Chương 40
Hạ Mẫn
20/01/2023
Một lúc sau, Thiên Vũ leo đến đỉnh núi. Anh nhanh nhẹn đi qua từng bụi cây, nhìn thấy con đường mòn anh liền men theo mà đi. Đi một đoạn anh thấy xa xa có một căn nhà tồi tàn âm u, nhìn sắc trời đã tối tự bao giờ. Anh cắn răng bước về phía trước, anh không biết mình đã quan tâm Ngọc Nhiên từ bao giờ. Thiên Vũ lẻn vào ngôi nhà tồi tàn, đi vòng quanh căn nhà chợt giọng nói dâm đãng từ căn phòng đối diện truyền vào tai anh:
- Sao nào cảm giác như thế nào? Nhìn cô cũng được tôi không kén chọn, có trách thì trách cô không nên chạm vào người không nên động. Nào ngoan ngoãn nằm dưới thân ông, sau đó còn chụp hình nữa ha ha..
Chẳng biết tại sao anh lại vô cùng tức giận, đạp cửa phòng nhìn cô gái với mái tóc rối tung, quần áo bị rách và ướt sũng. Nhìn gương mặt trắng nhợt, đôi môi bị cô cắn bật máu không ai khác chính là Ngọc Nhiên thì tim Thiên Vũ thắt lại. Anh tiến tới đấm thật mạnh vào tên côn đồ đứng đơ ra đó, hắn quá ngạc nhiên nên vẫn giữ tư thế lắp máy quay. Anh hét lên giận dữ.
- Mày muốn quay video lắm à? Mày dám hành hạ cô ấy như thế à? Mày có còn là đàn ông không? Khốn nạn!
Anh đấm đá tên côn đồ, hắn muốn vùng dậy nhưng Thiên Vũ lại dễ dàng tránh thoát. Sau khi đánh xong anh nhanh chạy đến bên cạnh Ngọc Nhiên, cởi áo khoác lên cô. Ngọc Nhiên nặng nề mở mắt ra run rẩy thốt lên:
- Lâm Thiên Vũ!
Rồi cô mệt mỏi nhắm mắt lại, không biết cô đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Cố nhớ lại những gì xảy ra với mình, cô cảm giác như chưa có chuyện gì vậy. Nó diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp trở tay. Ngay giây phút cô gặp nguy hiểm thì hình như ai đó đã cứu cô? Phải rồi, là Lâm Thiên Vũ. Người đàn ông cô luôn gọi là tên mọt sách đó vậy mà đã cứu mình. Ngọc Nhiên tự hỏi bản thân, không hiểu sao ngay khi nhìn thấy anh xuất hiện ở đó, cô mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ đó là một loại cảm giác an toàn mà theo bản năng tự cô có được từ người đàn ông này.
Lúc này đây Ngọc Nhiên vẫn cảm giác toàn thân mình run rẩy. Cô rất sợ, vừa rồi nếu như không có Lâm Thiên Vũ có phải cô đã.. Đã bị những tên côn đồ kia làm nhục hay không? Cô thật sự không dám tưởng tượng nữa. Lâm Thiên Vũ anh ấy đâu rồi? Cô muốn gặp anh, thật sự rất muốn!
Ngay lúc Ngọc Nhiên đang cố xuống giường thì cửa phòng ngủ được mở ra. Từ ánh sáng mờ ảo ấy, cô thấy Hạ Lan Mộc Mộc. Sao cô ấy lại ở đây?
- Ngọc Nhiên, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại rồi! Cô có biết là tôi rất lo lắng cho cô không? _ Hạ Lan Mộc Mộc tay bưng khay đồ ăn tiến vào phòng. Vừa thấy Ngọc Nhiên đã tỉnh cô liền vui vẻ kêu lên. Đặt khay xuống bàn rồi ngồi xuống giường kiểm tra xem Ngọc Nhiên có còn sốt hag không. Phải biết khi vừa mới đưa Ngọc Nhiên về thì cả người cô đã ướt sũng, không lâu sau liền phát sốt, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng khiến cô sợ hãi không thôi. Thật may là giờ không sao rồi!
- Hạ Lan.. Sao cô ở đây? Tôi đang ở đâu? _ Ngọc Nhiên khó khăn mở miệng hỏi, miệng cô hiện tại rất đắng, nói chuyện cũng khó khăn.
- Uống nước trước đi.. Cô đang ở nhà anh Thiên Vũ, tôi ở đây để chăm sóc cô a..
- Cô và Lâm Thiên Vũ.. Hai người rất thân sao? _ Ngọc Nhiên dè dặt hỏi.
- Đương nhiên a.. Anh ấy là anh nuôi của chị em tôi đó.
