Chương 159: Muốn chơi chết người
Hoàng Ngọc Tử Băng
13/04/2024
Sáng sớm hôm sau Minh Nguyệt cùng Long Nhật Hàn rời khỏi khách điểm tiến về phía Hắc Sát sơn mạch. Khỏi phải nói nơi này Long Nhật Hàn gần như thuộc lòng.
Sau một hồi di chuyển đã đưa được Minh Nguyệt vào bên trong mà không chạm mặt bất kì tên sát thủ nào. Dọc đường đi xuất hiện không ít dấu vết của đánh nhau.
Cây cối xung quanh đều để lại dấu vết bên trên.
"Chàng xem. Bọn người này đánh cũng thật nhiệt tình. Bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng không thu được kết quả gì." Đi một đoạn lại thấy dấu vết ấu đả còn lưu lại Minh Nguyệt không khỏi cảm thán. Lão hồ ly họ Lý kia cũng là bỏ đủ vốn. Sát thủ cũng không phả hạng tôm tép nhãi nhép. Không giao thủ trực diện nhưng nhìn dấu vết đánh nhau của bọn họ để lại cũng đủ thấy được phần nào thực lực.
"Lão ta chắc chắn phải diệt được chúng ta ở trong này. Cơ hội hiếm có này lão hồ ly sẽ không bỏ qua. Một khi ta chết ở trong này sẽ không có ai điều tra ra được.
Đây đúng là một nước cờ hay. Đáng tiếc lão ta tính nhầm người rồi." Long Nhật Hàn nhìn những dấu vết còn sót lại lạnh lùng lên tiếng. Cục u nhọt nhiều năm này đúng là làm hắn chán ngấy rồi.
"Dám tính kế nam nhân của ta. Đợi ta ra ngoài sẽ làm thịt lão hồ ly này. Đi thôi, đi tìm lão đầu Nam Cung giăng lưới bắt cá thôi." Minh Nguyệt nói đầy thâm ý. Trong đầu không biết lại có mấy cái chủ ý quái lạ gì rồi.
Long Nhật Hàn nhẹ gật đầu nắm lấy tay nàng kéo đi trong rừng rậm. Rất nhanh đã đi vào được sơn trang của Nam Cung gia.
"Đại công tử."
"Chào Đại công tử..."
Dọc đường đi không ít người nhìn thấy hắn năm tay nàng đi tới. Ai cũng không khỏi tò mò nữ nhân Đại công tử dắt tay đó có thân phận gì. Thế nhưng như hiểu ý nhau mà không ai hỏi ai. Mọi người đều giữ im lặng cho câu hỏi trong đầu.
"Hai đứa đến rồi." Nam Cung Trúc Lâm uống một ngụm trà nhàn nhã nhìn đôi bích nhân đang đi vào.
Hai người vừa đi vào trong viện của lão gia chủ Nam Cung đã thấy người ngồi đợi sẵn ở ngoài sân.
"Sư phụ, Nam Cung bá." Hai người Minh Nguyệt và Long Nhật Hàn đồng thời lên tiếng chào hỏi.
"Biết hai người sớm muộn cũng tới ta ngồi đây chờ sẵn. Tới ngồi đi." Lão Nam Cung mang ra hai cái chén rồi rót trà tiện ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
"Vẫn là sư phụ ngài đây tin tức linh thông. Đệ tử bái phục." Long Nhật Hàn nhìn sư phụ mình không tiếc lên tiếng khen ngợi. Hắn đưa nàng vào gần như không gặp người của Nam Cung gia nhưng sư phụ ở tận trong núi vẫn rõ ràng. Phải gọi là tất cả Hắc Sát sơn mạch này bây giờ đều nằm trong tầm kiểm soát của lão Nam Cung này.
"Linh thông gì chứ. Đám người ở ngoài kia ồn ào nháo ta tới phiền phức gần tháng nay. Nếu con còn không đến nữa lão già này cũng muốn ra ngoài đuổi khách."
Lão Nam Cung vuốt trùm râu đầy thâm ý nói.
