Chương 261: Bảo vệ 24/24 sao?
Cát Tường Dạ
21/10/2021
"Cục trưởng Lục, chúng tôi không biết là nên
thông báo cho người nhà hay đơn vị của anh, anh thấy sao? Hôm nay cần có người đến chăm anh." Y tá thay thuốc xong liền cười mà nói.
Người nhà..
Trong lòng anh chua xót nhưng trên mặt cố cười một cách bình tĩnh thân thiết: "Tôi không sao, tôi ở một mình được."
Anh ta là lãnh đạo nên y tá cũng không nói nhiều nữa mà chỉ nói: "Vậy Cục trưởng Lục có cần gì thì xin hãy ấn chuông nhé!"
Anh gật đầu: "Cám ơn."
Sau khi y tá mang bình thuốc rời đi thì trong phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh.
Con người một khi ở một mình liền sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện, anh cũng vậy.
Anh lấy di động ra, gọi vào số của bảo mẫu nhà họ Đồng, chuông đổ rất lâu mới có người nghe, chắc là không tiện nghe máy.
Anh đang định gác máy thì bên kia lại vang lên tiếng "a lô", anh vội nói: "Dì à, là tôi."
Bảo mẫu rõ ràng là đang nhỏ giọng nói chuyện: "Cậu chủ à, cậu ở đâu vậy?"
Anh không nói mình đang ở bệnh viện, chỉ nghĩ cho Đồng Nhất Niệm mà dặn dò: "Dì à, chuẩn bị đồ ăn sáng cho Niệm Niệm chưa vậy? Phải bồi bổ cho cô ấy, vừa mất con chỉ e là cơ thể đang rất suy nhược!"
Dù cô vẫn lạnh lùng đuổi anh đi, dù tạm thời không thể đến gần bên cô nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, nỗi nhung nhớ giành cho cô không hề suy giảm chút nào.
Bảo mẫu bị lời của anh làm cho hồ đồ: "Cậu chủ đang nói gì vậy? Gì mà mất con chứ?"
Trái tim của Lục Hướng Bắc như muốn nhảy đến tận cổ họng, lẽ nào..
"Dì à, Niệm Niệm và con.." Anh có chút không biết nói gì.
"Cô chủ đang ở bệnh viện, dứa bé cũng rất tốt, cậu chủ không đến thăm sao?" Bảo mẫu cũng rất ngạc nhiên.
"Không phải, tôi đã đến rồi, đứa bé chẳng phải.. không đúng. Là Niệm Niệm.." Anh loạn mất rồi, hoàn toàn không còn là một phó tổng Lục và cục trưởng Lục luôn bình tĩnh, thao thao bất tuyệt trên đài cao nữa.
Nhưng một giây sau anh đã từ trạng thái rối loạn trở về bình thường, trong lòng tràn đầy vui vẻ, cảm giác đó giống như là đã chết một lần rồi lại được sống lại vậy.
"Dì à, sao dì không nói sớm!" Toàn thân anh bỗng tràn đầy sức lực, cái gì mà mệt mỏi, cái gì mà truyền nước đều không quan trọng nữa!
"Nói.. nói gì cơ? Tôi tưởng cậu chủ đến thăm cô chủ rồi.." Bảo mẫu nói với ngữ khí vô tội.
Anh không nghe được gì nữa, lúc này chỉ muốn nhìn thấy cô ngay mà thôi, nhất định phải nhìn thấy cô, dù cô có đuổi anh đi thế nào, dù có phải áp dụng biện pháp gì đi nữa!
Anh thậm chí muốn nhấc cô lên đánh mông cô một trận, sao lại có thể lừa anh thế chứ? Sao có thể giày vò anh thế chứ? Không bằng dùng dao giết anh đi còn hơn.
Nhưng chuyện đánh mông này trước mắt tạm thời gác lại để về sau rồi nói đi!
