Chương 238: Bà xã, em là của anh
Cát Tường Dạ
11/09/2021
Cô hít sâu, trở vể phòng, nhìn thấy Lục Hướng Bắc đang nằm trên giường ngủ say.
Cô hùng hục xông đến, giậm chân, thử kéo anh dậy nhưng anh nặng như vậy, lại ngủ say như thế, cô lấy hết sức cũng không kéo được anh!
Đáng ghét!
Cô đạp vào anh, anh cũng không có phản ứng gì, cả người như một con heo say xỉn.
Vì uống say nên áo sơ mi của anh có hơi nhàu, cúc áo cũng mở đến hàng thứ ba, lộ ra hơn nửa vai và ngực, trên làn da trắng và đàn hồi của anh có một vết sẹo rất hút mắt, đó là do lần trước cô lấy dao đâm anh.
Bỗng nhiên vị trí đó trên người cô cũng trở nên tê dại.
Cảm giác đó đến rất mạnh mẽ và tự nhiên nhưng lại làm cô cảm thấy buồn bực. Cô thật sự không muốn có bất cứ sự tương thông nào với Lục Hướng Bắc nữa.
Cô cúi đầu nhìn mặt anh, dung nhan quen thuộc đó hình như đã rất lâu rồi cô không được nhìn kĩ, vẫn đẹp trai như cũ, lông mày như được khắc, hơi thở toàn mùi rượu vẫn rất quen thuộc, làm cô như ngừng thở.
Cô cắn nhẹ môi, ổn định lại tâm trạng, phải làm anh tỉnh lại mới được. Cô không biết làm thế nào đành tát mạnh vào mặt anh: "Lục Hướng Bắc, anh mau tỉnh lại cho tôi, Lục Hướng Bắc!"
Cô không tin người dù uống nhiều như vậy, dù có ngủ say nhưng bị đánh như vậy mà lại không tỉnh lại?
"Lục Hướng Bắc, anh còn không tỉnh dậy thì tôi tin chắc là anh đang giả vờ ngủ đấy!" Sau mấy cái tát thật mạnh đánh xuống, mặt anh đỏ lên nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Cô tức giận, cuối cùng tát một cái mạnh nhất.
Sau khi đánh xong thì tay cô liền bị anh bắt lấy, đôi mắt lim dim của anh mở ra, giây phút đó giống như ánh sáng sao chiếu sáng bốn phía, đầy vẻ đào hoa, trong không khí bỗng nhiên bay đầy phân tử rượu.
Cô chưa kịp đề phòng đã để ánh mắt đó làm cho sững sờ, chỉ cảm thấy một sức mạnh lo lớn đánh úp đến, sau đó trời đất xoay chuyển, chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì cô và Lục Hướng Bắc đã đổi vị trí cho nhau, cô ở dưới, anh ở trên.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh càng lấp lánh hơn, bên trong đang tuôn chảy sự lộng lẫy của tình cảm dịu dàng. Dưới xúc tác của rượu lại sản sinh ra thêm mấy phần đào hoa, sắc dục.
Ánh mắt của anh như có tác dụng thôi miên vậy, ánh nhìn của cô như bị dán vào không rời, rơi vào đêm sâu vô tận của con ngươi kia không thể nào thoát ra được.
Cô cảm thấy bản thân sắp bị bóng đêm nuốt chửng rồi.
Đến tận khi hơi thở của anh bỗng nhiên dán lại gần, mùi rượu và hơi thở quen thuộc của anh xâm nhập vào lồng ngực của cô thì cô mới có phản ứng lại nhưng tất cả đã muộn rồi.
Môi cô bị chặn lại bởi một sự mềm mại ẩm ướt nóng hổi, mang theo mùi rượu nồng nặc, kích thích từng tế bào của cô. Bỗng nhiên như laij quay trở về lại trước đây, anh cười xấu xa nói cho cô biết khi uống rượu cùng với một người đàn ông lựu manh sẽ có nghĩa là gì, lửa toàn thân cô dường như bị mùi rượu này châm lên từng chút một.
Cô vội vàng muốn giằng co thoát ra.
Nhưng cô càng cử động thì vòng ôm của anh lại càng chặt, thậm chí một cánh tay còn vươn ra sau đầu cô, cố định đầu cô làm cô không động đậy được.
Cô cảm thấy mình sắp ngạt thở trong hơi thở của anh rồi.
