Nhất Niệm Chi Tư

Chương 72

Hồi Nam Tước

07/04/2022

«Vô cùng ghét»

Cuối cùng, cờ thưởng được treo ở dưới cửa sổ thông gió của gác xép. Kỷ Thần Phong nói ở đó ánh nắng tốt, nằm ở trên giường cũng có thể thấy.

Tôi không hiểu một lá cờ rách thì có gì mà đáng xem, mỗi ngày rời giường liếc thấy tám chữ lớn vàng lóng lánh kia đều sẽ cảm thấy đau huyệt thái dương. Nhưng vì Kỷ Thần Phong thích nên tôi cũng chỉ đành thuận theo anh.

Tôi bảo Đường Tất An đưa rùa con tới, vì dưới lầu thường xuyên có chó mèo hoạt động nên chậu thủy tinh được đặt ở trong một góc gác xép.

“Anh, nếu thiếu tiền thì anh cứ nói với em.” Lúc đi, Đường Tất An muốn nói lại thôi.

Tôi biết cậu ta và Hứa Tịch tưởng rằng tôi không có tiền nên mới có thể để bản thân chịu thiệt ở trên gác xép.

“Anh có tiền.” Tôi chậm rãi lấy điện thoại ra, mở tài khoản quỹ ngân sách của mình ra.

“Anh đừng cậy mạnh. Trước kia mỗi quý đều có thương hiệu gửi đồ đến cho anh lựa chọn; mua đồ ăn ngoài cũng hơn mấy trăm, chỉ ăn đồ ăn khách sạn năm sao nấu; trước giờ anh không làm việc nhà, ngay cả chăn mền cũng không xếp…” Mỗi lần Đường Tất An nói xong một chuyện thì thành thạo giơ một ngón tay ra: “Nếu anh có tiền thì sao có thể sống kiểu sống nghèo rớt mồng tơi này được?” Cậu ta tổng kết.

Đương nhiên là vì Kỷ Thần Phong thích làm người nghèo rồi.

Sự thật thắng lý lẽ, tôi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cậu ta. Ban đầu cậu ta chưa nhìn kĩ, trong miệng còn đang lải nhải bảo tôi hãy hạ lòng tự tôn xuống mà nhận sự trợ giúp của người khác, nói rồi âm thanh của cậu ta dần hạ xuống, đôi mắt dần trừng lớn.

“Cái này, một trăm triệu một trăm nghìn… Anh, khoản đầu tư này có lãi từ lúc nào?” Đường Tất An hỏi thăm, giọng điệu vô cùng cẩn thận.

“Mới từ tháng trước.” Tôi nhẹ nhàng ấn vào phím dưới góc phải của APP, cho cậu ta nhìn tài khoản đầu tư: “Đây là tài khoản quản lý tài sản của anh, lãi một tháng tính tổng cộng cũng gần sáu chữ số, cho nên anh thật sự không thiếu tiền.”

Dù không thể so sánh với trước kia nhưng người bình thường kiếm được mấy chục vạn một tháng hẳn là đã không tệ rồi nhỉ?

“Dm!” Đường Tất An lập tức bùng nổ chửi tục một tiếng: “Sao anh lại kiếm được tiền vậy? Em mua gì là lỗ đó, tài khoản âm đến mức phát hoảng*. Anh mua kiểu gì vậy, dạy em chút đi?”

*账户里绿到人发慌.

Tôi há hốc mồm, định dạy mấy câu nhưng vừa đối mặt với gương mặt nhìn một cái là biết trí thông minh không thể nào cao của Đường Tất An thì nhanh chóng đổi ý.

Quá phiền tóa. Nếu phải giải thích với cậu ta, cảm giác sẽ tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa còn chưa chắc là cậu ta sẽ hiểu được.

“Phải thao tác nhiều ở cả trong lẫn ngoài thị trường, cậu không học được đâu.”

Mắt Đường Tất An hơi tối đi, thất vọng “a” một tiếng.

“Cậu chuyển tiền cho anh, anh mua cho cậu luôn.” Tôi lấy lại điện thoại, nói.

Đường Tất An nghe vậy thì cả khuôn mặt sáng bừng lên, cười ngây ngô: “Hehe em biết anh mạnh miệng mềm lòng mà!”

Cậu ta ngay lập tức lấy điện thoại ra chuyển cho tôi hai mươi vạn. Tôi chỉ bảo đảm với cậu ta là sẽ không lỗ chứ không dám chắc sẽ kiếm được bao nhiêu. Cậu ta bèn nói dù để ở chỗ tôi không tiến triển gì cũng tốt hơn là để ở chỗ cậu ta, mỗi ngày lại ít đi một tí.

