Chương 11: Only love
Hạ Mẫn
20/01/2023
2 a. M and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You 're telling me you' re so confused
You can 't make up your mind
Is this meant to be
You' re asking me
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I 'll just play my part
And pray you' ll have a change of heart
But I can 't make you see it through
That' s something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I 've tried my best to make you see
There' s hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I 'll just play my part
And pray you' ll have a change of heart
But I can 't make you see it through
That' s something only love can do
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You 'd give our dream just one more chance
Don' t let this be our last good-bye
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I 'll just play my part
And pray you' ll have a change of heart
But I can 't make you see it through
That' s something only love can do
That 's something only love can do
(Ca khúc: Only love)
Bên ngoài quán cà phê mưa rơi tý tách, khí trời ảm đạm khiến người ta chỉ muốn ở nhà ủ nấm. Lâm Thiên Vũ chọn một bàn kế bên cửa sổ ngồi xuống. Anh gọi một ly trà Thiết Quan Âm nóng, vừa thưởng trà, thưởng nhạc vừa như đang đợi ai đó. Ca khúc này đã từng là một trong những kỉ niệm thời niên thiếu của anh. Ngay khi bước vào quán, điều hấp dẫn anh nhất không phải cô chủ tiệm dễ thương đang xã giao cùng khách. Cũng không phải tiết họa trang trí giản đơn vừa mắt nhìn. Và cũng không phải bất cứ thứ gì khác ngoài bản nhạc mang tên Only love. Kí ức ngày ấy lại ùa về trong anh...
Lâm Thiên Vũ trời sinh đã rất được ưu ái hơn người. Nói về diện mạo thì có thể nhận xét bằng một từ' soái'. Là một chàng trai anh tuấn bức người, điều ấy khiến anh luôn được các cô gái theo đuổi. Thậm chí có thể nói là hay bị họ làm phiền. Từ nhỏ tới lớn anh vẫn luôn là một thiên tài trong mắt mọi người. Ở nhà là niềm tự hào của cha mẹ, ở trường chính là niềm kiêu hãnh của thầy cô, sự ngưỡng mộ của bạn bè. Gia đình anh cũng thuộc nhà khá giả, có mở một nông trại trái cây nhỏ ở dưới quê. Cuộc sống thanh bình cùng yên tĩnh. Năm cao trung, Lâm Thiên Vũ rời quê nhà lên thành phố học ở trường chuyên. Tại đây, mọi biến cố đầu đời của anh đã phát sinh như một câu chuyện ngôn tình đầy đủ vui, buồn, yêu, hờn....
Lâm Thiên Vũ hồi ấy là chàng trai ít nói nhưng lại rất dễ gần. Nhờ tính cách hoạt bát, tốt bụng lại học giỏi anh đã lấy được cái nhìn đầy thiện cảm của không ít thầy cô cùng bạn học. Trong đó có người ấy. Mối tình đầu của anh, Nhạc Hiểu Phi. Trong mắt anh đó là cô gái thanh tú, lương thiện, luôn tạo cho người ta cảm giác gần gũi. Cô và anh đã gặp nhau trong một ngày mưa lớn. Hai người cùng quên mang theo dù, và đặc biệt cùng trú tại một nơi. Khi ấy anh đang đeo tai phone nghe nhạc, khi thấy cô gái bên cạnh đang buồn chán nhìn bầu trời suy nghĩ không biết bao giờ mưa tạnh, anh chủ động bắt chuyện làm quen:
- Bạn học, bạn cũng là học sinh trường chuyên thành phố F sao?
- Sao bạn biết? _ Nhạc Hiểu Phi hơi ngạc nhiên khi có người bắt chuyện với mình. Giờ cô mới để ý kĩ chàng trai bên cạnh này. Cậu ấy trông thật anh tuấn, dáng dấp cũng thật cao, hơn cô nửa cái đầu. Điều cô thắc mắc là, sao cậu ấy lại biết cô học trường nào chứ?
- Thì phù hiệu trên áo bạn đã nói cho tôi biết đó. Tôi cũng học ở đó nữa.
- À... Vậy bạn học ban nào?
- Tôi học ban tự nhiên lớp k2.
- Vậy là chúng ta không những học cùng trường mà còn học cùng ban nữa. Tôi học lớp k3 ban tự nhiên...
Hai người chỉ xã giao cười nói với nhau vài câu, không gian lại trở về phút yên tĩnh ban đầu. Lâm Thiên Vũ quay sang nhìn cô lần nữa, anh ngập ngừng hỏi:
- Bạn có muốn nghe chút nhạc không?
Nhạc Hiểu Phi nhìn anh, nhìn sự chân thành trong mắt anh, cô do dự một chút rồi mới trả lời:
- Như vậy, có làm phiền bạn không?
- Không đâu, phiền gì chứ. Vậy là bạn đồng ý rồi nhé! _ Không đợi cô nói tiếp anh đã nhẹ nhàng đeo một bên tai phone vào tai cô. Rất nhanh một làn điệu nhẹ nhàng trầm lắng đi vào cảm nhận của hai người. Dưới mái hiên một ngôi nhà nọ, anh và cô, hai người cùng nghe ca khúc ấy, ca khúc chứng giám một mối tình đang chớm nở.
Lâm Thiên Vũ vẫn ngây người nhìn mưa rơi ngoài kia mà không nhận ra người mình đang chờ đã đến.
- Xin chào, anh là tiến sĩ Lâm? _ Một thanh âm trong trẻo nhẹ cất lên bên tai khiến Thiên Vũ ngừng suy nghĩ hoài niệm xưa. Anh đưa mắt nhìn cô gái trước mắt. Vừa nhìn cái anh đã thầm kinh ngạc, là cô gái đó. Bọn họ thật có duyên, mấy lần gặp nhau trong bất chợt rồi. Mái tóc cô hơi ướt, một vài giọt nước nhỏ xuống trán khiến cô trở nên đẹp lạ kì. Anh ngây ngẩn một hồi rồi nhẹ gật đầu.
- Xin lỗi vì đã đến trễ, tôi không nghĩ thời tiết hôm nay lại mưa lớn như vậy. _ Cô gái ngồi xuống đối diện anh, ái ngại nói.
- Không đâu, chỉ là tôi tiện đường nên đến sớm thôi.
- Xin giới thiệu, tôi là Đan Ngọc Nhiên, đại diện bên Dương thị tới bàn công việc với anh. _ Ngọc Nhiên mỉm cười nhìn anh, cô lấy trong túi ra một cái card đưa cho anh.
Thiên Vũ nhận lấy card, anh nhìn dòng chữ có in tên cô gái này. Cái tên thật hay, khiến người ta vừa nghe đã thấy thật êm tai.
- Rất vui được biết cô, tôi là Lâm Thiên Vũ.
Anh khẽ đứng dậy đi tới quầy hàng nói gì đó với người pha chế. Ngọc Nhiên nghĩ chắc anh đi gọi đồ uống chăng? Một lát sau, Lâm Thiên Vũ liền bưng ra một chiếc tách nhỏ như tách cà phê. Để trước mặt cô, anh khẽ nói:
- Có lẽ cô vừa mắc mưa? Uống chút trà gừng đi kẻo bị cảm đó.
Ngọc Nhiên ngơ ngác nhận tách trà gừng ấm nóng, hương thơm thoang thoảng, khói bay nghi ngút. Lòng bỗng có một cỗ ấm áp tràn vào. Đây là lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy ngoài anh trai. Nhẹ nhấp một ngụm, cô cảm thấy, đây là tách trà ngon nhất từ trước đến nay mình từng uống.
Here we are at the crossroads once again
You 're telling me you' re so confused
You can 't make up your mind
Is this meant to be
You' re asking me
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I 'll just play my part
And pray you' ll have a change of heart
But I can 't make you see it through
That' s something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I 've tried my best to make you see
There' s hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I 'll just play my part
And pray you' ll have a change of heart
But I can 't make you see it through
That' s something only love can do
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You 'd give our dream just one more chance
Don' t let this be our last good-bye
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I 'll just play my part
And pray you' ll have a change of heart
But I can 't make you see it through
That' s something only love can do
That 's something only love can do
(Ca khúc: Only love)
Bên ngoài quán cà phê mưa rơi tý tách, khí trời ảm đạm khiến người ta chỉ muốn ở nhà ủ nấm. Lâm Thiên Vũ chọn một bàn kế bên cửa sổ ngồi xuống. Anh gọi một ly trà Thiết Quan Âm nóng, vừa thưởng trà, thưởng nhạc vừa như đang đợi ai đó. Ca khúc này đã từng là một trong những kỉ niệm thời niên thiếu của anh. Ngay khi bước vào quán, điều hấp dẫn anh nhất không phải cô chủ tiệm dễ thương đang xã giao cùng khách. Cũng không phải tiết họa trang trí giản đơn vừa mắt nhìn. Và cũng không phải bất cứ thứ gì khác ngoài bản nhạc mang tên Only love. Kí ức ngày ấy lại ùa về trong anh...
Lâm Thiên Vũ trời sinh đã rất được ưu ái hơn người. Nói về diện mạo thì có thể nhận xét bằng một từ' soái'. Là một chàng trai anh tuấn bức người, điều ấy khiến anh luôn được các cô gái theo đuổi. Thậm chí có thể nói là hay bị họ làm phiền. Từ nhỏ tới lớn anh vẫn luôn là một thiên tài trong mắt mọi người. Ở nhà là niềm tự hào của cha mẹ, ở trường chính là niềm kiêu hãnh của thầy cô, sự ngưỡng mộ của bạn bè. Gia đình anh cũng thuộc nhà khá giả, có mở một nông trại trái cây nhỏ ở dưới quê. Cuộc sống thanh bình cùng yên tĩnh. Năm cao trung, Lâm Thiên Vũ rời quê nhà lên thành phố học ở trường chuyên. Tại đây, mọi biến cố đầu đời của anh đã phát sinh như một câu chuyện ngôn tình đầy đủ vui, buồn, yêu, hờn....
Lâm Thiên Vũ hồi ấy là chàng trai ít nói nhưng lại rất dễ gần. Nhờ tính cách hoạt bát, tốt bụng lại học giỏi anh đã lấy được cái nhìn đầy thiện cảm của không ít thầy cô cùng bạn học. Trong đó có người ấy. Mối tình đầu của anh, Nhạc Hiểu Phi. Trong mắt anh đó là cô gái thanh tú, lương thiện, luôn tạo cho người ta cảm giác gần gũi. Cô và anh đã gặp nhau trong một ngày mưa lớn. Hai người cùng quên mang theo dù, và đặc biệt cùng trú tại một nơi. Khi ấy anh đang đeo tai phone nghe nhạc, khi thấy cô gái bên cạnh đang buồn chán nhìn bầu trời suy nghĩ không biết bao giờ mưa tạnh, anh chủ động bắt chuyện làm quen:
- Bạn học, bạn cũng là học sinh trường chuyên thành phố F sao?
- Sao bạn biết? _ Nhạc Hiểu Phi hơi ngạc nhiên khi có người bắt chuyện với mình. Giờ cô mới để ý kĩ chàng trai bên cạnh này. Cậu ấy trông thật anh tuấn, dáng dấp cũng thật cao, hơn cô nửa cái đầu. Điều cô thắc mắc là, sao cậu ấy lại biết cô học trường nào chứ?
- Thì phù hiệu trên áo bạn đã nói cho tôi biết đó. Tôi cũng học ở đó nữa.
- À... Vậy bạn học ban nào?
- Tôi học ban tự nhiên lớp k2.
- Vậy là chúng ta không những học cùng trường mà còn học cùng ban nữa. Tôi học lớp k3 ban tự nhiên...
Hai người chỉ xã giao cười nói với nhau vài câu, không gian lại trở về phút yên tĩnh ban đầu. Lâm Thiên Vũ quay sang nhìn cô lần nữa, anh ngập ngừng hỏi:
- Bạn có muốn nghe chút nhạc không?
Nhạc Hiểu Phi nhìn anh, nhìn sự chân thành trong mắt anh, cô do dự một chút rồi mới trả lời:
- Như vậy, có làm phiền bạn không?
- Không đâu, phiền gì chứ. Vậy là bạn đồng ý rồi nhé! _ Không đợi cô nói tiếp anh đã nhẹ nhàng đeo một bên tai phone vào tai cô. Rất nhanh một làn điệu nhẹ nhàng trầm lắng đi vào cảm nhận của hai người. Dưới mái hiên một ngôi nhà nọ, anh và cô, hai người cùng nghe ca khúc ấy, ca khúc chứng giám một mối tình đang chớm nở.
Lâm Thiên Vũ vẫn ngây người nhìn mưa rơi ngoài kia mà không nhận ra người mình đang chờ đã đến.
- Xin chào, anh là tiến sĩ Lâm? _ Một thanh âm trong trẻo nhẹ cất lên bên tai khiến Thiên Vũ ngừng suy nghĩ hoài niệm xưa. Anh đưa mắt nhìn cô gái trước mắt. Vừa nhìn cái anh đã thầm kinh ngạc, là cô gái đó. Bọn họ thật có duyên, mấy lần gặp nhau trong bất chợt rồi. Mái tóc cô hơi ướt, một vài giọt nước nhỏ xuống trán khiến cô trở nên đẹp lạ kì. Anh ngây ngẩn một hồi rồi nhẹ gật đầu.
- Xin lỗi vì đã đến trễ, tôi không nghĩ thời tiết hôm nay lại mưa lớn như vậy. _ Cô gái ngồi xuống đối diện anh, ái ngại nói.
- Không đâu, chỉ là tôi tiện đường nên đến sớm thôi.
- Xin giới thiệu, tôi là Đan Ngọc Nhiên, đại diện bên Dương thị tới bàn công việc với anh. _ Ngọc Nhiên mỉm cười nhìn anh, cô lấy trong túi ra một cái card đưa cho anh.
Thiên Vũ nhận lấy card, anh nhìn dòng chữ có in tên cô gái này. Cái tên thật hay, khiến người ta vừa nghe đã thấy thật êm tai.
- Rất vui được biết cô, tôi là Lâm Thiên Vũ.
Anh khẽ đứng dậy đi tới quầy hàng nói gì đó với người pha chế. Ngọc Nhiên nghĩ chắc anh đi gọi đồ uống chăng? Một lát sau, Lâm Thiên Vũ liền bưng ra một chiếc tách nhỏ như tách cà phê. Để trước mặt cô, anh khẽ nói:
- Có lẽ cô vừa mắc mưa? Uống chút trà gừng đi kẻo bị cảm đó.
Ngọc Nhiên ngơ ngác nhận tách trà gừng ấm nóng, hương thơm thoang thoảng, khói bay nghi ngút. Lòng bỗng có một cỗ ấm áp tràn vào. Đây là lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy ngoài anh trai. Nhẹ nhấp một ngụm, cô cảm thấy, đây là tách trà ngon nhất từ trước đến nay mình từng uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.