Chương 171: Một đám quái nhân
Hoàng Ngọc Tử Băng
17/04/2024
"Là ngươi Phượng Minh Nguyệt." Đối phương thấy dung mạo của Huyết Quỷ thì ánh mắt co rút rồi nghiến răng nghiến lợi gẵn từng chữ. Giống như có thâm thù đại hận thật sâu vậy.
"Tiếc quá bị lộ mất rồi." Minh Nguyệt tặc lưỡi cười nhạo. Giống như việc bị đối phương nhận ra không hề có gì bất ngờ.
"Ai kia? Là ta hoa mắt hay là thật vậy? Không nhầm đó chứ?" Mấy người đứng xem cũng tròn mắt khó tin. Thế nào mà người đáng lý ra đang nằm trong quan tài bây giờ lại lạnh lặn đứng ở đây? Không phải gặp ma đó chứ?
"Sao lại có tới hai Hàn Vương phi? Gặp ma sao?" Có người không tin còn chạy lại chỗ đặt linh cữu xem thử. Bên trong đó vẫn là Phượng Minh Nguyệt yên ổn nằm đó.
Rồi lại nhìn tới thêm một Phượng Minh Nguyệt đang đứng kia nữa, bọn họ bắt đầu cảm thấy trí tuệ của mình không đủ dùng. Không biết trong hai người này ai mới là thật ai là giả
"Nữ nhân ngươi chưa chết?" Lý Lâm Vũ vừa đánh nhau với hắc y nam tử vừa chú ý tới bên này. Thấy Huyết Quỷ vậy mà lại là nữ nhân đã chết Phượng Minh Nguyệt liền biết bản thân bị lừa.
"Ta mà chết thật thì sao lấy thủ cấp lão hồ ly ngươi nữa. Lý Lâm Vũ, thất vọng lắm đúng không?" Minh Nguyệt lấy tay lau vết máu trên lưỡi kiếm cười khinh bỉ đáp. Kế hoạch nàng giăng ra để dụ lão cáo già này vào bẫy, há có thể để lão ta dễ dàng thoát được.
"Phu quân, không chơi với lão ta nữa. Đánh nhanh thắng nhanh." Minh Nguyệt nhìn hắc y nam tử cười nói. Lời nàng vừa nói xong hắn cũng tháo mặt nạ trên mặt ném đi lộ ra bên dưới chính là gương mặt lạnh băng của Long Nhật Hàn.
"Lý Lâm Vũ, làm ngươi thất vọng rồi. Long Nhật Hàn này vẫn còn sống." Hắn nhìn lão cáo già Lý Lâm Vũ lạnh giọng đáp.
"Chết tiệt hai tiểu quỷ các ngươi. Ngươi đâu giết cho ta." Lời Lý Lâm Vũ vừa dứt bên ngoài ngoài liền có thêm một đám hắc y nhân tung người bay qua tường nhảy vào. Đám người này trên người tỏa ra tử khí và hơi thở chết chóc. Một đám người trùm kín mít chỉ lộ ra đôi mắt, trên tay mỗi người đều cầm một cặp loan đao cong vút.
"Tử sĩ Tây Vực? Đầu tư lớn quá nhỉ? Đáng tiếc các ngươi hôm nay chỉ có tới không có về. Giết..." Minh Nguyệt không để đám tử sĩ này vào mắt lạnh giọng hô, lập tức từ bên trong trào ra người của nàng. Trên tay mỗi người đều thắt một dây lụa đỏ đại biểu thân phận. Hai bên vừa chạm mặt liền chém giết không ngừng.
"Nàng giải quyết tên kia, lão già này để ta." Long Nhật Hàn nói xong tung người đánh tới chỗ Lý Lâm Vũ còn Minh Nguyệt lần nữa lao vào quyết chiến với hắc y nhân trước đó đánh cùng nàng.
"Phượng Minh Nguyệt, hôm nay có chết ta cũng phải kéo theo ngươi đệm lưng." Hắc y nhân nhìn nàng với ánh mắt đầy cừu hận nói.
"Người muốn ta chết rất nhiều, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Đáng tiếc năm đó ta không trực tiếp làm thịt ngươi mới để ngươi sống đến hôm nay. Tiếp chiêu." Minh Nguyệt không để lời đối phương vào tai. Kẻ này hôm nay chắc chắn phải chết dưới lưỡi kiếm của nàng. Năm đó không giết nàng ta đúng là sơ sót của nàng.