Còn môi anh vẫn dính lấy môi cô, nghiền nát, mút lấy, trộn lẫn với hơi thở nặng nề, nóng bỏng thậm chí còn thô bạo làm cô thấy sợ hãi mình sẽ bị anh nghiền nát thành bột, tan thành nước.
Anh là người đàn ông của cô.
Là người đàn ông duy nhất của cô.
Cô chưa từng nghĩ nằm trong lòng người đàn ông khác sẽ có cảm giác như thế nào, dù có là nằm mơ thì người đàn ông triền miên với cô trong mơ cũng là anh.
Cô biết cơ thể mình đang bán đứng mình, tay anh đang leo trèo trong cơ thể cô rồi, còn mang theo sự đùa giỡn quen thuộc của anh. Còn cô lúc này lại giống như càng dễ hưng phấn hơn trước đây, nhưng lí trí của cô vẫn còn nên đây được coi là gì chứ? Lục Hướng Bắc đang coi cô là gì chứ?
Cô thật sự bắt đầu nghi ngờ rằng anh vốn không hề say rượu! Bởi vì cả quá trình này anh đều rất cẩn thận, cố gắng hết sức tránh đè vào bụng dưới của cô, đây là điều mà một người đàn ông đang đầy dục vọng say rượu có thể để ý đến được sao?
Ngón tay của anh trượt vào trong quần áo của cô, lòng bàn tay nóng bỏng làm nóng da cô, môi anh thành thục trượt xuống tai cô, ngậm lấy viền tai mềm mại của cô, nói thầm thì mơ hồ: "Niệm Niệm, bà xã, em là của anh.. là của anh.."
Tai luôn là điểm nhạy cảm của cô, trước đây còn không chống lại được sự trêu đùa của anh nữa là khi đã lâu chưa được anh yêu thương như bây giờ? Cô không hề ngoài ý muốn mà toàn thân tê dại phát run, nhưng sau khi phát run thì cô cuối cùng cũng nhận ra tay của anh đang lăn lên trên, đè lại mọi hành động của cơ thể cô, vì thế, cô cong đầu gối lây sức thúc một cái.
"A.."
Cô nghe thấy anh kêu thảm.
Cô cuối cùng đã thành công rồi!
Trước đây rất nhiều lần thúc anh như vậy nhưng đều bị anh nhanh nhẹn tránh được, lần này cuối cùng đã thành công rồi!
Cô vội vàng đứng dậy khỏi giường, thoát khỏi người anh, quay người chỉ vào anh tức giận: "Lục Hướng Bắc, anh đừng quên mình đường đường là cục trưởng cục công an, biết luật còn phạm luật sao! Tôi sẽ kiện anh tội cưỡng gian!"
Hét lên xong, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đây gọi là gì chứ? Anh lại lật người ngủ tiếp sao?
Cô cả người bốc hỏa bỗng nhiên lại bị chặn ở cổ họng, nghẹn đến không nhịn được mà bắt đầu ho, nổi giận với một con heo say rượu thì có ý nghĩa gì chứ?
Cũng không dám tiến đến đuổi anh ta đi, sợ lại bị anh ta đè xuống.
Đêm nay xem ra chỉ đành như vậy thôi.
Cô tức giận xông ra khỏi phòng, nhường lại phòng ngủ cho anh.
Trời dần về khuya, cả nhà họ Đồng bị bao phủ bởi sự tĩnh lặng.
Anh từ từ mở mắt, lúc này cô chắc đã nằm trong phòng khách ngủ rồi nhỉ? Nhớ đến mỗi lần anh xuất hiện trước mặt cô, cô đều lạnh tanh như băng, lời nói như có thuốc súng, hai người không thể nào nói chuyện một cách tử tế được.
Anh nhìn thấy cô khi ở cùng Hạ Tử Tường thì lại vui vẻ như vậy, nụ cười như thế anh chưa từng thấy được trong ba năm qua. Anh từng nhớ lại chuyện quá khứ, nguyên nhân gì làm cho cô khi ở với anh lại buồn lo như vậy. Anh biết hoàn toàn là do lỗi của anh, chính vì thế anh mới định dùng cả đời này để bù đắp lại lỗi lầm của mình, dùng thời gian cả đời để yêu thương cưng chiều cô, để làm cho cô vui vẻ.
Nhưng anh thật sự rất lo lắng.
