Chương 35
Hồi Nam Tước
05/04/2022
«Có thể cai thuốc vì tôi không?»
Che dù, huýt sáo, bước từng bước đi đường. Hộp bánh kem trong tay lắc lư theo chuyển động tới lui của cánh tay, bánh kem bên trong có khi đã trở nên nát bét. Vậy nhưng không sao, vào ngày sinh nhật không nổi giận, chắc người khác cũng sẽ như thế.
“Bảo mẹ cậu nghỉ ngơi cho đàng hoàng, có gì cần giúp đỡ thì cứ kêu tôi một tiếng. Chuyện quán bán hàng không cần phải lo, dù sao cũng đang mùa ế, cũng không buôn bán được bao nhiêu…”
Tôi dừng bước lại ở bậc thang, đợi người đàn ông trung niên mặc áo khoác da xoay người đi. Tôi khẽ nghiêng dù, giả vờ nhìn sang hướng khác để không đối mặt với ông ta.
Người trung niên lùn mập không để ý đến tôi, che cây dù rách nát lướt đi vội qua người tôi rồi rẽ ở khúc giữa hành lang, đi vào trong một tòa nhà lộn xộn dơ bẩn khác.
Còn chưa thu lại tầm nhìn, bên tai tôi đã vang lên tiếng Kỷ Thần Phong.
“… Tang Niệm?”
Dù tôi không lộ mặt thì hắn vẫn dựa vào thân hình để nhận ra tôi. Quả nhiên là quan hệ đã ngủ với nhau rồi.
Cùng lúc xoay người lại, tôi cũng nhấc ô lên, mỉm cười với hắn: “Tôi đây.”
Kỷ Thần Phong dựa vào khung cửa, vẻ mặt hơi kinh ngạc, hỏi trong lúc tôi đang đi lại gần hắn: “Sao đột nhiên lại đến đây?”
Hắn chủ động nhận ô của tôi, đóng cửa lại rồi xoay người đi vào trong phòng tắm vẩy nước.
Tôi cởi giày, đặt hộp bánh kem lên trên cái bàn thấp dùng để ăn.
“Đúng lúc không có chuyện gì nên muốn đến thăm dì.”
Bên ngoài thời tiết không tốt, trong nhà thì lại tối tăm vô cùng. Vì ban nãy có khách đến nên trên bàn còn có ly trà chưa kịp dọn, bên cạnh là một cái lò sưởi điện nhỏ đang bật, cung cấp cho căn phòng này một ít hơi ấm mỏng manh có còn hơn không. Tuy nhiên dù có như vậy thì cơn lạnh lẽo vẫn chui vào trong từng tấc da tấc thịt, chỉ ngồi xuống thôi mà tôi đã không nhịn được muốn siết chặt cái áo khoác trên người lại.
“Lạnh lắm à?” Kỷ Thần Phong khom người dọn ly trà trên bàn thấp, nói: “Ở dây điện áp không ổn định lắm, không dùng máy móc có công năng cao như điều hòa được. Nếu cậu thấy lạnh thì lấy áo khoác của tôi đắp lên chân đi.”
Tôi lắc đầu nói: “Pha cho tôi ly trà nóng để tôi làm ấm người là được rồi.”
Kỷ Thần Phong xoa đầu tôi rồi xoay người đi vào trong nhà bếp.
Lúc này từ căn phòng ngủ duy nhất truyền ra một tràng ho liên tục bị cố nhịn xuống. Một lát sau, cửa phòng ngủ khẽ mở ra, Nghiêm Thiện Hoa khoác đồ làm từ vải bông đi ra.
Có lẽ là khi ở trong đó đã nghe thấy tiếng của tôi rồi nên khi nhìn thấy tôi đang ngang nhiên ngồi trên chiếu tatami của nhà bà thì bà cũng không ngạc nhiên lắm.
Trừ sắc mặt hơi tiều tụy ra thì trông tinh thần bà ta vẫn tốt. Nếu không phải là Kỷ Thần Phong chính miệng nói với tôi thì sẽ không tưởng tượng nổi đây là một người phụ nữ mang bệnh hiểm nghèo, không còn sống lâu nữa.
“Tiểu Niệm…” Bà ta ngồi xếp bằng ở phía đối diện tôi, khàn giọng gọi tôi một tiếng, tâm trạng trông như rất vui, lại như rất buồn: “Con đến rồi.” Hai cánh môi bà ngập ngừng nửa ngày, sau khi ấp ủ thật lâu lại chỉ nói một câu nói vô cùng vô nghĩa như vậy.
“Biết sớm thì con đã đến thăm dì rồi, nhưng mấy nay cứ bận mãi, hôm nay cuối cùng cũng rảnh.” Đương nhiên là có thời gian, chỉ là không muốn đến thăm bà ta mà thôi. Nếu không phải vì bây giờ Kỷ Thần Phong đang nghe thấy thì ngay cả mấy câu xã giao buồn nôn này tôi cũng không muốn nói với bà ta.
