Chương 143: Mạng lớn
Hoàng Ngọc Tử Băng
13/04/2024
Long Nhật Hàn bất tỉnh được Lăng Huyền cho dược đồng đưa về dược phòng chữa thương. Hắn hiện tại không khác gì con cá nằm trên thớt mặc người làm thịt.
"Giúp hắn cởi ý phục ra, đi lấy cho ta thau nước ấm, rượu mạnh, bộ ngân châm của nha đầu để lại thêm chút dược vật qua đây. Cử thêm người người qua chỗ lão
Vương chờ phân phó." Lăng Huyền vừa sắn tay áo chuẩn bị một vài dụng cụ vừa phân phó cho dược đồng. Bao nhiêu năm ở cùng lão đầu tử Vương Hoàng kia y thuật của Lăng Huyền cũng đạt được thành tựu đáng kể. Trước đây năm vị lão sư thúc còn tại thế Vương Hoàng thường xuyên lôi ông đi theo học tập y thuật. Mưa dầm thấm lâu hiện tại y thuật của Lăng Huyền cũng không thua Vương Hoàng là mấy. Hoàn toàn có thể xử lý được vết thương của Long Nhật Hàn mà không cần
Vương Hoàng tự mình phải ra tay.
Dược đồng lập tức vâng lệnh rời đi chuẩn bị những gì Lăng Huyền yêu cầu. Sau khi dược đồng rời đi trong phòng chỉ còn lại hai người Lăng Huyền và Long Nhật Hàn.
"Tiểu tử ngươi chính là mạng lớn. Có thể an toàn tới được tận đây cũng coi như bản lĩnh. Nể tình ngươi mang nha đầu về ta liền cứu ngươi một mạng." Nói rồi Lăng Huyền đi tới giúp hắn kiểm tra vết thương. Thương tích Phá Nguyệt kiếm để lại quả nhiên không tầm thường. Kiểm tra sơ qua vết thương cũng đủ làm cho Lăng Huyền giật mình. Miệng vết thương bị nhiễm trùng mà sưng tấy đỏ bừng, bên trong còn có dấu hiệu mưng mủ. Thật may trước đó đã được xử lý sơ qua nên không quá nghiêm trọng. Nếu không cái mạng nhỏ này của hắn có khi thực sự phải bỏ đi rồi cũng nên.
"Lăng tiền bối. Những gì người cần đã được mang tới." Bên ngoài của dược đồng đã chuẩn bị xong liền mang đồ tiến vào.
"Được rồi. Mang qua đây rồi ra ngoài."
Lăng Huyền lấy ra bộ ngân trâm rồi bắt đầu trâm cứu. Hiện tại nội lực trong cơ thể hắn đều tán loạn hết, muốn chữa thương trước hết phải điều hòa lại. Bằng không mạng nhỏ của hắn liền không giữ được quá một khắc.
Sau khi hạ xuống vài châm liền giúp hắn vận công điều chỉnh lại trạng thái cơ thể. Thật may mắn cơ thể hắn cũng không bài xích sự xâm nhập của luồng nội lực khác. Ngay khi cơ thể hắn đã ổn định lại Lăng Huyền lập tức bắt tay vào xử lý vết thương cho hắn. Lưỡi dao sắc bén được khử trùng qua rượu mạnh hạ xuống xé rách miệng vết thương đã kết vảy máu đen lập tức trào ra. Sau khi lau sạch sẽ phần máu đen nhìn vết thương đang dần hoại tử Lăng Huyền lấy ra hai con trùng trong chén sứ thả lên vết thương. Hai con trùng như tìm thấy thức ăn bắt đầu không ngừng dọn dẹp những nơi có dấu hiệu hoại tử. Vết thương rất nhanh đã được hai con trùng nhỏ dọn dẹp sạch sẽ, những phần hoại tử cũng bị chúng ăn không còn chút gì.
"Được rồi nhiệm vụ đã xong. Hai ngươi ăn no rồi liền có thể nghỉ ngơi." Lăng Huyền dùng kẹp gắp hai con trùng đã ăn no ra ngoài bỏ vào lại chén sứ. Mấy con trùng nhỏ này từ hồi Minh Nguyệt còn ở trên núi đã cùng lão Vương nuôi dưỡng ra. Chuyên dùng để dọn dẹp những vết thương đã hoại tử. Trong quá trình chúng ăn sẽ tiết ra một loại dịch chữa lành vết thương. Hữu ích hơn là dùng dao cắt xuống phần hoại tử. Vừa đau lại rất ghê tởm.
