Chương 280: Đi Bắc Kinh đi
Cát Tường Dạ
21/10/2021
"Tại sao chứ? Anh nên đi an ủi cô ta mới đúng
chứ! Dù cách xa cũng phải đi thăm cô ta chứ, tiếp tục làm phúc tinh
trong sinh nhật, ông già noel của cô ta. Còn tôi là người không có quan
hệ gì với anh cả thì sao anh phải cố sát lại gần chứ?" Cô dùng màn sương lạnh đóng băng đôi mắt của mình, sự lạnh lùng cố ý đó như chiếm đoạt
lấy anh, đồng thời cũng chiếm đoạt bản thân cô.
"Đồng Nhất Niệm, em đúng là loài động vật máu lạnh!" Anh nhìn cô bị sự lạnh lẽo trong mắt cô làm toàn thân rét buốt. Đến bây giờ, cô còn có thể nói họ không có quan hệ gì sao? Đến gần cô khó đến vậy sao? Dù anh không nói toạc ra chân tướng bị che giấu, dù anh không nói ra tất cả những việc anh đã làm vì cô nhưng anh đã bỏ đi tất cả tôn nghiêm ở bên cạnh cô, anh đã dùng toàn bộ trái tim mình để sưởi ấm cho cô mà cô cũng không cảm nhận được sao?
Đồng Nhất Niệm lại hiểu lầm ý của anh, vốn chỉ ra vẻ lạnh lùng giờ lại thành lạnh lùng thật: "Đúng vậy, tôi chính là động vật máu lạnh, động vật máu lạnh như tôi không thể nào thương cảm nhiệt tình nổi một người phụ nữ muốn ngấp nghé chồng mình, có ý đồ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, còn suýt nữa hại chết con tôi được. Loại nhiệt huyết này chỉ có anh có mà thôi, cục trưởng Lục vĩ đại ạ! Không cùng đạo thì không cùng đường, cục trưởng Lục không cần phải để lòng nhiệt tình của mình phải chịu tủi thân ở chỗ động vật máu lạnh như tôi nữa. Anh mau đi đi, đi tìm Nhược Nhược đáng thương của anh đi!"
Sự cứng cỏi của cô làm anh cảm thấy bất lực, cảm thấy cô như một cơn bão có sức mạnh to lớn không thể khống chế được.
"Niệm Niệm, anh đã từng nói là anh sẽ không bao giờ gặp lại Ngũ Nhược Thuỷ nữa. Anh biết em không thể hiểu được quan hệ giữa anh, Nhuận Nam và Như Kiều, cũng biết em không thích quá khứ của nhóm người này, lần này giấu em chuyện nhờ sở trưởng Đàm đưa Ngũ Nhược Thuỷ về quê cũng vì biết là em không thích."
Mọi sự giải thích đều trở nên vô cùng yếu ớt trước mặt cô, cô cười nhạt: "Thì ra chuyện mà tôi không thích anh không phải là không làm mà lại chọn giấu tôi làm."
Anh nín lặng, có những chuyện càng nói thì càng rối.
Hít mạnh một hơi, mọi lời giải thích liền biến thành lời hứa: "Niệm Niệm, anh không thấy có lỗi với lương tâm mình."
Cô cười, nụ cười gần đây của cô luôn có chút không rõ ràng: "Đúng vậy, anh vẫn luôn không có lỗi với lương tâm anh, không có lỗi với tín ngưỡng của anh, không có lỗi với huy chương chính nghĩa của anh, nhưng tôi nhớ là anh có lỗi với tôi."
Vẫn đề luôn vướng mắc ở chỗ này, nút thắt không gỡ bỏ được này lẽ nào không tháo được sao? Ít nhất thì giai đoạn này không thể tháo được.
Thật ra có những lúc, ban đầu cãi nhau là cố ý nhưng về sau lại thành thật rồi.
Những đơn hàng của các đại lí Hạ Tử Tường giới thiệu cuối cùng vẫn nhận hết, Đồng Nhất Niệm lại rơi vào sự bận rộn không nghỉ. Tuy bác sĩ không cho cô xuất viện nhưng cô lại nghiễm nhiên biến phòng bệnh thành văn phòng làm việc. May mà còn có Di Đóa giúp cô không cần phải xuất viện ra ngoài, những chuyện chạy đi chạy lại đều giao cho Di Đóa.
Tuy vậy nhưng cô thỉnh thoảng vẫn có lúc phải ra ngoài cần xin phép với bác sĩ, khí đó trong đầu cô lại hiện lên vẻ mặt đen xì cau có của Lục Hướng Bắc, vì vậy liền tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận gấp bội, nhất định phải cẩn thận.
Mười ngày sau Kiệt Tây xuất hiện ở phòng bệnh, đơn hàng của Antoine đã giao hàng một cách thuận lợi nhưng Kiệt Tây lại trì hoãn nhận đơn hàng tiếp theo của Antoine.
"Để một phụ nữ có thai mệt mỏi như vậy không phải là phong cách của Kiệt Tây em!" Cậu vừa cướp công việc trong tay của Đồng Nhất Niệm vừa cau mặt nói, nhìn có vẻ vẫn còn tức giận.
Đồng Nhất Niệm cười, ngẩng mặt sáng ngời nói với cậu ta: "Chị biết là em trai đáng yêu của chị là tốt nhất mà!"
"Thôi đi!" Kiệt Tây cau mặt nhưng vẫn không giấu được nụ cười nhạt ở khoé môi.
"Nhưng.. Chị cảm thấy em vẫn nên tranh thủ độ hót tiếp tục phát triển ở Pháp!" Khi cô nói chuyện rất nghiêm túc: "Kiệt Tây, Nhất Lăng nói đúng, chị quá ích kỉ rồi, không nên hạn chế sự phát triển của em vì chị, có lẽ rời khỏi chị, rời khỏi Y Niệm em sẽ có được bầu trời rộng lớn hơn, Antoine chính là người cho em cơ hội này.
" Không! "Kiệt Tây chỉ nói một chữ nhưng vẫn rất kiên định, sau đó xem một lượt các tài liệu của cô, phát hiện phuwogn diện nắm bắt xu hướng thười trang của cô ngày càng có cảm giác nhạy bén. Tuy là lựa chọn từ những thiết kế cũ của cậu nhưng lại rất phù hợp với nguyên tố trào lưu của mùa này, về việc lựa chọn chất vải cũng rất hoàn hảo, từ chất liệu cho đến màu sắc hoàn toàn phù hợp với ý tưởng thiết kế của cậu, giá cả cũng khá hợp lí, xem ra cô ngày càng thành thục trong ngành thời trang này rồi.
" Những cái này em sẽ cầm đi! Đây là bệnh viện không phải là phòng làm việc! Giai đoạn đầu chị đã làm rất tốt rồi, thật đấy, còn lại thì giao cho em đi! "Cậu thu hết mọi tài liệu của Đồng Nhất Niệm.
" Này! Em làm gì vậy? Giống như là đứa con chị mang thai mười tháng sinh ra liền bị em cướp đi vậy! "Cô cười kháng nghị.
Kiệt Tây nghiêng đầu, trong sự trưởng thành lại lộ ra chút dễ thương:" Đây là vinh hạnh của em, con trai chị về sau phải gọi em cha nuôi đấy! "
" Là cậu mới đúng! "Đồng Nhất Niệm trợn mắt với cậu, sửa lại, cậu đã quên là thân phận của cậu là em trai cô sao?
" Là gì cũng được! "Bỗng nhiên trong phòng bệnh vang lên giọng nói ồm ồm của Lục Hướng Bắc.
Từ lần trước cãi nhau anh chưa đến phòng bệnh lần nào nữa, giờ lại đến làm gì vậy? Lời này là có ý gì đây?
Cô quay mặt đi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, di động của cô đúng lúc này lại vang lên, nhìn số gọi đến thì là là cuộc gọi từ Bắc Kinh.
