu ngà ngà say. Long Nhật Hàn thấy vậy đành phải lên tiếng nhắc nhở. Hắn biết sư phụ vui như vậy nguyên nhân chính cũng là hôm nay hắn trở về. Nhưng uống quá nhiều cũng không tốt.
"Được, hôm nay vi sư rất vui. Lâu quá rồi tiểu tử con không về uống cùng ta. Hôm nay quả thật cao hứng" Nói xong sư phụ hắn còn không quên uống thêm một ly cho thấy bản thân rất vui vẻ.
"Về thôi sư phụ, mai con sẽ uống cùng người nữa. Bây giờ muộn rồi nên trở về thôi" Nhìn sư phụ mình vui vẻ như vậy hắn cũng rất vui nhưng hiện tại đã muộn. Ở bên ngoài quá lâu thật sự không ổn.
Vậy là hai sư đồ cùng trở về, Long Nhật Hàn tiễn sư phụ mình về tới tận phòng của người rồi hắn mới về phòng mình.
Trước khi hắn trở về sư phụ hắn còn nhắc.
"Mai nhớ đến tìm vi sư, vi sư có chuyện cần nói với con. Nhớ mang theo..." câu nói bỏ dở giữa chừng nhưng Long Nhật Hàn lại biết rõ ý sau đó là gì.
"Đồ nhi đã rõ. Người nghỉ ngơi sớm đi" sau khi tạm biệt sư phụ Long Nhật Hàn trở về phòng của mình. Căn phòng này là nơi hắn đã ở mười năm trước khi lần đầu theo sư phụ trở về.
Mười năm không người ở nhưng người làm vẫn dọn dẹp sạch sẽ cẩn thận. Lão quản gia nói rằng đây là phòng của Đại công tử, một ngày nào đó người sẽ trở về nên suốt mười năm qua vẫn đều đặn dọn dẹp hằng ngày.
Bước vào phòng mọi thứ vẫn y nguyên mười năm trước không có gì thay đổi. Vẫn bài trí như ngày hắn còn sống ở đây, vẫn bàn ghế đó, chiếc giường đó. Đơn giản nhưng tràn đầy kỉ niệm 3 năm hắn ở đây.
Ở trên bàn còn đặt một thanh kiếm gỗ. Đây là thanh kiếm năm đó hắn dùng để luyện võ, sau khi có được Phá Nhật kiếm thì không còn dùng tới nữa. Không ngờ sư phụ vẫn cho người giữ lại tới tận bây giờ.
Ngồi xuống cầm thanh kiếm lên vuốt ve một hồi, trong đầu nhanh chóng chạy qua những hồi ức 3 năm ngắn ngủi ở đây. Sư phụ nghiêm khắc nhưng luôn đau lòng hắn. Tiểu sư muội nhỏ tuổi luôn chạy theo đòi hắn chơi cùng. Ôn lão quản gia lớn tuổi là người chăm sóc hắn mỗi khi luyện kiếm bị thương. Những lần lên núi đi săn, cùng luyện kiếm với mọi người.
Hồi ức như một thước phim tua nhanh trong đầu Long Nhật Hàn. Lắc đầu xua đi những kỉ niệm hồi nhỏ, việc quan trọng hiện tại là phải nhanh chóng hoàn thành chuyện sư phụ muốn rồi xuống núi tìm nàng.
Đi lại phía giường nằm xuống. Tuy rằng không phải quá mệt nhưng vừa nãy uống hơi nhiều rượu hiện tại cũng có cảm giác đầu hơi đau. Thêm nữa không biết ngày mai sư phụ muốn hắn làm gì. Trước hết đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt.
Một đêm vô ưu vô mộng trôi qua. Sáng sớm hôm sau đúng như đã hứa hắn đến tìm sư phụ mình từ rất sớm.
Vừa tới tiền viện đã có người đứng đợi nói hắn tới thẳng hậu sơn lão gia đang đợi ở đó.
Đi dọc theo lối nhỏ dẫn thẳng tới hậu sơn bắt gặp sư phụ Nam Cung Trúc Lâm đang đứng chắp tay sau lưng cạnh hòn non bộ.