Khi anh nhìn thấy cô và Hạ Tử Tường ở trong xe sắp có hành động thân mật thì trái tim anh giống như bị thứ gì đó cắn xé, không nhịn được kêu Thành Chân gọi cuộc điện thoại đó để phá hoại bọn họ.
Nhưng anh phá được một lần, liệu có phá được những lần sau không?
Anh bất chấp tất cả, giả vờ say xông vào nhà họ Đồng nhưng không biết sau khi vào rồi thì nên làm gì, chỉ vào lúc cô lại gần đã bỗng nhiên làm khí huyết dâng lên ôm lấy cô vào lòng, giống như trước đây mà hôn cô cuồng nhiệt, yêu cô, cho cô sự nồng cháy, cũng muốn nói với cô, anh yêu cô không hề ít hơn bất cứ ai.
Thực ra, trước tình yêu thì người không biết làm thế nào luôn là anh.
Nhìn một vòng căn phòng quen thuộc, trong không khí tràn đầy mùi hương của cô, anh có được cảm giác như cuối cùng đã tìm về đến nhà, một cảm giác được quay về nơi thuộc về mình.
Nơi nào có cô thì chính là nơi thuộc về anh.
Trong phòng ngủ này, mỗi một ngóc ngách đều có dấu vết của cô, đều phán tán múi hương trên người cô, mùi hương này luồn vào trong hô hấp của anh đi vào trong ngực, ngây ngất, chuyển động trong dòng máu của anh, cái cảm giác này gọi là hạnh phúc.
Anh động đậy, chiếc giường vẫn mềm mại như cũ, anh có thể hồi tưởng lại mỗi một thời khắc mỗi một chi tiết mà anh và cô trải qua trên chiếc giường này.
Mà nay thật sự chỉ có thể trở thành hồi ức mà thôi sao?
Mặt anh chạm phải một thứ lông lá, anh biết đó là con gấu kia.
Anh tặng đứa trẻ con gấu của Hạ Tử Tường, còn mình lại tự mua một con giống hệt trả lại cho cô, chỉ vì trên giường của cô không thể có người đàn ông nào khác ngoài anh. Kể cả gấu cũng vậy, chỉ có thể là gấu anh mua thôi! Nếu như buổi tối cô ôm nó ngủ thì cũng là ôm thế thân của anh chứ không phải của Hạ Tử Tường!
Anh đứng dậy khỏi giường, chạm vào từng thứ đồ của Đồng Nhất Niệm, từ lược của cô, đồ trang điểm, đến đồng hồ báo thức trên bàn, đến cả quần áo cô treo trên mắc và cả túi xách.
Đúng rồi, ví tiền!
Khi ở trên xe, Hạ Tử Tường đã nhét vào ví tiền của cô thứ gì đó?
Anh nghĩ đến đây liền lấy ví tiền trong túi cô ra, mở ra xem thì phát hiện là ảnh của cô và Hạ Tử Tường, cô trong bức ảnh còn cười rất rạng rỡ.
Trong đáy lòng anh dâng lên một sự ghen tị, nhét cả ảnh và ví tiền vào túi quần.
Nếu như chỉ xé mỗi ảnh thì Đồng Nhất Niệm sẽ nghi ngờ anh xé nên cứ để cô tưởng là ví tiền mình bị trộm mất rồi đi, dù sao có sự hậu thuẫn của cục trưởng cục công an là anh thì thế nào cũng tìm lại được thôi.
Ánh mắt anh rơi trên lịch bàn.
Nét chữ nhỏ bé kín mít kia là gì vậy?
Anh tò mò cầm lên liền bị mấy chữ nhỏ đó làm cho kinh ngạc.
Mỗi ngày chỉ có hai ba chữ nhưng lại ghi lại hết lịch sử trưởng thành của cô trong mấy tháng nay, thì ra cô thật sự đã trưởng thành rồi.
Sự vui mừng và tự hào cháy lên từ tận đáy lòng anh, dường như sự tiến bộ của cô, sự trưởng thành của cô đều thuộc về anh vậy. Nhưng cùng với đó trái tim anh cũng rất đau đớn, bởi vì trong những chữ viết của cô đều đang thể hiện muốn quên đi anh, muốn biến anh trở thành người qua đường, đến cả căm ghét anh cô cũng chán rồi.
Anh cười khổ sở, ánh mắt rơi vào ô ngày hôm nay, ngày cô và Hạ Tử Tường hẹn hò, cô vẽ một vòng tròn và còn viết: Gần hơn một bước.