“Đây là điểm tâm con mang đến cho dì.” Tôi đẩy hộp bánh kem trên bàn thấp về phía bà ta.
“Con tới dì đã vui lắm rồi, không cần mang gì đâu.” Hình như Nghiêm Thiện Hoa hoàn toàn không phân biệt được lời nào là của tôi là lời thật lòng còn lời nào là nói lung tung, thế mà lại tin.
Tế bào ung thư di căn lên não thì não cũng sẽ hỏng à? Chỉ cần nhìn biểu cảm của tôi nghĩ một chút là sẽ hiểu ra ngay, tôi chắc chắn không thể tới vì bà ta.
“Cũng không phải là đồ quý giá gì…” Tôi mở dây ruy băng buộc ở bên trên hộp bánh kem ra rồi nhẹ nhàng nhấc nắp lên, bánh kem phô mai có bề mặt phủ đầy dâu tây đỏ to mọng dần dần hiện ra hoàn toàn.
Vì tôi vận chuyển mạnh quá nên phần bên ngoài của bánh kem đã quệt vào vách bên trong của cái hộp, cọ mất không ít phô mai, nhìn từ bên cạnh thì thật sự không đẹp nhưng nếu nhìn từ trên xuống thì vẫn tương đối hoàn hảo.
“Đây là bánh kem mà mẹ tôi thích ăn nhất khi còn sống.”
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Nghiêm Thiện Hoa trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bánh kem nhỏ 8cm giống như đang gặp phải một bông hoa rực rỡ xinh đẹp nhưng lại tỏa ra mùi thối của thi thể – trước đó vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại sợ hãi bấy nhiêu.
“Hôm nay…” Môi bà ta run rẩy như là nhớ đến chuyện gì đó, nhưng chỉ nói được hai chữ liền che miệng, quay lưng lại ho dữ dội.
Kỷ Thần Phong cầm ly trà đi từ trong nhà bếp ra, thấy dáng vẻ Nghiêm Thiện Hoa như thế thì vội đặt trà xuống rồi vỗ lưng cho bà ta: “Sao vậy mẹ? Có khó chịu chỗ nào không? Có tức ngực không? Có muốn nôn không?”
Tiếng ho của Nghiêm Thiện Hoa dần ngừng lại, bà ta xua xua tay ý bảo mình không sao.
Bà ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lại nhanh chóng hạ đường nhìn xuống, chắc là đã nhớ lại hôm nay là ngày gì rồi. Bà ta tráo con của phu nhân Tang, hẳn sẽ chột dạ trong lòng, bị bệnh nặng như hôm nay chắc cũng sẽ nghĩ là do nhân quả báo ứng, càng sợ chuyện liên quan đến phu nhân Tang hơn.
“Mẹ, mẹ hơi mệt rồi. Kỷ Thần Phong con tiếp khách cho đàng hoàng, mẹ vào phòng nghỉ ngơi đây.” Bà nói rồi khó khăn đứng dậy, bước chân hoảng loạn đi vào trong phòng ngủ.
Cùng với tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ, máy sưởi điện ở bên cạnh đột nhiên tắt ngóm như đang sợ hãi. Kỷ Thần Phong và tôi không hẹn mà cùng nhìn sang, chứng kiến khoảnh khắc tỏa sáng cuối cùng của nó.
Kỷ Thần Phong mở thùng dụng cụ rực rỡ muôn màu ra. Hắn dựng một chân ngồi trên tatami, tay cầm một cái vặn vít hình chữ thập, trước mặt là cái máy sưởi điện đã bị tháo ra thành tám mảnh, gỡ từng linh kiện ra.
“Ngay cả món đồ này cậu cũng biết sửa à?” Tôi cầm đĩa giấy đựng bánh kem, xiên dâu tây tươi và to tròn bỏ vào trong miệng. Nước quả chua ngọt ngay lập tức tràn khắp các kẽ răng, kèm với phô mai tươi hơi ngọt thì rất vừa, không ngọt không ngấy quá, thật sự là mỹ vị, chẳng trách lại là món mà Hứa Uyển Di thích nhất.
“Khi nhỏ cha tôi có dạy tôi.” Kỷ Thần Phong kiểm tra từng món linh kiện bên tay mình, không ngẩng đầu lên nói: “Trước khi xảy ra chuyện bất ngờ, ông ấy làm việc ở công trường, cái gì cũng biết một chút. Từ lúc rất nhỏ, ông ấy đã bắt đầu dạy tôi những cái này, nói học rồi sau này mới chăm sóc mẹ tốt hơn được, giống như là chính ông ấy cũng biết là… ông ấy không thể ở bên mẹ con tôi lâu.”
Cái nĩa dừng lại trong không trung, tôi nhìn bánh kem phô mai đã bị mình ăn nham nhở, chỉ trong giây lát đã không còn khẩu vị nữa.
