Chương 377
Cát Tường Dạ
05/02/2022
Con trai trước giờ rất ít khi có hành động thân thiết với bà, cái ôm này làm trái tim Đàm Uyển ngọt như mật, kiễng chân lên cốc trán anh cười: "Từng thấy người chiều vợ những chưa thấy ai chiều như con đâu!"
Anh cười: "Con chiều đấy, con thích thế!"
Nói xong anh lại ha ha cười lớn rồi đi theo vợ.
Vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng hét của Âu Dương Nghiên.
Anh vội bước qua phòng bệnh, nhìn về phía tiếng hét, thì ra Âu Dương Nghiên va phải một người đàn ông.
Người đàn ông đó có dáng người cao lớn, tóc vàng mắt xanh, nhất cử nhất động đều đẹp trai vô cùng, không phải Harry thì còn ai vào đây?
"Hai! Đây chẳng phải là tiểu Nghiên sao? Lâu rồi không gặp!" Tiếng Trung mang theo giọng Pháp của Harry vang lên một cách khoa trương, thêm vào đó là gương mặt cười nhiệt tình kiểu Pháp.
Âu Dương Nghiên đang tức, thêm vào ấn tượng của cô ta với Harry không tốt lắm, cái kiểu công tử ăn chơi nhìn thấy gái đẹp là mở to mắt, nên cũng không thèm để ý mà đi thẳng.
Harry tỏ vẻ không hiểu gì vô tội nhìn Lục Hướng Bắc: "Tôi lại nói sai gì rồi sao?"
Lục Hướng Bắc cười: "Sự xuất hiện của anh chính là sai lầm rồi!" Anh cũng không biết Harry và Âu Dương Nghiên có phải là không hợp bát tự hay không mà từ trước đây khi ở Pháp cứ gặp nhau là lại thấy không vừa mắt, ở cùng một chỗ là y như rằng cãi nhau không ngừng. Ba người cùng đi với nhau, thì anh chính là một hồ lô im lặng, Harry và Âu Dương Nghiên lại vô cùng náo nhiệt.
Harry nhún vai: "Tôi đến thăm con trai tôi, có gì sai sao?"
"Con trai anh?" Lục Hướng Bắc vừa đi ra ngoài vừa nhếch mày nghi vấn.
"Lẽ nào không phải sao? Trước đây chúng ta chẳng phải đều như vậy sao?" Harry đi theo anh: "Cốc của anh cũng là cốc của tôi, pizza của anh chính là pizza của tôi, quần lót của anh cũng là quần lót của tôi, vậy nên tất nhiên con trai anh cũng là con trai tôi rồi, vợ anh cũng là.."
Lục Hướng Bắc trừng mắt, anh ta lập tức sửa: "Là.. Chị dâu của tôi.."
Lục Hướng Bắc hừ một tiếng: "Thứ nhất, tôi trước giờ chưa từng có thói quen dùng chung quần lót với người khác, thứ hai, con trai tôi là con trai tôi, anh muốn thì tự mình đi mà sinh!" Nói xong lại tiếp tục đi nhanh ra ngoài.
"Này, theo lời của người Trung Quốc các anh thì đây gọi là qua cầu rút ván đấy, có nói thế nào thì hai ngày nay con trai anh cũng đều là tôi cho uống sữa đấy, lại còn tè lên người tôi mấy lần đấy! Chỉ riêng việc này thì có nói thế nào tôi cũng được xem là ba ướt, không phải, ba nuôi chứ!" Harry bất bình, vẫn đi theo anh.
Lục Hướng Bắc thầm buồn cười, lười để ý đến anh ta, cứ đi đường của mình đến vườn hoa, Đồng Nhất Niệm đang bế con trai phơi nắng trong vườn hoa.
Harry thấy vậy lập tức chạy ra phía trước Lục Hướng Bắc, giơ tay ra với Đô Đô: "Hai, bảo bối, còn nhớ chú không? Chú là ba đây.. Gọi ba đi.. Daddy.. Papa.."
Biểu hiện của Harry quá mức kích động, Lục Hướng Bắc ở đằng sau rất nghi ngờ hai ngày nay Harry có phải thầm sau lưng mình dạy Đô Đô gọi ba không nữa, mà Đô Đô lại là một nhóc con không chịu thua, vậy mà lại nhìn Harry một lúc rồi sau đó lại cười tươi, lại còn vươn tay nhỏ ra với Harry nữa, đôi chân nhỏ còn không ngừng giãy thể hiện sự hưng phấn khi nhìn thấy Harry.
Làm cho Harry vui đến lập tức cướp bế mất Đô Đô trong tay Đồng Nhất Niệm, lại còn dùng đôi mắt xanh bích nháy mắt với Đồng Nhất Niệm: "Cô Cherry, cô xem, tôi đã nói là chúng ta sẽ còn gặp lại mà!"
Trái tim Đồng Nhất Niệm lúc này hoàn toàn ở trên người Đô Đô, nỗi khiếp sợ mất đi Đô Đô còn chưa tan hết, nào còn để ý đến người trước mặt là ai chứ, có người cướp mất Đô Đô của cô thì không khác gì là cướp đi mạng của cô hết.
"Trả con lại cho tôi!" Cô sợ hãi xông đến, cứng ngắc cướp Đô Đô lại, làm cho Harry nhìn cô một cách ngạc nhiên.
Lục Hướng Bắc thấy vậy, biết là cô vẫn còn chưa thoát khỏi sợ hãi khi Đô Đô bị bắt cóc nên vội tiến đến ôm lấy vai cô an ủi: "Ngốc ạ, đừng sợ, đây là bạn học đồng thời là bạn tốt của anh, Harry, em đã từng gặp rồi, chính anh ta đã cứu Đô Đô đấy."
Có lại Đô Đô trong lòng, vẻ sợ hãi của Đồng Nhất Niệm mới dần ổn lại, vẫn ôm Đô Đô thật chặt, cũng nghe vào tai lời giới thiệu của Lục Hướng Bắc đặc biệt là câu, chính anh ta là người cứu mạng Đô Đô.
Vì thế nên nhàn nhạt nhìn Harry, trong mắt không hề có sự nhiệt tình nên có, chỉ lạnh nhạt nói một câu "Cám ơn anh". Sau đó lại bế Đô Đô về phòng bệnh, tay Lục Hướng Bắc một lần nữa lại ôm không khí, cừng đờ trong không trung.
Harry nhìn bóng lưng của Đồng Nhất Niệm, lại nhìn anh bỗng nhiên cười lớn: "Sao tôi lại thấy người cô ấy không muốn nhìn thấy là anh chứ không phải là tôi nhỉ?"
Từ "Muốn gặp" này Harry mới học được nên rất thích dùng.
Ánh mắt Lục Hướng Bắc tối lại, không nói gì, chuẩn bị tiếp tục đuổi theo tìm vợ.
Harry ở đằng sau cười chế giễu: "Đừng tự đi tìm mất hứng nữa! Anh như thế này có phải là báo ứng như người Trung Quốc vẫn nói không? Khi anh còn ở Pháp, đã làm bao nhiêu cô gái phải khổ sở, bây giờ đến lượt anh tự tìm khổ rồi!"
Người nào đó quay đầu lại cười: "Vợ của tôi làm khổ tôi thì vẫn là yêu tôi, anh có hiểu không?"
Harry không cho là như vậy nhún vai.
Lục Hướng Bắc đi về phòng bệnh, vừa hay nghe thấy Đàm Uyển và Đồng Nhất Niệm đang nói chuyện, đầu tiên là tiếng của Đàm Uyển: "Niệm Niệm, con có coi mẹ là mẹ không, nói thật cho mẹ biết đi, có phải con trách mẹ làm mất Đô Đô không?"
Đồng Nhất Niệm im lặng một lúc, cuối cùng mới lên tiếng lần đầu tiên sau khi tìm được Đô Đô: "Mẹ, không phải đâu, con chưa bao giờ trách mẹ cả."
"Vậy thì tốt." Đàm Uyển lại nói: "Niệm Niệm mà mẹ biết vẫn luôn là người thông tình đạt lí, hiểu chuyện lại kiên cường, ngày hôm nay con tức giận đúng là đã làm mẹ bất ngờ đấy."
"Mẹ.." Đồng Nhất Niệm dịu dàng nói: "Con không cố ý đâu, nhưng lúc đó con đúng là đã mất khống chế, Lục Hướng Bắc và Đô Đô, mục tiêu này còn chưa đủ lớn sao? Lại còn lên chương trình nữa chứ? Lần này vụ án đã được phá nhưng còn lần sau thì sao? Anh ấy còn làm cảnh sát một ngày thì vẫn còn một ngày nguy hiểm, cây to đón gió lớn, anh ấy mà còn phách lỗi nữa thì những tội phạm kia chẳng phải sẽ ghi hận anh ấy sao? Con nghe nói, lúc trước có người bỏ ra ba mươi triệu để mua cái đầu của anh ấy đấy vậy mà anh ấy còn ra ngoài huênh hoang nữa sao? Cả Đô Đô nữa, còn sợ những kẻ coi mạng người như cỏ rác kia không nhận ra Đô Đô nữa sao? Lại còn lên chương trình truyền hình quảng cáo, để cho những tội phạm kia ghi nhớ rồi lần sau lại bắt cóc à?"
Lục Hướng Bắc ở bên ngoài nghe, nụ cười trên môi dần mở ra, nhìn đi, anh nói không sai mà! Vợ của anh dù có lạnh lùng thì cũng là thương anh.. Nhưng, sao cô lại biết chuyện ba mươi triệu vậy?
Anh cười: "Con chiều đấy, con thích thế!"
Nói xong anh lại ha ha cười lớn rồi đi theo vợ.
Vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng hét của Âu Dương Nghiên.
Anh vội bước qua phòng bệnh, nhìn về phía tiếng hét, thì ra Âu Dương Nghiên va phải một người đàn ông.
Người đàn ông đó có dáng người cao lớn, tóc vàng mắt xanh, nhất cử nhất động đều đẹp trai vô cùng, không phải Harry thì còn ai vào đây?
"Hai! Đây chẳng phải là tiểu Nghiên sao? Lâu rồi không gặp!" Tiếng Trung mang theo giọng Pháp của Harry vang lên một cách khoa trương, thêm vào đó là gương mặt cười nhiệt tình kiểu Pháp.
Âu Dương Nghiên đang tức, thêm vào ấn tượng của cô ta với Harry không tốt lắm, cái kiểu công tử ăn chơi nhìn thấy gái đẹp là mở to mắt, nên cũng không thèm để ý mà đi thẳng.
Harry tỏ vẻ không hiểu gì vô tội nhìn Lục Hướng Bắc: "Tôi lại nói sai gì rồi sao?"
Lục Hướng Bắc cười: "Sự xuất hiện của anh chính là sai lầm rồi!" Anh cũng không biết Harry và Âu Dương Nghiên có phải là không hợp bát tự hay không mà từ trước đây khi ở Pháp cứ gặp nhau là lại thấy không vừa mắt, ở cùng một chỗ là y như rằng cãi nhau không ngừng. Ba người cùng đi với nhau, thì anh chính là một hồ lô im lặng, Harry và Âu Dương Nghiên lại vô cùng náo nhiệt.
Harry nhún vai: "Tôi đến thăm con trai tôi, có gì sai sao?"
"Con trai anh?" Lục Hướng Bắc vừa đi ra ngoài vừa nhếch mày nghi vấn.
"Lẽ nào không phải sao? Trước đây chúng ta chẳng phải đều như vậy sao?" Harry đi theo anh: "Cốc của anh cũng là cốc của tôi, pizza của anh chính là pizza của tôi, quần lót của anh cũng là quần lót của tôi, vậy nên tất nhiên con trai anh cũng là con trai tôi rồi, vợ anh cũng là.."
Lục Hướng Bắc trừng mắt, anh ta lập tức sửa: "Là.. Chị dâu của tôi.."
Lục Hướng Bắc hừ một tiếng: "Thứ nhất, tôi trước giờ chưa từng có thói quen dùng chung quần lót với người khác, thứ hai, con trai tôi là con trai tôi, anh muốn thì tự mình đi mà sinh!" Nói xong lại tiếp tục đi nhanh ra ngoài.
"Này, theo lời của người Trung Quốc các anh thì đây gọi là qua cầu rút ván đấy, có nói thế nào thì hai ngày nay con trai anh cũng đều là tôi cho uống sữa đấy, lại còn tè lên người tôi mấy lần đấy! Chỉ riêng việc này thì có nói thế nào tôi cũng được xem là ba ướt, không phải, ba nuôi chứ!" Harry bất bình, vẫn đi theo anh.
Lục Hướng Bắc thầm buồn cười, lười để ý đến anh ta, cứ đi đường của mình đến vườn hoa, Đồng Nhất Niệm đang bế con trai phơi nắng trong vườn hoa.
Harry thấy vậy lập tức chạy ra phía trước Lục Hướng Bắc, giơ tay ra với Đô Đô: "Hai, bảo bối, còn nhớ chú không? Chú là ba đây.. Gọi ba đi.. Daddy.. Papa.."
Biểu hiện của Harry quá mức kích động, Lục Hướng Bắc ở đằng sau rất nghi ngờ hai ngày nay Harry có phải thầm sau lưng mình dạy Đô Đô gọi ba không nữa, mà Đô Đô lại là một nhóc con không chịu thua, vậy mà lại nhìn Harry một lúc rồi sau đó lại cười tươi, lại còn vươn tay nhỏ ra với Harry nữa, đôi chân nhỏ còn không ngừng giãy thể hiện sự hưng phấn khi nhìn thấy Harry.
Làm cho Harry vui đến lập tức cướp bế mất Đô Đô trong tay Đồng Nhất Niệm, lại còn dùng đôi mắt xanh bích nháy mắt với Đồng Nhất Niệm: "Cô Cherry, cô xem, tôi đã nói là chúng ta sẽ còn gặp lại mà!"
Trái tim Đồng Nhất Niệm lúc này hoàn toàn ở trên người Đô Đô, nỗi khiếp sợ mất đi Đô Đô còn chưa tan hết, nào còn để ý đến người trước mặt là ai chứ, có người cướp mất Đô Đô của cô thì không khác gì là cướp đi mạng của cô hết.
"Trả con lại cho tôi!" Cô sợ hãi xông đến, cứng ngắc cướp Đô Đô lại, làm cho Harry nhìn cô một cách ngạc nhiên.
Lục Hướng Bắc thấy vậy, biết là cô vẫn còn chưa thoát khỏi sợ hãi khi Đô Đô bị bắt cóc nên vội tiến đến ôm lấy vai cô an ủi: "Ngốc ạ, đừng sợ, đây là bạn học đồng thời là bạn tốt của anh, Harry, em đã từng gặp rồi, chính anh ta đã cứu Đô Đô đấy."
Có lại Đô Đô trong lòng, vẻ sợ hãi của Đồng Nhất Niệm mới dần ổn lại, vẫn ôm Đô Đô thật chặt, cũng nghe vào tai lời giới thiệu của Lục Hướng Bắc đặc biệt là câu, chính anh ta là người cứu mạng Đô Đô.
Vì thế nên nhàn nhạt nhìn Harry, trong mắt không hề có sự nhiệt tình nên có, chỉ lạnh nhạt nói một câu "Cám ơn anh". Sau đó lại bế Đô Đô về phòng bệnh, tay Lục Hướng Bắc một lần nữa lại ôm không khí, cừng đờ trong không trung.
Harry nhìn bóng lưng của Đồng Nhất Niệm, lại nhìn anh bỗng nhiên cười lớn: "Sao tôi lại thấy người cô ấy không muốn nhìn thấy là anh chứ không phải là tôi nhỉ?"
Từ "Muốn gặp" này Harry mới học được nên rất thích dùng.
Ánh mắt Lục Hướng Bắc tối lại, không nói gì, chuẩn bị tiếp tục đuổi theo tìm vợ.
Harry ở đằng sau cười chế giễu: "Đừng tự đi tìm mất hứng nữa! Anh như thế này có phải là báo ứng như người Trung Quốc vẫn nói không? Khi anh còn ở Pháp, đã làm bao nhiêu cô gái phải khổ sở, bây giờ đến lượt anh tự tìm khổ rồi!"
Người nào đó quay đầu lại cười: "Vợ của tôi làm khổ tôi thì vẫn là yêu tôi, anh có hiểu không?"
Harry không cho là như vậy nhún vai.
Lục Hướng Bắc đi về phòng bệnh, vừa hay nghe thấy Đàm Uyển và Đồng Nhất Niệm đang nói chuyện, đầu tiên là tiếng của Đàm Uyển: "Niệm Niệm, con có coi mẹ là mẹ không, nói thật cho mẹ biết đi, có phải con trách mẹ làm mất Đô Đô không?"
Đồng Nhất Niệm im lặng một lúc, cuối cùng mới lên tiếng lần đầu tiên sau khi tìm được Đô Đô: "Mẹ, không phải đâu, con chưa bao giờ trách mẹ cả."
"Vậy thì tốt." Đàm Uyển lại nói: "Niệm Niệm mà mẹ biết vẫn luôn là người thông tình đạt lí, hiểu chuyện lại kiên cường, ngày hôm nay con tức giận đúng là đã làm mẹ bất ngờ đấy."
"Mẹ.." Đồng Nhất Niệm dịu dàng nói: "Con không cố ý đâu, nhưng lúc đó con đúng là đã mất khống chế, Lục Hướng Bắc và Đô Đô, mục tiêu này còn chưa đủ lớn sao? Lại còn lên chương trình nữa chứ? Lần này vụ án đã được phá nhưng còn lần sau thì sao? Anh ấy còn làm cảnh sát một ngày thì vẫn còn một ngày nguy hiểm, cây to đón gió lớn, anh ấy mà còn phách lỗi nữa thì những tội phạm kia chẳng phải sẽ ghi hận anh ấy sao? Con nghe nói, lúc trước có người bỏ ra ba mươi triệu để mua cái đầu của anh ấy đấy vậy mà anh ấy còn ra ngoài huênh hoang nữa sao? Cả Đô Đô nữa, còn sợ những kẻ coi mạng người như cỏ rác kia không nhận ra Đô Đô nữa sao? Lại còn lên chương trình truyền hình quảng cáo, để cho những tội phạm kia ghi nhớ rồi lần sau lại bắt cóc à?"
Lục Hướng Bắc ở bên ngoài nghe, nụ cười trên môi dần mở ra, nhìn đi, anh nói không sai mà! Vợ của anh dù có lạnh lùng thì cũng là thương anh.. Nhưng, sao cô lại biết chuyện ba mươi triệu vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.