Miệng vết thương lần nữa được khâu lại cẩn thận rồi rắc lên chút thuốc bột. Mọi thứu cơ bản được xử ký ổn thỏa, còn hắn có tỉnh lại được hay không thì phải xem vào ý trời.
Giúp hắn kéo chăn lên rồi rửa tay đi ra ngoài. Những đồ vật còn lại đều được dược đồng dọn dẹp sạch sẽ ngay sau đó.
Không yên tâm với tình trạng của hắn nên Lăng Huyền cũng không rời đi. Mặc dù rất lo lắng cho tình hình của nha đầu Minh Nguyệt ở bên kia nhưng có Vương Hoàng ở đó rồi ông cũng không giúp được gì. Chi bằng ở lại đây canh trừng tên tiểu tử này. Người này có thể đi đến đây chắc chắn là người mà nha đầu rất tin tưởng. Nếu hắn chết ở Dược Môn cũng rất khó cho nha đầu lời giải thích. Thay vì chạy qua đó thêm lo lắng thì ngồi lại đây xem trọng tên này cũng là một việc không tồi. Ít nhất cũng cần bảo toàn tính mạng của hắn trước khi nha đầu Minh Nguyệt tỉnh lại.
Lăng Huyền ngồi bàn đá ngoài sân uống trà lẳng lặng đợi thời gian trôi qua. Lâu lâu lại đi vào phòng xem xét qua tình hình của hắn. Thời gian trôi qua càng lâu ai ai cũng bất an. Bên lão Vương cũng chưa truyền về tin tức gì làm cho Lăng Huyền bên này lòng nóng như lửa đốt. Nhiều lần muốn chạy qua xem thử tình hình đều phải cố nhịn ở lại chăm sóc cho tiểu tử còn nằm trong kia.
Nửa canh giờ trôi qua khi Lăng Huyền còn đang thất thần ngồi nhìn chén trà trong tay thì cánh cửa dược phòng bất ngờ mở ra. Long Nhật Hàn yếu ớt từ bên trong đi ra. Lăng Huyền bị tiếng động làm cho tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ.
"Ngươi tỉnh?" Lăng Huyền nhìn nam nhân yếu ớt từng bước đi ra cũng không khỏi ngạc nhiên. Mới hơn nửa canh giờ hắn đã có thể từ trong hôn mê tỉnh lại chứng tỏ ý trí của người này phải cực kì mạnh mẽ. Người thường ít cũng phải hôn mê vài canh giờ mới có thể tỉnh lại.
"Đa tạ tiền bối cứu mạng." Long Nhật Hàn từng bước khó khăn đi về phía bàn trà Lăng Huyền đang ngồi. Nhìn lão nhân dung mạo đoan chính trước mắt hắn thành ý mà chắp tay khom người cảm tạ.
"Ngồi xuống đây ta xem thử cơ thể ngươi thế nào." Bây giờ hắn đã tỉnh lại. Cần phải xem thử tình trạng sức khỏe có ổn định để thích hợp đi lại hay không. Người này vừa tỉnh lại liền có thể xuống giường, không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường ra để so sánh được.
Long Nhật Hàn nghe lời ngồi xuống rồi đưa cổ tay ra. Sau khi Lăng Huyền bắt mạch qua thì không còn gì đáng ngại.
"Tiểu tử ngươi thật mạng lớn. Có thể sống sót tới đây với vết thương như vậy chính là kì tích. Tại đây lão phu cảm tạ ngươi đã đưa nha đầu trở về." Lăng Huyền đứng dậy hướng Long Nhật Hàn chắp tay tạ lễ. Tuy không biết mối quan hệ của nam nhân này với nha đầu nhà bọn họ là gì nhưng ơn đưa về không thể không cảm tạ.
Hơn nữa còn trong tình trạng hắn đang bị thương vẫn liều mình vượt qua từng trướng khí tới đây.
"Tiền bối đừng khách khí. Hiện tại nàng thế nào rồi." Long Nhật Hàn vội vàng đứng lên đỡ tay Lăng Huyền không cho ông khom người xuống. Người này rất có khả năng là sư phụ nàng. Hắn không có gan nhận lễ của ông.
"Lão Vương đang chữa thương cho nha đầu. Nếu vết thương ngươi đã không có gì đáng ngại liền cùng ta qua đó." Nói rồi Lăng Huyền nhấc chân rời đi. Ông rất nóng lòng qua xem tình hình của bọn họ.
"Mời tiền bối." Long Nhật Hàn lập tức theo sau. Hắn cũng rất lo lắng cho nàng thế nên sau khi tỉnh lại lập tức ra ngoài. Cơ thể mặc dù chưa thực sự là ổn nhưng vẫn cố gắng bước ra ngoài chỉ mong có thể thấy nàng bình an.
