Chương 161: Phản đồ
Hoàng Ngọc Tử Băng
13/04/2024
Mấy ngày tiếp theo cả Hắc Sát sơn mạch đều mang dáng vẻ chướng khí mù mịt. Hai thế lực lớn không ngừng lùng sục lẫn nhau. Bên chạy bên đuổi không ai chịu khuất phục. Chỉ khác là bên người của Long Nhật Hàn đã không còn lúc nào cũng trốn chạy nữa. Những lần phản công đã nhiều hơn. Cũng cho đối phương vài lần suýt bỏ mạng cả đám trong rừng rậm.
Hôm nay là ngày thứ năm Long Nhật Hàn cùng Minh Nguyệt hội họp với người của mình. Khi mấy người đang cùng nhau đi thăm dò tình hình kẻ thù thì bất ngờ bị phục kích dồn tới vách núi.
"Con mẹ nó Long Nhật Hàn, cuối cùng lão tử cũng chờ được đến ngày hôm nay." Một kẻ bịt mặt đi ra từ sau lưng đám sát thủ Tây Vực cười lớn. Ánh mắt nhìn hai người Long Nhật Hàn và Minh Nguyệt như kẻ thủ giết cha mẹ.
"Vương Nhị, không ngờ chính ngươi là kẻ phản bội. Uổng công bổn vương nuôi dưỡng bao nhiêu lâu nay. Lại nuôi ra một tên bạch nhãn lang cắn chủ như ngươi."
Long Nhật Hàn ôm bên eo bị thương nhìn người tên Vương Nhị kia ánh mắt sắc lẹm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì tên đó chắc chắn đã chết rất lâu rồi.
Hẳn chỉ thật không ngờ người mình bồi dưỡng ra lại là gian tế. Nuôi ong tay áo hậu quả chính là bị dồn đến con đường cùng. Khi bị mai phục bất ngờ. Phần lớn thuộc hạ đều trúng độc để đám thuộc hạ không phải bỏ mạng oan uổng hai người đã tách riêng ra với bọn họ. Cuối cùng bị ép đến mép vực như hiện tại.
"Ngươi không ngờ đúng không? Long Nhật Hàn hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta còn có một ca ca là Vương Nhất, năm đó chính vó ngựa của ngươi đạp chết huynh ấy dưới chân. Ta là một đứa nhỏ chưa tới 10 tuổi được mẫu thân liều chết bảo vệ. Để đợi được ngày hôm nay. Ta nhịn nhục mười mấy năm. Cuối cùng có cơ hội giết chết ngươi. Mười mấy huynh đệ vì bảo vệ hai người các ngươi mà bỏ mạng nơi rừng sâu thật không công bằng với họ. Ngươi có ngày hôm nay cũng là xứng đáng. Xứng lắm, haha." Vương Nhị như tên điên cười lớn.
"Coi như ta có mắt như mù. Nuôi phải một con bạch nhãn lang. Long Nhật Hàn này hôm nay dù có bỏ mạng cũng phải lôi thêm mấy kẻ đệm lưng." Hắn nhìn đám sát thủ áo đen đứng kín ở đối diện ánh mắt hiện lên vẻ hung tàn. Hắn đã bị thương, Minh Nguyệt thì trúng độc tạm thời không thể sử dụng võ công. Đối mặt với hơn ba mươi tên sát thủ Tây Vực này Long Nhật Hàn đã quyết định sống chết với bọn chúng rồi.
"Thật xin lỗi nàng. Có thể hôm nay chúng ta phải để lại mạng nơi này rồi." Long Nhật Hàn quay ra nhìn Minh Nguyệt đứng bên cạnh. Gương mặt nàng lúc này cũng có chút tái nhợt.
"Sống cùng sống, chết cùng chết." Minh Nguyệt ánh mắt kiên định nắm chặt lấy tay hắn. Thanh kiếm trong tay bởi vì chém giết dọc đường tới đây mà máu nhuộm đỏ lưỡi kiếm không ngừng nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.
"Bớt nói mấy lời vô nghĩa. Hôm nay phu thê các ngươi có mọc cánh cũng không thoát khỏi tay chúng ta. Huynh đệ, xông lên. Chém giết hai kẻ này xong chúng ta lấy tiền về nhà." Thủ lĩnh đám sát thủ cầm loan đao chỉ thẳng mặt hai người. Nhìn điệu bộ tự tin đó chắc chắn như đã giết được người vậy.
