Chương 147: Nhất định không để nàng gặp nguy hiểm
Hoàng Ngọc Tử Băng
13/04/2024
Lăng lão cùng Long Nhật Hàn đẩy cửa phòng đi vào. Bên trong sộc ra nồng nặc mùi thảo dược. Ở giữa phòng đặt một thùng tắm lớn đang lượn lờ khói. Xung quanh thùng tắm là mấy chậu than đỏ rực để giữ cho nhiệt độ của nước thuốc trong thùng tắm luôn nóng
Minh Nguyệt hai mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng trong thùng tắm lớn cả người ngập trong nước thuốc đen ngòm. Chỉ còn từ cổ trở lên ở bên ngoài.
"Tiền bối. Nguyệt Nhi, nàng ấy..." Long Nhật Hàn đứng cạnh thùng gỗ đau lòng nhìn nữ nhân của mình không chút phản ứng ngồi trong đó. Cả người hắn hiện tại chỉ còn cảm giác đau lòng không thôi.
"Tiền bối. Nguyệt Nhi, nàng ấy..." Long Nhật Hàn đứng cạnh thùng gỗ đau lòng nhìn nữ nhân của mình không chút phản ứng ngồi trong đó. Cả người hắn hiện tại chỉ còn cảm giác đau lòng không thôi.
"Đây là phương thuốc vì nàng mà làm ra. Để bảo toàn tâm mạch. Tốt hơn hết trước khi lão Vương quay lại không nên động vào. Sai một chút tính mạng sẽ nguy hiểm. Ngươi hiểu tính nghiêm trọng của việc này chứ." Lăng Huyền nhìn tiểu đồ đệ ngày thường lúc nào cũng trêu ghẹo mình bây giờ ngồi im ở đó không chút phản ứng nào cũng đau lòng không thôi. Số mệnh nha đầu này từ nhỏ tới lớn đều không suôn sẻ được mấy ngày. Bây giờ lại còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Bảo người làm sư phụ như ông không đau lòng sao được.
"Vậy khi nào nàng có thể tỉnh lại. Vãn bối phải làm sao mới có thể giúp nàng?" Long Nhật Hàn sốt ruột nhìn nữ nhân không phản ứng lại mình ở kia cả người đều căng thẳng. Hắn rất sợ nàng một khi ngủ liền ngủ mãi không tỉnh lại nữa. Mặc dù vừa rồi Vương sư phụ đã nói chỉ cần có hắn ở đây nàng sẽ không sao. Thế nhưng từ sâu trong tiềm thức Long Nhật Hàn vẫn có cảm giác bất an không thể lú giải.
"Ngươi không cần nóng lòng. Hiện tại việc quan trọng là giúp nàng bảo vệ được tâm mạch. Nước thuốc này là các vị tiền bối đã mất đặc biệt vì nha đầu mà nghiên cứu. Bởi vì đề phòng nha đầu này thực sự sảy ra chuyện nên trước đó đã tính toán trước. Thật không ngờ là tới cuối cùng vẫn phải sử dụng. Nước này phải đảm bảo luôn nóng ngâm đủ mười hai canh giờ. Sau đó có thể tiến hành trị thương. Tuy nhiên vấn đề quan trọng không kém hiện tại là sức khỏe của ngươi. Nếu sức khỏe của ngươi phục hồi không tốt thì sẽ nguy hiểm cho cả hai." Lăng Huyền nhớ lại trước đây bản thân cùng Vương Hoàng từng cùng năm vị tiền bối nghiên cứu phối phương để phòng vạn nhất nàng phát chú ngoài dự kiến gặp nguy hiểm. Phương thuốc cuối cùng cũng phối ra. Đến hiện tại thự sự phải dùng trên người nàng. Đây là điều bọn họ không muốn nhất nhưng vẫn sảy ra.
"Đúng rồi. Tạm thời ngươi đừng làm gì. Có thể ở lại đây canh chừng nha đầu hoặc về trước nghỉ ngơi. Sẽ có dược đồng tới canh chừng. Ngươi không cần lo lắng. Cố gắng mà hồi phục thương thế thật tốt. Ta phải đi gặp lão Vương bàn bạc thật kĩ." Lăng Huyền nhìn nàng hiện tại tạm thời không còn gì lo lắng nữa cũng yên tâm đôi chút. Việc quan trọng hiện tại là tính toán thật cẩn thận mới có thể tiến hành trị liệu. Ông phải tìm họ Vương kia cùng nhau thảo luận vấn đề. Hiện tại các vị tiền bối đều không còn mọi chuyện chỉ có thể trông chờ vào chính mình tự cố gắng.