Anh ngắt máy rồi dậy khỏi giường, tháo luôn mũi kim trên mu bàn tay làm máu bắn ra vẽ một đường màu đỏ dài trên không trung, sau đó nhỏ xuống đất.
Anh không để ý việc ấn vào chỗ mũi kim trên mu bàn tay mà chạy ra khỏi phòng bệnh.
Vừa hay lại gặp phải y tá vừa rồi đuổi theo hô lên: "Cục trưởng Lục, anh không thể đi được, anh còn chưa truyền nước xong mà!"
Truyền cái gì chứ? Uống thuốc gì chứ? Anh chạy như điên, một lớn một nhỏ còn đang nằm trong khoa phụ sản kia mới là thần dược tốt nhất của anh lúc này!
Chạy một mạch đến cửa phòng bệnh của cô, mở cửa phòng ra rồi đứng ở cửa thở hổn hển.
Trong phòng bệnh chỉ có cô và bảo mẫu, Hạ Tử Tường đã đi rồi, tốt quá.
Đồng Nhất Niệm cũng đang truyền nước, bảo mẫu đứng trước cô đang bê một bát canh thuốc, còn cô đang dùng thìa xúc uống.
Canh thuốc hình như rất đắng, vẻ mặt của cô rất khó chịu.
Sự xuất hiện đột ngột của anh làm Đồng Nhất Niệm bất ngờ, cô tưởng xảy ra chuyện tối qua anh sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa nhưng người này sao lại giống như kẹo cao su đã nhai, đã dính lên tay là rất khó lấy ra được!
"Đồng Nhất Niệm, mau cởi quần ra!" Anh tức giận xông đến.
Bảo mẫu nghe vậy vội nhận lấy thìa trong tay Đồng Nhất Niệm, bưng bát canh thuốc rời đi, chuyện như này của hai vợ chồng tốt nhất là ít nghe thì hơn, nhưng cậu chủ cũng thật là.. sao lại nói như vậy ở trước mặt một người lớn tuổi như bà chứ?
Đồng Nhất Niệm cũng bị anh làm cho sững sờ, thấy bảo mẫu bưng bát cùng với nụ cười mờ ám rời khỏi phòng thì vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt lập tức đỏ bừng.
Thật ra, trái tim cô vẫn còn chìm trong không khí tối qua chưa thoát ra được, nếu như Lục Hướng Bắc dịu dàng chân thành bộc bạch gì với cô thì chắc cô vẫn còn nói lời sắc bén không nể nang làm tổn thương anh, tổn thương chính mình.
Nhưng anh vừa đến đã nói một câu không ra đâu vào đâu hết làm suy nghĩ của cô cũng loạn hết cả lên, đầu cô như không tìm được tọa độ của mình vậy, nhất thời không biết dùng thái độ gì để ứng phó lại!
Nhìn một hồi làm mặt cũng đỏ lên cuối cùng mới thốt ra: "Lục Hướng Bắc, anh bị thần kinh à!"
"Anh thần kinh sao? Anh đúng là bị bệnh thần kinh rồi, anh sắp bị em giày vò đến bị bệnh thần kinh rồi!" Anh bắt nạt cô đang truyền nước, không tiện đi lại liền cúi người xuống ôm lấy cô, tay mò vào cạp quần ở eo cô, giận đến nghiến răng lại cũng yêu đến nghiến răng: "Cô gái heo! Lại dám lừa anh chuyện này, còn không ngoan ngoãn lột quần ra để anh đánh mấy cái vào mông!"
"Tôi lừa anh gì chứ?" Cô không biết làm thế nào với cái vẻ vô lại này của anh, người này một khi đã không sợ mất mặt thì chính là vô địch. Cô đã nói anh thành như vậy rồi, nói đến bản thân cô cũng tan nát trái tim muốn chết rồi mà anh còn có bản lĩnh không sợ mất mặt này để dán lại gần nữa, còn nói mấy lời xấu hổ vô lại, cô còn có thể làm thế nào đây?
"Còn muốn trốn! Tại sao lại lừa anh là con mất rồi? Em muốn làm gì hả?" Anh cau mặt, tuy là muốn ngụy tạo vẻ âm trầm nhưng cuối cùng vẫn chịu thua niềm vui mừng như điên ở trong lòng, sự thật con vẫn còn đủ để trái tim anh như muốn nhảy nhót liên tục, vì thế trong mắt anh cũng dâng lên những bong bóng hạnh phúc, vẻ âm trầm trên mặt cũng không nguỵ trang được nữa.
Đồng Nhất Niệm trong lòng cũng cảm thấy tủi thân. Cô lừa anh lúc nào chứ? Từ đầu đến cuối cô chưa từng nói một chữ nào là con mất rồi cả, là anh tự đoán mò nghĩ lung tung rồi tưởng là con mất rồi đấy chứ, bây giờ lại còn đến trách cô nữa?
Nhưng nói thật chưa bao giờ là phong cách của cô, chế giễu, nói kháy chọc người ta tức chết không cần đền mạng mới là phong cách của cô.
Cô nâng cằm lạnh lùng lên hắng giọng: "Tôi muốn làm gì ư? Tôi muốn mang theo con của anh tái giá với người khác, muốn con mang họ người khác, gọi người khác là ba!"
Nhưng anh đang ở trong niềm vui tràn đầy bong bóng hạnh phúc nên câu nói này không đạt được hiệu quả như kì vọng, mà bị anh lờ đi luôn, ôm lấy cánh tay cô, ôm cô từ đằng sau, tay đặt lên bụng cô, không dám làm loạn nữa, trong lòng vô cùng tự hào, đứa con này đúng là phúc lớn mạng lớn, về sau trưởng thành nhất định là rất giỏi giang!
Cô đang truyền dịch nên không tiện động đậy được, bác sĩ cũng đã cảnh cáo cô, tuy con cô an toàn rồi nhưng vẫn cần tránh hoạt động mạnh. Vì thế anh ôm cô như vậy nhưng cô lại không dám ngọ nguậy, làm cô có cảm giác như để mặc cho người ta xâu xé vậy.
Không nhịn được mà căng người hỏi anh: "Lục Hướng Bắc, anh đến đây làm gì? Tôi đã nói là anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi mà!"
Thật ra anh cũng nhận ra, nếu như anh nói chuyện tử tế với cô thì cô nhất định sẽ tấn công anh đến không còn mảnh da, nên anh chỉ còn cách phát huy tinh thần không sợ chết, không biết xấu hổ, lấy dũng khí như heo chết không sợ nước sôi để ở bên cô, khi đó cô mới không còn cách nào, cùng lắm là bị anh chọc tức đến bùng phát muốn đánh người thôi.
Anh cũng biết đây không phải là cách giải quyết tận gốc của vấn đề nhưng trước mắt chỉ có thể tạm thời như vậy thôi!
Bời vì tức giận muốn đánh người cũng còn hơn là đau thương tuyệt vọng! Tức giận có nghĩa là còn có sức sống, chứ đau lòng lại có nghĩa là thất vọng rồi.
Hơn nữa còn vì có anh cứ bám lấy bên cạnh cô thì người khác sẽ khó đến gần được cô. Nguy hiểm có lẽ cũng khó đến gần cô hơn.
Vì thế anh lấy vẻ nghiêm túc tuyên bố: "Cô Đồng, chuyện xảy ra tối qua, chúng tôi nghi ngờ là một việc rắp tâm gây thương tích, nguy hiểm trước mắt vẫn chưa hết, để bảo vệ an toàn cho đương sự cũng chính là an toàn của cô, chúng tôi đã quyết định thực hiện bảo vệ cô 24/24 giờ. Qua nghiên cứu kĩ, chúng tôi thống nhất cho rằng nhiệm vụ bảo vệ đương sự lần này sẽ do tôi đảm nhận là thích hợp nhất! Nếu như cô cần chúng tôi xuất trình các thủ tục liên quan thì lát nữa tôi sẽ cho người mang đến."