"Giúp hắn cởi ý phục ra, đi lấy cho ta thau nước ấm, rượu mạnh, bộ ngân châm của nha đầu để lại thêm chút dược vật qua đây. Cử thêm người người qua chỗ lão
Vương chờ phân phó." Lăng Huyền vừa sắn tay áo chuẩn bị một vài dụng cụ vừa phân phó cho dược đồng. Bao nhiêu năm ở cùng lão đầu tử Vương Hoàng kia y thuật của Lăng Huyền cũng đạt được thành tựu đáng kể. Trước đây năm vị lão sư thúc còn tại thế Vương Hoàng thường xuyên lôi ông đi theo học tập y thuật. Mưa dầm thấm lâu hiện tại y thuật của Lăng Huyền cũng không thua Vương Hoàng là mấy. Hoàn toàn có thể xử lý được vết thương của Long Nhật Hàn mà không cần
Vương Hoàng tự mình phải ra tay.
Dược đồng lập tức vâng lệnh rời đi chuẩn bị những gì Lăng Huyền yêu cầu. Sau khi dược đồng rời đi trong phòng chỉ còn lại hai người Lăng Huyền và Long Nhật Hàn.
"Tiểu tử ngươi chính là mạng lớn. Có thể an toàn tới được tận đây cũng coi như bản lĩnh. Nể tình ngươi mang nha đầu về ta liền cứu ngươi một mạng." Nói rồi Lăng Huyền đi tới giúp hắn kiểm tra vết thương. Thương tích Phá Nguyệt kiếm để lại quả nhiên không tầm thường. Kiểm tra sơ qua vết thương cũng đủ làm cho Lăng Huyền giật mình. Miệng vết thương bị nhiễm trùng mà sưng tấy đỏ bừng, bên trong còn có dấu hiệu mưng mủ. Thật may trước đó đã được xử lý sơ qua nên không quá nghiêm trọng. Nếu không cái mạng nhỏ này của hắn có khi thực sự phải bỏ đi rồi cũng nên.
"Lăng tiền bối. Những gì người cần đã được mang tới." Bên ngoài của dược đồng đã chuẩn bị xong liền mang đồ tiến vào.
"Được rồi. Mang qua đây rồi ra ngoài."
Lăng Huyền lấy ra bộ ngân trâm rồi bắt đầu trâm cứu. Hiện tại nội lực trong cơ thể hắn đều tán loạn hết, muốn chữa thương trước hết phải điều hòa lại. Bằng không mạng nhỏ của hắn liền không giữ được quá một khắc.
Sau khi hạ xuống vài châm liền giúp hắn vận công điều chỉnh lại trạng thái cơ thể. Thật may mắn cơ thể hắn cũng không bài xích sự xâm nhập của luồng nội lực khác. Ngay khi cơ thể hắn đã ổn định lại Lăng Huyền lập tức bắt tay vào xử lý vết thương cho hắn. Lưỡi dao sắc bén được khử trùng qua rượu mạnh hạ xuống xé rách miệng vết thương đã kết vảy máu đen lập tức trào ra. Sau khi lau sạch sẽ phần máu đen nhìn vết thương đang dần hoại tử Lăng Huyền lấy ra hai con trùng trong chén sứ thả lên vết thương. Hai con trùng như tìm thấy thức ăn bắt đầu không ngừng dọn dẹp những nơi có dấu hiệu hoại tử. Vết thương rất nhanh đã được hai con trùng nhỏ dọn dẹp sạch sẽ, những phần hoại tử cũng bị chúng ăn không còn chút gì.
"Được rồi nhiệm vụ đã xong. Hai ngươi ăn no rồi liền có thể nghỉ ngơi." Lăng Huyền dùng kẹp gắp hai con trùng đã ăn no ra ngoài bỏ vào lại chén sứ. Mấy con trùng nhỏ này từ hồi Minh Nguyệt còn ở trên núi đã cùng lão Vương nuôi dưỡng ra. Chuyên dùng để dọn dẹp những vết thương đã hoại tử. Trong quá trình chúng ăn sẽ tiết ra một loại dịch chữa lành vết thương. Hữu ích hơn là dùng dao cắt xuống phần hoại tử. Vừa đau lại rất ghê tởm.
Miệng vết thương lần nữa được khâu lại cẩn thận rồi rắc lên chút thuốc bột. Mọi thứu cơ bản được xử ký ổn thỏa, còn hắn có tỉnh lại được hay không thì phải xem vào ý trời.
