Chương 10: Khí Vận Chi Tử
Ngọ nhật dương quang
30/11/2024
Liền nghe được hắn lẩm bẩm trong lòng: “Ta chính là đã chuyển sinh, xem như tiên tri, ta biết nhiều điều thế gian không biết, kiếp này ta nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, coi trong ngươi là phúc phận của ngươi rồi, đừng không biết tốt xấu”.
Lạc Ly sửng sốt, trên thế giới này thực sự còn có người trọng sinh. Nghe hắn ý tứ, hắn là bản thân được sống lại một lần, khác với một người như cô được chuyển sinh ở một thế giới khác.
Chẳng lẽ anh ta là kiểu nam chính trọng sinh trong các tiểu thuyết viễn tưởng, được gọi là khí vận chi tử?
Đáng tiếc đây không phải là truyện viễn tưởng cô từng đọc, nếu không cô đã biết nội dung câu chuyện và có chuẩn bị từ trước.
Sau đó cô liền nghe hắn trong lòng nói: “Kiếp trước ta tới đây sớm ba năm, nhưng không biết lần này khảo hạch cư nhiên lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, sau lại cũng không ở tông môn thấy qua, chẳng lẽ là không thông qua khảo hạch, chính mình vừa lúc có thể thu nàng.
Lạc Ly mặc dù bị sốc nhưng ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Cho dù anh ta đối với thế giới này đã có tầm nhìn đại khái và sẽ tỏa sáng rực rỡ trong tương lai, nàng cũng không quan tâm, chỉ cần cô làm việc chăm chỉ là đủ rồi, nàng vẫn có thể đi theo con đường riêng của mình.
Bất luận ở thế giới nào đều không thể một mình quyết định tất cả và nàng biết rất rõ điều này.
“Nếu ngươi không rời đi, ngươi chưa chắc là số một.” Lạc Ly nhắc nhở hắn, chỉ vào phía trước những người đã thành đàn chạy ở phía trước.
Thiếu niên lập tức hiểu ý của Lạc Ly, cô đang từ chối anh ta. Sắc mặt hắn trở nên rất khó xem và nghĩ thầm: ngươi thực sự từ chối ta. Ngươi biết cự tuyệt ta chính là cái gì không? Cô cô của ta chính là Tiên Vân tông ngũ phẩm luyện đan sư, một phong chi chủ. Cộng với tài năng của ta, cô cô đã yêu cầu tông chủ nhận ta làm đệ tử. Này một đời chính mình khởi điểm cao hơn, Tiên Vân tông chắc chắn ta có thể đi ngang, về sau chính ngươi cầu ta, cũng sẽ không thu ngươi nữa. Ở Tiên Vân tông đắc tội ta, xem ngươi như thế nào đi lại.
Anh ta liếc nhìn Lạc Ly, khịt mũi và chạy về phía trước.
Một số thiếu niên và thiếu nữ đang đi theo chàng trai liếc nhìn cô với vẻ mặt "Cô có biết anh ta là ai không? Cô có biết mình đã từ chối điều gì không? Đúng là một kẻ ngốc."
Lạc Ly tự nhiên nghe thấy anh ta nghĩ gì. Cô không ngờ rằng cô cô của anh ta cư nhiên lại là Tiên Vân tông một phong chi chủ. Quả nhiên, những người trọng sinh đều mang theo phúc lợi. Nhìn xem, hắn ta dựa lưng đại thụ a, còn cư nhiên đệ tử tông chủ đã được xác định rồi.
Lạc Ly không nghĩ nhiều về điều đó, mặc dù đã xúc phạm cậu ta, nhưng cô cô của hắn không thể một tay che trời ở Tiên Vân tông. Vì vậy cô nên tránh xa cô cháu nhà bọn họ ra.
Gạt bỏ thiếu niên trọng sinh sang một bên, cô bước tới và tự hỏi, khảo hạch của Tiên Vân tông là gì?
Thiếu niên và người của anh ta nhanh chóng biến mất.
Một cô bé có tốc độ gần bằng cô, nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Tiểu tử kia chính là thiếu gia của Miêu gia, mới mười bốn tuổi, đã là đấu Linh cửu tinh. Cô cô của hắn là tTieen Vân tông một phong chi chủ. Nếu ngươi xúc phạm hắn, dù có gia nhập Tiên Vân tông cũng khó sống.”