Hắc Sát sơn mạch bao năm yên tĩnh bỗng nhiên bị tiểu tử này cho người vào chạy loạn. Nếu không nể mặt tên đệ tử này thì thì đám người ồn ào ngoài kia không quá ba ngày đã bị quét sạch ra ngoài rồi.
"Vậy nên hôm nay chúng con tới dọn dẹp đám rác rưởi bên ngoài cho lão nhân gia ngài nghỉ ngơi. Người sẽ không ngại bọn con náo loạn thêm chút nữa chứ." Minh Nguyệt lập tức tiếp lời cười nói.
"Tùy mấy đứa. Dọn sạch sẽ một chút là được. Nếu không bọn ngu xuẩn đó lại nghĩ Hắc Sát sơn mạch này của ta vô chủ. Nam Cung gia ta quy ẩn chứ không phải vô dụng. Dám chơi đến trên người của Nam Cung Trúc Lâm này bọn chúng cũng đủ bản lĩnh. Mấy năm không gia ngoài thôi mà bên ngoài đó bị đám sâu bọ kia náo loạn cho trời long đất lở cả rồi." Lão sư phụ Nam Cung thu lại vẻ mặt từ ái dễ nói chuyện thường ngày. Một khi lão Nam Cung này nổi giận thì không biết sẽ đánh gia tai họa gì. Gia chủ của một gia tộc trăm năm như Nam Cung gia chắc chắn không phải người dễ nói chuyện. Bộ mặt từ ái thường ngày cũng chỉ những người thân quen mới thấy. Trên giang hồ chỉ cần nói tới mấy nhân vật tầm cỡ như Nam Cung gia chủ với Độc Lão của Dược môn ai đấy đều sợ mất mật. Sợ đắc tội với mấy người như vậy sẽ chết lúc nào không biết.
"Vậy là người biết hết mọi chuyện rồi?" Minh Nguyệt tò mò hỏi. Nghe cách nói của lão Nam Cung nàng đoán ông ấy cũng biết không ít chuyện thị phi ngoài kia.
Long Nhật Hàn ngồi yên bên cạnh không xen vào. Hắn hoàn toàn giao mọi việc cho nàng quyết định. Nàng có thể thoải mái chơi đùa rồi mới tính nợ với đám người kia.
"Nha đầu con nghĩ chúng ta thật sự rút khỏi giang hồ ư? Không đâu, mấy thế lực lớn như Nam Cung gia và Dược Môn đều quan hệ sâu xa với nhau. Thịnh lâu ắt sẽ lụi, chúng ta chỉ thu mình lại để không bị chú ý mà thôi. Chuyện ở ngoài những gì cần biết vẫn biết rất rõ ràng. Mật báo của chúng ta Huyết Sát lâu của con với Dạ Ám các của tiểu tử này còn phải thêm mười, hai mươi năm nữa mới có thể theo kịp. Ta nói vậy hai đứa hiểu chứ." Lão Nam Cung cũng không giấu diếm mà nói ra. Cơ nghiệp trăm năm mấy thứ mới xuất hiện của người trẻ tuổi sao co thể theo kịp. Những thứ càng lâu đời mới càng sâu không thấy đáy.
"Vậy phải nhờ Nam Cung gia chủ chỉ bảo nhiều hơn rồi." Minh Nguyệt nghiêm túc gật đầu. Lý lẽ này nàng vẫn rõ ràng. Vậy nên Huyết Sát lâu của nàng phát triển có nhanh đến mấy cũng không thể bằng những thế lực trăm năm này được.
"Thôi không nói tới chuyện này. Sau này hai đứa sẽ tự hiểu. Nói xem các con định đối phó với đám người kia thế nào. Ta đoán bọn chúng không phải người của Thiên Long quốc ta. Cụ thể thế nào phải xem người của các con biết được gì.
"Người yên tâm. Chúng ta đã có kế hoạch giải quyết chúng rồi. Chỉ ủy khuất lão nhân gia người phải chịu phiền phức mấy ngày tới thôi." Minh Nguyệt thong thả uống trà nói. Nghe giọng điệu là biết được nàng muốn chơi chết người không đền mạng rồi.