"Ngươi nhận ra ta?" Đối phương ánh mắt co rút nói.
"Biểu muội yêu dấu, ngươi năm lần bảy lượt tính kế ta sao mà ta quên được." Minh Nguyệt lật người tránh thoát độc chiêu của đối phương tiện tay kéo luôn khăn che mặt của đối phương xuống.
Kẻ này không ai khác chính là Phượng Linh Nhu năm đó. Sau khi ăn trọn cực hình của Lãnh Phong chỉ còn một hơi tàn thì bị ném ra nghĩa trang, ấy mà không chết.
Bây giờ còn đi theo đám người Tây Vực quay về định giết nàng.
Đám người được Thanh Long cùng Bạch Hồ bảo vệ nhìn một màn đánh giết máu me bên dưới mà mắt tròn mắt dẹt. Hai người đáng ra đã chết nằm trong quan tài kia vậy mà giờ lại như hai sát thần đánh giết phản tặc. Tới lúc này bọn họ còn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa thì đúng là đần độn. Kế hoạch giả chết này chính là chuẩn bị cho Vũ Vương sa lưới lộ ra mục đích tạo phản của hắn.
"Giang công tử, ngươi còn định trơ mắt đứng nhìn đến bao giờ nữa. Giúp ta lấy được ngôi vị Hoàng Đế, ta cho ngươi địa bàn buôn bán toàn bộ Thiên Long Quốc này." Lý Lâm Vũ bị Long Nhật Hàn đánh cho cả người máu me be bét sắp không gắng gượng được nữa bèn lên tiếng cầu cầu cứu. Mà đối phương lại là Giang Thiếu Kỳ của Giang Vân thương hội.
Mọi người nghe lời của lão ta liền vô thức bước ra cách xa Giang Thiếu Kỳ sợ bị liên lụy. Hộ vệ Vương phủ cũng chĩa kiếm về phía hắn đầy đề phòng.
Giang Thiếu Kỳ thấy phản ứng của mọi người chỉ nhún vai không nói gì. Cũng không có hành động gì đáp lại lời nói của Lý Lầm Vũ.
"Hắn dám giúp ngươi ta làm gỏi hắn luôn." Minh Nguyệt đang giao chiến với Phượng Linh Nhu nghe được liền nhạo báng đáp lại.
"Vũ Vương gia, ngài thấy đấy. Không phải ta không muốn giúp mà là ta sợ chết. Nữ nhân này hung hãn như vậy sao ta dám mang mạng mình ra trêu đùa chứ. Chúc Vương gia sớm lấy được Đế vị, Thiếu Kỳ lực bất tòng tâm." Giang Thiếu Kỳ không chút nể mặt đáp lại, hắn mà dám ho he thật có khi lát nữa về sẽ có người cho hắn ăn đòn trước cả sát thần Phượng Minh Nguyệt kia nữa.
"Ngươi..."
"Nói nhiều quá, nộp mạng đây." Long Nhật Hàn không để cho lão ta có cơ hội thở dốc từng bước ép sát. Hắn dư sức vài chiêu làm thịt lão già này, thể nhưng lại không làm vậy mà muốn từ từ chơi đùa lão tặc tử này cho đối phương biết thể nào là tuyệt vọng. Dám tính kể thân nhân Long Nhật Hàn hắn thì phải sẵn sàng bị hẳn trả thù.
Lý Lâm Vũ không chống lại được mấy chiêu đã bị đánh ngã, đám tử sĩ Tây Vực cũng chết phần lớn. Phần thắng áp đảo gần như không có gì bàn cãi. Ngay khi Long Nhật Hàn định dùng một chiêu cuối cùng khống chế lão ta thì bỗng nhiên biến cố xảy đến. Một đôi tay màu đen tỏa ra hắc khí đã nắm lấy lưỡi kiếm Phá Nhật không cho nó có cơ hội chạm tới cổ họng đối phương.
Long Nhật Hàn thấy vậy ánh mắt co rút lại, kẻ dám nắm lấy lưỡi kiếm của hắn mà không chịu chút thương tổn nào chắc chắn không phải người đơn giản.
"Đại Tế Tư, giúp ta." Lý Lâm Vũ thấy đối phương xuất hiện giống như kẻ chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng lồm cồm bò dậy núp sau lưng đối phương.