Tôi tiễn Đường Tất An đi rồi xoay người lại đẩy cửa đi vào nhà, bỗng bị người phía nhau đụng vào bả vai lấn sang một bên.

“Bác sĩ! Bác sĩ mau cứu mèo của tôi!” Một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi ôm trong ngực một cái chăn loang lổ vết máu, vừa bước vào trong cửa đã lo lắng kêu lên với bác sĩ và y tá.

Y tá Tiểu Mẫn tiến lên trấn an cô: “Cô đừng lo quá, mèo con bị sao vậy?” Cô vén cái chăn trong ngực cô gái lên. Một chú mèo con lông bạc trắng im lặng nằm ở bên trong, mũi miệng chảy máu, không nhìn kĩ thì cơ bản không thấy là nó đang phập phồng hô hấp.

Cô gái khóc, nói chuyện lắp bắp không có logic, không ngừng cầu xin Tiểu Mẫn mau cứu mèo của cô ấy.

“Xin các chị mau cứu mèo của em! Xin các chị nghĩ cách đi… Em không biết nó sẽ nhảy xuống… Em thật sự không cố ý không đóng cửa sổ… Xin mọi người mau cứu nó…”

Kỷ Thần Phong nghe thấy tiếng khóc thì đi ra khỏi phòng, vừa thấy tình huống như thế thì lập tức nhận con mèo con được nghi là bị thương do nhảy lầu nọ từ tay y tá.



“Chuẩn bị phẫu thuật.” Nói rồi anh bước lên tầng hai.

Anh vừa nói dứt câu, những người còn lại ở tầng một đã ngay lập tức hành động theo, ai chuẩn bị thuốc thì chuẩn bị thuốc, ai đi lên tầng theo thì đi theo. Đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa ổn định vừa có trình tự, nhìn là biết đây không phải là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống này.

“Huhu… Xin lỗi… Mẹ phải làm sao đây… Mèo con ơi con không được làm sao đấy nhé…” Cô gái đưa mắt nhìn theo mèo con đã đi xa, toàn thân sụp xuống, cứ thế ngồi ở giữa sảnh chính khóc nức nở.

Một y tá khác là Na Na cầm khăn giấy bước đến, muốn khuyên vài câu nhưng đối phương hoàn toàn không nghe vào, từ đầu đến cuối luôn ở trong trạng thái vô cùng sụp đổ.

“Ôi chao, đang làm gì thế?” Khách vừa mới vào cửa bị âm thanh của cô gái làm cho sợ hãi.

Nhìn dáng vẻ bất lực của Na Na, tôi đi qua, lia ngón trỏ sang một bên, ra hiệu cho cô tránh ra.

Na Na ngẩng đầu lên nhìn tôi một lát rồi đừng dấy, ngoan ngoãn lui về sau quầy lễ tân.

Dù Giản Hành giới thiệu tôi chỉ là bạn của Kỷ Thần Phong. Nhưng trong mấy ngày nay ai có mắt thì đều có thể nhìn ra tôi và Kỷ Thần Phong không chỉ đơn giản là bạn bè như vậy.

Vào lúc nhàm chán, tôi sẽ giúp đỡ công tác đăng kí ở quầy lễ tân một chút. Tuy luôn bị khiếu nại thái độ không tốt nhưng cũng nhờ thế mà tôi quen được với những người khác ở bệnh viện. Bốn bỏ năm lên, cũng đã có thể miễn cưỡng xem tôi là một nhân viên ngoài biên chế của bệnh viện thú cưng Khang Khang.

Tôi kéo quần, ngồi xuống, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Đừng khóc.”

Cô gái dừng lại trong chốc lát, sau đó dù vẫn khóc dữ như trước nhưng không còn kêu to nữa.

Tôi cũng không cho rằng chỉ dùng một câu là đã có thể làm cô bình tĩnh lại, thở dài, dùng phương pháp trở nên bình tĩnh mà tôi học được ở viện điều dưỡng, kiên nhẫn bảo cô hít thở sâu theo tôi.

“Hít sâu, đúng rồi, thêm lần nữa…” Tôi liên tục bảo cô hít sâu vào, mãi đến khi cô tỉnh táo lại.

“Tốt, bây giờ chúng ta đứng dậy.” Tôi nắm cánh tay cô, dùng sức kéo cô từ dưới đất dậy.

Cô gái sụt sùi khóc, được Na Na đỡ đến khu chờ ngồi.

Thời gian phẫu thuật rất lâu, trong lúc đó còn để hai con mèo được nuôi trong bệnh viện hiến máu cho. Đợi đến khi Kỷ Thần Phong đi ra khỏi phòng phẫu thuật thì bên ngoài trời đã tối.

“Tình huống thế nào rồi bác sĩ?” Cô gái vội vã tiến lên, hỏi giọng nức nở.

“Tình huống chưa ổn định lắm, mấy ngày nay đều là thời kì nguy hiểm, có thể không cứu được bất cứ lúc nào.” Trong lúc Kỷ Thần Phong đang nói chuyện thì ở sau lưng anh, mèo nhỏ đã được phẫu thuật xong được ôm ra, nhanh chóng đưa đến khoang thở oxy trong một căn phòng khác để quan sát.

Mèo con ngã từ tầng 11 xuống. Toàn thân bị gãy xương nhiều chỗ, các cơ quan nội tạng bị thương khác nhau, tình huống không thể nói là quá lạc quan.

Cô gái khóc với chú mèo còn chưa tỉnh lại: “Đồ hộp mẹ mua chưa con còn chưa ăn hết đâu, con nhất định phải kiên trì đó. Con chưa được hai tuổi, còn phải ở bên mẹ thật lâu, thật lâu nữa.”

Chủ ở lại đây cũng không làm được gì. Cuối cùng, cô gái lau nước mắt đi xuống dưới tầng với y tá, trong phòng quan sát chỉ còn lại hai người là tôi và Kỷ Thần Phong.

Tôi nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ đang thè lưỡi ra ngoài, toàn thân bó đầy thạch cao đang nằm trong khoang thở oxy. Ngón trỏ của tôi nhẹ nhàng chạm lên nắp của khoang thở oxy trong suốt, nói: “Em nghĩ rằng mèo có chín mạng.”

“Không, mèo cũng chỉ có một cái mạng mà thôi.” Kỷ Thần Phong thương cảm nhìn chằm chằm con mèo con bị thương nặng rồi xoay người đi ra cửa.

Đêm đó dù Kỷ Thần Phong không phải trực ban nhưng cách một quãng anh vẫn đi từ trên gác xép xuống thăm con mèo có lông màu xám bạc tên là “Mao Mao” nọ.

Tôi đi xuống với anh hai lần, sau đó thì ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng cảm giác anh lại ngồi dậy, tôi cố gắng mở mắt ra nhưng lại bị anh che mắt, ấn quay lại gối.

“Ngủ tiếp đi, anh sẽ nhanh chóng quay trở lại.”

Tôi hàm hồ đồng ý, cọ lên gối đầu, chưa đến mấy giây đã lần nữa chìm vào giấc ngủ.



Không biết qua bao lâu sau, đệm giường nhẹ nhàng lún xuống, Kỷ Thần Phong đã trở về. Tựa như một con kiến luôn biết hang động của nó là ở đâu, tôi từng chút một dịch qua, quay trở lại cái “hang động” của tôi.

“Thế nào rồi?” Tôi ngáp dài, cố gắng tỉnh táo lại hỏi một câu.

Một hồi lâu sau Kỷ Thần Phong mới lên tiếng: “Không tốt lắm, có lẽ không sống nổi.”

Tôi khẽ giật mình, đại não mù mờ lập tức tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn về phía anh. Trong bóng tối đương nhiên không thể thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng không cần nhìn tôi cũng biết anh nhất định lại đang lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương nọ.

Nếu để tôi tuyển thì chắc chắn tôi sẽ không để anh làm bác sĩ thú cưng. Tâm lý mạnh mẽ một chút, chỉ coi nghề này như một nghề để sinh sống là xong, nhưng hiển nhiên là anh không làm được. Dù là đối với người hay là động vật, anh đều rất dễ mềm lòng.

Mỗi lần một động vật nhỏ rời đi đều sẽ để lại một vết thương trong tim anh. Trái tim của con người chỉ lớn chừng ấy, anh chống đỡ bằng niềm tin thì có thể kiên trì bao lâu đây?

Tôi không nỡ để anh luôn đau lòng khó chịu…

“Không sao, anh đã làm hết sức rồi.” Tôi ôm anh chặt hơn, hôn lên hầu kết anh, nói: “Đau khổ do cái chết mang tới chẳng qua chỉ là sự phiền não do người sống tự tìm lấy thôi.”

“… Tự tìm phiền não?”

“Thọ hết chết già và bất ngờ qua đời về bản chất không có gì khác nhau. Khác biệt duy nhất là ở người sống. Người thân của loại người phía trước đã có thể thản nhiên tiếp nhận được cái chết của người đó, nhưng người thân của người phía sau thì vẫn chưa chuẩn bị tâm lý ‘mất đi’.” Điển hình của người ở vế sau là Tang Chính Bạch, cả đời không vượt qua được nỗi đau mất vợ, thậm chí còn có thể giận chó đánh mèo lên người ngoài vì nỗi đau “mất đi”.