"Trước đó ta có thứ này muốn cho hai người. Đi theo ta." Nói xong lão sư phụ Nam Cung đứng lên đi trước. Chỉ để lại một cầu không rõ ràng ý gì như vậy.
Sau một hồi di chuyển đã đưa được Minh Nguyệt vào bên trong mà không chạm mặt bất kì tên sát thủ nào. Dọc đường đi xuất hiện không ít dấu vết của đánh nhau.
Cây cối xung quanh đều để lại dấu vết bên trên.
"Chàng xem. Bọn người này đánh cũng thật nhiệt tình. Bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng không thu được kết quả gì." Đi một đoạn lại thấy dấu vết ấu đả còn lưu lại Minh Nguyệt không khỏi cảm thán. Lão hồ ly họ Lý kia cũng là bỏ đủ vốn. Sát thủ cũng không phả hạng tôm tép nhãi nhép. Không giao thủ trực diện nhưng nhìn dấu vết đánh nhau của bọn họ để lại cũng đủ thấy được phần nào thực lực.
"Lão ta chắc chắn phải diệt được chúng ta ở trong này. Cơ hội hiếm có này lão hồ ly sẽ không bỏ qua. Một khi ta chết ở trong này sẽ không có ai điều tra ra được.
Đây đúng là một nước cờ hay. Đáng tiếc lão ta tính nhầm người rồi." Long Nhật Hàn nhìn những dấu vết còn sót lại lạnh lùng lên tiếng. Cục u nhọt nhiều năm này đúng là làm hắn chán ngấy rồi.
"Dám tính kế nam nhân của ta. Đợi ta ra ngoài sẽ làm thịt lão hồ ly này. Đi thôi, đi tìm lão đầu Nam Cung giăng lưới bắt cá thôi." Minh Nguyệt nói đầy thâm ý. Trong đầu không biết lại có mấy cái chủ ý quái lạ gì rồi.
Long Nhật Hàn nhẹ gật đầu nắm lấy tay nàng kéo đi trong rừng rậm. Rất nhanh đã đi vào được sơn trang của Nam Cung gia.
"Đại công tử."
"Chào Đại công tử..."
Dọc đường đi không ít người nhìn thấy hắn năm tay nàng đi tới. Ai cũng không khỏi tò mò nữ nhân Đại công tử dắt tay đó có thân phận gì. Thế nhưng như hiểu ý nhau mà không ai hỏi ai. Mọi người đều giữ im lặng cho câu hỏi trong đầu.
"Hai đứa đến rồi." Nam Cung Trúc Lâm uống một ngụm trà nhàn nhã nhìn đôi bích nhân đang đi vào.
Hai người vừa đi vào trong viện của lão gia chủ Nam Cung đã thấy người ngồi đợi sẵn ở ngoài sân.
"Sư phụ, Nam Cung bá." Hai người Minh Nguyệt và Long Nhật Hàn đồng thời lên tiếng chào hỏi.
"Biết hai người sớm muộn cũng tới ta ngồi đây chờ sẵn. Tới ngồi đi." Lão Nam Cung mang ra hai cái chén rồi rót trà tiện ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
"Vẫn là sư phụ ngài đây tin tức linh thông. Đệ tử bái phục." Long Nhật Hàn nhìn sư phụ mình không tiếc lên tiếng khen ngợi. Hắn đưa nàng vào gần như không gặp người của Nam Cung gia nhưng sư phụ ở tận trong núi vẫn rõ ràng. Phải gọi là tất cả Hắc Sát sơn mạch này bây giờ đều nằm trong tầm kiểm soát của lão Nam Cung này.
"Linh thông gì chứ. Đám người ở ngoài kia ồn ào nháo ta tới phiền phức gần tháng nay. Nếu con còn không đến nữa lão già này cũng muốn ra ngoài đuổi khách."
Lão Nam Cung vuốt trùm râu đầy thâm ý nói.
Hắc Sát sơn mạch bao năm yên tĩnh bỗng nhiên bị tiểu tử này cho người vào chạy loạn. Nếu không nể mặt tên đệ tử này thì thì đám người ồn ào ngoài kia không quá ba ngày đã bị quét sạch ra ngoài rồi.
