Chương 27: Về nhà
Hoàng Ngọc Tử Băng
02/06/2022
Sáng hôm sau nàng thức dậy thấy mình đang nằm trong một vòng tay xa lạ, mà cũng khá quen thuộc. Tối qua rõ ràng hắn ôm nàng ngủ đến giờ.
"Nàng tỉnh rồi hả? Còn sớm có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Bên tai vang lên giọng nói đầy tà tứ. Thật ra hắn thức dậy lâu rồi nhưng thấy nàng còn ngủ nên cứ thế mà ngắm nàng.
Không thèm để ý đến hắn nàng bước xuống giường đi đến cạnh bàn trang điểm ngồi xuống "Linh nhi"
Từ bên ngoài Linh nhi đẩy cửa bước vào trên tay còn mang theo chậu nước ấm rửa mặt. "Tiểu thư, Vương gia buổi sáng vui vẻ"
"Nào đến đây giúp ta " Nàng nói với giọng lười biếng.
Nghe nàng gọi vậy Linh nhi liền vắt chiếc khăn trong chậu nước mang đến chỗ nàng. Sau khi lau mặt xong thì giúp nàng làm tóc trang điểm.
Long Nhật Hàn thấy nàng bơ mình như vậy cũng không để ý bước xuống khỏi giường đi đến chỗ chậu nước bên trong còn để sẵn một chiếc khăn sạch. Lau mặt xong thì hắn đi ra sau tấm bình phong thay đồ. Từ trước đến giờ hắn chưa từng cho nữ nhân vào phòng nên mọi việc toàn tự mình làm.
Thay đồ xong hắn bước ra. Linh nhi cũng đã giúp nàng xong xuôi và lui ra ngoài. Hắn vận trên người một bộ hắc y thêu hình mạn châu sa hoa càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng còn nàng thì một bộ bạch y đơn giản không hoạ tiết nhưng khi kết hợp với gương mặt lại tăng thêm nét lạnh lùng xa cách.
Hai người hai phong cách khác nhau nhưng khi họ đứng cùng nhau lại không hề cảm thấy đối lập mà thay vào đó là sự hài hòa đến hoàn mĩ.
"Hôm nay chúng ta sẽ không vào cung mà đến Phượng gia ý nàng thấy sao?" Hắn hỏi nàng.
"Cũng được vậy thì đến Phượng gia đi ta cũng có việc cần phải về đó một chuyến". Nàng trả lời hắn mà khuôn mặt vẫn lạnh tanh.
Sau khi dùng xong bữa sáng nàng kêu Linh nhi chuẩn bị một chút rồi về Phượng gia.
Trước cửa lớn Phượng gia bây giờ xuất hiện hai con người mà những người đi đường khi nhìn thấy đều phải ngoái lại nhìn trước vẻ đẹp của họ. Nam thì lạnh lùng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng một vẻ đẹp đầy xa cách nhưng lại khiến người khác muốn lại gần. Hình như những gì tốt đẹp nhất thế gian lại trao tặng hết cho người này. Ấy vậy mà khi nhìn người bên cạnh ánh mắt lạnh lùng ấy lại chứa đựng đầy sự ôn nhu cưng chiều.
Nữ nhân bên cạnh cũng khiến người ta phải cảm thán. Một dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Đôi mắt đen sâu thắm khiến người khác nhìn vào mà có cảm giác như bị hút vào trong. Nét mặt lạnh lùng không hề kém nam nhân bên cạnh.
Vừa thấy hai người mới đến thị vệ canh cửa vội vàng cung kính " Tiểu thư, Vương gia". Hai người chỉ ừ một tiếng rồi đi vào trong.
Bên trong cả nhà Phượng Hạo Quân đang ngồi ăn sáng. Thấy hai người mẫu thân nàng lên tiếng."Nào Nguyệt nhi Hàn vương mau ngồi đây ăn sáng đi".
Thấy mẫu thân nàng xưng hô khách khí vậy hắn đáp "cứ gọi con là Hàn được rồi nhạc mẫu". Thấy vậy Phượng lão thái gia cười ha hả.
"Chúng con ăn rồi mọi người cứ tự nhiên. Phong ra đây tỉ nói chuyện lát." Nàng quay sang nói với Phượng Lãnh Phong.
"Ta ra ngoài một lát." Nàng quay lại nói với hắn.
"Ừ nàng cứ đi đi. Cẩn thận chút, đừng đi quá xa, sắp trưa rồi" Hắn thấy nàng hỏi vậy nên đồng ý. Cũng không quên dặn dò nàng.
Nàng cùng Phượng Lãnh Phong đi ra ngoài hậu viện còn Long Nhật Hàn thì ở lại nói chuyện với gia gia và phụ mẫu nàng.
Ra hậu viện hai người ngồi xuống bộ bàn ghế đã được chuẩn bị sẵn. Linh nhi rất đúng lúc bưng trà ra cho hai người.
Nhận lấy chén trà nàng hỏi Phượng Lãnh Phong "Phong này, sư thúc đã dạy võ công cho đệ đúng không"
Thấy nàng hỏi vậy hắn cũng rất thành thật trả lời " Đúng a nghĩa phụ nói cả đời ông không con cái lại chẳng có đồ đệ nên ông đã dạy hết tất cả những gì ông biết cho đệ. Có chuyện gì không tỉ?"
"Ta muốn đệ trở thành phó lâu chủ Huyết Sát lâu" nàng nói với hắn.
"Được thôi, nhưng làm thế nào mới có thể trở thành phó lâu chủ. Nghe nói Huyết Sát lâu làm việc rất cẩn thận cũng rất bí ẩn nha" hắn hỏi nàng.
"Ha ha đệ đệ ngốc cái Huyết Sát lâu đó chính là của tỉ đó" Nàng cười đáp lại câu hỏi ngốc nghếch của hắn.
"Hả, tỉ chính là lâu chủ Huyết Sát lâu? Thế mà dám dấu không cho đệ biết cơ đấy. Mà sao đang yên lành tỉ lại muốn đệ làm phó lâu chủ chứ?" Hắn bất ngờ nhìn nàng hỏi.
"Chỉ là bất giờ ta đã là Hàn vương phi việc xử lí không tiện nên ta muốn đệ giúp ta làm thôi. Nàng nói mục đích của mình cho hắn biết.
"Nào để ta giới thiệu với đệ một người." Nói rồi nàng kéo Linh nhi đằng sau ra đứng trước mặt hắn hỏi. Đệ có biết đây là ai không?
"Thì là nha hoàn của tỉ tên Linh nhi còn gì cái này đệ biết mà. Tỉ tỉ hắn thật là hỏi vậy cũng hỏi. Đừng nói mới tới Hàn vương phủ một ngày tỉ của đệ đã trở nên ngốc nghếch rồi nha" Lãnh Phong không quên trêu ghẹo nàng.
"Đệ nói sai rồi nàng thật ra chính là Hồ một trong tứ đại hộ pháp của Huyết Sát lâu đó." Nàng đưa ra câu trả lời rất có sức công phá.
"Cái gì nàng là một trong tứ đại hộ pháp á không thể tin được nha" hắn nói kèm theo đó là hành động đi xung quanh Linh nhi quan sát như thể "ta không tin" vậy. Nhìn thế nào cũng cảm thấy một thiếu nữ liễu yếu đào tơ như này không thể nào là hộ pháp của Huyết Sát lâu uy danh lẫy lừng được. Rất khó tin.
"Cứ quyết định vậy đi, đêm nay cùng ta đến Huyết Sát lâu nhận chức. Bây giờ thì mau trở về thôi đừng để mọi người biết chuyện này." Thế là nàng cùng hắn quay trở lại chỗ mọi người đang nói chuyện.
"Nàng tỉnh rồi hả? Còn sớm có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Bên tai vang lên giọng nói đầy tà tứ. Thật ra hắn thức dậy lâu rồi nhưng thấy nàng còn ngủ nên cứ thế mà ngắm nàng.
Không thèm để ý đến hắn nàng bước xuống giường đi đến cạnh bàn trang điểm ngồi xuống "Linh nhi"
Từ bên ngoài Linh nhi đẩy cửa bước vào trên tay còn mang theo chậu nước ấm rửa mặt. "Tiểu thư, Vương gia buổi sáng vui vẻ"
"Nào đến đây giúp ta " Nàng nói với giọng lười biếng.
Nghe nàng gọi vậy Linh nhi liền vắt chiếc khăn trong chậu nước mang đến chỗ nàng. Sau khi lau mặt xong thì giúp nàng làm tóc trang điểm.
Long Nhật Hàn thấy nàng bơ mình như vậy cũng không để ý bước xuống khỏi giường đi đến chỗ chậu nước bên trong còn để sẵn một chiếc khăn sạch. Lau mặt xong thì hắn đi ra sau tấm bình phong thay đồ. Từ trước đến giờ hắn chưa từng cho nữ nhân vào phòng nên mọi việc toàn tự mình làm.
Thay đồ xong hắn bước ra. Linh nhi cũng đã giúp nàng xong xuôi và lui ra ngoài. Hắn vận trên người một bộ hắc y thêu hình mạn châu sa hoa càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng còn nàng thì một bộ bạch y đơn giản không hoạ tiết nhưng khi kết hợp với gương mặt lại tăng thêm nét lạnh lùng xa cách.
Hai người hai phong cách khác nhau nhưng khi họ đứng cùng nhau lại không hề cảm thấy đối lập mà thay vào đó là sự hài hòa đến hoàn mĩ.
"Hôm nay chúng ta sẽ không vào cung mà đến Phượng gia ý nàng thấy sao?" Hắn hỏi nàng.
"Cũng được vậy thì đến Phượng gia đi ta cũng có việc cần phải về đó một chuyến". Nàng trả lời hắn mà khuôn mặt vẫn lạnh tanh.
Sau khi dùng xong bữa sáng nàng kêu Linh nhi chuẩn bị một chút rồi về Phượng gia.
