Chương 86: Phiên ngoại 12
Hồi Nam Tước
15/10/2022
Phần đầu gậy bi-a được bôi phấn lơ, Trịnh Giải Nguyên cúi người xuống,
nhắm vào quả bóng màu số 5 trên bàn mà bi trắng dễ đánh trúng nhất bằng
tư thế tiêu chuẩn, tay phải cậu phát lực, “cách” một tiếng, quả bóng số 5 lăn gọn vào lỗ giữa.
“Hay.” Gã đàn ông đầu hổ cầm gậy đứng bên cạnh không kìm được mà tán thưởng thành lời trước phong cách chọc bóng thoải mái của Trịnh Giải Nguyên.
Tuy chọc bóng trúng lỗ nhưng Trịnh Giải Nguyên không tỏ ra kiêu ngạo hay nóng nảy, cậu giữ vững tâm thế ổn định, cân nhắc tình hình ván đấu, chọn quả bóng số 3 ở lỗ cuối làm mục tiêu tiếp theo.
Trịnh Giải Nguyên thọc gậy thật mạnh, cũng đánh bóng xuống lỗ một cách dứt điểm, kỹ thuật của cậu áp đảo, cứ thế, chỉ vài phút sau, cậu đã trơn tru đánh trúng toàn bộ mấy quả bóng màu vào lỗ.
Theo luật chơi bi-a, cơ thủ nào đánh hết nhóm bi của mình sau đó đánh bi số 8 vào lỗ một cách hợp lệ thì thắng luôn ván đó. Thấy chỉ còn lại một quả bóng cuối cùng, Trịnh Giải Nguyên không khỏi căng thẳng, đối phương còn hai quả nữa, chỉ cần cậu mắc sai lầm là đối phương sẽ giành phần thắng ngay.
Cậu mím môi, cây cơ được đặt chắc chắn giữa ngón cái và ngón trỏ tạo thành chạc đỡ. Một giây trước khi chọc bóng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trịnh Giải Nguyên lại đưa mắt liếc Thi Hạo, sau đó cả hai cùng nhìn nhau.
Thi Hạo không nhìn bóng mà vẫn luôn quan sát cậu.
Trịnh Giải Nguyên bị sốc hông, đầu gậy chọc ra lệch hẳn khỏi bi đen số 8, vậy mà cậu lại đánh trượt.
Nhất thời, cả ba người có mặt tại đây đều có những biểu hiện khác nhau. Trịnh Giải Nguyên nhìn trân trối quả bóng số 8 vẫn đứng yên tại chỗ, không dám tin rằng mình lại mắc phải sai lầm cơ bản như vậy; gã đàn ông đầu hổ, đối thủ của cậu, huýt sáo vui mừng trên sự đau khổ của người khác; còn Thi Hạo thì bật cười, không phải nụ cười tức giận mà chỉ đơn giản là nụ cười sung sướng vì sơ suất của Trịnh Giải Nguyên.
“Thế tôi không khách khí nữa nhé.” Sao gã đầu hổ lại có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này cơ chứ, Trịnh Giải Nguyên đã dọn sạch bóng trên bàn, chiến thắng trong ván đấu này đã nằm chắc trong tay gã.
Trịnh Giải Nguyên tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại khi gã đầu hổ chọc bi đen số 8 vào lỗ.
Chấm hết rồi, kim bài miễn tử của cậu đã không còn nữa.
“Mày thua rồi.” Thi Hạo bước tới bên cậu, lia mắt quét qua bàn bóng đã sạch trơn.
“Xin lỗi…” Trịnh Giải Nguyên uể oải không thôi, cậu cúi gằm mặt, trả lại gậy cho đối phương.
“Chơi tiếp chứ?” Gã đầu hổ hỏi.
“Làm ván nữa đi.” Thi Hạo nói.
Nghe thế, Trịnh Giải Nguyên đang định đi ra chỗ băng ghế thì Thi Hạo đã chộp lấy cổ tay cậu từ đằng sau, gã bảo cậu xuống tầng uống chút gì đó rồi ngồi chờ: “Không được uống đồ có cồn, lát mày còn lái xe chở tao về.”
Trịnh Giải Nguyên biết nhiệt độ lòng bàn tay của người luôn cao hơn so với những vị trí khác, nhưng sao mà nhiệt độ lòng bàn tay Thi Hạo nóng quá, đã vậy sao còn nắm tay cậu làm chi, kì chết đi được.
“Ừm.” Trịnh Giải Nguyên không dám vùng ra, chịu đựng cho đến khi lông gáy dựng đứng, lúc quay người đi xuống cầu thang, cậu cuống quýt chà xát đoạn cổ tay bị người kia miết lấy.
Ngồi vào quầy bar, Trịnh Giải Nguyên gọi cho mình một ly mojito không cồn, sau đó tán gẫu với bartender trong lúc chờ Thi Hạo xuống dưới.
Tầm mười phút sau, Thi Hạo với gã đầu hổ vừa trò chuyện, vừa lần lượt bước xuống một cách chậm rãi. Chẳng cần dặn, Trịnh Giải Nguyên đã tự giác đứng dậy đi qua, cậu nghe được phần kết của cuộc đối thoại giữa hai người.
“Cậu yên tâm, tôi luôn ủng hộ cậu…”
“Thế nhờ cậu…”
“Không dám” Thấy Trịnh Giải Nguyên đã tới, gã đầu hổ chủ động kết thúc đề tài, “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
“Gặp sau nhé.” Thi Hạo gật đầu.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
Rõ ràng Thi Hạo có nhà trong nội thành, chỗ đó cách quán bar cũng gần, nhưng gã lại đòi Trịnh Giải Nguyên đưa về biệt thự ngoài ngoại ô.
Trịnh Giải Nguyên rề rà thắt dây an toàn vào, trong đầu chỉ toàn mấy cảnh như “đêm tối gió lộng giết người”, “rùng núi hoang vu dễ vứt xác”.
“Bên đó… muộn quá thì không gọi được xe.” Cậu hấp hối giãy giụa lần cuối.
“Hả?” Thi Hạo cau mày nhìn cậu đầy khó hiểu, gã trưng ra vẻ mặt “Mày thấy tao có quan tâm đến việc mày gọi được xe không.”
“Không thì mày cho tao mượn xe lái về nhé?” Trịnh Giải Nguyên đề nghị.
“Mày ở lại luôn cũng được, mai bắt được xe thì về.” Thi Hạo bỗng nhếch môi cười, “Cũng có phải là mày chưa ở lại bao giờ đâu.”
Xe vừa khởi hành đã gặp chốt đèn đỏ, cậu từ từ đạp phanh, tuy Trịnh Giải Nguyên có bằng lái hạng giỏi, nhưng vừa nghe được lời nói bóng gió ám chỉ của đối phương, cậu đã không khống chế được lực chân mà giẫm mạnh một phát, hãm phanh đột ngột như cú thọc gậy cuối cùng ban nãy.
Cơ thể chúi về phía trước do quán tính, Trịnh Giải Nguyên mím chặt môi, cậu nhìn đèn đỏ còn hơn bốn mươi giây trước mắt rồi gạt cần số về số trung gian, cậu quyết định không trốn tránh nữa mà chủ động nói rõ ràng với Thi Hạo.
“Tối đó tao uống say nên mới gây ra sự việc kia, tao cũng không muốn đâu… Tao biết chuyện này rất khó chấp nhận với trai thẳng, nhưng tao thực sự không cố ý. Mày xem mày có đưa ra được cho tao phương án giải quyết nào không, chỉ cần không bắt tao chết thì tao sẽ cố gắng hết sức để làm thỏa mãn mày.”
Trịnh Giải Nguyên nghĩ trước kia Tang Niệm và Thi Hạo thù sâu oán nặng nhau như thế mà còn giải quyết được, vậy chỉ cần cậu thành khẩn thì chắc sự vụ sẽ không nghiêm trọng đến mức phải trả giá bằng cả sinh mạng.
Không ngờ Thi Hạo lại nhìn cậu rồi cười phá lên, gã nâng tay, nắm lấy bàn tay đang giữ cần gạt số của cậu, sau đó nhổm người về phía trước, mập mờ nói: “Ai bảo tao thẳng?”
Cặp ngươi của Trịnh Giải Nguyên run rẩy kịch liệt, nếu không phải do vẫn còn chút cảm giác an toàn thì có khi cậu đã mở toang cửa xe ra mà tháo chạy rồi.
Cứu với, có phải do Thi Hạo làm nhiều chuyện thất đức quá nên bị người ta chơi ngải rồi không?
Ý nó là sao hả? Nó không phải trai thẳng ư? Chẳng lẽ nó là gay???
Chỉ trong nháy mắt, cuộc trò chuyện vào ngày sinh nhật năm ngoái với Tang Niệm đã lóe lên trong tâm trí Trịnh Giải Nguyên.
“Người đánh nó vào ba năm trước là tôi, nó về không trả thù tôi mà lại tặng đồ chơi cho ông. Không phải là nó hận quá nên đâm ra yêu ông đấy chứ? Cứ bám dính lấy ông không bỏ như vậy.”