"Giết. Giết..." Một đám người lao tới hai người đứng ở vách núi. Long Nhật Hàn mắt không chớp lấy một cái nắm chặt thanh kiếm trong tay lao lên chém giết bọn chúng. Âm thanh đao kiếm vang vọng cả một vùng.
Minh Nguyệt đứng ở một bên yên tĩnh không làm phiền đến hắn chém giết. Nàng tạm thời mất hết võ công không thể cùng hắn xông pha. Chất độc trong người một khi vận công sẽ lập tức xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng mà bỏ mạng. Chỉ có thể đứng một bên thỉnh thoảng có kẻ không có mắt lao tới trước mặt bị một kiếm trong tay nàng giết chết. Nội công không còn nhưng quyền cước thì vẫn đủ giết người.
Bất ngờ có một kẻ từ phía sau đánh lén. Nàng không kịp phòng bị để hắn thành công một kiếm chém nàng bị thương vai phải. Long Nhật Hàn một bên vừa chém giết vẫn không quên nhìn nàng. Thấy nàng bị thương lập tức đỏ mắt chém giết đám người càng mạnh tay. Chẳng mấy đã mở một đường máu tới trước mặt nàng.
Thi thể sát thủ la liệt nằm trên đất kẻ đứt tay kẻ cụt chân. Kẻ thảm hơn thì đầu thân mỗi thứ một nơi. Hiện trường thảm không thể tả. Sát thủ tới hơn ba mươi người hiện tại còn không quá một nửa. Đủ cho thấy sức chiến đấu của chiến thần từng vang danh một thời này đáng sợ cỡ nào.
"Không sao chứ?" Long Nhật Hàn một tay cầm kiếm nhuộm máu. Trên người cũng đỏ máu không biết của đối phương hay của bản thân đi tới trước mặt nàng hỏi.
"Không sao. Bị thương nhẹ thôi, không chết được." Minh Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại hắn. Sắc mặt tái nhợt càng vì vậy thêm thiếu sức sống.
"Không hổ danh là chiến thần vương gia của Thiên Long quốc. Là chúng ta xem thường ngươi rồi." Tên cầm đầu đám sát thủ nghiến răng nói. Nhìn thi thể huynh đệ nằm trên đất hắn mới biết mình quá xem nhẹ người này. Một mình lại có thể chém giết được nhiều như vậy. Nếu hôm nay không giết được hắn e là tương lai càng khó đối phó.
"Nếu ngươi còn mạng đi ra. Trở về nói với Lý Lâm Vũ. Dưới bầu trời của Long gia nhất tộc ta. Không đến lượt tên ngoại lai họ Lý hắn dở trò." Long Nhật Hàn nâng ánh mắt nhìn tên thủ lĩnh nói.
"Nói hay lắm. Đáng tiếc hôm nay ngươi cũng đừng mong thoát khỏi đây. Ta không giết được ngươi chắc chắn không về Tây Vực. Giết" Nói xong hắn ta lần nữa cầm đao lai về phía Long Nhật Hàn. Long Nhật Hàn cũng không chịu yếu thế nhấc kiếm tấn công đối phương. Hai ngươi một đấu một gần như không cho đối phương có cơi hội thở dốc.
Ngay khi tưởng rằng cả hai sẽ cùng lưỡng bại câu thương thì tên sát thủ bỗng dưng lùi ra xa. Phía sau lưng hắn lập tức bay lên rất nhiều mũi tên. Long Nhật Hàn chỉ có thể lùi về bên cạnh nàng thủ. Bảo vệ cho nàng không bị thương.
"Phập" Một mũi tên găm sâu vào bả vai nàng. Long Nhật Hàn tuy không trúng tên nhưng sức lực cũng suy giảm đi rất nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị vắt kiệt mà chết.
"Nhảy xuống." Khi nhìn thấy nàng trúng tên hắn gần như không suy nghĩ lập tức ôm lấy nàng tung người nhảy xuống vực. Bên dưới là vực sâu cả trăm trượng. Rơi xuống đó không chết cũng tàn phế. Thế nhưng hắn vẫn phải nhảy. Như vậy mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Còn hơn đứng bên trên mà bị đám sát thủ đó vắt kiệt.
"Lã đại. Nhảy...nhảy rồi." Đám sát thủ nhìn tình cảnh mad há mồm. Không ngờ hắn lại thực sự dám nhảy xuống.
"Lắp bắp cái gì. Một nữ nhân bị trúng độc còn trúng tên. Một nam nhân sắp hết hơi. Bọn chúng nhảy xuống còn sống được sao. Đi, lập tức xuống dưới tìm cho ta.
