Chương 431
Cát Tường Dạ
27/03/2022
Hai mắt anh như bốc lửa buông con tra đi lấy đồ lót, lúc này Đồng Nhất Niệm còn cho anh một ánh mắt thắng lợi nữa.
Nhóc con, con cứ chờ đến khi mẹ con không có mặt mà xem!
Anh hậm hực buông con trai ra, lấy quần lót mang cho vợ trong nhà tắm, nhân lúc cửa nhà tắm hé mở anh liền vội lách vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
"Anh làm gì vậy, mau ra ngoài đi, đừng dạy hư các con!" Cô trách nhẹ, đẩy anh ra ngoài.
Anh quay người lại ôm lấy cô, ôm lấy mặt cô, nụ hôn rơi xuống như mưa, tủi thân nói với cô: "Vợ à, em đối xử tệ với anh."
Cô cười, đúng là người đàn ông thích tranh giành chiều chuộng.
Nhưng hình như đúng là cô đã đối xử tệ với anh thật, tủi thân là đúng.
Cô vỗ nhẹ mặt anh, nói thầm: "Ngoan, ngày mai, để ngày mai em bù đắp cho anh!"
"Không, anh muốn hôm nay, bây giờ cơ!" Anh quấn quýt không rời, hôn môi cô, cổ cô, tay cũng không yên phận ngao du trên cơ thể cô. Cô vừa mới tắm xong còn chưa kịp mặc quần áo, làn da vừa mịn vừa mềm, sờ rất thích, hô hấp của anh dần nóng lên.
"Đừng mà, các con biết bây giờ!" Cô ở trong hơi thở nóng bỏng của anh đẩy anh ra, có chút vô lực.
Con trai, con trai, nhắc đến hai từ này anh lại thấy bực mình, đúng là một đôi phá rối! Nhưng động tác của anh vẫn dừng lại, lẩm bẩm phát tiết cảm xúc bất mãn: "Hai thằng nhóc thối, lúc bé còn đáng yêu, đặt đâu nằm đấy, không có ý kiến gì! Xoa nắn thế nào cũng thoải mái, bây giờ thì thật là nhức đầu!"
Cô cười an ủi anh: "Được rồi, có làm người ta phiền hơn nữa thì cũng là con trai mình không phải sao? Ngoan, anh đi ra đi, cùng lắm thì sẽ đáp ứng nguyện vọng của anh, cho anh thêm một cô công chúa để chơi, được rồi chứ?"
Anh không hứng thú với chuyện này nữa: "Còn thêm đứa nữa sao? Bây giờ đã không còn chỗ cho anh nữa rồi, còn thêm đứa nữa chắc anh phải ra ngoài hít gió mất!"
Cô cười, mặc quần áo rồi kéo anh ra ngoài, thấy mặt hai đứa con trai đang hướng về nhà tắm, nhưng lại dùng tay che mắt, khe ngón tay lại hé ra, đôi mắt đen láy đang lúng liếng giữa khe ngón tay.
Thấy hai người họ đi ra, hai anh em đồng thanh: "Xấu hổ quá, thật mất mặt, con trai lại đi nhìn trộm con gái tắm, mất mặt quá!"
Lục Hướng Bắc vốn đang tức sẵn, nghe hai đứa nói vậy mặt liền xanh lè: "Không có ba mất mặt thì làm gì có các con?"
"Anh nói vớ vẩn gì vậy?" Đồng Nhất Niệm cấu tay anh, vẻ mặt cười vui nói với con trai: "Các con à, mẹ đến đây, chừa chỗ cho mẹ nào!"
Hai đứa bé lập tức dịch người giành vị trí giữa: "Mẹ ngủ đây đi ạ!"
Cô cười nằm xuống giữa mỗi tay ôm một đứa vào lòng, cười nói với Lục Hướng Bắc: "Trái ôm phải ấp đúng là tốt thật!"
Người nào đó đầy bụng ghen tức, bực bội hỏi: "Còn anh ngủ đâu đây?"
"Ba à, tối nay ba có thể ngủ ở phòng bọn con, giường của Đô Đô nhường cho ba đấy, nhưng phải tắm trước đã nhé!" Đô Đô rất ngây thơ nói với ba, dường như nhường giường cho ba là nể mặt ba lắm vậy, nhưng Đô Đô vẫn rất coi trọng vệ sinh, thế nên ba phải tắm rửa sạch sẽ trước đã, cuối cùng còn vẫy vẫy tay nói một cách ngoan ngoãn: "Ba ngủ ngon!"
Đồng Đồng còn hơn nữa, rõ ràng là thằng bé chơi ba, lúc này còn ra vẻ ngoan ngoãn vô tội, chỉ vào cái mặt nhỏ trắng sữa của mình nói: "Ba ơi, kiss chúc ngủ ngon!"
Lục Hướng Bắc vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng vẫn là bại trong sự đáng yêu của các con, đành đi đến: "Kiss chúc ngủ ngon đúng không? Đến đây!"
Anh mạnh mẽ chui vào trong chăn, cướp Đồng Đồng trong lòng Đồng Nhất Niệm ra, hôn lên mặt thằng bé, sau đó lập tức quay đầu cũng hôn lên mặt Đồng Nhất Niệm, quyết đoán chiếm chỗ của Đồng Đồng, chen chúc với Đồng Nhất Niệm, vì thế bốn người nằm thành một hàng, ba mẹ nằm giữa, các con nằm hai bên.
Đô Đô nhìn màn này một cách kì lạ, bất mãn lầu bầu một câu: "Tại sao những bạn nhỏ khác đều nằm giữa, ba mẹ nằm hai bên chứ?"
"Ngốc ạ, vì những ba mẹ khác sợ các bạn nhỏ rơi xuống đất chứ sao!" Đồng Đồng nhanh chóng nói tiếp.
"Vậy ba mẹ chúng ta không sợ sao?" Đôi mắt sáng của Đô Đô có vẻ trách móc nhìn ba. Đây chính là một vật lớn tự nhiên chen vào, ba vừa vào chiếc giường liền trở nên chật chội.
Đồng Đồng nhớ đến vẻ nhẫn tâm của ba khi ném mình và Đô Đô vào bể bơi liền thấy vô vọng lắc đầu: "Ba đến cả chúng ta chết đuối còn không sợ cơ mà."
"Con ngốc ơi, ba là vì muốn rèn luyện ý chí cho các con, để các con lớn lên trở thành nam tử hán thực sự đấy." Đồng Nhất Niệm hôn lên mặt Đô Đô, coi như là an ủi tâm hồn nhỏ bé bị thương của thằng bé. Về việc giáo dục, cô và chồng đều đứng chung một trận tuyến, luôn giữ gìn tôn nghiêm cho chồng.
"Vậy ba sao lại không trở thành nam tử hán?" Đô Đô lầm bầm.
"Nói linh tình! Ba ba là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nhất trên đời đấy!" Nhắc đến chồng, Đồng Nhất Niệm liền thấy tự hào, anh chính là ông trời của cô đấy.
"Đúng là người tình trong mắt đều hóa Tây Thi mà." Đồng Đồng khinh thường lắc đầu, thằng bé có chút hiểu thế nào là đầu đôi trời chân đạp đất, biết là đang khen ba liền vội thốt mấy từ dường như rất hợp hoàn cảnh.
"Vậy sao.. ba là nam tử hán.. vậy sao khi bơi ba lại ôm mẹ?" Đô Đô không phục.
Đồng Nhất Niệm không biết trả lời thế nào, vậy mới nói ba mẹ là tấm gương cho con cái nên trước tiên cần lấy mình làm tấm gương tốt mới được, cái đức tính không nghiêm chỉnh của Lục Hướng Bắc còn không sửa đi, đừng để đến lúc các con lại học theo!
"Đó là ba muốn bảo vệ mẹ các con, kĩ thuật bơi lội của mẹ các con quá kém rồi!" Lục Hướng Bắc vẫn ở bên cạnh nghe lúc này mới lên tiếng, bắt buộc phải chứng minh trong sạch cho bản thân.
"Vậy khi mẹ ở trong bồn tắm thì sao? Đâu thể bị chết đuối được, vậy mà ba vẫn ôm?" Đồng Đồng thường luôn nói đúng chỗ then chốt.
"Sao con biết?" Sắc mặt Lục Hướng Bắc đen ngòm.
Đồng Đồng thức thời ngậm miệng, lúc này thằng bé đang nằm trong lòng ba đấy, không muốn bị đánh mông đâu, nhưng ánh mắt đó rõ ràng thể hiện nếu như sợ người khác biết thì đừng có làm.
Bên kia Đồng Nhất Niệm đã ném sáng một ánh mắt trách cứ, dưới ánh mắt này của vợ Lục Hướng Bắc có chút gượng gạo, liền tìm cớ cho mình: "Đó là ba đi xem vết sẹo trên bụng mẹ các con, xem có ngày càng mờ đi không!" Được rồi, tình huống bản thân không biết làm sao đành lợi dụng tấm lòng yêu thương của các con vậy.
Nhắc đến vết sẹo trên bụng mẹ, cuối cùng đã chuyển dời suy nghĩ của hai thằng nhóc, cái đầu nhỏ lại bắt đầu suy nghĩ.
"Ba nói là không phải rạch bụng mẹ đặt bọn con vào, vậy thì vết sẹo trên bụng mẹ sao lại có ạ?" Đô Đô hiếu kì ôm lấy mẹ hỏi.
"Đó là khi sinh các con ra phải làm phẫu thuật đã lưu lại vết sẹo này!" Lục Hướng Bắc giải thích cho các con.
"Hả? Vậy là do bọn con hại mẹ bị rạch bụng sao? Dùng dao sao ạ? Có đau không ạ? Mẹ ơi!" Đô Đô đau lòng lấy tay xoa bụng mẹ.
"Nhất định là đau rồi, anh không thấy trong ti vi khi sinh con đều kêu đau sao?" Đồng Đồng nói với vẻ rất hiểu biết.
"Mẹ ơi.." Miệng nhỏ Đô Đô bè ra, dựa sát vào lòng mẹ.
Đồng Nhất Niệm mỉm cười, vỗ lưng con trai an ủi: "Đứa con ngốc à, mỗi một người mẹ đều đau như vậy cả, không sao đâu, chỉ đau một lúc thôi thì đã có được hai đứa con đáng yêu như các con rồi, rất đáng giá!"
"Nhưng con không muốn mẹ bị đau.. mẹ không cần sinh em gái nữa đâu." Đô Đô dựa vào lòng mẹ nói.
Đồng Đồng chau mày, đột nhiên nói: "Sao ba lại không sinh chứ? Ba chẳng phải là nam tử hán sao? Nam tử hán không sợ đau, mẹ ơi sao không để ba sinh ạ?"
Đồng Nhất Niệm cười ha ha, cô thật sự không biết làm sao trả lời câu hỏi này của con trai nữa, có rất nhiều câu hỏi của Đồng Đồng cô đều không thể trả lời, lần này cũng vẫn dùng cách cũ: "Hỏi ba con ấy!"
Đồng Đồng bám vào người ba, nghếch cằm nhỏ, vì ý kiến tuyệt diệu này của mình mà mắt bỗng lóe lên: "Ba, hay là ba sinh một em gái cho bọn con đi?"
Lục Hướng Bắc sâu sắc cảm nhận được trên thế giới này, thứ vũ khí có tác dụng nhất chính là uy quyền.
Trước bất cứ câu hỏi khó trả lời nào, bất cứ vấn đề khó giải quyết nào, chỉ có một chiêu hay dùng đó chính là uy quyền của người cha.
Anh chỉ vào đồng hồ trên tường, đen mặt hỏi: "Con xem bây giờ đã là mấy giờ rồi? Có phải đến giờ đi ngủ rồi không? Vẫn còn nói lung tung gì nữa? Mông muốn ăn đòn rồi phải không?"
Hai tay Đồng Đồng sờ mông mình, lập tức lăn từ trên người ba xuống, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh, hai mắt nhắm chặt.
Đồng Nhất Niệm lườm Lục Hướng Bắc, ý tứ là đây không phải là cách giáo dục tốt nhất.
Lục Hướng Bắc đáp lại bằng ánh mắt bất lực, kế tạm thời thôi, đợi sau này cùng giải đáp câu hỏi tại sao ba không sinh được em gái và làm thế nào đặt em gái vào trong bụng mẹ một thể.
"Ba ơi, sáng mai con không muốn phát hiện mình ngủ trên giường mình đâu đấy!" Đô Đô nhìn Đồng Đồng đã ngoan ngoãn ngủ rồi nên cũng rất thức thời ngủ bên cạnh mẹ, nhưng vẫn không quên thức tỉnh ba.
"Đúng thế, bọn con đều biết là ba bế bọn con về đó, đừng lừa bọn con là bọn con tự bay qua đó nữa!" Đồng Đồng đã ngủ rồi lúc này cũng mở một mắt ra nói.
Lục Hướng Bắc trừng mắt với Đồng Đồng, Đồng Đồng lập tức nhắm mắt lại: "Con ngủ rồi, con ngủ thật rồi."
Vậy sao? "Đồng Đồng à?" Đồng Nhất Niệm gọi mấy tiếng Đồng Đồng đều không thấy Đồng Đồng phản ứng lại, đúng là thằng nhóc quỷ nghịch ngợm. Cô lại gọi "Đô Đô", Đô Đô cũng rất thông minh, nhắm mắt nói: "Mẹ ơi, con cũng ngủ thật rồi!"
Nhóc con, con cứ chờ đến khi mẹ con không có mặt mà xem!
Anh hậm hực buông con trai ra, lấy quần lót mang cho vợ trong nhà tắm, nhân lúc cửa nhà tắm hé mở anh liền vội lách vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
"Anh làm gì vậy, mau ra ngoài đi, đừng dạy hư các con!" Cô trách nhẹ, đẩy anh ra ngoài.
Anh quay người lại ôm lấy cô, ôm lấy mặt cô, nụ hôn rơi xuống như mưa, tủi thân nói với cô: "Vợ à, em đối xử tệ với anh."
Cô cười, đúng là người đàn ông thích tranh giành chiều chuộng.
Nhưng hình như đúng là cô đã đối xử tệ với anh thật, tủi thân là đúng.
Cô vỗ nhẹ mặt anh, nói thầm: "Ngoan, ngày mai, để ngày mai em bù đắp cho anh!"
"Không, anh muốn hôm nay, bây giờ cơ!" Anh quấn quýt không rời, hôn môi cô, cổ cô, tay cũng không yên phận ngao du trên cơ thể cô. Cô vừa mới tắm xong còn chưa kịp mặc quần áo, làn da vừa mịn vừa mềm, sờ rất thích, hô hấp của anh dần nóng lên.
"Đừng mà, các con biết bây giờ!" Cô ở trong hơi thở nóng bỏng của anh đẩy anh ra, có chút vô lực.
Con trai, con trai, nhắc đến hai từ này anh lại thấy bực mình, đúng là một đôi phá rối! Nhưng động tác của anh vẫn dừng lại, lẩm bẩm phát tiết cảm xúc bất mãn: "Hai thằng nhóc thối, lúc bé còn đáng yêu, đặt đâu nằm đấy, không có ý kiến gì! Xoa nắn thế nào cũng thoải mái, bây giờ thì thật là nhức đầu!"
Cô cười an ủi anh: "Được rồi, có làm người ta phiền hơn nữa thì cũng là con trai mình không phải sao? Ngoan, anh đi ra đi, cùng lắm thì sẽ đáp ứng nguyện vọng của anh, cho anh thêm một cô công chúa để chơi, được rồi chứ?"
Anh không hứng thú với chuyện này nữa: "Còn thêm đứa nữa sao? Bây giờ đã không còn chỗ cho anh nữa rồi, còn thêm đứa nữa chắc anh phải ra ngoài hít gió mất!"
Cô cười, mặc quần áo rồi kéo anh ra ngoài, thấy mặt hai đứa con trai đang hướng về nhà tắm, nhưng lại dùng tay che mắt, khe ngón tay lại hé ra, đôi mắt đen láy đang lúng liếng giữa khe ngón tay.
Thấy hai người họ đi ra, hai anh em đồng thanh: "Xấu hổ quá, thật mất mặt, con trai lại đi nhìn trộm con gái tắm, mất mặt quá!"
Lục Hướng Bắc vốn đang tức sẵn, nghe hai đứa nói vậy mặt liền xanh lè: "Không có ba mất mặt thì làm gì có các con?"
"Anh nói vớ vẩn gì vậy?" Đồng Nhất Niệm cấu tay anh, vẻ mặt cười vui nói với con trai: "Các con à, mẹ đến đây, chừa chỗ cho mẹ nào!"
Hai đứa bé lập tức dịch người giành vị trí giữa: "Mẹ ngủ đây đi ạ!"
Cô cười nằm xuống giữa mỗi tay ôm một đứa vào lòng, cười nói với Lục Hướng Bắc: "Trái ôm phải ấp đúng là tốt thật!"
Người nào đó đầy bụng ghen tức, bực bội hỏi: "Còn anh ngủ đâu đây?"
"Ba à, tối nay ba có thể ngủ ở phòng bọn con, giường của Đô Đô nhường cho ba đấy, nhưng phải tắm trước đã nhé!" Đô Đô rất ngây thơ nói với ba, dường như nhường giường cho ba là nể mặt ba lắm vậy, nhưng Đô Đô vẫn rất coi trọng vệ sinh, thế nên ba phải tắm rửa sạch sẽ trước đã, cuối cùng còn vẫy vẫy tay nói một cách ngoan ngoãn: "Ba ngủ ngon!"
Đồng Đồng còn hơn nữa, rõ ràng là thằng bé chơi ba, lúc này còn ra vẻ ngoan ngoãn vô tội, chỉ vào cái mặt nhỏ trắng sữa của mình nói: "Ba ơi, kiss chúc ngủ ngon!"
Lục Hướng Bắc vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng vẫn là bại trong sự đáng yêu của các con, đành đi đến: "Kiss chúc ngủ ngon đúng không? Đến đây!"
Anh mạnh mẽ chui vào trong chăn, cướp Đồng Đồng trong lòng Đồng Nhất Niệm ra, hôn lên mặt thằng bé, sau đó lập tức quay đầu cũng hôn lên mặt Đồng Nhất Niệm, quyết đoán chiếm chỗ của Đồng Đồng, chen chúc với Đồng Nhất Niệm, vì thế bốn người nằm thành một hàng, ba mẹ nằm giữa, các con nằm hai bên.
Đô Đô nhìn màn này một cách kì lạ, bất mãn lầu bầu một câu: "Tại sao những bạn nhỏ khác đều nằm giữa, ba mẹ nằm hai bên chứ?"
"Ngốc ạ, vì những ba mẹ khác sợ các bạn nhỏ rơi xuống đất chứ sao!" Đồng Đồng nhanh chóng nói tiếp.
"Vậy ba mẹ chúng ta không sợ sao?" Đôi mắt sáng của Đô Đô có vẻ trách móc nhìn ba. Đây chính là một vật lớn tự nhiên chen vào, ba vừa vào chiếc giường liền trở nên chật chội.
Đồng Đồng nhớ đến vẻ nhẫn tâm của ba khi ném mình và Đô Đô vào bể bơi liền thấy vô vọng lắc đầu: "Ba đến cả chúng ta chết đuối còn không sợ cơ mà."
"Con ngốc ơi, ba là vì muốn rèn luyện ý chí cho các con, để các con lớn lên trở thành nam tử hán thực sự đấy." Đồng Nhất Niệm hôn lên mặt Đô Đô, coi như là an ủi tâm hồn nhỏ bé bị thương của thằng bé. Về việc giáo dục, cô và chồng đều đứng chung một trận tuyến, luôn giữ gìn tôn nghiêm cho chồng.
"Vậy ba sao lại không trở thành nam tử hán?" Đô Đô lầm bầm.
"Nói linh tình! Ba ba là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nhất trên đời đấy!" Nhắc đến chồng, Đồng Nhất Niệm liền thấy tự hào, anh chính là ông trời của cô đấy.
"Đúng là người tình trong mắt đều hóa Tây Thi mà." Đồng Đồng khinh thường lắc đầu, thằng bé có chút hiểu thế nào là đầu đôi trời chân đạp đất, biết là đang khen ba liền vội thốt mấy từ dường như rất hợp hoàn cảnh.
"Vậy sao.. ba là nam tử hán.. vậy sao khi bơi ba lại ôm mẹ?" Đô Đô không phục.
Đồng Nhất Niệm không biết trả lời thế nào, vậy mới nói ba mẹ là tấm gương cho con cái nên trước tiên cần lấy mình làm tấm gương tốt mới được, cái đức tính không nghiêm chỉnh của Lục Hướng Bắc còn không sửa đi, đừng để đến lúc các con lại học theo!
"Đó là ba muốn bảo vệ mẹ các con, kĩ thuật bơi lội của mẹ các con quá kém rồi!" Lục Hướng Bắc vẫn ở bên cạnh nghe lúc này mới lên tiếng, bắt buộc phải chứng minh trong sạch cho bản thân.
"Vậy khi mẹ ở trong bồn tắm thì sao? Đâu thể bị chết đuối được, vậy mà ba vẫn ôm?" Đồng Đồng thường luôn nói đúng chỗ then chốt.
"Sao con biết?" Sắc mặt Lục Hướng Bắc đen ngòm.
Đồng Đồng thức thời ngậm miệng, lúc này thằng bé đang nằm trong lòng ba đấy, không muốn bị đánh mông đâu, nhưng ánh mắt đó rõ ràng thể hiện nếu như sợ người khác biết thì đừng có làm.
Bên kia Đồng Nhất Niệm đã ném sáng một ánh mắt trách cứ, dưới ánh mắt này của vợ Lục Hướng Bắc có chút gượng gạo, liền tìm cớ cho mình: "Đó là ba đi xem vết sẹo trên bụng mẹ các con, xem có ngày càng mờ đi không!" Được rồi, tình huống bản thân không biết làm sao đành lợi dụng tấm lòng yêu thương của các con vậy.
Nhắc đến vết sẹo trên bụng mẹ, cuối cùng đã chuyển dời suy nghĩ của hai thằng nhóc, cái đầu nhỏ lại bắt đầu suy nghĩ.
"Ba nói là không phải rạch bụng mẹ đặt bọn con vào, vậy thì vết sẹo trên bụng mẹ sao lại có ạ?" Đô Đô hiếu kì ôm lấy mẹ hỏi.
"Đó là khi sinh các con ra phải làm phẫu thuật đã lưu lại vết sẹo này!" Lục Hướng Bắc giải thích cho các con.
"Hả? Vậy là do bọn con hại mẹ bị rạch bụng sao? Dùng dao sao ạ? Có đau không ạ? Mẹ ơi!" Đô Đô đau lòng lấy tay xoa bụng mẹ.
"Nhất định là đau rồi, anh không thấy trong ti vi khi sinh con đều kêu đau sao?" Đồng Đồng nói với vẻ rất hiểu biết.
"Mẹ ơi.." Miệng nhỏ Đô Đô bè ra, dựa sát vào lòng mẹ.
Đồng Nhất Niệm mỉm cười, vỗ lưng con trai an ủi: "Đứa con ngốc à, mỗi một người mẹ đều đau như vậy cả, không sao đâu, chỉ đau một lúc thôi thì đã có được hai đứa con đáng yêu như các con rồi, rất đáng giá!"
"Nhưng con không muốn mẹ bị đau.. mẹ không cần sinh em gái nữa đâu." Đô Đô dựa vào lòng mẹ nói.
Đồng Đồng chau mày, đột nhiên nói: "Sao ba lại không sinh chứ? Ba chẳng phải là nam tử hán sao? Nam tử hán không sợ đau, mẹ ơi sao không để ba sinh ạ?"
Đồng Nhất Niệm cười ha ha, cô thật sự không biết làm sao trả lời câu hỏi này của con trai nữa, có rất nhiều câu hỏi của Đồng Đồng cô đều không thể trả lời, lần này cũng vẫn dùng cách cũ: "Hỏi ba con ấy!"
Đồng Đồng bám vào người ba, nghếch cằm nhỏ, vì ý kiến tuyệt diệu này của mình mà mắt bỗng lóe lên: "Ba, hay là ba sinh một em gái cho bọn con đi?"
Lục Hướng Bắc sâu sắc cảm nhận được trên thế giới này, thứ vũ khí có tác dụng nhất chính là uy quyền.
Trước bất cứ câu hỏi khó trả lời nào, bất cứ vấn đề khó giải quyết nào, chỉ có một chiêu hay dùng đó chính là uy quyền của người cha.
Anh chỉ vào đồng hồ trên tường, đen mặt hỏi: "Con xem bây giờ đã là mấy giờ rồi? Có phải đến giờ đi ngủ rồi không? Vẫn còn nói lung tung gì nữa? Mông muốn ăn đòn rồi phải không?"
Hai tay Đồng Đồng sờ mông mình, lập tức lăn từ trên người ba xuống, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh, hai mắt nhắm chặt.
Đồng Nhất Niệm lườm Lục Hướng Bắc, ý tứ là đây không phải là cách giáo dục tốt nhất.
Lục Hướng Bắc đáp lại bằng ánh mắt bất lực, kế tạm thời thôi, đợi sau này cùng giải đáp câu hỏi tại sao ba không sinh được em gái và làm thế nào đặt em gái vào trong bụng mẹ một thể.
"Ba ơi, sáng mai con không muốn phát hiện mình ngủ trên giường mình đâu đấy!" Đô Đô nhìn Đồng Đồng đã ngoan ngoãn ngủ rồi nên cũng rất thức thời ngủ bên cạnh mẹ, nhưng vẫn không quên thức tỉnh ba.
"Đúng thế, bọn con đều biết là ba bế bọn con về đó, đừng lừa bọn con là bọn con tự bay qua đó nữa!" Đồng Đồng đã ngủ rồi lúc này cũng mở một mắt ra nói.
Lục Hướng Bắc trừng mắt với Đồng Đồng, Đồng Đồng lập tức nhắm mắt lại: "Con ngủ rồi, con ngủ thật rồi."
Vậy sao? "Đồng Đồng à?" Đồng Nhất Niệm gọi mấy tiếng Đồng Đồng đều không thấy Đồng Đồng phản ứng lại, đúng là thằng nhóc quỷ nghịch ngợm. Cô lại gọi "Đô Đô", Đô Đô cũng rất thông minh, nhắm mắt nói: "Mẹ ơi, con cũng ngủ thật rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.