Là quan hệ của cô và Hạ Tử Tường gần hơn một bước sao? Cô thật sự định qua lại với Hạ Tử Tường sao? Ánh mắt của anh bỗng trở nên sắc sảo và lạnh lẽo, đây là việc tuyệt đối không thể được.
Anh cầm bút xóa đi bốn chữ "Gần hơn một bước" này đi sau đó đánh một mũi tên sang một chỗ trống rồi viết: Bà Lục, mãi yêu em.
Đây là việc anh vẫn luôn cố gắng làm và sẽ mãi mãi làm.
Bà Lục của anh chưa bao giờ làm anh yên tâm. Trước đây ở công ty vẫn luôn ỷ vào việc có chỗ dựa là anh nên chưa bao giờ chuyên tâm làm việc, không sai xót chỗ này thì sai xót chỗ kia, nhiệm vụ của anh chính là giúp cô thu dọn bừa bộn, xóa đi sai lầm của cô, sửa lại cho đúng.
Còn bây giờ, cô dường như vẫn đi trên một con đường sai lầm, vậy thì hãy cứ để anh tiếp tục làm cục tẩy trong cuộc đời cô đi, cô phạm sai lầm, anh tẩy đi giúp cô, rồi giúp cô viết lại, giống như xóa đi bốn chữ "Gần hơn một bước" này vậy. Sau đó lại dùng tình yêu của anh viết lại một cuộc đời mới cho cô.
Để lịch bàn xuống, anh không nhịn được cười, dù cho bà Lục của anh trưởng thành tự lập tự cường đến đâu, dù cô làm cho Y Niệm thành công đến đâu thì trong mắt anh cô vẫn là đứa trẻ hay phạm sai lầm, còn anh lại yêu dáng vẻ đó của cô, cũng yêu sự sai lầm của cô.
Bỗng nhiên lại muốn nhìn thấy cô ngay lập tức, bây giờ liệu có phải là thời cơ tốt nhất không đây? Cánh cửa nhà họ Đồng, vào được lần này nhưng không biết lần sau vào được là lúc nào nữa, giả vờ say không phải lần nào cũng thành công đâu.
Anh nhẹ nhàng ra khỏi cửa tìm phòng khách của cô, chính là bên cạnh phòng trẻ con, nhưng anh phát hiện phòng trẻ con đã bị khóa rồi, trong lòng lại thấy lạnh lẽo.
Cô có biết anh có biết bao nhiêu mong đợi đứa trẻ này không?
Tuy anh chưa từng nghĩ đến trong cuộc hôn nhân của họ xuất hiện thêm một đứa trẻ nhưng đó là do tình thế bắt buộc nên anh không thể muốn có, nhưng khi đứa trẻ này xuất hiện một cách ngoài ý muốn thì có trời đất chứng dám là anh yêu nó biết nhường nào.
Còn cô cứ liên mồm nói là anh không xứng làm một người ba, nói khi anh gieo giống chỉ vì tham lam sự khoái lạc của đàn ông. Anh thừa nhận là cô nói có lí, nhưng cảm giác khoái lạc đó cũng chính là vì yêu mà.
Anh yêu cô, nên mới để cho cảm giác khoái lạc của cả hai được thăng hoa mà, cô gái ngốc kia lại lúc nào cũng nghi ngờ tình yêu của anh. Người giống như anh tuyệt đối sẽ không lên giường với người mà mình không yêu đâu.
Anh đứng một lúc ở trước phòng trẻ con thì lại nhớ đến cảnh tượng anh vui vẻ chuẩn bị mọi thứ cho con, anh lại ngốc nghếch mua hết mọi thứ từ nhỏ đến lớn cho đứa nhỏ chỉ vì anh khi đó thật sự sợ sẽ không trở về được nữa.
Anh vĩnh viễn nhớ cảnh tượng buổi tối hôm đó, anh đàn "Bảo bối của ba" cho cô và con nghe, cô cuộn tròn trong góc xô pha, trên mặt phủ lên quầng sáng yên tĩnh hạnh phúc, thời khắc đó anh từng nghĩ muốn từ bỏ kế hoạch chỉ để giữ lại hạnh phúc trước mắt này, nhưng điều đó là không thể được, tín ngưỡng của anh không cho phép, anh chỉ khẩn cầu ông trời cho anh cơ hội được quay về.
Nhưng khi anh quay về rồi thì ba vợ lại qua đời, anh và cô cuối cùng không thể quay lại được nữa, căn phòng trẻ con này cũng giống như cánh cửa trái tim cô đóng chặt ngăn cách anh và bản thân cô.
