Chương 137: Để người tìm tới cửa
Hoàng Ngọc Tử Băng
13/04/2024
"Cung nghênh các chủ trở về." Âm thanh vang vọng cả sảng lớn Dạ Ám Các phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Toàn bộ môn hạ Dạ Ám đặc biệt kích động khi nhìn thấy các chủ của bọn họ trở về. Phải biết rằng ngày thường muốn gặp được các chủ rất khó. Hai năm trước các chủ chính là ẩn cư bọn họ muốn gặp cũng không được.
"Được rồi miễn lễ. Trong thời gian ta rời đi trong các có sảy ra chuyện gì hay không?" Nam nhân ngồi trên cao quét mắt xuống toàn thể môn hạ phía dưới nhàn nhạt lên tiếng. Hai năm qua tuy hắn đã phân phó đám người tứ hộ vệ làm việc cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi gặp sai xót.
"Bẩm lâu chủ. Phụng mệnh của người trên dưới Dạ Ám Các làm việc đặc biệt cẩn thận. Tuy nhiên người của Huyết Sát Lâu vẫn cố tình bám giết người của chúng ta không buông. Đối phương còn thường xuyên phá hỏng chuyện làm ăn của chúng ta. Nhiều lần còn ra tay đánh các huynh đệ bị thương." Thanh Long phụ trách mọi việc trên dưới Dạ Ám Các đứng ra bẩm báo lại sự việc.
Hắn cũng không rõ là Dạ Ám có đắc tội tày trời gì với Huyết Sát không mà đám người kia cứ như âm hồn bất tán bám giết lấy bọn họ không chịu nhả.
" Tạm thời rút người của chúng ta về không đả động tới Huyết Sát. Ta sẽ tự có tính toán riêng." Nam nhân nhàn nhạt lên tiếng. Không ai nghe ra tâm trạng của hắn hiện tại thế nào. Cũng không đoán được nam nhân này đang nghĩ gì. Hắn trước nay chính là như vậy. Hỷ, nộ, ái, ố đều không biểu hiện ra ngoài. Trừ khi đứng trước mặt nàng hắn mới như sống lại trở nên có thất tình lục dục.
"Tuân lệnh. Là Thanh Long quản lý không tốt. Khiến các chủ bận tâm. Thuộc hạ xin chịu phạt." Thanh Long quỳ xuống nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Trước khi đi chủ tử đã giao lại Dạ Ám Các cho hắn quản lý nhưng hắn lại không làm được triệt để. Để các huynh đệ bị thương, là trách nhiệm hắn phải chịu.
"Được rồi đứng lên đi. Không phải lỗi của ngươi. Ta tự có tính toán của mình." Long Nhật Hàn liếc nhì Thanh Long đang quỳ ở dưới thỉnh tội chỉ biết thở dài. Tên này chính là thích ôm trách nhiệm về mình như vây. Bao nhiêu năm vẫn không thay đổi chút nào.
"Đa tạ các chủ không trách tội...." Thanh Long còn muốn nói thêm gì đó thì đã bị âm thanh bên ngoài cắt đứt.
"Báo... Các chủ. Người của chúng ta bị mai phục. Các huynh đệ phần lớn đều bị thương." Bên ngoài có một người toàn thân bịt kín chạy vào báo cáo lại tình hình.
Hắn đứng ở ngoài canh gác thì thấy rất nhiều huynh đệ bị thương trở về liền vội vàng tới đây bẩm báo lại.
"Người đâu?"
"Báo, đang ở bên ngoài chờ."
"Cho vào, để ta xem xét."
"Tuân lệnh."
Cánh cửa đại sảnh lần nữa mở ra bên ngoài khoảng hai mươi người bị thương nặng nhẹ khác nhau. Tuy nhiên bọn họ đều có một điểm chung là không ảnh hưởng đến tính mạng. Đối phương ra chiêu chính là có tính toán kĩ lưỡng.
"Tham kiến các chủ." Người dẫn đội ôm ngực hành lễ trước mặt nam nhân đứng trên cao.
"Nói cụ thể cho ta biết. Các ngươi tại sao lại bị thương nhiều như vậy." Nam nhân từng bước đi xuống bước tới trước mặt thuộc hạ. Một đám người bị đánh cho mặt mũi bầm dập không ngừng rên rỉ đau đớn. Vết thương ngoài da không nguy hiểm nhưng lại rất biết chỗ đánh. Làm cho ai nấy đều đau đớn không thôi.