"Sư phụ"
"Tới rồi à. Hôm nay ta gọi con tới đây là có chuyện muốn nói"
"Đồ nhi lắng nghe, thỉnh sư tôn chỉ giáo"
"Con nhớ năm đó khi con lấy được Phá Nhật kiếm khỏi cấm địa ta đã nói gì với con chứ"
"Dạ đồ nhi vẫn nhớ. Người nói đằng sau Phá Nhật kiếm có một bí mật, nhưng khi đó con còn quá nhỏ nên không cho con biết. Sau này con xuống núi bí mật đó vẫn chưa được nói ra"
"Đúng vậy. Hôm nay sư đồ ta đứng ở đây chính là vì bí mật này. Vi sư sẽ nói cho con biết toàn bộ bí mật đằng sau Phá Nhật kiếm của con" Dừng lại một chút ông hướng mắt nhìn về phía xa trong mắt chứa đựng toàn là hoài niệm chuyện xưa.
"Thật ra Phá Nhật kiếm là của một vị tộc nhân Nam Cung gia vô tình gặp kì ngộ mà có được. Năm đó Nam Cung gia chỉ là một gia tộc hạ lưu không có tiếng nói. Vị tộc nhân đó thiên tư hơn người, bản lĩnh có thừa. Là một kì tài kiếm thuật, lúc sinh thời ông được mệnh danh là cao thủ số một số hai trong giang hồ. Sau khi có được Phá Nhật kiếm tiếng tăm lại càng vang xa. Con cũng biết đấy, hoài bích có tội. Nghe đồn đằng sau Phá Nhật kiếm cất giấu một bí mật khổng lồ người người nhòm ngó. Chưa hết, thanh kiếm này còn có một chiếc khác, hai thanh kiếm vốn là một đôi đó chính là Phá Nguyệt kiếm. Sự thật chủ nhân của Nhật Nguyệt kiếm đã nên duyên. Nam nhân chính là vị tộc nhân Nam Cung gia đó cũng chính là người đã đưa Nam Cung bước lên con đường vinh quang sau này. Người đời gọi ngài là Nhật lão bởi vì ngài là chủ nhân của Phá Nhật kiếm. Còn nữ nhân ấy chính là chủ nhân của Phá Nguyệt kiếm, một đệ tử của Dược môn. Hai người vốn dĩ không chút quan hệ bỗng nhiên quen biết rồi nên duyên. Đây cũng coi như là thiên ý. Sau khi có được bảo kiếm hai người nhanh chóng vang danh giang hồ, đồng thời cũng trở thành tâm điểm của mọi người. Vượt qua nhiều nguy hiểm cuối cùng hai người họ cũng tìm ra bí mật của Nhật Nguyệt kiếm. Thế nhưng bí mật ấy là gì chỉ có hai người biết. Sau đó hai người tuyên bố quy ẩn giang hồ và để lại Phá Nhật kiếm tại Nam Cung gia. Còn Phá Nguyệt kiếm được giao lại cho Dược Môn. Trước khi rời đi Nhật lão đã chuyển toàn bộ tộc nhân Nam Cung gia vào Ngũ Chỉ Sơn này và giao phó phải dùng cả đời để canh giữ Phá Nhật kiếm. Đợi khi chủ nhân tiếp theo của Phá Nhật kiếm xuất hiện mới có thể rời núi. Rất nhiều người thử hàng kiếm nhưng đều thất bại. Thanh cổ kiếm ấy như có linh tính bất kì ai muốn có được đều phát điên. Các trưởng lão không còn cách nào bèn đưa kiếm vào cấm địa. Cho tới mười năm trước con vô tình vào cấm địa và lấy được. Còn Phá Nguyệt kiếm do Dược môn cất giữ từ đấy cũng mất đi tung tích. Hai thanh bảo kiếm biến mất trên giang hồ hơn trăm năm cuối cùng lại tái xuất lần nữa. Không biết là điềm lành hay vận đen nữa."