Cô hùng hục xông đến, giậm chân, thử kéo anh dậy nhưng anh nặng như vậy, lại ngủ say như thế, cô lấy hết sức cũng không kéo được anh!
Đáng ghét!
Cô đạp vào anh, anh cũng không có phản ứng gì, cả người như một con heo say xỉn.
Vì uống say nên áo sơ mi của anh có hơi nhàu, cúc áo cũng mở đến hàng thứ ba, lộ ra hơn nửa vai và ngực, trên làn da trắng và đàn hồi của anh có một vết sẹo rất hút mắt, đó là do lần trước cô lấy dao đâm anh.
Bỗng nhiên vị trí đó trên người cô cũng trở nên tê dại.
Cảm giác đó đến rất mạnh mẽ và tự nhiên nhưng lại làm cô cảm thấy buồn bực. Cô thật sự không muốn có bất cứ sự tương thông nào với Lục Hướng Bắc nữa.
Cô cúi đầu nhìn mặt anh, dung nhan quen thuộc đó hình như đã rất lâu rồi cô không được nhìn kĩ, vẫn đẹp trai như cũ, lông mày như được khắc, hơi thở toàn mùi rượu vẫn rất quen thuộc, làm cô như ngừng thở.
Cô cắn nhẹ môi, ổn định lại tâm trạng, phải làm anh tỉnh lại mới được. Cô không biết làm thế nào đành tát mạnh vào mặt anh: "Lục Hướng Bắc, anh mau tỉnh lại cho tôi, Lục Hướng Bắc!"
Cô không tin người dù uống nhiều như vậy, dù có ngủ say nhưng bị đánh như vậy mà lại không tỉnh lại?
"Lục Hướng Bắc, anh còn không tỉnh dậy thì tôi tin chắc là anh đang giả vờ ngủ đấy!" Sau mấy cái tát thật mạnh đánh xuống, mặt anh đỏ lên nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Cô tức giận, cuối cùng tát một cái mạnh nhất.
Sau khi đánh xong thì tay cô liền bị anh bắt lấy, đôi mắt lim dim của anh mở ra, giây phút đó giống như ánh sáng sao chiếu sáng bốn phía, đầy vẻ đào hoa, trong không khí bỗng nhiên bay đầy phân tử rượu.
Cô chưa kịp đề phòng đã để ánh mắt đó làm cho sững sờ, chỉ cảm thấy một sức mạnh lo lớn đánh úp đến, sau đó trời đất xoay chuyển, chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì cô và Lục Hướng Bắc đã đổi vị trí cho nhau, cô ở dưới, anh ở trên.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh càng lấp lánh hơn, bên trong đang tuôn chảy sự lộng lẫy của tình cảm dịu dàng. Dưới xúc tác của rượu lại sản sinh ra thêm mấy phần đào hoa, sắc dục.
Ánh mắt của anh như có tác dụng thôi miên vậy, ánh nhìn của cô như bị dán vào không rời, rơi vào đêm sâu vô tận của con ngươi kia không thể nào thoát ra được.
Cô cảm thấy bản thân sắp bị bóng đêm nuốt chửng rồi.
Đến tận khi hơi thở của anh bỗng nhiên dán lại gần, mùi rượu và hơi thở quen thuộc của anh xâm nhập vào lồng ngực của cô thì cô mới có phản ứng lại nhưng tất cả đã muộn rồi.
Môi cô bị chặn lại bởi một sự mềm mại ẩm ướt nóng hổi, mang theo mùi rượu nồng nặc, kích thích từng tế bào của cô. Bỗng nhiên như laij quay trở về lại trước đây, anh cười xấu xa nói cho cô biết khi uống rượu cùng với một người đàn ông lựu manh sẽ có nghĩa là gì, lửa toàn thân cô dường như bị mùi rượu này châm lên từng chút một.
Cô vội vàng muốn giằng co thoát ra.
Nhưng cô càng cử động thì vòng ôm của anh lại càng chặt, thậm chí một cánh tay còn vươn ra sau đầu cô, cố định đầu cô làm cô không động đậy được.
Cô cảm thấy mình sắp ngạt thở trong hơi thở của anh rồi.
Còn môi anh vẫn dính lấy môi cô, nghiền nát, mút lấy, trộn lẫn với hơi thở nặng nề, nóng bỏng thậm chí còn thô bạo làm cô thấy sợ hãi mình sẽ bị anh nghiền nát thành bột, tan thành nước.