"Bẩm lúc chiều khi chúng ta đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ vô tình chạm mặt người của Huyết Sát Lâu. Bọn chúng không nói một lời liền lao vào đánh người. Cầm đầu là một hắc y nhân mang mặt nạ màu đỏ máu. Chính người đó đánh các huynh đệ ra nông nỗi này." Người dẫn đội nghĩ lại cảnh lúc chiều các huynh đệ bị đánh không khỏi nổi gai ốc. Hắc y nhân đó ra tay cực kì thảm, đánh cho bọn họ tan tác đội hình. Ra chiêu cũng cực kì. chính xác không nặng không nhẹ đánh bọn họ đều kêu cha gọi mẹ. Thật không biết hắn hôm nay ra cửa quên không xem giờ hay sao lại gặp một kẻ biến thái như vậy. Mọi lần giao thủ với người của Huyết Sát Lâu cũng chỉ là mấy kẻ lâu la không đáng ngại. Vậy mà lần này lại gặp cao thủ thực sự. Hắn chính là khổ không có chỗ nói. Biết giải thích làm sao với các chủ đây.
Long Nhật Hàn nhìn lướt qua một lượt vết thương trên người thuộc hạ. Thủ pháp quen thuộc này hắn chính là nhớ kĩ trong lòng không thể nhầm được. Người ra chiêu khẳng định tới chín phần mười là người hắn đang nghĩ tới. Chắc chắn không thể nhầm. Hình như nàng đã chờ hết nổi muốn lôi hắn ra ngoài ánh sáng rồi. Trước đây chỉ là suy nghĩ phỏng đoán. Hôm nay nhìn thấy mọi chuyện hắn đã chắc chắn không sai rồi.
"Được rồi các ngươi trở về nghỉ ngơi. Cần thuốc gì cứ tìm Dược phòng lấy không cần hỏi. Ta ắt có tính toán."
"Đa tạ các chủ. Thuộc hạ cáo lui." Đám người toàn thân đau nhức ê ẩm lôi kéo nhau rời khỏi đại sảnh đi tìm Dược phòng lấy thuốc. Đau chết bọn họ rồi.
"Chủ tử. Chuyện này xử lý sao. Không thể để bọn chúng cứ đạp mãi trên đầu chúng ta như vây. Các huỳnh đệ thời gian qua đã chịu khổ đủ rồi." Huyền Vũ tức giận nhìn các huynh đệ khó khăn rời đi mà không thể nuốt cục tức này xuống được. Hai năm qua chủ tử bế quan yêu cầu bọn họ điệu thấp hành động. Hắn đã nhịn đủ lắm rồi.
"Mọi người đều giải tán. Bốn người các ngươi ở lại." Nam nhân mặt không đổi sắc hạ lệnh cho thuộc hạ rời đi chỉ giữ lại tứ đại hộ vệ là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Đại sảnh rộng lớn chật kín người rất nhanh đã trống vắng. Chỉ còn chủ tớ năm người đứng giữa đại điện.
"Gia, người mau hạ lệnh làm gì đó đi. Không thể để các huynh đệ chịu ủy khuất nhiều như vậy được." Huyền Vũ thấy Gia nhà mình vẫn không có động tĩnh gì không khỏi trở nên gấp gáp.
"Vội cái gì. Ngươi có biết chủ nhân đằng say Huyết Sát là ai không?" Long Nhật Hàn không trực tiếp trả lời mà ném lại cho Huyền Vũ một câu hỏi.
"Thuộc hạ không biết. Nhưng đám người kia thật quá phận. Thấy chúng ta điệu thấp liền được nước lấn tới đánh chó cũng không nhìn mặt chủ." Huyền Vũ vẫn rất phần nộ nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Ta nghi ngờ chủ nhân đứng sau Huyết Sát là chủ mẫu của các ngươi." Long Nhật Hàn nói ra suy nghĩ của mình cho bọn họ. Tin tức vừa ra nấy đều hốt hoảng. Quá dọa người đi. Chủ mẫu lại cường hãn như vậy.
"Gia, chuyện này liệu có mấy thành khả năng. Ta không nghĩ sẽ là chủ mẫu." Chu Tước một lười nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người.
"Chín thành khẳng định. Thân phận của nàng không đơn giản như các ngươi thấy bên ngoài." Hắn trầm ngâm nói với mấy người. Tuy rằng khó chấp nhận nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hắn cũng không ngại nữ nhân nhà mình cường hãn một chút.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Bạch Hổ im lặng tiếp nhận lượng lớn thông tin cuối cùng cũng hoàn hồn lại hỏi. Chẳng trách lần đó chủ mẫu lại đi cùng Nam Cung tiểu thư tới cứu gia. Chắc chắn thân phận không đơn giản như bên ngoài vẫn thấy. Vậy mà hắn lại không nghĩ ra chút manh mối nào.
"Tung tin ra ngoài ta đã tái xuất. Đưa thêm chút tiếng gió lộ trình của ta. Ta muốn để nàng phải đích thân tìm tới cửa." Nam nhân một bụng ý sấu đang suy nghĩ làm sao đào hố nữ nhân của mình.