Cái mồm quạ đen của Tang Niệm không đoán trúng thật đấy chứ? Chuyện đêm đó căn bản không phải là tai nạn, đó là do Thi Hạo rắp tâm, cố tình để cậu đưa lên giường. Thằng chó đó thật sự ghét quá hóa yêu … rồi yêu cậu luôn ư?
Trịnh Giải Nguyên nhìn chằm chằm vào người đối diện, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt gã đàn ông càng thêm thâm hiểm, khiến cậu thầm hít sâu một hơi.
Má ơi, cứu con, sợ chết mất.
“Sao… sao đột ngột thế? Trước kia có thấy mày nói đâu?” Trịnh Giải Nguyên nín nhịn để không rụt tay lại, cậu lui người ra sau, kéo giãn khoảng cách với Thi Hạo.
Thi Hạo khẽ cười, nắm chặt tay cậu hơn: “Tại có bao giờ mày chịu nghiêm túc nhìn tao, lắng nghe lời tao nói đâu.”
“Tao có mà, không phải bây giờ tao đang nghiêm túc nghe mày nói ư…”
“Không phải như vậy.” Thi Hạo ngắt lời cậu, “Đừng tưởng tao không biết là bây giờ mày đang chửi tao trong lòng.”
“Đù má, tao đéo thế nhé?” Trịnh Giải Nguyên thấy mình bị oan vô cùng.
“Thằng chó” không phải chửi, đó là nickname.
Thi Hạo nhìn cậu một lúc, vẻ mặt không còn đáng sợ nữa, nhưng giọng điệu vẫn rất cứng rắn: “Không chửi là tốt.” Nói rồi, gã thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía trước, một lúc sau, bàn tay đang nắm tay cậu cũng thu về.
Lúc này, đèn đỏ kết thúc đếm ngược, chiếc xe dừng phía trước bắt đầu chuyển động, Trịnh Giải Nguyên như được đại xá, cậu vội vàng sang số khởi động, suốt quãng đường còn lại cậu không chủ động nhắc đến chuyện đêm đó nữa.
Sau khi chịu được suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đưa được Thi Hạo về đến trước cửa biệt thự, Trịnh Giải Nguyên dừng xe, định chờ người kia xuống xe mới lùi xe vào gara.
“Không phải lùi nữa, mày lái về đi.” Thi Hạo mở cửa xe, bảo.
Trịnh Giải Nguyên không tin nổi rằng gã lại dễ nói chuyện như vậy, đang chuẩn bị vui vẻ đồng ý thì nghe đối phương nói tiếp: “Bảy giờ sáng mai đến dắt chó đi dạo, cấm đến muộn.”
Thế rốt cuộc tình huống bây giờ là như thế nào? Trước giờ Trịnh Giải Nguyên không thích suy nghĩ về những vấn đề quá phức tạp, thái độ của Thi Hạo khiến cậu cảm thấy khó hiểu. Cậu không chắc được rằng đối phương thực sự định giả vờ như không có việc gì xảy ra hay vẫn đang tích sức đợi tung đòn, nghĩ cách trả thù cậu, hoặc tệ hơn nữa là… Đối phương muốn duy trì mối quan hệ “chơi gay” này với cậu.
So với mức độ khủng bố của chiều hướng phát triển cuối cùng thì cậu có bị Thi Hạo trả thù cũng chẳng là gì cả. Miễn không phải là phương án cuối cùng, thậm chí cậu còn có thể hiến da thịt mình ra cho Thi Hạo xăm chữ “SHIT” hay gì đấy.
Trịnh Giải Nguyên: “Thế thôi chứ gì?”
Thi Hạo khựng lại như thể vừa chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng mình chưa bàn giao: “À, đúng là còn một chuyện nữa…” Nói rồi, gã xoay người, túm lấy vạt áo Trịnh Giải Nguyên rồi hôn lên môi cậu dưới ánh mắt bàng hoàng của đối phương.
Trịnh Giải Nguyên cứng mình, ngay tới việc hít thở, chớp mắt, hay thậm chí đến việc ngậm miệng cậu còn quên chứ nói gì là đẩy người kia ra.
Cái lưỡi ngang ngược giống hệt tên chủ nhân xộc thẳng vào, khuếch tán hơi thở của Thi Hạo đến từng ngóc ngách trong khoang miệng. Lúc này, những mảnh ký ức rời rạc chết người sống dậy, nó như một người qua đường đầy chính nghĩa, chứng minh cho Trịnh Giải Nguyên thấy rằng những điều bị cậu lãng quên vào đêm hôm đó hoàn toàn là chuyện thật sự đã xảy ra.