Người gọi điện đến tất nhiên là cảnh vệ của" Ông Trác "rồi:" Là cô Đồng sao? Chào cô, tôi là cảnh vệ Lâm Tiểu Hải. "
" Chào anh, tôi là Đồng Nhất Niệm, bác Trác thế nào rồi? "
Giọng điệu của Tiểu Hải có chút lo lắng:" Cô Đồng, tình hình ông Trác hai ngày nay không được tốt lắm, nhưng ông ấy vẫn luôn nhắc đến cô, cô xem có tiện dành thời gian đến Bắc Kinh thăm ông ấy được không? "
" Bây giờ sao? "Bản thân Đồng Nhất Niệm cũng cảm thấy khó có thể tin được, thật ra cô mới gặp ông Trác một lần, duyên cớ gì mà có duyên sâu sắc như vậy chứ?
" Đúng vậy, bên này chúng tôi đã liên lạc với bác sĩ của cô bên đó, với tình trạng hiện giờ của cô Đồng thì vẫn có thể đi được, bệnh viện có thể sắp xếp chuyên gia phụ sản đi cùng, trên xe sẽ có các thiết bị y tế cần thiết, chỉ cần cô Đồng có thời gian thôi, lúc nào cũng có thể xuất phát được! "
Đến cả bệnh viện cũng liên lạc xong rồi, cả công tác chuẩn bị cũng đã xong hết rồi.
Trong lòng Đồng Nhất Niệm có chút rối, rốt cuộc có nên đi không? Nếu như không đi thì dường như có lỗi với bác Trác, dù sao ông ấy cũng đã giúp cô rất nhiều, nhưng nếu đi thì ở đây biết làm sao?
" Có chuyện gì vậy? "Kiệt Tây hỏi cô.
Cô bỏ tai nghe xuống, kể lại lời của cảnh vệ cho Kiệt Tây nghe, khi nói ánh mắt lại vô tình lướt về phía Lục Hướng Bắc, anh vẫn giữ vẻ mặt đen như đít nồi kia.
" Đi đi! Người ta nhớ chị như vậy, nếu nói không đi được thì không hay lắm, hơn nữa người ta còn là nhân vật quan trọng như vậy. "Kiệt Tây khuyên cô.
Cô không nói gì chỉ cúi đầu, là đang chờ gì đây?
Cô nhớ là người nào đó không đồng ý cho cô đi Bắc Kinh.
Còn anh vẫn dựa vào tường không nói gì.
" Đi, thu dọn đồ đạc, lập tức đi! "Cô tức giận, trừng mắt lườm anh.
Kiệt Tây cười thầm, quay người nói với Lục Hướng Bắc:" Cục trưởng Lục, anh nói xem Niệm Niệm nên đi hay không đi? "Người hiểu Niệm Niệm chỉ có Kiệt Tây, vì thế cậu đã thay cô nói ra lời trong lòng.
Lục Hướng Bắc vẫn giữ vẻ mặt khó chịu:" Tôi nói gì thì cô ấy sẽ nghe sao? Tôi nói không cho cô ấy đi thì cô ấy sẽ không đi sao? Tôi có là gì đâu chứ? "
Kiệt Tây nhếch mày, thanh quan khó quyết định việc nhà:" Xin hỏi cục trưởng Lục còn đứng đấy làm gì vậy? Đi, mau đi đi, động vật máu lạnh tôi đây không đáng được anh đồng tình đâu, anh kiếm chỗ nào nhiệt tình mà đi đi! "Cô cười lạnh đuổi anh.
Anh quả nhiên liền đứng thẳng dậy rồi rời đi, khi đi đến cửa chỉ ném lại một câu cho cô:" Đi Bắc Kinh dù sao còn đỡ mệt hơn ở đây suốt ngày bận công việc! "
Bỗng nhiên không khí đóng băng trong phòng vì câu nói mà chuyển động lại, sau khi anh đi Kiệt Tây mới không nhịn nỗi nữa cười lớn:" Hai người đúng là oan gia! "
Oan gia, oan gia.
Đồng Nhất Niệm nhẩm thầm hai chữ này, trong lòng căng như dây đàn cũng dần thả lỏng.
Đồng Nhất Niệm tính toán kĩ lại, chớp mắt mà đã lại qua nửa tháng, đến cả tết nguyên đán cũng trải qua trong sự bận rộn, một chút không khí cũng không có.
Trước đây ông Trác mời cô đến Bắc Kinh ăn tết, bây giờ tính kĩ lại thì cũng sắp đến tết rồi.
Đành vậy, cứ đi hoàn thành tâm nguyện này đi!
Nhưng cô vẫn không yên tâm ở đây nên dặn đi dặn lại Kiệt Tây:" Kiệt Tây, nếu như ở đây xảy ra chuyện gì em nhất định phải nói cho chị biết! Nhất định nhé!"
Cô dự cảm có những chuyện nên xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra.
Nghe nói mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, nhưng cô rất mong chờ, cũng mong chờ tết Bắc Kinh, trong lòng không ngừng hiện ra lời người nào đó từng nói, đi Bắc Kinh ăn tết cũng được đấy vừa hay có thể gặp mặt ở Bắc Kinh!
Bắc Kinh, Hoàng Thành, kẹo hồ lô, chùa miếu đều là những nơi cô mơ ước được đến, khi tốt nghiệp cấp ba còn muốn thi vào đại học Bắc Kinh nữa nhưng khi đó Kiệt Tây và Giai Mi lại không cho, giữa tình bạn và Bắc Kinh cô đã chọn tình bạn.
Nếu như năm đó cô đi Bắc Kinh thì cuộc sống sau đó đã khác hẳn rồi. Có phải sẽ không gặp phải người nào đó rồi không?
Hừ, ai biết được chứ! Nếu như ông trời đã sắp đặt hai người gặp nhau thì dù có thay đổi một không gian khác thì vẫn sẽ gặp thôi, chỉ là sẽ có một hoàn cảnh khác, thay đổi cách thức khác, có lẽ là cô cầm kẹo hồ lô vừa đi trên đường vừa ăn, còn người đó như người được ông trời ưu ái xuất hiện trước mặt cô.
"Đồng Nhất Niệm, em đúng là loài động vật máu lạnh!" Anh nhìn cô bị sự lạnh lẽo trong mắt cô làm toàn thân rét buốt. Đến bây giờ, cô còn có thể nói họ không có quan hệ gì sao? Đến gần cô khó đến vậy sao? Dù anh không nói toạc ra chân tướng bị che giấu, dù anh không nói ra tất cả những việc anh đã làm vì cô nhưng anh đã bỏ đi tất cả tôn nghiêm ở bên cạnh cô, anh đã dùng toàn bộ trái tim mình để sưởi ấm cho cô mà cô cũng không cảm nhận được sao?
Đồng Nhất Niệm lại hiểu lầm ý của anh, vốn chỉ ra vẻ lạnh lùng giờ lại thành lạnh lùng thật: "Đúng vậy, tôi chính là động vật máu lạnh, động vật máu lạnh như tôi không thể nào thương cảm nhiệt tình nổi một người phụ nữ muốn ngấp nghé chồng mình, có ý đồ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, còn suýt nữa hại chết con tôi được. Loại nhiệt huyết này chỉ có anh có mà thôi, cục trưởng Lục vĩ đại ạ! Không cùng đạo thì không cùng đường, cục trưởng Lục không cần phải để lòng nhiệt tình của mình phải chịu tủi thân ở chỗ động vật máu lạnh như tôi nữa. Anh mau đi đi, đi tìm Nhược Nhược đáng thương của anh đi!"
Sự cứng cỏi của cô làm anh cảm thấy bất lực, cảm thấy cô như một cơn bão có sức mạnh to lớn không thể khống chế được.
"Niệm Niệm, anh đã từng nói là anh sẽ không bao giờ gặp lại Ngũ Nhược Thuỷ nữa. Anh biết em không thể hiểu được quan hệ giữa anh, Nhuận Nam và Như Kiều, cũng biết em không thích quá khứ của nhóm người này, lần này giấu em chuyện nhờ sở trưởng Đàm đưa Ngũ Nhược Thuỷ về quê cũng vì biết là em không thích."
Mọi sự giải thích đều trở nên vô cùng yếu ớt trước mặt cô, cô cười nhạt: "Thì ra chuyện mà tôi không thích anh không phải là không làm mà lại chọn giấu tôi làm."
Anh nín lặng, có những chuyện càng nói thì càng rối.
Hít mạnh một hơi, mọi lời giải thích liền biến thành lời hứa: "Niệm Niệm, anh không thấy có lỗi với lương tâm mình."
Cô cười, nụ cười gần đây của cô luôn có chút không rõ ràng: "Đúng vậy, anh vẫn luôn không có lỗi với lương tâm anh, không có lỗi với tín ngưỡng của anh, không có lỗi với huy chương chính nghĩa của anh, nhưng tôi nhớ là anh có lỗi với tôi."
Vẫn đề luôn vướng mắc ở chỗ này, nút thắt không gỡ bỏ được này lẽ nào không tháo được sao? Ít nhất thì giai đoạn này không thể tháo được.
Thật ra có những lúc, ban đầu cãi nhau là cố ý nhưng về sau lại thành thật rồi.
Những đơn hàng của các đại lí Hạ Tử Tường giới thiệu cuối cùng vẫn nhận hết, Đồng Nhất Niệm lại rơi vào sự bận rộn không nghỉ. Tuy bác sĩ không cho cô xuất viện nhưng cô lại nghiễm nhiên biến phòng bệnh thành văn phòng làm việc. May mà còn có Di Đóa giúp cô không cần phải xuất viện ra ngoài, những chuyện chạy đi chạy lại đều giao cho Di Đóa.
Tuy vậy nhưng cô thỉnh thoảng vẫn có lúc phải ra ngoài cần xin phép với bác sĩ, khí đó trong đầu cô lại hiện lên vẻ mặt đen xì cau có của Lục Hướng Bắc, vì vậy liền tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận gấp bội, nhất định phải cẩn thận.
Mười ngày sau Kiệt Tây xuất hiện ở phòng bệnh, đơn hàng của Antoine đã giao hàng một cách thuận lợi nhưng Kiệt Tây lại trì hoãn nhận đơn hàng tiếp theo của Antoine.
"Để một phụ nữ có thai mệt mỏi như vậy không phải là phong cách của Kiệt Tây em!" Cậu vừa cướp công việc trong tay của Đồng Nhất Niệm vừa cau mặt nói, nhìn có vẻ vẫn còn tức giận.
Đồng Nhất Niệm cười, ngẩng mặt sáng ngời nói với cậu ta: "Chị biết là em trai đáng yêu của chị là tốt nhất mà!"
"Thôi đi!" Kiệt Tây cau mặt nhưng vẫn không giấu được nụ cười nhạt ở khoé môi.
"Nhưng.. Chị cảm thấy em vẫn nên tranh thủ độ hót tiếp tục phát triển ở Pháp!" Khi cô nói chuyện rất nghiêm túc: "Kiệt Tây, Nhất Lăng nói đúng, chị quá ích kỉ rồi, không nên hạn chế sự phát triển của em vì chị, có lẽ rời khỏi chị, rời khỏi Y Niệm em sẽ có được bầu trời rộng lớn hơn, Antoine chính là người cho em cơ hội này.
" Không! "Kiệt Tây chỉ nói một chữ nhưng vẫn rất kiên định, sau đó xem một lượt các tài liệu của cô, phát hiện phuwogn diện nắm bắt xu hướng thười trang của cô ngày càng có cảm giác nhạy bén. Tuy là lựa chọn từ những thiết kế cũ của cậu nhưng lại rất phù hợp với nguyên tố trào lưu của mùa này, về việc lựa chọn chất vải cũng rất hoàn hảo, từ chất liệu cho đến màu sắc hoàn toàn phù hợp với ý tưởng thiết kế của cậu, giá cả cũng khá hợp lí, xem ra cô ngày càng thành thục trong ngành thời trang này rồi.
" Những cái này em sẽ cầm đi! Đây là bệnh viện không phải là phòng làm việc! Giai đoạn đầu chị đã làm rất tốt rồi, thật đấy, còn lại thì giao cho em đi! "Cậu thu hết mọi tài liệu của Đồng Nhất Niệm.
" Này! Em làm gì vậy? Giống như là đứa con chị mang thai mười tháng sinh ra liền bị em cướp đi vậy! "Cô cười kháng nghị.
Kiệt Tây nghiêng đầu, trong sự trưởng thành lại lộ ra chút dễ thương:" Đây là vinh hạnh của em, con trai chị về sau phải gọi em cha nuôi đấy! "
" Là cậu mới đúng! "Đồng Nhất Niệm trợn mắt với cậu, sửa lại, cậu đã quên là thân phận của cậu là em trai cô sao?
" Là gì cũng được! "Bỗng nhiên trong phòng bệnh vang lên giọng nói ồm ồm của Lục Hướng Bắc.
Từ lần trước cãi nhau anh chưa đến phòng bệnh lần nào nữa, giờ lại đến làm gì vậy? Lời này là có ý gì đây?
Cô quay mặt đi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, di động của cô đúng lúc này lại vang lên, nhìn số gọi đến thì là là cuộc gọi từ Bắc Kinh.
Người gọi điện đến tất nhiên là cảnh vệ của" Ông Trác "rồi:" Là cô Đồng sao? Chào cô, tôi là cảnh vệ Lâm Tiểu Hải. "
" Chào anh, tôi là Đồng Nhất Niệm, bác Trác thế nào rồi? "
Giọng điệu của Tiểu Hải có chút lo lắng:" Cô Đồng, tình hình ông Trác hai ngày nay không được tốt lắm, nhưng ông ấy vẫn luôn nhắc đến cô, cô xem có tiện dành thời gian đến Bắc Kinh thăm ông ấy được không? "
" Bây giờ sao? "Bản thân Đồng Nhất Niệm cũng cảm thấy khó có thể tin được, thật ra cô mới gặp ông Trác một lần, duyên cớ gì mà có duyên sâu sắc như vậy chứ?
" Đúng vậy, bên này chúng tôi đã liên lạc với bác sĩ của cô bên đó, với tình trạng hiện giờ của cô Đồng thì vẫn có thể đi được, bệnh viện có thể sắp xếp chuyên gia phụ sản đi cùng, trên xe sẽ có các thiết bị y tế cần thiết, chỉ cần cô Đồng có thời gian thôi, lúc nào cũng có thể xuất phát được! "
Đến cả bệnh viện cũng liên lạc xong rồi, cả công tác chuẩn bị cũng đã xong hết rồi.
Trong lòng Đồng Nhất Niệm có chút rối, rốt cuộc có nên đi không? Nếu như không đi thì dường như có lỗi với bác Trác, dù sao ông ấy cũng đã giúp cô rất nhiều, nhưng nếu đi thì ở đây biết làm sao?
" Có chuyện gì vậy? "Kiệt Tây hỏi cô.
Cô bỏ tai nghe xuống, kể lại lời của cảnh vệ cho Kiệt Tây nghe, khi nói ánh mắt lại vô tình lướt về phía Lục Hướng Bắc, anh vẫn giữ vẻ mặt đen như đít nồi kia.
" Đi đi! Người ta nhớ chị như vậy, nếu nói không đi được thì không hay lắm, hơn nữa người ta còn là nhân vật quan trọng như vậy. "Kiệt Tây khuyên cô.
Cô không nói gì chỉ cúi đầu, là đang chờ gì đây?
Cô nhớ là người nào đó không đồng ý cho cô đi Bắc Kinh.
Còn anh vẫn dựa vào tường không nói gì.
" Đi, thu dọn đồ đạc, lập tức đi! "Cô tức giận, trừng mắt lườm anh.
Kiệt Tây cười thầm, quay người nói với Lục Hướng Bắc:" Cục trưởng Lục, anh nói xem Niệm Niệm nên đi hay không đi? "Người hiểu Niệm Niệm chỉ có Kiệt Tây, vì thế cậu đã thay cô nói ra lời trong lòng.
Lục Hướng Bắc vẫn giữ vẻ mặt khó chịu:" Tôi nói gì thì cô ấy sẽ nghe sao? Tôi nói không cho cô ấy đi thì cô ấy sẽ không đi sao? Tôi có là gì đâu chứ? "
Kiệt Tây nhếch mày, thanh quan khó quyết định việc nhà:" Xin hỏi cục trưởng Lục còn đứng đấy làm gì vậy? Đi, mau đi đi, động vật máu lạnh tôi đây không đáng được anh đồng tình đâu, anh kiếm chỗ nào nhiệt tình mà đi đi! "Cô cười lạnh đuổi anh.
Anh quả nhiên liền đứng thẳng dậy rồi rời đi, khi đi đến cửa chỉ ném lại một câu cho cô:" Đi Bắc Kinh dù sao còn đỡ mệt hơn ở đây suốt ngày bận công việc! "
Bỗng nhiên không khí đóng băng trong phòng vì câu nói mà chuyển động lại, sau khi anh đi Kiệt Tây mới không nhịn nỗi nữa cười lớn:" Hai người đúng là oan gia! "
Oan gia, oan gia.
Đồng Nhất Niệm nhẩm thầm hai chữ này, trong lòng căng như dây đàn cũng dần thả lỏng.
Đồng Nhất Niệm tính toán kĩ lại, chớp mắt mà đã lại qua nửa tháng, đến cả tết nguyên đán cũng trải qua trong sự bận rộn, một chút không khí cũng không có.
Trước đây ông Trác mời cô đến Bắc Kinh ăn tết, bây giờ tính kĩ lại thì cũng sắp đến tết rồi.
Đành vậy, cứ đi hoàn thành tâm nguyện này đi!
Nhưng cô vẫn không yên tâm ở đây nên dặn đi dặn lại Kiệt Tây:" Kiệt Tây, nếu như ở đây xảy ra chuyện gì em nhất định phải nói cho chị biết! Nhất định nhé!"
Cô dự cảm có những chuyện nên xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra.
Nghe nói mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, nhưng cô rất mong chờ, cũng mong chờ tết Bắc Kinh, trong lòng không ngừng hiện ra lời người nào đó từng nói, đi Bắc Kinh ăn tết cũng được đấy vừa hay có thể gặp mặt ở Bắc Kinh!
Bắc Kinh, Hoàng Thành, kẹo hồ lô, chùa miếu đều là những nơi cô mơ ước được đến, khi tốt nghiệp cấp ba còn muốn thi vào đại học Bắc Kinh nữa nhưng khi đó Kiệt Tây và Giai Mi lại không cho, giữa tình bạn và Bắc Kinh cô đã chọn tình bạn.
Nếu như năm đó cô đi Bắc Kinh thì cuộc sống sau đó đã khác hẳn rồi. Có phải sẽ không gặp phải người nào đó rồi không?
Hừ, ai biết được chứ! Nếu như ông trời đã sắp đặt hai người gặp nhau thì dù có thay đổi một không gian khác thì vẫn sẽ gặp thôi, chỉ là sẽ có một hoàn cảnh khác, thay đổi cách thức khác, có lẽ là cô cầm kẹo hồ lô vừa đi trên đường vừa ăn, còn người đó như người được ông trời ưu ái xuất hiện trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.