Chương 42: So tài
Hoàng Ngọc Tử Băng
02/06/2022
Trên đường đến hoàng cung không khí bên trong xe ngựa tràn đầy căng thẳng. Con đường vốn chẳng bao xa nay lại giống như cả thế kỉ. Hắn cố ý bắt chuyện cùng nàng, nhưng ngược lại nàng cứ cố ý lảng đi không muốn nói.
Cứ như vậy một bầu không khí quỷ dị cho đến hoàng cung. Đến cổng cung hai người xuống xe ngựa đi bộ vào trong.
Tới Yến Vũ các, nơi tổ chức yến tiệc. Khi hai người đến thì tất cả đã tập chung đông đủ. Từ bên ngoài tiếng hô the thé của một tên thái giám vang lên "Hàn vương gia, Hàn vương phi tơi". Hắn cùng nàng hai người sánh bước đi vào.
Thấy vậy tất cả mọi người đều đứng lên "tham kiến vương gia, vương phi". Trong cả Thiên Long quốc này có hai người mà ai cũng phải hành lễ, người đầu tiên là đương kim hoàng thượng Long Nhật Vũ, người thứ hai chính là Hàn vương gia Long Nhật Hàn hắn.
"Mọi người không cần đa lễ". Hắn lạnh nhạt đáp. Mọi người nghe xong không tự chủ được mà rùng mình một cái nghĩ "vương gia vẫn lạnh nhạt như vậy!".
Thấy không khí có vẻ căng thẳng hoàng thượng lên tiếng giải vây "nào mọi người đã có mặt đông đủ mau nhập tiệc thôi chứ?"
"Chúng thần tuân mệnh!" Chúng quan lên tiếng. Mọi người ai ngồi chỗ nấy. Hắn cùng Minh Nguyệt đi về chỗ của mình, hai chiếc ghế đầu tiên bên phải ngay dưới chỗ hoàng thượng. Thể hiện địa vị của họ. Hai chiếc ghế bên trái còn lại gần với chỗ hoàng thượng nhất là chỗ của Vũ vương và thừa tướng.
"Để trẫm giới thiệu một chút. Vị này chắc ai cũng biết rồi đây là Vũ vương gia của Thiên Long quốc chúng ta hiện đang trấn giữ biên quan. Hôm nay vừa trở về kinh thành". Nói rồi chỉ tay về phía nam nhân khoảng ngũ tuần ngồi đầu tiên bên hàng ghế trái. Vũ vương là vương gia khác họ được tiên đế sắc phong.
Theo nàng quan sát thấy người này hẳn là một lão hồ li hàng thật giá thật. Từ ánh mắt của người này nàng thấy được sự lão luyện, cùng tính toán trong đó. Một ánh mắt sáng quắc cao thâm.
" Đây là Lý Thư Dao quận chúa nữ nhi của Vũ vương" Long Nhật Vũ lại chỉ tay về phía cô gái ngồi bên cạnh bàn Vũ vương. Cô gái đó nghe thây nhắc đến tên mình liền đứng lên nhún người hành lễ.
Vừa nhìn nàng đã nhận ra đây chính là người nàng gặp đi dạo phố cùng hắn hôm qua.
"Và đây người cuối cùng trẫm muốn giới thiệu với các khanh gia Hàn vương phi Phượng Minh Nguyệt nữ nhi của Gia chủ Phượng Hạo Quân và công chúa Ngọc Vân." Hoàng thượng chỉ tay về phía nàng giới thiệu. Không thể làm gì hơn nàng đành đứng dậy cho mọi người biết.
