Chương 310
Cát Tường Dạ
07/01/2022
Cuối cùng cũng không mang con đi được, không
phải là cô không muốn mà là nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn có nhiều lí do nên
để các con ở lại.
Trước khi đi cô đi xem chúng thì Lục Hướng Bắc đã ở trong phòng trẻ rồi, hai đứa bé trong phòng vẫn còn ngủ đến mặt hồng hào, cô muốn thơm chúng nhưng lại không nhẫn tâm, sợ làm chúng tỉnh dậy, nhưng không biết chúng có cảm nhận được là mẹ chúng sắp rời xa chúng không nữa?
Nhưng các con à, chỉ là rời xa một thời gian ngắn thôi, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng về thăm các con.
Cuối cùng cô vẫn nhẫn tâm quay đầu rời khỏi phòng, khoảng khắc cửa phòng đóng lại thì nước mắt cũng tràn đầy khoang mắt.
Ông Lục sắp xếp một cảnh vụ đưa cô thẳng đến sân bay, đưa vào nơi kiểm tra, thật ra cô không mang theo gì cả cũng không cần cảnh vệ phải làm nhiều như vậy, bởi vì cô có dự định bất cứ lúc nào cũng có thể về thăm các con, các con còn đang ở nhà người ta thì lòng cô sao có thể yên tâm bay xa được chứ?
Chuyến bay sáng sớm nên không có nhiều người lắm, hơn nữa vẫn còn trong kì nghỉ tết, nhìn ra ngoài từ cửa sổ chỉ thấy một màn tối đen, cũng không biết là các con đã tỉnh chưa nữa? Có biết là mẹ chúng hôm nay sẽ không thể ở bên chúng không? Vừa nghĩ mà lại thấy muốn rơi nước mắt, cô vội vàng đóng cửa sổ lại, lấy khăn giấy lau nước mắt để tránh người khác nhìn thấy làm trò cười cho thiên hạ.
Bỗng nhiên, chỗ trống bên cạnh có người ngồi xuống, dáng người cao lớn làm cho cảm giác không gian trống vắng lập tức bị lấp đầy.
Cô quay đầu lại thấy trước mắt là một nửa gương mặt trầm ổn lạnh lùng, không phải là Lục Hướng Bắc thì là ai?
Anh không thèm nhìn cô, chỉ nhìn thẳng phía trước.
Tỏ ra ngầu lòi à? Ra vẻ không quen biết sao? Được thôi, cô cũng có thể làm vậy.
Nếu như đã ra vẻ ngầu lòi thì sao còn muốn ngồi cùng chuyến bay với cô? Tại sao lại còn chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh cô? Hừ, cô cũng có thể làm lơ người khác được nhé!
Nhưng cô lại quên mất Lục Hướng Bắc xuất thân từ đâu, chính là nằm vùng đó.. Sở trường chính là chiến thuật tâm lí, chính là diễn vai trầm mặc, vì thế đến tận khi máy bay cất cánh, đến tận khi bay đến tầng bình lưu, đến khi tiếp viên hàng không phát xong bữa sáng, cô ăn xong rồi, thậm chí rác cũng thu rồi nhưng anh anh vẫn không nói một câu nào.
Hừ.. Được lắm, cô bội phục!
Cô dứt khoát dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, không thấy thì không phiền.
Nhưng hình như vì đêm qua mất ngủ nên cứ dựa như vậy mà cô lại ngủ mất lúc nào không hay.
Hơn nữa còn ngủ rất say.
Không biết đã ngủ bao lâu, máy bay gặp phải luồng khí lưu nên hơi lắc lư, cô cũng bị lắc tỉnh, lúc này mới nhận ra mình đang ngủ trên vai Lục Hướng Bắc, trên người còn đắp chăn.
Cô vội ngồi dậy, có chút ngượng, rõ ràng là đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh thế mà cô lại chủ động dựa vào vai anhh, anh chắc lại đắc ý rồi đây.
"Đừng đỏ mặt nữa, em không dựa vào vai anh thì còn có thể dựa vào vai ai." Anh nói chậm rãi.
Câu nói này là biết chắc cô đang nghĩ gì sao sao?
Cô lại nổi giận không lí do: "Lục Hướng Bắc, anh có giỏi thì đừng ngồi bên cạnh tôi đi!"
Anh cầm lấy một tờ báo bắt đầu lật xem, lúc lâu sau mới nói một câu: "Ý trời đã vậy, anh cũng không còn cách nào!"
Hừ! Nói như là không có liên quan gì đến anh vậy, quá miễn cưỡng rồi! Ý trời như vậy sao? Cứ như là anh không muốn ngồi bên cạnh cô vậy.
Tình hình này ai mà không giữ được bình tĩnh thì người đó thua, cô và anh giao đấu lâu như vậy rồi nên cô cũng hiểu rõ được, cũng không muốn hơi tí là nổi giận như trước đây nữa, cô cố bình tĩnh lại cũng lấy một tờ báo để đọc.
Không khí bức bối này vẫn tiếp tục duy trì đến khi xuống máy bay, hai người cùng ra khỏi kiểm tra sân bay, cô đi nhanh phía trước, còn anh thì không nhanh không chậm đi theo sau, vẫn duy trì khoảng cách hai ba bước, không gần không xa.
Cô cười giễu cợt cũng không nói chuyện với anh mà chỉ như một kiểu nói đừng đi theo tôi nữa, anh nhất định sẽ có câu trả lời tuyệt diệu với cô, con người Lục Hướng Bắc thường không nói chuyện nhưng khi nói thì thường không phải là lời người nói, có cãi với anh cũng không cãi nổi, chẳng thà không thèm để ý còn hơn, chỉ cần không để ý thì anh cũng sẽ không còn cách nào khác.
Từ Bắc Kinh bay về phía nam trải qua nhiều giờ bay, bầu trời bên này đã xanh ngắt, ra khỏi sảnh chính thì đã sáng bừng, thời tiết như thế này cũng làm lòng người trở nên sáng sủa hơn, chẳng trách có người nói trăng quê hương là sáng nhất, mặt trời quê hương cũng ấm áp hơn, mùa đông của Bắc Kinh đúng là quá lạnh rồi, mặc áo lông lên máy bay nhưng khi đến đây thì áo lông đã sớm bị cởi ra rồi, Lục Hướng Bắc đi sau đang cầm áo trên tay, cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo len.
Bất ngờ là ở lối ra lại gặp được một người, đó chính là Hạ Tử Tường.
Đồng Nhất Niệm không để ý nhưng Hạ Tử Tường nhanh mắt đã nhận ra cô trong đám đông, vui vẻ chào hỏi với cô: "Niệm Niệm!"
Cô nhìn theo tiếng chào thì Hạ Tử Tường chỉ còn cách phía trước cô mấy bước chân, nụ cười vẫn sáng chói như ánh nắng buổi sáng: "Niệm Niệm, em đi đâu đấy? Anh không thể nào gọi được cho em, gửi tin nhắn cũng không trả lời!"
Cô vừa định nói liền cảm thấy có người ôm vai mình, một chiếc áo được khoác lên người cô, giọng nói ấm áp vang lên bên tai cô: "Thời tiết tuy là ấm áp nhưng cũng không nên chỉ mặc một cái áo khoác, em vừa sinh con xong đấy, bên ngoài gió lớn lắm."
Cô thấy ghê rợn, toàn thân nổi da gà, thời tiết này không làm cô lạnh nhưng anh lại làm cô lạnh toát.
Vừa rồi chẳng phải vẫn còn ra vẻ ngầu không muốn nói chuyện với cô sao? Bây giờ lại định diễn trờ gì đây?
Lại thấy anh ra vẻ quân tử cười với Hạ Tử Tường: "Cậu Hạ cũng đến đón người sao?"
Nụ cười sáng chói vừa rồi của Hạ Tử Tường bỗng biến mất thay bằng một vẻ khách sáo lịch sự: "Đúng là đến đón một khách hàng."
"Vậy thì chúng tôi đi trước đây, vợ tôi vừa sinh con xong không thể đứng quá lâu được, có thời gian thì cùng tụ tập, đã lâu không ngồi cùng nhau rồi!" Anh cười, ánh mắt giống như chim ưng săn mồi thu lại sự sắc nhọn, nói xong lại cúi đầu nói nhỏ với Đồng Nhất Niệm: "Đi thôi, người trong nhà còn đang chờ đón gió tẩy trần cho chúng ta đấy!"
Giọng nói đó mang vẻ cưng chiều đến mức làm cô khó có thể tin được.
Cô lại lần nữa nghĩ đến một danh từ, chính là diễn viên. Ai nói cho cô biết người vừa rồi trên máy bay và anh lúc này có phải là cùng một người không vậy?
Sự thay đổi nhanh chóng như vậy làm cô nhất thời không thể thích ứng được, trong lúc ngây người chỉ cảm thấy cánh tay anh siết chặt ôm lấy vai cô, vừa lôi vừa kéo cô rời đi.
Cô quay đầu lại thấy Hạ Tử Tường vẫn đứng đó vẫy tay phải với cô, hành động đó như đang nói tạm biệt lại như đang chào hỏi.
"Đủ rồi đó! Cẩn thận đừng để bị va vào cột!" Có một giọng nói âm u của người nào đó vang lên.
Hừ, lập tức lại trở về nguyên hình rồi à? Vua thay mặt Tứ Xuyên chắc cũng chỉ đến thế mà thôi! Cô hừ giọng: "Xin anh hãy bỏ tay ra, còn cả áo khoác của anh nữa! Chẳng phải đến cả ngồi cạnh tôi mà anh cũng thấy tủi thân sao? Còn nữa, ai là vợ anh chứ? Lần sau nhớ phải đổi xưng hô đi, tôi đã nhắc nhở anh rất nhiều lần rồi mà! Nếu còn không nhớ kĩ thì đừng trách tôi không khách khí!"
Thật ra cô cũng không biết nên không khách khí như thế nào nữa.
Trước khi đi cô đi xem chúng thì Lục Hướng Bắc đã ở trong phòng trẻ rồi, hai đứa bé trong phòng vẫn còn ngủ đến mặt hồng hào, cô muốn thơm chúng nhưng lại không nhẫn tâm, sợ làm chúng tỉnh dậy, nhưng không biết chúng có cảm nhận được là mẹ chúng sắp rời xa chúng không nữa?
Nhưng các con à, chỉ là rời xa một thời gian ngắn thôi, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng về thăm các con.
Cuối cùng cô vẫn nhẫn tâm quay đầu rời khỏi phòng, khoảng khắc cửa phòng đóng lại thì nước mắt cũng tràn đầy khoang mắt.
Ông Lục sắp xếp một cảnh vụ đưa cô thẳng đến sân bay, đưa vào nơi kiểm tra, thật ra cô không mang theo gì cả cũng không cần cảnh vệ phải làm nhiều như vậy, bởi vì cô có dự định bất cứ lúc nào cũng có thể về thăm các con, các con còn đang ở nhà người ta thì lòng cô sao có thể yên tâm bay xa được chứ?
Chuyến bay sáng sớm nên không có nhiều người lắm, hơn nữa vẫn còn trong kì nghỉ tết, nhìn ra ngoài từ cửa sổ chỉ thấy một màn tối đen, cũng không biết là các con đã tỉnh chưa nữa? Có biết là mẹ chúng hôm nay sẽ không thể ở bên chúng không? Vừa nghĩ mà lại thấy muốn rơi nước mắt, cô vội vàng đóng cửa sổ lại, lấy khăn giấy lau nước mắt để tránh người khác nhìn thấy làm trò cười cho thiên hạ.
Bỗng nhiên, chỗ trống bên cạnh có người ngồi xuống, dáng người cao lớn làm cho cảm giác không gian trống vắng lập tức bị lấp đầy.
Cô quay đầu lại thấy trước mắt là một nửa gương mặt trầm ổn lạnh lùng, không phải là Lục Hướng Bắc thì là ai?
Anh không thèm nhìn cô, chỉ nhìn thẳng phía trước.
Tỏ ra ngầu lòi à? Ra vẻ không quen biết sao? Được thôi, cô cũng có thể làm vậy.
Nếu như đã ra vẻ ngầu lòi thì sao còn muốn ngồi cùng chuyến bay với cô? Tại sao lại còn chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh cô? Hừ, cô cũng có thể làm lơ người khác được nhé!
Nhưng cô lại quên mất Lục Hướng Bắc xuất thân từ đâu, chính là nằm vùng đó.. Sở trường chính là chiến thuật tâm lí, chính là diễn vai trầm mặc, vì thế đến tận khi máy bay cất cánh, đến tận khi bay đến tầng bình lưu, đến khi tiếp viên hàng không phát xong bữa sáng, cô ăn xong rồi, thậm chí rác cũng thu rồi nhưng anh anh vẫn không nói một câu nào.
Hừ.. Được lắm, cô bội phục!
Cô dứt khoát dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, không thấy thì không phiền.
Nhưng hình như vì đêm qua mất ngủ nên cứ dựa như vậy mà cô lại ngủ mất lúc nào không hay.
Hơn nữa còn ngủ rất say.
Không biết đã ngủ bao lâu, máy bay gặp phải luồng khí lưu nên hơi lắc lư, cô cũng bị lắc tỉnh, lúc này mới nhận ra mình đang ngủ trên vai Lục Hướng Bắc, trên người còn đắp chăn.
Cô vội ngồi dậy, có chút ngượng, rõ ràng là đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh thế mà cô lại chủ động dựa vào vai anhh, anh chắc lại đắc ý rồi đây.
"Đừng đỏ mặt nữa, em không dựa vào vai anh thì còn có thể dựa vào vai ai." Anh nói chậm rãi.
Câu nói này là biết chắc cô đang nghĩ gì sao sao?
Cô lại nổi giận không lí do: "Lục Hướng Bắc, anh có giỏi thì đừng ngồi bên cạnh tôi đi!"
Anh cầm lấy một tờ báo bắt đầu lật xem, lúc lâu sau mới nói một câu: "Ý trời đã vậy, anh cũng không còn cách nào!"
Hừ! Nói như là không có liên quan gì đến anh vậy, quá miễn cưỡng rồi! Ý trời như vậy sao? Cứ như là anh không muốn ngồi bên cạnh cô vậy.
Tình hình này ai mà không giữ được bình tĩnh thì người đó thua, cô và anh giao đấu lâu như vậy rồi nên cô cũng hiểu rõ được, cũng không muốn hơi tí là nổi giận như trước đây nữa, cô cố bình tĩnh lại cũng lấy một tờ báo để đọc.
Không khí bức bối này vẫn tiếp tục duy trì đến khi xuống máy bay, hai người cùng ra khỏi kiểm tra sân bay, cô đi nhanh phía trước, còn anh thì không nhanh không chậm đi theo sau, vẫn duy trì khoảng cách hai ba bước, không gần không xa.
Cô cười giễu cợt cũng không nói chuyện với anh mà chỉ như một kiểu nói đừng đi theo tôi nữa, anh nhất định sẽ có câu trả lời tuyệt diệu với cô, con người Lục Hướng Bắc thường không nói chuyện nhưng khi nói thì thường không phải là lời người nói, có cãi với anh cũng không cãi nổi, chẳng thà không thèm để ý còn hơn, chỉ cần không để ý thì anh cũng sẽ không còn cách nào khác.
Từ Bắc Kinh bay về phía nam trải qua nhiều giờ bay, bầu trời bên này đã xanh ngắt, ra khỏi sảnh chính thì đã sáng bừng, thời tiết như thế này cũng làm lòng người trở nên sáng sủa hơn, chẳng trách có người nói trăng quê hương là sáng nhất, mặt trời quê hương cũng ấm áp hơn, mùa đông của Bắc Kinh đúng là quá lạnh rồi, mặc áo lông lên máy bay nhưng khi đến đây thì áo lông đã sớm bị cởi ra rồi, Lục Hướng Bắc đi sau đang cầm áo trên tay, cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo len.
Bất ngờ là ở lối ra lại gặp được một người, đó chính là Hạ Tử Tường.
Đồng Nhất Niệm không để ý nhưng Hạ Tử Tường nhanh mắt đã nhận ra cô trong đám đông, vui vẻ chào hỏi với cô: "Niệm Niệm!"
Cô nhìn theo tiếng chào thì Hạ Tử Tường chỉ còn cách phía trước cô mấy bước chân, nụ cười vẫn sáng chói như ánh nắng buổi sáng: "Niệm Niệm, em đi đâu đấy? Anh không thể nào gọi được cho em, gửi tin nhắn cũng không trả lời!"
Cô vừa định nói liền cảm thấy có người ôm vai mình, một chiếc áo được khoác lên người cô, giọng nói ấm áp vang lên bên tai cô: "Thời tiết tuy là ấm áp nhưng cũng không nên chỉ mặc một cái áo khoác, em vừa sinh con xong đấy, bên ngoài gió lớn lắm."
Cô thấy ghê rợn, toàn thân nổi da gà, thời tiết này không làm cô lạnh nhưng anh lại làm cô lạnh toát.
Vừa rồi chẳng phải vẫn còn ra vẻ ngầu không muốn nói chuyện với cô sao? Bây giờ lại định diễn trờ gì đây?
Lại thấy anh ra vẻ quân tử cười với Hạ Tử Tường: "Cậu Hạ cũng đến đón người sao?"
Nụ cười sáng chói vừa rồi của Hạ Tử Tường bỗng biến mất thay bằng một vẻ khách sáo lịch sự: "Đúng là đến đón một khách hàng."
"Vậy thì chúng tôi đi trước đây, vợ tôi vừa sinh con xong không thể đứng quá lâu được, có thời gian thì cùng tụ tập, đã lâu không ngồi cùng nhau rồi!" Anh cười, ánh mắt giống như chim ưng săn mồi thu lại sự sắc nhọn, nói xong lại cúi đầu nói nhỏ với Đồng Nhất Niệm: "Đi thôi, người trong nhà còn đang chờ đón gió tẩy trần cho chúng ta đấy!"
Giọng nói đó mang vẻ cưng chiều đến mức làm cô khó có thể tin được.
Cô lại lần nữa nghĩ đến một danh từ, chính là diễn viên. Ai nói cho cô biết người vừa rồi trên máy bay và anh lúc này có phải là cùng một người không vậy?
Sự thay đổi nhanh chóng như vậy làm cô nhất thời không thể thích ứng được, trong lúc ngây người chỉ cảm thấy cánh tay anh siết chặt ôm lấy vai cô, vừa lôi vừa kéo cô rời đi.
Cô quay đầu lại thấy Hạ Tử Tường vẫn đứng đó vẫy tay phải với cô, hành động đó như đang nói tạm biệt lại như đang chào hỏi.
"Đủ rồi đó! Cẩn thận đừng để bị va vào cột!" Có một giọng nói âm u của người nào đó vang lên.
Hừ, lập tức lại trở về nguyên hình rồi à? Vua thay mặt Tứ Xuyên chắc cũng chỉ đến thế mà thôi! Cô hừ giọng: "Xin anh hãy bỏ tay ra, còn cả áo khoác của anh nữa! Chẳng phải đến cả ngồi cạnh tôi mà anh cũng thấy tủi thân sao? Còn nữa, ai là vợ anh chứ? Lần sau nhớ phải đổi xưng hô đi, tôi đã nhắc nhở anh rất nhiều lần rồi mà! Nếu còn không nhớ kĩ thì đừng trách tôi không khách khí!"
Thật ra cô cũng không biết nên không khách khí như thế nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.