Anh là người đàn ông của cô.
Là người đàn ông duy nhất của cô.
Cô chưa từng nghĩ nằm trong lòng người đàn ông khác sẽ có cảm giác như thế nào, dù có là nằm mơ thì người đàn ông triền miên với cô trong mơ cũng là anh.
Cô biết cơ thể mình đang bán đứng mình, tay anh đang leo trèo trong cơ thể cô rồi, còn mang theo sự đùa giỡn quen thuộc của anh. Còn cô lúc này lại giống như càng dễ hưng phấn hơn trước đây, nhưng lí trí của cô vẫn còn nên đây được coi là gì chứ? Lục Hướng Bắc đang coi cô là gì chứ?
Cô thật sự bắt đầu nghi ngờ rằng anh vốn không hề say rượu! Bởi vì cả quá trình này anh đều rất cẩn thận, cố gắng hết sức tránh đè vào bụng dưới của cô, đây là điều mà một người đàn ông đang đầy dục vọng say rượu có thể để ý đến được sao?
Ngón tay của anh trượt vào trong quần áo của cô, lòng bàn tay nóng bỏng làm nóng da cô, môi anh thành thục trượt xuống tai cô, ngậm lấy viền tai mềm mại của cô, nói thầm thì mơ hồ: "Niệm Niệm, bà xã, em là của anh.. là của anh.."
Tai luôn là điểm nhạy cảm của cô, trước đây còn không chống lại được sự trêu đùa của anh nữa là khi đã lâu chưa được anh yêu thương như bây giờ? Cô không hề ngoài ý muốn mà toàn thân tê dại phát run, nhưng sau khi phát run thì cô cuối cùng cũng nhận ra tay của anh đang lăn lên trên, đè lại mọi hành động của cơ thể cô, vì thế, cô cong đầu gối lây sức thúc một cái.
"A.."
Cô nghe thấy anh kêu thảm.
Cô cuối cùng đã thành công rồi!
Trước đây rất nhiều lần thúc anh như vậy nhưng đều bị anh nhanh nhẹn tránh được, lần này cuối cùng đã thành công rồi!
Cô vội vàng đứng dậy khỏi giường, thoát khỏi người anh, quay người chỉ vào anh tức giận: "Lục Hướng Bắc, anh đừng quên mình đường đường là cục trưởng cục công an, biết luật còn phạm luật sao! Tôi sẽ kiện anh tội cưỡng gian!"
Hét lên xong, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đây gọi là gì chứ? Anh lại lật người ngủ tiếp sao?
Cô cả người bốc hỏa bỗng nhiên lại bị chặn ở cổ họng, nghẹn đến không nhịn được mà bắt đầu ho, nổi giận với một con heo say rượu thì có ý nghĩa gì chứ?
Cũng không dám tiến đến đuổi anh ta đi, sợ lại bị anh ta đè xuống.
Đêm nay xem ra chỉ đành như vậy thôi.
Cô tức giận xông ra khỏi phòng, nhường lại phòng ngủ cho anh.
Trời dần về khuya, cả nhà họ Đồng bị bao phủ bởi sự tĩnh lặng.
Anh từ từ mở mắt, lúc này cô chắc đã nằm trong phòng khách ngủ rồi nhỉ? Nhớ đến mỗi lần anh xuất hiện trước mặt cô, cô đều lạnh tanh như băng, lời nói như có thuốc súng, hai người không thể nào nói chuyện một cách tử tế được.
Anh nhìn thấy cô khi ở cùng Hạ Tử Tường thì lại vui vẻ như vậy, nụ cười như thế anh chưa từng thấy được trong ba năm qua. Anh từng nhớ lại chuyện quá khứ, nguyên nhân gì làm cho cô khi ở với anh lại buồn lo như vậy. Anh biết hoàn toàn là do lỗi của anh, chính vì thế anh mới định dùng cả đời này để bù đắp lại lỗi lầm của mình, dùng thời gian cả đời để yêu thương cưng chiều cô, để làm cho cô vui vẻ.
Nhưng anh thật sự rất lo lắng.
Khi anh nhìn thấy cô và Hạ Tử Tường ở trong xe sắp có hành động thân mật thì trái tim anh giống như bị thứ gì đó cắn xé, không nhịn được kêu Thành Chân gọi cuộc điện thoại đó để phá hoại bọn họ.