Ngọc Nhiên thật không ngờ trái đất lại tròn đến vậy. Thì ra Hạ Lan Mộc Mộc và Lâm Thiên Vũ còn có quan hệ này. Thảo nào khi cô bàn giao công việc lại không thấy Lâm Thiên Vũ phàn nàn gì về người hợp tác mới. Lúc ấy cô còn nghĩ anh thật dễ tính.
- Thì ra là vậy.. Vậy anh ấy đâu?
- Anh ấy đang xử lý chuyện của cô ở cục cảnh sát a.. _ Hạ Lan Mộc Mộc hiểu "anh ấy" trong miệng Ngọc Nhiên là nhắc đến ai. Cô đứng dậy kéo hết rèm cửa ra, cả căn phòng ngay lập tức sáng bừng lên.
Ngọc Nhiên lúc này mới nghĩ tới chuyện của mình. Ngay khi cô định hỏi thì Hạ Lan Mộc Mộc đã trả lời trước:
- Ngọc Nhiên, cô đã ngủ hai ngày rồi. Hai ngày nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cô biết không, không chỉ kẻ hại cô bị đưa ra pháp luật mà tôi cũng đã nộp bằng chứng cáo tội Đình Lãng. Tất cả đều đã bị trừng phạt, Ngọc Nhiên, tôi thật sự rất vui! _ Hạ Lan Mộc Mộc không thể kiềm chế sự vui vẻ cùng mãn nguyện trong lòng. Cô dường như sắp khóc vì mọi chuyện đã quá viên mãn.
- Hạ Lan thật sao? Cô đã báo thù được cho chị gái mình rồi sao? Còn nữa, kẻ hại tôi là ai? Tôi.. Ngọc Nhiên kích động nắm tay Hạ Lan Mộc Mộc gặng hỏi.
- Ngọc Nhiên cô xem cái này rồi sẽ rõ ngay thôi. _ Hạ Lan Mộc Mộc cầm điều khiển mở ti vi, ngay lập tức tin tức trên đó hấp dẫn sự chú ý của Ngọc Nhiên.
"Hôm nay phó tổng tài Dương thị - bà Nhạc Hiểu Phi chính thức bị bắt tạm giam để điều tra vì vụ án bắt cóc người trái phép. Nạn nhân vụ án là một cô gái trẻ, hiện tại đã được an toàn. Cùng với đó, tổng tài Dương thị - ông Dương Gia Kiệt bị khởi tố do buôn bán vũ khí lậu và gây tai nạn xe bỏ trốn. Sự việc liên tiếp xảy ra khiến cổ phiếu Dương thị giảm mạnh. Chủ tịch Dương thị buộc phải trở về nắm quyền thay con trai.."
Ngọc Nhiên đờ người ra, không cần hỏi cũng biết cô gái bị Nhạc Hiểu Phi bắt cóc chính là cô. Tại sao cô ta phải làm như vậy? Cô có thù oán gì với cô ta chứ? Còn nữa, Dương Gia Kiệt.. Anh ta, sao có thể là loại người đó chứ? Trong trí nhớ của cô, anh ta là một người nho nhã và tốt bụng. Không ngờ, ẩn sau khuôn mặt đạo đức ấy tất cả đều là giả. Ngọc Nhiên ngơ ngác nhìn Hạ Lan Mộc như muốn hỏi điều gì.
- Cái này.. Nhạc Hiểu Phi bắt cóc cô là do hiểu lầm giữa cô và anh Thiên Vũ có gì đó không rõ ràng. Còn Dương Gia Kiệt, tôi chưa nói cho cô biết, thực ra anh ta chính là Đình Lãng, kẻ đã hãm hại chị gái tôi. Là tôi đã thu thập bằng chứng tố cáo anh ta, cô xem, cuối cùng tôi cũng đòi lại công bằng cho chị ấy rồi. _ Hạ Lan Mộc Mộc ngồi xuống giải thích cho Ngọc Nhiên. Cô biết tin tức này đối với cô ấy thật khó tiếp nhận, nhưng chuyện gì cũng phải nhìn thực tế, không phải sao?
- Hạ Lan.. Tôi.. Tôi không biết gì cả.. Hức, vậy mà bao lâu nay tôi vẫn luôn giúp đỡ kẻ xấu, tôi không ngờ Dương Gia Kiệt anh ta lại.. _ Ngọc Nhiên khóc nấc lên, cô thật sự rất sốc, cô tin tưởng Dương Gia Kiệt như vậy, nhưng không ngờ..
