Chương 113: Đạp bay
Hoàng Ngọc Tử Băng
02/06/2022
Bà chủ vội vàng chạy lên lầu hai tới trước cửa phòng Minh Nguyệt. Bà đứng lưỡng lự hồi lâu không dám gõ cửa.
"Đã tới rồi sao còn đứng ngoài đó?" Ngay trong khi bà chủ đang suy nghĩ có nên gõ cửa hay không thì bên trong đã có âm thanh truyền ra. Giọng nói lạnh nhạt vang lên cho thấy chủ nhân giọng nói này chưa hề đi ngủ.
Cắn răng đẩy cửa đi vào bà chủ khó xử nhìn về người đang ngồi trong phòng nói:
"Khách quan, bên ngoài có một đám người tới quấy rối muốn gặp cô nương. Ta không biết làm sao nên tới đây hỏi ý kiến các vị."
"Có người muốn gặp ta? Vậy kêu bọn họ lên đây." Mắt nàng vẫn nhìn chăm chú vào cuốn y thư trong tay không hề phản ứng lại với những lời bà chủ nói. Cả người dựa thoải mái ra sau nhìn qua đặc biệt thư thái không hề lo lắng gì trước lời nói của bà chủ.
"Cô nương xin hãy suy nghĩ kĩ. Bọn chúng không chuyện ác nào không làm. Lão lo lắng bọn họ sẽ làm khó cô nương. Nếu không mọi người rời đi bằng cửa sau. Tìm không thấy người bọn chúng sẽ đi."
Bà chủ nghe nàng muốn gặp đám người kia bèn lo lắng sợ bên nàng ít người sẽ sảy ra chuyện. Thân phận đám người Minh Nguyệt bà ta không biết sợ rằng nếu gặp chuyện ở đây bà ta sẽ không thoát khỏi truy cứu.
"Đa tạ ý tốt của bà chủ. Bà không cần lo lắng, năng lực của ta đến đâu ta tự biết. Dù sao cũng tới lúc trừ hại cho dân..." Nói đoạn Minh Nguyệt tiếp tục xem y thư mặc kệ bà chủ vẫn đứng túng quẫn ở đó.
Thấy thái độ cô nương này tự tin mười phần như vậy bà chủ cũng đành chịu. Bà ta đã có ý nhắc nhở nếu đám người này gặp chuyện ở đây bà ta cũng hết cách. Nghĩ vậy bà chủ liền quay người ra ngoài.
Thế nhưng vừa quay đầu lại đã bị bốn người ở trong phòng làm cho giật mình suýt nữa bất tỉnh tại chỗ. Không biết từ khi nào bốn người này đã xuất hiện ở đây không một tiếng động. Cả người bao quanh dưới lớp hắc y cùng với ánh nến mờ mờ trong phòng đặc biệt quỷ dị.
Bọn họ xuất hiện từ khi nào mà bà chủ ở đó không hề hay biết gì đủ thấy võ công đám người này lợi hại thế nào. Nghĩ vậy bà chủ liền yên tâm đi xuống dưới thông báo. Trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại giúp bọn họ.
"Chủ tử, làm vậy không phải sẽ mang thêm phiền phức hay sao?" Mị đứng đó không nhịn được lên tiếng hỏi nàng.
"Không lo. Ta cũng muốn xem thử đám người này có tài cán gì có thể hô mưa gọi gió ở đây như vậy. Dù sao cũng lâu rồi ta không đánh người." Minh Nguyệt ngồi đó nhàn nhạt lên tiếng đáp lại câu hỏi của Mị.
Thôi xong, thôi xong. Đám người này hôm nay chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi. Nhìn thái độ của chủ tử như vậy chắc chắn tâm trạng người đang không tốt. Vậy mà lại có kẻ không có mắt tới tìm chết. Lần này bốn người bọn họ chỉ hy vọng những tên ngu xuẩn bên dưới kia chết không quá khó coi. Chẳng trách lúc sớm chủ tử nghe tin Công gia biến mất không có phán ứng gì. Hóa ra là không có chỗ phát tiết. Bây giờ vừa hay đám người này tìm tới nộp mạng.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, đám người Mị liền tự động ẩn thân vào trong bóng tối.
Bà chủ xuống lầu nói lại lời của nàng cho tên đại hán. Tên kia liền cười vui vẻ
"Quả nhiên là nữ nhân hiểu chuyện. Ngươi, đi lên mời mĩ nhân xuống đây cho bổn đại gia."
Tên thủ lĩnh đại hán thấy bà chủ nói bọn họ muốn người thì tự lên tìm đặc biệt đắc ý. Nghĩ rằng đám người Minh Nguyệt sợ hãi danh tiếng của bọn họ nên biết điều thuận theo. Thế nhưng hắn không hề biết cái mạng nhỏ của mình đã không còn giữ được bao lâu nữa.
Tên thuộc hạ được gọi tên nhanh chân chạy lên lầu hai tìm người. Chưa kịp để tên đại hán đắc ý xong. Người hắn cử lên trên đã bị người ta đạp xuống không thương tiếng.
"Uỳnh..." Một bóng đen rơi xuống từ lâu hai đập mạnh xuống bàn ghế bên dưới tạo thành âm thanh đặc biệt chấn động. Tên kia bất tỉnh tại chỗ không thể động đậy được nữa. Nụ cười đê tiện trên mặt tên đại hán lập tức cứng lại. Gương mặt vặn vẹo đến khó coi.
Đám người từ nãy giờ xem náo nhiệt bất giác lùi lại phía sau một bước. Cảm thấy thật may mắn khi từ đầu không động tới đám người đó.
"Quá bưu hãn, trực tiếp đạp người ta xuống lâu như vậy cũng được sao?"
"Lão đại, hắn bất tỉnh rồi." Hai tên thuộc hạ chạy lại chỗ tên kia vừa bị đạp xuống liền thấy tên đó đã bất tỉnh tại chỗ liền nói.
"Khốn kiếp. Các huynh đệ. Lên...Bắt nữ nhân không biết trời cao đất dày đó xuống đây cho lão tử." Hắn đang rất tức giận. Từ ngày hắn lăn lộn giang hồ tới giờ chưa ai dám vả mặt không nhìn như vậy. Lần này hắn nhất định phải cho đám người không biết trời cao đất dày đó biết ai mới là chủ nơi này. Còn nữ nhân kia, phải cho nàng ta phủ phục dưới chân hắn mới thôi. Nghĩ vậy tên đại hán nở một mũ cười dữ tợn hạ lệnh cho thuộc hạ bên dưới.
Đám thuộc hạ nghe lệnh lập tức rút đao kiếm chạy thẳng lên lầu ý định bắt người. Thế nhưng không để bọn chúng đắc ý được bao lâu. Một nửa xông lên trước lần lượt đều bị người ta đạp bay thẳng xuống dưới lầu. Đám người theo sau chỉ dám từng bước lùi lại phía sau không dám tiến lên.
Nhìn thấy nữ nhân đang từng bước tiến về phía họ làm cả bọn bất giác run lên. Khí thế quá đè ép người khác rồi.
Tên đại hán ở dưới lầu không biết chuyện gì xảy ra bên trên đỏ mắt nhìn người của mình bị người khác đạp bay từ trên xuống.
"Đã tới rồi sao còn đứng ngoài đó?" Ngay trong khi bà chủ đang suy nghĩ có nên gõ cửa hay không thì bên trong đã có âm thanh truyền ra. Giọng nói lạnh nhạt vang lên cho thấy chủ nhân giọng nói này chưa hề đi ngủ.
Cắn răng đẩy cửa đi vào bà chủ khó xử nhìn về người đang ngồi trong phòng nói:
"Khách quan, bên ngoài có một đám người tới quấy rối muốn gặp cô nương. Ta không biết làm sao nên tới đây hỏi ý kiến các vị."
"Có người muốn gặp ta? Vậy kêu bọn họ lên đây." Mắt nàng vẫn nhìn chăm chú vào cuốn y thư trong tay không hề phản ứng lại với những lời bà chủ nói. Cả người dựa thoải mái ra sau nhìn qua đặc biệt thư thái không hề lo lắng gì trước lời nói của bà chủ.
"Cô nương xin hãy suy nghĩ kĩ. Bọn chúng không chuyện ác nào không làm. Lão lo lắng bọn họ sẽ làm khó cô nương. Nếu không mọi người rời đi bằng cửa sau. Tìm không thấy người bọn chúng sẽ đi."
Bà chủ nghe nàng muốn gặp đám người kia bèn lo lắng sợ bên nàng ít người sẽ sảy ra chuyện. Thân phận đám người Minh Nguyệt bà ta không biết sợ rằng nếu gặp chuyện ở đây bà ta sẽ không thoát khỏi truy cứu.
"Đa tạ ý tốt của bà chủ. Bà không cần lo lắng, năng lực của ta đến đâu ta tự biết. Dù sao cũng tới lúc trừ hại cho dân..." Nói đoạn Minh Nguyệt tiếp tục xem y thư mặc kệ bà chủ vẫn đứng túng quẫn ở đó.
Thấy thái độ cô nương này tự tin mười phần như vậy bà chủ cũng đành chịu. Bà ta đã có ý nhắc nhở nếu đám người này gặp chuyện ở đây bà ta cũng hết cách. Nghĩ vậy bà chủ liền quay người ra ngoài.
Thế nhưng vừa quay đầu lại đã bị bốn người ở trong phòng làm cho giật mình suýt nữa bất tỉnh tại chỗ. Không biết từ khi nào bốn người này đã xuất hiện ở đây không một tiếng động. Cả người bao quanh dưới lớp hắc y cùng với ánh nến mờ mờ trong phòng đặc biệt quỷ dị.
Bọn họ xuất hiện từ khi nào mà bà chủ ở đó không hề hay biết gì đủ thấy võ công đám người này lợi hại thế nào. Nghĩ vậy bà chủ liền yên tâm đi xuống dưới thông báo. Trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại giúp bọn họ.
"Chủ tử, làm vậy không phải sẽ mang thêm phiền phức hay sao?" Mị đứng đó không nhịn được lên tiếng hỏi nàng.
"Không lo. Ta cũng muốn xem thử đám người này có tài cán gì có thể hô mưa gọi gió ở đây như vậy. Dù sao cũng lâu rồi ta không đánh người." Minh Nguyệt ngồi đó nhàn nhạt lên tiếng đáp lại câu hỏi của Mị.
Thôi xong, thôi xong. Đám người này hôm nay chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi. Nhìn thái độ của chủ tử như vậy chắc chắn tâm trạng người đang không tốt. Vậy mà lại có kẻ không có mắt tới tìm chết. Lần này bốn người bọn họ chỉ hy vọng những tên ngu xuẩn bên dưới kia chết không quá khó coi. Chẳng trách lúc sớm chủ tử nghe tin Công gia biến mất không có phán ứng gì. Hóa ra là không có chỗ phát tiết. Bây giờ vừa hay đám người này tìm tới nộp mạng.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, đám người Mị liền tự động ẩn thân vào trong bóng tối.
Bà chủ xuống lầu nói lại lời của nàng cho tên đại hán. Tên kia liền cười vui vẻ
"Quả nhiên là nữ nhân hiểu chuyện. Ngươi, đi lên mời mĩ nhân xuống đây cho bổn đại gia."
Tên thủ lĩnh đại hán thấy bà chủ nói bọn họ muốn người thì tự lên tìm đặc biệt đắc ý. Nghĩ rằng đám người Minh Nguyệt sợ hãi danh tiếng của bọn họ nên biết điều thuận theo. Thế nhưng hắn không hề biết cái mạng nhỏ của mình đã không còn giữ được bao lâu nữa.
Tên thuộc hạ được gọi tên nhanh chân chạy lên lầu hai tìm người. Chưa kịp để tên đại hán đắc ý xong. Người hắn cử lên trên đã bị người ta đạp xuống không thương tiếng.
"Uỳnh..." Một bóng đen rơi xuống từ lâu hai đập mạnh xuống bàn ghế bên dưới tạo thành âm thanh đặc biệt chấn động. Tên kia bất tỉnh tại chỗ không thể động đậy được nữa. Nụ cười đê tiện trên mặt tên đại hán lập tức cứng lại. Gương mặt vặn vẹo đến khó coi.
Đám người từ nãy giờ xem náo nhiệt bất giác lùi lại phía sau một bước. Cảm thấy thật may mắn khi từ đầu không động tới đám người đó.
"Quá bưu hãn, trực tiếp đạp người ta xuống lâu như vậy cũng được sao?"
"Lão đại, hắn bất tỉnh rồi." Hai tên thuộc hạ chạy lại chỗ tên kia vừa bị đạp xuống liền thấy tên đó đã bất tỉnh tại chỗ liền nói.
"Khốn kiếp. Các huynh đệ. Lên...Bắt nữ nhân không biết trời cao đất dày đó xuống đây cho lão tử." Hắn đang rất tức giận. Từ ngày hắn lăn lộn giang hồ tới giờ chưa ai dám vả mặt không nhìn như vậy. Lần này hắn nhất định phải cho đám người không biết trời cao đất dày đó biết ai mới là chủ nơi này. Còn nữ nhân kia, phải cho nàng ta phủ phục dưới chân hắn mới thôi. Nghĩ vậy tên đại hán nở một mũ cười dữ tợn hạ lệnh cho thuộc hạ bên dưới.
Đám thuộc hạ nghe lệnh lập tức rút đao kiếm chạy thẳng lên lầu ý định bắt người. Thế nhưng không để bọn chúng đắc ý được bao lâu. Một nửa xông lên trước lần lượt đều bị người ta đạp bay thẳng xuống dưới lầu. Đám người theo sau chỉ dám từng bước lùi lại phía sau không dám tiến lên.
Nhìn thấy nữ nhân đang từng bước tiến về phía họ làm cả bọn bất giác run lên. Khí thế quá đè ép người khác rồi.
Tên đại hán ở dưới lầu không biết chuyện gì xảy ra bên trên đỏ mắt nhìn người của mình bị người khác đạp bay từ trên xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.