Chương 82: Mật thất
Hoàng Ngọc Tử Băng
02/06/2022
Rất nhanh Long Nhật Hàn đã quay về tới căn mật thất mà hắn vừa mới đi ra không lâu. Lần này không cần tới Nam Cung gia chủ vẫn có thể vào vì mật thất đã mất đi phong ấn trước đây. Phong ấn đó chỉ cần mở ra một lần là mất đi hiệu lực nên căn mật thất này mới có thể tồn tại trăm năm qua không bị kẻ có dã tâm nhìn tới. Hiện tại chỉ là một căn thạch thất bình thường không hơn không kém.
Không gian bên trong vẫn tối đen như vậy, không một chút ánh sáng dư thừa nào của bên ngoài có thể len lỏi vào được đến đây.
Đi vào trong thạch động tìm một chỗ sạch sẽ phủi qua đi lớp bụi bặm rồi ngồi xếp bằng xuống. Rất nhanh trong đầu Long Nhật Hàn đã nhớ ra được kiếm pháp của Phá Nhật kiếm thức.
Quả nhiên hắn đoán không sai. Muốn luyện thành Phá Nhật kiếm thức thì bắt buộc phải ở trong căn thạch thất này. Bằng một phương pháo nào đó mà nơi này có thể cất chứa trận pháp hoặc cấm thuật nào đó có thể ảnh hưởng tới kiếm phổ. Nếu đi ra ngoài kiếm phổ sẽ bị phong bế lại không thể nhớ ra được.
Một mình ngồi giữa căn mật thất trống rỗng Long Nhật Hàn phải tính toán thật kĩ lưỡng. Nếu hắn ở lại nơi này học kiếm pháp vậy nàng ở ngoài kia phải đợi tới khi nào? Hắn không biết bản thân khi nào mới có thể luyện thành. Nhưng nếu bỏ qua bộ kiếm pháp này Long Nhật Hàn hắn không cam tâm. Biết bao khó khăn mới có thể lấy được kiếm pháp, chưa kể tới hắn đã nhỏ máu nhận chủ với Phá Nhật kiếm, thêm bí mật về Phá Nguyệt kiếm. Không thể không luyện bộ kiếm pháp này được.
Suốt cả một đêm Long Nhật Hàn suy nghĩ tính toán thiệt hơn về việc này. Cuối cùng hắn lựa chọn ở lại luyện thành bộ kiếm pháp này sẽ lập tức xuống núi đi tìm nàng. Thời gian năm năm vẫn còn chưa đến hắn còn hy vọng. Sau khi xem lại toàn bộ kiếm phổ hắn tự tin bản thân có thể dùng thời gian hai năm để luyện thành tới tầng ít nhất là tầng thứ tám trên tất cả mười tầng.
Cả đêm đó hắn ở lại trong mật thất kia. Tới sáng ngày tiếp theo lập tức trở về thông báo với sư phụ hắn muốn tới đây bế quan.
"Sư tôn, đồ nhi muốn tới mật thất sau núi bế quan. Chuyện là tối qua sau khi về phòng con muốn xem lại kiếm phổ nhưng phát hiện ra không nhớ được gì. Sau khi con trở lại mật thất kiếm phổ lại như tự quay trở lại. Vậy nên con muốn chuyển tới mật thất bế quan một thời gian."
"Con muốn vào mật thất bế quan? Chuyện này là sao. Tiểu tử con mau nói rõ ràng cho ta biết." Sư phụ Nam Cung Trúc Lâm sau khi nghe được hắn muốn vào mất thất không khỏi ngạc nhiên và tò mò. Ông còn đang muốn hỏi rõ chuyện hắn đã lấy được gì trong mật thất nữa mà.
"Sư phụ, chắc người chưa biết. Trong mật thất đó chính là chứa kiểm phổ Phá Nhật kiếm thức của Phá Nhật kiếm. Đó là bộ kiếm pháp trước đây Nhật lão đã sáng tạo ra rành riêng cho Phá Nhật kiếm. Nhưng muốn luyện được bộ kiếm pháp này bắt buộc phải ở trong mật thất đó. Đồ nhi đoán có lẽ Nhật tiền bối đã để lại cấm chế hoặc bí pháp nào đó trên Phá Nhật kiếm thức..." Long Nhật Hàn từ từ kể lại mọi chuyện hắn gặp được khi vào mật thất cho sư phụ nghe.