Họ cũng hôn nhau giống như bây giờ. Cậu còn đáp lại Thi Hạo, tận hưởng nụ hôn thô bạo của người kia, trong lòng thấy rất kích thích.
Trước khi Trịnh Giải Nguyên hoàn hồn, Thi Hạo đã kiềm chế lại và kết thúc nụ hôn này.
“Cứ chỗ nào có tao thì mày đều phải dán chặt vào tao; lúc tao nói chuyện thì phải vểnh tai lên mà nghe cho kĩ; không được làm tao bực, không được bơ tao. Hẳn là mày làm được những điều này phải không?” Tuy ngôn từ đã mềm mỏng hơn nhưng gã vẫn không muốn nới lỏng xiềng xích với Trịnh Giải Nguyên.
Trịnh Giải Nguyên bị gã túm chặt vạt áo trước, cậu nhìn đôi môi mở ra khép lại của gã nhưng hoàn toàn không tập trung tâm trí vào những lời nói ấy. Không phải phương án đầu hay phương án thứ hai, mà là phương án cuối cùng, Thi Hạo muốn tiếp tục, tiếp tục duy trì mối quan hệ nam nam bất chính này… Chết rồi, lần này thì chết thật rồi.
“Lúc tao nói chuyện mày không được mất tập trung.” Thấy mãi mà Trịnh Giải Nguyên vẫn chẳng tỏ phản ứng, Thi Hạo siết chặt tay, kéo cậu về phía mình.
Cảm giác mất thăng bằng khiến Trịnh Giải Nguyên mau chóng hoàn hồn, cậu chống tay trên ghế phụ, ổn định lại cơ thể mình.
“Thi Hạo, tao… tao…” Cậu muốn nói rằng không phải do mình muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng gã có thể cho cậu thêm thời gian được không, thực sự rất khó để cậu có thể chấp nhận việc yêu đương với đàn ông ngay lập tức, đã vậy còn là yêu đương với Thi Hạo, kết quả, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng đã được cô đọng thành ý khác, “Còn lựa chọn khác không?”
Tức thì, ánh mắt Thi Hạo trở nên lạnh lẽo, gã buông tay, vuốt phẳng nếp áo nhăn nhúm trước ngực cho cậu, sau đó đáp bằng giọng điệu bình thản khiến người ta sởn tóc gáy: “Có.”
“Là… là gì thế?”
“Chết.”
Sao lại thế? Trong chuyện này, sao tên này lại có thể vô tình ăn rơ với Tang Niệm đến vậy cơ chứ? Không có thì thôi, sao phải nói năng theo cái kiểu đáng sợ như thế làm gì cơ chứ?
“Chọn gì?”
Trịnh Giải Nguyên ngậm chặt miệng, cuống quýt lắc đầu không ngừng.
“Đã hứa với mày rồi thì tao sẽ làm được. Nhưng trước đó mày phải làm cún ngoan của tao đã, tao bảo mày làm gì thì mày phải làm cái đó, hiểu chưa?” Thi Hạo gảy gảy chiếc dogtag bạc nằm trên xương quai xanh cậu, sau khi nhận được cái gật đầu từ cậu, bấy giờ gã mới hài lòng vỗ nhẹ lên má cậu, “Ngoan.”
Ngay sau khi cửa xe sập lại thì đèn trần cũng tắt, lần này, Thi Hạo xuống xe xong cũng không quay lại nữa.
Trịnh Giải Nguyên giữ nguyên tư thế nằm yên trong bóng tối thật lâu, thốt nhiên, tiếng ve kêu râm ran khắp núi như đang nhất trí mà đồng loạt khựng lại một nhịp, cậu hồi thần trong khoảng nhịp này, sau đó thở dài thường thượt rồi bực bội tháo vòng cổ, ném nó ra ghế sau.
Cậu căm tức nhìn xuống háng mình, hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Sao mày rắc rối thế, ai bảo mày ** nó hả? Xong rồi đấy, giờ mày chỉ được ** nó thôi.”
Thời xưa có bán mình chôn cha, thời nay có Trịnh Giải Nguyên bán mình cứu bố, ** mẹ cậu đúng là thằng con có hiếu. Mong là Thi Hạo giữ lời, thực sự có thể giúp gia đình cậu vượt qua khó khăn để bố cậu sớm ngày trở về.
Khởi động lại xe, Trịnh Giải Nguyên đạp ga, phóng xuống chân núi.
Trước mắt, sắp xếp ổn thỏa chuyện của Thi Hạo mới là quan trọng, còn chuyện tương lai thì bàn sau đi, mình đi bước nào thì tính bước đấy, dù sao… tắt đèn rồi thì nhà ngói cũng như nhà tranh thôi.
