Chương 140: Mất khống chế
Hoàng Ngọc Tử Băng
13/04/2024
"Phượng cô nương quả nhiên tinh ý. Thuộc hạ của ta nhanh vậy đã bị phát hiện." Nam nhân bước tới đứng trước mặt nàng không kiêng rè nói ra thân phận thật sự của nàng.
"Chủ tử." Dạ Ám các chủ giả mạo trước đó thấy hắc y nhân đi đến cung kính cúi đầu.
"Không còn chuyện của ngươi nữa. Đi đi." Nam nhân vẫy tay tỏ ý thuộc hạ đã xong việc có thể rời đi.
Minh Nguyệt nghe thấy đối phương một lời liền vạch trần thân phận của mình không khỏi nheo mát nguy hiểm. Đối phương nêu đã biết quá nhiều vậy liền càng không thể sống. Người này so với năm đó càng thêm nguy hiểm. Chẳng trách vừa rồi nàng không cảm nhận được chút uy hiếp nào trên người kia.
Đang định lên tiếng ngăn cản người của đối phường rời đi đã bị giọng nói nhàn nhạt chặt ngang.
"Cô nương yên tâm. Ta còn ở đây hắn sẽ không để lộ tin tức ra ngoài. Chỉ là có chút chuyện không tiện muốn nói riêng với cô nương mà thôi."
"Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại biết được thân phận của ta?" Thấy đối phương không kiêng nể gì nói ra thân phận thật sự của mình Minh Nguyệt cũng không che dấu nữa. Dùng ánh mắt rét lạnh nhìn về đối phương nàng quyết tâm hôm nay dù có đồng quy vu tận cũng phải mang theo tên này. Quá nguy hiểm.
"Chỉ là trùng hợp biết được mà thôi. Cũng không có gì to tát." Nam nhân nhẹ nhàng trả lời như thể chuyện này không có gì to lớn. Việc biết được thân phận của nàng hắn cũng không có gì bất ngờ.
"Vậy những chuyện này đều nằm trọng sự sắp đặt của ngươi. Cố tình để lộ tung tích để ta đích thân tìm tới cửa? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Nam nhân này xuất hiện Minh Nguyệt cảm thấy được uy hiếp to lớn, cảm giác bản thân là con mồi rơi vào bẫy của đối phương đã sắp đặt từ trước. Quả nhiên kẻ giả mạo hoàn toàn khác xa so với chủ nhân thực sự. Người vừa rồi rời đi một phần mười của người đứng trước mặt này cũng không bằng. Là nàng đã xơ ý không nhận ra được điểm này.
"Không có mục đích gì cả. Chỉ là muốn xác nhận xem suy đoán của ta có đúng hay không mà thôi. Thật trùng hợp mọi chuyện đều như những gì ta đoán." Nam nhân chắp tay sau lưng tay cầm Phá Nhật kiếm úp úp mở mở cũng không giải thích rõ ràng để cho nàng ôm một bụng cục tức khó chịu trong người.
"Nói nhiều. Nộp mạng đi." Minh Nguyệt lần nữa nâng kiếm trong tay tấn công về phía đối phương. Thay vì dài dòng lắm chuyện với đối phương chi bằng nhanh chóng giải quyết tránh đêm dài lắm mộng.
Nam nhân cũng bị hành động của nàng làm cho bất ngờ. Không nghĩ tới nàng lại không kiên nhẫn như vậy. Chưa nói được vài lời đã ra tay luôn rồi.
Nếu nàng đã muốn chơi hắn cũng vui vẻ phụng bồi. Phá Nhật kiếm lần nữa ra khỏi vỏ lần này không phải để giết địch mà để tiếp chiêu của nữ nhân nhà mình. Cảm thấy tình huống có chút quái dị. Nhật Nguyệt kiếm vốn dĩ trời sinh một cặp nay gặp nhau va chạm không ngừng phát ra tia sáng chớp nhoáng giữa màn đêm.
Minh Nguyệt xuất ra chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Thế nhưng ngược lại nam nhân hết lần này tới lần khác đỡ chiêu đều cố gắng tránh đi sợ làm nữ nhân bị thương.
"Ra tay thật tàn nhẫn. Phượng cô nương không hổ danh là Huyết Sát lâu chủ. Quả là để cho tại hạ được mở rộng tầm mắt." Hai kiếm áp sát vào nhau nam nhân vẫn không quên mở lời tán thưởng.