"Tiền bối cứ đi trước, ta muốn ở lại đây với nàng." Long Nhật Hàn trả lời Lăng Huyền mà mắt vẫn không rời khỏi người nàng một chút. Bây giờ muốn rời đi sự chú ý của hắn đúng là không thể.
"Ta bảo dược đồng hầm canh rồi. Lát nữa mang tới thì ngươi uống một chút. Ít nhất phải giữ được cái mạng nhỏ thì mới có thể cứu được nha đầu." Lăng Huyền cũng nhìn ra sự cố chấp trong mắt của hắn nên không nói nhiều lời. Chỉ đơn giản dặn dò một chút rồi đi tìm Vương Hoàng thương lượng. Để lại một mình Long Nhật Hàn ở trong phòng cùng nàng. Có hắn ở đó ít nhất nàng sẽ không sảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đúng thật là như vậy. Long Nhật Hàn ở đó mắt không rời nửa khắc cẩn thận canh nhiệt độ cho nàng. Hắn chỉ tiếc bản thân không thể moi tim móc phổi ra cho nàng thì cớ gì có thể để nàng sảy ra chuyện được cơ chứ.
"Nguyệt Nhi, ta xin lỗi. Là ta sai, tất cả là do ta. Nàng không thể ngủ mãi như vậy được. Tỉnh lại nàng muốn xử lý ta như thế nào cũng được. Đợi nàng tỉnh lại ta liền nói tất cả mọi chuyện cho nàng được không." Long Nhật Hàn quỳ bên cạnh thùng gỗ không ngừng thì thầm, hai mắt hiện đã đỏ hoe cả người bị nhiệt độ hun cho nóng bừng cũng không chịu cách xa một chút. Chỉ sợ lơ là một khắc thôi nàng sẽ bỏ lại hắn một mình. Sống gần ba mươi năm đến bây giờ hắn mới rõ ràng cảm nhận được cái chết đáng sợ như vậy. Sợ rằng Diêm Vương sẽ bắt người bên cạnh hắn mang đi lúc nào không biết.
"Két... Công tử, Lăng tiên sinh bảo ta mang canh đến cho ngài. Người có dặn phải uống hết canh mới có thể khỏe lại." Bên ngoài có dược đồng mang canh tới. Lo hắn sẽ không uống còn cố ý nhắc nhở là do Lăng Huyền có căn dặn. Tuy Chưởng môn cùng Lăng tiên sinh không nói gì nhưng bọn họ cũng tinh ý nhận ra vị công tử này cùng Thiếu chỉ có quan hệ không tầm thường. Khả năng rất lớn chính là ý trung nhân của Thiểu chủ.
"Ta đã biết. Để đó lát ta uống." Long Nhật Hàn không mặn không nhạt đáp lại cho có lệ. Bây giờ ngoài nàng ra hắn không để ai trong mắt nữa.
"Công tử. Đã tới lúc thêm than cho Thiếu chủ. Ngài có thể lên giường ngồi nghỉ một chút. Cũng không cần ở sát như vậy. Nhiệt độ rất nóng." Dược đồng để phần canh lên bàn rồi đi tới thêm than vào chậu đảm bảo giữ cho nhiệt độ luôn ổn định.
Long Nhật Hàn biết bản thân không giúp được gì khó khăn nâng người dậy đi tới bàn cầm bát canh lên một hơi uống cạn.
Sau khi thêm đủ lượng than dược đồng đi ra ngoài. Trước khi cánh cửa đóng lại còn tiện nhắc nhở hắn thêm một câu.
"Công tử. Nếu ngài không nghỉ ngơi tốt sẽ không thể giúp cho Thiếu chủ sớm ngày tỉnh lại. Mong người hãy chăm sóc tốt cho bản thân." Không để hắn nói gì cánh cửa đã đóng lại rồi dược đồng liền rời đi.
Long Nhật Hàn nhìn cánh cửa lại nhìn vế phía Minh Nguyệt đang ngồi trong thùng gỗ. Suy nghĩ một chút rồi cũng đi về phía giường lớn ngồi xuống xếp bằng. Trước khi đi hắn nhớ sư phụ nàng đã nói muốn cứu nàng cần phải nghịch chuyển Nhật Nguyệt kiếm thức. Vậy nên hắn muốn trước khi thực sự bắt tay vào thực hiện phải nắm chắc được mọi thứ.
Tạm thời không thể tự mình nghịch chuyển được thì kiểm tra lại Phá Nhật kiếm thức của bản thân. Hắn không thể để nàng gặp nguy hiểm dù chỉ là một phần vạn khả năng.