Nghe xong toàn bộ mọi chuyện do đệ tử mình kể lại Nam Cung Trúc Lâm gật gù hiểu rõ. "Hóa ra chân tướng là như vậy. Chẳng trách trong tổ huấn luôn nhắc phải bảo vệ tốt Phá Nhật kiếm. Còn căn mật thất đó chỉ chủ nhân của Phá Nhật kiếm mới có thể đi vào. Được rồi con yên tâm. Ta sẽ cho người thu dọn lại nơi đó để con vào bế quan. Vi sư cũng sẽ hạ lệnh cấm không cho người khác ra sau núi của con. Con cứ yên tâm ở lại đó luyện kiếm. Mọi chuyện vi sư sẽ ra mặt cho con"
"Tạ sư phụ. Đồ nhi xin lui trước, con muốn cho người truyền vài tin xuống núi. Tối nay con sẽ bắt đầu bế quan." Sau khi nói hết ý định của mình hắn liền xin phép trở về. Hắn phải thu xếp vài việc trước khi bế quan. Tuy rằng trước đó khi lên núi đã phân phó thuộc hạ nhưng Long Nhật Hàn lo lắng hắn đi quá lâu sẽ có chuyện sảy ra.
Trở về phòng chuẩn bị giấy mực viết hao phong thư rồi cho người đưa đi. Một viết cho hoàng huynh hắn Long Nhật Vũ, một viết cho Thanh Long giao phó sự vụ trong Dạ Ám các. Nội dung đại khái là hắn có chuyện quan trọng phải ở ngoài khoảng 2 năm không thể trở về. Dặn dò mọi người nhớ cẩn thận làm việc phải thận trọng...
Một ngày nhanh chóng trôi qua. Tối đến sau khi dùng bữa tối hắn thu dọn vài món đồ cần thiết rồi đi tới mật thất sau núi. Nơi này hiện giờ đã bớt đi phần nào vẻ âm u lúc sớm. Hồi sáng sau khi nghe hắn muốn bế quan sư phụ đã cho người tới dọn dẹp và tu sửa một chút.
Thư khố vẫn còn đó nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ và sắp xếp gọn gàng. Ở mỗi góc được treo thêm đèn lồng hoặc nến chiếu sáng. Trong căn mật thất cũng được quét dọn sạch sẽ và được kê thêm một chiếc xập trúc bên trên đầy đủ chăn gối. Không quên đặt thêm một chiếc bồ đoàn để có thể ngồi xếp bằng bên trên. Trong mật thất chỉ đơn giản bày thêm một giá nến để thắp sáng. Buổi tối hắn sẽ ở đây xem lại khẩu quyết và ngày sẽ luyện kiếm ở bên ngoài. Hiện tại toàn bộ phía sau núi đều trở thành cấm địa hắn có thể thoải mái luyện kiếm bên ngoài mà không lo có người làm phiền.
Từ đó hành trình bế quan luyện võ của Long Nhật Hàn chính thức bắt đầu.
Không gian bên trong vẫn tối đen như vậy, không một chút ánh sáng dư thừa nào của bên ngoài có thể len lỏi vào được đến đây.
Đi vào trong thạch động tìm một chỗ sạch sẽ phủi qua đi lớp bụi bặm rồi ngồi xếp bằng xuống. Rất nhanh trong đầu Long Nhật Hàn đã nhớ ra được kiếm pháp của Phá Nhật kiếm thức.
Quả nhiên hắn đoán không sai. Muốn luyện thành Phá Nhật kiếm thức thì bắt buộc phải ở trong căn thạch thất này. Bằng một phương pháo nào đó mà nơi này có thể cất chứa trận pháp hoặc cấm thuật nào đó có thể ảnh hưởng tới kiếm phổ. Nếu đi ra ngoài kiếm phổ sẽ bị phong bế lại không thể nhớ ra được.
Một mình ngồi giữa căn mật thất trống rỗng Long Nhật Hàn phải tính toán thật kĩ lưỡng. Nếu hắn ở lại nơi này học kiếm pháp vậy nàng ở ngoài kia phải đợi tới khi nào? Hắn không biết bản thân khi nào mới có thể luyện thành. Nhưng nếu bỏ qua bộ kiếm pháp này Long Nhật Hàn hắn không cam tâm. Biết bao khó khăn mới có thể lấy được kiếm pháp, chưa kể tới hắn đã nhỏ máu nhận chủ với Phá Nhật kiếm, thêm bí mật về Phá Nguyệt kiếm. Không thể không luyện bộ kiếm pháp này được.
Suốt cả một đêm Long Nhật Hàn suy nghĩ tính toán thiệt hơn về việc này. Cuối cùng hắn lựa chọn ở lại luyện thành bộ kiếm pháp này sẽ lập tức xuống núi đi tìm nàng. Thời gian năm năm vẫn còn chưa đến hắn còn hy vọng. Sau khi xem lại toàn bộ kiếm phổ hắn tự tin bản thân có thể dùng thời gian hai năm để luyện thành tới tầng ít nhất là tầng thứ tám trên tất cả mười tầng.