Kỷ Thần Phong ngừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên nhìn tấm ảnh trên tường, dường như là đã chìm vào trong đoạn kí ức nào đó. Hắn hơi xuất thần với tấm ảnh chụp chung của mình và Kỷ Vi, nói: “Đúng vậy, ông ấy tốt lắm.”
Tuy Kỷ Thần Phong không phải là dân chuyên nhưng lại có một người thầy ưu tú. Việc sửa chữa thiết bị điện nhỏ trong nhà như máy sửa điện này cơ bản không đáng kể, hắn thành thạo lắp ráp nó lại lần nữa. Cắm điện vào, không lâu sau ánh sáng màu cam lại lần nữa sáng lên, ấm áp lại lần nữa xuất hiện trong khu vực nhỏ xung quanh bàn thấp.
Bánh kem không ăn được nữa, tôi đưa cho Kỷ Thần Phong hết. Hắn không hề ghét bỏ, không chỉ ăn phần của tôi mà phần của hắn cũng ăn sạch sẽ.
Ngây người một tiếng, uống trà xong rồi, bánh kem cũng đã ăn, tôi đứng dậy định đi.
“Thật sự không ở lại ăn tối à?” Kỷ Thần Phong tiễn tôi ra khỏi cửa, rồi lại tiếp tục tiễn tôi đi xuống bậc thang. Mưa nhỏ trên bầu trời đã ngưng rồi, vậy nên cả hai bọn tôi không có ai che dù.
“Không, tối tôi còn có việc bận.” Bàn thấp, nhỏ quá, phòng cũng vô cùng lạnh và ẩm, máy sưởi điện thì lại nướng cho người ta bỏng. Hoàn cảnh như vậy, chưa ăn cũng đã thấy dạ dày không tiêu nổi.
Đi xuống chậm rãi dọc theo cầu thang, đầu nhọn của cây dù cán dài gõ từng cái lên trên thềm đá, phát ra từng tiếng vang có quy luật.
Kỷ Thần Phong móc một hộp thuốc từ trong túi áo ra, châm một điếu, im lặng phun ra nuốt vào. Mùi thuốc lá nhanh chóng tràn ngập không khí, thuận theo gió nhẹ mà chui vào trong khoang mũi tôi.
Nếu nói có lúc nào mà hắn giống người đến từ Thành phố Ruồi nhất thì có lẽ chính là lúc hút thuốc.
Không hút thuốc thì trông hắn chỉ là một anh đẹp trai lạnh lùng nhưng trong tay vừa kẹp thuốc, nhìn lại hắn thì tự dưng khí chất bất lương và nguy hiểm sẽ tăng lên. Trước tiên không nói bản chất hắn là như thế nào, chỉ với vẻ bề ngoài thôi đã rất có thể dọa người rồi.
“Bác sĩ Kỷ học ai hút thuốc thế? Bố à?”
Loại thuốc mà hắn hút cảm giác rất thanh mát, là hãng trước kia tôi thích hút. Kể từ sau khi cai thuốc, trừ hắn ra tôi chưa thấy ai hút hãng này cả.
Có một lần Trịnh Giải Nguyên tò mò nên hút thử một điếu rồi phàn nàn nói giống như là mình vừa ăn một miệng lớn kem đánh răng vị bạc hà, sau đó cũng không chạm vào nữa, có thể thấy mức độ tiếp nhận của người bình thường với nó không cao.
“Cái này…” Kỷ Thần Phong nhìn thuốc trên tay mình rồi lại xoay đầu sang nhìn tôi, cách mấy giây sau mới nói: “Không. Học người khác.”
Người khác. Cách dùng từ này mờ ám ghê. Bạn bè thì nói bạn bè, người thân thì nói bạn thân, “người khác” là ai?
Cảm thấy thái độ của hắn hơi kì lạ, tôi tiến tới hỏi một câu.
“Ai? Là người đặc biệt lắm à?”
Hắn ngậm thuốc, dời đường nhìn đi chỗ khác: “ừm” một tiếng mơ hồ trong họng.
Tôi ngừng bước trong giây lát, trong tim đã có đáp án.
Người đặc biệt nào đó, là người đàn ông trước đây nhỉ? Nói vậy thì lẽ nào lần nào hút thuốc thì sẽ nhớ đến đối phương à? Chẳng trách vẫn mong được làm lại từ đầu với thằng cặn bã đó, cứ nhớ mãi như thế thì đương nhiên là không quên được rồi. Rõ ràng là thú cưng của tôi, sao trên người có thể có dấu hiệu* của người khác được?
*锚点
Tôi hạ mắt nhìn chằm chằm Kỷ Thần Phong đã đi xuống dưới, tôi tăng tốc đi theo, vỗ vào vai của hắn. Nhân lúc hắn quay đầu lại, tôi đột ngột nắm lấy điếu thuốc trong miệng hắn, cướp nó ra.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.” Giơ điếu thuốc kia lên, tôi giành quyền chủ động nói: “Bác sĩ Kỷ có thể cai thuốc vì tôi không?”
Quên những người đàn ông khác đi, chỉ nhớ tôi là đủ rồi.
Kỷ Thần Phong ngạc nhiên: “Hôm nay là sinh nhật của cậu à?”
Xoay điếu thuốc ẩm ướt, tôi cố ý miêu tả mình vừa thê thảm vừa đáng thương: “Lúc sinh tôi, mẹ tôi chết vì khó sinh, trước giờ tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nhưng hôm nay quả thật là sinh nhật của tôi. Nếu cậu gật đầu thì đây sẽ là món quà sinh nhật đầu tiên mà tôi nhận được trên đời này.”
Cuối cùng Kỷ Thần Phong cũng hiểu tại sao hôm nay tôi lại muốn mang bánh kem đến nhà hắn. Kinh ngạc xong, đồng tử đen nhánh dần dần bị rất nhiều cảm xúc phức tạp xâm chiếm, trở nên dịu dàng trước giờ chưa từng có.
Sau một lúc lâu, hắn gật đầu nói: “Tôi sẽ cai thuốc, chẳng qua đây chỉ là lời hứa của tôi với cậu, không phải quà sinh nhật. Cậu có thể đòi thêm một cái khác tương tự để làm quà sinh nhật.”
Cái khác? Tôi có thiếu gì đâu, cũng không có sở thích cuồng nhiệt gì. Đột nhiên bảo tôi đòi hỏi hắn, thật sự không biết nên muốn cái gì. Mà tiền của hắn chẳng phải là do tôi cho à? Đòi hắn thì khác gì tôi tự mua?
“Nợ trước đi, đợi tôi nghĩ ra rồi lại đòi cậu.” Tôi nói.
Đang nói thì đột nhiên từ điểm cuối cầu thang dài vang lên một tiếng vang to. Tôi chỉ cảm thấy tiếng động này khá quen tai, còn chưa kịp phản ứng là gì thì Kỷ Thần Phong đã chạy sang nơi phát ra âm thanh, động tác nhanh đến mức thậm chí còn làm dậy lên một cơn gió lạnh ở trước mặt tôi.
Đợi đến khi tôi buồn bực chạy xuống cầu thang thì thấy Kỷ Thần Phong đang đè một tên nhỏ con xuống trên mặt đất cách đó không xa, còn tôi thì cuối cùng cũng nhớ lại tại sao lại cảm thấy âm thanh đó quen thuộc rồi – kính xe tôi lại bị đập rồi.
“Dm mày thả tao ra!” Thằng bé trai toàn thân dơ bẩn liều chết giãy dụa, không chỉ trút hết sức lực toàn thân ra để vùng vẫy mà còn muốn cắn người.
Kỷ Thần Phong cứ như đang đối xử với một con mèo hoang hung tàn, nắm cổ nó ghìm lại, lại quặt một cách tay nó ra sau lưng, đầu gối thì đặt ở trên bắp đùi nó, tốn khá nhiều sức mới khống chế được.
Thấy không thoát được, thằng bé bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, cầu xin tha thứ.
“Xin lỗi, em không dám nữa, huhuhu tha cho em đi anh ơi… Em, nhà em còn có bố già em nhỏ, bọn họ còn đang chờ em về nhà… Bố em bị bệnh nặng, bại liệt rồi, mẹ thì bỏ chạy với người khác. Nếu em không về được, em của em sẽ chết đói…”
Thằng bé trông không quá mười ba mười bốn tuổi, đầu tóc không biết mấy ngày rồi chưa gội, bết lại như cỏ dại. Quần áo trên người nó mỏng manh, cơ bản là không thể chống lại được nhiệt độ hiện tại, đôi giày đá bóng trên chân cũng đã rách, ngón chân lộ ra ngoài… Có lẽ đây là nguyên nhân nó không chạy thoát khỏi Kỷ Thần Phong.
“Báo cảnh sát.”
Khẽ giật mình, tôi nhìn về phía Kỷ Thần Phong. Hắn không hề sinh ra chút lòng trắc ẩn nào trước lời cầu xin của thằng bé, nói giọng vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, sườn mặt thì lại càng phủ đầy sương tuyết, không có chút nhiệt độ.
“Thôi bỏ đi…” Không nói chuyện lời thằng bé là thật hay giả, nhưng nó mới lớn thế này, sợ là chưa đạt độ tuổi có thể truy cứu trách nhiệm hình sự, đập vỡ cửa sổ xe, tóm đến sở cảnh sát rồi thì có thể làm gì? Giáo huấn một trận rồi chẳng phải vẫn phải thả ra?
Kỷ Thần Phong ngẩng đầu lên, không hề có ý định nghe theo ý tôi, lại lần nữa dùng giọng điệu nghiêm túc, không chấp nhận phản bác gằn từng chữ: “Báo cảnh sát!”
Che dù, huýt sáo, bước từng bước đi đường. Hộp bánh kem trong tay lắc lư theo chuyển động tới lui của cánh tay, bánh kem bên trong có khi đã trở nên nát bét. Vậy nhưng không sao, vào ngày sinh nhật không nổi giận, chắc người khác cũng sẽ như thế.
“Bảo mẹ cậu nghỉ ngơi cho đàng hoàng, có gì cần giúp đỡ thì cứ kêu tôi một tiếng. Chuyện quán bán hàng không cần phải lo, dù sao cũng đang mùa ế, cũng không buôn bán được bao nhiêu…”
Tôi dừng bước lại ở bậc thang, đợi người đàn ông trung niên mặc áo khoác da xoay người đi. Tôi khẽ nghiêng dù, giả vờ nhìn sang hướng khác để không đối mặt với ông ta.
Người trung niên lùn mập không để ý đến tôi, che cây dù rách nát lướt đi vội qua người tôi rồi rẽ ở khúc giữa hành lang, đi vào trong một tòa nhà lộn xộn dơ bẩn khác.
Còn chưa thu lại tầm nhìn, bên tai tôi đã vang lên tiếng Kỷ Thần Phong.
“… Tang Niệm?”
Dù tôi không lộ mặt thì hắn vẫn dựa vào thân hình để nhận ra tôi. Quả nhiên là quan hệ đã ngủ với nhau rồi.
Cùng lúc xoay người lại, tôi cũng nhấc ô lên, mỉm cười với hắn: “Tôi đây.”
Kỷ Thần Phong dựa vào khung cửa, vẻ mặt hơi kinh ngạc, hỏi trong lúc tôi đang đi lại gần hắn: “Sao đột nhiên lại đến đây?”
Hắn chủ động nhận ô của tôi, đóng cửa lại rồi xoay người đi vào trong phòng tắm vẩy nước.
Tôi cởi giày, đặt hộp bánh kem lên trên cái bàn thấp dùng để ăn.
“Đúng lúc không có chuyện gì nên muốn đến thăm dì.”
Bên ngoài thời tiết không tốt, trong nhà thì lại tối tăm vô cùng. Vì ban nãy có khách đến nên trên bàn còn có ly trà chưa kịp dọn, bên cạnh là một cái lò sưởi điện nhỏ đang bật, cung cấp cho căn phòng này một ít hơi ấm mỏng manh có còn hơn không. Tuy nhiên dù có như vậy thì cơn lạnh lẽo vẫn chui vào trong từng tấc da tấc thịt, chỉ ngồi xuống thôi mà tôi đã không nhịn được muốn siết chặt cái áo khoác trên người lại.
“Lạnh lắm à?” Kỷ Thần Phong khom người dọn ly trà trên bàn thấp, nói: “Ở dây điện áp không ổn định lắm, không dùng máy móc có công năng cao như điều hòa được. Nếu cậu thấy lạnh thì lấy áo khoác của tôi đắp lên chân đi.”
Tôi lắc đầu nói: “Pha cho tôi ly trà nóng để tôi làm ấm người là được rồi.”
Kỷ Thần Phong xoa đầu tôi rồi xoay người đi vào trong nhà bếp.
Lúc này từ căn phòng ngủ duy nhất truyền ra một tràng ho liên tục bị cố nhịn xuống. Một lát sau, cửa phòng ngủ khẽ mở ra, Nghiêm Thiện Hoa khoác đồ làm từ vải bông đi ra.
Có lẽ là khi ở trong đó đã nghe thấy tiếng của tôi rồi nên khi nhìn thấy tôi đang ngang nhiên ngồi trên chiếu tatami của nhà bà thì bà cũng không ngạc nhiên lắm.
Trừ sắc mặt hơi tiều tụy ra thì trông tinh thần bà ta vẫn tốt. Nếu không phải là Kỷ Thần Phong chính miệng nói với tôi thì sẽ không tưởng tượng nổi đây là một người phụ nữ mang bệnh hiểm nghèo, không còn sống lâu nữa.
“Tiểu Niệm…” Bà ta ngồi xếp bằng ở phía đối diện tôi, khàn giọng gọi tôi một tiếng, tâm trạng trông như rất vui, lại như rất buồn: “Con đến rồi.” Hai cánh môi bà ngập ngừng nửa ngày, sau khi ấp ủ thật lâu lại chỉ nói một câu nói vô cùng vô nghĩa như vậy.
“Biết sớm thì con đã đến thăm dì rồi, nhưng mấy nay cứ bận mãi, hôm nay cuối cùng cũng rảnh.” Đương nhiên là có thời gian, chỉ là không muốn đến thăm bà ta mà thôi. Nếu không phải vì bây giờ Kỷ Thần Phong đang nghe thấy thì ngay cả mấy câu xã giao buồn nôn này tôi cũng không muốn nói với bà ta.
“Đây là điểm tâm con mang đến cho dì.” Tôi đẩy hộp bánh kem trên bàn thấp về phía bà ta.
“Con tới dì đã vui lắm rồi, không cần mang gì đâu.” Hình như Nghiêm Thiện Hoa hoàn toàn không phân biệt được lời nào là của tôi là lời thật lòng còn lời nào là nói lung tung, thế mà lại tin.
Tế bào ung thư di căn lên não thì não cũng sẽ hỏng à? Chỉ cần nhìn biểu cảm của tôi nghĩ một chút là sẽ hiểu ra ngay, tôi chắc chắn không thể tới vì bà ta.
“Cũng không phải là đồ quý giá gì…” Tôi mở dây ruy băng buộc ở bên trên hộp bánh kem ra rồi nhẹ nhàng nhấc nắp lên, bánh kem phô mai có bề mặt phủ đầy dâu tây đỏ to mọng dần dần hiện ra hoàn toàn.
Vì tôi vận chuyển mạnh quá nên phần bên ngoài của bánh kem đã quệt vào vách bên trong của cái hộp, cọ mất không ít phô mai, nhìn từ bên cạnh thì thật sự không đẹp nhưng nếu nhìn từ trên xuống thì vẫn tương đối hoàn hảo.
“Đây là bánh kem mà mẹ tôi thích ăn nhất khi còn sống.”
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Nghiêm Thiện Hoa trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bánh kem nhỏ 8cm giống như đang gặp phải một bông hoa rực rỡ xinh đẹp nhưng lại tỏa ra mùi thối của thi thể – trước đó vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại sợ hãi bấy nhiêu.
“Hôm nay…” Môi bà ta run rẩy như là nhớ đến chuyện gì đó, nhưng chỉ nói được hai chữ liền che miệng, quay lưng lại ho dữ dội.
Kỷ Thần Phong cầm ly trà đi từ trong nhà bếp ra, thấy dáng vẻ Nghiêm Thiện Hoa như thế thì vội đặt trà xuống rồi vỗ lưng cho bà ta: “Sao vậy mẹ? Có khó chịu chỗ nào không? Có tức ngực không? Có muốn nôn không?”
Tiếng ho của Nghiêm Thiện Hoa dần ngừng lại, bà ta xua xua tay ý bảo mình không sao.
Bà ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lại nhanh chóng hạ đường nhìn xuống, chắc là đã nhớ lại hôm nay là ngày gì rồi. Bà ta tráo con của phu nhân Tang, hẳn sẽ chột dạ trong lòng, bị bệnh nặng như hôm nay chắc cũng sẽ nghĩ là do nhân quả báo ứng, càng sợ chuyện liên quan đến phu nhân Tang hơn.
“Mẹ, mẹ hơi mệt rồi. Kỷ Thần Phong con tiếp khách cho đàng hoàng, mẹ vào phòng nghỉ ngơi đây.” Bà nói rồi khó khăn đứng dậy, bước chân hoảng loạn đi vào trong phòng ngủ.
Cùng với tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ, máy sưởi điện ở bên cạnh đột nhiên tắt ngóm như đang sợ hãi. Kỷ Thần Phong và tôi không hẹn mà cùng nhìn sang, chứng kiến khoảnh khắc tỏa sáng cuối cùng của nó.
Kỷ Thần Phong mở thùng dụng cụ rực rỡ muôn màu ra. Hắn dựng một chân ngồi trên tatami, tay cầm một cái vặn vít hình chữ thập, trước mặt là cái máy sưởi điện đã bị tháo ra thành tám mảnh, gỡ từng linh kiện ra.
“Ngay cả món đồ này cậu cũng biết sửa à?” Tôi cầm đĩa giấy đựng bánh kem, xiên dâu tây tươi và to tròn bỏ vào trong miệng. Nước quả chua ngọt ngay lập tức tràn khắp các kẽ răng, kèm với phô mai tươi hơi ngọt thì rất vừa, không ngọt không ngấy quá, thật sự là mỹ vị, chẳng trách lại là món mà Hứa Uyển Di thích nhất.
“Khi nhỏ cha tôi có dạy tôi.” Kỷ Thần Phong kiểm tra từng món linh kiện bên tay mình, không ngẩng đầu lên nói: “Trước khi xảy ra chuyện bất ngờ, ông ấy làm việc ở công trường, cái gì cũng biết một chút. Từ lúc rất nhỏ, ông ấy đã bắt đầu dạy tôi những cái này, nói học rồi sau này mới chăm sóc mẹ tốt hơn được, giống như là chính ông ấy cũng biết là… ông ấy không thể ở bên mẹ con tôi lâu.”
Cái nĩa dừng lại trong không trung, tôi nhìn bánh kem phô mai đã bị mình ăn nham nhở, chỉ trong giây lát đã không còn khẩu vị nữa.
