Chương 192
Cát Tường Dạ
12/07/2021
Cô nhìn lại cuộc đời hơn hai mươi năm nay của mình, chỉ có thể hình dung bằng hai chứ "thất bại". Thất bại trong hôn nhân chưa nói đến, mà là người con thất bại nhất.
Thật ra, đến cuối cùng là chính cô đã hại chết ba mình.
Là cô đã đồng ý lời cầu hôn của Lục Hướng Bắc, dẫn sói vào nhà. Là cô rõ ràng biết ý đồ của Lục Hướng Bắc đáng nghi nhưng vẫn do dự không quyết đoán. Là cô ngây thơ ôm giấc mông tình yêu, ba lần bảy lượt để kế hoạch của Lục Hướng Bắc được thành công.
Tất cả đều là do cô..
"Con xin lỗi ba.." Cô muốn khóc nhưng lại không có nước mắt, cả người như trong trạng thái đóng băng, cứng đờ, đờ đẫn, chỉ có những cơn đau trong tim đang nhắc nhở cô mới biết là cô còn sống.
Cứ ngồi ngây ra như vậy trong thư phòng, trong thư phòng dường như vẫn còn hơi thở của ba, mùi thuốc nhàn nhạt như có như không.
Cô nhắm mắt lại hít thở, để hơi thở kia từng chút một đi vào lá phổi của cô, vì vậy đến phổi cũng bắt đầu đau đớn.
Cô không biết có phải triệu chứng đà điểu của cô lại tái phát rồi hay không, lại nhốt mình trong không gian nhỏ bé của thư phòng, cách lý mọi nỗi đau đớn của mình cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ muốn trốn trong không gian nhỏ bé này thôi, không muốn bị thêm bất cứ vết thương nào nữa.
Cô dường như lại quay về lúc nhỏ, khi đó mẹ cô qua đời, cô mở to mắt nhìn người mẹ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô muốn gần gũi với mẹ thêm một lúc, muốn hỏi những người lớn kia mẹ làm sao vậy, nhưng mọi người đều đang bận rộn, kéo cô đến, đẩy cô cô đi, để cô tự chơi một bên đừng ở đây nữa.
Không ai để ý đến sự sợ hãi của cô, cô một mình ngốc nghếch ngồi trong một góc ra sức dùng hai cánh tay ôm chặt lấy bản thân, sợ hãi nhìn thế giới này.
Mẹ sẽ không còn quan tâm đến cô nữa, đối với cô mà nói đây như là cả thế giới sụp đổ, cô cảm thấy bản thân đều đau lòng hơn bất cứ ai. Nhưng những người này vốn không hiểu được, tại sao không để cô ở bên mẹ thêm một lúc mà lại đẩy cô vào một góc như thế để một mình gánh chịu sự sụp đổ này. Thậm chí vừa khóc vừa gọi mẹ một tiếng cũng không dám, chỉ sợ lại bị những người lớn kia đuổi đi. Như vậy thì cô sợ đến một góc duy nhất có thể nhìn mẹ từ xa cũng bị đoạt mất, vì thế nên chỉ dám lặp đi lặp lại gọi mẹ ở trong lòng.
Tình cảnh này là nỗi đau không thể xóa nhòa trong tim cô, chỉ cần vừa gặp phải khó khăn, gặp phải tổn thương thì sẽ thoát ra từ trong trí nhớ sâu thẳm, khống chế đại não của cô, không chế tư duy của cô để trong trái tim cô chỉ còn lại sợ hãi.
Cô không biết bản thân ở trong thư phòng bao lâu, chỉ duy trì một tư thế không hề động đậy. Thời gian như dừng lại, dừng lại ngày còn nhỏ đó khi cô mất đi mẹ ruột của mình, thế giới của cô lại chào đón một lần sụp đổ nữa.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng rầm, trước mắt cô xuất hiện một ảo giác mơ màng, mẹ không còn nữa, bọn họ thật sự đã cướp mất góc duy nhất có thể nhìn thấy mẹ của cô rồi.
Sự sợ hãi lại lần nữa nắm lấy trái tim cô, cô sợ hãi gọi: "Mẹ ơi.. mẹ ơi.. đừng không cần Niệm Niệm.. Niệm Niệm sợ lắm.."
Có người nắm lấy cánh tay cô, còn lớn tiếng gọi bên tai cô: "Niệm Niệm! Niệm Niệm! Là anh, em nhìn rõ đi!"
Cô không nhìn rõ, cũng không nghe rõ, cô chỉ biết mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa. Rõ ràng khi ra ngoài vẫn là mẹ, vậy mà khi về lại là một cái hũ, nghe nói bên trong là tro cốt của mẹ!
Cô hận bọn họ, chính là bọn họ cứ vậy kéo cô không cho cô lên xe, nếu không cô nhất định sẽ không cho phép bọn họ hỏa táng mẹ!
"Buông tôi ra, không được thiêu mẹ, trả mẹ lại cho tôi, các người trả mẹ lại cho tôi!" Cô vừa đánh vừa cấu người đến, chìm trong quá khứ sợ hãi không tỉnh dậy được.
Hai cánh tay này liền ôm cô vào lòng thật chặt, sự dịu dàng ấm áp lưu luyến hiện lên trán. Giọng nói trong sự thô bạo của cô lại nhẹ nhàng giống như ăn kẹo bông lúc nhỏ vậy: "Niệm Niệm, là anh.. em nhìn kĩ đi, không có ai cướp mẹ em cả, là anh, là anh.."
Giọng nói này thật quen thuộc..
Cái ôm này cũng thật quen thuộc..
Cảm giác này lại càng quen thuộc..
Bị vây ép trong vòng ôm này, lông mày cau lại của cô bắt đầu khôi phục tư duy, cảm giác hơi đau từ từ làm cho thần kinh bắt đầu khôi phục.
"Đại tiểu thư tự nhốt mình bên trong đã hơn nửa ngày rồi, tôi gõ cửa nhiều lần cô ấy đều không mở, tôi sợ cô ấy..
Đây là giọng của bảo mẫu, cô nhớ lại rồi..
Không có mẹ, không có hỏa táng, là ba, ba qua đời rồi..
" Không! Không đâu! Niệm Niệm sẽ không làm việc ngu ngốc.. Niệm Niệm chỉ là muốn giấu mình đi, để chúng ta không tìm thấy cô ấy mà thôi.. Niệm Niệm.. không cần sợ.. anh trở về rồi.. "
Cô liếm môi, nghiêm túc tìm kiếm trong ký ức giọng nói như kẹo bông này, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một ngọn lửa.
Là anh..
Anh quay về rồi! Anh thế mà lại dám quay về rồi!
Mọi sức lực và sức chiến đấu đều hồi phục trong chớp mắt, cô dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy anh ra. Xuất hiện trước mắt quả nhiên là gương mặt có thể xưng là khuynh thành.
Chính là gương mặt này đã mê hoặc cô, mê hoặc ba cô.
" Lục Hướng Bắc! "Cô gằn giọng từ kẽ răng gọi ra cái tên này:" Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao? "
Cô căm thù gương mặt này! Liếc thấy cái kéo trên bàn cô liền tóm lấy đâm về phía người anh.
Anh sững người nhìn cô, trong mắt toàn là sự day dứt phức tạp, đau khổ và có lỗi, mắt thấy cô quá kích động, chân không cẩn thận vấp vào chân ghế sắp ngã xuống..
Rõ ràng biết trong tay cô là kéo nhưng vẫn xông lên như một mũi tên ôm lấy người sắp ngã xuống là cô, còn kéo cũng thuận thế mà đâm vào vai anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nên máu rất nhanh nhuốm đỏ áo anh, trở lên vô cùng nhức mắt trong một màu trắng đơn giản.
Tay cầm kéo của cô run lên, mắt thấy máu dính vào ngón tay mình, cô sợ hãi đến ném kéo đi, lùi lại một bước, trong không khí dâng lên mùi máu tươi làm cô cảm thấy buồn nôn, không nhịn được liền nôn ngay trong thư phòng. Nhưng cả ngày chưa ăn gì nên nôn ra toàn là nước vàng.
" Niệm Niệm! "Anh mặc kệ bả vai đang chảy máu, chạy đến đỡ cô.
" Cút ra! "Cô đẩy anh ra, quay người thở dốc nói với bảo mẫu:" Sao lại cho anh ta vào đây? Dì quên rồi sao? Ba tôi đã chết như thế nào? Anh ta là cảnh sát quốc tế anh dũng đức cao vọng trọng! Chúng ta là người nhà của nghi phạm! Địa bàn đen tối bẩn thỉu như nhà chúng ta đừng làm bẩn chân người khác nữa! "
Bảo mẫu bị cô nói một hồi không biết làm gì:" Tôi không có để cậu ấy vào nhưng cậu ấy cứ nhất định đòi vào.. hơn nữa tôi cũng lo cô bên trong lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? "
Đồng Nhất Niệm cười lạnh liếc xéo Lục Hướng Bắc:" Tôi có thể có chuyện gì chứ, cảnh sát Lục, đến đây để bắt tôi sao? Ba tôi là nghi phạm vậy thì tôi cũng vậy! Đến đây bắt tôi đi! "
Cô giơ hai tay ra:" Đến còng tay tôi đi! "
Lục Hướng Bắc nhìn cô hơi thở dài:" Niệm Niệm, sự việc đến mức này, anh chỉ có thể nói.. xin lỗi em.. "
Hừ, lại là xin lỗi.
Cô nhìn mảng máu đỏ trên vai anh, khoang mắt đau nhức đến không mở nổi mắt, nâng cằm tiếp tục dùng sự yếu đuối được ngụy trang bởi sự kiêu ngạo:" Không, anh không có lỗi với ai cả! Anh là cảnh sát mà, một nghề nghiệp cao quý biết bao! Anh thi hành nhiệm vụ, trừ hại vì nước vì dân, không phụ lòng quốc gia, không phụ lòng nhân dân nên sao có thể nói xin lỗi chứ? Còn tôi mới là không hiểu được đại sự, đúng không? Tôi nên giống như Oanh Oanh phối hợp nhiệm vụ với anh, đầu rơi máu chảy vì anh mới đúng! Tôi sao có thể gánh nổi lời xin lỗi của anh đây? Nếu thế chẳng phải tôi sẽ bị nước bọt của xã hội và dư luận nhấn chìm mất sao? Anh đừng chọc tôi nữa! "
Đối mặt với sự chế giễu của cô anh vẫn đứng thẳng chỉ có đôi mắt thâm sâu vĩnh viễn không nhìn rõ được kia là có chút ẩm ướt và đau đớn có thể nhìn ra, anh đứng cách cô một mét nhưng lại cảm giác như cách xa ngàn dặm.
" Niệm Niệm, anh biết em bây giờ rất buồn, nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng.. "
" Nhưng tôi bây giờ không muốn nhìn thấy anh chút nào! Anh mau cút đi! "Cô cao giọng, dùng tay chỉ về phía cửa.
Hướng tay cô chỉ vừa hay xuất hiện một bóng người khác là Khang Kỳ.
Khang Kỳ vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức chạy đến đỡ cô, nhìn thấy vai Lục Hướng Bắc chảy máu nên sợ Đồng Nhất Niệm cũng bị thương, nhìn khắp người cô:" Có cần gấp vậy không? Có chuyện gì vậy? "
Đồng Nhất Niệm khép mắt cười:" Không có gì, chỉ là vừa rồi em có đâm cảnh sát bị thương, để cho anh ta bắt em đi! "
Thẩm Khang Kỳ yên tâm hơn nhìn về phía Lục Hướng Bắc:" Anh tạm thời đừng xuất hiện nữa, mau đi xem vết thương đi. "
Ánh mắt Lục Hướng Bắc nhìn Đồng Nhất Niệm tràn đầy đau đớn và không nỡ nhưng dưới tình hình này bản thân còn ở lại cũng không có ích gì nên gật đầu với Thẩm Khang Kỳ:" Làm phiền anh chăm sóc cho cô ấy. "
" Cái này không cần anh phải nói!"Thẩm Khang Kỳ bảo vệ Đồng Nhất Niệm như bảo vệ nghé con.
Lục Hướng Bắc lại đứng thêm một lúc nhìn dáng vẻ căng thẳng của Đồng Nhất Niệm vẫn kiên quyết, quyết tâm muốn đuổi anh đi thì chỉ đành quay người từ từ đi ra khỏi thư phòng, cùng với từng bước chân của anh là từng giọt rơi trên nền nhà.
Đồng Nhất Niệm ngây người nhìn máu trên sàn nhà, trong đầu vẫn là cảnh cô dùng kéo đâm vào vai anh vừa rồi.
Nhát đâm này đâu chỉ là đâm anh, thật ra cũng là đâm vào tim cô.
Chảy máu đâu chỉ có anh mà còn có trái tim của cô cũng đang chảy từng giọt máu đỏ thẫm.
Thật ra, đến cuối cùng là chính cô đã hại chết ba mình.
Là cô đã đồng ý lời cầu hôn của Lục Hướng Bắc, dẫn sói vào nhà. Là cô rõ ràng biết ý đồ của Lục Hướng Bắc đáng nghi nhưng vẫn do dự không quyết đoán. Là cô ngây thơ ôm giấc mông tình yêu, ba lần bảy lượt để kế hoạch của Lục Hướng Bắc được thành công.
Tất cả đều là do cô..
"Con xin lỗi ba.." Cô muốn khóc nhưng lại không có nước mắt, cả người như trong trạng thái đóng băng, cứng đờ, đờ đẫn, chỉ có những cơn đau trong tim đang nhắc nhở cô mới biết là cô còn sống.
Cứ ngồi ngây ra như vậy trong thư phòng, trong thư phòng dường như vẫn còn hơi thở của ba, mùi thuốc nhàn nhạt như có như không.
Cô nhắm mắt lại hít thở, để hơi thở kia từng chút một đi vào lá phổi của cô, vì vậy đến phổi cũng bắt đầu đau đớn.
Cô không biết có phải triệu chứng đà điểu của cô lại tái phát rồi hay không, lại nhốt mình trong không gian nhỏ bé của thư phòng, cách lý mọi nỗi đau đớn của mình cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ muốn trốn trong không gian nhỏ bé này thôi, không muốn bị thêm bất cứ vết thương nào nữa.
Cô dường như lại quay về lúc nhỏ, khi đó mẹ cô qua đời, cô mở to mắt nhìn người mẹ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô muốn gần gũi với mẹ thêm một lúc, muốn hỏi những người lớn kia mẹ làm sao vậy, nhưng mọi người đều đang bận rộn, kéo cô đến, đẩy cô cô đi, để cô tự chơi một bên đừng ở đây nữa.
Không ai để ý đến sự sợ hãi của cô, cô một mình ngốc nghếch ngồi trong một góc ra sức dùng hai cánh tay ôm chặt lấy bản thân, sợ hãi nhìn thế giới này.
Mẹ sẽ không còn quan tâm đến cô nữa, đối với cô mà nói đây như là cả thế giới sụp đổ, cô cảm thấy bản thân đều đau lòng hơn bất cứ ai. Nhưng những người này vốn không hiểu được, tại sao không để cô ở bên mẹ thêm một lúc mà lại đẩy cô vào một góc như thế để một mình gánh chịu sự sụp đổ này. Thậm chí vừa khóc vừa gọi mẹ một tiếng cũng không dám, chỉ sợ lại bị những người lớn kia đuổi đi. Như vậy thì cô sợ đến một góc duy nhất có thể nhìn mẹ từ xa cũng bị đoạt mất, vì thế nên chỉ dám lặp đi lặp lại gọi mẹ ở trong lòng.
Tình cảnh này là nỗi đau không thể xóa nhòa trong tim cô, chỉ cần vừa gặp phải khó khăn, gặp phải tổn thương thì sẽ thoát ra từ trong trí nhớ sâu thẳm, khống chế đại não của cô, không chế tư duy của cô để trong trái tim cô chỉ còn lại sợ hãi.
Cô không biết bản thân ở trong thư phòng bao lâu, chỉ duy trì một tư thế không hề động đậy. Thời gian như dừng lại, dừng lại ngày còn nhỏ đó khi cô mất đi mẹ ruột của mình, thế giới của cô lại chào đón một lần sụp đổ nữa.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng rầm, trước mắt cô xuất hiện một ảo giác mơ màng, mẹ không còn nữa, bọn họ thật sự đã cướp mất góc duy nhất có thể nhìn thấy mẹ của cô rồi.
Sự sợ hãi lại lần nữa nắm lấy trái tim cô, cô sợ hãi gọi: "Mẹ ơi.. mẹ ơi.. đừng không cần Niệm Niệm.. Niệm Niệm sợ lắm.."
Có người nắm lấy cánh tay cô, còn lớn tiếng gọi bên tai cô: "Niệm Niệm! Niệm Niệm! Là anh, em nhìn rõ đi!"
Cô không nhìn rõ, cũng không nghe rõ, cô chỉ biết mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa. Rõ ràng khi ra ngoài vẫn là mẹ, vậy mà khi về lại là một cái hũ, nghe nói bên trong là tro cốt của mẹ!
Cô hận bọn họ, chính là bọn họ cứ vậy kéo cô không cho cô lên xe, nếu không cô nhất định sẽ không cho phép bọn họ hỏa táng mẹ!
"Buông tôi ra, không được thiêu mẹ, trả mẹ lại cho tôi, các người trả mẹ lại cho tôi!" Cô vừa đánh vừa cấu người đến, chìm trong quá khứ sợ hãi không tỉnh dậy được.
Hai cánh tay này liền ôm cô vào lòng thật chặt, sự dịu dàng ấm áp lưu luyến hiện lên trán. Giọng nói trong sự thô bạo của cô lại nhẹ nhàng giống như ăn kẹo bông lúc nhỏ vậy: "Niệm Niệm, là anh.. em nhìn kĩ đi, không có ai cướp mẹ em cả, là anh, là anh.."
Giọng nói này thật quen thuộc..
Cái ôm này cũng thật quen thuộc..
Cảm giác này lại càng quen thuộc..
Bị vây ép trong vòng ôm này, lông mày cau lại của cô bắt đầu khôi phục tư duy, cảm giác hơi đau từ từ làm cho thần kinh bắt đầu khôi phục.
"Đại tiểu thư tự nhốt mình bên trong đã hơn nửa ngày rồi, tôi gõ cửa nhiều lần cô ấy đều không mở, tôi sợ cô ấy..
Đây là giọng của bảo mẫu, cô nhớ lại rồi..
Không có mẹ, không có hỏa táng, là ba, ba qua đời rồi..
" Không! Không đâu! Niệm Niệm sẽ không làm việc ngu ngốc.. Niệm Niệm chỉ là muốn giấu mình đi, để chúng ta không tìm thấy cô ấy mà thôi.. Niệm Niệm.. không cần sợ.. anh trở về rồi.. "
Cô liếm môi, nghiêm túc tìm kiếm trong ký ức giọng nói như kẹo bông này, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một ngọn lửa.
Là anh..
Anh quay về rồi! Anh thế mà lại dám quay về rồi!
Mọi sức lực và sức chiến đấu đều hồi phục trong chớp mắt, cô dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy anh ra. Xuất hiện trước mắt quả nhiên là gương mặt có thể xưng là khuynh thành.
Chính là gương mặt này đã mê hoặc cô, mê hoặc ba cô.
" Lục Hướng Bắc! "Cô gằn giọng từ kẽ răng gọi ra cái tên này:" Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao? "
Cô căm thù gương mặt này! Liếc thấy cái kéo trên bàn cô liền tóm lấy đâm về phía người anh.
Anh sững người nhìn cô, trong mắt toàn là sự day dứt phức tạp, đau khổ và có lỗi, mắt thấy cô quá kích động, chân không cẩn thận vấp vào chân ghế sắp ngã xuống..
Rõ ràng biết trong tay cô là kéo nhưng vẫn xông lên như một mũi tên ôm lấy người sắp ngã xuống là cô, còn kéo cũng thuận thế mà đâm vào vai anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nên máu rất nhanh nhuốm đỏ áo anh, trở lên vô cùng nhức mắt trong một màu trắng đơn giản.
Tay cầm kéo của cô run lên, mắt thấy máu dính vào ngón tay mình, cô sợ hãi đến ném kéo đi, lùi lại một bước, trong không khí dâng lên mùi máu tươi làm cô cảm thấy buồn nôn, không nhịn được liền nôn ngay trong thư phòng. Nhưng cả ngày chưa ăn gì nên nôn ra toàn là nước vàng.
" Niệm Niệm! "Anh mặc kệ bả vai đang chảy máu, chạy đến đỡ cô.
" Cút ra! "Cô đẩy anh ra, quay người thở dốc nói với bảo mẫu:" Sao lại cho anh ta vào đây? Dì quên rồi sao? Ba tôi đã chết như thế nào? Anh ta là cảnh sát quốc tế anh dũng đức cao vọng trọng! Chúng ta là người nhà của nghi phạm! Địa bàn đen tối bẩn thỉu như nhà chúng ta đừng làm bẩn chân người khác nữa! "
Bảo mẫu bị cô nói một hồi không biết làm gì:" Tôi không có để cậu ấy vào nhưng cậu ấy cứ nhất định đòi vào.. hơn nữa tôi cũng lo cô bên trong lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? "
Đồng Nhất Niệm cười lạnh liếc xéo Lục Hướng Bắc:" Tôi có thể có chuyện gì chứ, cảnh sát Lục, đến đây để bắt tôi sao? Ba tôi là nghi phạm vậy thì tôi cũng vậy! Đến đây bắt tôi đi! "
Cô giơ hai tay ra:" Đến còng tay tôi đi! "
Lục Hướng Bắc nhìn cô hơi thở dài:" Niệm Niệm, sự việc đến mức này, anh chỉ có thể nói.. xin lỗi em.. "
Hừ, lại là xin lỗi.
Cô nhìn mảng máu đỏ trên vai anh, khoang mắt đau nhức đến không mở nổi mắt, nâng cằm tiếp tục dùng sự yếu đuối được ngụy trang bởi sự kiêu ngạo:" Không, anh không có lỗi với ai cả! Anh là cảnh sát mà, một nghề nghiệp cao quý biết bao! Anh thi hành nhiệm vụ, trừ hại vì nước vì dân, không phụ lòng quốc gia, không phụ lòng nhân dân nên sao có thể nói xin lỗi chứ? Còn tôi mới là không hiểu được đại sự, đúng không? Tôi nên giống như Oanh Oanh phối hợp nhiệm vụ với anh, đầu rơi máu chảy vì anh mới đúng! Tôi sao có thể gánh nổi lời xin lỗi của anh đây? Nếu thế chẳng phải tôi sẽ bị nước bọt của xã hội và dư luận nhấn chìm mất sao? Anh đừng chọc tôi nữa! "
Đối mặt với sự chế giễu của cô anh vẫn đứng thẳng chỉ có đôi mắt thâm sâu vĩnh viễn không nhìn rõ được kia là có chút ẩm ướt và đau đớn có thể nhìn ra, anh đứng cách cô một mét nhưng lại cảm giác như cách xa ngàn dặm.
" Niệm Niệm, anh biết em bây giờ rất buồn, nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng.. "
" Nhưng tôi bây giờ không muốn nhìn thấy anh chút nào! Anh mau cút đi! "Cô cao giọng, dùng tay chỉ về phía cửa.
Hướng tay cô chỉ vừa hay xuất hiện một bóng người khác là Khang Kỳ.
Khang Kỳ vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức chạy đến đỡ cô, nhìn thấy vai Lục Hướng Bắc chảy máu nên sợ Đồng Nhất Niệm cũng bị thương, nhìn khắp người cô:" Có cần gấp vậy không? Có chuyện gì vậy? "
Đồng Nhất Niệm khép mắt cười:" Không có gì, chỉ là vừa rồi em có đâm cảnh sát bị thương, để cho anh ta bắt em đi! "
Thẩm Khang Kỳ yên tâm hơn nhìn về phía Lục Hướng Bắc:" Anh tạm thời đừng xuất hiện nữa, mau đi xem vết thương đi. "
Ánh mắt Lục Hướng Bắc nhìn Đồng Nhất Niệm tràn đầy đau đớn và không nỡ nhưng dưới tình hình này bản thân còn ở lại cũng không có ích gì nên gật đầu với Thẩm Khang Kỳ:" Làm phiền anh chăm sóc cho cô ấy. "
" Cái này không cần anh phải nói!"Thẩm Khang Kỳ bảo vệ Đồng Nhất Niệm như bảo vệ nghé con.
Lục Hướng Bắc lại đứng thêm một lúc nhìn dáng vẻ căng thẳng của Đồng Nhất Niệm vẫn kiên quyết, quyết tâm muốn đuổi anh đi thì chỉ đành quay người từ từ đi ra khỏi thư phòng, cùng với từng bước chân của anh là từng giọt rơi trên nền nhà.
Đồng Nhất Niệm ngây người nhìn máu trên sàn nhà, trong đầu vẫn là cảnh cô dùng kéo đâm vào vai anh vừa rồi.
Nhát đâm này đâu chỉ là đâm anh, thật ra cũng là đâm vào tim cô.
Chảy máu đâu chỉ có anh mà còn có trái tim của cô cũng đang chảy từng giọt máu đỏ thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.