Lạc Ly nhìn cô bé liếc mắt một cái: "Đổi là ngươi sẽ đáp ứng hắn sao?"
Đồng thời nghe xem cô ta nghĩ cái gì, tiểu cô nương trong lòng điên cuồng hò hét: “Nha đầu thối không biết tốt xấu.”
Tiểu cô nương một nghẹn, liếc mắt qua nàng một cái rồi lướt qua nàng đi rồi.
Lạc Ly sờ sờ mũi nàng, nàng thật sự chỉ muốn hỏi, ngươi liếc ta một cái là có ý gì? Còn mắng cô không biết điều gì là tốt, điều gì là tốt. Đồng ý với yêu cầu của hắn có được coi là điều tốt không?
Thôi quên đi, hình như cô bé nhỏ hơn cô hai tuổi, không thèm so đo với một đứa trẻ.
Bởi vì sức khỏe của kiếp trước, cô chưa bao giờ coi mình như một đứa trẻ. Khi đến thế giới này, liền lẻ loi một mình, nên đương nhiên không thể là một đứa trẻ.
Tiếp tục đi lên, đi được mười lăm phút, cô mới biết quan khảo hạch là cái gì. Có lực cản từ những bậc đá dưới chân cô, cô cần có linh lực để chống lại lực cản này.
Đây là đánh giá tu vi sao?
Suy cho cùng, điều này không mang lại lợi thế cho cô, một đứa trẻ khoảng mười tuổi có trình độ tu luyện cao hơn cô. Cô này tu vi ở trong số người tham gia khảo hạch, không phải thấp nhất cũng không sai biệt cho lắm.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, cô cũng sẽ không bỏ cuộc.
Cô bước đi chậm rãi và vững vàng. May mắn thay, cô đã luyện tập suốt đêm qua và linh lực của cô lúc này đã bão hòa.
Nhìn lên thấy những người trước mặt đã đi chậm lại, nhưng cũng có một số người tu vi tốt vẫn đang chạy hết sức có thể.
Đôi lông mày của Lạc Ly nhíu lại. Những người đến tham gia khảo hạch có trình độ tu vi khác nhau. Dù sao thì việc họ báo danh cũng không phải là bí mật.
Hơn nữa, không có yêu cầu tiếp nhận học sinh theo thứ hạng của họ, họ chỉ nói rằng họ phải đến trong thời gian quy định. Như vậy là đnag khảo hạch nghị lực.
Nếu thật sự là như vậy, bất luận ngươi có tu vi đến đâu, trên đường lên núi cũng sẽ gặp phải khảo nghiệm. Không phải chỉ vì tu vi cao mới có thể đến sớm hơn.
Sau khi hiểu ra, cô không còn vội vã nữa, cô từ từ phát huy sức mạnh linh lực của mình, miễn là cô có thể chống lại lực cản hiện tại. Cô không truy đuổi tốc độ.
Lúc này, tại cổng Tiên Vân tông, trước một màn hình lớn, những người tham gia khảo hạch hình ảnh không ngừng hiện ra.
Bảy người khi chất phi phàm, sáu nam một nữ đang ngồi trên ghế và nhìn vào màn hình.
Tiên Vân tông được chia thành bảy đại phong, trong đó Tiên Vân phong là nơi tông chủ sinh sống, sáu phong còn lại là Thiên Hồng phong, Tinh Nguyệt phong, Thiên Thủy phong, Bách Thảo phong, Thanh Trúc phong và Thiên Độc phong.
"Liền không có một ai bình tĩnh." Thiên Hồng phong phong chủ tiếc nuối nói.
"Như thế nào không có? Hãy nhìn cô bé mặc váy đỏ này. Cô ấy không hề vội vã và luôn đi lên với một tốc độ." Tinh Nguyệt phong phong chủ nói với giọng điệu nhàn nhã.