Trong phòng hiện tại một nam nhân ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt vận công. Phá Nhật kiếm thức luân chuyển sắc mặt hắn cũng tốt hơn một chút. Còn nữ nhân thì yên tĩnh nhắm mắt ngồi trong thùng gỗ lớn để nước thuốc bảo vệ cơ thể
Minh Nguyệt hai mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng trong thùng tắm lớn cả người ngập trong nước thuốc đen ngòm. Chỉ còn từ cổ trở lên ở bên ngoài.
"Tiền bối. Nguyệt Nhi, nàng ấy..." Long Nhật Hàn đứng cạnh thùng gỗ đau lòng nhìn nữ nhân của mình không chút phản ứng ngồi trong đó. Cả người hắn hiện tại chỉ còn cảm giác đau lòng không thôi.
"Tiền bối. Nguyệt Nhi, nàng ấy..." Long Nhật Hàn đứng cạnh thùng gỗ đau lòng nhìn nữ nhân của mình không chút phản ứng ngồi trong đó. Cả người hắn hiện tại chỉ còn cảm giác đau lòng không thôi.
"Đây là phương thuốc vì nàng mà làm ra. Để bảo toàn tâm mạch. Tốt hơn hết trước khi lão Vương quay lại không nên động vào. Sai một chút tính mạng sẽ nguy hiểm. Ngươi hiểu tính nghiêm trọng của việc này chứ." Lăng Huyền nhìn tiểu đồ đệ ngày thường lúc nào cũng trêu ghẹo mình bây giờ ngồi im ở đó không chút phản ứng nào cũng đau lòng không thôi. Số mệnh nha đầu này từ nhỏ tới lớn đều không suôn sẻ được mấy ngày. Bây giờ lại còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Bảo người làm sư phụ như ông không đau lòng sao được.
"Vậy khi nào nàng có thể tỉnh lại. Vãn bối phải làm sao mới có thể giúp nàng?" Long Nhật Hàn sốt ruột nhìn nữ nhân không phản ứng lại mình ở kia cả người đều căng thẳng. Hắn rất sợ nàng một khi ngủ liền ngủ mãi không tỉnh lại nữa. Mặc dù vừa rồi Vương sư phụ đã nói chỉ cần có hắn ở đây nàng sẽ không sao. Thế nhưng từ sâu trong tiềm thức Long Nhật Hàn vẫn có cảm giác bất an không thể lú giải.
"Ngươi không cần nóng lòng. Hiện tại việc quan trọng là giúp nàng bảo vệ được tâm mạch. Nước thuốc này là các vị tiền bối đã mất đặc biệt vì nha đầu mà nghiên cứu. Bởi vì đề phòng nha đầu này thực sự sảy ra chuyện nên trước đó đã tính toán trước. Thật không ngờ là tới cuối cùng vẫn phải sử dụng. Nước này phải đảm bảo luôn nóng ngâm đủ mười hai canh giờ. Sau đó có thể tiến hành trị thương. Tuy nhiên vấn đề quan trọng không kém hiện tại là sức khỏe của ngươi. Nếu sức khỏe của ngươi phục hồi không tốt thì sẽ nguy hiểm cho cả hai." Lăng Huyền nhớ lại trước đây bản thân cùng Vương Hoàng từng cùng năm vị tiền bối nghiên cứu phối phương để phòng vạn nhất nàng phát chú ngoài dự kiến gặp nguy hiểm. Phương thuốc cuối cùng cũng phối ra. Đến hiện tại thự sự phải dùng trên người nàng. Đây là điều bọn họ không muốn nhất nhưng vẫn sảy ra.
"Đúng rồi. Tạm thời ngươi đừng làm gì. Có thể ở lại đây canh chừng nha đầu hoặc về trước nghỉ ngơi. Sẽ có dược đồng tới canh chừng. Ngươi không cần lo lắng. Cố gắng mà hồi phục thương thế thật tốt. Ta phải đi gặp lão Vương bàn bạc thật kĩ." Lăng Huyền nhìn nàng hiện tại tạm thời không còn gì lo lắng nữa cũng yên tâm đôi chút. Việc quan trọng hiện tại là tính toán thật cẩn thận mới có thể tiến hành trị liệu. Ông phải tìm họ Vương kia cùng nhau thảo luận vấn đề. Hiện tại các vị tiền bối đều không còn mọi chuyện chỉ có thể trông chờ vào chính mình tự cố gắng.
"Tiền bối cứ đi trước, ta muốn ở lại đây với nàng." Long Nhật Hàn trả lời Lăng Huyền mà mắt vẫn không rời khỏi người nàng một chút. Bây giờ muốn rời đi sự chú ý của hắn đúng là không thể.