- Ngọc Nhiên cô không có lỗi, cô cái gì cũng không biết mà. Mọi chuyện đều đã qua rồi, từ nay sẽ không còn ai phản bội cô nữa đâu. _ Hạ Lan Mộc Mộc đau lòng ôm Ngọc Nhiên mà an ủi. Cô gái này tâm hồn rất yếu đuối, nếu như một lần nữa bị đả kích, không biết cô ấy sẽ như thế nào nữa. Nhưng Hạ Lan Mộc Mộc chắc chắn, hậu quả sẽ không nhỏ.
- Sao nào cảm giác như thế nào? Nhìn cô cũng được tôi không kén chọn, có trách thì trách cô không nên chạm vào người không nên động. Nào ngoan ngoãn nằm dưới thân ông, sau đó còn chụp hình nữa ha ha..
Chẳng biết tại sao anh lại vô cùng tức giận, đạp cửa phòng nhìn cô gái với mái tóc rối tung, quần áo bị rách và ướt sũng. Nhìn gương mặt trắng nhợt, đôi môi bị cô cắn bật máu không ai khác chính là Ngọc Nhiên thì tim Thiên Vũ thắt lại. Anh tiến tới đấm thật mạnh vào tên côn đồ đứng đơ ra đó, hắn quá ngạc nhiên nên vẫn giữ tư thế lắp máy quay. Anh hét lên giận dữ.
- Mày muốn quay video lắm à? Mày dám hành hạ cô ấy như thế à? Mày có còn là đàn ông không? Khốn nạn!
Anh đấm đá tên côn đồ, hắn muốn vùng dậy nhưng Thiên Vũ lại dễ dàng tránh thoát. Sau khi đánh xong anh nhanh chạy đến bên cạnh Ngọc Nhiên, cởi áo khoác lên cô. Ngọc Nhiên nặng nề mở mắt ra run rẩy thốt lên:
- Lâm Thiên Vũ!
Rồi cô mệt mỏi nhắm mắt lại, không biết cô đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Cố nhớ lại những gì xảy ra với mình, cô cảm giác như chưa có chuyện gì vậy. Nó diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp trở tay. Ngay giây phút cô gặp nguy hiểm thì hình như ai đó đã cứu cô? Phải rồi, là Lâm Thiên Vũ. Người đàn ông cô luôn gọi là tên mọt sách đó vậy mà đã cứu mình. Ngọc Nhiên tự hỏi bản thân, không hiểu sao ngay khi nhìn thấy anh xuất hiện ở đó, cô mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ đó là một loại cảm giác an toàn mà theo bản năng tự cô có được từ người đàn ông này.
Lúc này đây Ngọc Nhiên vẫn cảm giác toàn thân mình run rẩy. Cô rất sợ, vừa rồi nếu như không có Lâm Thiên Vũ có phải cô đã.. Đã bị những tên côn đồ kia làm nhục hay không? Cô thật sự không dám tưởng tượng nữa. Lâm Thiên Vũ anh ấy đâu rồi? Cô muốn gặp anh, thật sự rất muốn!
Ngay lúc Ngọc Nhiên đang cố xuống giường thì cửa phòng ngủ được mở ra. Từ ánh sáng mờ ảo ấy, cô thấy Hạ Lan Mộc Mộc. Sao cô ấy lại ở đây?
- Ngọc Nhiên, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại rồi! Cô có biết là tôi rất lo lắng cho cô không? _ Hạ Lan Mộc Mộc tay bưng khay đồ ăn tiến vào phòng. Vừa thấy Ngọc Nhiên đã tỉnh cô liền vui vẻ kêu lên. Đặt khay xuống bàn rồi ngồi xuống giường kiểm tra xem Ngọc Nhiên có còn sốt hag không. Phải biết khi vừa mới đưa Ngọc Nhiên về thì cả người cô đã ướt sũng, không lâu sau liền phát sốt, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng khiến cô sợ hãi không thôi. Thật may là giờ không sao rồi!
- Hạ Lan.. Sao cô ở đây? Tôi đang ở đâu? _ Ngọc Nhiên khó khăn mở miệng hỏi, miệng cô hiện tại rất đắng, nói chuyện cũng khó khăn.
- Uống nước trước đi.. Cô đang ở nhà anh Thiên Vũ, tôi ở đây để chăm sóc cô a..
- Cô và Lâm Thiên Vũ.. Hai người rất thân sao? _ Ngọc Nhiên dè dặt hỏi.
- Đương nhiên a.. Anh ấy là anh nuôi của chị em tôi đó.
Ngọc Nhiên thật không ngờ trái đất lại tròn đến vậy. Thì ra Hạ Lan Mộc Mộc và Lâm Thiên Vũ còn có quan hệ này. Thảo nào khi cô bàn giao công việc lại không thấy Lâm Thiên Vũ phàn nàn gì về người hợp tác mới. Lúc ấy cô còn nghĩ anh thật dễ tính.