Sau khi kể xong chuyện xưa Nam Cung gia chủ không khỏi thở dài một hơi. Bí mật chôn giấu cả trăm năm cuối cùng cũng dẫn được đưa ra ngoài ánh sáng.
"Hóa ra đằng sau đó lại là cả một câu chuyện ly kì như vậy." Long Nhật Hàn nghe xong cũng phải cảm thán một tiếng. Tuy đoán được phần nào bí mật này sẽ không đơn giản nhưng hắn không nghĩ tới đó là cả một câu chuyện phía sau.
"Năm ấy khi con lấy đi Phá Nhật kiếm ta đoán rằng Phá Nguyệt kiếm cũng sẽ có chủ. Bởi vì hai thanh kiếm này luôn tồn tại gắn liền với nhau. Hôm nay ta sẽ đưa con đi lấy nốt phần còn lại của Phá Nhật kiếm, về tương lai của con về sau sẽ không phải do con quyết định nữa"
"Phần còn lại của Phá Nhật kiếm? Đó là gì thưa sư phụ, vì sao người không nói sớm cho con biết Phá Nhật kiếm không hoàn chỉnh?" Nghe đến còn phần sau Long Nhật Hàn không khỏi hỏi lại. Hóa ra Phá Nhật kiếm không toàn vẹn, bảo sao những năm qua cuộc sống của hắn vẫn trôi qua êm đẹp như vậy.
"Đừng vội, rất nhanh ta sẽ cho con biết đó là gì. Bây giờ thì đi theo vi sư nào" Nói rồi Nam Cung Trúc Lâm dấn trước rời đi. Long Nhật Hàn thấy vậy cũng liền theo kịp. Vậy là Long Nhật Hàn chính thức bước lên con đường tìm ra bí mật được cất dấu suốt trăm năm qua.
Tiệc rượu tan đi hết, giữa sân bây giờ chỉ còn hai sư đồ Long Nhật Hàn ngồi với nhau.
"Sư phụ, đã không còn sớm nữa. Nên trở về rồi" Hình như đã lâu rồi mọi người ở đây không vui vẻ náo nhiệt như vậy. Lão gia Nam Cung Trúc Lâm uống hơi nhiều đã bắt đầu ngà ngà say. Long Nhật Hàn thấy vậy đành phải lên tiếng nhắc nhở. Hắn biết sư phụ vui như vậy nguyên nhân chính cũng là hôm nay hắn trở về. Nhưng uống quá nhiều cũng không tốt.
"Được, hôm nay vi sư rất vui. Lâu quá rồi tiểu tử con không về uống cùng ta. Hôm nay quả thật cao hứng" Nói xong sư phụ hắn còn không quên uống thêm một ly cho thấy bản thân rất vui vẻ.
"Về thôi sư phụ, mai con sẽ uống cùng người nữa. Bây giờ muộn rồi nên trở về thôi" Nhìn sư phụ mình vui vẻ như vậy hắn cũng rất vui nhưng hiện tại đã muộn. Ở bên ngoài quá lâu thật sự không ổn.
Vậy là hai sư đồ cùng trở về, Long Nhật Hàn tiễn sư phụ mình về tới tận phòng của người rồi hắn mới về phòng mình.
Trước khi hắn trở về sư phụ hắn còn nhắc.
"Mai nhớ đến tìm vi sư, vi sư có chuyện cần nói với con. Nhớ mang theo..." câu nói bỏ dở giữa chừng nhưng Long Nhật Hàn lại biết rõ ý sau đó là gì.
"Đồ nhi đã rõ. Người nghỉ ngơi sớm đi" sau khi tạm biệt sư phụ Long Nhật Hàn trở về phòng của mình. Căn phòng này là nơi hắn đã ở mười năm trước khi lần đầu theo sư phụ trở về.
Mười năm không người ở nhưng người làm vẫn dọn dẹp sạch sẽ cẩn thận. Lão quản gia nói rằng đây là phòng của Đại công tử, một ngày nào đó người sẽ trở về nên suốt mười năm qua vẫn đều đặn dọn dẹp hằng ngày.