Nhưng anh phá được một lần, liệu có phá được những lần sau không?
Anh bất chấp tất cả, giả vờ say xông vào nhà họ Đồng nhưng không biết sau khi vào rồi thì nên làm gì, chỉ vào lúc cô lại gần đã bỗng nhiên làm khí huyết dâng lên ôm lấy cô vào lòng, giống như trước đây mà hôn cô cuồng nhiệt, yêu cô, cho cô sự nồng cháy, cũng muốn nói với cô, anh yêu cô không hề ít hơn bất cứ ai.
Thực ra, trước tình yêu thì người không biết làm thế nào luôn là anh.
Nhìn một vòng căn phòng quen thuộc, trong không khí tràn đầy mùi hương của cô, anh có được cảm giác như cuối cùng đã tìm về đến nhà, một cảm giác được quay về nơi thuộc về mình.
Nơi nào có cô thì chính là nơi thuộc về anh.
Trong phòng ngủ này, mỗi một ngóc ngách đều có dấu vết của cô, đều phán tán múi hương trên người cô, mùi hương này luồn vào trong hô hấp của anh đi vào trong ngực, ngây ngất, chuyển động trong dòng máu của anh, cái cảm giác này gọi là hạnh phúc.
Anh động đậy, chiếc giường vẫn mềm mại như cũ, anh có thể hồi tưởng lại mỗi một thời khắc mỗi một chi tiết mà anh và cô trải qua trên chiếc giường này.
Mà nay thật sự chỉ có thể trở thành hồi ức mà thôi sao?
Mặt anh chạm phải một thứ lông lá, anh biết đó là con gấu kia.
Anh tặng đứa trẻ con gấu của Hạ Tử Tường, còn mình lại tự mua một con giống hệt trả lại cho cô, chỉ vì trên giường của cô không thể có người đàn ông nào khác ngoài anh. Kể cả gấu cũng vậy, chỉ có thể là gấu anh mua thôi! Nếu như buổi tối cô ôm nó ngủ thì cũng là ôm thế thân của anh chứ không phải của Hạ Tử Tường!
Anh đứng dậy khỏi giường, chạm vào từng thứ đồ của Đồng Nhất Niệm, từ lược của cô, đồ trang điểm, đến đồng hồ báo thức trên bàn, đến cả quần áo cô treo trên mắc và cả túi xách.
Đúng rồi, ví tiền!
Khi ở trên xe, Hạ Tử Tường đã nhét vào ví tiền của cô thứ gì đó?
Anh nghĩ đến đây liền lấy ví tiền trong túi cô ra, mở ra xem thì phát hiện là ảnh của cô và Hạ Tử Tường, cô trong bức ảnh còn cười rất rạng rỡ.
Trong đáy lòng anh dâng lên một sự ghen tị, nhét cả ảnh và ví tiền vào túi quần.
Nếu như chỉ xé mỗi ảnh thì Đồng Nhất Niệm sẽ nghi ngờ anh xé nên cứ để cô tưởng là ví tiền mình bị trộm mất rồi đi, dù sao có sự hậu thuẫn của cục trưởng cục công an là anh thì thế nào cũng tìm lại được thôi.
Ánh mắt anh rơi trên lịch bàn.
Nét chữ nhỏ bé kín mít kia là gì vậy?
Anh tò mò cầm lên liền bị mấy chữ nhỏ đó làm cho kinh ngạc.
Mỗi ngày chỉ có hai ba chữ nhưng lại ghi lại hết lịch sử trưởng thành của cô trong mấy tháng nay, thì ra cô thật sự đã trưởng thành rồi.
Sự vui mừng và tự hào cháy lên từ tận đáy lòng anh, dường như sự tiến bộ của cô, sự trưởng thành của cô đều thuộc về anh vậy. Nhưng cùng với đó trái tim anh cũng rất đau đớn, bởi vì trong những chữ viết của cô đều đang thể hiện muốn quên đi anh, muốn biến anh trở thành người qua đường, đến cả căm ghét anh cô cũng chán rồi.
Anh cười khổ sở, ánh mắt rơi vào ô ngày hôm nay, ngày cô và Hạ Tử Tường hẹn hò, cô vẽ một vòng tròn và còn viết: Gần hơn một bước.
Là quan hệ của cô và Hạ Tử Tường gần hơn một bước sao? Cô thật sự định qua lại với Hạ Tử Tường sao? Ánh mắt của anh bỗng trở nên sắc sảo và lạnh lẽo, đây là việc tuyệt đối không thể được.