"Đồ vô dụng, Long Nhật Hàn đối thủ của ngươi là ta." Đôi phương cất giọng đáp, giọng nói âm trầm quái dị như phát ra từ trong bụng khiến người nghe đặc biệt khó chịu.
"Đại Tế Tư Địch Khả của Tây Vực, kẻ này kỳ quái quỷ dị, trên người rất nhiều độc dược Vương gia cần thận." Một nam tử đứng trong đám người được bảo vệ nhận ra thân phận của đối phương lập tức lên tiếng nhắc nhở Long Nhật Hàn.
"Khà khà, vậy mà nơi này có người nhận ra ta. Thú vị đấy." Địch Khả khá ngạc nhiên khi có người nói ra được thân phận của hắn bởi vì người biết tới Địch Khả hắn nếu không phải người của hắn thì đã bỏ mạng lâu rồi.
"Ta quản ngươi là Địch Khả hay Địch gì, phạm Thiên Long Quốc ta đều phải chết. Chu Tước giữ chân Lý Lâm Vũ cho ta, ta giết tên này trước." Long Nhật Hàn tức giận quát lớn rồi tung chiêu phản kích sự kiểm chế của Địch Khả.
Đối phương tỏa ra hơi thở rất nguy hiểm nên hẳn dốc toàn lực mà đánh không dám khinh địch chút nào.
"Tuân lệnh Vương gia." Chu Tước rút khỏi hỗn chiến đánh về phía Lý Lâm Vũ, lão già này trên dưới Vương phủ đều ngứa mắt. Cho Chu Tước cơ hội hắn không đánh lão già này tàn phế sao được.
Lý Lâm Vũ vừa thoát khỏi Long Nhật Hàn lại bị Chu Tước quấn lấy chỉ biết cắn răng đánh trả. Lão biết lần này bản thân bị lừa thảm rồi. Hôm nay nếu không thành công chỉ có nước bỏ mạng dưới tay hai ác thần này.
"Tha ngươi một lần ngươi lại nghĩ ta không giết ngươi. Hỗn trướng."
Minh Nguyệt tức giận thật rồi. Khi Địch Kha xuất hiện nàng đã cảm nhận được hơi thở chết chóc trên người tên kia. Lo lắng Long Nhật Hàn sẽ bị thương nên nàng không có tâm trí chơi đùa với Phượng Linh Nhu nữa lập tức lật tay phóng ra ám khí. Phượng Linh Nhu không ngờ nàng ra ám chiêu đã trúng chiêu ngã xuống. Trong ám khí của nàng có tẩm độc. Phượng Linh Nhu vừa trúng chiêu đã độc phát ngã xuống không còn nội lực. Độc của nàng điều chế trước giờ chưa phải nghi ngờ về công hiệu bao giờ.
"Ngươi vậy mà bỉ ổi như vậy." Nàng ta nhìn Minh Nguyệt tức giận nói.
"Hạng người như ngươi cần gì chính với nghĩa. Trói người lại chờ ta xử lý." Lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nàng cầm kiếm gia nhập trận đấu với Long Nhật Hàn giải quyết Địch Kha.
"Vâng lâu chủ." Người của Huyết Sát lâu tiến tới bắt giữ Phượng Linh Nhu không để nàng ta làm xằng làm bậy.
"Tên quái dị nhà ngươi ở Tây Vực không ở chạy tới Thiên Long Quốc ta làm loạn cái gì." Minh Nguyệt cầm kiếm bổ tới làm cho Địch Kha phải vội vàng né thế tiến công khủng bố của nàng.
Minh Nguyệt đứng sánh vai với Long Nhật Hàn trên nóc nhà ánh mắt bất thiện nhìn Địch Kha trùm kín mít trong lớp áo choàng đen đứng ở đối diện. Nàng rất chán ghét hơi thở trên người tên quái dị này.
"Khá lắm, phu thê các ngươi trúng độc của ta điều chế vậy mà lại không chết. Đúng là ta đã khinh thường các ngươi." Địch Kha cất giọng âm trầm nói. Hắn chỉ dự định tới đây xem lão đầu Lý Lâm Vũ kia cướp ngôi. Không ngờ xảy ra biến cố, hai kẻ đáng chết này lại còn sống làm hắn phải đích thân ra tay.
"Một đám nhiều lời. Thù mới hận cũ tính luôn một thể đi." Minh Nguyệt ghét tên này đến mức buồn nôn không lằng nhằng liền xuất chiêu đánh về phía đối phương.