Đầu Đồng Nhất Niệm như to lên.
Cái gì cơ? Bảo vệ an toàn 24/24 sao? Lại còn do anh hoàn toàn thực hiện nữa sao?
Cô tức giận thúc khuỷu tay về phía anh: "Lục Hướng Bắc! Anh lại chơi tôi!"
Ngực anh bị ddau nhưng vẫn nghiêm mặt tỏ vẻ nghiêm túc: "Cô Đồng Nhất Niệm, xin đừng kícd động, chúng tôi sẽ xin giấy phê chuẩn thông báo chính thức, tuyệt đối không phải là trò đùa! Nếu cần thì tôi sẽ lập tức cho Tiểu Đỗ mang đến!"
Nói xong, anh thật sự lấy di động ra đi ra ban công gọi điện thoại cho Tiểu Đỗ, tất nhiên cuối cùng vẫn là nói cho Tiểu Đỗ biết anh đang ở bệnh viện, cần phải nghỉ phép một ngày, bảo Tiểu Đỗ mang các công việc liên quan đến bệnh viện cho anh.
Đồng Nhất Niệm tức đến nghiến răng, anh là cục trưởng cục công an nên anh muốn phê chuẩn gì mà chẳng được, lại còn ra vẻ gọi điện thoại nữa, chính là muốn đùa giỡn cô mà, hơn nữa còn đùa một cách chính đáng nữa chứ! Sớm biết thì tối qua đã nói là mình không cẩn thận ngã mà thôi chứ không lôi Ngũ Nhược Thủy vào làm gì thì đã không phải là một việc cố ý gây thương tích nữa rồi!
Anh gọi điện xong quay lại tuy trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng lại nở nụ cười gió xuân phơi phới, sau cơn mưa trời lại sáng! Trong cái rủi có cái cái may! Người xưa đã chứng minh những câu nói này luôn có đạọ lí trong đó!
Bỗng nhiên phát hiện trên tủ đầu giường có một bát cháo anh mới cảm thấy đói, con người chỉ khi có tâm trạng tốt mới cảm thấy đói, vì thế anh liên hỏi: "Đó là gì vậy?"
Người nhà..
Trong lòng anh chua xót nhưng trên mặt cố cười một cách bình tĩnh thân thiết: "Tôi không sao, tôi ở một mình được."
Anh ta là lãnh đạo nên y tá cũng không nói nhiều nữa mà chỉ nói: "Vậy Cục trưởng Lục có cần gì thì xin hãy ấn chuông nhé!"
Anh gật đầu: "Cám ơn."
Sau khi y tá mang bình thuốc rời đi thì trong phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh.
Con người một khi ở một mình liền sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện, anh cũng vậy.
Anh lấy di động ra, gọi vào số của bảo mẫu nhà họ Đồng, chuông đổ rất lâu mới có người nghe, chắc là không tiện nghe máy.
Anh đang định gác máy thì bên kia lại vang lên tiếng "a lô", anh vội nói: "Dì à, là tôi."
Bảo mẫu rõ ràng là đang nhỏ giọng nói chuyện: "Cậu chủ à, cậu ở đâu vậy?"
Anh không nói mình đang ở bệnh viện, chỉ nghĩ cho Đồng Nhất Niệm mà dặn dò: "Dì à, chuẩn bị đồ ăn sáng cho Niệm Niệm chưa vậy? Phải bồi bổ cho cô ấy, vừa mất con chỉ e là cơ thể đang rất suy nhược!"
Dù cô vẫn lạnh lùng đuổi anh đi, dù tạm thời không thể đến gần bên cô nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, nỗi nhung nhớ giành cho cô không hề suy giảm chút nào.
Bảo mẫu bị lời của anh làm cho hồ đồ: "Cậu chủ đang nói gì vậy? Gì mà mất con chứ?"
Trái tim của Lục Hướng Bắc như muốn nhảy đến tận cổ họng, lẽ nào..
"Dì à, Niệm Niệm và con.." Anh có chút không biết nói gì.
"Cô chủ đang ở bệnh viện, dứa bé cũng rất tốt, cậu chủ không đến thăm sao?" Bảo mẫu cũng rất ngạc nhiên.
"Không phải, tôi đã đến rồi, đứa bé chẳng phải.. không đúng. Là Niệm Niệm.." Anh loạn mất rồi, hoàn toàn không còn là một phó tổng Lục và cục trưởng Lục luôn bình tĩnh, thao thao bất tuyệt trên đài cao nữa.
Nhưng một giây sau anh đã từ trạng thái rối loạn trở về bình thường, trong lòng tràn đầy vui vẻ, cảm giác đó giống như là đã chết một lần rồi lại được sống lại vậy.
"Dì à, sao dì không nói sớm!" Toàn thân anh bỗng tràn đầy sức lực, cái gì mà mệt mỏi, cái gì mà truyền nước đều không quan trọng nữa!
"Nói.. nói gì cơ? Tôi tưởng cậu chủ đến thăm cô chủ rồi.." Bảo mẫu nói với ngữ khí vô tội.
Anh không nghe được gì nữa, lúc này chỉ muốn nhìn thấy cô ngay mà thôi, nhất định phải nhìn thấy cô, dù cô có đuổi anh đi thế nào, dù có phải áp dụng biện pháp gì đi nữa!
Anh thậm chí muốn nhấc cô lên đánh mông cô một trận, sao lại có thể lừa anh thế chứ? Sao có thể giày vò anh thế chứ? Không bằng dùng dao giết anh đi còn hơn.
Nhưng chuyện đánh mông này trước mắt tạm thời gác lại để về sau rồi nói đi!
Anh ngắt máy rồi dậy khỏi giường, tháo luôn mũi kim trên mu bàn tay làm máu bắn ra vẽ một đường màu đỏ dài trên không trung, sau đó nhỏ xuống đất.
Anh không để ý việc ấn vào chỗ mũi kim trên mu bàn tay mà chạy ra khỏi phòng bệnh.
Vừa hay lại gặp phải y tá vừa rồi đuổi theo hô lên: "Cục trưởng Lục, anh không thể đi được, anh còn chưa truyền nước xong mà!"
Truyền cái gì chứ? Uống thuốc gì chứ? Anh chạy như điên, một lớn một nhỏ còn đang nằm trong khoa phụ sản kia mới là thần dược tốt nhất của anh lúc này!
Chạy một mạch đến cửa phòng bệnh của cô, mở cửa phòng ra rồi đứng ở cửa thở hổn hển.
Trong phòng bệnh chỉ có cô và bảo mẫu, Hạ Tử Tường đã đi rồi, tốt quá.
Đồng Nhất Niệm cũng đang truyền nước, bảo mẫu đứng trước cô đang bê một bát canh thuốc, còn cô đang dùng thìa xúc uống.
Canh thuốc hình như rất đắng, vẻ mặt của cô rất khó chịu.
Sự xuất hiện đột ngột của anh làm Đồng Nhất Niệm bất ngờ, cô tưởng xảy ra chuyện tối qua anh sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa nhưng người này sao lại giống như kẹo cao su đã nhai, đã dính lên tay là rất khó lấy ra được!
"Đồng Nhất Niệm, mau cởi quần ra!" Anh tức giận xông đến.
Bảo mẫu nghe vậy vội nhận lấy thìa trong tay Đồng Nhất Niệm, bưng bát canh thuốc rời đi, chuyện như này của hai vợ chồng tốt nhất là ít nghe thì hơn, nhưng cậu chủ cũng thật là.. sao lại nói như vậy ở trước mặt một người lớn tuổi như bà chứ?
Đồng Nhất Niệm cũng bị anh làm cho sững sờ, thấy bảo mẫu bưng bát cùng với nụ cười mờ ám rời khỏi phòng thì vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt lập tức đỏ bừng.
Thật ra, trái tim cô vẫn còn chìm trong không khí tối qua chưa thoát ra được, nếu như Lục Hướng Bắc dịu dàng chân thành bộc bạch gì với cô thì chắc cô vẫn còn nói lời sắc bén không nể nang làm tổn thương anh, tổn thương chính mình.
Nhưng anh vừa đến đã nói một câu không ra đâu vào đâu hết làm suy nghĩ của cô cũng loạn hết cả lên, đầu cô như không tìm được tọa độ của mình vậy, nhất thời không biết dùng thái độ gì để ứng phó lại!
Nhìn một hồi làm mặt cũng đỏ lên cuối cùng mới thốt ra: "Lục Hướng Bắc, anh bị thần kinh à!"
"Anh thần kinh sao? Anh đúng là bị bệnh thần kinh rồi, anh sắp bị em giày vò đến bị bệnh thần kinh rồi!" Anh bắt nạt cô đang truyền nước, không tiện đi lại liền cúi người xuống ôm lấy cô, tay mò vào cạp quần ở eo cô, giận đến nghiến răng lại cũng yêu đến nghiến răng: "Cô gái heo! Lại dám lừa anh chuyện này, còn không ngoan ngoãn lột quần ra để anh đánh mấy cái vào mông!"
"Tôi lừa anh gì chứ?" Cô không biết làm thế nào với cái vẻ vô lại này của anh, người này một khi đã không sợ mất mặt thì chính là vô địch. Cô đã nói anh thành như vậy rồi, nói đến bản thân cô cũng tan nát trái tim muốn chết rồi mà anh còn có bản lĩnh không sợ mất mặt này để dán lại gần nữa, còn nói mấy lời xấu hổ vô lại, cô còn có thể làm thế nào đây?
"Còn muốn trốn! Tại sao lại lừa anh là con mất rồi? Em muốn làm gì hả?" Anh cau mặt, tuy là muốn ngụy tạo vẻ âm trầm nhưng cuối cùng vẫn chịu thua niềm vui mừng như điên ở trong lòng, sự thật con vẫn còn đủ để trái tim anh như muốn nhảy nhót liên tục, vì thế trong mắt anh cũng dâng lên những bong bóng hạnh phúc, vẻ âm trầm trên mặt cũng không nguỵ trang được nữa.
Đồng Nhất Niệm trong lòng cũng cảm thấy tủi thân. Cô lừa anh lúc nào chứ? Từ đầu đến cuối cô chưa từng nói một chữ nào là con mất rồi cả, là anh tự đoán mò nghĩ lung tung rồi tưởng là con mất rồi đấy chứ, bây giờ lại còn đến trách cô nữa?
Nhưng nói thật chưa bao giờ là phong cách của cô, chế giễu, nói kháy chọc người ta tức chết không cần đền mạng mới là phong cách của cô.
Cô nâng cằm lạnh lùng lên hắng giọng: "Tôi muốn làm gì ư? Tôi muốn mang theo con của anh tái giá với người khác, muốn con mang họ người khác, gọi người khác là ba!"
Nhưng anh đang ở trong niềm vui tràn đầy bong bóng hạnh phúc nên câu nói này không đạt được hiệu quả như kì vọng, mà bị anh lờ đi luôn, ôm lấy cánh tay cô, ôm cô từ đằng sau, tay đặt lên bụng cô, không dám làm loạn nữa, trong lòng vô cùng tự hào, đứa con này đúng là phúc lớn mạng lớn, về sau trưởng thành nhất định là rất giỏi giang!
Cô đang truyền dịch nên không tiện động đậy được, bác sĩ cũng đã cảnh cáo cô, tuy con cô an toàn rồi nhưng vẫn cần tránh hoạt động mạnh. Vì thế anh ôm cô như vậy nhưng cô lại không dám ngọ nguậy, làm cô có cảm giác như để mặc cho người ta xâu xé vậy.
Không nhịn được mà căng người hỏi anh: "Lục Hướng Bắc, anh đến đây làm gì? Tôi đã nói là anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi mà!"
Thật ra anh cũng nhận ra, nếu như anh nói chuyện tử tế với cô thì cô nhất định sẽ tấn công anh đến không còn mảnh da, nên anh chỉ còn cách phát huy tinh thần không sợ chết, không biết xấu hổ, lấy dũng khí như heo chết không sợ nước sôi để ở bên cô, khi đó cô mới không còn cách nào, cùng lắm là bị anh chọc tức đến bùng phát muốn đánh người thôi.
Anh cũng biết đây không phải là cách giải quyết tận gốc của vấn đề nhưng trước mắt chỉ có thể tạm thời như vậy thôi!
Bời vì tức giận muốn đánh người cũng còn hơn là đau thương tuyệt vọng! Tức giận có nghĩa là còn có sức sống, chứ đau lòng lại có nghĩa là thất vọng rồi.
Hơn nữa còn vì có anh cứ bám lấy bên cạnh cô thì người khác sẽ khó đến gần được cô. Nguy hiểm có lẽ cũng khó đến gần cô hơn.
Vì thế anh lấy vẻ nghiêm túc tuyên bố: "Cô Đồng, chuyện xảy ra tối qua, chúng tôi nghi ngờ là một việc rắp tâm gây thương tích, nguy hiểm trước mắt vẫn chưa hết, để bảo vệ an toàn cho đương sự cũng chính là an toàn của cô, chúng tôi đã quyết định thực hiện bảo vệ cô 24/24 giờ. Qua nghiên cứu kĩ, chúng tôi thống nhất cho rằng nhiệm vụ bảo vệ đương sự lần này sẽ do tôi đảm nhận là thích hợp nhất! Nếu như cô cần chúng tôi xuất trình các thủ tục liên quan thì lát nữa tôi sẽ cho người mang đến."
Đầu Đồng Nhất Niệm như to lên.
Cái gì cơ? Bảo vệ an toàn 24/24 sao? Lại còn do anh hoàn toàn thực hiện nữa sao?
Cô tức giận thúc khuỷu tay về phía anh: "Lục Hướng Bắc! Anh lại chơi tôi!"
Ngực anh bị ddau nhưng vẫn nghiêm mặt tỏ vẻ nghiêm túc: "Cô Đồng Nhất Niệm, xin đừng kícd động, chúng tôi sẽ xin giấy phê chuẩn thông báo chính thức, tuyệt đối không phải là trò đùa! Nếu cần thì tôi sẽ lập tức cho Tiểu Đỗ mang đến!"
Nói xong, anh thật sự lấy di động ra đi ra ban công gọi điện thoại cho Tiểu Đỗ, tất nhiên cuối cùng vẫn là nói cho Tiểu Đỗ biết anh đang ở bệnh viện, cần phải nghỉ phép một ngày, bảo Tiểu Đỗ mang các công việc liên quan đến bệnh viện cho anh.
Đồng Nhất Niệm tức đến nghiến răng, anh là cục trưởng cục công an nên anh muốn phê chuẩn gì mà chẳng được, lại còn ra vẻ gọi điện thoại nữa, chính là muốn đùa giỡn cô mà, hơn nữa còn đùa một cách chính đáng nữa chứ! Sớm biết thì tối qua đã nói là mình không cẩn thận ngã mà thôi chứ không lôi Ngũ Nhược Thủy vào làm gì thì đã không phải là một việc cố ý gây thương tích nữa rồi!
Anh gọi điện xong quay lại tuy trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng lại nở nụ cười gió xuân phơi phới, sau cơn mưa trời lại sáng! Trong cái rủi có cái cái may! Người xưa đã chứng minh những câu nói này luôn có đạọ lí trong đó!
Bỗng nhiên phát hiện trên tủ đầu giường có một bát cháo anh mới cảm thấy đói, con người chỉ khi có tâm trạng tốt mới cảm thấy đói, vì thế anh liên hỏi: "Đó là gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.