Bước vào phòng mọi thứ vẫn y nguyên mười năm trước không có gì thay đổi. Vẫn bài trí như ngày hắn còn sống ở đây, vẫn bàn ghế đó, chiếc giường đó. Đơn giản nhưng tràn đầy kỉ niệm 3 năm hắn ở đây.
Ở trên bàn còn đặt một thanh kiếm gỗ. Đây là thanh kiếm năm đó hắn dùng để luyện võ, sau khi có được Phá Nhật kiếm thì không còn dùng tới nữa. Không ngờ sư phụ vẫn cho người giữ lại tới tận bây giờ.
Ngồi xuống cầm thanh kiếm lên vuốt ve một hồi, trong đầu nhanh chóng chạy qua những hồi ức 3 năm ngắn ngủi ở đây. Sư phụ nghiêm khắc nhưng luôn đau lòng hắn. Tiểu sư muội nhỏ tuổi luôn chạy theo đòi hắn chơi cùng. Ôn lão quản gia lớn tuổi là người chăm sóc hắn mỗi khi luyện kiếm bị thương. Những lần lên núi đi săn, cùng luyện kiếm với mọi người.
Hồi ức như một thước phim tua nhanh trong đầu Long Nhật Hàn. Lắc đầu xua đi những kỉ niệm hồi nhỏ, việc quan trọng hiện tại là phải nhanh chóng hoàn thành chuyện sư phụ muốn rồi xuống núi tìm nàng.
Đi lại phía giường nằm xuống. Tuy rằng không phải quá mệt nhưng vừa nãy uống hơi nhiều rượu hiện tại cũng có cảm giác đầu hơi đau. Thêm nữa không biết ngày mai sư phụ muốn hắn làm gì. Trước hết đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt.
Một đêm vô ưu vô mộng trôi qua. Sáng sớm hôm sau đúng như đã hứa hắn đến tìm sư phụ mình từ rất sớm.
Vừa tới tiền viện đã có người đứng đợi nói hắn tới thẳng hậu sơn lão gia đang đợi ở đó.
Đi dọc theo lối nhỏ dẫn thẳng tới hậu sơn bắt gặp sư phụ Nam Cung Trúc Lâm đang đứng chắp tay sau lưng cạnh hòn non bộ.
"Sư phụ"
"Tới rồi à. Hôm nay ta gọi con tới đây là có chuyện muốn nói"
"Đồ nhi lắng nghe, thỉnh sư tôn chỉ giáo"
"Con nhớ năm đó khi con lấy được Phá Nhật kiếm khỏi cấm địa ta đã nói gì với con chứ"
"Dạ đồ nhi vẫn nhớ. Người nói đằng sau Phá Nhật kiếm có một bí mật, nhưng khi đó con còn quá nhỏ nên không cho con biết. Sau này con xuống núi bí mật đó vẫn chưa được nói ra"
"Đúng vậy. Hôm nay sư đồ ta đứng ở đây chính là vì bí mật này. Vi sư sẽ nói cho con biết toàn bộ bí mật đằng sau Phá Nhật kiếm của con" Dừng lại một chút ông hướng mắt nhìn về phía xa trong mắt chứa đựng toàn là hoài niệm chuyện xưa.