Phong chủ Thiên Hồng phong liếc nhìn cô bé mặc váy đỏ, cũng chính là Lạc Ly, người có trình độ tu luyện quá thấp, chán ghét nói: "Người còn trẻ như vậy đã biết cách thu hút sự chú ý, hơn nữa ngươi còn chú ý, như vậy rêu rao. Phẩm hạnh không nhất định tốt."
“Điều đó không hẳn là đúng. Có lẽ họ mặc màu đỏ để cầu may.” Phong chủ Tinh Nguyệt Phong cười nhạo một tiếng, Không biết hắn là cố ý cùng Thiên Hồng phong phong chủ đối nghịch hay là vì cái gì.
Phong chủ của Thiên Hồng phong trợn mắt nhìn hắn, "Nếu ngươi thích thì ngươi liền thu đi. Điều kiện tiên quyết là nàng có thể thông qua nội môn khảo hạch, ta xem nàng tu vi không cao.”
Mọi người ở đây có ai nhìn không ra cô bé này có vẻ mười hai, mười ba tuổi, nhưng tu vi chỉ ở tam tinh đấu nguyên cấp bậc. Thiên phú tu luyện như vậy không thể coi là tốt.
Phong chủ Bách Thảo phong rất bất đắc dĩ, mỗi lần hai người gặp nhau đều như vậy. Ông ta nhanh chóng đổi chủ đề: "Mấy năm nay cũng chưa thấy sư thúc tơi, năm nay như thế nào lại có hứng thú tới vậy?”
Hắn là sư thúc, là Thiên Độc phong phong chủ, là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen năm nay thay đổi quy tắc khảo hạch là do vị này sư thúc một câu.
Phong chủ Thiên Độc phong chăm chú nhìn vào màn hình, nghe được lời nói của phong chủ Bách Thảo Phong trực tiếp trả lời: "Đệ tử của ta cũng ở trong số những người này."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, bao gồm cả tông chủ. Họ đã thu nhận rất nhiều đệ tử, nhưng vị này phong chủ Thiên Độc Phong bọn họ tiểu sư thúc, đệ tử nhỏ tuổi nhất của sư tổ. Đều không có đệ tử nào, mỗi lần chiêu mộ đệ tử đều không đến, nói rằng quan hệ thầy trò còn chưa đến.
Lần này hắn lại nói đồ đệ của hắn ở đây, là ai? Họ sắp có tiểu sư muội, tiểu sư đệ à?
Lạc Ly sửng sốt, trên thế giới này thực sự còn có người trọng sinh. Nghe hắn ý tứ, hắn là bản thân được sống lại một lần, khác với một người như cô được chuyển sinh ở một thế giới khác.
Chẳng lẽ anh ta là kiểu nam chính trọng sinh trong các tiểu thuyết viễn tưởng, được gọi là khí vận chi tử?
Đáng tiếc đây không phải là truyện viễn tưởng cô từng đọc, nếu không cô đã biết nội dung câu chuyện và có chuẩn bị từ trước.
Sau đó cô liền nghe hắn trong lòng nói: “Kiếp trước ta tới đây sớm ba năm, nhưng không biết lần này khảo hạch cư nhiên lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, sau lại cũng không ở tông môn thấy qua, chẳng lẽ là không thông qua khảo hạch, chính mình vừa lúc có thể thu nàng.
Lạc Ly mặc dù bị sốc nhưng ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Cho dù anh ta đối với thế giới này đã có tầm nhìn đại khái và sẽ tỏa sáng rực rỡ trong tương lai, nàng cũng không quan tâm, chỉ cần cô làm việc chăm chỉ là đủ rồi, nàng vẫn có thể đi theo con đường riêng của mình.
Bất luận ở thế giới nào đều không thể một mình quyết định tất cả và nàng biết rất rõ điều này.
“Nếu ngươi không rời đi, ngươi chưa chắc là số một.” Lạc Ly nhắc nhở hắn, chỉ vào phía trước những người đã thành đàn chạy ở phía trước.
