Chương 27: Người đàn ông lạ mặt
Hạ Mẫn
20/01/2023
"Cốc Cốc Cốc"
- Vào đi!
Cửa nhanh chóng được mở ra, một cô gái trẻ tuổi đi vào phòng làm việc của Nhạc Hiểu Phi cùng với một phong thư màu vàng.
- Nhạc tổng, chị có bưu phẩm gửi đến ạ!
Nhạc Hiểu Phi ngồi bên bàn làm việc đang xử lý chút chuyện nên cũng không tiện ngẩng đầu lên mà chỉ tay lên bàn và đáp lại:
- Vậy à, cô để đó cho tôi là được rồi!
- Dạ vâng!
Cô thư kí hiểu ý rằng sếp đang bận liền không tiện ở lâu sợ làm phiền nên chỉ để lại đồ rồi ra ngoài ngay.
Nhạc Hiểu Phi sầu não nhìn mấy tập tài liệu còn chưa xử lý xong, trong khi lúc này trong đầu cô lại không có tâm trí làm việc. Nghĩ lại việc mình vừa đồng ý với Từ Chí Bắc, cô lại không ngừng lo lắng. Phải làm thế nào để chuyện này yên ổn đây? Nếu cô không làm theo lời anh ta, cô sẽ mất cơ hội được về bên cạnh Thiên Vũ. Nghĩ đến chuyện đó cô liền không cam tâm. Không, vì cái gì mà mình phải từ bỏ anh ấy chứ? Cô đã chờ đợi ngày này nhiều năm rồi, đây là cơ hội lớn giúp cô và Lâm Thiên Vũ gương vỡ lại lành. Để thực hiện ước muốn, cô có thể làm mọi chuyện, dù đó có là chuyện liên quan đến mạng người.
Dương Gia Kiệt! Anh tuy đã từng gọi cô một tiếng thím dâu, nhưng người Dương gia thực sự đã từng coi cô giống con người sao? Ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm, thân thiện nhưng sau lưng cô họ lại không ngừng khinh bỉ cô, nói cô là loại gái sát chồng. Ngay khi chồng cô vừa qua đời, anh em nội ngoại bên chồng đều đối xử tệ bạc với cô. Thậm chí để gạt bỏ đối thủ cạnh tranh thừa kế với con trai mình, cha của Dương Gia Kiệt đã tàn nhẫn sai người động tay động chân với xe hơi của Nhạc Hiểu Phi, khiến cô sảy thai. Khi biết ông ta là kẻ chủ mưu, cô đã nuôi hận trong lòng. Đã từ lâu cô muốn quay lưng lại với bọn họ, nhưng nghĩ đang yên đang lành, mình làm bừa cũng không phải cách. Vậy thì lần này, làm luôn một thể đi! Các người bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tình cờ nhìn đến phong thư mà thư kí riêng vừa đem vào, cô tùy tiện cầm lên mở ra xem. Vốn nghĩ lại là hồ sơ công việc, nhưng khi thấy nội dung bên trong, Nhạc Hiểu Phi giật mình đứng dậy khỏi ghế. Tay cô run rẩy cầm tờ giấy chỉ in vẻn vẹn hai dòng, đọc đi đọc lại mới chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.
Nội dung thư rất ngắn gọn, rằng người đó đã biết kế hoạch hại người của Nhạc Hiểu Phi và kèm theo một số điện thoại nói cô nếu muốn biết thêm thì liên lạc qua số này. Tay cầm điện thoại lên, vội vàng bấm dãy số vào nhưng cô lại chần chừ không dám bấm nút gọi. Liệu đây có phải là trò đùa của ai đó hay không? Nếu cô gọi đến rồi mắc bẫy thì phải làm sao? Người ta nói, có tật giật mình, cô lúc này đây chính là như vậy. Người đó đã biết được bao nhiêu chuyện rồi, đã kể với ai chưa? Nhạc Hiểu Phi lo sợ cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng, cô đang rất bối rối không biết có nên gọi hay không?
Cố hít một hơi thật sâu, run rẩy đưa tay nhấn nút gọi. Thôi thì cứ thử xem, chuyện đến đâu hay đến đó vậy.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy, là giọng nói khàn đặc của đàn ông:
- Nhạc phó tổng, cô để tôi đợi hơi lâu rồi đó!
- Ông là ai? Rốt cuộc ông đã biết cái gì? _ Nhạc Hiểu Phi lo sợ không kiềm chế được giọng nói run rẩy hỏi.
- Tôi là ai với cô không quan trọng, quan trọng là tôi đang giúp cô đấy.
- Giúp tôi? Tôi làm gì mà phải phiền đến ông chứ?
- Phải. Tôi biết cô đang có ý định xử lý Dương Gia Kiệt, không đúng sao?
- Ông.. Ông đừng ăn nói hàm hồ, Dương Gia Kiệt trên danh nghĩa là cháu tôi đó, sao tôi có thể làm vậy với cậu ấy? Ông có tin tôi kiện ông tội phỉ báng danh dự người khác hay không? _ Nhạc Hiểu Phi nghe đến tên Dương Gia Kiệt liền giật mình, có vẻ như người đó đã biết mọi chuyện rồi, cô cố giữ bình tĩnh mà cao giọng cảnh cáo ông ta. Toan cúp điện thoại thì ông ta đã cười rất man rợ rồi thản nhiên đáp:
- Ha ha ha.. Nếu cô không muốn tôi giúp ghì cũng được thôi, tôi cũng không rảnh như vậy. Nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở cô rằng, chuyện xấu cô sắp làm đã đến tai người khác rồi, người đó đang tìm cách báo cho Dương Gia Kiệt biết đấy.
Nhạc Hiểu Phi giờ đây có muốn cúp điện thoại cũng không thể nữa rồi. Cô không ngờ chuyện chỉ mới sáng nay mà ai đã biết nhanh như vậy? Là Từ Chí Bắc đã tiết lộ ra? Không, anh ta dù sao cũng là kẻ chủ mưu, làm vậy khác gì lạy ông tôi ở bụi này chứ? Rốt cuộc là ai?
- Ông muốn như thế nào?
* * *
Cuối cùng Nhạc Hiểu Phi cũng đồng ý chịu nói chuyện với người đàn ông kia, mặc dù cô không hề biết hắn giúp cô là vì mục đích gì. Thế nhưng, chuyện này cô không thể không tin được. Vì những lời ông ta nói đều rất có lý.
Kết thúc cuộc nói chuyện, cô lấy máy bàn gọi số nội bộ, rất nhanh bên kia đã trả lời:
- Nhạc tổng, chị có gì phân phó ạ?
- Tra giúp tôi xem chiều nay Dương tổng có lịch trống không rồi hẹn giúp tôi.
- Vâng.. Nhạc tổng, chiều nay Dương tổng sẽ đi thị sát ở nhà xưởng phía Tây. Hay để tôi xếp lịch hẹn vào ngày mai ạ?
- Thị sát? Cùng các lãnh đạo sao?
- Dạ không ạ, anh ấy sẽ tự lái xe đi một mình ạ!
- Được rồi, chuyện lịch hẹn để sau đi.
- Vâng.
Nhạc Hiểu Phi trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thời cơ đến rồi!
- Vào đi!
Cửa nhanh chóng được mở ra, một cô gái trẻ tuổi đi vào phòng làm việc của Nhạc Hiểu Phi cùng với một phong thư màu vàng.
- Nhạc tổng, chị có bưu phẩm gửi đến ạ!
Nhạc Hiểu Phi ngồi bên bàn làm việc đang xử lý chút chuyện nên cũng không tiện ngẩng đầu lên mà chỉ tay lên bàn và đáp lại:
- Vậy à, cô để đó cho tôi là được rồi!
- Dạ vâng!
Cô thư kí hiểu ý rằng sếp đang bận liền không tiện ở lâu sợ làm phiền nên chỉ để lại đồ rồi ra ngoài ngay.
Nhạc Hiểu Phi sầu não nhìn mấy tập tài liệu còn chưa xử lý xong, trong khi lúc này trong đầu cô lại không có tâm trí làm việc. Nghĩ lại việc mình vừa đồng ý với Từ Chí Bắc, cô lại không ngừng lo lắng. Phải làm thế nào để chuyện này yên ổn đây? Nếu cô không làm theo lời anh ta, cô sẽ mất cơ hội được về bên cạnh Thiên Vũ. Nghĩ đến chuyện đó cô liền không cam tâm. Không, vì cái gì mà mình phải từ bỏ anh ấy chứ? Cô đã chờ đợi ngày này nhiều năm rồi, đây là cơ hội lớn giúp cô và Lâm Thiên Vũ gương vỡ lại lành. Để thực hiện ước muốn, cô có thể làm mọi chuyện, dù đó có là chuyện liên quan đến mạng người.
Dương Gia Kiệt! Anh tuy đã từng gọi cô một tiếng thím dâu, nhưng người Dương gia thực sự đã từng coi cô giống con người sao? Ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm, thân thiện nhưng sau lưng cô họ lại không ngừng khinh bỉ cô, nói cô là loại gái sát chồng. Ngay khi chồng cô vừa qua đời, anh em nội ngoại bên chồng đều đối xử tệ bạc với cô. Thậm chí để gạt bỏ đối thủ cạnh tranh thừa kế với con trai mình, cha của Dương Gia Kiệt đã tàn nhẫn sai người động tay động chân với xe hơi của Nhạc Hiểu Phi, khiến cô sảy thai. Khi biết ông ta là kẻ chủ mưu, cô đã nuôi hận trong lòng. Đã từ lâu cô muốn quay lưng lại với bọn họ, nhưng nghĩ đang yên đang lành, mình làm bừa cũng không phải cách. Vậy thì lần này, làm luôn một thể đi! Các người bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tình cờ nhìn đến phong thư mà thư kí riêng vừa đem vào, cô tùy tiện cầm lên mở ra xem. Vốn nghĩ lại là hồ sơ công việc, nhưng khi thấy nội dung bên trong, Nhạc Hiểu Phi giật mình đứng dậy khỏi ghế. Tay cô run rẩy cầm tờ giấy chỉ in vẻn vẹn hai dòng, đọc đi đọc lại mới chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.
Nội dung thư rất ngắn gọn, rằng người đó đã biết kế hoạch hại người của Nhạc Hiểu Phi và kèm theo một số điện thoại nói cô nếu muốn biết thêm thì liên lạc qua số này. Tay cầm điện thoại lên, vội vàng bấm dãy số vào nhưng cô lại chần chừ không dám bấm nút gọi. Liệu đây có phải là trò đùa của ai đó hay không? Nếu cô gọi đến rồi mắc bẫy thì phải làm sao? Người ta nói, có tật giật mình, cô lúc này đây chính là như vậy. Người đó đã biết được bao nhiêu chuyện rồi, đã kể với ai chưa? Nhạc Hiểu Phi lo sợ cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng, cô đang rất bối rối không biết có nên gọi hay không?
Cố hít một hơi thật sâu, run rẩy đưa tay nhấn nút gọi. Thôi thì cứ thử xem, chuyện đến đâu hay đến đó vậy.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy, là giọng nói khàn đặc của đàn ông:
- Nhạc phó tổng, cô để tôi đợi hơi lâu rồi đó!
- Ông là ai? Rốt cuộc ông đã biết cái gì? _ Nhạc Hiểu Phi lo sợ không kiềm chế được giọng nói run rẩy hỏi.
- Tôi là ai với cô không quan trọng, quan trọng là tôi đang giúp cô đấy.
- Giúp tôi? Tôi làm gì mà phải phiền đến ông chứ?
- Phải. Tôi biết cô đang có ý định xử lý Dương Gia Kiệt, không đúng sao?
- Ông.. Ông đừng ăn nói hàm hồ, Dương Gia Kiệt trên danh nghĩa là cháu tôi đó, sao tôi có thể làm vậy với cậu ấy? Ông có tin tôi kiện ông tội phỉ báng danh dự người khác hay không? _ Nhạc Hiểu Phi nghe đến tên Dương Gia Kiệt liền giật mình, có vẻ như người đó đã biết mọi chuyện rồi, cô cố giữ bình tĩnh mà cao giọng cảnh cáo ông ta. Toan cúp điện thoại thì ông ta đã cười rất man rợ rồi thản nhiên đáp:
- Ha ha ha.. Nếu cô không muốn tôi giúp ghì cũng được thôi, tôi cũng không rảnh như vậy. Nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở cô rằng, chuyện xấu cô sắp làm đã đến tai người khác rồi, người đó đang tìm cách báo cho Dương Gia Kiệt biết đấy.
Nhạc Hiểu Phi giờ đây có muốn cúp điện thoại cũng không thể nữa rồi. Cô không ngờ chuyện chỉ mới sáng nay mà ai đã biết nhanh như vậy? Là Từ Chí Bắc đã tiết lộ ra? Không, anh ta dù sao cũng là kẻ chủ mưu, làm vậy khác gì lạy ông tôi ở bụi này chứ? Rốt cuộc là ai?
- Ông muốn như thế nào?
* * *
Cuối cùng Nhạc Hiểu Phi cũng đồng ý chịu nói chuyện với người đàn ông kia, mặc dù cô không hề biết hắn giúp cô là vì mục đích gì. Thế nhưng, chuyện này cô không thể không tin được. Vì những lời ông ta nói đều rất có lý.
Kết thúc cuộc nói chuyện, cô lấy máy bàn gọi số nội bộ, rất nhanh bên kia đã trả lời:
- Nhạc tổng, chị có gì phân phó ạ?
- Tra giúp tôi xem chiều nay Dương tổng có lịch trống không rồi hẹn giúp tôi.
- Vâng.. Nhạc tổng, chiều nay Dương tổng sẽ đi thị sát ở nhà xưởng phía Tây. Hay để tôi xếp lịch hẹn vào ngày mai ạ?
- Thị sát? Cùng các lãnh đạo sao?
- Dạ không ạ, anh ấy sẽ tự lái xe đi một mình ạ!
- Được rồi, chuyện lịch hẹn để sau đi.
- Vâng.
Nhạc Hiểu Phi trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thời cơ đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.