"Thật ra Phá Nhật kiếm là của một vị tộc nhân Nam Cung gia vô tình gặp kì ngộ mà có được. Năm đó Nam Cung gia chỉ là một gia tộc hạ lưu không có tiếng nói. Vị tộc nhân đó thiên tư hơn người, bản lĩnh có thừa. Là một kì tài kiếm thuật, lúc sinh thời ông được mệnh danh là cao thủ số một số hai trong giang hồ. Sau khi có được Phá Nhật kiếm tiếng tăm lại càng vang xa. Con cũng biết đấy, hoài bích có tội. Nghe đồn đằng sau Phá Nhật kiếm cất giấu một bí mật khổng lồ người người nhòm ngó. Chưa hết, thanh kiếm này còn có một chiếc khác, hai thanh kiếm vốn là một đôi đó chính là Phá Nguyệt kiếm. Sự thật chủ nhân của Nhật Nguyệt kiếm đã nên duyên. Nam nhân chính là vị tộc nhân Nam Cung gia đó cũng chính là người đã đưa Nam Cung bước lên con đường vinh quang sau này. Người đời gọi ngài là Nhật lão bởi vì ngài là chủ nhân của Phá Nhật kiếm. Còn nữ nhân ấy chính là chủ nhân của Phá Nguyệt kiếm, một đệ tử của Dược môn. Hai người vốn dĩ không chút quan hệ bỗng nhiên quen biết rồi nên duyên. Đây cũng coi như là thiên ý. Sau khi có được bảo kiếm hai người nhanh chóng vang danh giang hồ, đồng thời cũng trở thành tâm điểm của mọi người. Vượt qua nhiều nguy hiểm cuối cùng hai người họ cũng tìm ra bí mật của Nhật Nguyệt kiếm. Thế nhưng bí mật ấy là gì chỉ có hai người biết. Sau đó hai người tuyên bố quy ẩn giang hồ và để lại Phá Nhật kiếm tại Nam Cung gia. Còn Phá Nguyệt kiếm được giao lại cho Dược Môn. Trước khi rời đi Nhật lão đã chuyển toàn bộ tộc nhân Nam Cung gia vào Ngũ Chỉ Sơn này và giao phó phải dùng cả đời để canh giữ Phá Nhật kiếm. Đợi khi chủ nhân tiếp theo của Phá Nhật kiếm xuất hiện mới có thể rời núi. Rất nhiều người thử hàng kiếm nhưng đều thất bại. Thanh cổ kiếm ấy như có linh tính bất kì ai muốn có được đều phát điên. Các trưởng lão không còn cách nào bèn đưa kiếm vào cấm địa. Cho tới mười năm trước con vô tình vào cấm địa và lấy được. Còn Phá Nguyệt kiếm do Dược môn cất giữ từ đấy cũng mất đi tung tích. Hai thanh bảo kiếm biến mất trên giang hồ hơn trăm năm cuối cùng lại tái xuất lần nữa. Không biết là điềm lành hay vận đen nữa."
Sau khi kể xong chuyện xưa Nam Cung gia chủ không khỏi thở dài một hơi. Bí mật chôn giấu cả trăm năm cuối cùng cũng dẫn được đưa ra ngoài ánh sáng.
"Hóa ra đằng sau đó lại là cả một câu chuyện ly kì như vậy." Long Nhật Hàn nghe xong cũng phải cảm thán một tiếng. Tuy đoán được phần nào bí mật này sẽ không đơn giản nhưng hắn không nghĩ tới đó là cả một câu chuyện phía sau.
"Năm ấy khi con lấy đi Phá Nhật kiếm ta đoán rằng Phá Nguyệt kiếm cũng sẽ có chủ. Bởi vì hai thanh kiếm này luôn tồn tại gắn liền với nhau. Hôm nay ta sẽ đưa con đi lấy nốt phần còn lại của Phá Nhật kiếm, về tương lai của con về sau sẽ không phải do con quyết định nữa"
"Phần còn lại của Phá Nhật kiếm? Đó là gì thưa sư phụ, vì sao người không nói sớm cho con biết Phá Nhật kiếm không hoàn chỉnh?" Nghe đến còn phần sau Long Nhật Hàn không khỏi hỏi lại. Hóa ra Phá Nhật kiếm không toàn vẹn, bảo sao những năm qua cuộc sống của hắn vẫn trôi qua êm đẹp như vậy.
"Đừng vội, rất nhanh ta sẽ cho con biết đó là gì. Bây giờ thì đi theo vi sư nào" Nói rồi Nam Cung Trúc Lâm dấn trước rời đi. Long Nhật Hàn thấy vậy cũng liền theo kịp. Vậy là Long Nhật Hàn chính thức bước lên con đường tìm ra bí mật được cất dấu suốt trăm năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.