Thiếu niên lập tức hiểu ý của Lạc Ly, cô đang từ chối anh ta. Sắc mặt hắn trở nên rất khó xem và nghĩ thầm: ngươi thực sự từ chối ta. Ngươi biết cự tuyệt ta chính là cái gì không? Cô cô của ta chính là Tiên Vân tông ngũ phẩm luyện đan sư, một phong chi chủ. Cộng với tài năng của ta, cô cô đã yêu cầu tông chủ nhận ta làm đệ tử. Này một đời chính mình khởi điểm cao hơn, Tiên Vân tông chắc chắn ta có thể đi ngang, về sau chính ngươi cầu ta, cũng sẽ không thu ngươi nữa. Ở Tiên Vân tông đắc tội ta, xem ngươi như thế nào đi lại.
Anh ta liếc nhìn Lạc Ly, khịt mũi và chạy về phía trước.
Một số thiếu niên và thiếu nữ đang đi theo chàng trai liếc nhìn cô với vẻ mặt "Cô có biết anh ta là ai không? Cô có biết mình đã từ chối điều gì không? Đúng là một kẻ ngốc."
Lạc Ly tự nhiên nghe thấy anh ta nghĩ gì. Cô không ngờ rằng cô cô của anh ta cư nhiên lại là Tiên Vân tông một phong chi chủ. Quả nhiên, những người trọng sinh đều mang theo phúc lợi. Nhìn xem, hắn ta dựa lưng đại thụ a, còn cư nhiên đệ tử tông chủ đã được xác định rồi.
Lạc Ly không nghĩ nhiều về điều đó, mặc dù đã xúc phạm cậu ta, nhưng cô cô của hắn không thể một tay che trời ở Tiên Vân tông. Vì vậy cô nên tránh xa cô cháu nhà bọn họ ra.
Gạt bỏ thiếu niên trọng sinh sang một bên, cô bước tới và tự hỏi, khảo hạch của Tiên Vân tông là gì?
Thiếu niên và người của anh ta nhanh chóng biến mất.
Một cô bé có tốc độ gần bằng cô, nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Tiểu tử kia chính là thiếu gia của Miêu gia, mới mười bốn tuổi, đã là đấu Linh cửu tinh. Cô cô của hắn là tTieen Vân tông một phong chi chủ. Nếu ngươi xúc phạm hắn, dù có gia nhập Tiên Vân tông cũng khó sống.”
Lạc Ly nhìn cô bé liếc mắt một cái: "Đổi là ngươi sẽ đáp ứng hắn sao?"
Đồng thời nghe xem cô ta nghĩ cái gì, tiểu cô nương trong lòng điên cuồng hò hét: “Nha đầu thối không biết tốt xấu.”
Tiểu cô nương một nghẹn, liếc mắt qua nàng một cái rồi lướt qua nàng đi rồi.
Lạc Ly sờ sờ mũi nàng, nàng thật sự chỉ muốn hỏi, ngươi liếc ta một cái là có ý gì? Còn mắng cô không biết điều gì là tốt, điều gì là tốt. Đồng ý với yêu cầu của hắn có được coi là điều tốt không?
Thôi quên đi, hình như cô bé nhỏ hơn cô hai tuổi, không thèm so đo với một đứa trẻ.
Bởi vì sức khỏe của kiếp trước, cô chưa bao giờ coi mình như một đứa trẻ. Khi đến thế giới này, liền lẻ loi một mình, nên đương nhiên không thể là một đứa trẻ.
Tiếp tục đi lên, đi được mười lăm phút, cô mới biết quan khảo hạch là cái gì. Có lực cản từ những bậc đá dưới chân cô, cô cần có linh lực để chống lại lực cản này.
Đây là đánh giá tu vi sao?
Suy cho cùng, điều này không mang lại lợi thế cho cô, một đứa trẻ khoảng mười tuổi có trình độ tu luyện cao hơn cô. Cô này tu vi ở trong số người tham gia khảo hạch, không phải thấp nhất cũng không sai biệt cho lắm.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, cô cũng sẽ không bỏ cuộc.
Cô bước đi chậm rãi và vững vàng. May mắn thay, cô đã luyện tập suốt đêm qua và linh lực của cô lúc này đã bão hòa.
Nhìn lên thấy những người trước mặt đã đi chậm lại, nhưng cũng có một số người tu vi tốt vẫn đang chạy hết sức có thể.