"Ta bảo dược đồng hầm canh rồi. Lát nữa mang tới thì ngươi uống một chút. Ít nhất phải giữ được cái mạng nhỏ thì mới có thể cứu được nha đầu." Lăng Huyền cũng nhìn ra sự cố chấp trong mắt của hắn nên không nói nhiều lời. Chỉ đơn giản dặn dò một chút rồi đi tìm Vương Hoàng thương lượng. Để lại một mình Long Nhật Hàn ở trong phòng cùng nàng. Có hắn ở đó ít nhất nàng sẽ không sảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đúng thật là như vậy. Long Nhật Hàn ở đó mắt không rời nửa khắc cẩn thận canh nhiệt độ cho nàng. Hắn chỉ tiếc bản thân không thể moi tim móc phổi ra cho nàng thì cớ gì có thể để nàng sảy ra chuyện được cơ chứ.
"Nguyệt Nhi, ta xin lỗi. Là ta sai, tất cả là do ta. Nàng không thể ngủ mãi như vậy được. Tỉnh lại nàng muốn xử lý ta như thế nào cũng được. Đợi nàng tỉnh lại ta liền nói tất cả mọi chuyện cho nàng được không." Long Nhật Hàn quỳ bên cạnh thùng gỗ không ngừng thì thầm, hai mắt hiện đã đỏ hoe cả người bị nhiệt độ hun cho nóng bừng cũng không chịu cách xa một chút. Chỉ sợ lơ là một khắc thôi nàng sẽ bỏ lại hắn một mình. Sống gần ba mươi năm đến bây giờ hắn mới rõ ràng cảm nhận được cái chết đáng sợ như vậy. Sợ rằng Diêm Vương sẽ bắt người bên cạnh hắn mang đi lúc nào không biết.
"Két... Công tử, Lăng tiên sinh bảo ta mang canh đến cho ngài. Người có dặn phải uống hết canh mới có thể khỏe lại." Bên ngoài có dược đồng mang canh tới. Lo hắn sẽ không uống còn cố ý nhắc nhở là do Lăng Huyền có căn dặn. Tuy Chưởng môn cùng Lăng tiên sinh không nói gì nhưng bọn họ cũng tinh ý nhận ra vị công tử này cùng Thiếu chỉ có quan hệ không tầm thường. Khả năng rất lớn chính là ý trung nhân của Thiểu chủ.
"Ta đã biết. Để đó lát ta uống." Long Nhật Hàn không mặn không nhạt đáp lại cho có lệ. Bây giờ ngoài nàng ra hắn không để ai trong mắt nữa.
"Công tử. Đã tới lúc thêm than cho Thiếu chủ. Ngài có thể lên giường ngồi nghỉ một chút. Cũng không cần ở sát như vậy. Nhiệt độ rất nóng." Dược đồng để phần canh lên bàn rồi đi tới thêm than vào chậu đảm bảo giữ cho nhiệt độ luôn ổn định.
Long Nhật Hàn biết bản thân không giúp được gì khó khăn nâng người dậy đi tới bàn cầm bát canh lên một hơi uống cạn.
Sau khi thêm đủ lượng than dược đồng đi ra ngoài. Trước khi cánh cửa đóng lại còn tiện nhắc nhở hắn thêm một câu.
"Công tử. Nếu ngài không nghỉ ngơi tốt sẽ không thể giúp cho Thiếu chủ sớm ngày tỉnh lại. Mong người hãy chăm sóc tốt cho bản thân." Không để hắn nói gì cánh cửa đã đóng lại rồi dược đồng liền rời đi.
Long Nhật Hàn nhìn cánh cửa lại nhìn vế phía Minh Nguyệt đang ngồi trong thùng gỗ. Suy nghĩ một chút rồi cũng đi về phía giường lớn ngồi xuống xếp bằng. Trước khi đi hắn nhớ sư phụ nàng đã nói muốn cứu nàng cần phải nghịch chuyển Nhật Nguyệt kiếm thức. Vậy nên hắn muốn trước khi thực sự bắt tay vào thực hiện phải nắm chắc được mọi thứ.
Tạm thời không thể tự mình nghịch chuyển được thì kiểm tra lại Phá Nhật kiếm thức của bản thân. Hắn không thể để nàng gặp nguy hiểm dù chỉ là một phần vạn khả năng.
Trong phòng hiện tại một nam nhân ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt vận công. Phá Nhật kiếm thức luân chuyển sắc mặt hắn cũng tốt hơn một chút. Còn nữ nhân thì yên tĩnh nhắm mắt ngồi trong thùng gỗ lớn để nước thuốc bảo vệ cơ thể
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.