"Cẩn thận." Long Nhật Hàn vội nhắc nhở rồi cũng tiến lên đánh bọc sau cho nàng.
"Tiếc quá bị lộ mất rồi." Minh Nguyệt tặc lưỡi cười nhạo. Giống như việc bị đối phương nhận ra không hề có gì bất ngờ.
"Ai kia? Là ta hoa mắt hay là thật vậy? Không nhầm đó chứ?" Mấy người đứng xem cũng tròn mắt khó tin. Thế nào mà người đáng lý ra đang nằm trong quan tài bây giờ lại lạnh lặn đứng ở đây? Không phải gặp ma đó chứ?
"Sao lại có tới hai Hàn Vương phi? Gặp ma sao?" Có người không tin còn chạy lại chỗ đặt linh cữu xem thử. Bên trong đó vẫn là Phượng Minh Nguyệt yên ổn nằm đó.
Rồi lại nhìn tới thêm một Phượng Minh Nguyệt đang đứng kia nữa, bọn họ bắt đầu cảm thấy trí tuệ của mình không đủ dùng. Không biết trong hai người này ai mới là thật ai là giả
"Nữ nhân ngươi chưa chết?" Lý Lâm Vũ vừa đánh nhau với hắc y nam tử vừa chú ý tới bên này. Thấy Huyết Quỷ vậy mà lại là nữ nhân đã chết Phượng Minh Nguyệt liền biết bản thân bị lừa.
"Ta mà chết thật thì sao lấy thủ cấp lão hồ ly ngươi nữa. Lý Lâm Vũ, thất vọng lắm đúng không?" Minh Nguyệt lấy tay lau vết máu trên lưỡi kiếm cười khinh bỉ đáp. Kế hoạch nàng giăng ra để dụ lão cáo già này vào bẫy, há có thể để lão ta dễ dàng thoát được.
"Phu quân, không chơi với lão ta nữa. Đánh nhanh thắng nhanh." Minh Nguyệt nhìn hắc y nam tử cười nói. Lời nàng vừa nói xong hắn cũng tháo mặt nạ trên mặt ném đi lộ ra bên dưới chính là gương mặt lạnh băng của Long Nhật Hàn.
"Lý Lâm Vũ, làm ngươi thất vọng rồi. Long Nhật Hàn này vẫn còn sống." Hắn nhìn lão cáo già Lý Lâm Vũ lạnh giọng đáp.
"Chết tiệt hai tiểu quỷ các ngươi. Ngươi đâu giết cho ta." Lời Lý Lâm Vũ vừa dứt bên ngoài ngoài liền có thêm một đám hắc y nhân tung người bay qua tường nhảy vào. Đám người này trên người tỏa ra tử khí và hơi thở chết chóc. Một đám người trùm kín mít chỉ lộ ra đôi mắt, trên tay mỗi người đều cầm một cặp loan đao cong vút.
"Tử sĩ Tây Vực? Đầu tư lớn quá nhỉ? Đáng tiếc các ngươi hôm nay chỉ có tới không có về. Giết..." Minh Nguyệt không để đám tử sĩ này vào mắt lạnh giọng hô, lập tức từ bên trong trào ra người của nàng. Trên tay mỗi người đều thắt một dây lụa đỏ đại biểu thân phận. Hai bên vừa chạm mặt liền chém giết không ngừng.
"Nàng giải quyết tên kia, lão già này để ta." Long Nhật Hàn nói xong tung người đánh tới chỗ Lý Lâm Vũ còn Minh Nguyệt lần nữa lao vào quyết chiến với hắc y nhân trước đó đánh cùng nàng.
"Phượng Minh Nguyệt, hôm nay có chết ta cũng phải kéo theo ngươi đệm lưng." Hắc y nhân nhìn nàng với ánh mắt đầy cừu hận nói.
"Người muốn ta chết rất nhiều, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Đáng tiếc năm đó ta không trực tiếp làm thịt ngươi mới để ngươi sống đến hôm nay. Tiếp chiêu." Minh Nguyệt không để lời đối phương vào tai. Kẻ này hôm nay chắc chắn phải chết dưới lưỡi kiếm của nàng. Năm đó không giết nàng ta đúng là sơ sót của nàng.
"Ngươi nhận ra ta?" Đối phương ánh mắt co rút nói.
