Nhất Niệm Hoa Khai

Chương 4: Giải Trừ Hôn Ước

Ngọ nhật dương quang

30/11/2024

Lạc Ly bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Lúc này, những người xung quanh đang nhìn mười người bọn họ, với đủ các loại vẻ mặt, tự hào vì đây là con của bọn họ.Vừa ghen tị, vừa hận vì đứa trẻ ở nhà mình không nằm trong số mười người bọn họ.

So với chín người còn lại, Lạc Ly rơi vào trạng thái cực kỳ chật vật, khắp người đều là vết máu, không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu của quần áo nữa.

Khuôn mặt nhỏ cũng dính đầy máu.

Nàng phớt lờ ánh mắt của chín người đang nhìn mình, và không thèm đọc trong lòng họ nghĩ gì, đơn giản là đang nguyền rủa cô vì đã không chết bên trong. Tuy rằng nàng không phải nguyên chủ, hiện tại không thể giết những người kia báo thù cho nguyên chủ, nhưng nàng cũng không phải cái gì đều làm không được.

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng gấm trắng như tuyết ngự không mà bay tới. Tay phất ra, mười cái lệnh bài xuất hiện trước mặt mười người. Bọn họ duỗi tay ra, ngọc bài liền rơi vào tay họ.

"Đây là Thanh Vân tông lệnh bài, ngươi có thể lấy lệnh bài báo danh tại Thanh Vân tông trong vòng một tháng. Sau khi khảo nghiệm thiên phú linh căn của các ngươi, chúng ta sẽ đặc biệt sắp xếp cho các ngươi nơi tu luyện. Nhớ kỹ, đến đúng giờ, nếu đến muộn." , sẽ tính là các ngươi bỏ cuộc."  

Người đàn ông nói xong, liền ngự không bay đi, trên người tiên khí toát ra, cao ngạo khinh thường cùng bọn họ nói thêm một lời.

Lạc Ly nhìn tấm lệnh bài trong tay có viết dòng chữ Thanh Vân tông, trong mắt lóe lên tia sáng. Chỉ là người đàn ông này đi quá nhanh, cô còn muốn thử xem liệu mình có đọc được ông ta đang nghĩ gì không.  

Đám người của các gia tộc của thiếu niên thiếu nữ được chọn ở phía bên trên vô cùng phấn khích khi thấy họ đã lấy được lệnh bài. Đó là biểu tượng cho sức mạnh của gia tộc khi có người đi đến Thanh Vân tông tu luyện.

Những người thất bại thì ghen tị đến mức muốn giật lấy lệnh bài tới tay. Điều này thực sự sẽ xảy ra, vì vậy bất cứ ai nhận được lệnh bài sẽ được cường giả mạnh nhất gia tộc hộ tống đến Thanh Vân tông.  

Tất nhiên, những gia tộc này không bao gồm Lạc gia, Lạc gia nhìn chằm chằm vào Lạc Ly, hơn chục đứa trẻ đi vào, nhưng không ai trong số họ được chọn. Cư nhiên người được gọi là phế vật tại trúng tuyển là một cái tát vào mặt bọn họ.

Những cô gái Lạc gia ép Lạc Ly rơi xuống vách đá đều vô cùng hối hận, nếu trực tiếp giết chết cô thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra, nhưng cũng không ai dám nói gì.

“Nhiếp Chính Vương đã đến.”  

Đám người đang hưng phấn đột nhiên im bặt.  



Thiên Thuận quốc nhiếp chính vương Cơ Cửu Trọng. Tuy rằng năm nay mới đăng quang nhưng là hắn đã nắm quyền được ba năm.

Lạc Ly ngước mắt lên, thấy nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên chủ rơi vào hoàn cảnh như vậy, chính là bởi vì nàng là vị hôn thê của nhiếp chính vương Cơ Cửu Trọng.

Ba năm trước, Hoàng đế Thiên Thuận quốc phải trao lại cho anh trai mình, người vẫn còn hai năm nữa mới được đăng quang, hắn ghê tởm đến mức đã cố gắng giết anh ta nhiều lần nhưng không thành công. Thái ấp Lệ Giang, cũng là nhiếp chính vương hiện tại Ly Vương Cơ Cửu Trọng, được vua Lý tứ hôn cho, người được chọn chính là Lạc Ly, chỉ mới mười tuổi, cha mẹ cô mất tích và cô không được chào đón bởi gia tộc cô ấy.  

Mọi chuyện không thể lường trước được, không lâu sau khi hôn nhân được chấp thuận, thái tử nổi loạn và đầu độc hoàng đế. Nhị hoàng tử xuất hiện kịp thời và giết chết thái tử. Lúc này, vua Lý ốm yếu nằm liệt giường xuất hiện kéo lê “thân bệnh” với vẻ ngoài yêu kiều, với tốc độ nhanh như chớp, tiêu diệt quyền lực của thái tử và nắm quyền kiểm soát quân lực của hoàng thành, làm nhị hoàng tử cũng phải bận việc một hồi.  

Hoàng đế bị trúng độc và hôn mê. Theo yêu cầu của hàng trăm quan lại, Ly Vương Cơ Cửu Trọng trở thành nhiếp chính và nắm quyền điều hành chính quyền.  

Từ đó trở đi, Cơ Cửu Trọng trở thành người đàn ông mà phụ nữ trong Hoàng thành Thiên Thuận muốn kết hôn, còn Lạc Ly lại trở thành cái gai trong mắt họ.  

