Chương 6: Lập Tức Chạy Trốn
Ngọ nhật dương quang
30/11/2024
"Lạc lão tướng quân, cha ta mười ba năm trước đã bị đuổi ra khỏi gia tộc phải không?" Lạc Ly không có gọi gia chủ là ông nội, nàng cũng không muốn.
Cha nguyên chủ vì muốn ở bên mẹ cô mà bị gia chủ Lạc gia đuổi ra khỏi nhà. Mười ba năm qua, nàng chưa bao giờ bước vào Lạc gia nửa bước, về sau cũng sẽ không bao giờ đến đó.
Trong khi nói chuyện, Lạc Ly cố gắng liệu cô có thể đọc được suy nghĩ của Lạc Thiên Minh hay không. Đáng tiếc là cô không thể đọc được gì. Điều này liền chứng minh suy nghĩ trước đây của nàng, tu vi chênh lệnh thì khó có thể đọc được suy nghĩ đối phương.
Có vẻ như nàng vẫn phải nỗ lực để đề cao tu vi của mình!
Lạc Thiên Minh hít một hơi thật sâu: " Đúng vậy, tên kia nghiệt tử vì một nữ nhân mà phản bội cha mẹ. Lạc gia ta không có hắn người như vậy làm con cháu."
“Rất tốt, cuối cùng ta cũng biết lí do vì sao cha ta dời khỏi Lạc gia” khóe môi nhếch lên giễu cợt, không cần nói rõ nguyên nhân, ở đây ai người nghe còn không hiểu.
Cô ấy đang nói rằng Lạc gia là một gia tộc vô tình vô nghĩa nên cha nàng mới phải rời đi.
Lạc Thiên Minh muốn khiển trách cô, nhưng do sự có mặt của Cơ Cửu Trọng . Lại thêm việc cháu gái của ông trước đó đã chửi bới và đẩy cô xuống vách đá nên ông không dám quá làm càn. Lạc gia cuối cùng ném không dậy nổi.
"Hôm nay ta thỉnh nhiếp chính vương làm chứng, ta Lạc Ly sẽ thay cha trả công nuôi dưỡng cho Lạc gia. Lạc lão tướng quân, ngươi cho rằng lệnh bài nhập môn này của Thanh Vân tông đã đủ chưa?" Lạc Ly tay đưa ra Thanh Vân tông lệnh bài hỏi.
Lạc lão tướng quân nheo mắt lại, nàng cư nhiên lại muốn dùng tín vật này cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa phụ thân nàng và Lạc gia. Cha mẹ nàng đã mất tích ba năm, bọn họ còn có thể quay về sao? Về phần Lạc Ly, một đứa phế vật ngũ linh căn mà thôi, ong ta không coi trọng cô chút nào. Chỉ bằng nàng, cả đời này cũng không đạt được bao lớn thành tựu.
Trong mắt ông ta, vẫn là lệnh bài này hấp dẫn hơn.
Lão tướng quân nhìn Cơ Cửu Trọng, tuy việc cắt đứt quan hệ với con trai chỉ vì tấm thẻ của Thanh Vân giáo có chút hèn hạ, nhưng người con trai này đã bị hắn đuổi ra khỏi nhà, đó lại là chuyện khác. Chưa kể đến sự cám dỗ của lệnh bài là quá lớn.
Ông ta không lo lắng về điều gì khác ngoài sự can thiệp của Cơ Cửu Trọng vào việc này. Dù sao khi hoàng đế ban hôn, gia tộc có lẽ sẽ xúc phạm Cơ Cửu Trọng.
Cơ Cửu Trọng liếc nhìn lão tướng quân, lão tướng quân có công lớn trong việc bảo vệ Thiên Thuận quốc, nhưng ánh mắt nhìn người của ông ta thực sự không tốt đến thế.
"Ta chỉ tới đây làm chứng, những chuyện khác không quan tâm."
Lạc Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Được"
“Tốt” vậy lão tướng quân xin hãy tuyên thệ từ hôm nay, Lạc Thiên Thần này một mạch cùng Lạc gia ngươi lại không còn cái gì quan hệ. Về sau Lạc gia bất kì kẻ nào cũng không được đánh huyết mạnh quan hệ tới làm chỗ thân thích, ai vi phạm lời thề hồn phi phách tán." Lạc Ly nói với giọng điệu sắc bén.
Nàng muốn tuyệt Lạc gia lại can thiệp vào bất cứ việc gì nàng làm. Sự tự do và cuộc sống khỏe mạnh cuối cùng mà nàng có được phải được thực hiện theo mong muốn của chính nàng.
Đôi mắt của Lạc Thiên Minh nheo lại, ông nhìn cô bé với khuôn mặt và cơ thể đầy máu trước mặt, khiến ông nhớ đến đứa con trai thứ hai giống hệt nhau, không hổ là cha con với nhau.
Điều đó khiến ông trong lòng không chút phiền muộn. Một đứa con trai ưu tú ông còn bỏ được, huống chi là một đứa cháu gái phế vật.
Hắn lập lời thề không chút do dự, lời thề đã thành hiện thực. Lạc Ly ném tấm lệnh bài cho Lạc Thiên Minh, quay sang Cơ Cửu Trọng và nói: "Hôm nay nhiếp chính vương đã giúp tôi một lần, mọi ân oán trước đó sẽ được xóa sạch."
Ý ngoài lời chính là ngươi có thể yên tâm. Ta sẽ không lấy bất kì lý do gì để tìm ngươi nữa.
Nói xong nàng quay người rời đi không chút do dự.
Cơ Cửu Trọng không ngờ tiểu cô nương lại tiêu sái như vậy, nói được làm được. Cô thực sự một chút đều không hề lưu luyến anh, đây là lần đầu tiên trong đời anh bị một cô gái ghét như vậy.
Lạc Ly nhanh chóng rời đi theo con đường mà đám đông đã nhường cho Cơ Cửu Trọng, phớt lờ những ánh nhìn khác nhau của những người đó.
Những gì cô làm hôm nay đã xúc phạm đến rất nhiều gia tộc lớn, nếu muốn giữ mạng cô phải nhanh chóng rời khỏi Hoàng thành Thiên Thuận, tránh khỏi sự truy đuổi của bọn họ.
Cô nhanh chóng trở về ngôi nhà của mình ở phía đông thành phố dựa trên trí nhớ của mình. Sân trong không lớn, nhưng trang trí rất ấm áp và thoải mái. Tất cả đều do cha mẹ nguyên chủ trang trí. Cô có một chiếc nhẫn trữ vật, có sức chứa lớn hơn Túi Càn Khôn. Đó là món quà sinh nhật lần thứ năm của cha mẹ nguyên chủ.
Những thứ có giá trị đều nằm trong chiếc nhẫn trữ vật mà bố mẹ cô tặng cho cô, cô chỉ cần cất những thứ cần thiết hàng ngày, bao gồm quần áo, chăn ga gối đệm, dụng cụ nhà bếp, v.v. và lấy đi mọi thứ có thể.
Tôi rửa mặt và thay đổi một bộ quần áo thiếu niên, tóc dựng đứng và cố định lại bằng một chiếc trâm, hệt như một thiếu niên.
Trong gương là một khuôn mặt gần như giống hệt kiếp trước của cô, đôi mắt nho đen trong veo như những dòng suối trong vắt trên núi, như thể có những ngôi sao sáng rải rác từ đó. Vầng trán trắng trẻo đầy đặn ẩm ướt như ngọc. Đôi môi đỏ anh đào dưới chiếc mũi thẳng như nụ hoa nở rộ.
Rốt cuộc cô không còn kinh ngạc nữa, cô đã có tất cả ký ức của nguyên chủ và biết nguyên chủ trông như thế nào.
Nhưng khuôn mặt này quá phô trương, lại có nước da hồng hào khỏe mạnh mà kiếp trước cô chưa từng có. Cô bôi mặt đen hơn và vàng hơn, thành cậu bé da trắng như sữa trông giống một cậu bé nông dân.
Lạc Ly cuối cùng đã trải qua cảm giác che đậy sự xinh đẹp bằng sự xấu xí. Dù bạn có đẹp đến đâu, cũng không thể chịu đựng lớn lên đen a.
Cô khóa cửa lại và nhìn lại khoảng sân nhỏ. Đây là ngôi nhà mà người nguyên chủ cũ đã sống suốt mười ba năm. Nó chứa đựng những kỷ niệm hạnh phúc nhất của cô và bố mẹ cô. Nó chân thực như thể cô đã sống và lớn lên ở đây và cô ấy sẽ không bao giờ biết về điều đó trong tương lai. Cô không biết sau này còn quay lại đây nữa không?
Gạt mọi suy nghĩ sang một bên, cô nhanh chóng chạy về phía cổng thành phía đông gần nhất. Điều quan trọng bây giờ là phải trốn thoát.
Cô thành công ra khỏi cổng thành phía đông, lúc này các gia tộc đó còn chưa có bận việc xong, chưa kịp chăm sóc cho cô, cô hít một hơi thật sâu, lao ra khỏi thành.
Cô dùng một viên hạ phẩm linh thạch thuê một con phi ưng. Còn hai viên trung phẩm linh thạch làm tiền cọc, số tiền này sẽ được trả lại cho cô khi cô trả lại phi ưng ở nơi cô đến.
Trên thực tế, xe ngựa rẻ hơn rất nhiều, nhưng nếu nàng muốn rời khỏi hoàng thành Thiên Thuận càng nhanh càng tốt, tránh khỏi sự truy đuổi của những gia tộc đó, nàng chỉ có thể thuê phi ưng.
Sau khi cưỡi phi ưng, Hoàng Thành Thiên Thuận chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau rất xa, cho đến khi khuất tầm mắt.
Nhiếp Chính Vương trong phủ, người hầu Trường Phong báo cáo: "Chủ nhân, Lạc Ly đã cải trang thành nam nhi, thuê một con phi ưng bay từ cổng thành phía đông rồi rời đi.
Cơ Cửu Trọng chớp mắt quả nhiên giảo hoạt a, biết cần ngay lập tức chốn thoát. Anh vẫy tay và nói: "Rời đi liền tốt, không cần để ý nữa."
Anh gửi Trường Phong đi chỉ vì anh cảm thấy có lỗi với tất cả những gì mà hôn ước đã mang lại cho cô trong ba năm qua, và muốn bảo vệ mạng sống của cô ấy. Nếu bản thân cô gái đã có chủ ý và cũng biết cách tự bảo vệ mình nên cũng không quá lo lắng.
Lúc này Lạc Ly đang ngồi trên con phi ưng, tuy rằng bị ánh nắng mặt trời làm cho có chút héo úa, nhưng tâm tình lại rất tốt. Dùng nhập môn lệnh bài của Thanh Vân tông để chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ với Lạc gia chỉ là một trong những nguyên nhân, chủ yếu là nàng không nghĩ mình sẽ đến Thanh Vân tông.
Cha nguyên chủ vì muốn ở bên mẹ cô mà bị gia chủ Lạc gia đuổi ra khỏi nhà. Mười ba năm qua, nàng chưa bao giờ bước vào Lạc gia nửa bước, về sau cũng sẽ không bao giờ đến đó.
Trong khi nói chuyện, Lạc Ly cố gắng liệu cô có thể đọc được suy nghĩ của Lạc Thiên Minh hay không. Đáng tiếc là cô không thể đọc được gì. Điều này liền chứng minh suy nghĩ trước đây của nàng, tu vi chênh lệnh thì khó có thể đọc được suy nghĩ đối phương.
Có vẻ như nàng vẫn phải nỗ lực để đề cao tu vi của mình!
Lạc Thiên Minh hít một hơi thật sâu: " Đúng vậy, tên kia nghiệt tử vì một nữ nhân mà phản bội cha mẹ. Lạc gia ta không có hắn người như vậy làm con cháu."
“Rất tốt, cuối cùng ta cũng biết lí do vì sao cha ta dời khỏi Lạc gia” khóe môi nhếch lên giễu cợt, không cần nói rõ nguyên nhân, ở đây ai người nghe còn không hiểu.
Cô ấy đang nói rằng Lạc gia là một gia tộc vô tình vô nghĩa nên cha nàng mới phải rời đi.
Lạc Thiên Minh muốn khiển trách cô, nhưng do sự có mặt của Cơ Cửu Trọng . Lại thêm việc cháu gái của ông trước đó đã chửi bới và đẩy cô xuống vách đá nên ông không dám quá làm càn. Lạc gia cuối cùng ném không dậy nổi.
"Hôm nay ta thỉnh nhiếp chính vương làm chứng, ta Lạc Ly sẽ thay cha trả công nuôi dưỡng cho Lạc gia. Lạc lão tướng quân, ngươi cho rằng lệnh bài nhập môn này của Thanh Vân tông đã đủ chưa?" Lạc Ly tay đưa ra Thanh Vân tông lệnh bài hỏi.
Lạc lão tướng quân nheo mắt lại, nàng cư nhiên lại muốn dùng tín vật này cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa phụ thân nàng và Lạc gia. Cha mẹ nàng đã mất tích ba năm, bọn họ còn có thể quay về sao? Về phần Lạc Ly, một đứa phế vật ngũ linh căn mà thôi, ong ta không coi trọng cô chút nào. Chỉ bằng nàng, cả đời này cũng không đạt được bao lớn thành tựu.
Trong mắt ông ta, vẫn là lệnh bài này hấp dẫn hơn.
Lão tướng quân nhìn Cơ Cửu Trọng, tuy việc cắt đứt quan hệ với con trai chỉ vì tấm thẻ của Thanh Vân giáo có chút hèn hạ, nhưng người con trai này đã bị hắn đuổi ra khỏi nhà, đó lại là chuyện khác. Chưa kể đến sự cám dỗ của lệnh bài là quá lớn.
Ông ta không lo lắng về điều gì khác ngoài sự can thiệp của Cơ Cửu Trọng vào việc này. Dù sao khi hoàng đế ban hôn, gia tộc có lẽ sẽ xúc phạm Cơ Cửu Trọng.
Cơ Cửu Trọng liếc nhìn lão tướng quân, lão tướng quân có công lớn trong việc bảo vệ Thiên Thuận quốc, nhưng ánh mắt nhìn người của ông ta thực sự không tốt đến thế.
"Ta chỉ tới đây làm chứng, những chuyện khác không quan tâm."
Lạc Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Được"
“Tốt” vậy lão tướng quân xin hãy tuyên thệ từ hôm nay, Lạc Thiên Thần này một mạch cùng Lạc gia ngươi lại không còn cái gì quan hệ. Về sau Lạc gia bất kì kẻ nào cũng không được đánh huyết mạnh quan hệ tới làm chỗ thân thích, ai vi phạm lời thề hồn phi phách tán." Lạc Ly nói với giọng điệu sắc bén.
Nàng muốn tuyệt Lạc gia lại can thiệp vào bất cứ việc gì nàng làm. Sự tự do và cuộc sống khỏe mạnh cuối cùng mà nàng có được phải được thực hiện theo mong muốn của chính nàng.
Đôi mắt của Lạc Thiên Minh nheo lại, ông nhìn cô bé với khuôn mặt và cơ thể đầy máu trước mặt, khiến ông nhớ đến đứa con trai thứ hai giống hệt nhau, không hổ là cha con với nhau.
Điều đó khiến ông trong lòng không chút phiền muộn. Một đứa con trai ưu tú ông còn bỏ được, huống chi là một đứa cháu gái phế vật.
Hắn lập lời thề không chút do dự, lời thề đã thành hiện thực. Lạc Ly ném tấm lệnh bài cho Lạc Thiên Minh, quay sang Cơ Cửu Trọng và nói: "Hôm nay nhiếp chính vương đã giúp tôi một lần, mọi ân oán trước đó sẽ được xóa sạch."
Ý ngoài lời chính là ngươi có thể yên tâm. Ta sẽ không lấy bất kì lý do gì để tìm ngươi nữa.
Nói xong nàng quay người rời đi không chút do dự.
Cơ Cửu Trọng không ngờ tiểu cô nương lại tiêu sái như vậy, nói được làm được. Cô thực sự một chút đều không hề lưu luyến anh, đây là lần đầu tiên trong đời anh bị một cô gái ghét như vậy.
Lạc Ly nhanh chóng rời đi theo con đường mà đám đông đã nhường cho Cơ Cửu Trọng, phớt lờ những ánh nhìn khác nhau của những người đó.
Những gì cô làm hôm nay đã xúc phạm đến rất nhiều gia tộc lớn, nếu muốn giữ mạng cô phải nhanh chóng rời khỏi Hoàng thành Thiên Thuận, tránh khỏi sự truy đuổi của bọn họ.
Cô nhanh chóng trở về ngôi nhà của mình ở phía đông thành phố dựa trên trí nhớ của mình. Sân trong không lớn, nhưng trang trí rất ấm áp và thoải mái. Tất cả đều do cha mẹ nguyên chủ trang trí. Cô có một chiếc nhẫn trữ vật, có sức chứa lớn hơn Túi Càn Khôn. Đó là món quà sinh nhật lần thứ năm của cha mẹ nguyên chủ.
Những thứ có giá trị đều nằm trong chiếc nhẫn trữ vật mà bố mẹ cô tặng cho cô, cô chỉ cần cất những thứ cần thiết hàng ngày, bao gồm quần áo, chăn ga gối đệm, dụng cụ nhà bếp, v.v. và lấy đi mọi thứ có thể.
Tôi rửa mặt và thay đổi một bộ quần áo thiếu niên, tóc dựng đứng và cố định lại bằng một chiếc trâm, hệt như một thiếu niên.
Trong gương là một khuôn mặt gần như giống hệt kiếp trước của cô, đôi mắt nho đen trong veo như những dòng suối trong vắt trên núi, như thể có những ngôi sao sáng rải rác từ đó. Vầng trán trắng trẻo đầy đặn ẩm ướt như ngọc. Đôi môi đỏ anh đào dưới chiếc mũi thẳng như nụ hoa nở rộ.
Rốt cuộc cô không còn kinh ngạc nữa, cô đã có tất cả ký ức của nguyên chủ và biết nguyên chủ trông như thế nào.
Nhưng khuôn mặt này quá phô trương, lại có nước da hồng hào khỏe mạnh mà kiếp trước cô chưa từng có. Cô bôi mặt đen hơn và vàng hơn, thành cậu bé da trắng như sữa trông giống một cậu bé nông dân.
Lạc Ly cuối cùng đã trải qua cảm giác che đậy sự xinh đẹp bằng sự xấu xí. Dù bạn có đẹp đến đâu, cũng không thể chịu đựng lớn lên đen a.
Cô khóa cửa lại và nhìn lại khoảng sân nhỏ. Đây là ngôi nhà mà người nguyên chủ cũ đã sống suốt mười ba năm. Nó chứa đựng những kỷ niệm hạnh phúc nhất của cô và bố mẹ cô. Nó chân thực như thể cô đã sống và lớn lên ở đây và cô ấy sẽ không bao giờ biết về điều đó trong tương lai. Cô không biết sau này còn quay lại đây nữa không?
Gạt mọi suy nghĩ sang một bên, cô nhanh chóng chạy về phía cổng thành phía đông gần nhất. Điều quan trọng bây giờ là phải trốn thoát.
Cô thành công ra khỏi cổng thành phía đông, lúc này các gia tộc đó còn chưa có bận việc xong, chưa kịp chăm sóc cho cô, cô hít một hơi thật sâu, lao ra khỏi thành.
Cô dùng một viên hạ phẩm linh thạch thuê một con phi ưng. Còn hai viên trung phẩm linh thạch làm tiền cọc, số tiền này sẽ được trả lại cho cô khi cô trả lại phi ưng ở nơi cô đến.
Trên thực tế, xe ngựa rẻ hơn rất nhiều, nhưng nếu nàng muốn rời khỏi hoàng thành Thiên Thuận càng nhanh càng tốt, tránh khỏi sự truy đuổi của những gia tộc đó, nàng chỉ có thể thuê phi ưng.
Sau khi cưỡi phi ưng, Hoàng Thành Thiên Thuận chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau rất xa, cho đến khi khuất tầm mắt.
Nhiếp Chính Vương trong phủ, người hầu Trường Phong báo cáo: "Chủ nhân, Lạc Ly đã cải trang thành nam nhi, thuê một con phi ưng bay từ cổng thành phía đông rồi rời đi.
Cơ Cửu Trọng chớp mắt quả nhiên giảo hoạt a, biết cần ngay lập tức chốn thoát. Anh vẫy tay và nói: "Rời đi liền tốt, không cần để ý nữa."
Anh gửi Trường Phong đi chỉ vì anh cảm thấy có lỗi với tất cả những gì mà hôn ước đã mang lại cho cô trong ba năm qua, và muốn bảo vệ mạng sống của cô ấy. Nếu bản thân cô gái đã có chủ ý và cũng biết cách tự bảo vệ mình nên cũng không quá lo lắng.
Lúc này Lạc Ly đang ngồi trên con phi ưng, tuy rằng bị ánh nắng mặt trời làm cho có chút héo úa, nhưng tâm tình lại rất tốt. Dùng nhập môn lệnh bài của Thanh Vân tông để chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ với Lạc gia chỉ là một trong những nguyên nhân, chủ yếu là nàng không nghĩ mình sẽ đến Thanh Vân tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.