"Biểu muội yêu dấu, ngươi năm lần bảy lượt tính kế ta sao mà ta quên được." Minh Nguyệt lật người tránh thoát độc chiêu của đối phương tiện tay kéo luôn khăn che mặt của đối phương xuống.
Kẻ này không ai khác chính là Phượng Linh Nhu năm đó. Sau khi ăn trọn cực hình của Lãnh Phong chỉ còn một hơi tàn thì bị ném ra nghĩa trang, ấy mà không chết.
Bây giờ còn đi theo đám người Tây Vực quay về định giết nàng.
Đám người được Thanh Long cùng Bạch Hồ bảo vệ nhìn một màn đánh giết máu me bên dưới mà mắt tròn mắt dẹt. Hai người đáng ra đã chết nằm trong quan tài kia vậy mà giờ lại như hai sát thần đánh giết phản tặc. Tới lúc này bọn họ còn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa thì đúng là đần độn. Kế hoạch giả chết này chính là chuẩn bị cho Vũ Vương sa lưới lộ ra mục đích tạo phản của hắn.
"Giang công tử, ngươi còn định trơ mắt đứng nhìn đến bao giờ nữa. Giúp ta lấy được ngôi vị Hoàng Đế, ta cho ngươi địa bàn buôn bán toàn bộ Thiên Long Quốc này." Lý Lâm Vũ bị Long Nhật Hàn đánh cho cả người máu me be bét sắp không gắng gượng được nữa bèn lên tiếng cầu cầu cứu. Mà đối phương lại là Giang Thiếu Kỳ của Giang Vân thương hội.
Mọi người nghe lời của lão ta liền vô thức bước ra cách xa Giang Thiếu Kỳ sợ bị liên lụy. Hộ vệ Vương phủ cũng chĩa kiếm về phía hắn đầy đề phòng.
Giang Thiếu Kỳ thấy phản ứng của mọi người chỉ nhún vai không nói gì. Cũng không có hành động gì đáp lại lời nói của Lý Lầm Vũ.
"Hắn dám giúp ngươi ta làm gỏi hắn luôn." Minh Nguyệt đang giao chiến với Phượng Linh Nhu nghe được liền nhạo báng đáp lại.
"Vũ Vương gia, ngài thấy đấy. Không phải ta không muốn giúp mà là ta sợ chết. Nữ nhân này hung hãn như vậy sao ta dám mang mạng mình ra trêu đùa chứ. Chúc Vương gia sớm lấy được Đế vị, Thiếu Kỳ lực bất tòng tâm." Giang Thiếu Kỳ không chút nể mặt đáp lại, hắn mà dám ho he thật có khi lát nữa về sẽ có người cho hắn ăn đòn trước cả sát thần Phượng Minh Nguyệt kia nữa.
"Ngươi..."
"Nói nhiều quá, nộp mạng đây." Long Nhật Hàn không để cho lão ta có cơ hội thở dốc từng bước ép sát. Hắn dư sức vài chiêu làm thịt lão già này, thể nhưng lại không làm vậy mà muốn từ từ chơi đùa lão tặc tử này cho đối phương biết thể nào là tuyệt vọng. Dám tính kể thân nhân Long Nhật Hàn hắn thì phải sẵn sàng bị hẳn trả thù.
Lý Lâm Vũ không chống lại được mấy chiêu đã bị đánh ngã, đám tử sĩ Tây Vực cũng chết phần lớn. Phần thắng áp đảo gần như không có gì bàn cãi. Ngay khi Long Nhật Hàn định dùng một chiêu cuối cùng khống chế lão ta thì bỗng nhiên biến cố xảy đến. Một đôi tay màu đen tỏa ra hắc khí đã nắm lấy lưỡi kiếm Phá Nhật không cho nó có cơ hội chạm tới cổ họng đối phương.
Long Nhật Hàn thấy vậy ánh mắt co rút lại, kẻ dám nắm lấy lưỡi kiếm của hắn mà không chịu chút thương tổn nào chắc chắn không phải người đơn giản.
"Đại Tế Tư, giúp ta." Lý Lâm Vũ thấy đối phương xuất hiện giống như kẻ chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng lồm cồm bò dậy núp sau lưng đối phương.
"Đồ vô dụng, Long Nhật Hàn đối thủ của ngươi là ta." Đôi phương cất giọng đáp, giọng nói âm trầm quái dị như phát ra từ trong bụng khiến người nghe đặc biệt khó chịu.
