Chương 355: Hát cho em nghe
Cát Tường Dạ
07/01/2022
Ra khỏi phòng tắm anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Trừ đôi mắt còn hơi đỏ ra thì không thể nhìn ra chút dấu vết đã khóc nào.
Cô đã ngồi dậy cười với anh.
Anh quay mặt đi, trong lòng vô cùng đau đớn: "Uống thuốc trước đã!"
Cô cười càng tươi anh lại càng khó chịu, cứ không nhịn được mà nghĩ đằng sau nụ cười của cô còn ẩn giấu bao nhiêu đau khổ.
Từ đó anh không dám nhìn vào mặt cô nhiều mà lấy thuốc ra tay cho cô uống.
Cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Buổi sáng sớm nên mọi thứ dường như đều rất sáng sủa và lấp lánh, đến cả trái tim cũng trở nên sáng sủa hơn, vì thế khi cô nhìn xuống liền chú ý đến viên thuốc trong lòng bàn tay anh.
Trong trí nhớ của cô thì tình cảnh này như ăn sâu vào trí nhớ.
Anh mở bàn tay ra, giữa ngón tay đeo nhẫn và ngón giữa là một viên thuốc màu trắng đang nằm, nhẫn kết hôn bạch kim trên ngón đeo nhẫn như đâm thẳng vào mắt cô.
Hôm nay vẫn là bàn tay ấy, vẫn là ngón tay đeo nhẫn đó, chiếc nhẫn bạch kim vẫn như cũ nhưng thuốc thì đã đổi, chiếc nhẫn cưới của cô cũng không biết mất ở đâu rồi.
Cô bất giác sờ vào ngón tay đeo nhẫn trên tay trái trống không của mình, trong lòng thấy thiếu thiếu.
Động tác nhỏ này của cô không thoát khỏi con mắt của anh, ngón tay cái đẩy viên thuốc để chiếc nhẫn kết hôn hoàn toàn hiện ra, anh dịu dàng nói: "Anh đã từng nói chiếc nhẫn này anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ tháo ra, còn về em, em còn muốn đeo lên không?"
Cô cúi đầu xuống có chút hiu quạnh: "Đáng tiếc là.. không tìm thấy nữa rồi."
Anh cười dịu dàng: "Em quên là anh làm nghề gì rồi sao? Trên thế giới này không có thứ gì mà anh không tìm được cả, chỉ cần em muốn thì anh nhất định có thể tìm cho em!"
Cô không cho là vậy, vấn đề này không có chút hồi hộp nào, chắc là sau khi cô quăng đi anh đã âm thầm nhặt về rồi thôi!
"Tại sao lại nhặt nó về?" Cô hỏi.
"Uống thuốc trước đã rồi anh sẽ nói với em!" Bàn tay anh đến gần môi cô.
Cô chu môi: "Ai thèm biết chứ!" Tuy nói như vậy nhưng vẫn nghe lời anh uống thuốc, uống xong lại mong chờ nhìn anh.
"Còn nói là không muốn biết nữa chứ?" Anh đến gần cô, cánh mũi chạm nhẹ vào mũi cô, môi cũng chạm nhẹ vào môi cô, đôi môi từng rất mềm mại mịn màng lúc này lại rất thô ráp: "Còn phải hứa với anh là không được tự cắn mình nữa."
"Em biết rồi.. xa chủ đề quá rồi.." Cô tránh đi, ánh mắt nhìn về Đàm Uyển.
"Cứ coi như mẹ không tồn tại đi!" Đàm Uyển cười hi hi rồi quay người đi.
"Mẹ đã nói là bà không tồn tại rồi kìa!" Anh ôm luôn lấy cô rất nghiêm túc, không lưu manh chút nào, nói với cô đáp án: "Bởi vì anh biết, rồi sẽ có một ngày em lại đeo nó vào thôi."
"Thế thôi sao?" Đây là đáp án gì chứ, hiểu rõ cô vậy sao? Cô đẩy mặt anh ra: "Chưa chắc đâu!" Vậy đấy, khẩu thị tâm phi chính là bản chất của phụ nữ rồi, dù bất cứ lúc nào đi nữa, dù cơ thể có khó chịu đi nữa.