"Vậy nên hôm nay chúng con tới dọn dẹp đám rác rưởi bên ngoài cho lão nhân gia ngài nghỉ ngơi. Người sẽ không ngại bọn con náo loạn thêm chút nữa chứ." Minh Nguyệt lập tức tiếp lời cười nói.
"Tùy mấy đứa. Dọn sạch sẽ một chút là được. Nếu không bọn ngu xuẩn đó lại nghĩ Hắc Sát sơn mạch này của ta vô chủ. Nam Cung gia ta quy ẩn chứ không phải vô dụng. Dám chơi đến trên người của Nam Cung Trúc Lâm này bọn chúng cũng đủ bản lĩnh. Mấy năm không gia ngoài thôi mà bên ngoài đó bị đám sâu bọ kia náo loạn cho trời long đất lở cả rồi." Lão sư phụ Nam Cung thu lại vẻ mặt từ ái dễ nói chuyện thường ngày. Một khi lão Nam Cung này nổi giận thì không biết sẽ đánh gia tai họa gì. Gia chủ của một gia tộc trăm năm như Nam Cung gia chắc chắn không phải người dễ nói chuyện. Bộ mặt từ ái thường ngày cũng chỉ những người thân quen mới thấy. Trên giang hồ chỉ cần nói tới mấy nhân vật tầm cỡ như Nam Cung gia chủ với Độc Lão của Dược môn ai đấy đều sợ mất mật. Sợ đắc tội với mấy người như vậy sẽ chết lúc nào không biết.
"Vậy là người biết hết mọi chuyện rồi?" Minh Nguyệt tò mò hỏi. Nghe cách nói của lão Nam Cung nàng đoán ông ấy cũng biết không ít chuyện thị phi ngoài kia.
Long Nhật Hàn ngồi yên bên cạnh không xen vào. Hắn hoàn toàn giao mọi việc cho nàng quyết định. Nàng có thể thoải mái chơi đùa rồi mới tính nợ với đám người kia.
"Nha đầu con nghĩ chúng ta thật sự rút khỏi giang hồ ư? Không đâu, mấy thế lực lớn như Nam Cung gia và Dược Môn đều quan hệ sâu xa với nhau. Thịnh lâu ắt sẽ lụi, chúng ta chỉ thu mình lại để không bị chú ý mà thôi. Chuyện ở ngoài những gì cần biết vẫn biết rất rõ ràng. Mật báo của chúng ta Huyết Sát lâu của con với Dạ Ám các của tiểu tử này còn phải thêm mười, hai mươi năm nữa mới có thể theo kịp. Ta nói vậy hai đứa hiểu chứ." Lão Nam Cung cũng không giấu diếm mà nói ra. Cơ nghiệp trăm năm mấy thứ mới xuất hiện của người trẻ tuổi sao co thể theo kịp. Những thứ càng lâu đời mới càng sâu không thấy đáy.
"Vậy phải nhờ Nam Cung gia chủ chỉ bảo nhiều hơn rồi." Minh Nguyệt nghiêm túc gật đầu. Lý lẽ này nàng vẫn rõ ràng. Vậy nên Huyết Sát lâu của nàng phát triển có nhanh đến mấy cũng không thể bằng những thế lực trăm năm này được.
"Thôi không nói tới chuyện này. Sau này hai đứa sẽ tự hiểu. Nói xem các con định đối phó với đám người kia thế nào. Ta đoán bọn chúng không phải người của Thiên Long quốc ta. Cụ thể thế nào phải xem người của các con biết được gì.
"Người yên tâm. Chúng ta đã có kế hoạch giải quyết chúng rồi. Chỉ ủy khuất lão nhân gia người phải chịu phiền phức mấy ngày tới thôi." Minh Nguyệt thong thả uống trà nói. Nghe giọng điệu là biết được nàng muốn chơi chết người không đền mạng rồi.
"Trước đó ta có thứ này muốn cho hai người. Đi theo ta." Nói xong lão sư phụ Nam Cung đứng lên đi trước. Chỉ để lại một cầu không rõ ràng ý gì như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.