Giúp hắn kéo chăn lên rồi rửa tay đi ra ngoài. Những đồ vật còn lại đều được dược đồng dọn dẹp sạch sẽ ngay sau đó.
Không yên tâm với tình trạng của hắn nên Lăng Huyền cũng không rời đi. Mặc dù rất lo lắng cho tình hình của nha đầu Minh Nguyệt ở bên kia nhưng có Vương Hoàng ở đó rồi ông cũng không giúp được gì. Chi bằng ở lại đây canh trừng tên tiểu tử này. Người này có thể đi đến đây chắc chắn là người mà nha đầu rất tin tưởng. Nếu hắn chết ở Dược Môn cũng rất khó cho nha đầu lời giải thích. Thay vì chạy qua đó thêm lo lắng thì ngồi lại đây xem trọng tên này cũng là một việc không tồi. Ít nhất cũng cần bảo toàn tính mạng của hắn trước khi nha đầu Minh Nguyệt tỉnh lại.
Lăng Huyền ngồi bàn đá ngoài sân uống trà lẳng lặng đợi thời gian trôi qua. Lâu lâu lại đi vào phòng xem xét qua tình hình của hắn. Thời gian trôi qua càng lâu ai ai cũng bất an. Bên lão Vương cũng chưa truyền về tin tức gì làm cho Lăng Huyền bên này lòng nóng như lửa đốt. Nhiều lần muốn chạy qua xem thử tình hình đều phải cố nhịn ở lại chăm sóc cho tiểu tử còn nằm trong kia.
Nửa canh giờ trôi qua khi Lăng Huyền còn đang thất thần ngồi nhìn chén trà trong tay thì cánh cửa dược phòng bất ngờ mở ra. Long Nhật Hàn yếu ớt từ bên trong đi ra. Lăng Huyền bị tiếng động làm cho tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ.
"Ngươi tỉnh?" Lăng Huyền nhìn nam nhân yếu ớt từng bước đi ra cũng không khỏi ngạc nhiên. Mới hơn nửa canh giờ hắn đã có thể từ trong hôn mê tỉnh lại chứng tỏ ý trí của người này phải cực kì mạnh mẽ. Người thường ít cũng phải hôn mê vài canh giờ mới có thể tỉnh lại.
"Đa tạ tiền bối cứu mạng." Long Nhật Hàn từng bước khó khăn đi về phía bàn trà Lăng Huyền đang ngồi. Nhìn lão nhân dung mạo đoan chính trước mắt hắn thành ý mà chắp tay khom người cảm tạ.
"Ngồi xuống đây ta xem thử cơ thể ngươi thế nào." Bây giờ hắn đã tỉnh lại. Cần phải xem thử tình trạng sức khỏe có ổn định để thích hợp đi lại hay không. Người này vừa tỉnh lại liền có thể xuống giường, không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường ra để so sánh được.
Long Nhật Hàn nghe lời ngồi xuống rồi đưa cổ tay ra. Sau khi Lăng Huyền bắt mạch qua thì không còn gì đáng ngại.
"Tiểu tử ngươi thật mạng lớn. Có thể sống sót tới đây với vết thương như vậy chính là kì tích. Tại đây lão phu cảm tạ ngươi đã đưa nha đầu trở về." Lăng Huyền đứng dậy hướng Long Nhật Hàn chắp tay tạ lễ. Tuy không biết mối quan hệ của nam nhân này với nha đầu nhà bọn họ là gì nhưng ơn đưa về không thể không cảm tạ.
Hơn nữa còn trong tình trạng hắn đang bị thương vẫn liều mình vượt qua từng trướng khí tới đây.
"Tiền bối đừng khách khí. Hiện tại nàng thế nào rồi." Long Nhật Hàn vội vàng đứng lên đỡ tay Lăng Huyền không cho ông khom người xuống. Người này rất có khả năng là sư phụ nàng. Hắn không có gan nhận lễ của ông.
"Lão Vương đang chữa thương cho nha đầu. Nếu vết thương ngươi đã không có gì đáng ngại liền cùng ta qua đó." Nói rồi Lăng Huyền nhấc chân rời đi. Ông rất nóng lòng qua xem tình hình của bọn họ.
"Mời tiền bối." Long Nhật Hàn lập tức theo sau. Hắn cũng rất lo lắng cho nàng thế nên sau khi tỉnh lại lập tức ra ngoài. Cơ thể mặc dù chưa thực sự là ổn nhưng vẫn cố gắng bước ra ngoài chỉ mong có thể thấy nàng bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.