Đôi lông mày của Lạc Ly nhíu lại. Những người đến tham gia khảo hạch có trình độ tu vi khác nhau. Dù sao thì việc họ báo danh cũng không phải là bí mật.
Hơn nữa, không có yêu cầu tiếp nhận học sinh theo thứ hạng của họ, họ chỉ nói rằng họ phải đến trong thời gian quy định. Như vậy là đnag khảo hạch nghị lực.
Nếu thật sự là như vậy, bất luận ngươi có tu vi đến đâu, trên đường lên núi cũng sẽ gặp phải khảo nghiệm. Không phải chỉ vì tu vi cao mới có thể đến sớm hơn.
Sau khi hiểu ra, cô không còn vội vã nữa, cô từ từ phát huy sức mạnh linh lực của mình, miễn là cô có thể chống lại lực cản hiện tại. Cô không truy đuổi tốc độ.
Lúc này, tại cổng Tiên Vân tông, trước một màn hình lớn, những người tham gia khảo hạch hình ảnh không ngừng hiện ra.
Bảy người khi chất phi phàm, sáu nam một nữ đang ngồi trên ghế và nhìn vào màn hình.
Tiên Vân tông được chia thành bảy đại phong, trong đó Tiên Vân phong là nơi tông chủ sinh sống, sáu phong còn lại là Thiên Hồng phong, Tinh Nguyệt phong, Thiên Thủy phong, Bách Thảo phong, Thanh Trúc phong và Thiên Độc phong.
"Liền không có một ai bình tĩnh." Thiên Hồng phong phong chủ tiếc nuối nói.
"Như thế nào không có? Hãy nhìn cô bé mặc váy đỏ này. Cô ấy không hề vội vã và luôn đi lên với một tốc độ." Tinh Nguyệt phong phong chủ nói với giọng điệu nhàn nhã.
Phong chủ Thiên Hồng phong liếc nhìn cô bé mặc váy đỏ, cũng chính là Lạc Ly, người có trình độ tu luyện quá thấp, chán ghét nói: "Người còn trẻ như vậy đã biết cách thu hút sự chú ý, hơn nữa ngươi còn chú ý, như vậy rêu rao. Phẩm hạnh không nhất định tốt."
“Điều đó không hẳn là đúng. Có lẽ họ mặc màu đỏ để cầu may.” Phong chủ Tinh Nguyệt Phong cười nhạo một tiếng, Không biết hắn là cố ý cùng Thiên Hồng phong phong chủ đối nghịch hay là vì cái gì.
Phong chủ của Thiên Hồng phong trợn mắt nhìn hắn, "Nếu ngươi thích thì ngươi liền thu đi. Điều kiện tiên quyết là nàng có thể thông qua nội môn khảo hạch, ta xem nàng tu vi không cao.”
Mọi người ở đây có ai nhìn không ra cô bé này có vẻ mười hai, mười ba tuổi, nhưng tu vi chỉ ở tam tinh đấu nguyên cấp bậc. Thiên phú tu luyện như vậy không thể coi là tốt.
Phong chủ Bách Thảo phong rất bất đắc dĩ, mỗi lần hai người gặp nhau đều như vậy. Ông ta nhanh chóng đổi chủ đề: "Mấy năm nay cũng chưa thấy sư thúc tơi, năm nay như thế nào lại có hứng thú tới vậy?”
Hắn là sư thúc, là Thiên Độc phong phong chủ, là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen năm nay thay đổi quy tắc khảo hạch là do vị này sư thúc một câu.
Phong chủ Thiên Độc phong chăm chú nhìn vào màn hình, nghe được lời nói của phong chủ Bách Thảo Phong trực tiếp trả lời: "Đệ tử của ta cũng ở trong số những người này."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, bao gồm cả tông chủ. Họ đã thu nhận rất nhiều đệ tử, nhưng vị này phong chủ Thiên Độc Phong bọn họ tiểu sư thúc, đệ tử nhỏ tuổi nhất của sư tổ. Đều không có đệ tử nào, mỗi lần chiêu mộ đệ tử đều không đến, nói rằng quan hệ thầy trò còn chưa đến.
Lần này hắn lại nói đồ đệ của hắn ở đây, là ai? Họ sắp có tiểu sư muội, tiểu sư đệ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.