Tò mò vì sao Hoàng Ngọc Vân mang khác họ nhưng lại là công chúa sao? Bà chính là nghĩa nữ của Thái Thượng hoàng cũng chính là gia gia của hắn đích thân cử hành nghi thức hoàng gia nhận làm nghĩa nữ. Nên mang danh là công chúa chứ không phải quận chúa. Nói như vậy mẫu thân nàng chính là cô cô không cùng huyết thống với hắn. Nhưng do huyết thống nên hôn ước hai nhà Long Phượng vẫn phải thực hiện. Chỉ khi nào hậu thế mang huyết thống dòng chính liên hôn mới tính là thực hiện hẹn ước năm xưa. Vậy nên chuyện nàng với hắn lấy nhau vẫn là bình thường.
"Còn bây giờ thì bầy tiệc" hoàng thượng vừa rứt lời những cung nữ lần lượt dâng lên những món sơn hào hải vị.
Buổi tiệc diễn ra trong sự xa hoa cháng lệ. Những vũ công lần lượt lên trình diễn những tiết mục đặc sắc. Quan lại thì ăn uống trò chuyện. Nhưng đối với nàng đây chính là một sự tra tấn cực khổ. Nàng là một người ghét ồn ào mà phải ngồi chỗ này thật là không thú vị. Ăn qua loa vài miếng nàng ngồi nhâm nhi mĩ tửu.
Đang biểu diễn bỗng nhiên dừng lại vì lời đề nghị của Lý Thư Dao vang lên "Tâu hoàng thượng hôm nay tiểu nữ đến đây cũng muốn bày tỏ chút lòng thành. Không biết tiểu nữ có thể được phép biểu diễn một khúc hay không?"
"Biểu diễn! Ồ được chứ. Nghe nói quận chúa là tài nữ nổi tiếng gần xa nay được phép chiêm ngưỡng thì còn gì bằng. Chuẩn tấu" Hoàng thượng nói với vẻ đầy hứng thú.
"Đa tạ hoàng thượng ân chuẩn, tiểu nữ xin mạn phép." Nói rồi nàng ta đứng lên đi về phía giữa sân khấu. Những vũ nữ rất thức thời lùi hết ra ngoài nhường lại sân khấu.
Tiếng nhạc vang lên những điệu múa uyển chuyển theo tiếng nhạc. Những động tác cầu kì hoa lệ đòi hỏi vũ đạo cao. Nói tóm lại là một điệu múa đẹp câu hồn người. Những nam nhân ngồi tại đây đều căng mắt ra nhìn, những kẻ háo sắc nhìn bằng ánh mắt đói khát hận không thể ăn tươi nuốt sống con mồi. Trừ hai huynh đệ nhà họ Long ra.
Vừa múa nàng ta vẫn không quên ném mị nhãn về phía Long Nhật Hàn. Nhưng đáng tiếc hắn chả mảy may quan tâm. Điều hắn quan tâm bây giờ là làm thế nào để cho nàng hết giận nên đâu để ý đến ai kia đang cố sức liếc mắt đưa tình. Long Nhật Hàn không để ý nhưng Phượng Minh Nguyệt nàng ngồi bên cạnh thì rất rõ ràng. Hừ lạnh một cái không thèm quan tâm nữa tiếp tục thưởng thức mĩ tửu chả mình.
Tiếng nhạc kết thúc điệu múa cũng dừng lại. Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên. Những lời khen ngợi vang lên không ngớt. Ngay cả Hoàng thượng cũng vỗ tay "Hay lắm! Không hổ là nữ nhi của Vũ vương. Quả là một tài nữ a"
"Đa tạ hoàng thượng quá khen, chút tài mọn không đáng nhắc tới" Nói vậy thôi chứ trong lòng nàng ta sướng muốn lên mây rồi ấy. Ai mà không thích bản thân trở thành tâm điểm khen ngợi của đám đông chứ.
"Hoàng thượng tiểu nữ nghe danh Hàn vương phi đã lâu nay không biết có thể mời người biểu diễn để mở rộng tầm mắt không" nàng ta nhìn hoàng thượng đề nghị.
"Muốn mờ Hàn vương phi biểu diễn ư? Chuyện này trẫm không quyết được chỉ có thể hỏi ý của nàng thôi vậy" Hừ hừ đùa chắc ngay cả Hàn lạnh như vậy còn phải sợ nàng ấy hắn mà nói lung tung có khi cái ghế rồng của hắn cũng bị nàng mang ra phá như chơi đó chứ.
"Hàn vương phi tiểu nữ có thể mời người thể hiện một chút không? " nàng ta hỏi Minh Nguyệt.
"Đúng đó Hàn vương phi cũng biểu diễn một chút đi chứ. Ngày vui như này không thể phụ lòng mọi người được" Các quan lại cũng lên tiếng. Ngay cả Long Nhật Hàn bên cạnh cùng nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong. Từ lúc nghe nàng thổi khúc nhạc ấy bên hồ hắn chưa từng được thấy nàng thể hiện qua.
"Các người thật muốn xem chứ" nàng hỏi lại với giọng lạnh tanh.
"Chắc chắn mong người thể hiện đôi chút." Nghe giọng của nàng mà họ cảm thấy run hết cả người nhưng vì tò mò không biết nữ nhân có tài đức gì mà khiến cho Hàn vương nổi tiếng lạnh lùng đích thân xin chỉ ban hôn.
"Vậy được nhưng không phải là ở chỗ này. Nơi đây không thích hợp lắm. Muốn xem hãy cùng ra bên ngoài" nói rồi nàng đứng lên bước ra ngoài trước. Những người khác thấy vậy cũng đi ra theo.
Ra bên ngoài bầu không khí thoáng mát, nàng chọn một cây hoa anh đào lớn rồi đứng bên dưới. Tất cả mọi người không hẹn mà đứng vây quanh gốc đào.
"Linh nhi! Đồ" ba từ ngắn gọn nhưng Linh nhi lập tức hiểu ý. Lấy trong người ra ba đoạn ngọc phía trên là những lỗ nhỏ đem chúng mang nối lại với nhau được một cây tiêu ngọc hoàn chỉnh đưa cho nàng.
Đây chính là cây sáo mà nàng làm khi ở Huyết Sát lâu để sử dụng âm công đó. Để tránh bị phát hiện nàng đã cẩn thận che lại hình trăng khuyết trên thân sáo và điều chỉnh một vài chỗ để có thể chuyển luôn từ sáo thành tiêu. Tuy hơi khó một chút nhưng vì để che dấu một cách cẩn thận nhất có thể. Vì muốn gọn gàng nên nàng áp dụng cách làm của thế kỉ 21 là tách chúng ra thành từng đoạn đến khi cần chỉ việc nối lại là được.
Sau khi chỉnh âm cẩn thận nàng đặt tiêu lên và bắt đầu thổi. Những khúc nhạc du dương trầm bổng đi vào lòng người. Cho đến nhanh dần sau đó chuyển hắn sang vui tươi nhẹ nhàng mọi người đều chìm đắm trong khúc nhạc ấy.
Bỗng nhiên những nụ hoa đào còn đang e ấp từ từ bung nở toả hương ngào ngạt. Vì sắp sang xuân nên hoa đào có nụ. Thế rồi không biết từ đâu những đàn bướm với đủ loại màu sắc từ khắp nơi bay đến xung quanh gốc đào nơi nàng đứng. Chúng bay đến ngày càng nhiều làm cho nơi đó trở nên thơ mộng huyền ảo như chốn tiên cảnh.
Tất cả mọi người đều căng mắt ra nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra. Mọi người cứ đứng ngây ra như phỗng mà tiếng nhạc kết thúc lúc nào cũng không hay. Từ đầu tới giờ Long Nhật Hàn vẫn luôn quan sát nàng không dời mắt khiến ai kia nhìn vào mà nổ đom đóm mắt.