Nếu để nàng biết được ý đồ của hắn thực sự sẽ có ý định lột da tên bam nhân một bụng đen tối này ra xem
"Được rồi miễn lễ. Trong thời gian ta rời đi trong các có sảy ra chuyện gì hay không?" Nam nhân ngồi trên cao quét mắt xuống toàn thể môn hạ phía dưới nhàn nhạt lên tiếng. Hai năm qua tuy hắn đã phân phó đám người tứ hộ vệ làm việc cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi gặp sai xót.
"Bẩm lâu chủ. Phụng mệnh của người trên dưới Dạ Ám Các làm việc đặc biệt cẩn thận. Tuy nhiên người của Huyết Sát Lâu vẫn cố tình bám giết người của chúng ta không buông. Đối phương còn thường xuyên phá hỏng chuyện làm ăn của chúng ta. Nhiều lần còn ra tay đánh các huynh đệ bị thương." Thanh Long phụ trách mọi việc trên dưới Dạ Ám Các đứng ra bẩm báo lại sự việc.
Hắn cũng không rõ là Dạ Ám có đắc tội tày trời gì với Huyết Sát không mà đám người kia cứ như âm hồn bất tán bám giết lấy bọn họ không chịu nhả.
" Tạm thời rút người của chúng ta về không đả động tới Huyết Sát. Ta sẽ tự có tính toán riêng." Nam nhân nhàn nhạt lên tiếng. Không ai nghe ra tâm trạng của hắn hiện tại thế nào. Cũng không đoán được nam nhân này đang nghĩ gì. Hắn trước nay chính là như vậy. Hỷ, nộ, ái, ố đều không biểu hiện ra ngoài. Trừ khi đứng trước mặt nàng hắn mới như sống lại trở nên có thất tình lục dục.
"Tuân lệnh. Là Thanh Long quản lý không tốt. Khiến các chủ bận tâm. Thuộc hạ xin chịu phạt." Thanh Long quỳ xuống nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Trước khi đi chủ tử đã giao lại Dạ Ám Các cho hắn quản lý nhưng hắn lại không làm được triệt để. Để các huynh đệ bị thương, là trách nhiệm hắn phải chịu.
"Được rồi đứng lên đi. Không phải lỗi của ngươi. Ta tự có tính toán của mình." Long Nhật Hàn liếc nhì Thanh Long đang quỳ ở dưới thỉnh tội chỉ biết thở dài. Tên này chính là thích ôm trách nhiệm về mình như vây. Bao nhiêu năm vẫn không thay đổi chút nào.
"Đa tạ các chủ không trách tội...." Thanh Long còn muốn nói thêm gì đó thì đã bị âm thanh bên ngoài cắt đứt.
"Báo... Các chủ. Người của chúng ta bị mai phục. Các huynh đệ phần lớn đều bị thương." Bên ngoài có một người toàn thân bịt kín chạy vào báo cáo lại tình hình.
Hắn đứng ở ngoài canh gác thì thấy rất nhiều huynh đệ bị thương trở về liền vội vàng tới đây bẩm báo lại.
"Người đâu?"
"Báo, đang ở bên ngoài chờ."
"Cho vào, để ta xem xét."
"Tuân lệnh."
Cánh cửa đại sảnh lần nữa mở ra bên ngoài khoảng hai mươi người bị thương nặng nhẹ khác nhau. Tuy nhiên bọn họ đều có một điểm chung là không ảnh hưởng đến tính mạng. Đối phương ra chiêu chính là có tính toán kĩ lưỡng.
"Tham kiến các chủ." Người dẫn đội ôm ngực hành lễ trước mặt nam nhân đứng trên cao.
"Nói cụ thể cho ta biết. Các ngươi tại sao lại bị thương nhiều như vậy." Nam nhân từng bước đi xuống bước tới trước mặt thuộc hạ. Một đám người bị đánh cho mặt mũi bầm dập không ngừng rên rỉ đau đớn. Vết thương ngoài da không nguy hiểm nhưng lại rất biết chỗ đánh. Làm cho ai nấy đều đau đớn không thôi.
"Bẩm lúc chiều khi chúng ta đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ vô tình chạm mặt người của Huyết Sát Lâu. Bọn chúng không nói một lời liền lao vào đánh người. Cầm đầu là một hắc y nhân mang mặt nạ màu đỏ máu. Chính người đó đánh các huynh đệ ra nông nỗi này." Người dẫn đội nghĩ lại cảnh lúc chiều các huynh đệ bị đánh không khỏi nổi gai ốc. Hắc y nhân đó ra tay cực kì thảm, đánh cho bọn họ tan tác đội hình. Ra chiêu cũng cực kì. chính xác không nặng không nhẹ đánh bọn họ đều kêu cha gọi mẹ. Thật không biết hắn hôm nay ra cửa quên không xem giờ hay sao lại gặp một kẻ biến thái như vậy. Mọi lần giao thủ với người của Huyết Sát Lâu cũng chỉ là mấy kẻ lâu la không đáng ngại. Vậy mà lần này lại gặp cao thủ thực sự. Hắn chính là khổ không có chỗ nói. Biết giải thích làm sao với các chủ đây.
Long Nhật Hàn nhìn lướt qua một lượt vết thương trên người thuộc hạ. Thủ pháp quen thuộc này hắn chính là nhớ kĩ trong lòng không thể nhầm được. Người ra chiêu khẳng định tới chín phần mười là người hắn đang nghĩ tới. Chắc chắn không thể nhầm. Hình như nàng đã chờ hết nổi muốn lôi hắn ra ngoài ánh sáng rồi. Trước đây chỉ là suy nghĩ phỏng đoán. Hôm nay nhìn thấy mọi chuyện hắn đã chắc chắn không sai rồi.
"Được rồi các ngươi trở về nghỉ ngơi. Cần thuốc gì cứ tìm Dược phòng lấy không cần hỏi. Ta ắt có tính toán."
"Đa tạ các chủ. Thuộc hạ cáo lui." Đám người toàn thân đau nhức ê ẩm lôi kéo nhau rời khỏi đại sảnh đi tìm Dược phòng lấy thuốc. Đau chết bọn họ rồi.
"Chủ tử. Chuyện này xử lý sao. Không thể để bọn chúng cứ đạp mãi trên đầu chúng ta như vây. Các huỳnh đệ thời gian qua đã chịu khổ đủ rồi." Huyền Vũ tức giận nhìn các huynh đệ khó khăn rời đi mà không thể nuốt cục tức này xuống được. Hai năm qua chủ tử bế quan yêu cầu bọn họ điệu thấp hành động. Hắn đã nhịn đủ lắm rồi.
"Mọi người đều giải tán. Bốn người các ngươi ở lại." Nam nhân mặt không đổi sắc hạ lệnh cho thuộc hạ rời đi chỉ giữ lại tứ đại hộ vệ là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Đại sảnh rộng lớn chật kín người rất nhanh đã trống vắng. Chỉ còn chủ tớ năm người đứng giữa đại điện.
"Gia, người mau hạ lệnh làm gì đó đi. Không thể để các huynh đệ chịu ủy khuất nhiều như vậy được." Huyền Vũ thấy Gia nhà mình vẫn không có động tĩnh gì không khỏi trở nên gấp gáp.
"Vội cái gì. Ngươi có biết chủ nhân đằng say Huyết Sát là ai không?" Long Nhật Hàn không trực tiếp trả lời mà ném lại cho Huyền Vũ một câu hỏi.
"Thuộc hạ không biết. Nhưng đám người kia thật quá phận. Thấy chúng ta điệu thấp liền được nước lấn tới đánh chó cũng không nhìn mặt chủ." Huyền Vũ vẫn rất phần nộ nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Ta nghi ngờ chủ nhân đứng sau Huyết Sát là chủ mẫu của các ngươi." Long Nhật Hàn nói ra suy nghĩ của mình cho bọn họ. Tin tức vừa ra nấy đều hốt hoảng. Quá dọa người đi. Chủ mẫu lại cường hãn như vậy.
"Gia, chuyện này liệu có mấy thành khả năng. Ta không nghĩ sẽ là chủ mẫu." Chu Tước một lười nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người.
"Chín thành khẳng định. Thân phận của nàng không đơn giản như các ngươi thấy bên ngoài." Hắn trầm ngâm nói với mấy người. Tuy rằng khó chấp nhận nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hắn cũng không ngại nữ nhân nhà mình cường hãn một chút.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Bạch Hổ im lặng tiếp nhận lượng lớn thông tin cuối cùng cũng hoàn hồn lại hỏi. Chẳng trách lần đó chủ mẫu lại đi cùng Nam Cung tiểu thư tới cứu gia. Chắc chắn thân phận không đơn giản như bên ngoài vẫn thấy. Vậy mà hắn lại không nghĩ ra chút manh mối nào.
"Tung tin ra ngoài ta đã tái xuất. Đưa thêm chút tiếng gió lộ trình của ta. Ta muốn để nàng phải đích thân tìm tới cửa." Nam nhân một bụng ý sấu đang suy nghĩ làm sao đào hố nữ nhân của mình.
Nếu để nàng biết được ý đồ của hắn thực sự sẽ có ý định lột da tên bam nhân một bụng đen tối này ra xem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.