"Đại Tế Tư Địch Khả của Tây Vực, kẻ này kỳ quái quỷ dị, trên người rất nhiều độc dược Vương gia cần thận." Một nam tử đứng trong đám người được bảo vệ nhận ra thân phận của đối phương lập tức lên tiếng nhắc nhở Long Nhật Hàn.
"Khà khà, vậy mà nơi này có người nhận ra ta. Thú vị đấy." Địch Khả khá ngạc nhiên khi có người nói ra được thân phận của hắn bởi vì người biết tới Địch Khả hắn nếu không phải người của hắn thì đã bỏ mạng lâu rồi.
"Ta quản ngươi là Địch Khả hay Địch gì, phạm Thiên Long Quốc ta đều phải chết. Chu Tước giữ chân Lý Lâm Vũ cho ta, ta giết tên này trước." Long Nhật Hàn tức giận quát lớn rồi tung chiêu phản kích sự kiểm chế của Địch Khả.
Đối phương tỏa ra hơi thở rất nguy hiểm nên hẳn dốc toàn lực mà đánh không dám khinh địch chút nào.
"Tuân lệnh Vương gia." Chu Tước rút khỏi hỗn chiến đánh về phía Lý Lâm Vũ, lão già này trên dưới Vương phủ đều ngứa mắt. Cho Chu Tước cơ hội hắn không đánh lão già này tàn phế sao được.
Lý Lâm Vũ vừa thoát khỏi Long Nhật Hàn lại bị Chu Tước quấn lấy chỉ biết cắn răng đánh trả. Lão biết lần này bản thân bị lừa thảm rồi. Hôm nay nếu không thành công chỉ có nước bỏ mạng dưới tay hai ác thần này.
"Tha ngươi một lần ngươi lại nghĩ ta không giết ngươi. Hỗn trướng."
Minh Nguyệt tức giận thật rồi. Khi Địch Kha xuất hiện nàng đã cảm nhận được hơi thở chết chóc trên người tên kia. Lo lắng Long Nhật Hàn sẽ bị thương nên nàng không có tâm trí chơi đùa với Phượng Linh Nhu nữa lập tức lật tay phóng ra ám khí. Phượng Linh Nhu không ngờ nàng ra ám chiêu đã trúng chiêu ngã xuống. Trong ám khí của nàng có tẩm độc. Phượng Linh Nhu vừa trúng chiêu đã độc phát ngã xuống không còn nội lực. Độc của nàng điều chế trước giờ chưa phải nghi ngờ về công hiệu bao giờ.
"Ngươi vậy mà bỉ ổi như vậy." Nàng ta nhìn Minh Nguyệt tức giận nói.
"Hạng người như ngươi cần gì chính với nghĩa. Trói người lại chờ ta xử lý." Lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nàng cầm kiếm gia nhập trận đấu với Long Nhật Hàn giải quyết Địch Kha.
"Vâng lâu chủ." Người của Huyết Sát lâu tiến tới bắt giữ Phượng Linh Nhu không để nàng ta làm xằng làm bậy.
"Tên quái dị nhà ngươi ở Tây Vực không ở chạy tới Thiên Long Quốc ta làm loạn cái gì." Minh Nguyệt cầm kiếm bổ tới làm cho Địch Kha phải vội vàng né thế tiến công khủng bố của nàng.
Minh Nguyệt đứng sánh vai với Long Nhật Hàn trên nóc nhà ánh mắt bất thiện nhìn Địch Kha trùm kín mít trong lớp áo choàng đen đứng ở đối diện. Nàng rất chán ghét hơi thở trên người tên quái dị này.
"Khá lắm, phu thê các ngươi trúng độc của ta điều chế vậy mà lại không chết. Đúng là ta đã khinh thường các ngươi." Địch Kha cất giọng âm trầm nói. Hắn chỉ dự định tới đây xem lão đầu Lý Lâm Vũ kia cướp ngôi. Không ngờ xảy ra biến cố, hai kẻ đáng chết này lại còn sống làm hắn phải đích thân ra tay.
"Một đám nhiều lời. Thù mới hận cũ tính luôn một thể đi." Minh Nguyệt ghét tên này đến mức buồn nôn không lằng nhằng liền xuất chiêu đánh về phía đối phương.
"Cẩn thận." Long Nhật Hàn vội nhắc nhở rồi cũng tiến lên đánh bọc sau cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.