(*) Nghĩa là không cần quan tâm đến ngoại hình vì lúc sex tắt đèn đi thì cảm giác “sung sướng” vẫn y xì như thế.
“Hay.” Gã đàn ông đầu hổ cầm gậy đứng bên cạnh không kìm được mà tán thưởng thành lời trước phong cách chọc bóng thoải mái của Trịnh Giải Nguyên.
Tuy chọc bóng trúng lỗ nhưng Trịnh Giải Nguyên không tỏ ra kiêu ngạo hay nóng nảy, cậu giữ vững tâm thế ổn định, cân nhắc tình hình ván đấu, chọn quả bóng số 3 ở lỗ cuối làm mục tiêu tiếp theo.
Trịnh Giải Nguyên thọc gậy thật mạnh, cũng đánh bóng xuống lỗ một cách dứt điểm, kỹ thuật của cậu áp đảo, cứ thế, chỉ vài phút sau, cậu đã trơn tru đánh trúng toàn bộ mấy quả bóng màu vào lỗ.
Theo luật chơi bi-a, cơ thủ nào đánh hết nhóm bi của mình sau đó đánh bi số 8 vào lỗ một cách hợp lệ thì thắng luôn ván đó. Thấy chỉ còn lại một quả bóng cuối cùng, Trịnh Giải Nguyên không khỏi căng thẳng, đối phương còn hai quả nữa, chỉ cần cậu mắc sai lầm là đối phương sẽ giành phần thắng ngay.
Cậu mím môi, cây cơ được đặt chắc chắn giữa ngón cái và ngón trỏ tạo thành chạc đỡ. Một giây trước khi chọc bóng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trịnh Giải Nguyên lại đưa mắt liếc Thi Hạo, sau đó cả hai cùng nhìn nhau.
Thi Hạo không nhìn bóng mà vẫn luôn quan sát cậu.
Trịnh Giải Nguyên bị sốc hông, đầu gậy chọc ra lệch hẳn khỏi bi đen số 8, vậy mà cậu lại đánh trượt.
Nhất thời, cả ba người có mặt tại đây đều có những biểu hiện khác nhau. Trịnh Giải Nguyên nhìn trân trối quả bóng số 8 vẫn đứng yên tại chỗ, không dám tin rằng mình lại mắc phải sai lầm cơ bản như vậy; gã đàn ông đầu hổ, đối thủ của cậu, huýt sáo vui mừng trên sự đau khổ của người khác; còn Thi Hạo thì bật cười, không phải nụ cười tức giận mà chỉ đơn giản là nụ cười sung sướng vì sơ suất của Trịnh Giải Nguyên.
“Thế tôi không khách khí nữa nhé.” Sao gã đầu hổ lại có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này cơ chứ, Trịnh Giải Nguyên đã dọn sạch bóng trên bàn, chiến thắng trong ván đấu này đã nằm chắc trong tay gã.
Trịnh Giải Nguyên tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại khi gã đầu hổ chọc bi đen số 8 vào lỗ.
Chấm hết rồi, kim bài miễn tử của cậu đã không còn nữa.
“Mày thua rồi.” Thi Hạo bước tới bên cậu, lia mắt quét qua bàn bóng đã sạch trơn.
“Xin lỗi…” Trịnh Giải Nguyên uể oải không thôi, cậu cúi gằm mặt, trả lại gậy cho đối phương.
“Chơi tiếp chứ?” Gã đầu hổ hỏi.
“Làm ván nữa đi.” Thi Hạo nói.
Nghe thế, Trịnh Giải Nguyên đang định đi ra chỗ băng ghế thì Thi Hạo đã chộp lấy cổ tay cậu từ đằng sau, gã bảo cậu xuống tầng uống chút gì đó rồi ngồi chờ: “Không được uống đồ có cồn, lát mày còn lái xe chở tao về.”
Trịnh Giải Nguyên biết nhiệt độ lòng bàn tay của người luôn cao hơn so với những vị trí khác, nhưng sao mà nhiệt độ lòng bàn tay Thi Hạo nóng quá, đã vậy sao còn nắm tay cậu làm chi, kì chết đi được.
“Ừm.” Trịnh Giải Nguyên không dám vùng ra, chịu đựng cho đến khi lông gáy dựng đứng, lúc quay người đi xuống cầu thang, cậu cuống quýt chà xát đoạn cổ tay bị người kia miết lấy.
Ngồi vào quầy bar, Trịnh Giải Nguyên gọi cho mình một ly mojito không cồn, sau đó tán gẫu với bartender trong lúc chờ Thi Hạo xuống dưới.