“Nhưng vì sao chết thì cứ phải là không tốt? Tại sao còn sống thì chắc chắn là tốt? Nếu cuối cùng ai cũng sẽ chết thì phân trước sau làm gì?” Tôi hỏi.

“Vì con người ai cũng ích kỉ.” Không có ý định chờ Kỷ Thần Phong trả lời, tôi nhanh chóng đưa ra đáp án: “Tất cả nỗi đau khổ và tiếc nuối trước cái chết đều đến từ nhu cầu tình cảm của từng cá thể, xuất phát từ một suy nghĩ ngạo mạn ‘có chúng ta thế giới mới là tốt nhất’ của quần thể loài người.”

Tôi vốn tưởng sau khi Kỷ Thần Phong nghe thấy suy nghĩ của tôi về tử vong thì sẽ cùng tôi nghiên cứu thảo luận một chút vấn đề này, tạm thời quên đi chuyện mèo con. Kết quả không ngờ rằng sau khi anh im lặng một lát thì đột nhiên mở miệng: “Cho nên đây chính là nguyên nhân mà em luôn không biết yêu thương cơ thể của mình sao?”

Tôi: “… Hả?”

Tôi nói chuyện với anh về gen ích kỉ, anh lại nói với tôi về chuyện không yêu thương cơ thể?

“Từ rất lâu trước kia anh đã phát hiện em không hề quan tâm đến sức khỏe của mình chút nào. Có phải em cảm thấy rằng chết rồi thì thôi, dù sao cũng là người khác đau khổ, không liên quan đến em?”

Tôi cho rằng anh đang nói đến chuyện tôi bị Hứa Tịch và mọi người đưa vào bệnh viện súc ruột lần trước, bèn biện bạch: “Lần đó là ngoài ý muốn, em thề em không nghĩ đến chuyện đó. Nếu em muốn chết thì làm sao có thể chết một mình được?”

Dưới ánh sáng lờ mờ, tôi xoay người dạng chân ngồi trên người Kỷ Thần Phong, ngồi đó chống tay lên trên lồng ngực anh. Ngón tay nguy hiểm lưu luyến tại cổ của anh, tôi nửa đùa nửa thật nói: “… Có thế nào cũng phải tìm người đi cùng em.”

Hai tay tôi bóp cổ anh, chỉ giả vờ chứ cơ bản không định nắm chặt.

“Anh biết em không tự sát.” Giọng Kỷ Thần Phong không hề chứa sự căng thẳng hay kinh ngạc. Anh bỏ qua phát ngôn tiềm ẩn dấu hiệu phạm tội của tôi, không bị tôi dẫn sang chủ đề khác: “Nhưng em xảy ra chuyện như thế không phải là vì em không yêu quý cơ thể của mình à?”

Anh vừa nói như vậy, tôi lại cảm thấy hình như quả là như vậy thật. Không bịt vết thương đàng hoàng, cũng không có khái niệm yêu quý mạng sống gì. Trước đó tôi còn tưởng mình động tâm với Kỷ Thần Phong là vì thiếu ngủ nên tim có vấn đề, định khi nào rảnh thì đi kiểm tra sức khỏe, sau đó thì ném chuyện ra sau gáy.

“Anh lại yêu thương cơ thể của em không phải là được rồi à?” Tôi cúi xuống, hôn phớt lên môi anh: “Có bác sĩ Kỷ chăm sóc, em nhất định sẽ có thể sống đến một trăm tuổi. Em sẽ là… thú cưng làm bạn đến lúc cuối cùng với anh.”

Bàn tay to rộng xoa gáy tôi, năm ngón tay luồn vào trong tóc. Chân tóc hơi đâm tay, Kỷ Thần Phong đồng thời cắn lấy môi dưới của tôi, chậm chạp, dịu dàng công chiếm khoang miệng của tôi.

“Anh rất biết cách chăm sóc chỗ không ổn của thú cưng, nhưng anh rất ghét dáng vẻ bị thương của bọn em.” Kỷ Thần Phong thở ra hơi nóng, nói: “Ghét vô cùng.”

Có thể làm cho anh nói ra mấy chữ “Ghét vô cùng” cũng không dễ, xem ra sau này phải cẩn thận chút, không thể để cho mình luôn bị thương. Dù sao tôi cũng thật lòng muốn sống quãng đời còn lại với bác sĩ Kỷ.

“Muốn làm không?” Giữa lúc hôn, tôi dùng giọng khàn khàn hỏi bên tai Kỷ Thần Phong.

Nếu đã tỉnh rồi thì vận động một chút cải thiện chất lượng giấc ngủ đi.

Kỷ Thần Phong không nói gì, hôn tôi, đưa tay thò thẳng vào trong quần áo tôi thay cho câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Chi Tư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook