Chương 411
Cát Tường Dạ
06/03/2022
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Lần này anh hoàn toàn hoảng hốt, đập cửa rầm rầm: "Niệm Niệm, rốt cuộc làm sao vậy? Anh vào nhé?"
Nếu như còn không có tiếng động thì anh định đạp cửa xông vào.
Vào khoảnh khắc anh giơ chân lên thì cửa được mở ra từ bên trong.
Cô không làm sao cả, chỉ là mặt đỏ bừng, quấn khăn tắm cúi đầu đứng đó, hai tay nắm chặt khăn tắm trước ngực, tóc ướt vẫn còn rỏ nước.
Cô như vậy giống như một quả vải vừa bị bóc vỏ vậy, tươi ngon mọng nước, bờ vai trắng như tuyết đến chói mắt, đặc biệt là đôi mắt liếc trái liếc phải kia giống như cám dỗ linh hồn người ta vậy, môi môi hồng hào hơi chu ra cong lên như vừa ăn kẹo hoa quả, phát ra hào quang tinh tế, làm người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
Anh thầm than thở, cô vợ nhỏ của anh có cần phải tử thách sức kiềm chế của anh vậy không chứ?
Nhưng nếu như cô đã tắm xong rồi thì tại sao còn không mặc quần áo, ngây ngốc đứng đó là có ý gì đây?
Anh thầm thở nhẹ, đè nén sự xúc động trong lòng xuống hỏi cô: "Làm anh giật sợ quá, em ở bên trong làm gì vậy?"
"Em.." Cô chu môi, dáng vẻ rất ấm ức: "Em không biết làm sao đi ra nữa?"
Hả? Ban đầu anh không hiểu ý cô, sau đó mới dần đoán ra, ý cô là quấn khăn tắm không thể xuất hiện trước mặt anh nên nhịn cười cau mặt nói: "Mặc quần áo vào rồi đi ra thôi!"
Nào ngờ anh không nói còn được, nói xong mặt cô lại đỏ hơn, còn vừa yêu kiều vừa xấu hổ lườm anh: "Quần áo ngủ như thế.. có đánh chết em cũng không mặc đâu!"
Quần áo ngủ như thế nào?
Lúc anh lấy quần áo ngủ cũng không xem cẩn thận, cứ lấy bừa một bộ, lúc này bộ áo ngủ đó đang bị Đồng Nhất Niệm ném vào một bên, anh nhìn kĩ lại thì ra là một bộ đồ ngủ tình thú, quần áo lót lại..
"Ồ.. anh.. để anh đi lấy bộ khác cho em.." Trái tim anh đập thình thịch, vội vàng đi ra khỏi nhà tắm, nếu còn đứng đây thì anh không dám chắc là bản thân có xông thẳng đến không nữa, chỉ một bộ đồ ngủ đã làm anh có suy nghĩ lệch lạc rồi, toàn thân nóng như lửa.. đúng là anh sắp xếp toàn bộ đồ đạc tân hôn nhưng ban đầu anh đặt cả gói đồng bộ đồ dùng tân hôn không có xem kĩ quần áo ngủ bên trong gói là như thế nào.
Cuối cùng cô cũng lề mề thay được quần áo ngủ đi ra, bộ này cũng không khá hơn là mấy, váy ngắn đến sắp nhìn thấy được cả mông rồi, nhưng còn may không có trong suốt, những chỗ cần che thì cũng che được rồi.
Cô chậm rề đi ra, mặt đỏ đến sắp nặn ra máu, trong đầu rất rối loạn, toàn là những hình ảnh diễm tình, tiếp theo anh sẽ làm cái kia với mình sao? Cô nên làm gì đây? Không được, cô phải suy nghĩ cẩn thận mới được!
Anh đang ngồi trước mặt cô, lại còn ngồi trên giường tân hôn của họ, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm đùi mình, váy ngủ đáng chết này sao không thể dài thêm một chút chứ?
Cô ra sức kéo xuống che đi.
Anh thấy vậy mà buồn cười, nhắc nhở cô: "Em còn kéo nữa là lại hở phía trên đấy!"
Hả? Cô kinh ngạc thả lỏng tay, vội cúi đầu nhìn xem có bị lộ ngực không, kết quả phát hiện là không có thì lại buồn bực xấu hổ, ngồi về phía bàn trang điểm: "Em.. phải sấy tóc!"
Giọng nói căng thẳng của cô đang run lên.
Cô phải kéo dài thời gian, cô bây giờ đã nhìn thẳng vào sự thật tàn khốc này rồi. Nếu cô đã lấy anh thì chắc chắn phải hiến thân, có trách thì cũng chỉ trách mình lúc trước bị bát vằn thắn của anh làm cho mơ mơ hồ hồ, quên mất còn việc quan trọng này mà cứ thế đồng ý lời cầu hôn của anh. Trời ơi đúng là lỗ to rồi, chỉ một bát vằn thắn mà đã bán đứng cả đời của bản thân, bao gồm cả đêm đầu quý báu, Lục Hướng Bắc, anh đúng là kiếm được món hời rồi đấy!
Cô thầm nghiến răng, nhưng còn cơ hội để cô hối hận sao? Cũng đã kết hôn rồi, các nghi lễ cũng xong hết rồi, chạy trốn là việc không thể nào rồi.. Nhưng kéo dài thời gian, để bản thân có thêm chút tâm lí chuẩn bị thì được chứ? Hu Hu, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô liệu có bị đau chết không.
Lục Hướng Bắc nhìn lạnh lùng khô khốc như vậy có biết dịu dàng không đây?
Cô ngồi trước gương, vẻ mặt cũng biến đổi theo những day dứt tâm lí bên trong, lúc thì chau lại, lúc lại chù môi, lúc lại nhăn nhó, tất cả đều rơi vào trong mắt của Lục Hướng Bắc ở đằng sau, anh không biết cô đang day dứt cái gì nữa.
Sự thực cũng chứng minh, đúng là cô đã nghĩ nhiều rồi, ông chồng nhà cô vốn không định làm gì cô cả.
Lục Hướng Bắc thấy cô kêu gào muốn sấy tóc rồi lại ngồi yên đó không động đậy mà chỉ cắn răng chịu đựng, anh tưởng cô đang trách anh không sấy tóc cho cô.
Được rồi, anh cũng thực sự định làm một người chồng tốt nên lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo ra sấy tóc chô cô.
Gió ấm thổi đến, ngón tay anh còn dịu dàng len lỏi giữa những sợi tóc của cô, cô bỗng nhiên cảm thấy ngây ngất liền ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc sấy tóc cho cô của anh trong gương. Dưới ánh đèn dịu dàng, sự lạnh lùng thường ngày của anh đã hoàn toàn biến mất, dáng vẻ cố chấp lại trở nên dịu dàng thâm tình, cô thật sự nghi ngờ rằng mình đã nhìn nhầm liền chớp chớp mắt nhưng đúng là anh không hề sai.
Với góc nhìn này anh quả thật là đẹp trai.
Được rồi, dáng vẻ anh dịu dàng như vậy chắc chút nữa cũng sẽ rất dịu dàng thôi.
Trên mặt cô lại phủ lên một tầng xấu hổ, cúi đầu xuống bắt đầu liên tưởng xa xôi, toàn là những cảnh tượng diễm lệ, trái tim cũng đập rộn ràng thình thịch làm cả cơ thể cô hơi run rẩy.
Cuối cùng thì tóc cũng sấy khô.
Anh đặt máy sấy xuống, tay dịu dàng chỉnh lại tóc cho cô, giọng nói đầy từ tính và dịu dàng vang lên: "Xong rồi, có thể ngủ được rồi, em ngủ đi!"
Nói xong anh liền đi ra ngoài đồng thời nhẹ nhàng khép cửa lại.
Anh đi ra ngoài rồi!
Cô giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy.
Anh vậy mà lại đi ra ngoài.
Nói vậy thì những suy nghĩ lung tung vừa rồi của cô hoàn toàn là do cô tưởng tượng ấu trĩ thôi sao? Tối nay vốn sẽ không có chuyện gì xảy ra cả sao?
Tại sao? Tại sao? Tại sao lại vậy chứ?
Được rồi, thật ra cô cũng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với anh cả! Nhưng.. nhưng dù không có xảy ra chuyện gì thì cũng nên là cô đuổi anh ra ngoài mới đúng, sao có thể để anh ném cô ở đây không thèm quan tâm chứ?
Như thế này cũng làm tổn thương tôn nghiêm của cô quá đi!
A a a! Lục Hướng Bắc, em và anh không đội trời chung được!
Cô ngồi trước bàn chải đầu rất lâu không có phản ứng gì, nhìn mình trong gương một cách trân trân nghẹn lời.
Tại sao anh lại như vậy chứ?
Lẽ nào là bản thân cô không đủ sức quyến rũ sao? Cô đứng dậy soi mình trong gương, xoay 360 độ.
Hình như.. cũng được mà.
Muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, da cũng trắng, gương mặt xinh đẹp, sao anh có thể không hứng thú với mình chứ? Sớm biết vậy thì đã mặc bộ đồ ngủ kia rồi.
Cô có chút buồn bã.
Nhưng cô lập tức tỉnh lại, chỉ vào mình trong gương tức giận mắng: Đồng Nhất Niệm, đầu mày bị ngấm nước rồi à? Mày như vậy là đang rất mong anh ấy làm cái ấy với mày sao! Cho xin đi, có chút khí phách đi có được không hả?
Hừ, ngủ thì ngủ, cứ như là giỏi lắm ý!
Cô vùi đầu vào gối, nội tâm không thể nào bình tĩnh được.
Cô phải thừa nhận, bản thân có chút tổn thương, có một cảm giác bị lạnh nhạt coi thường, tất nhiên không phải vì bản thân cô mong xảy ra chuyện gì đó với anh, càng không phải vì cô thích anh, hừ, nhất định không phải vậy đâu! Tất cả là vì lòng tự tôn bị khiêu khích, anh sao có thể nhắm mắt làm ngơ trước một cô gái đẹp như cô chứ?
Sao có thể chứ?
Cô càng nghĩ lại càng đi vào ngõ cụt, có ai lại có đêm tân hôn như thế này không? Cô dâu một mình trong phòng tân hôn, có ai không hả?
Cô ôm gối băn khoăn lăn qua lại trên giường vừa lăn vừa mắng anh là Lục Hướng Bắc thối, Lục Hướng Bắc đáng chết, em ghét anh, em ghét anh!
Bỗng nhiên lại nghe có tiếng cửa, cạnh cửa lại có tiếng anh vang lên: "Cẩn thận kẻo lăn xuống đất bây giờ!"
Hả? Cô sững người, lập tức giấu đầu vào trong gối, hai chân duỗi thẳng, Đồng Nhất Niệm, mày còn có thể mất mặt hơn nữa không hả? Không biết anh có nghe thấy không nữa?
"Anh đi ra đi, em phải ngủ rồi!" Cô buồn bực phát tiết vào gối. Lần này là cô bảo anh đi đấy!
"Ừm, được rồi, anh lấy cho em một cốc sữa, uống rồi ngủ đi! Anh để đây nhé!" Anh nhẹ nhàng đặt cốc sữa xuống, sau đó lại cướp đi gối của cô làm lộ ra gương mặt đỏ bừng của cô.
"Anh làm gì vậy? Anh tránh xa em ra!" Cô trừng mắt tức giận.
Anh mỉm cười chỉnh lại mái tóc hỗn loạn của cô, đặt lại gối cho cô, để đầu cô gối lên một cách thoải mái: "Ừm, anh biết rồi, tối nay anh uống say rồi, có mùi không dễ chịu nên anh ngủ phòng bên cạnh. Em nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn lên máy bay, phải dậy sớm đấy, đừng chùm đầu ngủ, như vậy không tốt cho sức khỏe!"
"Ai cần anh nhắc chứ! Anh mau ra ngoài đi!" Cô cứ kéo chăn lên một chút thực ra là để che mặt đang đỏ ửng của mình thôi.
Anh lại mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài, giữa hàng lông mày có chút buồn rầu.
Anh không hề say, chỉ là đêm tân hôn nhưng trong lòng lại có chút ngập ngừng.
Anh có thể nhìn ra được là cô rất căng thẳng, cô đã chuẩn bị tốt sẽ chấp nhận anh rồi sao? Hôn nhân của họ không hề giống những người khác là kiểu hôn nhân tình yêu như nước chảy thành sông. Cô lấy anh chỉ là vì muốn trốn chạy, cô lại còn quá trẻ chưa từng nghĩ đến kết hôn còn có nghĩa là phải làm nghĩa vụ vợ chồng nữa sao? Nếu như cô không muốn thì anh sẽ không miễn cưỡng cô, huống hồ, bản thân anh cũng đang ngập ngừng, cô tốt đẹp như vậy, trong sáng như vậy, sao anh nỡ nhúng chàm cô chứ? Nụ hôn khi nháo động phòng là vì anh không cầm lòng được. Nhưng anh đã nhúng chàm rồi không phải sao? Nếu như đã đi đến bước đường này thì không còn có thể quay lại được nữa rồi. Việc duy nhất anh có thể làm là dù về sau có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ không buông tay cô ra, mong là trên đời sẽ luôn có một con đường giành cho anh và cô, có thể cùng dắt tay nhau đến già.
Lần này anh hoàn toàn hoảng hốt, đập cửa rầm rầm: "Niệm Niệm, rốt cuộc làm sao vậy? Anh vào nhé?"
Nếu như còn không có tiếng động thì anh định đạp cửa xông vào.
Vào khoảnh khắc anh giơ chân lên thì cửa được mở ra từ bên trong.
Cô không làm sao cả, chỉ là mặt đỏ bừng, quấn khăn tắm cúi đầu đứng đó, hai tay nắm chặt khăn tắm trước ngực, tóc ướt vẫn còn rỏ nước.
Cô như vậy giống như một quả vải vừa bị bóc vỏ vậy, tươi ngon mọng nước, bờ vai trắng như tuyết đến chói mắt, đặc biệt là đôi mắt liếc trái liếc phải kia giống như cám dỗ linh hồn người ta vậy, môi môi hồng hào hơi chu ra cong lên như vừa ăn kẹo hoa quả, phát ra hào quang tinh tế, làm người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
Anh thầm than thở, cô vợ nhỏ của anh có cần phải tử thách sức kiềm chế của anh vậy không chứ?
Nhưng nếu như cô đã tắm xong rồi thì tại sao còn không mặc quần áo, ngây ngốc đứng đó là có ý gì đây?
Anh thầm thở nhẹ, đè nén sự xúc động trong lòng xuống hỏi cô: "Làm anh giật sợ quá, em ở bên trong làm gì vậy?"
"Em.." Cô chu môi, dáng vẻ rất ấm ức: "Em không biết làm sao đi ra nữa?"
Hả? Ban đầu anh không hiểu ý cô, sau đó mới dần đoán ra, ý cô là quấn khăn tắm không thể xuất hiện trước mặt anh nên nhịn cười cau mặt nói: "Mặc quần áo vào rồi đi ra thôi!"
Nào ngờ anh không nói còn được, nói xong mặt cô lại đỏ hơn, còn vừa yêu kiều vừa xấu hổ lườm anh: "Quần áo ngủ như thế.. có đánh chết em cũng không mặc đâu!"
Quần áo ngủ như thế nào?
Lúc anh lấy quần áo ngủ cũng không xem cẩn thận, cứ lấy bừa một bộ, lúc này bộ áo ngủ đó đang bị Đồng Nhất Niệm ném vào một bên, anh nhìn kĩ lại thì ra là một bộ đồ ngủ tình thú, quần áo lót lại..
"Ồ.. anh.. để anh đi lấy bộ khác cho em.." Trái tim anh đập thình thịch, vội vàng đi ra khỏi nhà tắm, nếu còn đứng đây thì anh không dám chắc là bản thân có xông thẳng đến không nữa, chỉ một bộ đồ ngủ đã làm anh có suy nghĩ lệch lạc rồi, toàn thân nóng như lửa.. đúng là anh sắp xếp toàn bộ đồ đạc tân hôn nhưng ban đầu anh đặt cả gói đồng bộ đồ dùng tân hôn không có xem kĩ quần áo ngủ bên trong gói là như thế nào.
Cuối cùng cô cũng lề mề thay được quần áo ngủ đi ra, bộ này cũng không khá hơn là mấy, váy ngắn đến sắp nhìn thấy được cả mông rồi, nhưng còn may không có trong suốt, những chỗ cần che thì cũng che được rồi.
Cô chậm rề đi ra, mặt đỏ đến sắp nặn ra máu, trong đầu rất rối loạn, toàn là những hình ảnh diễm tình, tiếp theo anh sẽ làm cái kia với mình sao? Cô nên làm gì đây? Không được, cô phải suy nghĩ cẩn thận mới được!
Anh đang ngồi trước mặt cô, lại còn ngồi trên giường tân hôn của họ, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm đùi mình, váy ngủ đáng chết này sao không thể dài thêm một chút chứ?
Cô ra sức kéo xuống che đi.
Anh thấy vậy mà buồn cười, nhắc nhở cô: "Em còn kéo nữa là lại hở phía trên đấy!"
Hả? Cô kinh ngạc thả lỏng tay, vội cúi đầu nhìn xem có bị lộ ngực không, kết quả phát hiện là không có thì lại buồn bực xấu hổ, ngồi về phía bàn trang điểm: "Em.. phải sấy tóc!"
Giọng nói căng thẳng của cô đang run lên.
Cô phải kéo dài thời gian, cô bây giờ đã nhìn thẳng vào sự thật tàn khốc này rồi. Nếu cô đã lấy anh thì chắc chắn phải hiến thân, có trách thì cũng chỉ trách mình lúc trước bị bát vằn thắn của anh làm cho mơ mơ hồ hồ, quên mất còn việc quan trọng này mà cứ thế đồng ý lời cầu hôn của anh. Trời ơi đúng là lỗ to rồi, chỉ một bát vằn thắn mà đã bán đứng cả đời của bản thân, bao gồm cả đêm đầu quý báu, Lục Hướng Bắc, anh đúng là kiếm được món hời rồi đấy!
Cô thầm nghiến răng, nhưng còn cơ hội để cô hối hận sao? Cũng đã kết hôn rồi, các nghi lễ cũng xong hết rồi, chạy trốn là việc không thể nào rồi.. Nhưng kéo dài thời gian, để bản thân có thêm chút tâm lí chuẩn bị thì được chứ? Hu Hu, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô liệu có bị đau chết không.
Lục Hướng Bắc nhìn lạnh lùng khô khốc như vậy có biết dịu dàng không đây?
Cô ngồi trước gương, vẻ mặt cũng biến đổi theo những day dứt tâm lí bên trong, lúc thì chau lại, lúc lại chù môi, lúc lại nhăn nhó, tất cả đều rơi vào trong mắt của Lục Hướng Bắc ở đằng sau, anh không biết cô đang day dứt cái gì nữa.
Sự thực cũng chứng minh, đúng là cô đã nghĩ nhiều rồi, ông chồng nhà cô vốn không định làm gì cô cả.
Lục Hướng Bắc thấy cô kêu gào muốn sấy tóc rồi lại ngồi yên đó không động đậy mà chỉ cắn răng chịu đựng, anh tưởng cô đang trách anh không sấy tóc cho cô.
Được rồi, anh cũng thực sự định làm một người chồng tốt nên lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo ra sấy tóc chô cô.
Gió ấm thổi đến, ngón tay anh còn dịu dàng len lỏi giữa những sợi tóc của cô, cô bỗng nhiên cảm thấy ngây ngất liền ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc sấy tóc cho cô của anh trong gương. Dưới ánh đèn dịu dàng, sự lạnh lùng thường ngày của anh đã hoàn toàn biến mất, dáng vẻ cố chấp lại trở nên dịu dàng thâm tình, cô thật sự nghi ngờ rằng mình đã nhìn nhầm liền chớp chớp mắt nhưng đúng là anh không hề sai.
Với góc nhìn này anh quả thật là đẹp trai.
Được rồi, dáng vẻ anh dịu dàng như vậy chắc chút nữa cũng sẽ rất dịu dàng thôi.
Trên mặt cô lại phủ lên một tầng xấu hổ, cúi đầu xuống bắt đầu liên tưởng xa xôi, toàn là những cảnh tượng diễm lệ, trái tim cũng đập rộn ràng thình thịch làm cả cơ thể cô hơi run rẩy.
Cuối cùng thì tóc cũng sấy khô.
Anh đặt máy sấy xuống, tay dịu dàng chỉnh lại tóc cho cô, giọng nói đầy từ tính và dịu dàng vang lên: "Xong rồi, có thể ngủ được rồi, em ngủ đi!"
Nói xong anh liền đi ra ngoài đồng thời nhẹ nhàng khép cửa lại.
Anh đi ra ngoài rồi!
Cô giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy.
Anh vậy mà lại đi ra ngoài.
Nói vậy thì những suy nghĩ lung tung vừa rồi của cô hoàn toàn là do cô tưởng tượng ấu trĩ thôi sao? Tối nay vốn sẽ không có chuyện gì xảy ra cả sao?
Tại sao? Tại sao? Tại sao lại vậy chứ?
Được rồi, thật ra cô cũng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với anh cả! Nhưng.. nhưng dù không có xảy ra chuyện gì thì cũng nên là cô đuổi anh ra ngoài mới đúng, sao có thể để anh ném cô ở đây không thèm quan tâm chứ?
Như thế này cũng làm tổn thương tôn nghiêm của cô quá đi!
A a a! Lục Hướng Bắc, em và anh không đội trời chung được!
Cô ngồi trước bàn chải đầu rất lâu không có phản ứng gì, nhìn mình trong gương một cách trân trân nghẹn lời.
Tại sao anh lại như vậy chứ?
Lẽ nào là bản thân cô không đủ sức quyến rũ sao? Cô đứng dậy soi mình trong gương, xoay 360 độ.
Hình như.. cũng được mà.
Muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, da cũng trắng, gương mặt xinh đẹp, sao anh có thể không hứng thú với mình chứ? Sớm biết vậy thì đã mặc bộ đồ ngủ kia rồi.
Cô có chút buồn bã.
Nhưng cô lập tức tỉnh lại, chỉ vào mình trong gương tức giận mắng: Đồng Nhất Niệm, đầu mày bị ngấm nước rồi à? Mày như vậy là đang rất mong anh ấy làm cái ấy với mày sao! Cho xin đi, có chút khí phách đi có được không hả?
Hừ, ngủ thì ngủ, cứ như là giỏi lắm ý!
Cô vùi đầu vào gối, nội tâm không thể nào bình tĩnh được.
Cô phải thừa nhận, bản thân có chút tổn thương, có một cảm giác bị lạnh nhạt coi thường, tất nhiên không phải vì bản thân cô mong xảy ra chuyện gì đó với anh, càng không phải vì cô thích anh, hừ, nhất định không phải vậy đâu! Tất cả là vì lòng tự tôn bị khiêu khích, anh sao có thể nhắm mắt làm ngơ trước một cô gái đẹp như cô chứ?
Sao có thể chứ?
Cô càng nghĩ lại càng đi vào ngõ cụt, có ai lại có đêm tân hôn như thế này không? Cô dâu một mình trong phòng tân hôn, có ai không hả?
Cô ôm gối băn khoăn lăn qua lại trên giường vừa lăn vừa mắng anh là Lục Hướng Bắc thối, Lục Hướng Bắc đáng chết, em ghét anh, em ghét anh!
Bỗng nhiên lại nghe có tiếng cửa, cạnh cửa lại có tiếng anh vang lên: "Cẩn thận kẻo lăn xuống đất bây giờ!"
Hả? Cô sững người, lập tức giấu đầu vào trong gối, hai chân duỗi thẳng, Đồng Nhất Niệm, mày còn có thể mất mặt hơn nữa không hả? Không biết anh có nghe thấy không nữa?
"Anh đi ra đi, em phải ngủ rồi!" Cô buồn bực phát tiết vào gối. Lần này là cô bảo anh đi đấy!
"Ừm, được rồi, anh lấy cho em một cốc sữa, uống rồi ngủ đi! Anh để đây nhé!" Anh nhẹ nhàng đặt cốc sữa xuống, sau đó lại cướp đi gối của cô làm lộ ra gương mặt đỏ bừng của cô.
"Anh làm gì vậy? Anh tránh xa em ra!" Cô trừng mắt tức giận.
Anh mỉm cười chỉnh lại mái tóc hỗn loạn của cô, đặt lại gối cho cô, để đầu cô gối lên một cách thoải mái: "Ừm, anh biết rồi, tối nay anh uống say rồi, có mùi không dễ chịu nên anh ngủ phòng bên cạnh. Em nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn lên máy bay, phải dậy sớm đấy, đừng chùm đầu ngủ, như vậy không tốt cho sức khỏe!"
"Ai cần anh nhắc chứ! Anh mau ra ngoài đi!" Cô cứ kéo chăn lên một chút thực ra là để che mặt đang đỏ ửng của mình thôi.
Anh lại mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài, giữa hàng lông mày có chút buồn rầu.
Anh không hề say, chỉ là đêm tân hôn nhưng trong lòng lại có chút ngập ngừng.
Anh có thể nhìn ra được là cô rất căng thẳng, cô đã chuẩn bị tốt sẽ chấp nhận anh rồi sao? Hôn nhân của họ không hề giống những người khác là kiểu hôn nhân tình yêu như nước chảy thành sông. Cô lấy anh chỉ là vì muốn trốn chạy, cô lại còn quá trẻ chưa từng nghĩ đến kết hôn còn có nghĩa là phải làm nghĩa vụ vợ chồng nữa sao? Nếu như cô không muốn thì anh sẽ không miễn cưỡng cô, huống hồ, bản thân anh cũng đang ngập ngừng, cô tốt đẹp như vậy, trong sáng như vậy, sao anh nỡ nhúng chàm cô chứ? Nụ hôn khi nháo động phòng là vì anh không cầm lòng được. Nhưng anh đã nhúng chàm rồi không phải sao? Nếu như đã đi đến bước đường này thì không còn có thể quay lại được nữa rồi. Việc duy nhất anh có thể làm là dù về sau có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ không buông tay cô ra, mong là trên đời sẽ luôn có một con đường giành cho anh và cô, có thể cùng dắt tay nhau đến già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.