Cái này nhìn như một bước lên trời hôn ước, lại không mang lại lợi ích gì cho người chủ ban đầu mà ngược lại, nó còn phải trả giá bằng mạng sống của cô ấy.

Khi đám đông vừa nhường đường, một người đàn ông mặc áo gấm trắng như tuyết thêu hoa văn sẫm màu màu bạc chậm rãi đi tới.  

Một khuôn mặt tuyệt thế hiện ra, khí chất như ngọc, tao nhã như tiên, đôi mắt trong veo tưởng như có thể nhìn thấu hư không, khí chất cao quý như ngọc toát ra từ trong xương khiến mọi người xung quanh cảm giác mất đi sự tồn tại.  

Lạc Ly nghĩ thầm: “Chẳng trách những cô gái đó lại điên cuồng đến mức không ngần ngại giết chết cô. Da đẹp như vậy đúng là có tư cách.”  

Không thấy bên cạnh cô, các chàng trai trong lòng kêu lên ghen tị. Tại sao họ không đẹp trai bằng Cơ Cửu Trọng, thiên phú tu luyện thế nào lại không bằng Cơ Cửu Trọng.

Lạc Ly bình tĩnh lại, chỉ liếc nhìn Cơ Cửu Trọng rồi quay đi. Có đẹp thì đối với nàng tới cũng chỉ là độc dược. Nàng nhìn chằm chằm vào mũi nhân mình, trong lòng đang ấp ủ một chuyện lớn.

“Bái kiến Nhiếp Chính Vương” Ở chỗ Cơ Cửu Trọng đứng trước mặt mười người bọn họ, đám người liền quỳ xuống hô lên.  

Bao gồm Lạc Ly và chín người còn lại, chỉ có Lạc Ly là đứng không quỳ xuống, ánh mắt của Cơ Cửu Trọng tự nhiên cúi đầu nhìn nàng.  

Đây không phải là Lạc Ly cố ý, mà là bởi vì nàng chưa thích ứng được loại xã hội có sự phân biệt cao thấp này. Bây giờ việc quỳ xuống nhưng thật ra có chút hiềm nghi, cho nên nàng chỉ đơn giản là không quỳ nữa mà thôi. Nàng cũng không nghĩ sẽ quỳ, nguyên chủ chính là bởi vì hắn mà mất cả mạng sống.

Vì vậy, ánh mắt chăm chú nhìn cô khiến cô rất khó chịu, cô âm thầm cố gắng đọc suy nghĩ của Cơ Cửu Trọng, nhưng lại phát hiện mình không đọc được gì.



Nghĩ đến tu vi của Cơ Cửu Trọng, cô liền hiểu ra, dường năng lực này cũng có giới hạn, cô chỉ có thể đọc đượng suy nghĩ của những người có tu vi tương đương với mình. Cường giả quá mạnh là nàng không thể đọc được. Đây cũng là do cường giả thực lực tự mình bảo hộ.

Dù vậy, cô vẫn không thất vọng, điều đó đối với nàng nói tới cũng đã tốt rồi.

Cơ Cửu Trọng nhìn cô một lúc rồi nói: “Bình Thân.”  

Giọng nói lạnh lùng đến không ngờ, nhưng lại nghe rất êm tai.  

Mọi người đứng dậy. Cơ Cửu Trọng cũng không có ý trách Lạc Ly vì sao không quỳ, hắn giơ tay lên, một người bưng khay đi tới đứng trước mặt Lạc Ly.

Không có lý do nào khác, chỉ vì Lạc Ly là người đầu tiên trong mười người đứng gần Cơ Cửu Trọng nên liền từ nàng bắt đầu.

"Đây là phần thưởng cho mười người các ngươi, mỗi người sẽ nhận được một ngàn viên thượng phẩm linh thạch. Khi đến Thanh Vân Giáo, các ngươi sẽ chăm chỉ tu luyện, mang lại vinh quang cho gia tộc và Đế quốc Thiên Thuận." Cơ Cửu Trọng nói.  

Trên khay chỉ có mười túi càn khôn, hiển nhiên mỗi người một túi càn khôn. Lạc Ly không khách khí nhặt lên một túi càn khôn, đây chính là nguyên chủ đã trả giá bằng mạng sống của mình để đổi lại.  

Linh thức quét qua, nàng liền biết bên trong có bao nhiêu đồ vật, quả nhiên là một ngàn thượng phẩm linh thạch. Thần thức cũng thật tiện lợi. Đều không cần phải đếm từng thứ một mà chỉ cần quét qua là biết con số. Thế giới này quả nhiên thần kỳ, cả đời này xem ra cũng không nhàm chán nữa.  

Đám đông nhìn những chiếc túi càn khôn trong tay với ánh mắt ghen tị. Chúng chứa một ngàn viên thượng phẩm linh thạch, có thể cho phép họ tu luyện trong xa hoa trong ba năm.  

Sau khi phát phần thưởng và nói chuyện xong, Cơ Cửu Trọng đang định xoay người rời đi thì bỗng nhiên nói: “Nhiếp chính vương, xin dừng bước.”  

Cơ Cửu Trọng bước chân dừng lại, xoay người lại nhìn về phía nàng “Có chuyện gì vậy”

“Tôi muốn hủy bỏ hôn ước.” Lạc Ly mặc dù có chút rụt rè dưới ánh mắt sắc bén của Cơ Cửu Trọng, nhưng vì tự do và an toàn, cô phải hủy bỏ hôn ước.  

"Giải trừ hôn ước? Ngươi là?" Kỷ Cửu Trung nheo mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Hoa Khai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook