Chương 189
Cát Tường Dạ
12/07/2021
Trở lại phòng nhìn thấy mọi thứ đều có bóng dáng của Lục Hướng Bắc.
Quần áo của Lục Hướng Bắc còn ở trên mắc áo, dép lê của Lục Hướng Bắc còn để ở chỗ vẫn hay để, sách anh từng đọc, bút anh từng viết đều ở trên bàn sách, trong chăn dường như vẫn còn hơi ấm của anh còn lưu lại, trong không khí dường như vẫn còn hơi thở của anh, bên tai vẫn còn giọng nói của anh, trước mắt vẫn còn bức ảnh anh phục trước bụng cô nói chuyện với con trai.
Tất cả đều đang nhắc nhở cô, người đàn ông Lục Hướng Bắc này lại có một sự tồn tại chân thật đến vậy trong sinh mệnh của cô, dù cô có muốn xóa bỏ thế nào cũng không xóa hết.
Không! Cô không cần! Không cần Lục Hướng Bắc, không cần mọi thứ liên quan đến anh!
Cô như phát điên ném hết quần áo, giày dép và những thứ thuộc về anh vào thùng rác. Sau đó lại ném thùng rác ra khỏi phòng đóng sập cửa lại. Hình như chỉ có như vậy mới có thể khóa mọi thứ liên quan đến Lục Hướng Bắc ra bên ngoài.
Cuối cùng lại lấy một bình xịt phòng phun khắp mọi ngóc ngách trong phòng, cô muốn hơi thở của Lục Hướng Bắc hoàn toàn biến mất trong nhà này, không lưu lại chút dấu vết nào!
Nhưng đứa bé anh gieo trong bụng cô thì làm thế nào đây? Đó là thứ mà cô dù có thế nào cũng không thể bỏ đi.
Cô ngồi trên nền nhà khóc một cách bất lực.
Bỗng nhiên nhớ đến căn phòng cho em bé mà anh tự tay bố trí. Cảnh tượng ba cô dắt tay cô thăm quan căn phòng vẫn còn như in trước mắt. Khi đó ba cô không biết đã vui mừng đến nhường nào.
Sự bi ai nồng đậm lại dâng lên trong tim, người ba đáng thương, đã tin tưởng Lục Hướng Bắc bao nhiêu, dù cho cô đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh Lục Hướng Bắc là bạch nhãn lang (kẻ vong ân bội nghĩa) vậy mà ba lại trách cứ cô mà vẫn tin tưởng Lục Hướng Bắc hoàn toàn.
Nhớ lại buổi tối trước khi xảy ra chuyện, hai người họ vẫn còn ngồi đối ẩm trên bàn ăn, cảm ơn nhau, tin tưởng nhau, tình yêu trong mắt dường như cũng giống hệt nhau. Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy buồn nôn, thì ra mọi thứ vẫn chỉ là một vở diễn mà thôi, có điều, người ba đáng thương cả đời anh minh lại bị hủy trong tay người mà ông tin tưởng nhất.
Vừa giận vừa hận cô mở cửa xông ra ngoài nhưng lại không ngờ bị vấp phải chính những thứ mình vừa ném ra, suýt nữa là bị ngã xuống đất.
Cô nhìn thấy một đống rác hỗn độn bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói, tự lấy đá đập vào chân mình. Cô không phải đang lấy đá tự đập vào chân mình sao? Từ đầu đến cuối đều là bản thân cô ngu ngốc nên đã để cục đá Lục Hướng Bắc này đập vào chân mình, lại còn đập vào cả ba cô nữa, đập cả Đồng thị.
Nhịn đi sự đau đớn ở đầu ngón chân cô liền xông về phía phòng em bé. Nơi mà trong mắt cô giống như một thế giới cổ tích vậy. Những màu sắc tươi tắn và nõn nà lúc này đã mất đi màu sắc vốn có, cô nhìn thấy chỉ có oán hận, đau đớn trong tim.
"Lục Hướng Bắc! Tôi hận anh! Tôi hận anh!" Cô vừa khóc vừa đem mọi đau đớn trong lòng hét ra, sau đó vung tay ném chiếc gương ở gần cô nhất về phía tấm gương trên bàn trang điểm trẻ em.
Âm thanh vang dội của tiếng gương vỡ làm cô cảm thấy trái tim mình cũng giống như tấm gương đó, vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất, ánh sáng chiếu vào làm đau mắt cô.
Nhưng những mảnh vỡ này cũng làm cô cảm thấy một loại đau đớn sâu sắc, đau đớn đến mức cực điểm rồi có phải là sẽ không đau nữa không?
Vậy thì hay để đau đớn hơn nữa đi.
Cô tiếp tục điên cuồng đập phá trong phòng, đập phá mọi dụng cụ, đập lên bức tường mà anh tự dán giấy, đập lên chiếc chuông gió mà chỉ cần ấn vào là phát ra âm nhạc vui tai.
Khi ném phá vào chuông gió cũng động đến cơ quan của nó, chuông gió cùng với giường trẻ em cùng rơi xuống đất, còn tiếng nhạc lại tinh tang vang lên.
Lại còn là bài bảo bối của ba nữa..
Bảo bối của ba, ba phải vượt qua ngọn núi cao đi tìm mặt trời đã mất tích kia, đi tìm mặt trăng đã mất tích kia. Bảo bối của ba, ba phải vượt qua đại dương để đi tìm cầu vồng đã mất tích, bắt lấy sao băng biến mất trong chốc lát. Ba phải bay lên bầu trời đêm vô tận hái sao làm đồ chơi cho con.
Trước mắt như hiện ra một cảnh tượng:
Dưới ánh đèn ấm áp, cô dựa người vào sô pha màu gạo, người đàn ông ngồi bên cây piano lớn, mười ngón tay như đang khiêu vũ, thỉnh thoảng lại quay đầu cười, nụ cười dịu dàng như làm ấm áp cả một mùa.
Cô cầm một cái ghế, cứng người tại chỗ, dường như đã dùng hết tất cả sức lực.
Đến khóc cũng không thành tiếng được, nước mắt lặng lẽ rơi cùng với tiếng nhạc, giống như sẽ không thể dừng chảy được vậy.
Phía sau vang lên những tiếng bước chân vội vã, không chỉ một người chạy đến, nhưng đến cả quay đầu nhìn cô cũng không còn sức nữa chỉ biết đứng nguyên tại chỗ nhìn những lỗ lớn trên giấy dán tường, trong lòng cũng trống trải giống như một cái lỗ bị rách vậy để mặc tiếng nhạc tinh tang xuyên qua lỗ, giống như bị một dao xuyên qua vậy, đau đớn sâu sắc phát đi phát lại cùng những nốt nhạc.
Nhưng dù cho đau đớn trong lòng có kịch liệt đến thế nào thì cô vẫn ngẩng mặt, nâng cằm lên.
Vỏ ốc kiên cường luôn là sự ngụy trang đầy tự hào của cô. Cô có thể điên cuồng hết thuốc chữa khi ở một mình nhưng khi có người khác, đặc biệt là người ngoài cô vẫn luôn quen với việc ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Có một câu nói rằng không nên để người khác dễ dàng nhìn thấy được vết thương của chính bạn, bạn bị thương ở trái tim nhưng người khác chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Những người phía sau không có một ai mà cô có thể để mình thả lỏng, thoải mái khóc lóc trong lòng họ được cả. Vì thế vết thương lòng của cô với bọn họ mà nói chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Giây phút đó cô cảm thấy bản thân lại cô đơn độc đến vậy.
Khi những bước chân sắp gần đến phòng thì số lượng cũng bớt lại, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, trừ tiếng nhạc, trừ tiếng gọi như rất thâm tình kia: Bảo bối của ba, bảo bối của ba..
"Chị dâu.." Yên tĩnh không tiếng động, có người đến gần bên cô, nhẹ nhàng lấy đi cái ghế trong tay cô.
Giọng nói này cuối cùng cũng phá vỡ ma trú âm nhạc kia, để cô tỉnh táo trở lại quay người lại nhìn thấy Thành Chân với đôi mắt đầy tia máu.
Cô lạnh lùng tránh ánh mắt của anh ta, thốt ra một câu qua kẽ răng: "Thành Chân! Cảnh sát hình sự quốc tế vinh quang của chúng ta đâu? Đã đi đâu rồi? Là không dám đến trước mặt tôi hay là bận đi nhận huy chương của anh ta rồi?"
Sau khi xảy ra chuyện, Lục Hướng Bắc chưa từng lộ diện trước mặt cô, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại nào.
Là nhát gan hay là khi nhiệm vụ hoàn thành rồi cũng không cần phải diễn kịch trước mặt cô nữa đây?
Cô không muốn suy đoán nữa, là gì thì cũng không quan trọng.
Có điều anh vẫn còn nợ cô một kết thúc không phải sao?
Nhưng cô cũng sẽ không chủ động gọi điện cho anh ta. Nếu như anh ta vẫn còn chút lương tâm, nếu như anh ta vẫn còn chút trách nhiệm với ba thì nên bò đến trước mặt cô xin cô tha thứ, chứ không phải là cô phải vội đi tìm anh ta.
Cái lịch sử cô từng như một kẻ điên liên tục gọi điện thoại cho anh, lái xe khắp nơi trong thành phố đi tìm anh sẽ chính thức trở thành dĩ vãng. Cô sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.
Thành Chân cúi đầu trước mặt cô: "Chị dâu.. anh ấy chắc đang bận.. nhưng.."
Cô hơi mỉm cười, cô thấy rất kỳ lạ là bản thân lại có thể cười, nhưng khi cười trong lòng lại như bị chuột rút vậy, co rút đến đau đớn.
Cô không muốn nghe nội dung sau chữ "nhưng" kia nữa, Thành Chân rõ ràng là biết thân phận của anh, đã biết từ trước rồi, nỗi căm hận với Lục Hướng Bắc đều di chuyển đến người Thành Chân: "Vậy sao? Vậy anh cũng đi làm việc đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.."
Trải qua sự phát tiết cả về thể lực và tinh thần như vậy cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô cuối cùng cũng trải nghiệm được khi đã mệt mỏi đến cực điểm, đến khóc cũng không thể nhưng ngược lại mỉm cười lại là một cách dễ dàng hơn.
Cô mìm cười đi ngang qua Thành Chân, mỉm cười đi đến cửa phòng trẻ em, mở cửa ra thì có bảo mẫu, mẹ nhỏ và Nhất Lăng đang đứng không biết làm gì.
"Niệm Niệm.."
"Đại tiểu thư.."
Mẹ nhỏ và bảo mẫu mỗi người kéo một cánh tay của cô.
Cô vẫn cười, nhẹ nhàng nói: "Con không sao.."
Giọng nói đó nghe nhẹ như bay từ trên mây đến vậy, đến bản thân cô nghe mà cũng thấy như không phải của mình.
Nhẹ nhàng thoát ra khỏi tay của bọn họ, từng bước nhẹ nhàng đi về phòng ngủ của mình, bước chân mệt mỏi dường như sắp ngã, ai nhìn thấy cũng lo lắng.
Bảo mẫu vội vàng tiến đến muốn đỡ cô nhưng cô vẫn nhẹ nhàng thoát ra. Được copy tại ( TRUMTRUY EN.O R G )
Cô rất yếu thậm trí là suy nhược. Nội tâm cô yếu đuối nhưng cô phải kiên cường. Dù cho không có ai nâng đỡ thì cô vẫn phải tiếp tục kiên cường.
Đây là thói quen có từ nhỏ, giống như ngày mà mẹ cô qua đời, dù cho cô rất sợ, rất sợ nhưng vẫn giả vờ dũng cảm mở mắt thật to. Dù cho cô rất muốn khóc rất muốn khóc nhưng vẫn quỳ trong một góc ra sức không để nước mắt chảy ra, cho đến khi Kiệt Tây tìm ra cô, cô mới như nhìn thấy người thân mà khóc thật lớn.
Đồng Nhất Niệm đừng khóc, không được tỏ ra yếu đuối, hôm nay thể hiện đã đủ tệ rồi vì thế tiếp theo dù có phát điên thì cũng phải nhốt bản thân trong phòng, điên một mình thôi.
Bước chân yếu ớt của cô chống đỡ cơ thể lắc lư của cô tiếp tục đi vào phòng ngủ.
Nhưng ở lỗi rẽ cầu thang lại xuất hiện một bóng đen, cô không để ý nên đâm vào.
"Niệm nha đầu!"
Tiếng nói lớn cất lên làm cả người cô căng thẳng, ngẩng đầu lên là một gương mặt nhuốm đen còn mang theo sự mệt mỏi do đi đường xa xuất hiện trước mắt cô.
"Khang Kỳ.." Cô cắn môi. Giống như giữa biển đêm bao la, một chiếc thuyền đơn độc tìm được ánh sáng của một vì sao vậy, trái tim cô như có một ngọn lửa ấm áp đang run rẩy.
Đó là người cô có thể bộc lộ sự yếu đuối của mình, anh đến rồi.
Quần áo của Lục Hướng Bắc còn ở trên mắc áo, dép lê của Lục Hướng Bắc còn để ở chỗ vẫn hay để, sách anh từng đọc, bút anh từng viết đều ở trên bàn sách, trong chăn dường như vẫn còn hơi ấm của anh còn lưu lại, trong không khí dường như vẫn còn hơi thở của anh, bên tai vẫn còn giọng nói của anh, trước mắt vẫn còn bức ảnh anh phục trước bụng cô nói chuyện với con trai.
Tất cả đều đang nhắc nhở cô, người đàn ông Lục Hướng Bắc này lại có một sự tồn tại chân thật đến vậy trong sinh mệnh của cô, dù cô có muốn xóa bỏ thế nào cũng không xóa hết.
Không! Cô không cần! Không cần Lục Hướng Bắc, không cần mọi thứ liên quan đến anh!
Cô như phát điên ném hết quần áo, giày dép và những thứ thuộc về anh vào thùng rác. Sau đó lại ném thùng rác ra khỏi phòng đóng sập cửa lại. Hình như chỉ có như vậy mới có thể khóa mọi thứ liên quan đến Lục Hướng Bắc ra bên ngoài.
Cuối cùng lại lấy một bình xịt phòng phun khắp mọi ngóc ngách trong phòng, cô muốn hơi thở của Lục Hướng Bắc hoàn toàn biến mất trong nhà này, không lưu lại chút dấu vết nào!
Nhưng đứa bé anh gieo trong bụng cô thì làm thế nào đây? Đó là thứ mà cô dù có thế nào cũng không thể bỏ đi.
Cô ngồi trên nền nhà khóc một cách bất lực.
Bỗng nhiên nhớ đến căn phòng cho em bé mà anh tự tay bố trí. Cảnh tượng ba cô dắt tay cô thăm quan căn phòng vẫn còn như in trước mắt. Khi đó ba cô không biết đã vui mừng đến nhường nào.
Sự bi ai nồng đậm lại dâng lên trong tim, người ba đáng thương, đã tin tưởng Lục Hướng Bắc bao nhiêu, dù cho cô đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh Lục Hướng Bắc là bạch nhãn lang (kẻ vong ân bội nghĩa) vậy mà ba lại trách cứ cô mà vẫn tin tưởng Lục Hướng Bắc hoàn toàn.
Nhớ lại buổi tối trước khi xảy ra chuyện, hai người họ vẫn còn ngồi đối ẩm trên bàn ăn, cảm ơn nhau, tin tưởng nhau, tình yêu trong mắt dường như cũng giống hệt nhau. Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy buồn nôn, thì ra mọi thứ vẫn chỉ là một vở diễn mà thôi, có điều, người ba đáng thương cả đời anh minh lại bị hủy trong tay người mà ông tin tưởng nhất.
Vừa giận vừa hận cô mở cửa xông ra ngoài nhưng lại không ngờ bị vấp phải chính những thứ mình vừa ném ra, suýt nữa là bị ngã xuống đất.
Cô nhìn thấy một đống rác hỗn độn bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói, tự lấy đá đập vào chân mình. Cô không phải đang lấy đá tự đập vào chân mình sao? Từ đầu đến cuối đều là bản thân cô ngu ngốc nên đã để cục đá Lục Hướng Bắc này đập vào chân mình, lại còn đập vào cả ba cô nữa, đập cả Đồng thị.
Nhịn đi sự đau đớn ở đầu ngón chân cô liền xông về phía phòng em bé. Nơi mà trong mắt cô giống như một thế giới cổ tích vậy. Những màu sắc tươi tắn và nõn nà lúc này đã mất đi màu sắc vốn có, cô nhìn thấy chỉ có oán hận, đau đớn trong tim.
"Lục Hướng Bắc! Tôi hận anh! Tôi hận anh!" Cô vừa khóc vừa đem mọi đau đớn trong lòng hét ra, sau đó vung tay ném chiếc gương ở gần cô nhất về phía tấm gương trên bàn trang điểm trẻ em.
Âm thanh vang dội của tiếng gương vỡ làm cô cảm thấy trái tim mình cũng giống như tấm gương đó, vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất, ánh sáng chiếu vào làm đau mắt cô.
Nhưng những mảnh vỡ này cũng làm cô cảm thấy một loại đau đớn sâu sắc, đau đớn đến mức cực điểm rồi có phải là sẽ không đau nữa không?
Vậy thì hay để đau đớn hơn nữa đi.
Cô tiếp tục điên cuồng đập phá trong phòng, đập phá mọi dụng cụ, đập lên bức tường mà anh tự dán giấy, đập lên chiếc chuông gió mà chỉ cần ấn vào là phát ra âm nhạc vui tai.
Khi ném phá vào chuông gió cũng động đến cơ quan của nó, chuông gió cùng với giường trẻ em cùng rơi xuống đất, còn tiếng nhạc lại tinh tang vang lên.
Lại còn là bài bảo bối của ba nữa..
Bảo bối của ba, ba phải vượt qua ngọn núi cao đi tìm mặt trời đã mất tích kia, đi tìm mặt trăng đã mất tích kia. Bảo bối của ba, ba phải vượt qua đại dương để đi tìm cầu vồng đã mất tích, bắt lấy sao băng biến mất trong chốc lát. Ba phải bay lên bầu trời đêm vô tận hái sao làm đồ chơi cho con.
Trước mắt như hiện ra một cảnh tượng:
Dưới ánh đèn ấm áp, cô dựa người vào sô pha màu gạo, người đàn ông ngồi bên cây piano lớn, mười ngón tay như đang khiêu vũ, thỉnh thoảng lại quay đầu cười, nụ cười dịu dàng như làm ấm áp cả một mùa.
Cô cầm một cái ghế, cứng người tại chỗ, dường như đã dùng hết tất cả sức lực.
Đến khóc cũng không thành tiếng được, nước mắt lặng lẽ rơi cùng với tiếng nhạc, giống như sẽ không thể dừng chảy được vậy.
Phía sau vang lên những tiếng bước chân vội vã, không chỉ một người chạy đến, nhưng đến cả quay đầu nhìn cô cũng không còn sức nữa chỉ biết đứng nguyên tại chỗ nhìn những lỗ lớn trên giấy dán tường, trong lòng cũng trống trải giống như một cái lỗ bị rách vậy để mặc tiếng nhạc tinh tang xuyên qua lỗ, giống như bị một dao xuyên qua vậy, đau đớn sâu sắc phát đi phát lại cùng những nốt nhạc.
Nhưng dù cho đau đớn trong lòng có kịch liệt đến thế nào thì cô vẫn ngẩng mặt, nâng cằm lên.
Vỏ ốc kiên cường luôn là sự ngụy trang đầy tự hào của cô. Cô có thể điên cuồng hết thuốc chữa khi ở một mình nhưng khi có người khác, đặc biệt là người ngoài cô vẫn luôn quen với việc ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Có một câu nói rằng không nên để người khác dễ dàng nhìn thấy được vết thương của chính bạn, bạn bị thương ở trái tim nhưng người khác chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Những người phía sau không có một ai mà cô có thể để mình thả lỏng, thoải mái khóc lóc trong lòng họ được cả. Vì thế vết thương lòng của cô với bọn họ mà nói chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Giây phút đó cô cảm thấy bản thân lại cô đơn độc đến vậy.
Khi những bước chân sắp gần đến phòng thì số lượng cũng bớt lại, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, trừ tiếng nhạc, trừ tiếng gọi như rất thâm tình kia: Bảo bối của ba, bảo bối của ba..
"Chị dâu.." Yên tĩnh không tiếng động, có người đến gần bên cô, nhẹ nhàng lấy đi cái ghế trong tay cô.
Giọng nói này cuối cùng cũng phá vỡ ma trú âm nhạc kia, để cô tỉnh táo trở lại quay người lại nhìn thấy Thành Chân với đôi mắt đầy tia máu.
Cô lạnh lùng tránh ánh mắt của anh ta, thốt ra một câu qua kẽ răng: "Thành Chân! Cảnh sát hình sự quốc tế vinh quang của chúng ta đâu? Đã đi đâu rồi? Là không dám đến trước mặt tôi hay là bận đi nhận huy chương của anh ta rồi?"
Sau khi xảy ra chuyện, Lục Hướng Bắc chưa từng lộ diện trước mặt cô, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại nào.
Là nhát gan hay là khi nhiệm vụ hoàn thành rồi cũng không cần phải diễn kịch trước mặt cô nữa đây?
Cô không muốn suy đoán nữa, là gì thì cũng không quan trọng.
Có điều anh vẫn còn nợ cô một kết thúc không phải sao?
Nhưng cô cũng sẽ không chủ động gọi điện cho anh ta. Nếu như anh ta vẫn còn chút lương tâm, nếu như anh ta vẫn còn chút trách nhiệm với ba thì nên bò đến trước mặt cô xin cô tha thứ, chứ không phải là cô phải vội đi tìm anh ta.
Cái lịch sử cô từng như một kẻ điên liên tục gọi điện thoại cho anh, lái xe khắp nơi trong thành phố đi tìm anh sẽ chính thức trở thành dĩ vãng. Cô sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.
Thành Chân cúi đầu trước mặt cô: "Chị dâu.. anh ấy chắc đang bận.. nhưng.."
Cô hơi mỉm cười, cô thấy rất kỳ lạ là bản thân lại có thể cười, nhưng khi cười trong lòng lại như bị chuột rút vậy, co rút đến đau đớn.
Cô không muốn nghe nội dung sau chữ "nhưng" kia nữa, Thành Chân rõ ràng là biết thân phận của anh, đã biết từ trước rồi, nỗi căm hận với Lục Hướng Bắc đều di chuyển đến người Thành Chân: "Vậy sao? Vậy anh cũng đi làm việc đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.."
Trải qua sự phát tiết cả về thể lực và tinh thần như vậy cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô cuối cùng cũng trải nghiệm được khi đã mệt mỏi đến cực điểm, đến khóc cũng không thể nhưng ngược lại mỉm cười lại là một cách dễ dàng hơn.
Cô mìm cười đi ngang qua Thành Chân, mỉm cười đi đến cửa phòng trẻ em, mở cửa ra thì có bảo mẫu, mẹ nhỏ và Nhất Lăng đang đứng không biết làm gì.
"Niệm Niệm.."
"Đại tiểu thư.."
Mẹ nhỏ và bảo mẫu mỗi người kéo một cánh tay của cô.
Cô vẫn cười, nhẹ nhàng nói: "Con không sao.."
Giọng nói đó nghe nhẹ như bay từ trên mây đến vậy, đến bản thân cô nghe mà cũng thấy như không phải của mình.
Nhẹ nhàng thoát ra khỏi tay của bọn họ, từng bước nhẹ nhàng đi về phòng ngủ của mình, bước chân mệt mỏi dường như sắp ngã, ai nhìn thấy cũng lo lắng.
Bảo mẫu vội vàng tiến đến muốn đỡ cô nhưng cô vẫn nhẹ nhàng thoát ra. Được copy tại ( TRUMTRUY EN.O R G )
Cô rất yếu thậm trí là suy nhược. Nội tâm cô yếu đuối nhưng cô phải kiên cường. Dù cho không có ai nâng đỡ thì cô vẫn phải tiếp tục kiên cường.
Đây là thói quen có từ nhỏ, giống như ngày mà mẹ cô qua đời, dù cho cô rất sợ, rất sợ nhưng vẫn giả vờ dũng cảm mở mắt thật to. Dù cho cô rất muốn khóc rất muốn khóc nhưng vẫn quỳ trong một góc ra sức không để nước mắt chảy ra, cho đến khi Kiệt Tây tìm ra cô, cô mới như nhìn thấy người thân mà khóc thật lớn.
Đồng Nhất Niệm đừng khóc, không được tỏ ra yếu đuối, hôm nay thể hiện đã đủ tệ rồi vì thế tiếp theo dù có phát điên thì cũng phải nhốt bản thân trong phòng, điên một mình thôi.
Bước chân yếu ớt của cô chống đỡ cơ thể lắc lư của cô tiếp tục đi vào phòng ngủ.
Nhưng ở lỗi rẽ cầu thang lại xuất hiện một bóng đen, cô không để ý nên đâm vào.
"Niệm nha đầu!"
Tiếng nói lớn cất lên làm cả người cô căng thẳng, ngẩng đầu lên là một gương mặt nhuốm đen còn mang theo sự mệt mỏi do đi đường xa xuất hiện trước mắt cô.
"Khang Kỳ.." Cô cắn môi. Giống như giữa biển đêm bao la, một chiếc thuyền đơn độc tìm được ánh sáng của một vì sao vậy, trái tim cô như có một ngọn lửa ấm áp đang run rẩy.
Đó là người cô có thể bộc lộ sự yếu đuối của mình, anh đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.