Sống phải thấy người chết phải thấy xác." Tên thủ lĩnh lườm tên vừa nói một cái hạ lệnh. Hơn mười tên sát thủ còn lại vội vàng vâng lệnh chạy xuống đáy vực. Đáy vực rất sâu, đường đi cũng nhuy hiểm. Nếu bọn họ muốn đi xuống phải mất ít nhất một canh giờ.
Hôm nay là ngày thứ năm Long Nhật Hàn cùng Minh Nguyệt hội họp với người của mình. Khi mấy người đang cùng nhau đi thăm dò tình hình kẻ thù thì bất ngờ bị phục kích dồn tới vách núi.
"Con mẹ nó Long Nhật Hàn, cuối cùng lão tử cũng chờ được đến ngày hôm nay." Một kẻ bịt mặt đi ra từ sau lưng đám sát thủ Tây Vực cười lớn. Ánh mắt nhìn hai người Long Nhật Hàn và Minh Nguyệt như kẻ thủ giết cha mẹ.
"Vương Nhị, không ngờ chính ngươi là kẻ phản bội. Uổng công bổn vương nuôi dưỡng bao nhiêu lâu nay. Lại nuôi ra một tên bạch nhãn lang cắn chủ như ngươi."
Long Nhật Hàn ôm bên eo bị thương nhìn người tên Vương Nhị kia ánh mắt sắc lẹm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì tên đó chắc chắn đã chết rất lâu rồi.
Hẳn chỉ thật không ngờ người mình bồi dưỡng ra lại là gian tế. Nuôi ong tay áo hậu quả chính là bị dồn đến con đường cùng. Khi bị mai phục bất ngờ. Phần lớn thuộc hạ đều trúng độc để đám thuộc hạ không phải bỏ mạng oan uổng hai người đã tách riêng ra với bọn họ. Cuối cùng bị ép đến mép vực như hiện tại.
"Ngươi không ngờ đúng không? Long Nhật Hàn hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta còn có một ca ca là Vương Nhất, năm đó chính vó ngựa của ngươi đạp chết huynh ấy dưới chân. Ta là một đứa nhỏ chưa tới 10 tuổi được mẫu thân liều chết bảo vệ. Để đợi được ngày hôm nay. Ta nhịn nhục mười mấy năm. Cuối cùng có cơ hội giết chết ngươi. Mười mấy huynh đệ vì bảo vệ hai người các ngươi mà bỏ mạng nơi rừng sâu thật không công bằng với họ. Ngươi có ngày hôm nay cũng là xứng đáng. Xứng lắm, haha." Vương Nhị như tên điên cười lớn.
"Coi như ta có mắt như mù. Nuôi phải một con bạch nhãn lang. Long Nhật Hàn này hôm nay dù có bỏ mạng cũng phải lôi thêm mấy kẻ đệm lưng." Hắn nhìn đám sát thủ áo đen đứng kín ở đối diện ánh mắt hiện lên vẻ hung tàn. Hắn đã bị thương, Minh Nguyệt thì trúng độc tạm thời không thể sử dụng võ công. Đối mặt với hơn ba mươi tên sát thủ Tây Vực này Long Nhật Hàn đã quyết định sống chết với bọn chúng rồi.
"Thật xin lỗi nàng. Có thể hôm nay chúng ta phải để lại mạng nơi này rồi." Long Nhật Hàn quay ra nhìn Minh Nguyệt đứng bên cạnh. Gương mặt nàng lúc này cũng có chút tái nhợt.
"Sống cùng sống, chết cùng chết." Minh Nguyệt ánh mắt kiên định nắm chặt lấy tay hắn. Thanh kiếm trong tay bởi vì chém giết dọc đường tới đây mà máu nhuộm đỏ lưỡi kiếm không ngừng nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.
"Bớt nói mấy lời vô nghĩa. Hôm nay phu thê các ngươi có mọc cánh cũng không thoát khỏi tay chúng ta. Huynh đệ, xông lên. Chém giết hai kẻ này xong chúng ta lấy tiền về nhà." Thủ lĩnh đám sát thủ cầm loan đao chỉ thẳng mặt hai người. Nhìn điệu bộ tự tin đó chắc chắn như đã giết được người vậy.
"Giết. Giết..." Một đám người lao tới hai người đứng ở vách núi. Long Nhật Hàn mắt không chớp lấy một cái nắm chặt thanh kiếm trong tay lao lên chém giết bọn chúng. Âm thanh đao kiếm vang vọng cả một vùng.
Minh Nguyệt đứng ở một bên yên tĩnh không làm phiền đến hắn chém giết. Nàng tạm thời mất hết võ công không thể cùng hắn xông pha. Chất độc trong người một khi vận công sẽ lập tức xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng mà bỏ mạng. Chỉ có thể đứng một bên thỉnh thoảng có kẻ không có mắt lao tới trước mặt bị một kiếm trong tay nàng giết chết. Nội công không còn nhưng quyền cước thì vẫn đủ giết người.
Bất ngờ có một kẻ từ phía sau đánh lén. Nàng không kịp phòng bị để hắn thành công một kiếm chém nàng bị thương vai phải. Long Nhật Hàn một bên vừa chém giết vẫn không quên nhìn nàng. Thấy nàng bị thương lập tức đỏ mắt chém giết đám người càng mạnh tay. Chẳng mấy đã mở một đường máu tới trước mặt nàng.
Thi thể sát thủ la liệt nằm trên đất kẻ đứt tay kẻ cụt chân. Kẻ thảm hơn thì đầu thân mỗi thứ một nơi. Hiện trường thảm không thể tả. Sát thủ tới hơn ba mươi người hiện tại còn không quá một nửa. Đủ cho thấy sức chiến đấu của chiến thần từng vang danh một thời này đáng sợ cỡ nào.
"Không sao chứ?" Long Nhật Hàn một tay cầm kiếm nhuộm máu. Trên người cũng đỏ máu không biết của đối phương hay của bản thân đi tới trước mặt nàng hỏi.
"Không sao. Bị thương nhẹ thôi, không chết được." Minh Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại hắn. Sắc mặt tái nhợt càng vì vậy thêm thiếu sức sống.
"Không hổ danh là chiến thần vương gia của Thiên Long quốc. Là chúng ta xem thường ngươi rồi." Tên cầm đầu đám sát thủ nghiến răng nói. Nhìn thi thể huynh đệ nằm trên đất hắn mới biết mình quá xem nhẹ người này. Một mình lại có thể chém giết được nhiều như vậy. Nếu hôm nay không giết được hắn e là tương lai càng khó đối phó.
"Nếu ngươi còn mạng đi ra. Trở về nói với Lý Lâm Vũ. Dưới bầu trời của Long gia nhất tộc ta. Không đến lượt tên ngoại lai họ Lý hắn dở trò." Long Nhật Hàn nâng ánh mắt nhìn tên thủ lĩnh nói.
"Nói hay lắm. Đáng tiếc hôm nay ngươi cũng đừng mong thoát khỏi đây. Ta không giết được ngươi chắc chắn không về Tây Vực. Giết" Nói xong hắn ta lần nữa cầm đao lai về phía Long Nhật Hàn. Long Nhật Hàn cũng không chịu yếu thế nhấc kiếm tấn công đối phương. Hai ngươi một đấu một gần như không cho đối phương có cơi hội thở dốc.
Ngay khi tưởng rằng cả hai sẽ cùng lưỡng bại câu thương thì tên sát thủ bỗng dưng lùi ra xa. Phía sau lưng hắn lập tức bay lên rất nhiều mũi tên. Long Nhật Hàn chỉ có thể lùi về bên cạnh nàng thủ. Bảo vệ cho nàng không bị thương.
"Phập" Một mũi tên găm sâu vào bả vai nàng. Long Nhật Hàn tuy không trúng tên nhưng sức lực cũng suy giảm đi rất nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị vắt kiệt mà chết.
"Nhảy xuống." Khi nhìn thấy nàng trúng tên hắn gần như không suy nghĩ lập tức ôm lấy nàng tung người nhảy xuống vực. Bên dưới là vực sâu cả trăm trượng. Rơi xuống đó không chết cũng tàn phế. Thế nhưng hắn vẫn phải nhảy. Như vậy mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Còn hơn đứng bên trên mà bị đám sát thủ đó vắt kiệt.
"Lã đại. Nhảy...nhảy rồi." Đám sát thủ nhìn tình cảnh mad há mồm. Không ngờ hắn lại thực sự dám nhảy xuống.
"Lắp bắp cái gì. Một nữ nhân bị trúng độc còn trúng tên. Một nam nhân sắp hết hơi. Bọn chúng nhảy xuống còn sống được sao. Đi, lập tức xuống dưới tìm cho ta.
Sống phải thấy người chết phải thấy xác." Tên thủ lĩnh lườm tên vừa nói một cái hạ lệnh. Hơn mười tên sát thủ còn lại vội vàng vâng lệnh chạy xuống đáy vực. Đáy vực rất sâu, đường đi cũng nhuy hiểm. Nếu bọn họ muốn đi xuống phải mất ít nhất một canh giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.