Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 336: Không thể từ bỏ

Cát Tường Dạ

07/01/2022

Khi Thành Chân đưa cô về đến nhà, sắc mặt anh ta vẫn không tốt lắm: "Chị dâu, đừng trách tôi nói chuyện mạo phạm đến chị, bây giờ đại ca đang chịu khổ, chị lại qua lại với Hạ Tử Tường gần gũi như vậy, trong lòng tôi rất không thoải mái, đại ca mà biết được thì trong lòng càng khó chịu hơn.

Đồng Nhất Niệm không hề giải thích cho hành vi của mình, cô cho rằng việc làm đúng thì không cần phải giải thích với bất cứ ai cả, cô chỉ cám ơn Thành Chân một lần nữa.

Thành Chân lộ ra vẻ mặt không biết làm sao:" Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là làm việc được nhờ thôi, nhưng không phải mỗi lần đều có thể may mắn vậy, lần này tôi có thể đến kịp nhưng vẫn hi vọng chị đừng gây thêm phiền phức cho đại ca nữa. "

Nói xong liền xuống xe mở cửa xe cho Đồng Nhất Niệm, để cô xuống xe.

Chuyện tối nay, Đồng Nhất Niệm cũng thấy hồ đồ, nhìn xe của Thành Chân biến mất trong màn đêm, trái tim cô cũng thấy chìm nổi.

Thành Chân nói anh ta là được người khác nhờ vả, người nhờ vả anh ta tất nhiên là Lục Hướng Bắc rồi.

Còn người thông báo cho Thành Chân đến cứu cô là ai nhỉ?

Cô trước tiên gọi điện cho người vẫn luôn đi theo cô kia, người đó lại nói lần này không phải ông ta.

Vậy thì còn có ai có thể quan tâm đến cô như vậy chứ, lại xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm?

Trong trí nhớ của cô thì chỉ có một người.

Chỉ có người đó, trong bóng tối như được ông trời định sẵn là sẽ đến cứu cô vậy, mỗi khi cô cần đến anh thì anh sẽ từ trên trời rơi xuống.

Nhưng chẳng phải anh đang bị giam trong tù ở Bắc Kinh sao? Sao có thể là anh chứ?

Cô chìm vào suy nghĩ hồi lâu.

Sau chuyện này, mấy ngày liền Hạ Tử Tường đều như biến mất vậy, không có chút tin tức nào.

Hôm nay, Đồng Nhất Niệm xuống dưới lấy sữa thuận tiện mở hòm thư lấy báo và thư bên trong, trong đó có một bức thư của Kiệt Tây gửi từ Pháp, cô đứng bên cạnh hòm thư, nhanh chóng mở ra xem.

Chữ viết của Kiệt Tây rất lớn, nội dung thư cũng rất đơn giản: Chị, thời gian đến Pháp này em thấy rất cắn rứt lương tâm, em xin lỗi chị, em đã hết sức thuyết phục ba em trả lại chị những thứ chị muốn, chị cứ chờ tin tốt đi. Yên tâm, em khắc có cách giải quyết chuyện của ba em.

Cô còn chưa xem xong thì bỗng cảm thấy phía sau có một bóng người, toàn thân bỗng nhiên lạnh toát, cô vội vàng quay người lại giấu thư ra phía sau, người đang đứng phía sau cô lại là Hạ Tử Tường.

Khoảnh khắc đó môi cô cũng trắng bệch, lập tức giấu thư ra sau, hoảng hốt nhìn anh ta cười, đến cả việc mấy ngày trước suýt bị cưỡng bức cũng ném lên tận chín tầng mây:" Anh.. anh đến lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết. "

Trên mặt Hạ Tử Tường vẫn còn chút bầm tím, toàn là vết tích còn lại khi bị Thành Chân đánh:" Anh vừa đến. "

Thật ra anh ta đã đến được một lúc rồi, nhẹ nhàng đứng sau lưng cô, chỉ là cô đọc quá nhập tâm nên mới không phát giác ra mà thôi, nội dung bức thư anh ta cũng xem đại khái rồi.

Đồng Nhất Niệm lo lắng đến toàn thân phát run, vo bức thư phía sau lại.

Anh ta cố ý hỏi một câu:" Cái gì quý giá lắm sao? "



" Không.. Không có gì.. "Rõ ràng cô đã rối hết lên rồi, cô quay người chạy vào phía trong.

Trong lòng anh ta bị bao phủ một lớp u ám, nhưng vẫn như thường vội gọi theo cô:" Niệm Niệm, anh đến để xin lỗi em! "

Xin lỗi sao?

Cô đứng lại.

" Niệm Niệm, xin lỗi, hôm đó anh uống say đã mạo phạm đến em, xin em tha thứ cho anh, anh sẽ không bao giờ làm việc như vậy nữa! "Anh ta đứng cách cô hai mét ở phía sau nói một cách thành khẩn, dù trong lòng đang dâng trào mãnh liệt vì nội dung bức thư vừa nhìn trộm được.

Đồng Nhất Niệm nghe xong cũng không nói gì, chạy nhanh vào trong phòng, lập tức khóa cửa lại, ngăn cản anh ta ở bên ngoài.

Hạ Tử Tường ở bên ngoài gõ cửa cốc cốc:" Niệm Niệm, em đừng không gặp anh mà, anh sai rồi, anh thề về sau sẽ không bất kính với em nữa! Niệm Niệm, em mở cửa ra được không? "

" Niệm Niệm, anh thật sự đã uống say mới hồ đồ đến mất khống chế như vậy, anh đã lập lời thề cai rượu rồi, Hạ Tử Tường anh trước giờ nói lời giữ lời! "

" Niệm Niệm, em không mở cửa thì anh sẽ đứng mãi ở đây đến khi em mở cửa mới thôi! "

Dù anh ta nói gì, Đồng Nhất Niệm cũng không mở cửa, lần này, cô thật sự đã nổi giận rồi sao? Hạ Tử Tường trước giờ cũng không phải là người sống chết đeo bám đến cùng, phụ nữ đối với anh ta trước giờ chỉ là mây khói lướt qua, nhìn rồi, chơi rồi thì sẽ quên ngay, chỉ có Đồng Nhất Niệm là giống như một hạt giống cỏ, nảy mầm rễ ăn sâu trong tim anh ta, dù có bị lửa đốt cháy cũng lại sinh sôi trong gió xuân.

Mấy ngày hôm nay anh ta ở nhà đóng cửa suy nghĩ, biết rằng bản thân đã hoàn toàn chọc giận Đồng Nhất Niệm rồi, cũng làm cho quan hệ vốn đang bình yên của họ trở nên cứng nhắc, nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ đến cảnh cáo của anh trai, hay là vì điều này mà không gặp lại nữa?

Nhưng càng nghĩ muốn buông xuôi thì lại càng khó chịu, càng nhớ nhung, hôm nay anh ta vẫn không nhịn được lái xe đến nhà cô. Khi đứng từ xa nhìn dáng vẻ cô lấy thư ở cửa, trong lòng anh ta lập tức như được chiếu đầy ánh sáng, khoảng thời gian nói chuyện bình thường vui vẻ cùng cô giống như từng thước phim chiếu qua mắt anh ta, cảm thấy đẹp đẽ biết bao.

Thì ra anh ta không thể từ bỏ được.

Hạ Tử Tường trước giờ luôn nói một là một, hai là hai, quả nhiên là ứng nghiệm với câu nói này, bắt đầu từ khoảnh khắc Đồng Nhất Niệm đóng cửa lại anh ta vẫn đứng ở nơi không che nắng bên ngoài hành lang, nơi đó có thể nhìn thấy cô qua cửa sổ phòng cô.

Có lẽ đây không phải là cách tốt nhất để có được sự tha thứ của cô, có lẽ chiêu này có chút mặt dày, còn mang chút phong cách của Lục Hướng Bắc nhưng trong lòng anh ta lại bị suy nghĩ này chặn đứng, phải có được sự tha thứ của cô, bắt buộc phải có được sự tha thứ của cô!

Thời gian dần trôi qua, đến giữa trưa, cường độ ánh nắng mùa xuân vẫn khá mạnh, Hạ Tử Tường vẫn đứng dưới ánh mặt trời, bảo mẫu đã đi khuyên anh ta mấy lần nhưng không thể thuyết phục được anh ta.

Đồng Nhất Niệm cũng mặc kệ, bản thân cũng không muốn ra mặt, kệ anh ta đứng đó.

Bảo mẫu không nhìn tiếp được nữa liền bưng cho anh ta một bát cơm nhưng anh ta cũng không ăn, chỉ đứng thẳng đó, nhìn về phía cửa sổ có cô.

Đồng Nhất Niệm đứng sau rèm nhìn anh ta, nếu như nói hoàn toàn bình tĩnh thì cô không làm được, đang không biết thế nào thì Thành Chân lái xe đến.

Nguy rồi.

Cô thầm kêu một tiếng.

Còn chưa đợi cô xuống đến nơi thì Thành Chân đã nắm chặt cổ áo Hạ Tử Tường bắt đầu đánh rồi.

Hạ Tử Tường đã đứng dưới nắng rất lâu, lại không ăn cơm nên thể lực vốn không đủ, chủ yếu là anh ta vốn không định đánh trả, chỉ để mặc Thành Chân ra sức đánh.



Bảo mẫu hoảng hốt, lên gọi cô:" Cô chủ, cô còn không xuống thì sẽ xảy ra án mạng mất! "

Đồng Nhất Niệm ở trên tầng nhìn vậy cũng không ngồi yên được nữa, nghe thấy bà gọi liền lập tức xuống dưới thì nghe thấy Thành Chân đang gào thét:" Tên khốn nhà ngươi còn không cút đi! "

Hạ Tử Tường bị anh ta quật xuống đất, nhìn vô cùng yếu ớt nhưng vẫn nói:" Tôi không đi đấy, có giỏi thì đánh chết tôi đi, tôi sẽ không đánh trả đâu, coi như là tôi nợ Niệm Niệm, tôi có lỗi với cô ấy! "

Thành Chân nghe thấy vậy càng tức giận, tiến đến còn định anh ta một trận nữa làm Đồng Nhất Niệm kinh hãi, cô một lần nữa lại ngăn giữa hai người họ, hét lên với Hạ Tử Tường:" Anh còn không mau đi đi! "

Hạ Tử Tường thấy cô cuối cùng cũng đến rồi liền vui mừng:" Niệm Niệm, em tha thứ cho anh rồi sao? "

Đồng Nhất Niệm không nói gì.

" Niệm Niệm, em chịu xuống đây có nghĩa là vẫn còn quan tâm đến sống chết của anh phải không? Em chịu tha thứ cho anh rồi sao? "Hạ Tử Tường cố gượng đứng dậy.

Đồng Nhất Niệm bị ép đến không còn cách nào khác, chỉ đành nói:" Anh đi trước đi đã, đi khám bác sĩ trước đi rồi nói tiếp! "

" Vậy thì anh coi như là em đã tha thứ cho anh rồi nhé! "Hạ Tử Tường nhìn sắc mặt của cô, thấy cô không có vẻ gì khác lạ mới vui vẻ cố gượng liêu xiêu rời đi.

Đồng Nhất Niệm nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng có một mùi vị khó nói thành lời.

Có lẽ Hạ Tử Tường không phải là người tốt gì nhưng bản thân cô lại không nhịn được thương hại anh ta, trên người anh ta cô có thể nhìn thấy được bản thân mình trước đây.

" Hừ, muốn chấm mút người phụ nữ của đại ca à! Đừng để tôi gặp lại anh ta! "Thành Chân ở sau lưng cô hừ lạnh.

Cô quay người lại nói nghiêm túc với Thành Chân:" Thành Chân, cám ơn anh, nhưng về sau đừng có lo chuyện của tôi nữa. "

Thành Chân nghe vậy càng tức giận:" Không muốn tôi lo sao? Nếu như tôi không lo cho chị thì chị đã sớm bị Hạ Tử Tường.. "Anh ta nói đến đây liền dừng lại, chỉ hừ lạnh:" Nếu như không phải nể tình đại ca thì tôi cũng thèm vào lo! "

" Thành Chân.. tôi không phải có ý này.. "Cô thấy Thành Chân tức giận muốn rời đi liền kéo quần áo anh ta:" Thành Chân, chẳng phải anh đã nói, phụ nữ của đại ca anh sẽ không kém cỏi được sao? Thành Chân, tôi có thể bảo vệ bản thân mình. "

Thành Chân cúi đầu nhìn cô, trên mặt cô là sự chân thành không hề giả dối, lúc này anh ta mới hết tức, nhưng vẫn còn một chút bất bình, thấy bất bình cho đại ca.

" Được rồi Thành Chân, anh chưa ăn gì đúng không? Vào đây cùng ăn đi!"Cô cười gọi anh ta.

Ban đầu anh ta còn không chịu nhưng Đồng Nhất Niệm kéo quần áo anh ta không chịu buông, chiêu này giống kiểu mặt dày của Lục Hướng Bắc vậy.. Cuối cùng Thành Chân không còn cách nào khác chỉ đành vào nhà cùng cô.

Thành Chân lần thứ hai tức giận đánh Hạ Tử Tường cũng không biết là giúp Hạ Tử Tường hay dạy dỗ Hạ Tử Tường nữa, anh ta làm vậy đã tạo cho Hạ Tử Tường cơ hội làm cho Đồng Nhất Niệm hứa tha thứ cho anh ta trong tình huống bất đắc dĩ.

Có được lời hứa này thì mọi việc dễ làm hơn nhiều, Hạ Tử Tường lại có cái cớ đến thăm hỏi, hết lần này đến lần khác rồi thì khúc mắc ngày đó cũng dần nhạt đi, Đồng Nhất Niệm cũng thật sự không nhìn thấy Hạ Tử Tường uống rượu nữa, tất nhiên Hạ Tử Tường cũng không có chút cử chỉ không đúng nào với Đồng Nhất Niệm nữa.

Một ngày, Hạ Tử Tường lại đề cập với cô về việc cùng đi Philippines, lí do vì đều là chủ cùng hợp tác nên không thể để mặc chuyện làm ăn được, cách một thời gian cũng phải đi nhìn xem thế nào, tiền không phải là rơi từ trên cây xuống đâu.

Đồng Nhất Niệm suy nghĩ cẩn thận, sau khi Hạ Tử Tường bảo đảm lần nữa sẽ không xâm phạm cô thì mới đồng ý, hai người thương lượng thời gian xuất phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook