Chương 13: Nhặt Được Ngọc Bội
Ngọ nhật dương quang
02/12/2024
Cô không biết những cố gái này cùng nhau xa lánh cô mà không cần bàn bạc với nhau. không phải vì điều gì khác mà đơn giản là vì cô lớn lên trông quá đẹp, họ đứng cùng cô như những con vịt xấu xí.
Dọc đường hỏi đường, chúng tôi phát hiện được phòng ăn. Quả nhiên là tông môn lớn, phòng ăn dành cho các đệ tử ngoại môn đều rất lớn.
Vừa hay đến giờ ăn tối, sau khi hỏi thăm, cô được biết những người đến khảo hạch dùng bữa trong một căn phòng rộng rãi khác.
Hóa ra không phải đệ tử nào cũng được ăn miễn phí, mà là có thời hạn. Trong vòng ba năm đầu ngoại môn không tốn tiền, nếu đệ tử ngoại môn không thể thi vào nội môn mà vẫn muốn ở lại, họ sẽ phải trả tiền ăn lẫn tiền ở.
Những người tham gia khảo hạch sẽ được ăn miễn phí trong hai ngày này.
Đến căng tin nơi để ăn uống, cô nhìn vào thấy vắng tanh. Ở giữa là thiếu niên trọng sinh họ Miêu đã mời chào cô ngày hôm nay.
Đôi mắt của chàng trai nheo lại khi nhìn thấy cô, nhưng anh phớt lờ cô. Trực tiếp bị một đám người bao quanh khi đi lấy đồ.
Lạc Ly theo bản năng nghe nội tâm trog lòng hắn.
"Càng nhìn cô ấy càng thấy đẹp. Không được, dù cô ấy có ở lại hay không, tôi cũng sẽ biến cô ấy thành của riêng mình."
Thiếu niên vẫn thèm muốn vẻ đẹp của cô, Lạc Ly không nói nên lời.
Có vẻ như cô thực sự cần chú ý về sau này mới được.
Bây giờ hắn không thể làm gì cô nên trực tiếp đi xem đồ ăn, có mười món. Món chính là cơm, bánh xèo và bánh bao. Cô chọn hai món cô thích nhất, đổ đầy một bát cơm và ngồi vào bàn ăn.
Sau khi ăn xong, cô nhìn thấy những cô gái khác đi tới, trò chuyện và cười đùa, như thể họ đã là đệ tử của Tiên Vân tông.
Thấy cô ăn xong, bọn họ cong môi cùng đi vào.
Lạc Ly rời khỏi phòng ăn, đi thẳng về chỗ ở của mình.
Trên đường, cô nhìn thấy một thanh niên đội vương miện bạch ngọc, tóc buộc cao ngự không mà qua, mặc dù màu áo gấm là màu xanh khói của nam đệ tử, nhưng cổ áo, cổ tay áo và thắt lưng đều được thêu hoa văn màu bạc và anh ta cũng mặc một chiếc áo khoác cùng màu, có vẻ như anh ấy là đệ tử nội môn.
Tình cờ bay qua đầu cô trong khoảnh khắc, người đó biến mất giữa những tán cây trên núi, nhưng vào lúc này, một thứ gì đó từ trên không trung rơi xuống theo bản năng Lạc Ly duỗi tay bắt được. Là một mặt dây chuyền bằng ngọc sẫm màu, trên đó có khắc hai chữ "Bắc Đường".
Đây có phải là mặt dây chuyền ngọc bích của người thanh niên kia?
Lạc Ly nhìn lên và thấy người thanh niên đó đã không còn nhìn thấy nữa. Cô thậm chí không phải là đệ tử của Tiên Vân tông nên cũng không thể đi vào.
Làm gì với mặt dây chuyền ngọc bích này?
Nhìn lại cũng không thấy có thành viên nào đáng tin cậy của Tiên Vân Tông, hơn nữa những người ở đây đều là đệ tử của ngoại môn, nếu giao cho bọn họ thì chỉ sợ là không được. Giao cho bọn ho cũng không biết liệu mặt dây chuyền ngọc bích có trở lại với chủ nhân của nó hay không.
Trước tiên hãy cất đi. Xem mình có thể được ở lại hay không, sau đó tìm xem sư huynh đến từ phong nào sẽ tốt hơn.
Cất mặt dây chuyền ngọc bích, Lạc Ly quay lại chỗ ở, cô nhìn xung quanh và thấy nhiều phòng đã khóa cửa, nghĩa là chúng đã có người ở. Cô tìm một căn phòng trống không khóa và đi vào.
Mặc dù không có người sống bên trong nhưng nó rất sạch sẽ, chắc là có người đến quét dọn. Suy cho cùng, những người đã học được pháp thuật này có thể làm sạch nó chỉ bằng một khiết trần thuật.
Lấy chăn ga gối đệm của mình ra, trải ra, đóng cửa lại, ở trong phòng cắm đầu vào tu luyện.
Cô vẫn chưa quên rằng mình vẫn chưa thể luyện chế đan dược. Cô nên tranh thủ thời gian để luyện tập và cố gắng đột phá lên tứ tinh trong hai ngày tới, sau đó xem liệu cô có thể luyện chế được đan dược sơ cấp hay không.
Này vừa tu luyện, cô đã bước vào trạng thái không minh. Cô thậm chí còn không biết mình đã bỏ bữa tối. Cô không có bạn bè và cũng không có ai đến mời cô ăn cơm. Linh khí ở đây quá nồng đậm, làm cô không thể dừng lại.
Nửa đêm, cô cảm nhận được cơ hội tấn giai, cô rất vui mừng và bắt đầu tấn giai. Với kinh nghiệm của lần trước, lần này tiến triển thuận lợi hơn, không đến nửa khắc đã tấn giai thành công.
Cô cũng không quá đắc mà trực tiếp luyện đan luôn. Mà là tiếp tục hấp thu linh khí, củng cố tu vi của mình. Cô không biết ngày mai phải làm bài kiểm tra thứ hai như thế nào nên muốn duy trì trạng thái tốt nhất.
Để tránh bị trễ buổi khảo hạch hôm nay, cô đã cảnh giác hơn rất nhiều, ngay khi trời sáng, cô ngừng tu luyện, tắm rửa sạch sẽ và đi đến nhà ăn.
Tối qua cô chưa ăn gì nên cô rất đói. Trong lúc vội vã rời khỏi Hoàng thành Thiên Thuận, cô không có thời gian chuẩn bị đồ ăn. Khi đến trấn Tiên Vân, cô quá bận để ra ngoài mua đồ ăn nên hiện tại cô đói và không có gì để ăn.
Phòng ăn vừa mở, cô bước vào, khiến đệ tử ngoại môn mở cửa nhìn thấy không phải người quen, biết đó là người hôm qua đến khảo hạch. Tuy rằng kinh ngạc trước nhan sắc của cô, anh chỉ liếc nhìn thêm vài cái.
Lạc Ly cũng không có khách sáo mà lấy đầy một khay đồ ăn, cầm hai chiếc bánh hấp và ngồi xuống ăn.
Các đệ tử đang múc cơm cũng trợn mắt há hốc mồm. Làm sao cô bé có thể ăn nhiều như vậy? Một cô bé ăn suất ăn bằng hai người.
Chưa có cô bé nào hắn từng thấy thực sự ăn như thế này. hắn sẽ không ăn như thế này vì quá mất hình tượng.
Tuy nhiên, lớn lên nhìn đẹp là tốt, ăn nhiều đồ như vậy nhìn vẫn đẹp mắt a.
Hắn không biết Lạc Ly đã ăn dồn hai bữa thành một bữa.
Sau khi cô ăn sáng xong, mới có người tiến vào ăn sáng, thấy cô lại một người ăn xong, những người khác rốt cuộc cũng không có ai muốn nói chuyện với cô. Con gái không muốn nói chuyện với cô ấy, còn con trai thì lo lắng gây rắc rối, cuối cùng thì cũng chỉ là đến khảo hạch.
Lạc Ly không nói nên lời về sự nhân duyên của mình. Cô thậm chí còn không biết mình đã xúc phạm mọi người khi nào.
Có vẻ như việc luyện tập lặng lẽ trong Tiên Vân tông khá dễ dàng.
Không còn nhiều thời gian nữa là đến cuộc tụ tập. Sau khi rời khỏi phòng ăn, cô đi dạo một vòng ở ngoại môn. Rồi quay lại nơi tập trung, đã có rất nhiều người đã đến.
Cô tìm một nơi hẻo lánh để đợi, thì nhìn thấy người đàn ông mặc áo gấm màu xanh lam hôm qua đến, nàng mới đi tới.
Người đàn ông liếc nhìn cô, chỉ sau một đêm mà thôi, cô thực sự đã tấn giai, mặc dù tu vi của cô vẫn còn thấp nhưng cô đã có thể tấn giai vào thời điểm này, điều đó cho thấy cô rất siêng năng và ấn tượng của anh về cô đã tốt hơn rất nhiều.
"Hôm nay tiến hành đệ nhị khảo hạch, các ngươi có một ngày đi vào phía sau ngọn núi thu thập ba cây Long Nhãn thảo. Nếu trở về đây trước bữa tối, các ngươi sẽ vượt qua. "
Lạc Ly nhìn theo phương hướng người đàn ông chỉ, liên miên núi non cũng không gần. Trong một ngày chăng những phải đi đi lại lại mà còn phải thu thập ba cây Long Nhãn thảo. Việc này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ.
Ngươi cần nắm rõ thói quen sinh hoạt của Long Nhãn thảo, còn hiểu biết về núi non để tìm được Long Nhãn thảo trong thời gian ngắn nhất. Điều này cũng đòi hỏi phải loại bỏ những nguy hiểm bất ngờ trên núi.
Quả nhiên, người đàn ông đi theo nói: “Trong núi nguy hiểm tứ phía, tính mạng của ngươi cũng không được đảm bảo, nếu lo lắng không thể quay về thì có thể rút lui ngay bây giờ. Đương nhiên đồng thời cũng sẽ mất tư cách gia nhập Vân Tiên tông."
Dọc đường hỏi đường, chúng tôi phát hiện được phòng ăn. Quả nhiên là tông môn lớn, phòng ăn dành cho các đệ tử ngoại môn đều rất lớn.
Vừa hay đến giờ ăn tối, sau khi hỏi thăm, cô được biết những người đến khảo hạch dùng bữa trong một căn phòng rộng rãi khác.
Hóa ra không phải đệ tử nào cũng được ăn miễn phí, mà là có thời hạn. Trong vòng ba năm đầu ngoại môn không tốn tiền, nếu đệ tử ngoại môn không thể thi vào nội môn mà vẫn muốn ở lại, họ sẽ phải trả tiền ăn lẫn tiền ở.
Những người tham gia khảo hạch sẽ được ăn miễn phí trong hai ngày này.
Đến căng tin nơi để ăn uống, cô nhìn vào thấy vắng tanh. Ở giữa là thiếu niên trọng sinh họ Miêu đã mời chào cô ngày hôm nay.
Đôi mắt của chàng trai nheo lại khi nhìn thấy cô, nhưng anh phớt lờ cô. Trực tiếp bị một đám người bao quanh khi đi lấy đồ.
Lạc Ly theo bản năng nghe nội tâm trog lòng hắn.
"Càng nhìn cô ấy càng thấy đẹp. Không được, dù cô ấy có ở lại hay không, tôi cũng sẽ biến cô ấy thành của riêng mình."
Thiếu niên vẫn thèm muốn vẻ đẹp của cô, Lạc Ly không nói nên lời.
Có vẻ như cô thực sự cần chú ý về sau này mới được.
Bây giờ hắn không thể làm gì cô nên trực tiếp đi xem đồ ăn, có mười món. Món chính là cơm, bánh xèo và bánh bao. Cô chọn hai món cô thích nhất, đổ đầy một bát cơm và ngồi vào bàn ăn.
Sau khi ăn xong, cô nhìn thấy những cô gái khác đi tới, trò chuyện và cười đùa, như thể họ đã là đệ tử của Tiên Vân tông.
Thấy cô ăn xong, bọn họ cong môi cùng đi vào.
Lạc Ly rời khỏi phòng ăn, đi thẳng về chỗ ở của mình.
Trên đường, cô nhìn thấy một thanh niên đội vương miện bạch ngọc, tóc buộc cao ngự không mà qua, mặc dù màu áo gấm là màu xanh khói của nam đệ tử, nhưng cổ áo, cổ tay áo và thắt lưng đều được thêu hoa văn màu bạc và anh ta cũng mặc một chiếc áo khoác cùng màu, có vẻ như anh ấy là đệ tử nội môn.
Tình cờ bay qua đầu cô trong khoảnh khắc, người đó biến mất giữa những tán cây trên núi, nhưng vào lúc này, một thứ gì đó từ trên không trung rơi xuống theo bản năng Lạc Ly duỗi tay bắt được. Là một mặt dây chuyền bằng ngọc sẫm màu, trên đó có khắc hai chữ "Bắc Đường".
Đây có phải là mặt dây chuyền ngọc bích của người thanh niên kia?
Lạc Ly nhìn lên và thấy người thanh niên đó đã không còn nhìn thấy nữa. Cô thậm chí không phải là đệ tử của Tiên Vân tông nên cũng không thể đi vào.
Làm gì với mặt dây chuyền ngọc bích này?
Nhìn lại cũng không thấy có thành viên nào đáng tin cậy của Tiên Vân Tông, hơn nữa những người ở đây đều là đệ tử của ngoại môn, nếu giao cho bọn họ thì chỉ sợ là không được. Giao cho bọn ho cũng không biết liệu mặt dây chuyền ngọc bích có trở lại với chủ nhân của nó hay không.
Trước tiên hãy cất đi. Xem mình có thể được ở lại hay không, sau đó tìm xem sư huynh đến từ phong nào sẽ tốt hơn.
Cất mặt dây chuyền ngọc bích, Lạc Ly quay lại chỗ ở, cô nhìn xung quanh và thấy nhiều phòng đã khóa cửa, nghĩa là chúng đã có người ở. Cô tìm một căn phòng trống không khóa và đi vào.
Mặc dù không có người sống bên trong nhưng nó rất sạch sẽ, chắc là có người đến quét dọn. Suy cho cùng, những người đã học được pháp thuật này có thể làm sạch nó chỉ bằng một khiết trần thuật.
Lấy chăn ga gối đệm của mình ra, trải ra, đóng cửa lại, ở trong phòng cắm đầu vào tu luyện.
Cô vẫn chưa quên rằng mình vẫn chưa thể luyện chế đan dược. Cô nên tranh thủ thời gian để luyện tập và cố gắng đột phá lên tứ tinh trong hai ngày tới, sau đó xem liệu cô có thể luyện chế được đan dược sơ cấp hay không.
Này vừa tu luyện, cô đã bước vào trạng thái không minh. Cô thậm chí còn không biết mình đã bỏ bữa tối. Cô không có bạn bè và cũng không có ai đến mời cô ăn cơm. Linh khí ở đây quá nồng đậm, làm cô không thể dừng lại.
Nửa đêm, cô cảm nhận được cơ hội tấn giai, cô rất vui mừng và bắt đầu tấn giai. Với kinh nghiệm của lần trước, lần này tiến triển thuận lợi hơn, không đến nửa khắc đã tấn giai thành công.
Cô cũng không quá đắc mà trực tiếp luyện đan luôn. Mà là tiếp tục hấp thu linh khí, củng cố tu vi của mình. Cô không biết ngày mai phải làm bài kiểm tra thứ hai như thế nào nên muốn duy trì trạng thái tốt nhất.
Để tránh bị trễ buổi khảo hạch hôm nay, cô đã cảnh giác hơn rất nhiều, ngay khi trời sáng, cô ngừng tu luyện, tắm rửa sạch sẽ và đi đến nhà ăn.
Tối qua cô chưa ăn gì nên cô rất đói. Trong lúc vội vã rời khỏi Hoàng thành Thiên Thuận, cô không có thời gian chuẩn bị đồ ăn. Khi đến trấn Tiên Vân, cô quá bận để ra ngoài mua đồ ăn nên hiện tại cô đói và không có gì để ăn.
Phòng ăn vừa mở, cô bước vào, khiến đệ tử ngoại môn mở cửa nhìn thấy không phải người quen, biết đó là người hôm qua đến khảo hạch. Tuy rằng kinh ngạc trước nhan sắc của cô, anh chỉ liếc nhìn thêm vài cái.
Lạc Ly cũng không có khách sáo mà lấy đầy một khay đồ ăn, cầm hai chiếc bánh hấp và ngồi xuống ăn.
Các đệ tử đang múc cơm cũng trợn mắt há hốc mồm. Làm sao cô bé có thể ăn nhiều như vậy? Một cô bé ăn suất ăn bằng hai người.
Chưa có cô bé nào hắn từng thấy thực sự ăn như thế này. hắn sẽ không ăn như thế này vì quá mất hình tượng.
Tuy nhiên, lớn lên nhìn đẹp là tốt, ăn nhiều đồ như vậy nhìn vẫn đẹp mắt a.
Hắn không biết Lạc Ly đã ăn dồn hai bữa thành một bữa.
Sau khi cô ăn sáng xong, mới có người tiến vào ăn sáng, thấy cô lại một người ăn xong, những người khác rốt cuộc cũng không có ai muốn nói chuyện với cô. Con gái không muốn nói chuyện với cô ấy, còn con trai thì lo lắng gây rắc rối, cuối cùng thì cũng chỉ là đến khảo hạch.
Lạc Ly không nói nên lời về sự nhân duyên của mình. Cô thậm chí còn không biết mình đã xúc phạm mọi người khi nào.
Có vẻ như việc luyện tập lặng lẽ trong Tiên Vân tông khá dễ dàng.
Không còn nhiều thời gian nữa là đến cuộc tụ tập. Sau khi rời khỏi phòng ăn, cô đi dạo một vòng ở ngoại môn. Rồi quay lại nơi tập trung, đã có rất nhiều người đã đến.
Cô tìm một nơi hẻo lánh để đợi, thì nhìn thấy người đàn ông mặc áo gấm màu xanh lam hôm qua đến, nàng mới đi tới.
Người đàn ông liếc nhìn cô, chỉ sau một đêm mà thôi, cô thực sự đã tấn giai, mặc dù tu vi của cô vẫn còn thấp nhưng cô đã có thể tấn giai vào thời điểm này, điều đó cho thấy cô rất siêng năng và ấn tượng của anh về cô đã tốt hơn rất nhiều.
"Hôm nay tiến hành đệ nhị khảo hạch, các ngươi có một ngày đi vào phía sau ngọn núi thu thập ba cây Long Nhãn thảo. Nếu trở về đây trước bữa tối, các ngươi sẽ vượt qua. "
Lạc Ly nhìn theo phương hướng người đàn ông chỉ, liên miên núi non cũng không gần. Trong một ngày chăng những phải đi đi lại lại mà còn phải thu thập ba cây Long Nhãn thảo. Việc này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ.
Ngươi cần nắm rõ thói quen sinh hoạt của Long Nhãn thảo, còn hiểu biết về núi non để tìm được Long Nhãn thảo trong thời gian ngắn nhất. Điều này cũng đòi hỏi phải loại bỏ những nguy hiểm bất ngờ trên núi.
Quả nhiên, người đàn ông đi theo nói: “Trong núi nguy hiểm tứ phía, tính mạng của ngươi cũng không được đảm bảo, nếu lo lắng không thể quay về thì có thể rút lui ngay bây giờ. Đương nhiên đồng thời cũng sẽ mất tư cách gia nhập Vân Tiên tông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.