Mãi lâu sau mọi người mới bừng tỉnh. Tiếng vỗ tay nổi lên rầm rộ. Trước đây nghe đồn người có huyết mạch cao quý nhất của Phượng gia sau khi đánh thức huyết mạch ngủ say trong người là có thể khiến cho hoa nở chim về. Nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai có thể làm được điều đó nên mọi người không tin. Nay được chính mắt nhìn thấy quả là phúc khí hiếm có
Cứ như vậy một bầu không khí quỷ dị cho đến hoàng cung. Đến cổng cung hai người xuống xe ngựa đi bộ vào trong.
Tới Yến Vũ các, nơi tổ chức yến tiệc. Khi hai người đến thì tất cả đã tập chung đông đủ. Từ bên ngoài tiếng hô the thé của một tên thái giám vang lên "Hàn vương gia, Hàn vương phi tơi". Hắn cùng nàng hai người sánh bước đi vào.
Thấy vậy tất cả mọi người đều đứng lên "tham kiến vương gia, vương phi". Trong cả Thiên Long quốc này có hai người mà ai cũng phải hành lễ, người đầu tiên là đương kim hoàng thượng Long Nhật Vũ, người thứ hai chính là Hàn vương gia Long Nhật Hàn hắn.
"Mọi người không cần đa lễ". Hắn lạnh nhạt đáp. Mọi người nghe xong không tự chủ được mà rùng mình một cái nghĩ "vương gia vẫn lạnh nhạt như vậy!".
Thấy không khí có vẻ căng thẳng hoàng thượng lên tiếng giải vây "nào mọi người đã có mặt đông đủ mau nhập tiệc thôi chứ?"
"Chúng thần tuân mệnh!" Chúng quan lên tiếng. Mọi người ai ngồi chỗ nấy. Hắn cùng Minh Nguyệt đi về chỗ của mình, hai chiếc ghế đầu tiên bên phải ngay dưới chỗ hoàng thượng. Thể hiện địa vị của họ. Hai chiếc ghế bên trái còn lại gần với chỗ hoàng thượng nhất là chỗ của Vũ vương và thừa tướng.
"Để trẫm giới thiệu một chút. Vị này chắc ai cũng biết rồi đây là Vũ vương gia của Thiên Long quốc chúng ta hiện đang trấn giữ biên quan. Hôm nay vừa trở về kinh thành". Nói rồi chỉ tay về phía nam nhân khoảng ngũ tuần ngồi đầu tiên bên hàng ghế trái. Vũ vương là vương gia khác họ được tiên đế sắc phong.
Theo nàng quan sát thấy người này hẳn là một lão hồ li hàng thật giá thật. Từ ánh mắt của người này nàng thấy được sự lão luyện, cùng tính toán trong đó. Một ánh mắt sáng quắc cao thâm.
" Đây là Lý Thư Dao quận chúa nữ nhi của Vũ vương" Long Nhật Vũ lại chỉ tay về phía cô gái ngồi bên cạnh bàn Vũ vương. Cô gái đó nghe thây nhắc đến tên mình liền đứng lên nhún người hành lễ.
Vừa nhìn nàng đã nhận ra đây chính là người nàng gặp đi dạo phố cùng hắn hôm qua.
"Và đây người cuối cùng trẫm muốn giới thiệu với các khanh gia Hàn vương phi Phượng Minh Nguyệt nữ nhi của Gia chủ Phượng Hạo Quân và công chúa Ngọc Vân." Hoàng thượng chỉ tay về phía nàng giới thiệu. Không thể làm gì hơn nàng đành đứng dậy cho mọi người biết.
Tò mò vì sao Hoàng Ngọc Vân mang khác họ nhưng lại là công chúa sao? Bà chính là nghĩa nữ của Thái Thượng hoàng cũng chính là gia gia của hắn đích thân cử hành nghi thức hoàng gia nhận làm nghĩa nữ. Nên mang danh là công chúa chứ không phải quận chúa. Nói như vậy mẫu thân nàng chính là cô cô không cùng huyết thống với hắn. Nhưng do huyết thống nên hôn ước hai nhà Long Phượng vẫn phải thực hiện. Chỉ khi nào hậu thế mang huyết thống dòng chính liên hôn mới tính là thực hiện hẹn ước năm xưa. Vậy nên chuyện nàng với hắn lấy nhau vẫn là bình thường.