- Thì ra là vậy.. Vậy anh ấy đâu?
- Anh ấy đang xử lý chuyện của cô ở cục cảnh sát a.. _ Hạ Lan Mộc Mộc hiểu "anh ấy" trong miệng Ngọc Nhiên là nhắc đến ai. Cô đứng dậy kéo hết rèm cửa ra, cả căn phòng ngay lập tức sáng bừng lên.
Ngọc Nhiên lúc này mới nghĩ tới chuyện của mình. Ngay khi cô định hỏi thì Hạ Lan Mộc Mộc đã trả lời trước:
- Ngọc Nhiên, cô đã ngủ hai ngày rồi. Hai ngày nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cô biết không, không chỉ kẻ hại cô bị đưa ra pháp luật mà tôi cũng đã nộp bằng chứng cáo tội Đình Lãng. Tất cả đều đã bị trừng phạt, Ngọc Nhiên, tôi thật sự rất vui! _ Hạ Lan Mộc Mộc không thể kiềm chế sự vui vẻ cùng mãn nguyện trong lòng. Cô dường như sắp khóc vì mọi chuyện đã quá viên mãn.
- Hạ Lan thật sao? Cô đã báo thù được cho chị gái mình rồi sao? Còn nữa, kẻ hại tôi là ai? Tôi.. Ngọc Nhiên kích động nắm tay Hạ Lan Mộc Mộc gặng hỏi.
- Ngọc Nhiên cô xem cái này rồi sẽ rõ ngay thôi. _ Hạ Lan Mộc Mộc cầm điều khiển mở ti vi, ngay lập tức tin tức trên đó hấp dẫn sự chú ý của Ngọc Nhiên.
"Hôm nay phó tổng tài Dương thị - bà Nhạc Hiểu Phi chính thức bị bắt tạm giam để điều tra vì vụ án bắt cóc người trái phép. Nạn nhân vụ án là một cô gái trẻ, hiện tại đã được an toàn. Cùng với đó, tổng tài Dương thị - ông Dương Gia Kiệt bị khởi tố do buôn bán vũ khí lậu và gây tai nạn xe bỏ trốn. Sự việc liên tiếp xảy ra khiến cổ phiếu Dương thị giảm mạnh. Chủ tịch Dương thị buộc phải trở về nắm quyền thay con trai.."
Ngọc Nhiên đờ người ra, không cần hỏi cũng biết cô gái bị Nhạc Hiểu Phi bắt cóc chính là cô. Tại sao cô ta phải làm như vậy? Cô có thù oán gì với cô ta chứ? Còn nữa, Dương Gia Kiệt.. Anh ta, sao có thể là loại người đó chứ? Trong trí nhớ của cô, anh ta là một người nho nhã và tốt bụng. Không ngờ, ẩn sau khuôn mặt đạo đức ấy tất cả đều là giả. Ngọc Nhiên ngơ ngác nhìn Hạ Lan Mộc như muốn hỏi điều gì.
- Cái này.. Nhạc Hiểu Phi bắt cóc cô là do hiểu lầm giữa cô và anh Thiên Vũ có gì đó không rõ ràng. Còn Dương Gia Kiệt, tôi chưa nói cho cô biết, thực ra anh ta chính là Đình Lãng, kẻ đã hãm hại chị gái tôi. Là tôi đã thu thập bằng chứng tố cáo anh ta, cô xem, cuối cùng tôi cũng đòi lại công bằng cho chị ấy rồi. _ Hạ Lan Mộc Mộc ngồi xuống giải thích cho Ngọc Nhiên. Cô biết tin tức này đối với cô ấy thật khó tiếp nhận, nhưng chuyện gì cũng phải nhìn thực tế, không phải sao?
- Hạ Lan.. Tôi.. Tôi không biết gì cả.. Hức, vậy mà bao lâu nay tôi vẫn luôn giúp đỡ kẻ xấu, tôi không ngờ Dương Gia Kiệt anh ta lại.. _ Ngọc Nhiên khóc nấc lên, cô thật sự rất sốc, cô tin tưởng Dương Gia Kiệt như vậy, nhưng không ngờ..
- Ngọc Nhiên cô không có lỗi, cô cái gì cũng không biết mà. Mọi chuyện đều đã qua rồi, từ nay sẽ không còn ai phản bội cô nữa đâu. _ Hạ Lan Mộc Mộc đau lòng ôm Ngọc Nhiên mà an ủi. Cô gái này tâm hồn rất yếu đuối, nếu như một lần nữa bị đả kích, không biết cô ấy sẽ như thế nào nữa. Nhưng Hạ Lan Mộc Mộc chắc chắn, hậu quả sẽ không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.