Thế nhưng nghe vào tai nàng lại đầy vẻ trâm chọc. Nàng ra chiêu nào cũng đều trí mạng nhưng nam nhân vẫn nhẹ nhàng tránh đi không hề tổn thương đôi chút.
Bất tri bất giác võ công của nam nhân này đã vượt xa nàng nhiều như vậy.
"Phiền phức. Nộp mạng." Minh Nguyệt lần nữa nổi giận bộc phát ra sức mạnh kinh người. Nội lực luân chuyển bên ngoài cơ thể dần hình thành luồng bảo hộ ngũ sắc. Đây chính là của năm vị thái sư thúc nàng để lại. Vào thời khắc quan trọng có thể vận dụng làm tăng tu vi bản thân. Thế nhưng bên cạnh tăng lên võ công cũng ảnh hưởng không nhỏ tới người sử dụng. Mái tóc đen bung ra tung bay trong gió. Ánh mắt dưới lớp mặt nạ bắt đầu chuyển đổi dần dần mất đi tiêu cự. Hình như nàng đang bị một sức mạnh vô hình nào đó khống chế.
Nam nhân thu hết biến hóa của nàng vào đáy mắt không khỏi có vài phần lo lắng. Hình như hắn đùa hơi quá kích thích nàng rồi thì phải.
Minh Nguyệt lúc này như thể bị cuồng hóa điên cuồng tấn công về phía nam nhân làm cho hắn phải tránh đi một cách chật vật.
Cường độ tấn công mạnh mẽ làm cho chiếc mặt nạ máu trên mặt nàng không chịu được mà đứt làm đôi rơi xuống lộ ra dung nhan tái nhợt.
Thế nhưng nữ nhân mặc kệ giống như không nhận ra được tình trạng bản thân vẫn điên cuồng tấn công.
Nam nhân nhìn thấy lập tức hoảng hốt. Tình trạng của nàng hiện tại vượt xa khỏi dự tính ban đầu của hắn. Đang không biết làm cách nào bỗng nhiên trong đầu lóe ra một câu được khắc trên thạch thất ở Nam Cung gia. "Nhật Nguyệt kiếm tương sinh mà cũng tương khắc."
Hắn lập tức biết được bản thân nên làm thế nào đáng thức nàng rời khỏi trạng thái phát cuồng này. Phá Nhật kiếm thức luân chuyển không ngừng tạo ra vòng bảo hộ vây lấy hắn ở trung tâm. Đôi tay buông lỏng hoàn toàn không có ý nghĩ đánh trả. Phá Nhật kiếm rơi xuống cắm vào nền đất lạnh lẽo.
Mũi kiếm Phá Nguyệt xé tan không khí mà đến không chút nương tình mà đâm phải bả vai nam nhân. Máu tươi bắn ra kích thích hệ thần kinh cũng kéo nữ nhân đang mất đi lý trí trở về.
Minh Nguyệt lý trí lần nữa trở về mở mắt nhìn cạnh tượng trước mặt. Mũi kiếm đâm sâu vào bả vai nam nhân nhưng hắn ta một tiếng kêu đau cũng không có. Ánh mắt nhìn về phía nàng như vừa chút bỏ được gánh nặng trong lòng.
"Nữ nhân, nàng thật tàn nhẫn. Suýt chút nữa liền lấy mạng phu quân rồi." Nam nhân cuối cùng cũng không che dấu nữa để lộ ra giọng nói thật sự của mình.
Giọng nói vừa cất lên Minh Nguyệt ánh mắt trừng lớn khó tin nhìn nam nhân vẫn đang bị mũi kiếm ghim trên vai. Giọng nói này không đâu xa lạ chính là của Long Nhật Hàn.
Bàn tay run run lần mò kéo tấm mặt nạ xuống lộ ra dung mạo quen thuộc. Nam nhân nở một nụ cười méo mó khó coi.
"Chàng..." Minh Nguyệt vẫn chưa thể tin được mọi chuyện diễn ra trước mắt lạ sự thật. Người mà mình vất vả tìm kiếm vậy mà lại là nam nhân của mình.
"Là ta. Nàng suýt nữa đã lấy mạng nam nhân của mình rồi đó." Long Nhật Hàn liếc nhìn thanh kiếm vẫn đang đâm trên vai chỉ biết dở khóc dở cười. Thật may đã kịp tránh đi nếu không chắc cái mạng hắn khó giữ được qua đêm nay rồi.
"Đáng đời chàng. Dám giấu ta." Rất nhanh Minh Nguyệt đã lấy lại phản ứng rút kiếm ra rồi nhanh chóng giúp hắn cầm máu. Mặc kệ chuyện này là thế nào trước hết phải giúp hắn cầm máu trước. Vết thương nàng xuống tay rất nặng đâm sâu vào vai.
"Chủ tử." Dạ Ám các chủ giả mạo trước đó thấy hắc y nhân đi đến cung kính cúi đầu.
"Không còn chuyện của ngươi nữa. Đi đi." Nam nhân vẫy tay tỏ ý thuộc hạ đã xong việc có thể rời đi.
Minh Nguyệt nghe thấy đối phương một lời liền vạch trần thân phận của mình không khỏi nheo mát nguy hiểm. Đối phương nêu đã biết quá nhiều vậy liền càng không thể sống. Người này so với năm đó càng thêm nguy hiểm. Chẳng trách vừa rồi nàng không cảm nhận được chút uy hiếp nào trên người kia.
Đang định lên tiếng ngăn cản người của đối phường rời đi đã bị giọng nói nhàn nhạt chặt ngang.
"Cô nương yên tâm. Ta còn ở đây hắn sẽ không để lộ tin tức ra ngoài. Chỉ là có chút chuyện không tiện muốn nói riêng với cô nương mà thôi."
"Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại biết được thân phận của ta?" Thấy đối phương không kiêng nể gì nói ra thân phận thật sự của mình Minh Nguyệt cũng không che dấu nữa. Dùng ánh mắt rét lạnh nhìn về đối phương nàng quyết tâm hôm nay dù có đồng quy vu tận cũng phải mang theo tên này. Quá nguy hiểm.
"Chỉ là trùng hợp biết được mà thôi. Cũng không có gì to tát." Nam nhân nhẹ nhàng trả lời như thể chuyện này không có gì to lớn. Việc biết được thân phận của nàng hắn cũng không có gì bất ngờ.
"Vậy những chuyện này đều nằm trọng sự sắp đặt của ngươi. Cố tình để lộ tung tích để ta đích thân tìm tới cửa? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Nam nhân này xuất hiện Minh Nguyệt cảm thấy được uy hiếp to lớn, cảm giác bản thân là con mồi rơi vào bẫy của đối phương đã sắp đặt từ trước. Quả nhiên kẻ giả mạo hoàn toàn khác xa so với chủ nhân thực sự. Người vừa rồi rời đi một phần mười của người đứng trước mặt này cũng không bằng. Là nàng đã xơ ý không nhận ra được điểm này.
"Không có mục đích gì cả. Chỉ là muốn xác nhận xem suy đoán của ta có đúng hay không mà thôi. Thật trùng hợp mọi chuyện đều như những gì ta đoán." Nam nhân chắp tay sau lưng tay cầm Phá Nhật kiếm úp úp mở mở cũng không giải thích rõ ràng để cho nàng ôm một bụng cục tức khó chịu trong người.
"Nói nhiều. Nộp mạng đi." Minh Nguyệt lần nữa nâng kiếm trong tay tấn công về phía đối phương. Thay vì dài dòng lắm chuyện với đối phương chi bằng nhanh chóng giải quyết tránh đêm dài lắm mộng.
Nam nhân cũng bị hành động của nàng làm cho bất ngờ. Không nghĩ tới nàng lại không kiên nhẫn như vậy. Chưa nói được vài lời đã ra tay luôn rồi.
Nếu nàng đã muốn chơi hắn cũng vui vẻ phụng bồi. Phá Nhật kiếm lần nữa ra khỏi vỏ lần này không phải để giết địch mà để tiếp chiêu của nữ nhân nhà mình. Cảm thấy tình huống có chút quái dị. Nhật Nguyệt kiếm vốn dĩ trời sinh một cặp nay gặp nhau va chạm không ngừng phát ra tia sáng chớp nhoáng giữa màn đêm.
Minh Nguyệt xuất ra chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Thế nhưng ngược lại nam nhân hết lần này tới lần khác đỡ chiêu đều cố gắng tránh đi sợ làm nữ nhân bị thương.
"Ra tay thật tàn nhẫn. Phượng cô nương không hổ danh là Huyết Sát lâu chủ. Quả là để cho tại hạ được mở rộng tầm mắt." Hai kiếm áp sát vào nhau nam nhân vẫn không quên mở lời tán thưởng.
Thế nhưng nghe vào tai nàng lại đầy vẻ trâm chọc. Nàng ra chiêu nào cũng đều trí mạng nhưng nam nhân vẫn nhẹ nhàng tránh đi không hề tổn thương đôi chút.
Bất tri bất giác võ công của nam nhân này đã vượt xa nàng nhiều như vậy.
"Phiền phức. Nộp mạng." Minh Nguyệt lần nữa nổi giận bộc phát ra sức mạnh kinh người. Nội lực luân chuyển bên ngoài cơ thể dần hình thành luồng bảo hộ ngũ sắc. Đây chính là của năm vị thái sư thúc nàng để lại. Vào thời khắc quan trọng có thể vận dụng làm tăng tu vi bản thân. Thế nhưng bên cạnh tăng lên võ công cũng ảnh hưởng không nhỏ tới người sử dụng. Mái tóc đen bung ra tung bay trong gió. Ánh mắt dưới lớp mặt nạ bắt đầu chuyển đổi dần dần mất đi tiêu cự. Hình như nàng đang bị một sức mạnh vô hình nào đó khống chế.
Nam nhân thu hết biến hóa của nàng vào đáy mắt không khỏi có vài phần lo lắng. Hình như hắn đùa hơi quá kích thích nàng rồi thì phải.
Minh Nguyệt lúc này như thể bị cuồng hóa điên cuồng tấn công về phía nam nhân làm cho hắn phải tránh đi một cách chật vật.
Cường độ tấn công mạnh mẽ làm cho chiếc mặt nạ máu trên mặt nàng không chịu được mà đứt làm đôi rơi xuống lộ ra dung nhan tái nhợt.
Thế nhưng nữ nhân mặc kệ giống như không nhận ra được tình trạng bản thân vẫn điên cuồng tấn công.
Nam nhân nhìn thấy lập tức hoảng hốt. Tình trạng của nàng hiện tại vượt xa khỏi dự tính ban đầu của hắn. Đang không biết làm cách nào bỗng nhiên trong đầu lóe ra một câu được khắc trên thạch thất ở Nam Cung gia. "Nhật Nguyệt kiếm tương sinh mà cũng tương khắc."
Hắn lập tức biết được bản thân nên làm thế nào đáng thức nàng rời khỏi trạng thái phát cuồng này. Phá Nhật kiếm thức luân chuyển không ngừng tạo ra vòng bảo hộ vây lấy hắn ở trung tâm. Đôi tay buông lỏng hoàn toàn không có ý nghĩ đánh trả. Phá Nhật kiếm rơi xuống cắm vào nền đất lạnh lẽo.
Mũi kiếm Phá Nguyệt xé tan không khí mà đến không chút nương tình mà đâm phải bả vai nam nhân. Máu tươi bắn ra kích thích hệ thần kinh cũng kéo nữ nhân đang mất đi lý trí trở về.
Minh Nguyệt lý trí lần nữa trở về mở mắt nhìn cạnh tượng trước mặt. Mũi kiếm đâm sâu vào bả vai nam nhân nhưng hắn ta một tiếng kêu đau cũng không có. Ánh mắt nhìn về phía nàng như vừa chút bỏ được gánh nặng trong lòng.
"Nữ nhân, nàng thật tàn nhẫn. Suýt chút nữa liền lấy mạng phu quân rồi." Nam nhân cuối cùng cũng không che dấu nữa để lộ ra giọng nói thật sự của mình.
Giọng nói vừa cất lên Minh Nguyệt ánh mắt trừng lớn khó tin nhìn nam nhân vẫn đang bị mũi kiếm ghim trên vai. Giọng nói này không đâu xa lạ chính là của Long Nhật Hàn.
Bàn tay run run lần mò kéo tấm mặt nạ xuống lộ ra dung mạo quen thuộc. Nam nhân nở một nụ cười méo mó khó coi.
"Chàng..." Minh Nguyệt vẫn chưa thể tin được mọi chuyện diễn ra trước mắt lạ sự thật. Người mà mình vất vả tìm kiếm vậy mà lại là nam nhân của mình.
"Là ta. Nàng suýt nữa đã lấy mạng nam nhân của mình rồi đó." Long Nhật Hàn liếc nhìn thanh kiếm vẫn đang đâm trên vai chỉ biết dở khóc dở cười. Thật may đã kịp tránh đi nếu không chắc cái mạng hắn khó giữ được qua đêm nay rồi.
"Đáng đời chàng. Dám giấu ta." Rất nhanh Minh Nguyệt đã lấy lại phản ứng rút kiếm ra rồi nhanh chóng giúp hắn cầm máu. Mặc kệ chuyện này là thế nào trước hết phải giúp hắn cầm máu trước. Vết thương nàng xuống tay rất nặng đâm sâu vào vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.