Trước cửa lớn Phượng gia bây giờ xuất hiện hai con người mà những người đi đường khi nhìn thấy đều phải ngoái lại nhìn trước vẻ đẹp của họ. Nam thì lạnh lùng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng một vẻ đẹp đầy xa cách nhưng lại khiến người khác muốn lại gần. Hình như những gì tốt đẹp nhất thế gian lại trao tặng hết cho người này. Ấy vậy mà khi nhìn người bên cạnh ánh mắt lạnh lùng ấy lại chứa đựng đầy sự ôn nhu cưng chiều.
Nữ nhân bên cạnh cũng khiến người ta phải cảm thán. Một dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Đôi mắt đen sâu thắm khiến người khác nhìn vào mà có cảm giác như bị hút vào trong. Nét mặt lạnh lùng không hề kém nam nhân bên cạnh.
Vừa thấy hai người mới đến thị vệ canh cửa vội vàng cung kính " Tiểu thư, Vương gia". Hai người chỉ ừ một tiếng rồi đi vào trong.
Bên trong cả nhà Phượng Hạo Quân đang ngồi ăn sáng. Thấy hai người mẫu thân nàng lên tiếng."Nào Nguyệt nhi Hàn vương mau ngồi đây ăn sáng đi".
Thấy mẫu thân nàng xưng hô khách khí vậy hắn đáp "cứ gọi con là Hàn được rồi nhạc mẫu". Thấy vậy Phượng lão thái gia cười ha hả.
"Chúng con ăn rồi mọi người cứ tự nhiên. Phong ra đây tỉ nói chuyện lát." Nàng quay sang nói với Phượng Lãnh Phong.
"Ta ra ngoài một lát." Nàng quay lại nói với hắn.
"Ừ nàng cứ đi đi. Cẩn thận chút, đừng đi quá xa, sắp trưa rồi" Hắn thấy nàng hỏi vậy nên đồng ý. Cũng không quên dặn dò nàng.
Nàng cùng Phượng Lãnh Phong đi ra ngoài hậu viện còn Long Nhật Hàn thì ở lại nói chuyện với gia gia và phụ mẫu nàng.
Ra hậu viện hai người ngồi xuống bộ bàn ghế đã được chuẩn bị sẵn. Linh nhi rất đúng lúc bưng trà ra cho hai người.
Nhận lấy chén trà nàng hỏi Phượng Lãnh Phong "Phong này, sư thúc đã dạy võ công cho đệ đúng không"
Thấy nàng hỏi vậy hắn cũng rất thành thật trả lời " Đúng a nghĩa phụ nói cả đời ông không con cái lại chẳng có đồ đệ nên ông đã dạy hết tất cả những gì ông biết cho đệ. Có chuyện gì không tỉ?"
"Ta muốn đệ trở thành phó lâu chủ Huyết Sát lâu" nàng nói với hắn.
"Được thôi, nhưng làm thế nào mới có thể trở thành phó lâu chủ. Nghe nói Huyết Sát lâu làm việc rất cẩn thận cũng rất bí ẩn nha" hắn hỏi nàng.
"Ha ha đệ đệ ngốc cái Huyết Sát lâu đó chính là của tỉ đó" Nàng cười đáp lại câu hỏi ngốc nghếch của hắn.
"Hả, tỉ chính là lâu chủ Huyết Sát lâu? Thế mà dám dấu không cho đệ biết cơ đấy. Mà sao đang yên lành tỉ lại muốn đệ làm phó lâu chủ chứ?" Hắn bất ngờ nhìn nàng hỏi.
"Chỉ là bất giờ ta đã là Hàn vương phi việc xử lí không tiện nên ta muốn đệ giúp ta làm thôi. Nàng nói mục đích của mình cho hắn biết.
"Nào để ta giới thiệu với đệ một người." Nói rồi nàng kéo Linh nhi đằng sau ra đứng trước mặt hắn hỏi. Đệ có biết đây là ai không?
"Thì là nha hoàn của tỉ tên Linh nhi còn gì cái này đệ biết mà. Tỉ tỉ hắn thật là hỏi vậy cũng hỏi. Đừng nói mới tới Hàn vương phủ một ngày tỉ của đệ đã trở nên ngốc nghếch rồi nha" Lãnh Phong không quên trêu ghẹo nàng.
"Đệ nói sai rồi nàng thật ra chính là Hồ một trong tứ đại hộ pháp của Huyết Sát lâu đó." Nàng đưa ra câu trả lời rất có sức công phá.
"Cái gì nàng là một trong tứ đại hộ pháp á không thể tin được nha" hắn nói kèm theo đó là hành động đi xung quanh Linh nhi quan sát như thể "ta không tin" vậy. Nhìn thế nào cũng cảm thấy một thiếu nữ liễu yếu đào tơ như này không thể nào là hộ pháp của Huyết Sát lâu uy danh lẫy lừng được. Rất khó tin.
"Cứ quyết định vậy đi, đêm nay cùng ta đến Huyết Sát lâu nhận chức. Bây giờ thì mau trở về thôi đừng để mọi người biết chuyện này." Thế là nàng cùng hắn quay trở lại chỗ mọi người đang nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.