"Còn bây giờ thì bầy tiệc" hoàng thượng vừa rứt lời những cung nữ lần lượt dâng lên những món sơn hào hải vị.
Buổi tiệc diễn ra trong sự xa hoa cháng lệ. Những vũ công lần lượt lên trình diễn những tiết mục đặc sắc. Quan lại thì ăn uống trò chuyện. Nhưng đối với nàng đây chính là một sự tra tấn cực khổ. Nàng là một người ghét ồn ào mà phải ngồi chỗ này thật là không thú vị. Ăn qua loa vài miếng nàng ngồi nhâm nhi mĩ tửu.
Đang biểu diễn bỗng nhiên dừng lại vì lời đề nghị của Lý Thư Dao vang lên "Tâu hoàng thượng hôm nay tiểu nữ đến đây cũng muốn bày tỏ chút lòng thành. Không biết tiểu nữ có thể được phép biểu diễn một khúc hay không?"
"Biểu diễn! Ồ được chứ. Nghe nói quận chúa là tài nữ nổi tiếng gần xa nay được phép chiêm ngưỡng thì còn gì bằng. Chuẩn tấu" Hoàng thượng nói với vẻ đầy hứng thú.
"Đa tạ hoàng thượng ân chuẩn, tiểu nữ xin mạn phép." Nói rồi nàng ta đứng lên đi về phía giữa sân khấu. Những vũ nữ rất thức thời lùi hết ra ngoài nhường lại sân khấu.
Tiếng nhạc vang lên những điệu múa uyển chuyển theo tiếng nhạc. Những động tác cầu kì hoa lệ đòi hỏi vũ đạo cao. Nói tóm lại là một điệu múa đẹp câu hồn người. Những nam nhân ngồi tại đây đều căng mắt ra nhìn, những kẻ háo sắc nhìn bằng ánh mắt đói khát hận không thể ăn tươi nuốt sống con mồi. Trừ hai huynh đệ nhà họ Long ra.
Vừa múa nàng ta vẫn không quên ném mị nhãn về phía Long Nhật Hàn. Nhưng đáng tiếc hắn chả mảy may quan tâm. Điều hắn quan tâm bây giờ là làm thế nào để cho nàng hết giận nên đâu để ý đến ai kia đang cố sức liếc mắt đưa tình. Long Nhật Hàn không để ý nhưng Phượng Minh Nguyệt nàng ngồi bên cạnh thì rất rõ ràng. Hừ lạnh một cái không thèm quan tâm nữa tiếp tục thưởng thức mĩ tửu chả mình.
Tiếng nhạc kết thúc điệu múa cũng dừng lại. Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên. Những lời khen ngợi vang lên không ngớt. Ngay cả Hoàng thượng cũng vỗ tay "Hay lắm! Không hổ là nữ nhi của Vũ vương. Quả là một tài nữ a"
"Đa tạ hoàng thượng quá khen, chút tài mọn không đáng nhắc tới" Nói vậy thôi chứ trong lòng nàng ta sướng muốn lên mây rồi ấy. Ai mà không thích bản thân trở thành tâm điểm khen ngợi của đám đông chứ.
"Hoàng thượng tiểu nữ nghe danh Hàn vương phi đã lâu nay không biết có thể mời người biểu diễn để mở rộng tầm mắt không" nàng ta nhìn hoàng thượng đề nghị.
"Muốn mờ Hàn vương phi biểu diễn ư? Chuyện này trẫm không quyết được chỉ có thể hỏi ý của nàng thôi vậy" Hừ hừ đùa chắc ngay cả Hàn lạnh như vậy còn phải sợ nàng ấy hắn mà nói lung tung có khi cái ghế rồng của hắn cũng bị nàng mang ra phá như chơi đó chứ.
"Hàn vương phi tiểu nữ có thể mời người thể hiện một chút không? " nàng ta hỏi Minh Nguyệt.
"Đúng đó Hàn vương phi cũng biểu diễn một chút đi chứ. Ngày vui như này không thể phụ lòng mọi người được" Các quan lại cũng lên tiếng. Ngay cả Long Nhật Hàn bên cạnh cùng nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong. Từ lúc nghe nàng thổi khúc nhạc ấy bên hồ hắn chưa từng được thấy nàng thể hiện qua.
"Các người thật muốn xem chứ" nàng hỏi lại với giọng lạnh tanh.
"Chắc chắn mong người thể hiện đôi chút." Nghe giọng của nàng mà họ cảm thấy run hết cả người nhưng vì tò mò không biết nữ nhân có tài đức gì mà khiến cho Hàn vương nổi tiếng lạnh lùng đích thân xin chỉ ban hôn.
"Vậy được nhưng không phải là ở chỗ này. Nơi đây không thích hợp lắm. Muốn xem hãy cùng ra bên ngoài" nói rồi nàng đứng lên bước ra ngoài trước. Những người khác thấy vậy cũng đi ra theo.
Ra bên ngoài bầu không khí thoáng mát, nàng chọn một cây hoa anh đào lớn rồi đứng bên dưới. Tất cả mọi người không hẹn mà đứng vây quanh gốc đào.
"Linh nhi! Đồ" ba từ ngắn gọn nhưng Linh nhi lập tức hiểu ý. Lấy trong người ra ba đoạn ngọc phía trên là những lỗ nhỏ đem chúng mang nối lại với nhau được một cây tiêu ngọc hoàn chỉnh đưa cho nàng.
Đây chính là cây sáo mà nàng làm khi ở Huyết Sát lâu để sử dụng âm công đó. Để tránh bị phát hiện nàng đã cẩn thận che lại hình trăng khuyết trên thân sáo và điều chỉnh một vài chỗ để có thể chuyển luôn từ sáo thành tiêu. Tuy hơi khó một chút nhưng vì để che dấu một cách cẩn thận nhất có thể. Vì muốn gọn gàng nên nàng áp dụng cách làm của thế kỉ 21 là tách chúng ra thành từng đoạn đến khi cần chỉ việc nối lại là được.
Sau khi chỉnh âm cẩn thận nàng đặt tiêu lên và bắt đầu thổi. Những khúc nhạc du dương trầm bổng đi vào lòng người. Cho đến nhanh dần sau đó chuyển hắn sang vui tươi nhẹ nhàng mọi người đều chìm đắm trong khúc nhạc ấy.
Bỗng nhiên những nụ hoa đào còn đang e ấp từ từ bung nở toả hương ngào ngạt. Vì sắp sang xuân nên hoa đào có nụ. Thế rồi không biết từ đâu những đàn bướm với đủ loại màu sắc từ khắp nơi bay đến xung quanh gốc đào nơi nàng đứng. Chúng bay đến ngày càng nhiều làm cho nơi đó trở nên thơ mộng huyền ảo như chốn tiên cảnh.
Tất cả mọi người đều căng mắt ra nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra. Mọi người cứ đứng ngây ra như phỗng mà tiếng nhạc kết thúc lúc nào cũng không hay. Từ đầu tới giờ Long Nhật Hàn vẫn luôn quan sát nàng không dời mắt khiến ai kia nhìn vào mà nổ đom đóm mắt.
Mãi lâu sau mọi người mới bừng tỉnh. Tiếng vỗ tay nổi lên rầm rộ. Trước đây nghe đồn người có huyết mạch cao quý nhất của Phượng gia sau khi đánh thức huyết mạch ngủ say trong người là có thể khiến cho hoa nở chim về. Nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai có thể làm được điều đó nên mọi người không tin. Nay được chính mắt nhìn thấy quả là phúc khí hiếm có
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.