Kỷ Thần Phong ngừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên nhìn tấm ảnh trên tường, dường như là đã chìm vào trong đoạn kí ức nào đó. Hắn hơi xuất thần với tấm ảnh chụp chung của mình và Kỷ Vi, nói: “Đúng vậy, ông ấy tốt lắm.”
Tuy Kỷ Thần Phong không phải là dân chuyên nhưng lại có một người thầy ưu tú. Việc sửa chữa thiết bị điện nhỏ trong nhà như máy sửa điện này cơ bản không đáng kể, hắn thành thạo lắp ráp nó lại lần nữa. Cắm điện vào, không lâu sau ánh sáng màu cam lại lần nữa sáng lên, ấm áp lại lần nữa xuất hiện trong khu vực nhỏ xung quanh bàn thấp.
Bánh kem không ăn được nữa, tôi đưa cho Kỷ Thần Phong hết. Hắn không hề ghét bỏ, không chỉ ăn phần của tôi mà phần của hắn cũng ăn sạch sẽ.
Ngây người một tiếng, uống trà xong rồi, bánh kem cũng đã ăn, tôi đứng dậy định đi.
“Thật sự không ở lại ăn tối à?” Kỷ Thần Phong tiễn tôi ra khỏi cửa, rồi lại tiếp tục tiễn tôi đi xuống bậc thang. Mưa nhỏ trên bầu trời đã ngưng rồi, vậy nên cả hai bọn tôi không có ai che dù.
“Không, tối tôi còn có việc bận.” Bàn thấp, nhỏ quá, phòng cũng vô cùng lạnh và ẩm, máy sưởi điện thì lại nướng cho người ta bỏng. Hoàn cảnh như vậy, chưa ăn cũng đã thấy dạ dày không tiêu nổi.
Đi xuống chậm rãi dọc theo cầu thang, đầu nhọn của cây dù cán dài gõ từng cái lên trên thềm đá, phát ra từng tiếng vang có quy luật.
Kỷ Thần Phong móc một hộp thuốc từ trong túi áo ra, châm một điếu, im lặng phun ra nuốt vào. Mùi thuốc lá nhanh chóng tràn ngập không khí, thuận theo gió nhẹ mà chui vào trong khoang mũi tôi.
Nếu nói có lúc nào mà hắn giống người đến từ Thành phố Ruồi nhất thì có lẽ chính là lúc hút thuốc.
Không hút thuốc thì trông hắn chỉ là một anh đẹp trai lạnh lùng nhưng trong tay vừa kẹp thuốc, nhìn lại hắn thì tự dưng khí chất bất lương và nguy hiểm sẽ tăng lên. Trước tiên không nói bản chất hắn là như thế nào, chỉ với vẻ bề ngoài thôi đã rất có thể dọa người rồi.
“Bác sĩ Kỷ học ai hút thuốc thế? Bố à?”
Loại thuốc mà hắn hút cảm giác rất thanh mát, là hãng trước kia tôi thích hút. Kể từ sau khi cai thuốc, trừ hắn ra tôi chưa thấy ai hút hãng này cả.
Có một lần Trịnh Giải Nguyên tò mò nên hút thử một điếu rồi phàn nàn nói giống như là mình vừa ăn một miệng lớn kem đánh răng vị bạc hà, sau đó cũng không chạm vào nữa, có thể thấy mức độ tiếp nhận của người bình thường với nó không cao.
“Cái này…” Kỷ Thần Phong nhìn thuốc trên tay mình rồi lại xoay đầu sang nhìn tôi, cách mấy giây sau mới nói: “Không. Học người khác.”
Người khác. Cách dùng từ này mờ ám ghê. Bạn bè thì nói bạn bè, người thân thì nói bạn thân, “người khác” là ai?
Cảm thấy thái độ của hắn hơi kì lạ, tôi tiến tới hỏi một câu.
“Ai? Là người đặc biệt lắm à?”
Hắn ngậm thuốc, dời đường nhìn đi chỗ khác: “ừm” một tiếng mơ hồ trong họng.
Tôi ngừng bước trong giây lát, trong tim đã có đáp án.
Người đặc biệt nào đó, là người đàn ông trước đây nhỉ? Nói vậy thì lẽ nào lần nào hút thuốc thì sẽ nhớ đến đối phương à? Chẳng trách vẫn mong được làm lại từ đầu với thằng cặn bã đó, cứ nhớ mãi như thế thì đương nhiên là không quên được rồi. Rõ ràng là thú cưng của tôi, sao trên người có thể có dấu hiệu* của người khác được?
*锚点
Tôi hạ mắt nhìn chằm chằm Kỷ Thần Phong đã đi xuống dưới, tôi tăng tốc đi theo, vỗ vào vai của hắn. Nhân lúc hắn quay đầu lại, tôi đột ngột nắm lấy điếu thuốc trong miệng hắn, cướp nó ra.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.” Giơ điếu thuốc kia lên, tôi giành quyền chủ động nói: “Bác sĩ Kỷ có thể cai thuốc vì tôi không?”
Quên những người đàn ông khác đi, chỉ nhớ tôi là đủ rồi.
Kỷ Thần Phong ngạc nhiên: “Hôm nay là sinh nhật của cậu à?”
Xoay điếu thuốc ẩm ướt, tôi cố ý miêu tả mình vừa thê thảm vừa đáng thương: “Lúc sinh tôi, mẹ tôi chết vì khó sinh, trước giờ tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nhưng hôm nay quả thật là sinh nhật của tôi. Nếu cậu gật đầu thì đây sẽ là món quà sinh nhật đầu tiên mà tôi nhận được trên đời này.”
Cuối cùng Kỷ Thần Phong cũng hiểu tại sao hôm nay tôi lại muốn mang bánh kem đến nhà hắn. Kinh ngạc xong, đồng tử đen nhánh dần dần bị rất nhiều cảm xúc phức tạp xâm chiếm, trở nên dịu dàng trước giờ chưa từng có.
Sau một lúc lâu, hắn gật đầu nói: “Tôi sẽ cai thuốc, chẳng qua đây chỉ là lời hứa của tôi với cậu, không phải quà sinh nhật. Cậu có thể đòi thêm một cái khác tương tự để làm quà sinh nhật.”
Cái khác? Tôi có thiếu gì đâu, cũng không có sở thích cuồng nhiệt gì. Đột nhiên bảo tôi đòi hỏi hắn, thật sự không biết nên muốn cái gì. Mà tiền của hắn chẳng phải là do tôi cho à? Đòi hắn thì khác gì tôi tự mua?
“Nợ trước đi, đợi tôi nghĩ ra rồi lại đòi cậu.” Tôi nói.
Đang nói thì đột nhiên từ điểm cuối cầu thang dài vang lên một tiếng vang to. Tôi chỉ cảm thấy tiếng động này khá quen tai, còn chưa kịp phản ứng là gì thì Kỷ Thần Phong đã chạy sang nơi phát ra âm thanh, động tác nhanh đến mức thậm chí còn làm dậy lên một cơn gió lạnh ở trước mặt tôi.
Đợi đến khi tôi buồn bực chạy xuống cầu thang thì thấy Kỷ Thần Phong đang đè một tên nhỏ con xuống trên mặt đất cách đó không xa, còn tôi thì cuối cùng cũng nhớ lại tại sao lại cảm thấy âm thanh đó quen thuộc rồi – kính xe tôi lại bị đập rồi.
“Dm mày thả tao ra!” Thằng bé trai toàn thân dơ bẩn liều chết giãy dụa, không chỉ trút hết sức lực toàn thân ra để vùng vẫy mà còn muốn cắn người.
Kỷ Thần Phong cứ như đang đối xử với một con mèo hoang hung tàn, nắm cổ nó ghìm lại, lại quặt một cách tay nó ra sau lưng, đầu gối thì đặt ở trên bắp đùi nó, tốn khá nhiều sức mới khống chế được.
Thấy không thoát được, thằng bé bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, cầu xin tha thứ.
“Xin lỗi, em không dám nữa, huhuhu tha cho em đi anh ơi… Em, nhà em còn có bố già em nhỏ, bọn họ còn đang chờ em về nhà… Bố em bị bệnh nặng, bại liệt rồi, mẹ thì bỏ chạy với người khác. Nếu em không về được, em của em sẽ chết đói…”
Thằng bé trông không quá mười ba mười bốn tuổi, đầu tóc không biết mấy ngày rồi chưa gội, bết lại như cỏ dại. Quần áo trên người nó mỏng manh, cơ bản là không thể chống lại được nhiệt độ hiện tại, đôi giày đá bóng trên chân cũng đã rách, ngón chân lộ ra ngoài… Có lẽ đây là nguyên nhân nó không chạy thoát khỏi Kỷ Thần Phong.
“Báo cảnh sát.”
Khẽ giật mình, tôi nhìn về phía Kỷ Thần Phong. Hắn không hề sinh ra chút lòng trắc ẩn nào trước lời cầu xin của thằng bé, nói giọng vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, sườn mặt thì lại càng phủ đầy sương tuyết, không có chút nhiệt độ.
“Thôi bỏ đi…” Không nói chuyện lời thằng bé là thật hay giả, nhưng nó mới lớn thế này, sợ là chưa đạt độ tuổi có thể truy cứu trách nhiệm hình sự, đập vỡ cửa sổ xe, tóm đến sở cảnh sát rồi thì có thể làm gì? Giáo huấn một trận rồi chẳng phải vẫn phải thả ra?
Kỷ Thần Phong ngẩng đầu lên, không hề có ý định nghe theo ý tôi, lại lần nữa dùng giọng điệu nghiêm túc, không chấp nhận phản bác gằn từng chữ: “Báo cảnh sát!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.