Tầm mười phút sau, Thi Hạo với gã đầu hổ vừa trò chuyện, vừa lần lượt bước xuống một cách chậm rãi. Chẳng cần dặn, Trịnh Giải Nguyên đã tự giác đứng dậy đi qua, cậu nghe được phần kết của cuộc đối thoại giữa hai người.
“Cậu yên tâm, tôi luôn ủng hộ cậu…”
“Thế nhờ cậu…”
“Không dám” Thấy Trịnh Giải Nguyên đã tới, gã đầu hổ chủ động kết thúc đề tài, “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
“Gặp sau nhé.” Thi Hạo gật đầu.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
Rõ ràng Thi Hạo có nhà trong nội thành, chỗ đó cách quán bar cũng gần, nhưng gã lại đòi Trịnh Giải Nguyên đưa về biệt thự ngoài ngoại ô.
Trịnh Giải Nguyên rề rà thắt dây an toàn vào, trong đầu chỉ toàn mấy cảnh như “đêm tối gió lộng giết người”, “rùng núi hoang vu dễ vứt xác”.
“Bên đó… muộn quá thì không gọi được xe.” Cậu hấp hối giãy giụa lần cuối.
“Hả?” Thi Hạo cau mày nhìn cậu đầy khó hiểu, gã trưng ra vẻ mặt “Mày thấy tao có quan tâm đến việc mày gọi được xe không.”
“Không thì mày cho tao mượn xe lái về nhé?” Trịnh Giải Nguyên đề nghị.
“Mày ở lại luôn cũng được, mai bắt được xe thì về.” Thi Hạo bỗng nhếch môi cười, “Cũng có phải là mày chưa ở lại bao giờ đâu.”
Xe vừa khởi hành đã gặp chốt đèn đỏ, cậu từ từ đạp phanh, tuy Trịnh Giải Nguyên có bằng lái hạng giỏi, nhưng vừa nghe được lời nói bóng gió ám chỉ của đối phương, cậu đã không khống chế được lực chân mà giẫm mạnh một phát, hãm phanh đột ngột như cú thọc gậy cuối cùng ban nãy.
Cơ thể chúi về phía trước do quán tính, Trịnh Giải Nguyên mím chặt môi, cậu nhìn đèn đỏ còn hơn bốn mươi giây trước mắt rồi gạt cần số về số trung gian, cậu quyết định không trốn tránh nữa mà chủ động nói rõ ràng với Thi Hạo.
“Tối đó tao uống say nên mới gây ra sự việc kia, tao cũng không muốn đâu… Tao biết chuyện này rất khó chấp nhận với trai thẳng, nhưng tao thực sự không cố ý. Mày xem mày có đưa ra được cho tao phương án giải quyết nào không, chỉ cần không bắt tao chết thì tao sẽ cố gắng hết sức để làm thỏa mãn mày.”
Trịnh Giải Nguyên nghĩ trước kia Tang Niệm và Thi Hạo thù sâu oán nặng nhau như thế mà còn giải quyết được, vậy chỉ cần cậu thành khẩn thì chắc sự vụ sẽ không nghiêm trọng đến mức phải trả giá bằng cả sinh mạng.
Không ngờ Thi Hạo lại nhìn cậu rồi cười phá lên, gã nâng tay, nắm lấy bàn tay đang giữ cần gạt số của cậu, sau đó nhổm người về phía trước, mập mờ nói: “Ai bảo tao thẳng?”
Cặp ngươi của Trịnh Giải Nguyên run rẩy kịch liệt, nếu không phải do vẫn còn chút cảm giác an toàn thì có khi cậu đã mở toang cửa xe ra mà tháo chạy rồi.
Cứu với, có phải do Thi Hạo làm nhiều chuyện thất đức quá nên bị người ta chơi ngải rồi không?
Ý nó là sao hả? Nó không phải trai thẳng ư? Chẳng lẽ nó là gay???
Chỉ trong nháy mắt, cuộc trò chuyện vào ngày sinh nhật năm ngoái với Tang Niệm đã lóe lên trong tâm trí Trịnh Giải Nguyên.
“Người đánh nó vào ba năm trước là tôi, nó về không trả thù tôi mà lại tặng đồ chơi cho ông. Không phải là nó hận quá nên đâm ra yêu ông đấy chứ? Cứ bám dính lấy ông không bỏ như vậy.”
Cái mồm quạ đen của Tang Niệm không đoán trúng thật đấy chứ? Chuyện đêm đó căn bản không phải là tai nạn, đó là do Thi Hạo rắp tâm, cố tình để cậu đưa lên giường. Thằng chó đó thật sự ghét quá hóa yêu … rồi yêu cậu luôn ư?
Trịnh Giải Nguyên nhìn chằm chằm vào người đối diện, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt gã đàn ông càng thêm thâm hiểm, khiến cậu thầm hít sâu một hơi.
Má ơi, cứu con, sợ chết mất.
“Sao… sao đột ngột thế? Trước kia có thấy mày nói đâu?” Trịnh Giải Nguyên nín nhịn để không rụt tay lại, cậu lui người ra sau, kéo giãn khoảng cách với Thi Hạo.
Thi Hạo khẽ cười, nắm chặt tay cậu hơn: “Tại có bao giờ mày chịu nghiêm túc nhìn tao, lắng nghe lời tao nói đâu.”
“Tao có mà, không phải bây giờ tao đang nghiêm túc nghe mày nói ư…”
“Không phải như vậy.” Thi Hạo ngắt lời cậu, “Đừng tưởng tao không biết là bây giờ mày đang chửi tao trong lòng.”
“Đù má, tao đéo thế nhé?” Trịnh Giải Nguyên thấy mình bị oan vô cùng.
“Thằng chó” không phải chửi, đó là nickname.
Thi Hạo nhìn cậu một lúc, vẻ mặt không còn đáng sợ nữa, nhưng giọng điệu vẫn rất cứng rắn: “Không chửi là tốt.” Nói rồi, gã thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía trước, một lúc sau, bàn tay đang nắm tay cậu cũng thu về.
Lúc này, đèn đỏ kết thúc đếm ngược, chiếc xe dừng phía trước bắt đầu chuyển động, Trịnh Giải Nguyên như được đại xá, cậu vội vàng sang số khởi động, suốt quãng đường còn lại cậu không chủ động nhắc đến chuyện đêm đó nữa.
Sau khi chịu được suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đưa được Thi Hạo về đến trước cửa biệt thự, Trịnh Giải Nguyên dừng xe, định chờ người kia xuống xe mới lùi xe vào gara.
“Không phải lùi nữa, mày lái về đi.” Thi Hạo mở cửa xe, bảo.
Trịnh Giải Nguyên không tin nổi rằng gã lại dễ nói chuyện như vậy, đang chuẩn bị vui vẻ đồng ý thì nghe đối phương nói tiếp: “Bảy giờ sáng mai đến dắt chó đi dạo, cấm đến muộn.”
Thế rốt cuộc tình huống bây giờ là như thế nào? Trước giờ Trịnh Giải Nguyên không thích suy nghĩ về những vấn đề quá phức tạp, thái độ của Thi Hạo khiến cậu cảm thấy khó hiểu. Cậu không chắc được rằng đối phương thực sự định giả vờ như không có việc gì xảy ra hay vẫn đang tích sức đợi tung đòn, nghĩ cách trả thù cậu, hoặc tệ hơn nữa là… Đối phương muốn duy trì mối quan hệ “chơi gay” này với cậu.
So với mức độ khủng bố của chiều hướng phát triển cuối cùng thì cậu có bị Thi Hạo trả thù cũng chẳng là gì cả. Miễn không phải là phương án cuối cùng, thậm chí cậu còn có thể hiến da thịt mình ra cho Thi Hạo xăm chữ “SHIT” hay gì đấy.
Trịnh Giải Nguyên: “Thế thôi chứ gì?”
Thi Hạo khựng lại như thể vừa chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng mình chưa bàn giao: “À, đúng là còn một chuyện nữa…” Nói rồi, gã xoay người, túm lấy vạt áo Trịnh Giải Nguyên rồi hôn lên môi cậu dưới ánh mắt bàng hoàng của đối phương.
Trịnh Giải Nguyên cứng mình, ngay tới việc hít thở, chớp mắt, hay thậm chí đến việc ngậm miệng cậu còn quên chứ nói gì là đẩy người kia ra.
Cái lưỡi ngang ngược giống hệt tên chủ nhân xộc thẳng vào, khuếch tán hơi thở của Thi Hạo đến từng ngóc ngách trong khoang miệng. Lúc này, những mảnh ký ức rời rạc chết người sống dậy, nó như một người qua đường đầy chính nghĩa, chứng minh cho Trịnh Giải Nguyên thấy rằng những điều bị cậu lãng quên vào đêm hôm đó hoàn toàn là chuyện thật sự đã xảy ra.
Họ cũng hôn nhau giống như bây giờ. Cậu còn đáp lại Thi Hạo, tận hưởng nụ hôn thô bạo của người kia, trong lòng thấy rất kích thích.
Trước khi Trịnh Giải Nguyên hoàn hồn, Thi Hạo đã kiềm chế lại và kết thúc nụ hôn này.
“Cứ chỗ nào có tao thì mày đều phải dán chặt vào tao; lúc tao nói chuyện thì phải vểnh tai lên mà nghe cho kĩ; không được làm tao bực, không được bơ tao. Hẳn là mày làm được những điều này phải không?” Tuy ngôn từ đã mềm mỏng hơn nhưng gã vẫn không muốn nới lỏng xiềng xích với Trịnh Giải Nguyên.
Trịnh Giải Nguyên bị gã túm chặt vạt áo trước, cậu nhìn đôi môi mở ra khép lại của gã nhưng hoàn toàn không tập trung tâm trí vào những lời nói ấy. Không phải phương án đầu hay phương án thứ hai, mà là phương án cuối cùng, Thi Hạo muốn tiếp tục, tiếp tục duy trì mối quan hệ nam nam bất chính này… Chết rồi, lần này thì chết thật rồi.
“Lúc tao nói chuyện mày không được mất tập trung.” Thấy mãi mà Trịnh Giải Nguyên vẫn chẳng tỏ phản ứng, Thi Hạo siết chặt tay, kéo cậu về phía mình.
Cảm giác mất thăng bằng khiến Trịnh Giải Nguyên mau chóng hoàn hồn, cậu chống tay trên ghế phụ, ổn định lại cơ thể mình.
“Thi Hạo, tao… tao…” Cậu muốn nói rằng không phải do mình muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng gã có thể cho cậu thêm thời gian được không, thực sự rất khó để cậu có thể chấp nhận việc yêu đương với đàn ông ngay lập tức, đã vậy còn là yêu đương với Thi Hạo, kết quả, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng đã được cô đọng thành ý khác, “Còn lựa chọn khác không?”
Tức thì, ánh mắt Thi Hạo trở nên lạnh lẽo, gã buông tay, vuốt phẳng nếp áo nhăn nhúm trước ngực cho cậu, sau đó đáp bằng giọng điệu bình thản khiến người ta sởn tóc gáy: “Có.”
“Là… là gì thế?”
“Chết.”
Sao lại thế? Trong chuyện này, sao tên này lại có thể vô tình ăn rơ với Tang Niệm đến vậy cơ chứ? Không có thì thôi, sao phải nói năng theo cái kiểu đáng sợ như thế làm gì cơ chứ?
“Chọn gì?”
Trịnh Giải Nguyên ngậm chặt miệng, cuống quýt lắc đầu không ngừng.
“Đã hứa với mày rồi thì tao sẽ làm được. Nhưng trước đó mày phải làm cún ngoan của tao đã, tao bảo mày làm gì thì mày phải làm cái đó, hiểu chưa?” Thi Hạo gảy gảy chiếc dogtag bạc nằm trên xương quai xanh cậu, sau khi nhận được cái gật đầu từ cậu, bấy giờ gã mới hài lòng vỗ nhẹ lên má cậu, “Ngoan.”
Ngay sau khi cửa xe sập lại thì đèn trần cũng tắt, lần này, Thi Hạo xuống xe xong cũng không quay lại nữa.
Trịnh Giải Nguyên giữ nguyên tư thế nằm yên trong bóng tối thật lâu, thốt nhiên, tiếng ve kêu râm ran khắp núi như đang nhất trí mà đồng loạt khựng lại một nhịp, cậu hồi thần trong khoảng nhịp này, sau đó thở dài thường thượt rồi bực bội tháo vòng cổ, ném nó ra ghế sau.
Cậu căm tức nhìn xuống háng mình, hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Sao mày rắc rối thế, ai bảo mày ** nó hả? Xong rồi đấy, giờ mày chỉ được ** nó thôi.”
Thời xưa có bán mình chôn cha, thời nay có Trịnh Giải Nguyên bán mình cứu bố, ** mẹ cậu đúng là thằng con có hiếu. Mong là Thi Hạo giữ lời, thực sự có thể giúp gia đình cậu vượt qua khó khăn để bố cậu sớm ngày trở về.
Khởi động lại xe, Trịnh Giải Nguyên đạp ga, phóng xuống chân núi.
Trước mắt, sắp xếp ổn thỏa chuyện của Thi Hạo mới là quan trọng, còn chuyện tương lai thì bàn sau đi, mình đi bước nào thì tính bước đấy, dù sao… tắt đèn rồi thì nhà ngói cũng như nhà tranh thôi.
(*) Nghĩa là không cần quan tâm đến ngoại hình vì lúc sex tắt đèn đi thì cảm giác “sung sướng” vẫn y xì như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.