"Lần này, anh sẽ cố gắng!" Anh vẫn không buông tha, lại đến gần, cắn nhẹ tai cô, nói nhỏ bên tai cô.
Cô cười miễn cưỡng, cố gắng để nụ cười nhìn thật chân thực: "Được rồi, anh hãy cố gắng cho em xem xem anh có thể vượt qua kiểm tra không!"
"Em định kiểm tra thế nào đây? Có thể tiết lộ đề thi không?" Anh thật sự không biết nụ cười của cô là thật hay giả, người phụ nữ ngốc nghếch này ngày càng biết diễn kịch rồi, là do được anh dạy bảo sao? Nhưng anh vẫn phối hợp với cô để không khí được thoải mái hơn.
"Còn lâu, không chấp nhận hối lộ, lần trước anh mời em đi nghe giảng ở đội cảnh sát giao thông sao không bật đèn xanh cho em?" Những chuyện đó cô vẫn còn nhớ như in đấy.
Anh cười: "Bật đèn xanh sao? Chẳng phải còn nghe nói có cô gái còn cố ý vi phạm luật giao thông để được nghe anh giảng bải sao?"
Đây là cuộc trò chuyện riêng của cô và Đoàn Lâm Lâm, sao anh biết được vậy?
Cô hừ giọng: "Anh cứ đắc ý đi!" Nhưng nhắc đến Đoàn Lâm Lâm cô lại nhớ đến rất nhiều chuyện: "Đúng rồi, Tiểu Đỗ sắp kết hôn rồi anh có biết không?"
"Vậy sao? Anh thật sự không biết đấy, tên nhóc này còn may không phải là khúc gỗ, khi nào vậy? Chúng ta phải tặng quà lớn mới được!"
Cô tỏ ra kì lạ: "Tặng quà lớn gì chứ? Cậu ta phải tặng quà cho anh vì đã làm mối cho họ ấy chứ, không có anh thì cậu ta có thể thành với Đoàn Lâm Lâm sao?"
Anh nhìn vẻ mặt của cô như phát hiện ra một đại lục mới: "Sao trước đây anh lại không phát hiện ra em lại là một hũ dấm to vậy nhỉ? Dấm cách cả tám sào mà cũng ăn nữa (Ý là ghen) ?"
"Em ăn dấm thì vừa ý anh quá còn gì! Đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa!" Cô bỗng nhiên nhớ ra, vội bắt lấy tay anh: "Anh nghĩ cách cứu chị gái, vợ và cả con gái Hạ Tử Du đi! Lúc trước trên đảo em nghe thấy Hạ Tử Du nhận một cuộc điện thoại, hình như họ bị bắt đi hay sao đó, Hạ Nhị nói họ vô tội!"
Hai ngày hôm nay hình như đã quên mất nhân vật Hạ Tử Tường này, cô không biết bên anh Vu sao rồi, tinh thần cô có thút hoảng hốt. Theo lí mà nói Hạ Tử Du hại cô khổ sở như vậy thì Hạ Tử Tường cũng không phải là người tốt, cô không nên nổi lòng thương với người nhà họ nhưng nhớ đến Hạ Tử Tường thì cô lại không nhẫn tâm.
Lục Hướng Bắc nghe vậy liền trầm mặt xuống: "Anh nói này, cái tật lo chuyện bao đồng của em sao vẫn chưa sửa vậy? Bản thân đã như này rồi mà còn lo chuyện bao đồng nữa?"
"Đây không phải là chuyện bao đồng, là chuyện quan trọng mà, người đó chắc chắn có liên quan đến vụ án này nên muốn dùng phụ nữ nhà họ Hạ để uy hiếp Hạ Tử Du đấy! Sao có thể là chuyện bao đồng được?" Cô không chịu, kéo cổ áo anh tranh luận.
Anh nắm lấy tay cô, nói vơi cô một cách trịnh trọng: "Bà Lục à, phá án là chuyện của cảnh sát chứ không phải là chuyện của em. Từ nay về sau em không được can thiệp vào vụ án này nữa!"
"Nhưng.."
Cô còn muốn nói gì đó nhưng bị Lục Hướng Bắc ngắt lời: "Không có nhưng nhị gì cả. Được rồi, anh cho em biết phụ nữ nhà họ Hạ sẽ không có chuyện gì đâu, có anh ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì cả, em có tin anh không?"
Cô không còn cách nào khác chỉ chu môi chầm chậm gật đầu.
"Thế còn tạm được, nhưng nể em hôm nay chủ động nói cho anh biết chứ không giấu anh tự mình hành động nữa nên sẽ thưởng cho em! Về sau có bất cứ việc gì cũng phải nói với anh đầu tiên đấy!" Anh nói xong lại hôn lên mặt cô.
Cô sờ nơi anh hôn qua, giận dữ: "Ai thèm phần thưởng rách của anh chứ, toàn là do anh lợi dụng em thôi!"
Anh không nhịn được cười, cô như vậy không hề giống là giả vờ, an ủi xoa đầu cô: "Hôm nay có phải đã dễ chịu hơn nhiều rồi không?"
Cô trải nghiệm qua buổi sáng ngày thứ hai hình như tốt hơn ngày thứ nhất rất nhiều, đặc biệt là sau lần uống thuốc này, tuy vẫn còn chút khó chịu nhưng vẫn có thể chịu được, thế nên cô gật đầu dứt khoát: "Dễ chịu hơn nhiều rồi, đúng là vậy, Lục Hướng Bắc, có phải em đã vượt qua rồi không?"
Anh không biết nên nói ra sao, chỉ đành gật đầu nói: "Đúng thế, em rất dũng cảm cũng rất giỏi!" Thật ra chỉ là chưa đến lúc phát tác mà thôi.
Nhưng giai đoạn cai nghiện cũng khác nhau với mỗi người, có người nếu như ngày đầu tiên vượt qua được thì sẽ thật sự vượt qua được, nhưng cũng có những người sẽ lặp đi lặp lại, mong là cô sẽ không sao.
Khi bác sĩ đến thăm bệnh và chỉ đạo thì Đồng Nhất Niệm đã vui vẻ nói chuyện mình có chuyển biến tốt cho bác sĩ nghe, đồng thời còn hỏi bác sĩ vấn đề y hệt, cô có phải là đã không sao rồi không.
Bác sĩ đang định trả lời thì Lục Hướng Bắc đã lén lút kéo áo của bác sĩ, bác sĩ hiều ý liền cười cổ vũ cô, đúng thế, muốn cô cố gắng lên.
Cô vui vẻ ra mặt, sau đó mẹ Lương mang cháo cá đến cô cũng ăn một bát nhỏ, là anh tự bón cho cô, ăn rất chậm, anh không muốn cô giống như hôm qua, đổ vào miệng như điên vậy.
Cô vẫn rất nghe lời, nuốt từng miếng nhỏ, cũng không nôn ra chỉ là ăn vào có phản ứng như là thai nghén vậy, nhưng cũng khá hơn hôm qua nhiều.
Để thể hiện với anh là tinh thần cô rất tốt, cô còn chủ động đề nghị ra ngoài tản bộ.
Thế nên mẹ Lương đến thay cho Đàm Uyển đã đẩy xe cho Lục Hướng Bắc, còn một bên Lục Hướng Bắc nắm lấy tay cô cùng ra vườn hoa phơi nắng.
Cô cho rằng mọi thứ sẽ rực rỡ như ánh nắng bên ngoài vậy, ngày càng sáng sủa, ngày càng đẹp đẽ, anh cũng thầm hi vọng như vậy, cô bớt chịu khổ cũng là may mắn của cô, nhưng thứ tội ác kia lại không chịu buông tha cho cô.
Đến chiều, cô bắt đầu cảm thấy uể oải, cô nghĩ chắc là do mình cả đêm không ngủ nên lặng lẽ lên giường nghỉ ngơi, cô không muốn biểu hiện ra bất cứ bất thường gì trước mặt anh.
Nhưng nếu như nói có thứ gì có thể làm người kiên cường như gang thép trở thành người yếu không chịu nổi một kích thì ma túy chính là một trong những thứ đó, dù có là đàn ông cứng rắn thế nào mà dính vào nó thì cũng biến thành bùn đất hết, huống hồ là một cô gái nhỏ bé?
Ác ma vào thời gian cố định, đúng giờ phát tác.
Nhịp tim khó lắm mới bình ổn lại vào buổi sáng lúc này lại bắt đầu tăng tốc, người cũng bắt đầu trở nên lo sợ không yên, mồ hôi lạnh toát ra từng cơn, cùng theo đó là bắt đầu run rẩy.
Nhưng may mà có điều trị của bệnh viện và tác dụng của thuốc nên lần phát tác này không giống điên loạn như ngày đầu tiên, cô chưa đến mức điên cuồng mất đi lí trí, đầu óc vẫn tỉnh táo chỉ là toàn thân khó chịu không nói nổi thành lời, tiếng đùng đoàng lại xâm chiếm, giống như máy chiến đấu muốn phá tan linh hồn và cơ thể cô vậy.
Âm thanh này đối với cô như là giai điệu dạo đầu trước khi ác ma đến vậy, cô biết không thể dùng sức lực một mình cô có thể chống đỡ được, cô hoảng hốt bắt lấy tay Lục Hướng Bắc, sợ hãi: "Lục Hướng Bắc, nó đến rồi, nó lại đến rồi."
"Bác sĩ, mẹ, mau gọi bác sĩ đến!" Anh ôm lấy cô vào lòng, thậm chí quên mất là mình có thể ấn chuông, chỉ lo ôm cô vào lòng an ủi: "Niệm Niệm, đừng sợ, không sao đâu, hôm qua chúng ta đã vượt qua được thì hôm nay cũng có thể! Nhất định là sẽ làm được thôi, đừng nghĩ đến nó nữa, nghĩ cái khác đi, nghĩ đến chuyện vui đi, anh hát cho em nghe nhé, hát gì nhỉ? Nói cho anh biết đi?"
Cô đã ngồi dậy cười với anh.
Anh quay mặt đi, trong lòng vô cùng đau đớn: "Uống thuốc trước đã!"
Cô cười càng tươi anh lại càng khó chịu, cứ không nhịn được mà nghĩ đằng sau nụ cười của cô còn ẩn giấu bao nhiêu đau khổ.
Từ đó anh không dám nhìn vào mặt cô nhiều mà lấy thuốc ra tay cho cô uống.
Cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Buổi sáng sớm nên mọi thứ dường như đều rất sáng sủa và lấp lánh, đến cả trái tim cũng trở nên sáng sủa hơn, vì thế khi cô nhìn xuống liền chú ý đến viên thuốc trong lòng bàn tay anh.
Trong trí nhớ của cô thì tình cảnh này như ăn sâu vào trí nhớ.
Anh mở bàn tay ra, giữa ngón tay đeo nhẫn và ngón giữa là một viên thuốc màu trắng đang nằm, nhẫn kết hôn bạch kim trên ngón đeo nhẫn như đâm thẳng vào mắt cô.
Hôm nay vẫn là bàn tay ấy, vẫn là ngón tay đeo nhẫn đó, chiếc nhẫn bạch kim vẫn như cũ nhưng thuốc thì đã đổi, chiếc nhẫn cưới của cô cũng không biết mất ở đâu rồi.
Cô bất giác sờ vào ngón tay đeo nhẫn trên tay trái trống không của mình, trong lòng thấy thiếu thiếu.
Động tác nhỏ này của cô không thoát khỏi con mắt của anh, ngón tay cái đẩy viên thuốc để chiếc nhẫn kết hôn hoàn toàn hiện ra, anh dịu dàng nói: "Anh đã từng nói chiếc nhẫn này anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ tháo ra, còn về em, em còn muốn đeo lên không?"
Cô cúi đầu xuống có chút hiu quạnh: "Đáng tiếc là.. không tìm thấy nữa rồi."
