Chương 110: Có khi yêu cũng có thể là yêu sâu đậm
Cát Tường Dạ
25/05/2021
Sau này người kể chuyện lien quan về bài viết này ngày càng nhiều, toàn là những người chứng kiến trong trấn này, nội dung câu chuyện cũng không khác nhau là mấy.
Có người nói, anh ta là người trực ở trạm xăng, buổi tối có người đàn ông lái xe máy đến đổ xăng nhưng trạm xăng đã mấy ngày nay không có xăng rồi, xe máy của người đó không đi được nữa đành chạy bộ về hướng thị trấn;
Có người nói, khi nước lũ lại đổ xuống, nơi tiếp đãi đã bị nước nhấn chìm, những người có thể chạy thoát thì đã chạy rồi, nước lũ kéo đến hung hãn như vậy đến cả nhân viên cứu hộ cũng không dám đi tiếp nhưng lại có một người đàn ông mặc vét thời thượng đang đạp một chiếc xe đạp tồi tàn vừa xuống xe liền muốn nhảy xuống nước tìm người, mọi người đều khuyên anh ta đừng đi dù có đi cũng không thể tìm thấy nhưng anh ta không nghe còn hung hăng quát nạt người khuyên anh ta: Ở bên trong đó là vợ tôi! Nếu là vợ anh ở trong đó anh có vào cứu không?
Còn có một bình luận là của một chiến sĩ giải phóng, anh ta nói, do sơ suất của anh ta khi xảy ra lũ lụt anh ta cũng ở khu tiếp đón, nhiệm vụ của anh ta vốn là bỏa vệ người phụ nữ đó nhưng khi lũ lụt ập đến có vài đứa trẻ và người già cần anh ta cứu nên anh ta chỉ có thể cứu những người ở gần anh ta nhất khi muốn quay lại thì đã không kịp nữa rồi. Người đàn ông đó tìm người phụ nữ đó khắp nơi, là anh ta nói với người đàn ông đó người phụ nữ đó ở khu tiếp đãi đã bị nhấn chìm rồi..
Đến cả chính ủy Hà cũng bình luận, nói muốn tỏ lời khâm phục với người đàn ông đó. Không chỉ có sự dũng cảm vô cùng mà còn có một đầu óc bình tĩnh, đối mặt với lũ lụt mà còn thể hiện xuất sắc hơn cả những chiến sĩ đã từng được huấn luyện. Tình cảnh lúc đó vô cùng nguy hiểm, cứu viện lúc đó gần như là không thể nữa rồi, trùng hợp là trực thăng của bộ đội đêm hôm trước mới thả nước ngọt vẫn chưa rời đi anh ta bèn mặc áo cứu hộ cả người lao xuống nước, sau khi tìm được mục tiêu trực thăng cũng cất cánh chờ trong không trung thả dây thang dây xuống. Anh ta còn nói, những lời này tuy nói ra chỉ đơn giản vài câu nhưng nếu chưa từng trải qua lũ lụt, người chưa từng luyện tập cứu hộ sẽ không thể biết được, khi thực sự xuống nước thì có đến chín phần là nguy hiểm đến tính mạng nếu không thế thì bộ đội cũng đã không ngừng phái người xuống nước tìm..
Sau đó còn có rất nhiều những bình luận của các ý tá, bọn họ đưa lên mạng rất nhiều ảnh, hầu như đều là của Lục Hướng Bắc, cũng có của Đồng Nhất Niệm nằm hôn mê trên giường bệnh, những lời lẽ của bọn họ đều tràn đầy tự hào, nói đôi vợ chồng này đã bình yên vô sự rồi, người vợ còn ở bệnh viện điều trị. Còn có một bức ảnh chụp Lục Hướng Bắc cúi người hôn lên trán cô khi đang còn hôn mê..
Xem xong bài viết này trong lòng cô bỗng trở nên trống trải..
Những oán hận đã chống đỡ cho cô hai năm nay trong cuộc hôn nhân của bọn họ như thình lình không thể tìm thấy chỗ dựa nữa, nhưng để tìm thấy dấu vết tình yêu dành cho anh trong cuộc sống đã qua cũng không phải là chắc chắn. Cô cảm thấy đầu mình giống như cũng trải qua một cơn lũ lụt bị càn quét sạch sẽ lúc này chỉ là một sự trống rỗng..
Trong bài viết này rất nhiều người phụ nữ khi đọc đều nói xem đến phát khóc, cô tin rằng nếu là một người cảm tính như cô nếu như xem được câu chuyện như thế này của người khác thì nhất định cũng sẽ khóc nhưng nhân vật chính của câu chuyện này là bản thân mình thì lại làm cô cảm thấy không được chân thật, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy..
Lục Hướng Bắc sao lại là một người biết giày vò người khác như vậy chứ? Vừa như ở trên thiên đường, chốc lát lại như dưới địa ngục, cái nào mới thật sự là anh mà cô quen biết đây?
"Em không cảm động sao?" – Thẩm Khang Kỳ nhìn cô ngây người cảm thấy kỳ lạ.
Cô cười cười, khóe mắt có chút ẩm ướt: "Cảm động!" - Sao có thể không cảm động? Bởi vì quá cảm động nên mới sợ hãi..
"Không muốn gặp anh ta sao?" – Anh lại hỏi.
Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh Lục Hướng Bắc hôn cô trên màn hình máy tính, hôn đến thật chuyên tâm và thâm tình..
Muốn chứ, sao lại không.. nhưng..
"Khang Kỳ, nếu như đổi lại là anh, anh sẽ cứu em chứ?" – Cô bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.
"Sẽ cứu!" – Thẩm Khang Kỳ không hề do dự trả lời.
"Tại sao?"
"Bởi vì em là người quan trọng nhất đối với anh." – Anh muốn nói là anh yêu em nhưng tình cảm này trong hoàn cảnh này hình như không phải lúc để nói câu này.
Người quan trọng nhất.. Vậy nếu như lúc đó người trong nước là Oanh Oanh hay Ngũ Nhược Thủy thì sao? Lục Hướng Bắc cũng sẽ cứu họ sao?
"Khang Kỳ nếu như người trong nước không phải là em mà là Giai Mi, em nói là giả như, anh sẽ đi cứu sao?" – Cô và Giai Mi đối với Thẩm Khang Kỳ mà nói là không giống nhau, cô biết điều này.
Thẩm Khang Kỳ nghĩ một lúc: "Cũng có thể sẽ.. nhưng.. có một chút không giống?
" Cái gì không giống? "– Sự khác nhau giữa cô và Giai Mi nếu như đặt trên người Lục Hướng Bắc liệu có phải là sự khác nhau giữa cô và những người như Ngũ Nhược Thủy không?
" Cứu Giai Mi anh là lí trí còn nếu như là cứu em.. anh là điên cuồng.. nếu như không cứu được, anh tình nguyện.. "– Anh dừng lại không biết có nên nói tiếp không.
Nhưng Đồng Nhất Niệm đã nghe hiểu vế sau rồi, anh muốn nói là nếu như không cứu được thì anh tình nguyện chết cùng em..
Cô bỗng nhiên rơi nước mắt, tình cảm Khang Kỳ dành cho cô bây giờ cô đã hiểu rồi nhưng lại không thể nào hồi đáp được ít nhất thì giai đoạn này là không được..
Nhưng còn Lục Hướng Bắc thì sao? Cô nghi ngờ nếu như trong nước là Ngũ Nhược Thủy hay Oanh Oanh anh cũng sẽ đi cứu nhưng có tồn tại sự khác nhau như thế này không? Khi Lục Hướng Bắc đến cứu mình là điên cuồng sao?
Quá trình quanh co gian nan như thế không phải là điên thì là gì? Cô rất muốn cho bản thân mình một đáp án khẳng định nhưng trong lòng lại như bị kẹt trong không trung bay lượn vô định..
Thẩm Khang Kỳ cũng là người thông minh, biết nguyên nhân cô hỏi mình những câu hỏi này vẫn là vì Lục Hướng Bắc, liền than:" Anh không biết bọn em làm sao nữa, nói anh ta không tốt với em cũng không phải, nói anh ta tốt với em cũng không giống, Niệm Niệm chuyện tình cảm tuy nói người trong cuộc mơ hồ nhưng cũng chỉ người trong cuộc mới có thể cảm nhận hết được, anh trai là anh đây chỉ hy vọng là em hạnh phúc, nếu như anh ta có thể cho em hạnh phúc anh trai rất vui, nếu như anh ta không thể thì hãy trở về bên cạnh anh trai, vì vậy em có vấn đề gì thì hãy tự đi hỏi anh ta thì tốt hơn, anh ta ở bên ngoài hành lang, chờ cả đêm rồi, để anh gọi cậu ta vào. "
Nói xong Khang Kỳ liền đi ra ngoài, Lục Hướng Bắc vẫn đang ngồi trên ghế ngoài hành lang nhìn thấy anh đi ra vội vàng đứng lên:" Cô ấy tỉnh rồi sao? "
" Đúng vậy! "– Thẩm Khang Kỳ nhìn anh, hai mắt đỏ au, thâm quầng, râu đã lớm chớm mọc, trong thời gian Đồng Nhất Niệm hôn mê cậu ta dường như cũng không dễ chịu gì. Đối với người này anh vẫn không thể nói là thích nhưng cũng không bài trừ như trước, ít nhất nếu không có anh ta thì Niệm Niệm đã mất mạng rồi, vì thế cuối cùng mặt cũng dịu lại trịnh trọng nói chuyện chính với cậu ta:" Cậu nhớ lấy cơ hội chỉ có một lần, nếu cậu lại bỏ lỡ thì tôi sẽ không buông tay nữa đâu! Hai người có gì cần nói thì cứ nói thẳng, hai người cứ đoán qua đoán lại, hai người không thấy mệt nhưng tôi thì mệt lắm rồi! Tôi đi nghỉ ngơi một chút! Nên đến luợt cậu chăm sóc cô ấy rồi! "
" Nhưng.. "– Anh nhìn vào phía trong thăm dò, có chút do dự.
" Đàn ông đàn ang gì mà? Sao không lấy cái chí khí đánh nhau với tôi ra đi? "– Thẩm Khang Kỳ nói xong liền quay về phòng của mình, để Lục Hướng Bắc vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Lục Hướng Bắc cười khổ, đúng thế, đàn ông đàn ang gì mà, nhưng trải qua chuyện lần này anh cũng đã không còn giống chính bản thân mình nữa rồi..
Chỉ cần cô sống tốt, một kẻ tâm cao chí ngạo như anh lại đi khắp nơi tìm về tình địch lớn nhất Thẩm Khang Kỳ..
Cuối cùng vẫn bước vào phòng bệnh, giả vờ lộ ra một nụ cười thoải mái..
" Tỉnh rồi sao? Có đói không? Vùng lũ lụt còn khó khăn, anh có nấu cháo em muốn ăn chút không? "– Anh đứng thẳng trước mặt cô, nhẹ nhàng nói ra, dường như tất cả đều chưa từng xảy ra vậy.
Lại là ăn? Lại còn là cháo nữa? Anh chỉ biết nấu cháo thôi sao, cách nấu ăn của kẻ ngốc, cho gạo vào nồi xong chẳng cần làm gì nữa.. cô nhớ lại mười mấy lần trứng gà bi thảm từng thử nghiệm.
Cô cúi đầu không nói gì.
Trước khi đến vùng lũ lụt là muốn ly hôn, trong làn nước lũ sinh mạng xếp thứ nhất nên tạm thời quên đi những việc không vui vẻ nhưng sau khi tất cả qua đi lại không thể làm như sóng yên biển lặng được.
" Vậy ăn chút hoa quả nhé? "– Anh cầm lên một quả táo chuẩn bị gọt vỏ.
Những ngón tay trắng trẻo thon dài của anh khi gọt hoa quả rất đẹp, chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón áp út khi đó nhẹ nhàng chuyển động phát ra ánh sáng chói mắt.
Được rửa trong nước lũ nhưng không làm bạc màu nhẫn cưới mà còn càng làm nó sáng hơn..
Cô không có hứng thú với hoa quả mà chỉ nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh nhè nhẹ hỏi:" Lục Hướng Bắc, anh làm sao tới đây? "
" Anh sao? Đương nhiên là ngồi máy bay đến rồi! "– Anh nói nhẹ nhàng như vậy không hề nhắc đến những sự gập ghềnh và gian nan trên đường tới..
Hừ! Con người anh chính là không thể nói được một lời nói thật mà?
" Ý tôi là không phải anh ở thành phố G sao? "– Cô nhớ lại mảnh giấy anh để lại cho cô, đã đi thành phố G rồi, năm ngày sau quay về. Nhưng nếu như dựa theo thời gian trên mảnh giấy thì mới có ba ngày anh đã đuổi kịp đến vùng lũ lụt rồi.
Anh cười, xoay bàn tay, vỏ táo rơi xuống, rơi xuống hoàn hảo không hề bị dứt đoạn, mang quả táo đến miệng cô:" Anh gọi điện cho bảo mẫu, nghe cô ấy nói sau đó từ thành phố G đáp máy bay thẳng đến đây."
Anh không nói với cô ở thành phố G nghe nói cô ốm sớm đã không thể yên tâm rồi, ngoài việc mỗi ngày gọi điện cho bảo mẫu ra mỗi này đều họp đến khuya, sau khi họp xong còn làm việc một mình đến sáng chỉ để kết thúc được công việc trong thời gian ngắn nhất trở về bên cô.
Thật ra trong hai năm nay anh có rất nhiều việc không nói cho cô biết..
Ví dụ như khi Kiệt Tây tặng hoa cho cô, khi Kiệt Tây hôn cô, khi cô ôm lấy mảnh ngọc Khang Kỳ tặng mà xem nó như bảo bối, anh đều rất tức giận, nói những lời độc địa không bao giờ động vào cô nữa nhưng khi anh nhìn thấy cô ngủ trong bồn tắm tất cả tức giận của anh đều như làn khó bay đi, cuối cùng vẫn là thương cô ôm cô về phòng ngủ còn cô lại kiên quyết đòi ngủ phòng khách vì thế lại tức giận ném cô vào phòng khách nhưng cuối cùng lại không nhẫn tâm sợ cô để đầu ướt sẽ bị cảm nên đem máy sấy tóc ném vào phòng khách.
Có người nói, anh ta là người trực ở trạm xăng, buổi tối có người đàn ông lái xe máy đến đổ xăng nhưng trạm xăng đã mấy ngày nay không có xăng rồi, xe máy của người đó không đi được nữa đành chạy bộ về hướng thị trấn;
Có người nói, khi nước lũ lại đổ xuống, nơi tiếp đãi đã bị nước nhấn chìm, những người có thể chạy thoát thì đã chạy rồi, nước lũ kéo đến hung hãn như vậy đến cả nhân viên cứu hộ cũng không dám đi tiếp nhưng lại có một người đàn ông mặc vét thời thượng đang đạp một chiếc xe đạp tồi tàn vừa xuống xe liền muốn nhảy xuống nước tìm người, mọi người đều khuyên anh ta đừng đi dù có đi cũng không thể tìm thấy nhưng anh ta không nghe còn hung hăng quát nạt người khuyên anh ta: Ở bên trong đó là vợ tôi! Nếu là vợ anh ở trong đó anh có vào cứu không?
Còn có một bình luận là của một chiến sĩ giải phóng, anh ta nói, do sơ suất của anh ta khi xảy ra lũ lụt anh ta cũng ở khu tiếp đón, nhiệm vụ của anh ta vốn là bỏa vệ người phụ nữ đó nhưng khi lũ lụt ập đến có vài đứa trẻ và người già cần anh ta cứu nên anh ta chỉ có thể cứu những người ở gần anh ta nhất khi muốn quay lại thì đã không kịp nữa rồi. Người đàn ông đó tìm người phụ nữ đó khắp nơi, là anh ta nói với người đàn ông đó người phụ nữ đó ở khu tiếp đãi đã bị nhấn chìm rồi..
Đến cả chính ủy Hà cũng bình luận, nói muốn tỏ lời khâm phục với người đàn ông đó. Không chỉ có sự dũng cảm vô cùng mà còn có một đầu óc bình tĩnh, đối mặt với lũ lụt mà còn thể hiện xuất sắc hơn cả những chiến sĩ đã từng được huấn luyện. Tình cảnh lúc đó vô cùng nguy hiểm, cứu viện lúc đó gần như là không thể nữa rồi, trùng hợp là trực thăng của bộ đội đêm hôm trước mới thả nước ngọt vẫn chưa rời đi anh ta bèn mặc áo cứu hộ cả người lao xuống nước, sau khi tìm được mục tiêu trực thăng cũng cất cánh chờ trong không trung thả dây thang dây xuống. Anh ta còn nói, những lời này tuy nói ra chỉ đơn giản vài câu nhưng nếu chưa từng trải qua lũ lụt, người chưa từng luyện tập cứu hộ sẽ không thể biết được, khi thực sự xuống nước thì có đến chín phần là nguy hiểm đến tính mạng nếu không thế thì bộ đội cũng đã không ngừng phái người xuống nước tìm..
Sau đó còn có rất nhiều những bình luận của các ý tá, bọn họ đưa lên mạng rất nhiều ảnh, hầu như đều là của Lục Hướng Bắc, cũng có của Đồng Nhất Niệm nằm hôn mê trên giường bệnh, những lời lẽ của bọn họ đều tràn đầy tự hào, nói đôi vợ chồng này đã bình yên vô sự rồi, người vợ còn ở bệnh viện điều trị. Còn có một bức ảnh chụp Lục Hướng Bắc cúi người hôn lên trán cô khi đang còn hôn mê..
Xem xong bài viết này trong lòng cô bỗng trở nên trống trải..
Những oán hận đã chống đỡ cho cô hai năm nay trong cuộc hôn nhân của bọn họ như thình lình không thể tìm thấy chỗ dựa nữa, nhưng để tìm thấy dấu vết tình yêu dành cho anh trong cuộc sống đã qua cũng không phải là chắc chắn. Cô cảm thấy đầu mình giống như cũng trải qua một cơn lũ lụt bị càn quét sạch sẽ lúc này chỉ là một sự trống rỗng..
Trong bài viết này rất nhiều người phụ nữ khi đọc đều nói xem đến phát khóc, cô tin rằng nếu là một người cảm tính như cô nếu như xem được câu chuyện như thế này của người khác thì nhất định cũng sẽ khóc nhưng nhân vật chính của câu chuyện này là bản thân mình thì lại làm cô cảm thấy không được chân thật, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy..
Lục Hướng Bắc sao lại là một người biết giày vò người khác như vậy chứ? Vừa như ở trên thiên đường, chốc lát lại như dưới địa ngục, cái nào mới thật sự là anh mà cô quen biết đây?
"Em không cảm động sao?" – Thẩm Khang Kỳ nhìn cô ngây người cảm thấy kỳ lạ.
Cô cười cười, khóe mắt có chút ẩm ướt: "Cảm động!" - Sao có thể không cảm động? Bởi vì quá cảm động nên mới sợ hãi..
"Không muốn gặp anh ta sao?" – Anh lại hỏi.
Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh Lục Hướng Bắc hôn cô trên màn hình máy tính, hôn đến thật chuyên tâm và thâm tình..
Muốn chứ, sao lại không.. nhưng..
"Khang Kỳ, nếu như đổi lại là anh, anh sẽ cứu em chứ?" – Cô bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.
"Sẽ cứu!" – Thẩm Khang Kỳ không hề do dự trả lời.
"Tại sao?"
"Bởi vì em là người quan trọng nhất đối với anh." – Anh muốn nói là anh yêu em nhưng tình cảm này trong hoàn cảnh này hình như không phải lúc để nói câu này.
Người quan trọng nhất.. Vậy nếu như lúc đó người trong nước là Oanh Oanh hay Ngũ Nhược Thủy thì sao? Lục Hướng Bắc cũng sẽ cứu họ sao?
"Khang Kỳ nếu như người trong nước không phải là em mà là Giai Mi, em nói là giả như, anh sẽ đi cứu sao?" – Cô và Giai Mi đối với Thẩm Khang Kỳ mà nói là không giống nhau, cô biết điều này.
Thẩm Khang Kỳ nghĩ một lúc: "Cũng có thể sẽ.. nhưng.. có một chút không giống?
" Cái gì không giống? "– Sự khác nhau giữa cô và Giai Mi nếu như đặt trên người Lục Hướng Bắc liệu có phải là sự khác nhau giữa cô và những người như Ngũ Nhược Thủy không?
" Cứu Giai Mi anh là lí trí còn nếu như là cứu em.. anh là điên cuồng.. nếu như không cứu được, anh tình nguyện.. "– Anh dừng lại không biết có nên nói tiếp không.
Nhưng Đồng Nhất Niệm đã nghe hiểu vế sau rồi, anh muốn nói là nếu như không cứu được thì anh tình nguyện chết cùng em..
Cô bỗng nhiên rơi nước mắt, tình cảm Khang Kỳ dành cho cô bây giờ cô đã hiểu rồi nhưng lại không thể nào hồi đáp được ít nhất thì giai đoạn này là không được..
Nhưng còn Lục Hướng Bắc thì sao? Cô nghi ngờ nếu như trong nước là Ngũ Nhược Thủy hay Oanh Oanh anh cũng sẽ đi cứu nhưng có tồn tại sự khác nhau như thế này không? Khi Lục Hướng Bắc đến cứu mình là điên cuồng sao?
Quá trình quanh co gian nan như thế không phải là điên thì là gì? Cô rất muốn cho bản thân mình một đáp án khẳng định nhưng trong lòng lại như bị kẹt trong không trung bay lượn vô định..
Thẩm Khang Kỳ cũng là người thông minh, biết nguyên nhân cô hỏi mình những câu hỏi này vẫn là vì Lục Hướng Bắc, liền than:" Anh không biết bọn em làm sao nữa, nói anh ta không tốt với em cũng không phải, nói anh ta tốt với em cũng không giống, Niệm Niệm chuyện tình cảm tuy nói người trong cuộc mơ hồ nhưng cũng chỉ người trong cuộc mới có thể cảm nhận hết được, anh trai là anh đây chỉ hy vọng là em hạnh phúc, nếu như anh ta có thể cho em hạnh phúc anh trai rất vui, nếu như anh ta không thể thì hãy trở về bên cạnh anh trai, vì vậy em có vấn đề gì thì hãy tự đi hỏi anh ta thì tốt hơn, anh ta ở bên ngoài hành lang, chờ cả đêm rồi, để anh gọi cậu ta vào. "
Nói xong Khang Kỳ liền đi ra ngoài, Lục Hướng Bắc vẫn đang ngồi trên ghế ngoài hành lang nhìn thấy anh đi ra vội vàng đứng lên:" Cô ấy tỉnh rồi sao? "
" Đúng vậy! "– Thẩm Khang Kỳ nhìn anh, hai mắt đỏ au, thâm quầng, râu đã lớm chớm mọc, trong thời gian Đồng Nhất Niệm hôn mê cậu ta dường như cũng không dễ chịu gì. Đối với người này anh vẫn không thể nói là thích nhưng cũng không bài trừ như trước, ít nhất nếu không có anh ta thì Niệm Niệm đã mất mạng rồi, vì thế cuối cùng mặt cũng dịu lại trịnh trọng nói chuyện chính với cậu ta:" Cậu nhớ lấy cơ hội chỉ có một lần, nếu cậu lại bỏ lỡ thì tôi sẽ không buông tay nữa đâu! Hai người có gì cần nói thì cứ nói thẳng, hai người cứ đoán qua đoán lại, hai người không thấy mệt nhưng tôi thì mệt lắm rồi! Tôi đi nghỉ ngơi một chút! Nên đến luợt cậu chăm sóc cô ấy rồi! "
" Nhưng.. "– Anh nhìn vào phía trong thăm dò, có chút do dự.
" Đàn ông đàn ang gì mà? Sao không lấy cái chí khí đánh nhau với tôi ra đi? "– Thẩm Khang Kỳ nói xong liền quay về phòng của mình, để Lục Hướng Bắc vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Lục Hướng Bắc cười khổ, đúng thế, đàn ông đàn ang gì mà, nhưng trải qua chuyện lần này anh cũng đã không còn giống chính bản thân mình nữa rồi..
Chỉ cần cô sống tốt, một kẻ tâm cao chí ngạo như anh lại đi khắp nơi tìm về tình địch lớn nhất Thẩm Khang Kỳ..
Cuối cùng vẫn bước vào phòng bệnh, giả vờ lộ ra một nụ cười thoải mái..
" Tỉnh rồi sao? Có đói không? Vùng lũ lụt còn khó khăn, anh có nấu cháo em muốn ăn chút không? "– Anh đứng thẳng trước mặt cô, nhẹ nhàng nói ra, dường như tất cả đều chưa từng xảy ra vậy.
Lại là ăn? Lại còn là cháo nữa? Anh chỉ biết nấu cháo thôi sao, cách nấu ăn của kẻ ngốc, cho gạo vào nồi xong chẳng cần làm gì nữa.. cô nhớ lại mười mấy lần trứng gà bi thảm từng thử nghiệm.
Cô cúi đầu không nói gì.
Trước khi đến vùng lũ lụt là muốn ly hôn, trong làn nước lũ sinh mạng xếp thứ nhất nên tạm thời quên đi những việc không vui vẻ nhưng sau khi tất cả qua đi lại không thể làm như sóng yên biển lặng được.
" Vậy ăn chút hoa quả nhé? "– Anh cầm lên một quả táo chuẩn bị gọt vỏ.
Những ngón tay trắng trẻo thon dài của anh khi gọt hoa quả rất đẹp, chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón áp út khi đó nhẹ nhàng chuyển động phát ra ánh sáng chói mắt.
Được rửa trong nước lũ nhưng không làm bạc màu nhẫn cưới mà còn càng làm nó sáng hơn..
Cô không có hứng thú với hoa quả mà chỉ nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh nhè nhẹ hỏi:" Lục Hướng Bắc, anh làm sao tới đây? "
" Anh sao? Đương nhiên là ngồi máy bay đến rồi! "– Anh nói nhẹ nhàng như vậy không hề nhắc đến những sự gập ghềnh và gian nan trên đường tới..
Hừ! Con người anh chính là không thể nói được một lời nói thật mà?
" Ý tôi là không phải anh ở thành phố G sao? "– Cô nhớ lại mảnh giấy anh để lại cho cô, đã đi thành phố G rồi, năm ngày sau quay về. Nhưng nếu như dựa theo thời gian trên mảnh giấy thì mới có ba ngày anh đã đuổi kịp đến vùng lũ lụt rồi.
Anh cười, xoay bàn tay, vỏ táo rơi xuống, rơi xuống hoàn hảo không hề bị dứt đoạn, mang quả táo đến miệng cô:" Anh gọi điện cho bảo mẫu, nghe cô ấy nói sau đó từ thành phố G đáp máy bay thẳng đến đây."
Anh không nói với cô ở thành phố G nghe nói cô ốm sớm đã không thể yên tâm rồi, ngoài việc mỗi ngày gọi điện cho bảo mẫu ra mỗi này đều họp đến khuya, sau khi họp xong còn làm việc một mình đến sáng chỉ để kết thúc được công việc trong thời gian ngắn nhất trở về bên cô.
Thật ra trong hai năm nay anh có rất nhiều việc không nói cho cô biết..
Ví dụ như khi Kiệt Tây tặng hoa cho cô, khi Kiệt Tây hôn cô, khi cô ôm lấy mảnh ngọc Khang Kỳ tặng mà xem nó như bảo bối, anh đều rất tức giận, nói những lời độc địa không bao giờ động vào cô nữa nhưng khi anh nhìn thấy cô ngủ trong bồn tắm tất cả tức giận của anh đều như làn khó bay đi, cuối cùng vẫn là thương cô ôm cô về phòng ngủ còn cô lại kiên quyết đòi ngủ phòng khách vì thế lại tức giận ném cô vào phòng khách nhưng cuối cùng lại không nhẫn tâm sợ cô để đầu ướt sẽ bị cảm nên đem máy sấy tóc ném vào phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.