Cả đêm đó hắn ở lại trong mật thất kia. Tới sáng ngày tiếp theo lập tức trở về thông báo với sư phụ hắn muốn tới đây bế quan.
"Sư tôn, đồ nhi muốn tới mật thất sau núi bế quan. Chuyện là tối qua sau khi về phòng con muốn xem lại kiếm phổ nhưng phát hiện ra không nhớ được gì. Sau khi con trở lại mật thất kiếm phổ lại như tự quay trở lại. Vậy nên con muốn chuyển tới mật thất bế quan một thời gian."
"Con muốn vào mật thất bế quan? Chuyện này là sao. Tiểu tử con mau nói rõ ràng cho ta biết." Sư phụ Nam Cung Trúc Lâm sau khi nghe được hắn muốn vào mất thất không khỏi ngạc nhiên và tò mò. Ông còn đang muốn hỏi rõ chuyện hắn đã lấy được gì trong mật thất nữa mà.
"Sư phụ, chắc người chưa biết. Trong mật thất đó chính là chứa kiểm phổ Phá Nhật kiếm thức của Phá Nhật kiếm. Đó là bộ kiếm pháp trước đây Nhật lão đã sáng tạo ra rành riêng cho Phá Nhật kiếm. Nhưng muốn luyện được bộ kiếm pháp này bắt buộc phải ở trong mật thất đó. Đồ nhi đoán có lẽ Nhật tiền bối đã để lại cấm chế hoặc bí pháp nào đó trên Phá Nhật kiếm thức..." Long Nhật Hàn từ từ kể lại mọi chuyện hắn gặp được khi vào mật thất cho sư phụ nghe.
Nghe xong toàn bộ mọi chuyện do đệ tử mình kể lại Nam Cung Trúc Lâm gật gù hiểu rõ. "Hóa ra chân tướng là như vậy. Chẳng trách trong tổ huấn luôn nhắc phải bảo vệ tốt Phá Nhật kiếm. Còn căn mật thất đó chỉ chủ nhân của Phá Nhật kiếm mới có thể đi vào. Được rồi con yên tâm. Ta sẽ cho người thu dọn lại nơi đó để con vào bế quan. Vi sư cũng sẽ hạ lệnh cấm không cho người khác ra sau núi của con. Con cứ yên tâm ở lại đó luyện kiếm. Mọi chuyện vi sư sẽ ra mặt cho con"
"Tạ sư phụ. Đồ nhi xin lui trước, con muốn cho người truyền vài tin xuống núi. Tối nay con sẽ bắt đầu bế quan." Sau khi nói hết ý định của mình hắn liền xin phép trở về. Hắn phải thu xếp vài việc trước khi bế quan. Tuy rằng trước đó khi lên núi đã phân phó thuộc hạ nhưng Long Nhật Hàn lo lắng hắn đi quá lâu sẽ có chuyện sảy ra.
Trở về phòng chuẩn bị giấy mực viết hao phong thư rồi cho người đưa đi. Một viết cho hoàng huynh hắn Long Nhật Vũ, một viết cho Thanh Long giao phó sự vụ trong Dạ Ám các. Nội dung đại khái là hắn có chuyện quan trọng phải ở ngoài khoảng 2 năm không thể trở về. Dặn dò mọi người nhớ cẩn thận làm việc phải thận trọng...
Một ngày nhanh chóng trôi qua. Tối đến sau khi dùng bữa tối hắn thu dọn vài món đồ cần thiết rồi đi tới mật thất sau núi. Nơi này hiện giờ đã bớt đi phần nào vẻ âm u lúc sớm. Hồi sáng sau khi nghe hắn muốn bế quan sư phụ đã cho người tới dọn dẹp và tu sửa một chút.
Thư khố vẫn còn đó nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ và sắp xếp gọn gàng. Ở mỗi góc được treo thêm đèn lồng hoặc nến chiếu sáng. Trong căn mật thất cũng được quét dọn sạch sẽ và được kê thêm một chiếc xập trúc bên trên đầy đủ chăn gối. Không quên đặt thêm một chiếc bồ đoàn để có thể ngồi xếp bằng bên trên. Trong mật thất chỉ đơn giản bày thêm một giá nến để thắp sáng. Buổi tối hắn sẽ ở đây xem lại khẩu quyết và ngày sẽ luyện kiếm ở bên ngoài. Hiện tại toàn bộ phía sau núi đều trở thành cấm địa hắn có thể thoải mái luyện kiếm bên ngoài mà không lo có người làm phiền.
Từ đó hành trình bế quan luyện võ của Long Nhật Hàn chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.