Anh cười dịu dàng: "Em quên là anh làm nghề gì rồi sao? Trên thế giới này không có thứ gì mà anh không tìm được cả, chỉ cần em muốn thì anh nhất định có thể tìm cho em!"
Cô không cho là vậy, vấn đề này không có chút hồi hộp nào, chắc là sau khi cô quăng đi anh đã âm thầm nhặt về rồi thôi!
"Tại sao lại nhặt nó về?" Cô hỏi.
"Uống thuốc trước đã rồi anh sẽ nói với em!" Bàn tay anh đến gần môi cô.
Cô chu môi: "Ai thèm biết chứ!" Tuy nói như vậy nhưng vẫn nghe lời anh uống thuốc, uống xong lại mong chờ nhìn anh.
"Còn nói là không muốn biết nữa chứ?" Anh đến gần cô, cánh mũi chạm nhẹ vào mũi cô, môi cũng chạm nhẹ vào môi cô, đôi môi từng rất mềm mại mịn màng lúc này lại rất thô ráp: "Còn phải hứa với anh là không được tự cắn mình nữa."
"Em biết rồi.. xa chủ đề quá rồi.." Cô tránh đi, ánh mắt nhìn về Đàm Uyển.
"Cứ coi như mẹ không tồn tại đi!" Đàm Uyển cười hi hi rồi quay người đi.
"Mẹ đã nói là bà không tồn tại rồi kìa!" Anh ôm luôn lấy cô rất nghiêm túc, không lưu manh chút nào, nói với cô đáp án: "Bởi vì anh biết, rồi sẽ có một ngày em lại đeo nó vào thôi."
"Thế thôi sao?" Đây là đáp án gì chứ, hiểu rõ cô vậy sao? Cô đẩy mặt anh ra: "Chưa chắc đâu!" Vậy đấy, khẩu thị tâm phi chính là bản chất của phụ nữ rồi, dù bất cứ lúc nào đi nữa, dù cơ thể có khó chịu đi nữa.
"Lần này, anh sẽ cố gắng!" Anh vẫn không buông tha, lại đến gần, cắn nhẹ tai cô, nói nhỏ bên tai cô.
Cô cười miễn cưỡng, cố gắng để nụ cười nhìn thật chân thực: "Được rồi, anh hãy cố gắng cho em xem xem anh có thể vượt qua kiểm tra không!"
"Em định kiểm tra thế nào đây? Có thể tiết lộ đề thi không?" Anh thật sự không biết nụ cười của cô là thật hay giả, người phụ nữ ngốc nghếch này ngày càng biết diễn kịch rồi, là do được anh dạy bảo sao? Nhưng anh vẫn phối hợp với cô để không khí được thoải mái hơn.
"Còn lâu, không chấp nhận hối lộ, lần trước anh mời em đi nghe giảng ở đội cảnh sát giao thông sao không bật đèn xanh cho em?" Những chuyện đó cô vẫn còn nhớ như in đấy.
Anh cười: "Bật đèn xanh sao? Chẳng phải còn nghe nói có cô gái còn cố ý vi phạm luật giao thông để được nghe anh giảng bải sao?"
Đây là cuộc trò chuyện riêng của cô và Đoàn Lâm Lâm, sao anh biết được vậy?
Cô hừ giọng: "Anh cứ đắc ý đi!" Nhưng nhắc đến Đoàn Lâm Lâm cô lại nhớ đến rất nhiều chuyện: "Đúng rồi, Tiểu Đỗ sắp kết hôn rồi anh có biết không?"
"Vậy sao? Anh thật sự không biết đấy, tên nhóc này còn may không phải là khúc gỗ, khi nào vậy? Chúng ta phải tặng quà lớn mới được!"
Cô tỏ ra kì lạ: "Tặng quà lớn gì chứ? Cậu ta phải tặng quà cho anh vì đã làm mối cho họ ấy chứ, không có anh thì cậu ta có thể thành với Đoàn Lâm Lâm sao?"
Anh nhìn vẻ mặt của cô như phát hiện ra một đại lục mới: "Sao trước đây anh lại không phát hiện ra em lại là một hũ dấm to vậy nhỉ? Dấm cách cả tám sào mà cũng ăn nữa (Ý là ghen) ?"
"Em ăn dấm thì vừa ý anh quá còn gì! Đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa!" Cô bỗng nhiên nhớ ra, vội bắt lấy tay anh: "Anh nghĩ cách cứu chị gái, vợ và cả con gái Hạ Tử Du đi! Lúc trước trên đảo em nghe thấy Hạ Tử Du nhận một cuộc điện thoại, hình như họ bị bắt đi hay sao đó, Hạ Nhị nói họ vô tội!"
Hai ngày hôm nay hình như đã quên mất nhân vật Hạ Tử Tường này, cô không biết bên anh Vu sao rồi, tinh thần cô có thút hoảng hốt. Theo lí mà nói Hạ Tử Du hại cô khổ sở như vậy thì Hạ Tử Tường cũng không phải là người tốt, cô không nên nổi lòng thương với người nhà họ nhưng nhớ đến Hạ Tử Tường thì cô lại không nhẫn tâm.
Lục Hướng Bắc nghe vậy liền trầm mặt xuống: "Anh nói này, cái tật lo chuyện bao đồng của em sao vẫn chưa sửa vậy? Bản thân đã như này rồi mà còn lo chuyện bao đồng nữa?"
"Đây không phải là chuyện bao đồng, là chuyện quan trọng mà, người đó chắc chắn có liên quan đến vụ án này nên muốn dùng phụ nữ nhà họ Hạ để uy hiếp Hạ Tử Du đấy! Sao có thể là chuyện bao đồng được?" Cô không chịu, kéo cổ áo anh tranh luận.
Anh nắm lấy tay cô, nói vơi cô một cách trịnh trọng: "Bà Lục à, phá án là chuyện của cảnh sát chứ không phải là chuyện của em. Từ nay về sau em không được can thiệp vào vụ án này nữa!"
"Nhưng.."
Cô còn muốn nói gì đó nhưng bị Lục Hướng Bắc ngắt lời: "Không có nhưng nhị gì cả. Được rồi, anh cho em biết phụ nữ nhà họ Hạ sẽ không có chuyện gì đâu, có anh ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì cả, em có tin anh không?"
Cô không còn cách nào khác chỉ chu môi chầm chậm gật đầu.
"Thế còn tạm được, nhưng nể em hôm nay chủ động nói cho anh biết chứ không giấu anh tự mình hành động nữa nên sẽ thưởng cho em! Về sau có bất cứ việc gì cũng phải nói với anh đầu tiên đấy!" Anh nói xong lại hôn lên mặt cô.
Cô sờ nơi anh hôn qua, giận dữ: "Ai thèm phần thưởng rách của anh chứ, toàn là do anh lợi dụng em thôi!"
Anh không nhịn được cười, cô như vậy không hề giống là giả vờ, an ủi xoa đầu cô: "Hôm nay có phải đã dễ chịu hơn nhiều rồi không?"
Cô trải nghiệm qua buổi sáng ngày thứ hai hình như tốt hơn ngày thứ nhất rất nhiều, đặc biệt là sau lần uống thuốc này, tuy vẫn còn chút khó chịu nhưng vẫn có thể chịu được, thế nên cô gật đầu dứt khoát: "Dễ chịu hơn nhiều rồi, đúng là vậy, Lục Hướng Bắc, có phải em đã vượt qua rồi không?"
Anh không biết nên nói ra sao, chỉ đành gật đầu nói: "Đúng thế, em rất dũng cảm cũng rất giỏi!" Thật ra chỉ là chưa đến lúc phát tác mà thôi.
Nhưng giai đoạn cai nghiện cũng khác nhau với mỗi người, có người nếu như ngày đầu tiên vượt qua được thì sẽ thật sự vượt qua được, nhưng cũng có những người sẽ lặp đi lặp lại, mong là cô sẽ không sao.
Khi bác sĩ đến thăm bệnh và chỉ đạo thì Đồng Nhất Niệm đã vui vẻ nói chuyện mình có chuyển biến tốt cho bác sĩ nghe, đồng thời còn hỏi bác sĩ vấn đề y hệt, cô có phải là đã không sao rồi không.
Bác sĩ đang định trả lời thì Lục Hướng Bắc đã lén lút kéo áo của bác sĩ, bác sĩ hiều ý liền cười cổ vũ cô, đúng thế, muốn cô cố gắng lên.
Cô vui vẻ ra mặt, sau đó mẹ Lương mang cháo cá đến cô cũng ăn một bát nhỏ, là anh tự bón cho cô, ăn rất chậm, anh không muốn cô giống như hôm qua, đổ vào miệng như điên vậy.
Cô vẫn rất nghe lời, nuốt từng miếng nhỏ, cũng không nôn ra chỉ là ăn vào có phản ứng như là thai nghén vậy, nhưng cũng khá hơn hôm qua nhiều.
Để thể hiện với anh là tinh thần cô rất tốt, cô còn chủ động đề nghị ra ngoài tản bộ.
Thế nên mẹ Lương đến thay cho Đàm Uyển đã đẩy xe cho Lục Hướng Bắc, còn một bên Lục Hướng Bắc nắm lấy tay cô cùng ra vườn hoa phơi nắng.
Cô cho rằng mọi thứ sẽ rực rỡ như ánh nắng bên ngoài vậy, ngày càng sáng sủa, ngày càng đẹp đẽ, anh cũng thầm hi vọng như vậy, cô bớt chịu khổ cũng là may mắn của cô, nhưng thứ tội ác kia lại không chịu buông tha cho cô.
Đến chiều, cô bắt đầu cảm thấy uể oải, cô nghĩ chắc là do mình cả đêm không ngủ nên lặng lẽ lên giường nghỉ ngơi, cô không muốn biểu hiện ra bất cứ bất thường gì trước mặt anh.
Nhưng nếu như nói có thứ gì có thể làm người kiên cường như gang thép trở thành người yếu không chịu nổi một kích thì ma túy chính là một trong những thứ đó, dù có là đàn ông cứng rắn thế nào mà dính vào nó thì cũng biến thành bùn đất hết, huống hồ là một cô gái nhỏ bé?
Ác ma vào thời gian cố định, đúng giờ phát tác.
Nhịp tim khó lắm mới bình ổn lại vào buổi sáng lúc này lại bắt đầu tăng tốc, người cũng bắt đầu trở nên lo sợ không yên, mồ hôi lạnh toát ra từng cơn, cùng theo đó là bắt đầu run rẩy.
Nhưng may mà có điều trị của bệnh viện và tác dụng của thuốc nên lần phát tác này không giống điên loạn như ngày đầu tiên, cô chưa đến mức điên cuồng mất đi lí trí, đầu óc vẫn tỉnh táo chỉ là toàn thân khó chịu không nói nổi thành lời, tiếng đùng đoàng lại xâm chiếm, giống như máy chiến đấu muốn phá tan linh hồn và cơ thể cô vậy.
Âm thanh này đối với cô như là giai điệu dạo đầu trước khi ác ma đến vậy, cô biết không thể dùng sức lực một mình cô có thể chống đỡ được, cô hoảng hốt bắt lấy tay Lục Hướng Bắc, sợ hãi: "Lục Hướng Bắc, nó đến rồi, nó lại đến rồi."
"Bác sĩ, mẹ, mau gọi bác sĩ đến!" Anh ôm lấy cô vào lòng, thậm chí quên mất là mình có thể ấn chuông, chỉ lo ôm cô vào lòng an ủi: "Niệm Niệm, đừng sợ, không sao đâu, hôm qua chúng ta đã vượt qua được thì hôm nay cũng có thể! Nhất định là sẽ làm được thôi, đừng nghĩ đến nó nữa, nghĩ cái khác đi, nghĩ đến chuyện vui đi, anh hát cho em nghe nhé, hát gì nhỉ? Nói cho anh biết đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.