Anh cầm bút xóa đi bốn chữ "Gần hơn một bước" này đi sau đó đánh một mũi tên sang một chỗ trống rồi viết: Bà Lục, mãi yêu em.
Đây là việc anh vẫn luôn cố gắng làm và sẽ mãi mãi làm.
Bà Lục của anh chưa bao giờ làm anh yên tâm. Trước đây ở công ty vẫn luôn ỷ vào việc có chỗ dựa là anh nên chưa bao giờ chuyên tâm làm việc, không sai xót chỗ này thì sai xót chỗ kia, nhiệm vụ của anh chính là giúp cô thu dọn bừa bộn, xóa đi sai lầm của cô, sửa lại cho đúng.
Còn bây giờ, cô dường như vẫn đi trên một con đường sai lầm, vậy thì hãy cứ để anh tiếp tục làm cục tẩy trong cuộc đời cô đi, cô phạm sai lầm, anh tẩy đi giúp cô, rồi giúp cô viết lại, giống như xóa đi bốn chữ "Gần hơn một bước" này vậy. Sau đó lại dùng tình yêu của anh viết lại một cuộc đời mới cho cô.
Để lịch bàn xuống, anh không nhịn được cười, dù cho bà Lục của anh trưởng thành tự lập tự cường đến đâu, dù cô làm cho Y Niệm thành công đến đâu thì trong mắt anh cô vẫn là đứa trẻ hay phạm sai lầm, còn anh lại yêu dáng vẻ đó của cô, cũng yêu sự sai lầm của cô.
Bỗng nhiên lại muốn nhìn thấy cô ngay lập tức, bây giờ liệu có phải là thời cơ tốt nhất không đây? Cánh cửa nhà họ Đồng, vào được lần này nhưng không biết lần sau vào được là lúc nào nữa, giả vờ say không phải lần nào cũng thành công đâu.
Anh nhẹ nhàng ra khỏi cửa tìm phòng khách của cô, chính là bên cạnh phòng trẻ con, nhưng anh phát hiện phòng trẻ con đã bị khóa rồi, trong lòng lại thấy lạnh lẽo.
Cô có biết anh có biết bao nhiêu mong đợi đứa trẻ này không?
Tuy anh chưa từng nghĩ đến trong cuộc hôn nhân của họ xuất hiện thêm một đứa trẻ nhưng đó là do tình thế bắt buộc nên anh không thể muốn có, nhưng khi đứa trẻ này xuất hiện một cách ngoài ý muốn thì có trời đất chứng dám là anh yêu nó biết nhường nào.
Còn cô cứ liên mồm nói là anh không xứng làm một người ba, nói khi anh gieo giống chỉ vì tham lam sự khoái lạc của đàn ông. Anh thừa nhận là cô nói có lí, nhưng cảm giác khoái lạc đó cũng chính là vì yêu mà.
Anh yêu cô, nên mới để cho cảm giác khoái lạc của cả hai được thăng hoa mà, cô gái ngốc kia lại lúc nào cũng nghi ngờ tình yêu của anh. Người giống như anh tuyệt đối sẽ không lên giường với người mà mình không yêu đâu.
Anh đứng một lúc ở trước phòng trẻ con thì lại nhớ đến cảnh tượng anh vui vẻ chuẩn bị mọi thứ cho con, anh lại ngốc nghếch mua hết mọi thứ từ nhỏ đến lớn cho đứa nhỏ chỉ vì anh khi đó thật sự sợ sẽ không trở về được nữa.
Anh vĩnh viễn nhớ cảnh tượng buổi tối hôm đó, anh đàn "Bảo bối của ba" cho cô và con nghe, cô cuộn tròn trong góc xô pha, trên mặt phủ lên quầng sáng yên tĩnh hạnh phúc, thời khắc đó anh từng nghĩ muốn từ bỏ kế hoạch chỉ để giữ lại hạnh phúc trước mắt này, nhưng điều đó là không thể được, tín ngưỡng của anh không cho phép, anh chỉ khẩn cầu ông trời cho anh cơ hội được quay về.
Nhưng khi anh quay về rồi thì ba vợ lại qua đời, anh và cô cuối cùng không thể quay lại được nữa, căn phòng trẻ con này cũng giống như cánh cửa trái tim cô đóng chặt ngăn cách anh và bản thân cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.